Chương 162: Điện thoại
Lý Tùng Nho
08/09/2017
Tin Lục Nhất Thủy quay về tạm thời Tiêu Phong chỉ nói cho Tiêu Hồng biết.
Tiêu Hồng vừa nghe liền mắng: "Tên khốn Chu lão tam này".
Chu lão tam chính là người đã mua lại quặng mỏ Tây Bắc, hắn ta đã từng cam đoan rằng chắc chắn sẽ trông coi kỹ Lục Nhất Thủy, tuyệt đối sẽ không thả gã về gây họa.
Tiêu Phong an ủi nói: "Chuyện này cũng không thể trách Chu lão tam được, từ trước đến nay người đi thì trà lạnh thế thôi. Lục Nhất Thủy có thể trở về chắc chắn là do nhà họ Lục đã đến tim, chắc cũng bị Chu lão tam bắt bí một số tiền rồi. Đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, nhà họ Lục vội vã muốn để Tiểu Tây nhận tổ quy tông, Tiểu Hoa không chịu, bọn họ chỉ đánh dựa vào Lục Nhất Thủy". Nói thật thì Lục Nhất Thủy có về hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tiểu Hoa và y đang sống hạnh phúc, Tiểu Tây lại có Nhan Việt che chở, Lục Nhất Thủy có về cũng chẳng làm được gì, chỉ khiến người ta buồn nôn mà thôi. Tiêu Phong chỉ không hiểu rõ một chuyện, nhà họ Lục sao lại vội vã muốn nhận Tiểu Tây về như vậy? Chẳng lẽ đúng như Tiểu Hoa nói, đứa nhỏ năm đó bị bệnh bạch cầu lại xảy ra chuyện?
"Chú tính làm thế nào?". Tiêu Hồng cũng hiểu Lục Nhất Thủy chẳng tính là gì, chỉ là thấy gã nhảy nhót như vậy thì thấy phiền thôi.
"Chờ Nhan Việt về rồi hỏi ý Nhan Việt". Tiêu Phong nói. Giải quyết Lục Nhất Thủy không là gì, nhưng vấn đề là thân phận của Lục Nhất Thủy nhạy cảm, phải nghĩ đến cảm giác của Tiểu Tây nữa. Bây giờ Tiểu Tây mất trí nhớ không nhớ được gì, lỡ như có ngày nhớ ra chút gì đó, lại có hiềm khích với bọn họ sẽ không hay.
Tiêu Hồng biết suy nghĩ của Tiêu Phong, cũng không nói gì nữa. Hai anh em bàn bạc xong, Tiêu Phong định về nhà rồi nói cho Tiểu Hoa biết chuyện này. Ai ngờ chuyện lại trùng hợp như vậy, chờ bọn họ đi từ bệnh viện về tiểu khu, thì thấy Lục Nhất Thủy ăn mặc cũng tươm tất lắm chờ trước cửa tòa số 3.
"Lục Nhất Thủy?". Vương Thục Tú đỡ bụng bầu bảy tháng xuống xe, nhìn người quen thuộc phía trước, giọng quái lạ nói.
"Tiểu Hoa". Lục Nhất Thủy nghe được tiếng Vương Thục Tú liền lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người, muốn khoe khoang bản thân. Nhưng khi gã thấy rõ dáng vẻ của Vương Thục Tú, vẻ khoe khoang trên mặt liền chuyển sang xanh mét, "Vương Tiểu Hoa cô lại làm chuyện có lỗi với tôi!".
Gã còn chưa nói hết, Tiêu Phong đã đi xuống xe, đứng bên cạnh Vương Thục Tú, đỡ người cô cười như không cười nhìn gã.
"... Anh Phong". Lục Nhất Thủy có ngu cũng biết là có chuyện gì, lời đến miệng lại nghẹn về, đổi thành một tiếng anh Phong run rẩy.
"Sao vậy?". Tiêu Hồng dừng xe xong đi đến. Lục Nhất Thủy liếc mắt nhìn là nhận ra Tiêu Hồng, ký ức trong quặng mỏ lại ùa lên, hai chân lập tức mềm nhũn, cười cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì".
"Lục Nhất Thủy ông đến đây làm gì, chúng ta đã ly hôn rồi". Giọng Vương Thục Tú rất lạnh lùng.
Lục Nhất Thủy nhớ đến chuyện nhà họ Lục đã dặn, hấp dẫn của tiền tài đã vượt qua sợ hãi với anh em nhà họ Tiêu, liếm môi nói: "Tiểu Hoa, tôi về là có chuyện tốt tìm cô. Bây giờ tôi có tiền rồi, tôi nghĩ trước đây cô theo tôi đã phải chịu khổ, tôi...". Thấy ánh mắt của Tiêu Phong, Lục Nhất Thủy lập tức sửa lời, "Không phải, cô với anh Phong rất tốt, tôi... tôi không có ý gì khác, chỉ muốn Tiểu Tây có được cuộc sống tốt nhất. Cô nói xem Tiểu Tây ở lại Phượng Thành thì có tương lai gì, mở cái cửa hàng hoa bé tẹo thì kiếm được mấy đồng. Tôi nói với cô, tôi tìm được ba tôi rồi, ông ta không chết, là người có tiền, rất nhiều tiền. Nếu Tiểu Tây đi theo tôi thì là cháu của ba tôi, còn gì phải lo lắng nữa, Tiểu Hoa cô nói đúng không?".
Gã nói xong liền trông mong nhìn Vương Thục Tú, Vương Thục Tú hừ lạnh, "Gì mà người có tiền chứ, không phải là nhà họ Lục ở Trung Kinh sao? Tôi nói cho ông biết, mẹ con tôi không thèm".
"Tiểu Hoa cô không thể như vậy được, cô sống hạnh phúc với anh Phong, vậy cô cũng không thể không lo cho con trai tôi được". Lục Nhất Thủy vội vã nói.
"Phi". Đừng nhìn Vương Thục Tú đang mang thai, nhưng tính cách không hiền đi chút nào, cầm túi xách đập liên tục lên Lục Nhất Thủy. "Ông lo cho con sao? ĐM ông là lo cho con sao? Ông đang đẩy Tiểu Tây vào hố lửa đấy. Ông có biết vì sao nhà họ Lục muốn nhận Tiểu Tây về không? Nhà bọn họ có người bị bệnh bạch cầu, bọn họ có ý đồ với Tiểu Tây. Lục Nhất Thủy tên khốn nạn này...".
Vương Thục Tú đập rất sung sướng, Tiêu Phong lại bị cô làm sợ hết hồn, vội đi lên ôm cô, dỗ dành: "Tiểu Hoa đừng kích động, trong bụng em còn có một đứa đấy".
Lục Nhất Thủy bị đập đến choáng đầu hoa mắt, chờ gã phản ứng kịp định chửi lại theo thói quen, đúng lúc thấy ánh mắt của Tiêu Phong, liền rụt lại. "Tiểu Hoa, không thể nào chứ?".
"Cút. Mặc kệ là có thể hay không thể, bà đây nói không thèm".
"Tiểu...".
Lục Nhất Thủy còn định giải thích mấy câu, Tiêu Phong đã buông Vương Thục Tú ra, nhẹ nhàng hỏi gã một câu, "Tiểu Hoa bảo mày đi, mày không nghe thấy sao?".
"Đi, đi, anh Phong tôi đi ngay đây". Lục Nhất Thủy thấy sắc mặt Tiêu Phong không đúng, liền không dám ở lại nữa, xoay người chạy mất.
"Phi, đồ nhát gan, có mặc long bào vào cũng không giống thái tử được". Tiêu Hồng khinh thường chửi một câu. Lúc ở bệnh viện Tiêu Phong đã nói với hắn là Lục Nhất Thủy đến tìm Tiểu Tây, hắn còn nghĩ có thể Lục Nhất Thủy sẽ đến tìm Vương Thục Tú. Kết quả mới nói mấy câu mà tên trứng mềm Lục Nhất Thủy kia đã bỏ chạy, CMN đúng là không giống đàn ông, còn kém hơn một sợi tóc của em dâu nữa.
Tiêu Hồng vừa mắng xong, liền nghe Vương Thục Tú hỏi: "Tên khốn Lục Nhất Thủy kia về lúc nào vậy?".
Tiêu Phong trả lời cô: "Cũng chỉ mới một hai ngày, chắc là nhà họ Lục mới tìm được gã ta".
"Không được, mau gọi cho Tiểu Tây báo một tiếng, lỡ như lão ta đến chỗ Tiểu Tây làm ầm lên thì sao".
Tiêu Phong đành nói thật, "Gã ta đã đi tìm Tiểu Tây, rồi bị Đại Hắc dọa chạy rồi".
Vương Thục Tú vừa nghe Lục Nhất Thủy đã đến tìm Lục Lăng Tây, lại càng tức hơn, oán hận nói: "Tiểu Tây nên để Đại Hắc cắn lão ta mới đúng".
"Được được, ngày mai để Tiểu Tây mang Tiêu Trăm Vạn đi cùng. Lục Nhất Thủy mà lại đến thì để Đại Hắc và Tiêu Trăm Vạn cùng lên cắn".
"Vậy còn được!".
Tiêu Phong dỗ Vương Thục Tú xong, quay đầu liền hỏi Nhan Việt khi nào thì về. Bụng Tiểu Hoa càng lúc càng lớn, phải mau chóng giải quyết Lục Nhất Thủy, nếu không thì không biết lúc nào gã sẽ nhảy ra. Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Phong, Nhan Việt đã biết được chuyện Lục Nhất Thủy quay về từ chỗ Lục Lăng Tây. "Tôi đi Vi Viên Nghệ đón Tiểu Tây đã, đợi về rồi nói".
"Chuyện Lục Nhất Thủy cậu có tính toán gì không?". Tiêu Phong hỏi trong điện thoại.
Nhan Việt cười lạnh, "Chuyện này đơn giản, để gã ta không có thời gian đến gây chuyện là được".
Tiêu Phong đoán được ý của Nhan Việt, "Tôi tìm người?".
"Không cần, lần này đưa Lục Nhất Thủy chơi một lần lớn". Nhan Việt hờ hững nói. Chỉ đối phó Lục Nhất Thủy thì rất đơn giản, tùy tiện tìm vài sòng bạc là có thể câu hồn Lục Nhất Thủy qua rồi. Nhưng theo tính của Lục Hằng Xuyên thì bên cạnh Lục Nhất Thủy chắc chắn sẽ có người của ông ta, vừa lúc hố Lục Hằng Xuyên một phen.
"Nhan Việt, cậu có biết vì sao nhà họ Lục cứ nhất định muốn nhận Tiểu Tây về không?". Tiêu Phong hỏi thắc mắc của mình.
Y không biết rõ, nhưng Nhan Việt thì biết, nhà họ Lục coi trọng tiềm lực thương nghiệp của Lục Lăng Tây. Tuy Lục Hằng Xuyên không định chuyển hướng kinh doanh, nhưng lại muốn mở rộng đế quốc thương nghiệp của nhà họ Lục, mà Lục Lăng Tây thì có đủ giá trị mà nhà họ Lục cần.
Dưới tiền đề như vậy, với Lục Hằng Xuyên thì chuyện Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông là cần thiết. Thấy Vương Thục Tú phản đối, tất nhiên Lục Hằng Xuyên liền nghĩ đến Lục Nhất Thủy. Cho dù trong báo cáo điều tra ghi rõ Lục Lăng Tây mất trí nhớ, cũng không nhớ được Lục Nhất Thủy, nhưng theo phân tích của bác sĩ thì chưa chắc Lục Lăng Tây đã không nhớ được, chỉ là chôn sâu ký ức này vào tận đáy lòng mà thôi. Phải biết huyết mạch là một thứ rất kỳ lạ, trước kia Vương Thục Tú và Lục Nhất Thủy muốn ly hôn nhiều lần nhưng đều bị Lục Lăng Tây ngăn cản, điều đó chứng tỏ tình cảm của Lục Lăng Tây với Lục Lăng Tây rất sâu. Nếu thông qua Lục Nhất Thủy tiếp xúc với Lục Lăng Tây, thì mạnh hơn nhà họ Lục trực tiếp ra mặt nhiều.
Xuất phát từ đủ mọi suy xét, Lục Hằng Xuyên không trực tiếp đến tìm Lục Lăng Tây, mà sai người tìm Lục Nhất Thủy mang về Phượng Thành. Tiếc là Lục Hằng Xuyên không biết linh hồn trong cơ thể Lục Lăng Tây đã thay đổi, không chỉ một Lục Nhất Thủy, mà có mười Lục Nhất Thủy đến đây cũng chẳng làm được gì.
Nhan Việt nói qua với Tiêu Phong rồi cúp máy, lập tức gọi đến cho An Kiệt, bảo An Kiệt tìm hiểu về người liên lạc của sòng bạc Áo Cảng tại Phượng Thành. Mấy năm nay sòng bạc Áo Cảng càng ngày càng coi trọng khách đại lục, quản lý sòng bạc đều sắp xếp người liên lạc ở các thành phố lớn, chuyên phụ trách tìm kiếm "dê béo", dụ dỗ "dê béo" vào tròng. Trước kia Lục Nhất Thủy chỉ là một tên lưu manh thì không thể vào được mắt, nhưng bây giờ tốt xấu gì Lục Nhất Thủy cũng là con riêng được nhà họ Lục thừa nhận, thân phận như vậy là đủ rồi, thua nhiều thua ít thì phải xem vận may của gã ta. Lục Hằng Xuyên dám đưa Lục Nhất Thủy đến làm bọn họ buồn nôn, vậy hiện giờ nên để ông ta nếm thử cảm giác buồn nôn thế nào.
An Kiệt làm việc rất năng suất, vào ban đêm đã giúp hai bên móc nối với nhau. Lục Nhất Thủy chỉ thấy người bạn mới rất hợp tính với gã, lại rất hào phóng, có chút hận vì gặp nhau quá muộn. Khi người bạn mới vô ý nhắc đến sòng bạc Áo Cảng đánh một ván mà lên đến chục triệu, Lục Nhất Thủy nghe mà hưng phấn đến đỏ bừng mặt. Đây là chuyện mà trước đây gã cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ gã có tiền, gã là con trai Lục Hằng Xuyên, gã có khả năng đi đánh bạc cùng. Hơn chục triệu thì có là gì, chờ lão già họ Lục kia chết đi, ít ra gã cũng được phân tài sản mấy trăm triệu ấy chứ.
Mới đầu Lục Nhất Thủy còn nhớ chuyện Lục Hằng Xuyên đã dặn bảo, hơn nữa bên cạnh gã còn có hai trợ lý của Lục Hằng Xuyên đi theo. Nhưng đến khi bạn mới của gã cắt đuôi được trợ lý dẫn gã đến sòng bạc ở Phượng Thành chơi một ván mà thắng được một trăm nghìn nho nhỏ, Lục Nhất Thủy không còn nhớ được chuyện gì nữa, trong đầu chỉ có đánh bạc! Đánh bạc! Đánh bạc!
Liên tiếp mấy ngày Lục Nhất Thủy không xuất hiện, Lục Lăng Tây cũng bận đến nỗi không nhớ được gã ta nữa. Khoảng thời gian trước lúc cậu không ở đây, tuy Hổ tử chăm lo cho cửa hàng rất tốt, nhưng nhiều khách hàng cũ chỉ nhận mình Lục Lăng Tây, dù thế nào cũng phải chờ Lục Lăng Tây về. Mấy ngày nay Lục Lăng Tây bận muốn chết. Sau khi tiễn một khách hàng cũ đi, Lục Lăng Tây nhân lúc rảnh gọi cho Nhan Việt.
Hôm nay Nhan Việt đến gặp bạn ông Mẫn để ký hợp đồng, đây là đơn hàng đầu tiên của trúc cứng, là Bộ năng lượng đặt hàng. Lục Lăng Tây nhìn giờ nghĩ có lẽ bên Nhan Việt cũng đã xong việc, liền muốn hỏi anh hôm nay có thuận lợi không.
"Tiểu Tây". Giọng Nhan Việt ngập tràn ý cười, vừa nghe là biết tâm trạng không tệ.
Lục Lăng Tây cũng cảm thấy tâm trạng tốt theo, "Nhan đại ca, các anh xong việc rồi?".
"Ừ, vừa ký hợp đồng xong, bây giờ anh đang định về, buổi trưa muốn ăn gì?".
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi, đã lâu chưa ăn rồi".
"Được, chờ anh về".
Nhan Việt cúp máy đang định lái xe, thì di động lại vang lên, hiển thị tên người gọi là ông ngoại. Nhan Việt dừng một lúc, ấn nút nghe, anh đã chờ cuộc điện thoại này từ lâu rồi.
Tiêu Hồng vừa nghe liền mắng: "Tên khốn Chu lão tam này".
Chu lão tam chính là người đã mua lại quặng mỏ Tây Bắc, hắn ta đã từng cam đoan rằng chắc chắn sẽ trông coi kỹ Lục Nhất Thủy, tuyệt đối sẽ không thả gã về gây họa.
Tiêu Phong an ủi nói: "Chuyện này cũng không thể trách Chu lão tam được, từ trước đến nay người đi thì trà lạnh thế thôi. Lục Nhất Thủy có thể trở về chắc chắn là do nhà họ Lục đã đến tim, chắc cũng bị Chu lão tam bắt bí một số tiền rồi. Đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, nhà họ Lục vội vã muốn để Tiểu Tây nhận tổ quy tông, Tiểu Hoa không chịu, bọn họ chỉ đánh dựa vào Lục Nhất Thủy". Nói thật thì Lục Nhất Thủy có về hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tiểu Hoa và y đang sống hạnh phúc, Tiểu Tây lại có Nhan Việt che chở, Lục Nhất Thủy có về cũng chẳng làm được gì, chỉ khiến người ta buồn nôn mà thôi. Tiêu Phong chỉ không hiểu rõ một chuyện, nhà họ Lục sao lại vội vã muốn nhận Tiểu Tây về như vậy? Chẳng lẽ đúng như Tiểu Hoa nói, đứa nhỏ năm đó bị bệnh bạch cầu lại xảy ra chuyện?
"Chú tính làm thế nào?". Tiêu Hồng cũng hiểu Lục Nhất Thủy chẳng tính là gì, chỉ là thấy gã nhảy nhót như vậy thì thấy phiền thôi.
"Chờ Nhan Việt về rồi hỏi ý Nhan Việt". Tiêu Phong nói. Giải quyết Lục Nhất Thủy không là gì, nhưng vấn đề là thân phận của Lục Nhất Thủy nhạy cảm, phải nghĩ đến cảm giác của Tiểu Tây nữa. Bây giờ Tiểu Tây mất trí nhớ không nhớ được gì, lỡ như có ngày nhớ ra chút gì đó, lại có hiềm khích với bọn họ sẽ không hay.
Tiêu Hồng biết suy nghĩ của Tiêu Phong, cũng không nói gì nữa. Hai anh em bàn bạc xong, Tiêu Phong định về nhà rồi nói cho Tiểu Hoa biết chuyện này. Ai ngờ chuyện lại trùng hợp như vậy, chờ bọn họ đi từ bệnh viện về tiểu khu, thì thấy Lục Nhất Thủy ăn mặc cũng tươm tất lắm chờ trước cửa tòa số 3.
"Lục Nhất Thủy?". Vương Thục Tú đỡ bụng bầu bảy tháng xuống xe, nhìn người quen thuộc phía trước, giọng quái lạ nói.
"Tiểu Hoa". Lục Nhất Thủy nghe được tiếng Vương Thục Tú liền lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người, muốn khoe khoang bản thân. Nhưng khi gã thấy rõ dáng vẻ của Vương Thục Tú, vẻ khoe khoang trên mặt liền chuyển sang xanh mét, "Vương Tiểu Hoa cô lại làm chuyện có lỗi với tôi!".
Gã còn chưa nói hết, Tiêu Phong đã đi xuống xe, đứng bên cạnh Vương Thục Tú, đỡ người cô cười như không cười nhìn gã.
"... Anh Phong". Lục Nhất Thủy có ngu cũng biết là có chuyện gì, lời đến miệng lại nghẹn về, đổi thành một tiếng anh Phong run rẩy.
"Sao vậy?". Tiêu Hồng dừng xe xong đi đến. Lục Nhất Thủy liếc mắt nhìn là nhận ra Tiêu Hồng, ký ức trong quặng mỏ lại ùa lên, hai chân lập tức mềm nhũn, cười cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì".
"Lục Nhất Thủy ông đến đây làm gì, chúng ta đã ly hôn rồi". Giọng Vương Thục Tú rất lạnh lùng.
Lục Nhất Thủy nhớ đến chuyện nhà họ Lục đã dặn, hấp dẫn của tiền tài đã vượt qua sợ hãi với anh em nhà họ Tiêu, liếm môi nói: "Tiểu Hoa, tôi về là có chuyện tốt tìm cô. Bây giờ tôi có tiền rồi, tôi nghĩ trước đây cô theo tôi đã phải chịu khổ, tôi...". Thấy ánh mắt của Tiêu Phong, Lục Nhất Thủy lập tức sửa lời, "Không phải, cô với anh Phong rất tốt, tôi... tôi không có ý gì khác, chỉ muốn Tiểu Tây có được cuộc sống tốt nhất. Cô nói xem Tiểu Tây ở lại Phượng Thành thì có tương lai gì, mở cái cửa hàng hoa bé tẹo thì kiếm được mấy đồng. Tôi nói với cô, tôi tìm được ba tôi rồi, ông ta không chết, là người có tiền, rất nhiều tiền. Nếu Tiểu Tây đi theo tôi thì là cháu của ba tôi, còn gì phải lo lắng nữa, Tiểu Hoa cô nói đúng không?".
Gã nói xong liền trông mong nhìn Vương Thục Tú, Vương Thục Tú hừ lạnh, "Gì mà người có tiền chứ, không phải là nhà họ Lục ở Trung Kinh sao? Tôi nói cho ông biết, mẹ con tôi không thèm".
"Tiểu Hoa cô không thể như vậy được, cô sống hạnh phúc với anh Phong, vậy cô cũng không thể không lo cho con trai tôi được". Lục Nhất Thủy vội vã nói.
"Phi". Đừng nhìn Vương Thục Tú đang mang thai, nhưng tính cách không hiền đi chút nào, cầm túi xách đập liên tục lên Lục Nhất Thủy. "Ông lo cho con sao? ĐM ông là lo cho con sao? Ông đang đẩy Tiểu Tây vào hố lửa đấy. Ông có biết vì sao nhà họ Lục muốn nhận Tiểu Tây về không? Nhà bọn họ có người bị bệnh bạch cầu, bọn họ có ý đồ với Tiểu Tây. Lục Nhất Thủy tên khốn nạn này...".
Vương Thục Tú đập rất sung sướng, Tiêu Phong lại bị cô làm sợ hết hồn, vội đi lên ôm cô, dỗ dành: "Tiểu Hoa đừng kích động, trong bụng em còn có một đứa đấy".
Lục Nhất Thủy bị đập đến choáng đầu hoa mắt, chờ gã phản ứng kịp định chửi lại theo thói quen, đúng lúc thấy ánh mắt của Tiêu Phong, liền rụt lại. "Tiểu Hoa, không thể nào chứ?".
"Cút. Mặc kệ là có thể hay không thể, bà đây nói không thèm".
"Tiểu...".
Lục Nhất Thủy còn định giải thích mấy câu, Tiêu Phong đã buông Vương Thục Tú ra, nhẹ nhàng hỏi gã một câu, "Tiểu Hoa bảo mày đi, mày không nghe thấy sao?".
"Đi, đi, anh Phong tôi đi ngay đây". Lục Nhất Thủy thấy sắc mặt Tiêu Phong không đúng, liền không dám ở lại nữa, xoay người chạy mất.
"Phi, đồ nhát gan, có mặc long bào vào cũng không giống thái tử được". Tiêu Hồng khinh thường chửi một câu. Lúc ở bệnh viện Tiêu Phong đã nói với hắn là Lục Nhất Thủy đến tìm Tiểu Tây, hắn còn nghĩ có thể Lục Nhất Thủy sẽ đến tìm Vương Thục Tú. Kết quả mới nói mấy câu mà tên trứng mềm Lục Nhất Thủy kia đã bỏ chạy, CMN đúng là không giống đàn ông, còn kém hơn một sợi tóc của em dâu nữa.
Tiêu Hồng vừa mắng xong, liền nghe Vương Thục Tú hỏi: "Tên khốn Lục Nhất Thủy kia về lúc nào vậy?".
Tiêu Phong trả lời cô: "Cũng chỉ mới một hai ngày, chắc là nhà họ Lục mới tìm được gã ta".
"Không được, mau gọi cho Tiểu Tây báo một tiếng, lỡ như lão ta đến chỗ Tiểu Tây làm ầm lên thì sao".
Tiêu Phong đành nói thật, "Gã ta đã đi tìm Tiểu Tây, rồi bị Đại Hắc dọa chạy rồi".
Vương Thục Tú vừa nghe Lục Nhất Thủy đã đến tìm Lục Lăng Tây, lại càng tức hơn, oán hận nói: "Tiểu Tây nên để Đại Hắc cắn lão ta mới đúng".
"Được được, ngày mai để Tiểu Tây mang Tiêu Trăm Vạn đi cùng. Lục Nhất Thủy mà lại đến thì để Đại Hắc và Tiêu Trăm Vạn cùng lên cắn".
"Vậy còn được!".
Tiêu Phong dỗ Vương Thục Tú xong, quay đầu liền hỏi Nhan Việt khi nào thì về. Bụng Tiểu Hoa càng lúc càng lớn, phải mau chóng giải quyết Lục Nhất Thủy, nếu không thì không biết lúc nào gã sẽ nhảy ra. Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Phong, Nhan Việt đã biết được chuyện Lục Nhất Thủy quay về từ chỗ Lục Lăng Tây. "Tôi đi Vi Viên Nghệ đón Tiểu Tây đã, đợi về rồi nói".
"Chuyện Lục Nhất Thủy cậu có tính toán gì không?". Tiêu Phong hỏi trong điện thoại.
Nhan Việt cười lạnh, "Chuyện này đơn giản, để gã ta không có thời gian đến gây chuyện là được".
Tiêu Phong đoán được ý của Nhan Việt, "Tôi tìm người?".
"Không cần, lần này đưa Lục Nhất Thủy chơi một lần lớn". Nhan Việt hờ hững nói. Chỉ đối phó Lục Nhất Thủy thì rất đơn giản, tùy tiện tìm vài sòng bạc là có thể câu hồn Lục Nhất Thủy qua rồi. Nhưng theo tính của Lục Hằng Xuyên thì bên cạnh Lục Nhất Thủy chắc chắn sẽ có người của ông ta, vừa lúc hố Lục Hằng Xuyên một phen.
"Nhan Việt, cậu có biết vì sao nhà họ Lục cứ nhất định muốn nhận Tiểu Tây về không?". Tiêu Phong hỏi thắc mắc của mình.
Y không biết rõ, nhưng Nhan Việt thì biết, nhà họ Lục coi trọng tiềm lực thương nghiệp của Lục Lăng Tây. Tuy Lục Hằng Xuyên không định chuyển hướng kinh doanh, nhưng lại muốn mở rộng đế quốc thương nghiệp của nhà họ Lục, mà Lục Lăng Tây thì có đủ giá trị mà nhà họ Lục cần.
Dưới tiền đề như vậy, với Lục Hằng Xuyên thì chuyện Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông là cần thiết. Thấy Vương Thục Tú phản đối, tất nhiên Lục Hằng Xuyên liền nghĩ đến Lục Nhất Thủy. Cho dù trong báo cáo điều tra ghi rõ Lục Lăng Tây mất trí nhớ, cũng không nhớ được Lục Nhất Thủy, nhưng theo phân tích của bác sĩ thì chưa chắc Lục Lăng Tây đã không nhớ được, chỉ là chôn sâu ký ức này vào tận đáy lòng mà thôi. Phải biết huyết mạch là một thứ rất kỳ lạ, trước kia Vương Thục Tú và Lục Nhất Thủy muốn ly hôn nhiều lần nhưng đều bị Lục Lăng Tây ngăn cản, điều đó chứng tỏ tình cảm của Lục Lăng Tây với Lục Lăng Tây rất sâu. Nếu thông qua Lục Nhất Thủy tiếp xúc với Lục Lăng Tây, thì mạnh hơn nhà họ Lục trực tiếp ra mặt nhiều.
Xuất phát từ đủ mọi suy xét, Lục Hằng Xuyên không trực tiếp đến tìm Lục Lăng Tây, mà sai người tìm Lục Nhất Thủy mang về Phượng Thành. Tiếc là Lục Hằng Xuyên không biết linh hồn trong cơ thể Lục Lăng Tây đã thay đổi, không chỉ một Lục Nhất Thủy, mà có mười Lục Nhất Thủy đến đây cũng chẳng làm được gì.
Nhan Việt nói qua với Tiêu Phong rồi cúp máy, lập tức gọi đến cho An Kiệt, bảo An Kiệt tìm hiểu về người liên lạc của sòng bạc Áo Cảng tại Phượng Thành. Mấy năm nay sòng bạc Áo Cảng càng ngày càng coi trọng khách đại lục, quản lý sòng bạc đều sắp xếp người liên lạc ở các thành phố lớn, chuyên phụ trách tìm kiếm "dê béo", dụ dỗ "dê béo" vào tròng. Trước kia Lục Nhất Thủy chỉ là một tên lưu manh thì không thể vào được mắt, nhưng bây giờ tốt xấu gì Lục Nhất Thủy cũng là con riêng được nhà họ Lục thừa nhận, thân phận như vậy là đủ rồi, thua nhiều thua ít thì phải xem vận may của gã ta. Lục Hằng Xuyên dám đưa Lục Nhất Thủy đến làm bọn họ buồn nôn, vậy hiện giờ nên để ông ta nếm thử cảm giác buồn nôn thế nào.
An Kiệt làm việc rất năng suất, vào ban đêm đã giúp hai bên móc nối với nhau. Lục Nhất Thủy chỉ thấy người bạn mới rất hợp tính với gã, lại rất hào phóng, có chút hận vì gặp nhau quá muộn. Khi người bạn mới vô ý nhắc đến sòng bạc Áo Cảng đánh một ván mà lên đến chục triệu, Lục Nhất Thủy nghe mà hưng phấn đến đỏ bừng mặt. Đây là chuyện mà trước đây gã cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ gã có tiền, gã là con trai Lục Hằng Xuyên, gã có khả năng đi đánh bạc cùng. Hơn chục triệu thì có là gì, chờ lão già họ Lục kia chết đi, ít ra gã cũng được phân tài sản mấy trăm triệu ấy chứ.
Mới đầu Lục Nhất Thủy còn nhớ chuyện Lục Hằng Xuyên đã dặn bảo, hơn nữa bên cạnh gã còn có hai trợ lý của Lục Hằng Xuyên đi theo. Nhưng đến khi bạn mới của gã cắt đuôi được trợ lý dẫn gã đến sòng bạc ở Phượng Thành chơi một ván mà thắng được một trăm nghìn nho nhỏ, Lục Nhất Thủy không còn nhớ được chuyện gì nữa, trong đầu chỉ có đánh bạc! Đánh bạc! Đánh bạc!
Liên tiếp mấy ngày Lục Nhất Thủy không xuất hiện, Lục Lăng Tây cũng bận đến nỗi không nhớ được gã ta nữa. Khoảng thời gian trước lúc cậu không ở đây, tuy Hổ tử chăm lo cho cửa hàng rất tốt, nhưng nhiều khách hàng cũ chỉ nhận mình Lục Lăng Tây, dù thế nào cũng phải chờ Lục Lăng Tây về. Mấy ngày nay Lục Lăng Tây bận muốn chết. Sau khi tiễn một khách hàng cũ đi, Lục Lăng Tây nhân lúc rảnh gọi cho Nhan Việt.
Hôm nay Nhan Việt đến gặp bạn ông Mẫn để ký hợp đồng, đây là đơn hàng đầu tiên của trúc cứng, là Bộ năng lượng đặt hàng. Lục Lăng Tây nhìn giờ nghĩ có lẽ bên Nhan Việt cũng đã xong việc, liền muốn hỏi anh hôm nay có thuận lợi không.
"Tiểu Tây". Giọng Nhan Việt ngập tràn ý cười, vừa nghe là biết tâm trạng không tệ.
Lục Lăng Tây cũng cảm thấy tâm trạng tốt theo, "Nhan đại ca, các anh xong việc rồi?".
"Ừ, vừa ký hợp đồng xong, bây giờ anh đang định về, buổi trưa muốn ăn gì?".
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi, đã lâu chưa ăn rồi".
"Được, chờ anh về".
Nhan Việt cúp máy đang định lái xe, thì di động lại vang lên, hiển thị tên người gọi là ông ngoại. Nhan Việt dừng một lúc, ấn nút nghe, anh đã chờ cuộc điện thoại này từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.