Chương 33: Khác thường
Lý Tùng Nho
08/09/2017
Nhan Việt sau khi dùng cơm xong liền cầm theo túi cà chua Lục Lăng Tây hái cho ra về, tuy anh muốn ngồi thêm một lúc nữa, nhưng biết nóng vội không ăn được hết đậu hũ nóng, nếu ở lâu chỉ khiến Vương Thục Tú nghi ngờ, vẫn là nước ấm nấu ếch thì hơn.
Tiễn Nhan Việt, Lục Lăng Tây bắt đầu làm công việc tưới nước hàng ngày. Đôi mắt Đại Hắc trông mong, ngồi xổm bên cạnh Lục Lăng Tây, khát vọng nhìn về mấy quả cà chua. Lục Lăng Tây thấy vậy thì mềm lòng. Cậu đặt bình tưới nước xuống ngồi xổm trước mặt Đại Hắc, nghiêm túc đối mặt với nó: "Mày biết không, không cho mày ăn cà chua là vì tốt cho mày thôi."
Anh Đổng sau khi nghe nói Đại Hắc rất thích ăn cà chua đã từng khuyên Lục Lăng Tây, rằng loại chó nhà Trung Hoa như Đại Hắc tuy dạ dày tốt hơn so với các loại chó cảnh, nhưng không thể dung túng nó ăn đồ lung tung được, không cẩn thận sẽ bị viêm dạ dày tiêu chảy. Nhớ đến lúc Đại Hắc được Nhan Việt đưa đến chỗ anh Đổng thì gầy trơ xương chẳng được mấy lượng thịt, bây giờ Lục Lăng Tây vất vả lắm mới nuôi nó béo một chút, cũng coi như là mượt mà, tất nhiên sẽ không muốn Đại Hắc sẽ lại bị bệnh nữa, nhất là bị viêm dạ dày sẽ thượng thổ hạ tả ảnh hưởng đến việc thèm ăn. Bởi vậy lời khuyên của anh Đổng được cậu nhớ rõ trong lòng, bắt đầu hạn chế số lượng cà chua Đại Hắc ăn mỗi ngày.
Đại Hắc tựa như nghe hiểu lời cậu nói, kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây cười híp mắt, sờ sờ đầu Đại Hắc, khen ngợi nói: "Nhưng hôm nay Đại Hắc rất nghe lời, có thể thưởng cho mày nửa quả cà chua."
Đại Hắc lúc tối đã ăn không ít, Lục Lăng Tây không dám để Đại Hắc ăn quá nhiều. Nửa quả cà chua đối với Đại Hắc mà nói cũng chỉ là đỡ thèm thôi, chắc không có chuyện gì lớn đâu. Lục Lăng Tây thấy lỗ tai Đại Hắc vung vẩy, đôi mắt sáng lên, con ngươi nâu nhạt phản chiếu hình ảnh của cậu, ngập tràn sự thân mật và tin tưởng.
Lục Lăng Tây cười nhẹ, rửa tay cố ý chọn một quả cà chua thật to, bẻ ra thành hai, cậu và Đại Hắc mỗi người một nửa.
Đại Hắc thỏa mãn nheo mắt lại, yên lặng ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây.
Ăn cà chua xong, tưới nước xong rồi, Lục Lăng Tây kéo chân Đại Hắc chùi đất trong móng vuốt của nó, cầm quyển sách trên ghế lên chuẩn bị mang về phòng đọc.
Vương Thục Tú vừa lúc tắm xong đi ra, nhìn thấy Lục Lăng Tây vào nhà thì hơi do dự gọi Lục Lăng Tây lại, cô muốn nói với Lục Lăng Tây chuyện từ chức. Vương Thục Tú cũng không phải định để Lục Lăng Tây quyết định, mà trong nhà chỉ có hai mẹ con họ nương tựa lẫn nhau, không có người đàn ông chống đỡ, có chuyện gì thì hai mẹ con chỉ có thể thương lượng với nhau.
Năm nay cô cũng đã bốn mươi hai rồi, theo lời Lâm Mỹ mà nói thì không còn trẻ nữa, dù cô có chăm sóc tốt đến đâu thì cũng không thể tranh đua với mấy cô bé mềm mại như hoa trong KTV được. Vương Thục Tú không phải không biết điều này, nhưng cô không biết sau khi nghỉ việc thì sẽ làm gì, cũng không thể để tiểu hỗn đản nuôi cô được phải không? Cô còn trẻ, không muốn trở thành gánh nặng của Lục Lăng Tây. Hơn nữa Lục Lăng Tây đã mười tám, vài năm nữa cũng sẽ kết hôn sinh con, Vương Thục Tú còn muốn dành tiền để mua nhà cho Lục Lăng Tây. Mấy cô gái trẻ bây giờ ghê lắm, chẳng mấy người muốn ở cùng nhà với mẹ chồng đâu, cô cũng không phải người thích xen vào chuyện người ta, nghĩ thế nào thì vẫn thấy nên làm việc kiếm tiền. Nhưng Lâm Mỹ nói cũng đúng, thân thể cô không chịu thêm được nữa. Lỡ như đau đầu nhức óc suy sụp, nghĩ đến tiểu hỗn đản phải vất vả chăm sóc mình thì Vương Thục Tú đã thấy đau lòng.
Cứ nghĩ trước nghĩ sau như vậy một lúc, Vương Thục Tú vẫn không hạ quyết tâm từ chức được.
Lục Lăng Tây lại không nghĩ nhiều như Vương Thục Tú, chuyện kết hôn mua nhà là chuyện rất xa xôi. Cậu cảm thấy cậu sống cùng Vương Thục Tú như vậy rất tốt, hơn nữa chỉ cần cậu làm tốt thì việc buôn bán của Vi Viên Nghệ sẽ từ từ đi vào quỹ đạo, cậu chắc chắn sẽ nuôi được Vương Thục Tú. Vương Thục Tú đã vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi mới được.
Vương Thục Tú nghe xong phì cười, vỗ một cái lên đầu Lục Lăng Tây. "Tiểu hỗn đản nói nghe hay lắm. Bây giờ con thấy ở cùng với mẹ rất tốt, nhưng chờ đến lúc có vợ thì chắc sẽ chê mẹ chướng mắt mất."
Lục Lăng Tây muốn phản bác lại, Vương Thục Tú cười nói: "Được rồi, chờ con tìm một cô vợ về rồi nói sau."
Lục Lăng Tây: "..."
Hai mẹ con nói cả nửa ngày vẫn không thống nhất ý kiến được, Vương Thục Tú thấy không còn sớm nữa vội vàng giục Lục Lăng Tây đi ngủ trước. Cho dù cô muốn từ chức thì cũng phải báo trước một tháng, bây giờ còn sớm lắm.
Lục Lăng Tây mang theo Đại Hắc về phòng, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện của Vương Thục Tú. Cậu không hiểu những công việc khác, cũng không biết nếu Vương Thục Tú từ chức thì có thể làm được gì. Hay là mai hỏi Nhan đại ca vậy? Nhan đại ca chắc sẽ hiểu rõ mặt này hơn cậu, Lục Lăng Tây quyết định như thế, yên lòng mở sách bắt đầu đọc.
"A? Tờ giấy kia đâu rồi?"
Lục Lăng Tây mở quyển Bách khoa toàn thư các loài hoa ra, cậu nhớ rõ bên trong có một tờ giấy cậu dùng để đánh dấu, còn có bức vẽ Đại Hắc còn chưa vẽ xong. Nhưng cậu tìm nửa ngày vẫn không thấy đâu, chẳng lẽ là kẹp trong quyển sách khác sao, hay là cậu nhớ nhầm? Vẻ mặt Lục Lăng Tây khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao cũng không ghi chú thứ gì quan trọng, ngày mai tìm trong mấy quyển sách khác xem sao. Đọc sách một lúc, Lục Lăng Tây định đi ngủ, cậu đã hẹn với Dịch Hàng sáng sớm mai sẽ đến vườn hoa một chuyến, là sáng sớm đấy.
Sáng sớm hôn sau, mới năm giờ Lục Lăng Tây đã tỉnh rồi, cậu vừa mở mắt chợt nghe tiếng Đại Hắc nức nở. Đại Hắc sắp nhịn không nổi nữa rồi, tối hôm qua ăn quá nhiều nên mới sáng sớm nó đã muốn kéo bánh, nhưng nó lại không mở cửa ban công ra được, lại không muốn đánh thức Lục Lăng Tây nên chỉ có thể đáng thương chịu đựng, ngồi trước cửa nức nở ủy khuất.
Lục Lăng Tây đau lòng, vội mở cửa ban công cho nó, Đại Hắc liền phóng vèo ra ngoài, Lụa Lăng Tây cũng theo sau. Nhìn Đại Hắc quen đường chạy đến góc tường, Lục Lăng Tây thấy yên tâm, cũng không nhịn được cười.
Không khí buổi sáng ở sân sau rất trong lành, ngửi một hơi là thấy tinh thần thoải mái không nói nên lời. Lục Lăng Tây ưỡn người, theo thói quen quét radar một vòng, tấm bẳng trắng bỗng nhiên trồi lên, lơ lửng trước mặt cậu.
"Cà chua F2 gieo trồng thành công, thưởng tâm thực vật +50."
Lục Lăng Tây khó hiểu nhìn tấm bẳng trắng, cà chua F2 gieo trồng thành công? Đây là có ý gì? Quét radar trong sân sau, phía dưới ban công có một gốc cây nhỏ vừa đâm chồi dừng lại giữa tấm bảng.
v Tên thực vật: Cà chua
v Nhu cầu của thực vật: Nước
v Khả năng sống của thực vật: Cao
Lục Lăng Tây ngạc nhiên ngồi xổm xuống nhìn, sao ở đây lại mọc một cây cà chua chứ. Cậu nhớ là... Ký ức tối qua hiện lên trong đầu, Lục Lăng Tây lập tức nghĩ đến câu và Đại Hắc đã chia nhau ăn quả cà chua ở đây. Chẳng lẽ là hạt bên trong rơi lên mặt đất rồi tự mình mọc lên?
Suy đoán này khiến Lục Lăng Tây hưng phấn, hạt giống cà chua mà hệ thống thưởng cho chỉ có một bao nhỏ. Tuy lần trước cậu có để lại một nửa, nhưng nếu tính ra thì trồng thêm lần nữa sẽ hết, cậu cũng không biết bao giờ hệ thống mới thưởng tiếp cho. Nếu giống cà chua này có thể tự mình mọc lên, vậy chẳng phải sau này sẽ không cần lo lắng chuyện hạt giống sao? Lục Lăng Tây nghĩ vậy liền vội về phòng tìm sách về gieo trồng cà chua, cậu nhớ trong đó có ghi cách thu thập hạt giống. Chỉ là gần đây bận quá, cậu chưa có thời gian đọc kỹ hơn.
Rất nhanh sau đó, Lục Lăng Tây cầm một quyển sách đi ra. Cậu dựa theo hướng dẫn trên đó hái một quả cà chua chín, đầu tiên là loại bỏ thịt quả rồi giữ lại hạt bên trong, sau đó đi đến phòng bếp tìm băng gạc bọc những hạt này, rồi ngâm trong một ly nước để rửa sạch. Chờ đến lúc thịt quả và những thứ khác bám trên hạt đã rời ra rồi, Lục Lăng Tây mới mở băng gạc ra, đem hạt cà chua sạch cẩn thận phơi trên một tờ giấy trắng. Theo như trong sách nói, thì sau khi phơi nắng xong hạt cà chua có thể trực tiếp trồng xuống.
Lục Lăng Tây cẩn thận đặt tờ giấy lên cửa sổ, chắc chắn nó sẽ không bị gió thổi đi. Sau khi làm xong hết cậu mới có thời gian ra sân sau nghiên cứu tiếp cây non mới mọc. Trên sách có nói cà chua bán trên thị trường hiện này hầu hết đều là lai tạo, hơn nữa cũng chưa chín hẳn, hạt trong đó rất dễ bị biến dị, nếu mọc lên thì hiệu suất cũng không cao. Nhưng cà chua của cậu là hệ thống thưởng, chắc không có vấn đề này phải không?
Bây giờ Lục Lăng Tây đã không thể nhớ được cà chua lúc trước mọc lên có dạng gì, nhưng nhìn tốc độ sinh trưởng của cây non này chắc không khác lắm so với nhóm đầu tiên. Thật ra mọc chậm một chút cũng không sao, chỉ cần hương vị không đổi là được rồi. Vì phòng ngừa gốc cây non bị Đại Hắc cho là cỏ mà đạp, Lục Lăng Tây liền giảng giải cho Đại Hắc một phen. Cậu lại vây một vùng đất xung quanh cây non, định lúc tối về sẽ đem hạt giống đã phơi xong trồng ở đây. Nếu những hạt giống này sinh trưởng tốt thì sau này bọn họ sẽ có cà chua ăn mãi không hết.
"Lão tam, cậu đâu rồi?" Ngoài hàng rào vang lên tiếng của Dịch Hàng.
Lục Lăng Tây trả lời một tiếng.
Dịch Hàng trèo tường vào thì thấy Lục Lăng Tây đang ngồi xổm ở đó, tay dính toàn đất là đất, "Cậu muốn trồng gì vậy?" Dịch Hàng tò mò hỏi.
Lục Lăng Tây chỉ cho cậu gốc cây non đằng kia, giải thích chuyện giữ hạt cà chua để trồng. Dịch Hàng mắt sáng ngời, "Có thể trồng được sao?"
Lục Lăng Tây không chắc chắn lắm gật đầu, "Chắc là có thể." Hệ thống đã nói là gieo trồng thành công.
Dịch Hàng hưng phấn lôi kéo Lục Lăng Tây, "Lão tam, cuộc đời ăn cà chua của anh dựa vào chú hết đấy."
Lục Lăng Tây: "..."
Rửa sạch tay, Lục Lăng Tây sau khi chuẩn bị xong liền mang Đại Hắc theo Dịch Hàng ra cửa. Cái xe Jinbei sắp về hưu của nhà Dịch Hàng đang đứng trước cửa, vẻ mặt Dịch Hàng kiêu ngạo nói: "Đừng thấy xe bạn cũ, tốc độ chẳng kém ai đâu."
Lục Lăng Tây cười gật gật đầu. Dịch Hàng lên xe, vừa khởi động xe vừa thuận miệng nói: "Lão tam cậu có chú ý thấy không, cỏ dại xung quanh tòa nhà cậu có phải mọc tốt quá không? Không phải là cậu trộm bón phân cho nó đấy chứ?"
Chuyện mà Dịch Hàng nói thật ra Lục Lăng Tây cũng chú ý thấy. Cỏ dại xung quanh khu 3 quá tốt, cậu đã nghe hàng xóm oán giận vài lần. Cảm giác những cây cỏ này mọc tốt quá, cũng không biết là chuyện gì.
"Nhưng không chỉ có cỏ dại, bác gái Vương cậu biết chứ, là bà lão trên lầu nhà cậu đấy. Mẹ tôi hôm qua còn nghe bà ấy nói lạ lắm, nói là cải thìa ở ban công năm nay mọc rất tốt, mấy ngày nữa là ăn được rồi. Hứ, bà ấy chưa thấy cà chua cậu trồng đâu, chờ đến lúc bà ấy thấy thì sẽ mọc tốt là thế nào." Dịch Hàng tiếp tục nói.
Lục Lăng Tây chỉ cười không nói gì, tầm mắt đảo qua cỏ dại bên ngoài, không hiểu sao lại nghĩ đến tấm bảng trắng, chắc là không liên quan gì đến nó chứ?
Tiễn Nhan Việt, Lục Lăng Tây bắt đầu làm công việc tưới nước hàng ngày. Đôi mắt Đại Hắc trông mong, ngồi xổm bên cạnh Lục Lăng Tây, khát vọng nhìn về mấy quả cà chua. Lục Lăng Tây thấy vậy thì mềm lòng. Cậu đặt bình tưới nước xuống ngồi xổm trước mặt Đại Hắc, nghiêm túc đối mặt với nó: "Mày biết không, không cho mày ăn cà chua là vì tốt cho mày thôi."
Anh Đổng sau khi nghe nói Đại Hắc rất thích ăn cà chua đã từng khuyên Lục Lăng Tây, rằng loại chó nhà Trung Hoa như Đại Hắc tuy dạ dày tốt hơn so với các loại chó cảnh, nhưng không thể dung túng nó ăn đồ lung tung được, không cẩn thận sẽ bị viêm dạ dày tiêu chảy. Nhớ đến lúc Đại Hắc được Nhan Việt đưa đến chỗ anh Đổng thì gầy trơ xương chẳng được mấy lượng thịt, bây giờ Lục Lăng Tây vất vả lắm mới nuôi nó béo một chút, cũng coi như là mượt mà, tất nhiên sẽ không muốn Đại Hắc sẽ lại bị bệnh nữa, nhất là bị viêm dạ dày sẽ thượng thổ hạ tả ảnh hưởng đến việc thèm ăn. Bởi vậy lời khuyên của anh Đổng được cậu nhớ rõ trong lòng, bắt đầu hạn chế số lượng cà chua Đại Hắc ăn mỗi ngày.
Đại Hắc tựa như nghe hiểu lời cậu nói, kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây cười híp mắt, sờ sờ đầu Đại Hắc, khen ngợi nói: "Nhưng hôm nay Đại Hắc rất nghe lời, có thể thưởng cho mày nửa quả cà chua."
Đại Hắc lúc tối đã ăn không ít, Lục Lăng Tây không dám để Đại Hắc ăn quá nhiều. Nửa quả cà chua đối với Đại Hắc mà nói cũng chỉ là đỡ thèm thôi, chắc không có chuyện gì lớn đâu. Lục Lăng Tây thấy lỗ tai Đại Hắc vung vẩy, đôi mắt sáng lên, con ngươi nâu nhạt phản chiếu hình ảnh của cậu, ngập tràn sự thân mật và tin tưởng.
Lục Lăng Tây cười nhẹ, rửa tay cố ý chọn một quả cà chua thật to, bẻ ra thành hai, cậu và Đại Hắc mỗi người một nửa.
Đại Hắc thỏa mãn nheo mắt lại, yên lặng ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây.
Ăn cà chua xong, tưới nước xong rồi, Lục Lăng Tây kéo chân Đại Hắc chùi đất trong móng vuốt của nó, cầm quyển sách trên ghế lên chuẩn bị mang về phòng đọc.
Vương Thục Tú vừa lúc tắm xong đi ra, nhìn thấy Lục Lăng Tây vào nhà thì hơi do dự gọi Lục Lăng Tây lại, cô muốn nói với Lục Lăng Tây chuyện từ chức. Vương Thục Tú cũng không phải định để Lục Lăng Tây quyết định, mà trong nhà chỉ có hai mẹ con họ nương tựa lẫn nhau, không có người đàn ông chống đỡ, có chuyện gì thì hai mẹ con chỉ có thể thương lượng với nhau.
Năm nay cô cũng đã bốn mươi hai rồi, theo lời Lâm Mỹ mà nói thì không còn trẻ nữa, dù cô có chăm sóc tốt đến đâu thì cũng không thể tranh đua với mấy cô bé mềm mại như hoa trong KTV được. Vương Thục Tú không phải không biết điều này, nhưng cô không biết sau khi nghỉ việc thì sẽ làm gì, cũng không thể để tiểu hỗn đản nuôi cô được phải không? Cô còn trẻ, không muốn trở thành gánh nặng của Lục Lăng Tây. Hơn nữa Lục Lăng Tây đã mười tám, vài năm nữa cũng sẽ kết hôn sinh con, Vương Thục Tú còn muốn dành tiền để mua nhà cho Lục Lăng Tây. Mấy cô gái trẻ bây giờ ghê lắm, chẳng mấy người muốn ở cùng nhà với mẹ chồng đâu, cô cũng không phải người thích xen vào chuyện người ta, nghĩ thế nào thì vẫn thấy nên làm việc kiếm tiền. Nhưng Lâm Mỹ nói cũng đúng, thân thể cô không chịu thêm được nữa. Lỡ như đau đầu nhức óc suy sụp, nghĩ đến tiểu hỗn đản phải vất vả chăm sóc mình thì Vương Thục Tú đã thấy đau lòng.
Cứ nghĩ trước nghĩ sau như vậy một lúc, Vương Thục Tú vẫn không hạ quyết tâm từ chức được.
Lục Lăng Tây lại không nghĩ nhiều như Vương Thục Tú, chuyện kết hôn mua nhà là chuyện rất xa xôi. Cậu cảm thấy cậu sống cùng Vương Thục Tú như vậy rất tốt, hơn nữa chỉ cần cậu làm tốt thì việc buôn bán của Vi Viên Nghệ sẽ từ từ đi vào quỹ đạo, cậu chắc chắn sẽ nuôi được Vương Thục Tú. Vương Thục Tú đã vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi mới được.
Vương Thục Tú nghe xong phì cười, vỗ một cái lên đầu Lục Lăng Tây. "Tiểu hỗn đản nói nghe hay lắm. Bây giờ con thấy ở cùng với mẹ rất tốt, nhưng chờ đến lúc có vợ thì chắc sẽ chê mẹ chướng mắt mất."
Lục Lăng Tây muốn phản bác lại, Vương Thục Tú cười nói: "Được rồi, chờ con tìm một cô vợ về rồi nói sau."
Lục Lăng Tây: "..."
Hai mẹ con nói cả nửa ngày vẫn không thống nhất ý kiến được, Vương Thục Tú thấy không còn sớm nữa vội vàng giục Lục Lăng Tây đi ngủ trước. Cho dù cô muốn từ chức thì cũng phải báo trước một tháng, bây giờ còn sớm lắm.
Lục Lăng Tây mang theo Đại Hắc về phòng, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện của Vương Thục Tú. Cậu không hiểu những công việc khác, cũng không biết nếu Vương Thục Tú từ chức thì có thể làm được gì. Hay là mai hỏi Nhan đại ca vậy? Nhan đại ca chắc sẽ hiểu rõ mặt này hơn cậu, Lục Lăng Tây quyết định như thế, yên lòng mở sách bắt đầu đọc.
"A? Tờ giấy kia đâu rồi?"
Lục Lăng Tây mở quyển Bách khoa toàn thư các loài hoa ra, cậu nhớ rõ bên trong có một tờ giấy cậu dùng để đánh dấu, còn có bức vẽ Đại Hắc còn chưa vẽ xong. Nhưng cậu tìm nửa ngày vẫn không thấy đâu, chẳng lẽ là kẹp trong quyển sách khác sao, hay là cậu nhớ nhầm? Vẻ mặt Lục Lăng Tây khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao cũng không ghi chú thứ gì quan trọng, ngày mai tìm trong mấy quyển sách khác xem sao. Đọc sách một lúc, Lục Lăng Tây định đi ngủ, cậu đã hẹn với Dịch Hàng sáng sớm mai sẽ đến vườn hoa một chuyến, là sáng sớm đấy.
Sáng sớm hôn sau, mới năm giờ Lục Lăng Tây đã tỉnh rồi, cậu vừa mở mắt chợt nghe tiếng Đại Hắc nức nở. Đại Hắc sắp nhịn không nổi nữa rồi, tối hôm qua ăn quá nhiều nên mới sáng sớm nó đã muốn kéo bánh, nhưng nó lại không mở cửa ban công ra được, lại không muốn đánh thức Lục Lăng Tây nên chỉ có thể đáng thương chịu đựng, ngồi trước cửa nức nở ủy khuất.
Lục Lăng Tây đau lòng, vội mở cửa ban công cho nó, Đại Hắc liền phóng vèo ra ngoài, Lụa Lăng Tây cũng theo sau. Nhìn Đại Hắc quen đường chạy đến góc tường, Lục Lăng Tây thấy yên tâm, cũng không nhịn được cười.
Không khí buổi sáng ở sân sau rất trong lành, ngửi một hơi là thấy tinh thần thoải mái không nói nên lời. Lục Lăng Tây ưỡn người, theo thói quen quét radar một vòng, tấm bẳng trắng bỗng nhiên trồi lên, lơ lửng trước mặt cậu.
"Cà chua F2 gieo trồng thành công, thưởng tâm thực vật +50."
Lục Lăng Tây khó hiểu nhìn tấm bẳng trắng, cà chua F2 gieo trồng thành công? Đây là có ý gì? Quét radar trong sân sau, phía dưới ban công có một gốc cây nhỏ vừa đâm chồi dừng lại giữa tấm bảng.
v Tên thực vật: Cà chua
v Nhu cầu của thực vật: Nước
v Khả năng sống của thực vật: Cao
Lục Lăng Tây ngạc nhiên ngồi xổm xuống nhìn, sao ở đây lại mọc một cây cà chua chứ. Cậu nhớ là... Ký ức tối qua hiện lên trong đầu, Lục Lăng Tây lập tức nghĩ đến câu và Đại Hắc đã chia nhau ăn quả cà chua ở đây. Chẳng lẽ là hạt bên trong rơi lên mặt đất rồi tự mình mọc lên?
Suy đoán này khiến Lục Lăng Tây hưng phấn, hạt giống cà chua mà hệ thống thưởng cho chỉ có một bao nhỏ. Tuy lần trước cậu có để lại một nửa, nhưng nếu tính ra thì trồng thêm lần nữa sẽ hết, cậu cũng không biết bao giờ hệ thống mới thưởng tiếp cho. Nếu giống cà chua này có thể tự mình mọc lên, vậy chẳng phải sau này sẽ không cần lo lắng chuyện hạt giống sao? Lục Lăng Tây nghĩ vậy liền vội về phòng tìm sách về gieo trồng cà chua, cậu nhớ trong đó có ghi cách thu thập hạt giống. Chỉ là gần đây bận quá, cậu chưa có thời gian đọc kỹ hơn.
Rất nhanh sau đó, Lục Lăng Tây cầm một quyển sách đi ra. Cậu dựa theo hướng dẫn trên đó hái một quả cà chua chín, đầu tiên là loại bỏ thịt quả rồi giữ lại hạt bên trong, sau đó đi đến phòng bếp tìm băng gạc bọc những hạt này, rồi ngâm trong một ly nước để rửa sạch. Chờ đến lúc thịt quả và những thứ khác bám trên hạt đã rời ra rồi, Lục Lăng Tây mới mở băng gạc ra, đem hạt cà chua sạch cẩn thận phơi trên một tờ giấy trắng. Theo như trong sách nói, thì sau khi phơi nắng xong hạt cà chua có thể trực tiếp trồng xuống.
Lục Lăng Tây cẩn thận đặt tờ giấy lên cửa sổ, chắc chắn nó sẽ không bị gió thổi đi. Sau khi làm xong hết cậu mới có thời gian ra sân sau nghiên cứu tiếp cây non mới mọc. Trên sách có nói cà chua bán trên thị trường hiện này hầu hết đều là lai tạo, hơn nữa cũng chưa chín hẳn, hạt trong đó rất dễ bị biến dị, nếu mọc lên thì hiệu suất cũng không cao. Nhưng cà chua của cậu là hệ thống thưởng, chắc không có vấn đề này phải không?
Bây giờ Lục Lăng Tây đã không thể nhớ được cà chua lúc trước mọc lên có dạng gì, nhưng nhìn tốc độ sinh trưởng của cây non này chắc không khác lắm so với nhóm đầu tiên. Thật ra mọc chậm một chút cũng không sao, chỉ cần hương vị không đổi là được rồi. Vì phòng ngừa gốc cây non bị Đại Hắc cho là cỏ mà đạp, Lục Lăng Tây liền giảng giải cho Đại Hắc một phen. Cậu lại vây một vùng đất xung quanh cây non, định lúc tối về sẽ đem hạt giống đã phơi xong trồng ở đây. Nếu những hạt giống này sinh trưởng tốt thì sau này bọn họ sẽ có cà chua ăn mãi không hết.
"Lão tam, cậu đâu rồi?" Ngoài hàng rào vang lên tiếng của Dịch Hàng.
Lục Lăng Tây trả lời một tiếng.
Dịch Hàng trèo tường vào thì thấy Lục Lăng Tây đang ngồi xổm ở đó, tay dính toàn đất là đất, "Cậu muốn trồng gì vậy?" Dịch Hàng tò mò hỏi.
Lục Lăng Tây chỉ cho cậu gốc cây non đằng kia, giải thích chuyện giữ hạt cà chua để trồng. Dịch Hàng mắt sáng ngời, "Có thể trồng được sao?"
Lục Lăng Tây không chắc chắn lắm gật đầu, "Chắc là có thể." Hệ thống đã nói là gieo trồng thành công.
Dịch Hàng hưng phấn lôi kéo Lục Lăng Tây, "Lão tam, cuộc đời ăn cà chua của anh dựa vào chú hết đấy."
Lục Lăng Tây: "..."
Rửa sạch tay, Lục Lăng Tây sau khi chuẩn bị xong liền mang Đại Hắc theo Dịch Hàng ra cửa. Cái xe Jinbei sắp về hưu của nhà Dịch Hàng đang đứng trước cửa, vẻ mặt Dịch Hàng kiêu ngạo nói: "Đừng thấy xe bạn cũ, tốc độ chẳng kém ai đâu."
Lục Lăng Tây cười gật gật đầu. Dịch Hàng lên xe, vừa khởi động xe vừa thuận miệng nói: "Lão tam cậu có chú ý thấy không, cỏ dại xung quanh tòa nhà cậu có phải mọc tốt quá không? Không phải là cậu trộm bón phân cho nó đấy chứ?"
Chuyện mà Dịch Hàng nói thật ra Lục Lăng Tây cũng chú ý thấy. Cỏ dại xung quanh khu 3 quá tốt, cậu đã nghe hàng xóm oán giận vài lần. Cảm giác những cây cỏ này mọc tốt quá, cũng không biết là chuyện gì.
"Nhưng không chỉ có cỏ dại, bác gái Vương cậu biết chứ, là bà lão trên lầu nhà cậu đấy. Mẹ tôi hôm qua còn nghe bà ấy nói lạ lắm, nói là cải thìa ở ban công năm nay mọc rất tốt, mấy ngày nữa là ăn được rồi. Hứ, bà ấy chưa thấy cà chua cậu trồng đâu, chờ đến lúc bà ấy thấy thì sẽ mọc tốt là thế nào." Dịch Hàng tiếp tục nói.
Lục Lăng Tây chỉ cười không nói gì, tầm mắt đảo qua cỏ dại bên ngoài, không hiểu sao lại nghĩ đến tấm bảng trắng, chắc là không liên quan gì đến nó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.