Điền Viên Nhật Thường

Chương 84: Ô nhiễm

Lý Tùng Nho

08/09/2017

Lúc Đại Hắc về thì đã là nửa đêm.

Lục Lăng Tây chờ mãi cũng không chờ được Đại Hắc về, gật gà gật gù bị Nhan Việt ôm đi ngủ. Vì trong lòng vẫn có chuyện nên không ngủ ngon giấc được. Bên ngoài vừa có tiếng động cậu đã tỉnh lại. Nhan Việt tỉnh sớm hơn cậu một lúc, đang mặc quần áo.

"Tiểu Tây ngủ tiếp đi, anh đi xem sao." Nhan Việt đè Lục Lăng Tây lại không cho cậu dậy, bên ngoài hơi lạnh, hình như đang nổi gió, anh lo Lục Lăng Tây sẽ bị cảm lạnh.

Lục Lăng Tây không ngủ được, nghĩ lát nữa Nhan Việt sẽ mang Đại Hắc vào nên đồng ý, nằm trên giường chờ Đại Hắc. Nhưng lạ là sau khi Nhan Việt rời khỏi lại không có tiếng gì nữa, ngay cả Đại Hắc cũng vậy, cậu không nằm yên được, vội mặc quần áo ra cửa, ngay sau đó liền ngơ người.

Đại Hắc đã về, nhưng không chỉ có mình Đại Hắc.

Trong sân đang ngồi xổm hơn hai mươi con chó lớn nhỏ, Đại Hắc ngồi ở phía trước tiên, miệng còn ngậm một chú cún con có vẻ mới sinh chưa được mấy tháng, cuộn người ngủ say sưa. Nhan Việt đứng ở trên cùng nhìn nhau với Đại Hắc, Lục Lăng Tây còn thấy được gân xanh đang giựt giựt trên trán Nhan Việt.

Nghe thấy tiếng động phía sau, Nhan Việt cố gắng dịu mặt đi, xoay người nhìn Lục Lăng Tây nói: "Bên ngoài lạnh lắm, sao em lại ra đây?"

Vẻ mặt của anh rất bất đắc dĩ, tuy đã cố nén lại nhưng vẫn có thể thấy khóe miệng đang run run. Lục Lăng Tây biết lúc này không nên cười, nhưng đúng là không thể nhịn được, đây là lần đầu tiên cậu thấy Nhan Việt hiện vẻ đau đầu thế này, cười nói. "Nhan đại ca."

Giọng thiếu niên vui vẻ, tiếng Nhan đại ca này còn có chút làm nũng nữa. Nhan Việt không có cách gì với cậu, đành phải chiều theo: "Tiểu Tây muốn chúng nó ở lại đây sao?"

Lục Lăng Tây gật đầu, không nhịn được lại cười.

Thấy Lục Lăng Tây gật đầu, Đại Hắc bỏ chú cún con trong miệng xuống, xoay người nghiêm túc kêu vài tiếng. Chó trong sân hình như đều hiểu rõ ý của nó, tốp năm tốp ba đáp lại. Nhưng hình như là sợ đánh thức hàng xóm xung quanh, chúng đều đè giọng xuống, nghe như là một đám chó đang làm nũng vậy.

Lục Lăng Tây thấy vậy thì rất ngạc nhiên, Đại Hắc luôn độc lai độc vãng, dù đến cửa hàng của anh Đổng cũng không giao lưu với những con chó khác, đây là lần đầu tiên Đại Hắc ở cùng với những con chó khác. Hơn nữa cách chúng nó giao tiếp với nhau... Hai bên có thể nghe hiểu nhau sao? Suy nghĩ của Lục Lăng Tây không biết đã bay đến nơi nào, Nhan Việt nhìn đám chó trong sân, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, bất chợt nghĩ đến vấn đề lần trước Lục Lăng Tây đã hỏi anh. Thực vật tiến hóa, liệu động vật cũng tiến hóa luôn không? Lúc đó Nhan Việt thấy vấn đề này như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, nhưng nhìn cảnh trước mắt này, anh lại không chắc chắn nữa.

Đại Hắc sau khi chấn nhiếp đám chó trong sân, liền xoay người kêu nhỏ vài tiếng với Lục Lăng Tây, như đang giải thích gì vậy.

Lục Lăng Tây cảm thấy cậu có thể nghe hiểu ý của Đại Hắc, nó đang giải thích lai lịch của đám chó này. Trong đó có chó hoang gần đây, có con ở nhà không có lỗ chó nên tạm thời không về nhà được, còn có một chú cún con chết sống bám dính bên cạnh Đại Hắc đuổi cũng không đi. Nói đến cún con kia, Lục Lăng Tây thậm chí cảm thấy cậu có thể nghe được sự bất đắc dĩ của Đại Hắc.

Ngay lúc Đại Hắc giải thích, cún con trên đất kia hình như đã tỉnh. Mắt nó vẫn chưa mở hết, mũi nhỏ hồng phấn ngửi ngửi trước, rồi híp mắt hì hục mò đến bên cạnh Đại Hắc, chui vào dưới bụng nó tiếp tục say giấc nồng.

Lục Lăng Tây buồn cười chết mất, Đại Hắc là chó đực, mà như bị xem là chó mẹ khiến Lục Lăng Tây ôm bụng, suýt nữa là cười chảy cả nước mắt.

Sắc trời dần sáng, những con chó kia đã được sắp xếp xong. Lục Lăng Tây "hung tàn" túm mấy con chó hoang tắm sạch cho chúng, rồi bàn với Nhan Việt nên để chúng đi đâu. Không phải chó hoang nào cũng đi theo Đại Hắc đến, những con chó đến đây đều đã khá lớn tuổi, nhìn rất gầy yếu, chắc cũng thuộc nhóm "người già yếu" trong đàn chó hoang kia.

Lục Lăng Tây thấy nếu chúng đều đi theo Đại Hắc về chắc là do không muốn lại lang thang nữa. Vừa lúc có thể nuôi ở vườn hoa trong nhà, dù sao chúng cũng không ăn hết bao nhiêu. Quy mô của vườn hoa càng lúc càng lớn, nên Lý đại gia đã đề nghị bọn họ thuê người trông vườn hoa vào buổi tối. Nếu có đàn chó này, lại thuê thêm một người nữa là được. Cậu nói xong liền mở đôi mắt sáng trong nhìn Nhan Việt, Nhan Việt luôn chiều theo cậu, tất nhiên là gật đầu đồng ý. Tuy Nhan Việt thấy nuôi mấy con chó săn thì thích hợp hơn, nhưng chó nhà như này cũng không sao. Anh thích phần mềm lòng này ở cậu, chỉ vì anh không có, nên anh nguyện ý bảo vệ nó.

"Nhan đại ca, cảm ơn anh." Lục Lăng Tây nghiêm túc nói. Dường như dù cậu làm gì Nhan Việt cũng nghe theo, khiến cậu vô thức càng ỷ lại Nhan Việt hơn. Phần ỷ lại này như đã biến thành thói quen, hòa vào trong cuộc sống.

Nhan Việt nhìn vẻ nghiêm túc của thiếu niên, cười khẽ. Nụ cười từ trong mắt trút xuống, khiến gương mặt vốn đã anh tuấn càng đẹp trai hơn, mang theo mị lực không thể nào hình dung được. Lục Lăng Tây nhìn đến ngây người, vành tai liền đỏ lên. Cậu có thể cảm nhận được tim đang đập thình thịch rất mạnh, dường như sẽ nhảy ra cổ họng ngay lập tức vậy.

"Tiểu Tây muốn cảm ơn Nhan đại ca thế nào?" Nhan Việt trêu đùa hỏi.

Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, người ngốc như cậu cũng biết Nhan Việt không thực sự muốn cậu cảm ơn gì. Ý cười trong mắt Nhan Việt càng đậm hơn, cúi người hôn Lục Lăng Tây.

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã hơn chín giờ, tối qua chăm sóc cho lũ chó suốt đêm, đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây ngủ quên. Nhan Việt đã gọi cho Đổng Tề rồi, nhờ Đổng Tề treo biển tạm ngừng kinh doanh một ngày lên cửa Vi Viên Nghệ. Vì hôm nay không cần đến cửa hàng nên Lục Lăng Tây cũng không vội về Phượng Thành, sau khi rửa mặt sửa soạn xong, liền đi bộ một mình trong thôn.

Chuyện chó trong thôn chạy trốn tập thể đã về lúc nửa đêm trở thành đề tài hàng đầu ở thôn. Dưới tàng cây liễu, tốp năm tốp ba tụ lại trò chuyện, đề tài mở đầu chắc chắn sẽ là "Chó nhà bà hôm qua chạy không? Về lúc nào vậy?" Vì Đại Hắc, nên Lục Lăng Tây cũng bị kéo lại hỏi nhiều lần.

Ngay lúc bọn họ đều chú ý đến chuyện này, thì có thôn dân nắm nhanh tin tức đã tung ra một tin bùng nổ khác. Tối hôm qua xưởng nhựa của Tống gia trang vị một đám chó vây công, nghe nói có mấy trăm con chó vây quanh xưởng. Chó ở những thôn gần đó đều chạy ra, ngay cả chó mà Tống gia trang nuôi cũng đến vây quanh. Đàn chó này chia nhiệm vụ rõ ràng, chó to thì ở bên ngoài cào cửa, chó nhỏ thì xen qua khe hở đi vào quấy rối khắp nơi. Vài máy móc trong xưởng đã bị phá hỏng, người ở bên trong cũng rất sợ hãi.

"Đáng! Ai bảo bọn họ nửa đêm làm việc xả thải ra ngoài, đây không phải là gạt chúng ta sao."

"Đúng vậy, bọn họ đáng bị như vậy."

Tuy người trong thôn nghe được tin này thì vẻ mặt có hơi quái lạ, nhưng nhiều hơn vẫn là thấy đám người Tống gia trang tự tìm đường chết, ngay cả chó cũng không nhìn được. Nghĩ thì cũng đúng, chó hoang quanh đây có không ít, chó trong thôn bình thường cũng không buộc lại mặc chúng chạy rông. Chó chạy mệt thì sẽ muốn uống nước, trời nóng cũng muốn uống nước. Nguồn nước duy nhất gần đây chỉ có sông Linh Thủy bị Tống gia trang làm ô nhiễm, chó không có chỗ uống nước, không phải sẽ làm ầm lên sao?



Ở nông thôn, chó luôn được xem là động vật có linh tính, chuyện về chó báo ơn cũng có không ít. Người càng lớn tuổi thì càng tin những thứ này, ồn ào nói vua chó tức giận, gọi đàn chó đi báo thù. Chưa đến nửa ngày, cây chuyện này đã truyền khắp xung quanh.

Người của Tống gia trang cũng nghe được chuyện này. Trong lòng Tống Vạn Tài cũng nghi ngờ, đúng là chuyện hôm qua có chút tà hồ. Đầu tiên là cửa thôn vang lên một tiếng như tiếng sói tru, tiếp đó chó trong thôn liền ầm ĩ lên, trèo tường khoan lỗ chạy từ nhà ra. Chờ đến lúc người trong thôn đuổi theo, thì thấy đám chó đông nghìn nghịt vây quanh xưởng nhựa, mấy con chó đứng đầu kêu lên, tiếng nghe có phần đáng sợ.

Tống Vạn Tài muốn để thôn dân đuổi đám chó đi, nhưng vây quanh ở bên ngoài đều là chó mà người trong thôn nuôi. Đánh cũng không được, chủ nhân gọi chúng cũng không nghe, cứ làm ầm đến nửa đêm, khiến người trong thôn bị dày vò thảm thiết.

"Không phải là có vua chó thật đấy chứ?"

Tống Vạn Tài hơi tin, muốn bàn với người xưởng nhựa tạm ngừng vài ngày đã. Xưởng trưởng của xưởng nhựa là Kim lão lục, không phải là người địa phương, nghe Tống Vạn Tài nói vậy thì không vui. Tạm ngừng hoạt động nghĩa là có thiệt hại, bây giờ lão tạm ngừng hoạt động vào ban ngày đã thấy đau lòng tiền rồi, buổi tối mà còn tạm ngừng nữa, đi uống gió Tây Bắc hả.

Kim lão lục khăng khăng, Tống Vạn Tài cũng do dự, cắn răng tiếp tục làm.

Người Tống gia trang không tin tà, Nhan Việt cũng không nghĩ chỉ một lần là bọn họ đã ngừng lại. Buổi sáng khi anh và Lục Lăng Tây về thành phố thì Đại Hắc đã được để lại. Nếu đã làm thì làm cho dứt điểm, vất vả một lần khỏe suốt đời.

Lục Lăng Tây không nỡ bỏ lại Đại Hắc, đây là lần đầu tiên cậu và Đại Hắc xa nhau. Cậu ngồi xổm trước mặt Đại Hắc vuốt đầu nó, cam đoan hai ngày nữa sẽ đến đón Đại Hắc. Nhan Việt thấy vậy hơi ghen, lần trước lúc anh về Trung Kinh cũng không thấy Lục Lăng Tây tỏ vẻ lưu luyến không rời như vậy. Thừa lúc Lục Lăng Tây không chú ý, Nhan Việt hung hăng trừng mắt với Đại Hắc.

Chó ngu!

Đại Hắc không thèm nhìn Nhan Việt, thân mật cọ vào lòng bàn tay Lục Lăng Tây. Nó biết mình ở lại để làm gì, dẫn theo mấy con chó phía sau, nhìn vô cùng uy nghiêm. Tất nhiên phải giả như không thấy con cún con bên chân Đại Hắc.

Chủ nhân của cún con chính là đôi nam nữ mà Lục Lăng Tây đã nghe họ nói chuyện hôm qua, không biết cún con mới bốn tháng này đã chạy ra sân thế nào. Sáng sớm Đại Hắc đã lần theo mùi đưa nó về, nhưng nó chết sống không chịu rời khỏi Đại Hắc. Người phụ nữ kia nhìn mà buồn cười, yên tâm ném nó cho Đại Hắc.

Lục Lăng Tây vuốt Đại Hắc xong, lại vuốt cún con, cuối cùng mới đi theo Nhan Việt về thành phố.

Vào đêm, xưởng nhựa ở Tống gia trang quả nhiên không ngừng hoạt động, Đại Hắc lại gọi đám chó vây quanh lần nữa. Lần này xưởng nhựa đã có chuẩn bị, tìm rất nhiều gậy bắt chó. Đại Hắc thấy vậy rất phẫn nộ, nhẹ nhàng nhảy qua, cắn đứt cây gậy trúc bắt chó gần nó nhất. Đàn chó phía sau học theo, rất nhanh đã vọt vào xưởng nhựa, quấy rồi khắp nơi.

Ba ngày liên tiếp, Đại Hắc mang theo đàn chó đi vây đánh xưởng nhựa. Xưởng nhựa cũng phát triển từ gậy bắt chó đến bỏ thuốc diệt chuột trong bánh bao, rải quanh xưởng nhựa. Nhưng điều khiến người bên trong bất ngờ là, không có một con chó nào ăn những cái bánh bao đó. Có mấy con không nhịn được đến gần, lại bị mấy con chó đầu lĩnh kêu lớn ngăn lại.

Dưới bóng đêm, đám chó đông nghịt ngồi xổm bên ngoài xưởng nhựa, nhìn như quân đội được huấn luyện nghiêm túc. Này thì hay rồi, đừng nói đến công nhân bên trong xưởng nhựa được phí tăng ca kếch xù dụ đến, mà cả thôn dân đến chuẩn bị xua đàn chó đi cũng không chịu nổi nữa, cảnh trước mắt này đúng là đáng sợ vô cùng. Có mấy thôn dân nhát gan sợ đến nỗi chân mềm nhũn, giọng run run nói: "Đám chó này không phải là thành tinh rồi đấy chứ?"

Kim lão lục vừa thấy tình hình không hay, hùng hủng cầm súng săn không biết lấy ở đâu vọt ra. Chưa đợi lão nhắm bắn, Đại Hắc đã bay ra, đè lão nằm trên đất.

"Giết... Giết người." Tiếng gào như lợn bị chọc tiết của Kim lão lục vang lên.

Người trong xưởng nhựa sợ hãi lùi về sau, không ai dám đi lên cứu lão.

Đại Hắc dùng móng vuốt đẩy súng săn ra, một con chó hoang vọt lên trước, ngậm súng đi. Đại Hắc híp mắt nhìn xung quanh, vài người đối diện với nó run rẩy: "Cẩu... Cẩu đại tiên?"

Đại Hắc không đáp lại bọn họ, ngửa đầu tru lên, đám chó phía sau cũng tru theo nó. Tống Vạn Niên nghĩ cả đời này ông ta cũng không quên được ngày này, mấy trăm con chó cùng ngửa đầu tru lên, còn có con chó đen đứng đầu nữa.

Mãi cho đến khi trời sắp sáng, Đại Hắc mới mang theo đàn chó tan đi. Chúng vừa mới đi, công nhân trong xưởng nhựa liền ầm ĩ muốn từ chức, ai cũng không dám ở lại. Tống Vạn Tài vuốt tim đang đập bình bịch đi tìm Kim lão lục, quyết định cho xưởng nhựa tạm ngừng hoạt động, ông ta bị dọa sợ rồi. Kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được người, cuối cùng mới nghe nói Kim lão lục đã bị dọa ngất, được đưa đến phòng khám trong thôn.

Chuyện ở Tống gia trang mấy thôn xung quanh cũng biết. Nghe nói là chuyện Kim lão lục làm sau khi tỉnh lại là muốn đóng cửa xưởng nhựa. Lão không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa, đám chó kia không còn là chó nữa, mà tất cả đều thành tinh.

Lý đại gia đã gọi nói cho Lục Lăng Tây chuyện này rất nhanh, ông không biết vua chó trong lời kể lại kia chính là Đại Hắc, lúc gọi khen vua chó kia ngất trời. Tuy Lục Lăng Tây không thể nói ra thân phận của Đại Hắc, nhưng nghe vậy cũng thấy cùng vinh, quyết định tối nay sẽ đến đón Đại Hắc, thuận tiện mang một hộp đùi gà cho nó.

Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây lại gọi nói một tiếng với Nhan Việt. Nhan Việt không ở Vi Viên Nghệ mà đến chỗ Tiết Vĩnh Thông. Cao Vĩnh Lương đã dùng tinh dầu tinh luyện từ thu hải đường tạo ra loại nước hoa đầu tiên, nên mời Nhan Việt đến xem hàng mẫu. Nghe Lục Lăng Tây nói tối nay muốn đi đón Đại Hắc, Nhan Việt đồng ý ngay, bảo Lục Lăng Tây ở cửa hàng chờ anh, anh lập tức quay lại. Chỉ là Nhan Việt vừa cúp điện thoại không được bao lâu, sắc trời bỗng tối sầm lại, một cơn mưa to tầm tã không báo trước mà trút xuống. Tiếng sấm sét ầm ầm trên bầu trời, người đi đường vội vã tránh mưa, nước mưa rất nhanh đã đầy ngập trên đường.

Lục Lăng Tây xông qua màn mưa bê bồn hoa đặt ở cửa vào trong cửa hàng, lo lắng nhìn sắc trời bên ngoài. Chưa đến năm giờ mà bầu trời đã tối đen, tầm nhìn rất ngắn. Thế này thì chắc chắn là không thể đến vườn hoa được rồi, bên chỗ Đại Hắc có Lý đại gia chăm nên cậu không cần lo, điều mà cậu lo lắng bây giờ là mưa lớn thế này, Nhan Việt sẽ về thế nào.

Tin nhắn của Nhan Việt đã đến rất nhanh, bây giờ anh đang bị chặn trên đường, bảo Lục Lăng Tây đừng sốt ruột. Nhan Việt không nói thì thôi, vừa nói anh bị chặn trên đường thì Lục Lăng Tây càng lo hơn. Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Lăng Tây không yên tâm làm gì được, kéo ghế mây ngồi ở cửa vừa chờ Nhan Việt, vừa lên mạng đọc tin trên di động.

Với trận mưa này, trạm khí tượng Phượng Thành cũng rất bất ngờ, trước đó không hề có báo hiệu trước. Không biết có chuyện gì mà năm nay thời tiết Trung Quốc rất khác thường, bên Tây Nam vốn là nơi có khí hậu ẩm ướt, nhưng cả mùa hè không có mấy trận mưa, xảy ra đại hạn hiếm có mấy chục năm qua. Bên Phượng Thành thì đỡ hơn, tuy nhiệt độ rất cao, nhưng cách một khoảng thời gian sẽ có một trận mưa to, cũng không tính là hạn hán gay gắt. Làm người ta không hiểu nổi chính là Tây Bắc, là một nơi vốn có tình hình hạn hán nghiêm trọng, nhưng năm nay mưa lại rất to, gây ra nhiều đợt lũ lụt quy mô nhỏ. Những tin này chồng lên nhau, đúng là có cảm giác khí hậu ở Trung Quốc hoàn toàn lộn xộn.



Lục Lăng Tây cất di động nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, như là chân trời bị xé một lỗ hổng rồi có người phun nước xuống vậy. Trên đường đã không có ai nữa, thỉnh thoảng có xe lái qua cũng lái rất chậm, lắc lư đi qua Vi Viên Nghệ. Lâu như vậy mà Nhan Việt vẫn chưa về, cũng không biết bị chặn ở đâu, Lục Lăng Tây sốt ruột.

Cậu sốt ruột, Nhan Việt càng sốt ruột hơn.

Ở ngã tư đường cách con phố của Vi Viên Nghệ không xa vừa mới xảy ra tai nạn xe. Xe trên đường đều bị ngăn lại ở đó, kéo thành một hàng dài rất xa. Hai tay Nhan Việt đặt lên tay lái, ngón tay gõ nhẹ lên trên. Đây là động tác khi anh tự hỏi, cũng là động tác vô thức khi anh thấy bực bội.

Đã hơn sáu giờ, Lục Lăng Tây vẫn bị ngăn lại ở Vi Viên Nghệ. Nhan Việt vội đi tìm cậu, sợ một mình cậu gặp chuyện không may. Chiếc xe dừng bên cạnh xe anh hơi hé cửa kính xe, có tiếng mắng truyền ra. "Cái thời tiết chết tiệt này."

Nhan Việt nghe vậy rất muốn mắng theo, "Cái thời tiết chết tiệt này."

Buổi chiều lúc anh đến chỗ Tiết Vĩnh Thông vẫn còn rất đẹp trời, dự báo thời tiết cũng không nói xế chiều hôm nay sẽ có mưa, ai ngờ lại bỗng nhiên có trận mưa to như vậy. May mà hình như cảnh sát giao thông cũng lo lắng vì tình hình thời tiết hôm nay, tai nạn phía trước được xử lý rất nhanh, xe bị chặn lại đã dần dần di chuyển.

Nhan Việt thở phào, không để ý nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng mắt anh thay đổi, lạnh lùng dừng lại trên một chiếc xe ở phía đối diện. Chiếc xe đó chính là chiếc xe đã xảy ra tai nạn khi rẽ đường. Người ngồi ở ghế lái chính là Ân Nhã mà anh chưa gặp một khoảng thời gian, còn người ngồi ở ghế phó lái, bất ngờ lại chính là Lục Duy An.

Từ góc độ của anh nhìn lại, Ân Nhã đang cười nói gì đó với Lục Duy An, quan hệ giữa hai người có vẻ thân mật. Ánh mắt Nhan Việt lộ vẻ hiểu rõ, nhớ lại quản gia đã từng nói qua về ý định của mẹ anh. Chỉ là không biết hai người họ đến Phượng Thành làm gì vậy?

Trên một chiếc xe khác, Lục Duy An nhạy cảm nhìn thoáng qua bên ngoài. Ân Nhã thân thiết hỏi: "Anh Duy An, sao vậy?"

Lục Duy An khẽ nhíu mày, "Lúc này luôn cảm thấy như có người đang nhìn chúng ta?" Bởi vì bị bệnh, nên gã rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, gã tin chắc rằng có người đang nhìn bọn họ, không phải là ảo giác.

Ân Nhã không để ý lắm, "Không chừng đang nhìn xe của chúng ta."

Lục Duy An cười cười, không nói gì nữa, như là nhận lời giải thích này.

Gặp được Ân Nhã chỉ là một khúc nhạc đệm, Nhan Việt rất nhanh đã thu sự chú ý lại. Hai chiếc xe lướt sát qua nhau, Nhan Việt cũng không nhìn bọn họ lần nào nữa, mà rẽ về phía Vi Viên Nghệ. Mười lăm phút sau, cuối cùng Nhan Việt đã đón được Lục Lăng Tây. "Mau lên xe."

Lục Lăng Tây gập ô lên xe, dù như vậy thì vai phải của cậu cũng ướt.

Nhan Việt lo lắng sờ mặt Lục Lăng Tây, cứ thấy rất lạnh lẽo. Anh tìm một chiếc áo khoác phía sau xe trùm lên người Lục Lăng Tây, hỏi: "Có lạnh không?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, "Không sao."

Nhan Việt nghe vậy cũng miễn cưỡng yên tâm. Nếu đã đón được Lục Lăng Tây thì anh cũng không còn sốt ruột nữa. Hai người đi rất chậm, trên đường còn định rẽ vào tiệm cơm đón Vương Thục Tú, kết quả Vương Thục Tú nói mưa quá lớn, bảo bọn họ cứ kệ cô, cô ở lầu trên trong tiệm cơm là được.

Lục Lăng Tây dường như nghe được tiếng anh Phong trong điện thoại, vẻ mặt có hơi quái lạ mà cúp điện thoại.

"Sao vậy?" Nhan Việt thấy vẻ mặt cậu như vậy liền hỏi một câu.

Lục Lăng Tây nhíu mày, "Anh Phong bị mưa chặn lại ở tiệm cơm."

Nhan Việt sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lục Lăng Tây, liền thầm bật cười. Dù thế nào thì Lục Lăng Tây cũng là trẻ con, có tính chiếm hữu với mẹ mình. Tiêu Phong chỉ là bị mưa chặn lại ở tiệm cơm thôi, vậy mà Lục Lăng Tây đã cảnh giác cao độ như vậy, như là Tiêu Phong muốn làm gì vậy.

"Không thích Tiêu Phong sao?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, "Không phải, chỉ là thấy là lạ."

Nhan Việt cười xoa đầu cậu, không nói gì về chuyện này.

Hai người sau khi về nhà đã ngủ rất sớm, cũng không biết ngay tối hôm đó, mưa to không ngừng đã làm nước sông Linh Thủy tăng cao, nước sông màu đen kèm theo nước bùn bắt đầu tràn vào những thôn bên này. Từ Tống gia trang đến Thạch Câu Hà, nước sông màu đen chậm rãi thấm vào trong đất, ô nhiễm phần lớn đất vườn.

Ngay lúc sông Linh Thủy tràn vào trong các thôn, thì thôn Linh Thủy là thôn duy nhất không bị nước sông ô nhiễm. Rễ cây liễu đại thụ cắm chặt ở bờ sông, đám rễ rắc rối khó gỡ ngăn chặn nước sông thẩm thấu, chậm rãi hấp thu nước sông.

------------------

10 trang word TT^TT Mấy chương khác có 4-6 trang thôi mà sao chương này dài vậy chứ >..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Nhật Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook