Chương 92: Rắn đen nhỏ
Lý Tùng Nho
08/09/2017
Hổ tử đến Vi Viên Nghệ rất nhanh, Lục Lăng Tây vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu thì hắn đã đến rồi.
Khiêng một giỏ nho lớn xuống xe, mắt ông Tô lập tức sáng ngời, "Nho trồng tốt lắm."
Hổ tử không biết ông cụ này là ai, nhưng thấy Lục Lăng Tây thân quen với ông, lập tức nhe răng nở nụ cười sáng lạn. "Tất nhiên, sản phẩm mà nhà kính Vĩnh Xuân chúng tôi trồng ra đều là hàng tốt nhất."
Lục Lăng Tây bị câu nói của hắn chọc cười, mời Hổ tử và Nhị Phi ngồi nghỉ. Cậu đến cửa hàng thú cưng đối diện tặng nho, tiện thể rửa mấy chùm về cho mọi người ăn. Lục Lăng Tây đi được một lúc đã về, Đổng Chí cũng bị hấp dẫn đến đây. Trong tay Đổng Chí còn cầm mấy quả nho đã được rửa, vừa vào cửa liền khen, "Nho này trồng thế nào vậy, rất ngọt."
Hổ tử lập tức nói lại câu lúc nãy, Đổng Chí cười ha ha. Hai người đã gặp nhau ở cửa Vi Viên Nghệ lần trước, cũng không xa lạ lắm, rất nhanh đã ngồi tán gẫu với nhau.
Lục Lăng Tây rửa sạch hai rổ nho lớn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, loáng cái đã ăn hết.
Nho này đúng như Hổ tử đánh giá "Ngon, rất ngọt". Trước đó nho đã bán ở chợ rồi, Lục Lăng Tây cũng mua vài lần. Nhưng không biết có phải là miệng của cậu kén chọn hay không, mà Lục Lăng Tây luôn thấy nho rất nhạt, nếu không nhạt thì lại quá chua, rất khó dùng chữ ngon để hình dung. Nhưng nho mà Hổ tử mang đến lại khác, thịt quả mềm mịn phối hợp với nước nho ngọt lịm, cắn một miếng là cảm nhận được mùi vị thơm ngọt, khiến người ta muốn ăn thêm nữa.
Nghe Hổ tử nói sản lượng nho không thấp, để mình bọn họ ăn cũng không hết được. Anh Phong định tối sẽ kéo mấy giỏ đến chợ đầu mối, xem xem bán thế nào. Đổng Chí ở bên cạnh rất ủng hộ, "Gì mà đến chợ đầu mối chứ, cứ kéo đến đầu phố phía trước, chưa đến nửa tiếng chắc chắn đã bị cướp sạch rồi." Mọi người cười rộ lên. Lục Lăng Tây nhắc Hổ tử nhớ thu thập hạt giống nho. Hổ tử cười nói: "Đã biết. Công nhân trong nhà kính lúc đầu thấy bọn tôi dùng hạt giống đều lén nói chúng tôi là người ngoài nghề, bây giờ không ai nói gì nữa, bắt đầu hỏi thăm mua hạt giống ở đâu."
Hắn vừa nói vậy ông Tô liền nổi hứng lên, tìm một túi nhựa nhỏ bỏ hạt bị bọn họ phun ra vào đó, nói phải về trồng thử. Hổ tử ngồi một lát rồi đi, cũng không ở trong cửa hàng lâu. Ông Tô cũng rời đi ngay sau đó, Lục Lăng Tây tặng một túi nho lớn cho ông, ông cũng không từ chối, hớn hở nhận lấy.
Một lúc sau, giỏ nho mà Hổ tử mang tới đã được Lục Lăng Tây tặng còn nửa, mấy cửa hàng xung quanh đều được cậu tặng nho. Nửa giỏ còn lại Lục Lăng Tây rửa sạch mấy chùm cất đi để Nhan Việt về ăn, còn lại thì bỏ vào túi to định tối mang về nhà.
Cậu vừa thu dọn, vừa rửa sạch nho chọn một chùm to đặt trước mặt Đại Hắc. Lúc nãy có người ở đây nên Lục Lăng Tây không thể đút cho Đại Hắc được. Hiện giờ trong cửa hàng chỉ còn lại mình cậu thì không sao cả. Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, dặn dò: "Nhớ nhổ hạt ra đấy."
Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, đồng ý.
Lúc Phương Lỗi hỏi đường tìm đến Vi Viên Nghệ, thì thấy cảnh Đại Hắc vừa ăn nho vừa phun hạt. Anh đứng ở cửa, mắt có ý cười nhìn Đại Hắc, còn có yêu thích không chút che dấu.
Đại Hắc nhận ra Phương Lỗi, kêu nhỏ một tiếng. Lục Lăng Tây đang bận rộn sau quầy thu ngân nghe được nhắc nhở, liền quay lại nhìn. "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?" Người đến là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn. Lục Lăng Tây nghĩ một lượt, chắc chắn là không có ký ức nào về người đàn ông này, nhưng Đại Hắc nói quen anh ta là sao?
Phương Lỗi cười thân thiết với Lục Lăng Tây, tầm mắt dừng trên người Đại Hắc, "Đại Hắc, mày còn nhớ tao không?"
Đại Hắc kêu một tiếng, quay đầu cọ cọ lên đùi Lục Lăng Tây. Phương Lỗi cười vươn tay về phía Lục Lăng Tây, tự giới thiệu: "Phương Lỗi, thuộc cục cảnh sát thành phố, tôi đến đây là muốn gặp Đại Hắc, định nhờ nó giúp một chuyện."
Cục cảnh sát thành phố... Lục Lăng Tây đoán được Đại Hắc quen Phương Lỗi khi nào. Nhưng nghe thấy là giúp đỡ, thì cậu lại do dự, "Không biết Đại Hắc có thể giúp gì cho cảnh sát Phương?" Thật ra cậu muốn hỏi là có nguy hiểm hay không hơn.
Phương Lỗi nhìn thấu do dự của Lục Lăng Tây, đang định mở miệng nói rõ, thì Nhan Việt từ chỗ An Kiệt về đã vào cửa, nhìn thấy Phương Lỗi thì hơi ngạc nhiên.
"Sao đội trưởng Phương lại đến đây?"
"Anh Nhan." Phương Lỗi đang lo là mình không quen biết với Lục Lăng Tây, nhìn thấy Nhan Việt thì rất vui mừng. "Nói ra rất dài, tôi đến tìm Đại Hắc nhờ nó giúp một chuyện."
Lần này Phương Lỗi đến là vì một vụ án buôn lậu. Mấy hôm trước có một vụ buôn lậu từ bên vùng duyên hải lẻn vào Phượng Thành, theo như lời khai của kẻ mà bọn họ đã bắt được, thì bọn chúng buôn lậu rắn sống, trong đó có hai bì rắn hổ mang vẫn còn độc. Đám người này rất giảo hoạt, kẻ bị bắt cũng chỉ là một tên cỏn con trong đó, biết được không nhiều. Bởi vì rắn hổ mang mang lại nguy hiểm rất lớn, nên cấp trên nghiêm lệnh cho bọn họ phá án trong vòng một tuần. Phương Lỗi biết đại khái chỗ nghỉ tạm của đám người này, nhưng đó là một chợ đầu mối quy mô lớn, lượng người qua lại rất đông. Vì cố gắng giảm sự ảnh hưởng đến xã hội, cũng vì lo lắng đám người đó điên lên thả rắn hổ mang ra, Phương Lỗi đã nghĩ đến việc mượn mũi Đại Hắc ngửi thử, xem có thể khoanh vùng hay không.
"Yên tâm, không để Đại Hắc đi đầu đâu, chỉ là nhờ Đại Hắc ngửi giúp chúng tôi mà thôi."
Trước khi tìm Đại Hắc thì bọn họ đã để cảnh khuyển trong đội thử qua, nhưng chợ đầu mối thứ gì cũng có, gà vịt hải sản rau quả hương liệu, mùi hỗn tạp khiến cảnh khuyển mất phương hướng. Phương Lỗi liền nghĩ đến Đại Hắc. Chuyện Lữ Hoằng Tân lần trước đã khiến anh có ấn tượng rất sâu về Đại Hắc, muốn thử xem sao, nên Phương Lỗi hỏi thăm địa chỉ của Vi Viên Nghệ rồi đến đây.
Anh nói rất chân thành, Lục Lăng Tây cũng hiểu là nên giúp đỡ, lập tức chần chừ nhìn Nhan Việt. Nhan Việt gật đầu, Phương Lỗi là người của Diệp Thành, nếu không nguy hiểm quá thì anh cũng đồng ý giúp chuyện này. Phương Lỗi cười sang sảng, cam đoan: "Không lâu quá đâu, trước lúc hai người tan tầm thì tôi sẽ đưa Đại Hắc về."
Lục Lăng Tây yên tâm, vuốt đầu Đại Hắc dặn dò một lúc lâu.
Phương Lỗi thấy rất thú vị, anh vẫn luôn tò mò Đại Hắc đã được huấn luyện thế nào. Trước đây anh nghĩ Đại Hắc là chó của Nhan Việt, kẻ có tiền tìm người huấn luyện chó cũng không phải là chuyện hiếm, anh cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau lại biết Đại Hắc không phải là Nhan Việt nuôi, mà là chủ cửa hàng cây cảnh nổi tiếng ở phố này nuôi, trong lòng Phương Lỗi liền tò mò.
Lần này đến đây gặp mới thấy chủ cửa hàng trong lời đồn rất trẻ, thậm chí anh còn hoài nghi liệu Lục Lăng Tây đã trưởng thành hay chưa. Chờ đến khi thấy cảnh ở chung giữa Lục Lăng Tây và Đại Hắc, Phương Lỗi thấy rất bất ngờ. Đứa bé này không xem Đại Hắc mà chó, mà là như đối xử với người vậy.
Một người một chó ngồi xổm trò chuyện một hồi lâu, Phương Lỗi không nhịn được cười cười. Nhan Việt đi đến cưng chiều xoa tóc Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây ngượng ngùng đứng lên, nhìn Phương Lỗi nói, "Vậy tôi giao Đại Hắc cho anh."
Phương Lỗi gật đầu, trịnh trọng nói: "Yên tâm."
Đại Hắc nghe lời đi cùng Phương Lỗi, Lục Lăng Tây giục Nhan Việt đi rửa tay, đưa nho mà Hổ tử mang đến cho anh ăn. Nhan Việt nhìn nho cũng giật mình, đúng là lớn quá nhanh rồi. Trong cửa hàng không có ai, Lục Lăng Tây cũng không bận chuyện gì, liền ngồi hàn huyên với Nhan Việt.
Anh thuận miệng hỏi An Kiệt tìm Nhan Việt có chuyện gì, Nhan Việt cũng không giấu Lục Lăng Tây. "Là về nghiên cứu của Tô Lãng, tổ chức của bọn họ thiếu tiền nên không thể tiếp tục nghiên cứu được, Tô Lãng muốn kéo bên đầu tư."
Hai người ở cùng đã lâu, Nhan Việt đã sớm nói rõ thân thế của mình cho Lục Lăng Tây nghe, Lục Lăng Tây cũng biết Nhan Việt có công ty đầu tư của riêng mình.
"Vậy Nhan đại ca sẽ đầu tư sao?"
Nhan Việt gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Lăng Tây dịu dàng, "Không phải Tiểu Tây muốn biết hiệu quả của cỏ đông lăng sau khi tiến hóa sao? Nếu nghiên cứu không được tiếp tục, vậy không phải cỏ đông lăng mà chúng ta trồng sẽ phí sao."
Lục Lăng Tây rất muốn nghiên cứu của Tô Lãng được tiếp tục, nhưng Nhan Việt nói vậy lại khiến cậu lo lắng là Nhan Việt quyết định quá qua loa, liền nói: "Nhan đại ca đừng lo về cỏ đông lăng, nếu nghiên cứu này..."
Cậu chưa nói hết nhưng ý lại rất rõ ràng. Nhan Việt cười nói, "Em yên tâm, nghiên cứu này rất có giá trị để đầu tư. Ngay cả tập đoàn Hợp Phổ và tập đoàn Lục Khoa cũng muốn nó, chúng ta muốn nắm được nó còn phải lôi kéo thêm bên khác nữa."
Tập đoàn Lục Khoa chính là sản nghiệp của nhà họ Lục ở Trung Kinh, tay đang định lấy nho của Lục Lăng Tây khựng lại, do dự nói: "Người của tập đoàn Lục Khoa cũng đến Phượng Thành sao?"
Sự chú ý của Nhan Việt luôn đặt lên người Lục Lăng Tây, lập tức phát hiện vẻ khác lạ của cậu. "Tiểu Tây cũng nghe qua Lục Khoa?"
Lục Lăng Tây gật đầu, tìm lý do cho mình, "Lúc trước nằm viện có uống thuốc của bọn họ, nghe y tá nói qua."
Lúc cậu nói thì mắt có hơi dao động, vẻ mặt của thiếu niên với Nhan Việt như là bộ phim nhìn vô số lần vậy, chỉ cần nhìn bối cảnh phía sau là biết nội dung tiếp đó là gì, cũng tương tự như vậy, chỉ cần một ánh mắt của Lục Lăng Tây là Nhan Việt biết cậu đang nói dối.
Nhan Việt không đoán được cậu đang nghĩ gì, như không có việc gì tiếp tục nói: "Người của tập đoàn Lục Khoa đã đến mấy ngày trước, cũng chỉ ở lại Phượng Thành hai ngày. Người đến cũng không tính là người của tập đoàn, mà là người của nhà họ Lục."
Lục Lăng Tây a một tiếng, cũng không hỏi nữa. Cậu nhủ thầm, bây giờ cậu là con trai của Vương Thục Tú ở Phượng Thành, không phải là Lục Lăng Tây nhà họ Lục ở Trung Kinh. Chuyện nhà họ Lục không liên quan gì đến cậu, cũng không cần cậu phải quan tâm. Thấy cậu không còn hỏi, Nhan Việt cũng không nói chuyện nhà họ Lục nữa. Nhưng trong lòng Nhan Việt có nghi ngờ, không hiểu vì sao thiếu niên lại có vẻ quan tâm đến nhà họ Lục như vậy? Có khách vào Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây rất nhanh đã dời lực chú ý đi lên đón tiếp. Ánh mắt Nhan Việt nhìn chằm chằm Lục Lăng Tây, trong đầu luôn nghĩ đến phản ứng lúc nãy của thiếu niên.
Chợ đầu mối Bắc Giao
Lúc Phương Lỗi mang theo Đại Hắc đi đến, thì các cảnh sát mặc thường phục đã trà trộn vào các góc trong chợ. Trong một chiếc Jinbei bình thường đậu ở cổng chợ, cấp dưới của Phương Lỗi đang trông giữ tên buôn lậu bị bắt.
Đại Hắc không cần Phương Lỗi bảo đã lại gần ngửi cẩn thận, nhớ kĩ mùi của tên buôn lậu này. Phương Lỗi nhìn Đại Hắc khen ngợi, thấy Đại Hắc rất thông minh. Anh giả vờ như dắt chó đi dạo, mang theo Đại Hắc đi vào trong chợ.
Lúc này vừa qua buổi trưa, trong chợ đang ồn ào huyên náo, tiếng ầm ĩ đúng là khiến người ta đau đầu. Đại Hắc bình tĩnh đi bên cạnh Phương Lỗi, thường đến ven đường ngửi thử. Cái nơi hỗn tạp thế này có người mang chó đến cũng không phải chuyện lạ. Thỉnh thoảng có người nhìn Đại Hắc, thấy là chó nhà thì chẳng hứng thú nhìn nữa.
Chợ đầu mối Bắc Giao có quy mô khá lớn, ở ngoài cùng là hàng loạt ốt nhỏ xếp sát nhau, buôn bán, cho người ở, làm kho hàng, rất là hỗn loạn. Trọng điểm điều tra của Đại Hắc là ở đây. Một người một chó đi được nửa đường, Đại Hắc bỗng dừng lại, trên cái mặt xù lông lộ vẻ mặt giống con người. Nó cúi đầu ngửi ngửi ở ven đường, không kêu to mà cắn nhẹ ống quần Phương Lỗi. Phương Lỗi lập tức hiểu được, mặt không đổi sắc ra mệnh lệnh.
Trong một ốt nhỏ ở ven đường, bốn gã đàn ông đang ngồi đánh bài. Dưới ván gỗ giường đang kêu kẽo kẹt là bốn bì to đang nằm ngổn ngang. Mấy gã chơi rất hăng, ai cũng không chú ý thấy một bì trong đó bị cắn rách, một con rắn nhỏ màu đen to bằng ngón tay dài bằng cái đũa chui ra, nhẹ nhàng dính sát dóc tường cố gắng trườn về phía cửa.
Đại Hắc đứng ở cửa bỗng nóng nảy, muốn kêu lại nhận ra tình hình lúc này không thể kêu được, cơ thể đang ngồi xổm bỗng cong lên, làm ra tư thế phòng ngự. Rắn đen nhỏ trong phòng đi được nửa đường hình như cũng cảm nhận được gì đó, do dự dừng một chút, rồi quay người trườn về hướng khác. Nó quay hơi nhanh, cái đuôi không chuyển theo được, suýt nữa là đầu đuôi đập vào nhau. Mắt thấy sắp đến góc tường, cửa bỗng bị người đá văng, vài người mặc thường phục xông vào, nhào lên đè chặt bốn gã trên giường.
"Không được nhúc nhích."
Rắn đen nhỏ bỗng cứng đờ không nhúc nhích.
Có cảnh sát kéo bì lớn dưới giường ra, nhìn thấy một bì có lỗ thủng liền hoảng hốt, "Đội trưởng Phương, có một bì bị rách."
Vẻ mặt Phương Lỗi ngưng trọng, "Cái gì? Là cái bì nào? Là rắn bình thường hay rắn hổ mang? Hỏi bọn chúng số lượng xà đi, xem có bị thiếu hay không."
Nếu như có rắn hổ mang chạy ra thì phải di tản chợ Bắc Giao.
Cảnh sát kia hiển nhiên cũng biết vấn đề nghiêm trọng thế nào, lôi đám buôn lậu đến hỏi. Cuối cùng anh ta thở phào một hơi, nói với Phương Lỗi: "Đội trưởng Phương, không sao cả, cái bì bị rách chỉ có rắn bình thường thôi, không có độc. Hơn nữa số lượng cũng đúng, chắc là không thiếu."
Phương Lỗi yên tâm. "Được rồi, mau liên hệ với sở thú xem xử lý đám rắn này thế nào. Nhất là hai bì rắn hổ mang kia, phải cẩn thận đấy."
"Vâng".
Những người này kiểm tra lại một lần, ai cũng không chú ý đến rắn đen nhỏ đang lén dính sát dưới ván giường. Đại Hắc ngồi xổm ở cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm ván giường, cho đến khi tất cả mọi người rời khỏi, nó mới chầm chậm đi đến bên cạnh Phương Lỗi.
Phương Lỗi muốn sờ đầu Đại Hắc, lại bị nó nghiêng đầu tránh đi. Có cảnh sát trộm cười, Phương Lỗi cũng cười.
"Đại Hắc thấy thế nào? Sau này đi theo bọn tao được không?"
Phương Lỗi rất thích Đại Hắc, chuyện lần này càng chứng minh là Đại Hắc rất giỏi, cái mũi kia có thể nói là radar rồi.
Đại Hắc kêu khẽ một tiếng, kéo ống quần Phương Lỗi đi ra bên ngoài. Phương Lỗi cười cười, "Muốn về sao? Được rồi, tao bảo người đưa mày về trước, ngày mai lại đến cảm ơn chủ của mày." Anh nói xong liền bảo một cảnh sát đã từng gặp Đại Hắc lúc trước mang Đại Hắc về Vi Viên Nghệ. Cảnh sát kia đồng ý ngay. Đại Hắc nhìn Phương Lỗi bảo người khóa cửa ốt lại, lại nhìn ốt kia lần cuối, mới theo cảnh sát kia đi.
Phương Lỗi cũng dẫn người về.
Trong ốt, "bịch" một tiếng nhỏ, rắn đen nhỏ không kiên trì được rớt từ ván giường xuống. Hoa mắt chóng mặt một lúc lâu, bóng màu đen kia mới chậm rãi trườn về phía cửa, lẩn trong bụi cỏ trườn về phía Bắc.
Khiêng một giỏ nho lớn xuống xe, mắt ông Tô lập tức sáng ngời, "Nho trồng tốt lắm."
Hổ tử không biết ông cụ này là ai, nhưng thấy Lục Lăng Tây thân quen với ông, lập tức nhe răng nở nụ cười sáng lạn. "Tất nhiên, sản phẩm mà nhà kính Vĩnh Xuân chúng tôi trồng ra đều là hàng tốt nhất."
Lục Lăng Tây bị câu nói của hắn chọc cười, mời Hổ tử và Nhị Phi ngồi nghỉ. Cậu đến cửa hàng thú cưng đối diện tặng nho, tiện thể rửa mấy chùm về cho mọi người ăn. Lục Lăng Tây đi được một lúc đã về, Đổng Chí cũng bị hấp dẫn đến đây. Trong tay Đổng Chí còn cầm mấy quả nho đã được rửa, vừa vào cửa liền khen, "Nho này trồng thế nào vậy, rất ngọt."
Hổ tử lập tức nói lại câu lúc nãy, Đổng Chí cười ha ha. Hai người đã gặp nhau ở cửa Vi Viên Nghệ lần trước, cũng không xa lạ lắm, rất nhanh đã ngồi tán gẫu với nhau.
Lục Lăng Tây rửa sạch hai rổ nho lớn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, loáng cái đã ăn hết.
Nho này đúng như Hổ tử đánh giá "Ngon, rất ngọt". Trước đó nho đã bán ở chợ rồi, Lục Lăng Tây cũng mua vài lần. Nhưng không biết có phải là miệng của cậu kén chọn hay không, mà Lục Lăng Tây luôn thấy nho rất nhạt, nếu không nhạt thì lại quá chua, rất khó dùng chữ ngon để hình dung. Nhưng nho mà Hổ tử mang đến lại khác, thịt quả mềm mịn phối hợp với nước nho ngọt lịm, cắn một miếng là cảm nhận được mùi vị thơm ngọt, khiến người ta muốn ăn thêm nữa.
Nghe Hổ tử nói sản lượng nho không thấp, để mình bọn họ ăn cũng không hết được. Anh Phong định tối sẽ kéo mấy giỏ đến chợ đầu mối, xem xem bán thế nào. Đổng Chí ở bên cạnh rất ủng hộ, "Gì mà đến chợ đầu mối chứ, cứ kéo đến đầu phố phía trước, chưa đến nửa tiếng chắc chắn đã bị cướp sạch rồi." Mọi người cười rộ lên. Lục Lăng Tây nhắc Hổ tử nhớ thu thập hạt giống nho. Hổ tử cười nói: "Đã biết. Công nhân trong nhà kính lúc đầu thấy bọn tôi dùng hạt giống đều lén nói chúng tôi là người ngoài nghề, bây giờ không ai nói gì nữa, bắt đầu hỏi thăm mua hạt giống ở đâu."
Hắn vừa nói vậy ông Tô liền nổi hứng lên, tìm một túi nhựa nhỏ bỏ hạt bị bọn họ phun ra vào đó, nói phải về trồng thử. Hổ tử ngồi một lát rồi đi, cũng không ở trong cửa hàng lâu. Ông Tô cũng rời đi ngay sau đó, Lục Lăng Tây tặng một túi nho lớn cho ông, ông cũng không từ chối, hớn hở nhận lấy.
Một lúc sau, giỏ nho mà Hổ tử mang tới đã được Lục Lăng Tây tặng còn nửa, mấy cửa hàng xung quanh đều được cậu tặng nho. Nửa giỏ còn lại Lục Lăng Tây rửa sạch mấy chùm cất đi để Nhan Việt về ăn, còn lại thì bỏ vào túi to định tối mang về nhà.
Cậu vừa thu dọn, vừa rửa sạch nho chọn một chùm to đặt trước mặt Đại Hắc. Lúc nãy có người ở đây nên Lục Lăng Tây không thể đút cho Đại Hắc được. Hiện giờ trong cửa hàng chỉ còn lại mình cậu thì không sao cả. Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, dặn dò: "Nhớ nhổ hạt ra đấy."
Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, đồng ý.
Lúc Phương Lỗi hỏi đường tìm đến Vi Viên Nghệ, thì thấy cảnh Đại Hắc vừa ăn nho vừa phun hạt. Anh đứng ở cửa, mắt có ý cười nhìn Đại Hắc, còn có yêu thích không chút che dấu.
Đại Hắc nhận ra Phương Lỗi, kêu nhỏ một tiếng. Lục Lăng Tây đang bận rộn sau quầy thu ngân nghe được nhắc nhở, liền quay lại nhìn. "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?" Người đến là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn. Lục Lăng Tây nghĩ một lượt, chắc chắn là không có ký ức nào về người đàn ông này, nhưng Đại Hắc nói quen anh ta là sao?
Phương Lỗi cười thân thiết với Lục Lăng Tây, tầm mắt dừng trên người Đại Hắc, "Đại Hắc, mày còn nhớ tao không?"
Đại Hắc kêu một tiếng, quay đầu cọ cọ lên đùi Lục Lăng Tây. Phương Lỗi cười vươn tay về phía Lục Lăng Tây, tự giới thiệu: "Phương Lỗi, thuộc cục cảnh sát thành phố, tôi đến đây là muốn gặp Đại Hắc, định nhờ nó giúp một chuyện."
Cục cảnh sát thành phố... Lục Lăng Tây đoán được Đại Hắc quen Phương Lỗi khi nào. Nhưng nghe thấy là giúp đỡ, thì cậu lại do dự, "Không biết Đại Hắc có thể giúp gì cho cảnh sát Phương?" Thật ra cậu muốn hỏi là có nguy hiểm hay không hơn.
Phương Lỗi nhìn thấu do dự của Lục Lăng Tây, đang định mở miệng nói rõ, thì Nhan Việt từ chỗ An Kiệt về đã vào cửa, nhìn thấy Phương Lỗi thì hơi ngạc nhiên.
"Sao đội trưởng Phương lại đến đây?"
"Anh Nhan." Phương Lỗi đang lo là mình không quen biết với Lục Lăng Tây, nhìn thấy Nhan Việt thì rất vui mừng. "Nói ra rất dài, tôi đến tìm Đại Hắc nhờ nó giúp một chuyện."
Lần này Phương Lỗi đến là vì một vụ án buôn lậu. Mấy hôm trước có một vụ buôn lậu từ bên vùng duyên hải lẻn vào Phượng Thành, theo như lời khai của kẻ mà bọn họ đã bắt được, thì bọn chúng buôn lậu rắn sống, trong đó có hai bì rắn hổ mang vẫn còn độc. Đám người này rất giảo hoạt, kẻ bị bắt cũng chỉ là một tên cỏn con trong đó, biết được không nhiều. Bởi vì rắn hổ mang mang lại nguy hiểm rất lớn, nên cấp trên nghiêm lệnh cho bọn họ phá án trong vòng một tuần. Phương Lỗi biết đại khái chỗ nghỉ tạm của đám người này, nhưng đó là một chợ đầu mối quy mô lớn, lượng người qua lại rất đông. Vì cố gắng giảm sự ảnh hưởng đến xã hội, cũng vì lo lắng đám người đó điên lên thả rắn hổ mang ra, Phương Lỗi đã nghĩ đến việc mượn mũi Đại Hắc ngửi thử, xem có thể khoanh vùng hay không.
"Yên tâm, không để Đại Hắc đi đầu đâu, chỉ là nhờ Đại Hắc ngửi giúp chúng tôi mà thôi."
Trước khi tìm Đại Hắc thì bọn họ đã để cảnh khuyển trong đội thử qua, nhưng chợ đầu mối thứ gì cũng có, gà vịt hải sản rau quả hương liệu, mùi hỗn tạp khiến cảnh khuyển mất phương hướng. Phương Lỗi liền nghĩ đến Đại Hắc. Chuyện Lữ Hoằng Tân lần trước đã khiến anh có ấn tượng rất sâu về Đại Hắc, muốn thử xem sao, nên Phương Lỗi hỏi thăm địa chỉ của Vi Viên Nghệ rồi đến đây.
Anh nói rất chân thành, Lục Lăng Tây cũng hiểu là nên giúp đỡ, lập tức chần chừ nhìn Nhan Việt. Nhan Việt gật đầu, Phương Lỗi là người của Diệp Thành, nếu không nguy hiểm quá thì anh cũng đồng ý giúp chuyện này. Phương Lỗi cười sang sảng, cam đoan: "Không lâu quá đâu, trước lúc hai người tan tầm thì tôi sẽ đưa Đại Hắc về."
Lục Lăng Tây yên tâm, vuốt đầu Đại Hắc dặn dò một lúc lâu.
Phương Lỗi thấy rất thú vị, anh vẫn luôn tò mò Đại Hắc đã được huấn luyện thế nào. Trước đây anh nghĩ Đại Hắc là chó của Nhan Việt, kẻ có tiền tìm người huấn luyện chó cũng không phải là chuyện hiếm, anh cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau lại biết Đại Hắc không phải là Nhan Việt nuôi, mà là chủ cửa hàng cây cảnh nổi tiếng ở phố này nuôi, trong lòng Phương Lỗi liền tò mò.
Lần này đến đây gặp mới thấy chủ cửa hàng trong lời đồn rất trẻ, thậm chí anh còn hoài nghi liệu Lục Lăng Tây đã trưởng thành hay chưa. Chờ đến khi thấy cảnh ở chung giữa Lục Lăng Tây và Đại Hắc, Phương Lỗi thấy rất bất ngờ. Đứa bé này không xem Đại Hắc mà chó, mà là như đối xử với người vậy.
Một người một chó ngồi xổm trò chuyện một hồi lâu, Phương Lỗi không nhịn được cười cười. Nhan Việt đi đến cưng chiều xoa tóc Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây ngượng ngùng đứng lên, nhìn Phương Lỗi nói, "Vậy tôi giao Đại Hắc cho anh."
Phương Lỗi gật đầu, trịnh trọng nói: "Yên tâm."
Đại Hắc nghe lời đi cùng Phương Lỗi, Lục Lăng Tây giục Nhan Việt đi rửa tay, đưa nho mà Hổ tử mang đến cho anh ăn. Nhan Việt nhìn nho cũng giật mình, đúng là lớn quá nhanh rồi. Trong cửa hàng không có ai, Lục Lăng Tây cũng không bận chuyện gì, liền ngồi hàn huyên với Nhan Việt.
Anh thuận miệng hỏi An Kiệt tìm Nhan Việt có chuyện gì, Nhan Việt cũng không giấu Lục Lăng Tây. "Là về nghiên cứu của Tô Lãng, tổ chức của bọn họ thiếu tiền nên không thể tiếp tục nghiên cứu được, Tô Lãng muốn kéo bên đầu tư."
Hai người ở cùng đã lâu, Nhan Việt đã sớm nói rõ thân thế của mình cho Lục Lăng Tây nghe, Lục Lăng Tây cũng biết Nhan Việt có công ty đầu tư của riêng mình.
"Vậy Nhan đại ca sẽ đầu tư sao?"
Nhan Việt gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Lăng Tây dịu dàng, "Không phải Tiểu Tây muốn biết hiệu quả của cỏ đông lăng sau khi tiến hóa sao? Nếu nghiên cứu không được tiếp tục, vậy không phải cỏ đông lăng mà chúng ta trồng sẽ phí sao."
Lục Lăng Tây rất muốn nghiên cứu của Tô Lãng được tiếp tục, nhưng Nhan Việt nói vậy lại khiến cậu lo lắng là Nhan Việt quyết định quá qua loa, liền nói: "Nhan đại ca đừng lo về cỏ đông lăng, nếu nghiên cứu này..."
Cậu chưa nói hết nhưng ý lại rất rõ ràng. Nhan Việt cười nói, "Em yên tâm, nghiên cứu này rất có giá trị để đầu tư. Ngay cả tập đoàn Hợp Phổ và tập đoàn Lục Khoa cũng muốn nó, chúng ta muốn nắm được nó còn phải lôi kéo thêm bên khác nữa."
Tập đoàn Lục Khoa chính là sản nghiệp của nhà họ Lục ở Trung Kinh, tay đang định lấy nho của Lục Lăng Tây khựng lại, do dự nói: "Người của tập đoàn Lục Khoa cũng đến Phượng Thành sao?"
Sự chú ý của Nhan Việt luôn đặt lên người Lục Lăng Tây, lập tức phát hiện vẻ khác lạ của cậu. "Tiểu Tây cũng nghe qua Lục Khoa?"
Lục Lăng Tây gật đầu, tìm lý do cho mình, "Lúc trước nằm viện có uống thuốc của bọn họ, nghe y tá nói qua."
Lúc cậu nói thì mắt có hơi dao động, vẻ mặt của thiếu niên với Nhan Việt như là bộ phim nhìn vô số lần vậy, chỉ cần nhìn bối cảnh phía sau là biết nội dung tiếp đó là gì, cũng tương tự như vậy, chỉ cần một ánh mắt của Lục Lăng Tây là Nhan Việt biết cậu đang nói dối.
Nhan Việt không đoán được cậu đang nghĩ gì, như không có việc gì tiếp tục nói: "Người của tập đoàn Lục Khoa đã đến mấy ngày trước, cũng chỉ ở lại Phượng Thành hai ngày. Người đến cũng không tính là người của tập đoàn, mà là người của nhà họ Lục."
Lục Lăng Tây a một tiếng, cũng không hỏi nữa. Cậu nhủ thầm, bây giờ cậu là con trai của Vương Thục Tú ở Phượng Thành, không phải là Lục Lăng Tây nhà họ Lục ở Trung Kinh. Chuyện nhà họ Lục không liên quan gì đến cậu, cũng không cần cậu phải quan tâm. Thấy cậu không còn hỏi, Nhan Việt cũng không nói chuyện nhà họ Lục nữa. Nhưng trong lòng Nhan Việt có nghi ngờ, không hiểu vì sao thiếu niên lại có vẻ quan tâm đến nhà họ Lục như vậy? Có khách vào Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây rất nhanh đã dời lực chú ý đi lên đón tiếp. Ánh mắt Nhan Việt nhìn chằm chằm Lục Lăng Tây, trong đầu luôn nghĩ đến phản ứng lúc nãy của thiếu niên.
Chợ đầu mối Bắc Giao
Lúc Phương Lỗi mang theo Đại Hắc đi đến, thì các cảnh sát mặc thường phục đã trà trộn vào các góc trong chợ. Trong một chiếc Jinbei bình thường đậu ở cổng chợ, cấp dưới của Phương Lỗi đang trông giữ tên buôn lậu bị bắt.
Đại Hắc không cần Phương Lỗi bảo đã lại gần ngửi cẩn thận, nhớ kĩ mùi của tên buôn lậu này. Phương Lỗi nhìn Đại Hắc khen ngợi, thấy Đại Hắc rất thông minh. Anh giả vờ như dắt chó đi dạo, mang theo Đại Hắc đi vào trong chợ.
Lúc này vừa qua buổi trưa, trong chợ đang ồn ào huyên náo, tiếng ầm ĩ đúng là khiến người ta đau đầu. Đại Hắc bình tĩnh đi bên cạnh Phương Lỗi, thường đến ven đường ngửi thử. Cái nơi hỗn tạp thế này có người mang chó đến cũng không phải chuyện lạ. Thỉnh thoảng có người nhìn Đại Hắc, thấy là chó nhà thì chẳng hứng thú nhìn nữa.
Chợ đầu mối Bắc Giao có quy mô khá lớn, ở ngoài cùng là hàng loạt ốt nhỏ xếp sát nhau, buôn bán, cho người ở, làm kho hàng, rất là hỗn loạn. Trọng điểm điều tra của Đại Hắc là ở đây. Một người một chó đi được nửa đường, Đại Hắc bỗng dừng lại, trên cái mặt xù lông lộ vẻ mặt giống con người. Nó cúi đầu ngửi ngửi ở ven đường, không kêu to mà cắn nhẹ ống quần Phương Lỗi. Phương Lỗi lập tức hiểu được, mặt không đổi sắc ra mệnh lệnh.
Trong một ốt nhỏ ở ven đường, bốn gã đàn ông đang ngồi đánh bài. Dưới ván gỗ giường đang kêu kẽo kẹt là bốn bì to đang nằm ngổn ngang. Mấy gã chơi rất hăng, ai cũng không chú ý thấy một bì trong đó bị cắn rách, một con rắn nhỏ màu đen to bằng ngón tay dài bằng cái đũa chui ra, nhẹ nhàng dính sát dóc tường cố gắng trườn về phía cửa.
Đại Hắc đứng ở cửa bỗng nóng nảy, muốn kêu lại nhận ra tình hình lúc này không thể kêu được, cơ thể đang ngồi xổm bỗng cong lên, làm ra tư thế phòng ngự. Rắn đen nhỏ trong phòng đi được nửa đường hình như cũng cảm nhận được gì đó, do dự dừng một chút, rồi quay người trườn về hướng khác. Nó quay hơi nhanh, cái đuôi không chuyển theo được, suýt nữa là đầu đuôi đập vào nhau. Mắt thấy sắp đến góc tường, cửa bỗng bị người đá văng, vài người mặc thường phục xông vào, nhào lên đè chặt bốn gã trên giường.
"Không được nhúc nhích."
Rắn đen nhỏ bỗng cứng đờ không nhúc nhích.
Có cảnh sát kéo bì lớn dưới giường ra, nhìn thấy một bì có lỗ thủng liền hoảng hốt, "Đội trưởng Phương, có một bì bị rách."
Vẻ mặt Phương Lỗi ngưng trọng, "Cái gì? Là cái bì nào? Là rắn bình thường hay rắn hổ mang? Hỏi bọn chúng số lượng xà đi, xem có bị thiếu hay không."
Nếu như có rắn hổ mang chạy ra thì phải di tản chợ Bắc Giao.
Cảnh sát kia hiển nhiên cũng biết vấn đề nghiêm trọng thế nào, lôi đám buôn lậu đến hỏi. Cuối cùng anh ta thở phào một hơi, nói với Phương Lỗi: "Đội trưởng Phương, không sao cả, cái bì bị rách chỉ có rắn bình thường thôi, không có độc. Hơn nữa số lượng cũng đúng, chắc là không thiếu."
Phương Lỗi yên tâm. "Được rồi, mau liên hệ với sở thú xem xử lý đám rắn này thế nào. Nhất là hai bì rắn hổ mang kia, phải cẩn thận đấy."
"Vâng".
Những người này kiểm tra lại một lần, ai cũng không chú ý đến rắn đen nhỏ đang lén dính sát dưới ván giường. Đại Hắc ngồi xổm ở cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm ván giường, cho đến khi tất cả mọi người rời khỏi, nó mới chầm chậm đi đến bên cạnh Phương Lỗi.
Phương Lỗi muốn sờ đầu Đại Hắc, lại bị nó nghiêng đầu tránh đi. Có cảnh sát trộm cười, Phương Lỗi cũng cười.
"Đại Hắc thấy thế nào? Sau này đi theo bọn tao được không?"
Phương Lỗi rất thích Đại Hắc, chuyện lần này càng chứng minh là Đại Hắc rất giỏi, cái mũi kia có thể nói là radar rồi.
Đại Hắc kêu khẽ một tiếng, kéo ống quần Phương Lỗi đi ra bên ngoài. Phương Lỗi cười cười, "Muốn về sao? Được rồi, tao bảo người đưa mày về trước, ngày mai lại đến cảm ơn chủ của mày." Anh nói xong liền bảo một cảnh sát đã từng gặp Đại Hắc lúc trước mang Đại Hắc về Vi Viên Nghệ. Cảnh sát kia đồng ý ngay. Đại Hắc nhìn Phương Lỗi bảo người khóa cửa ốt lại, lại nhìn ốt kia lần cuối, mới theo cảnh sát kia đi.
Phương Lỗi cũng dẫn người về.
Trong ốt, "bịch" một tiếng nhỏ, rắn đen nhỏ không kiên trì được rớt từ ván giường xuống. Hoa mắt chóng mặt một lúc lâu, bóng màu đen kia mới chậm rãi trườn về phía cửa, lẩn trong bụi cỏ trườn về phía Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.