Chương 80: Rong mái chèo
Lý Tùng Nho
08/09/2017
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên thực vật: Sen vua bậc một
Nhu cầu của thực vật: Không
Khả năng sống của thực vật: Cực cao
Trạng thái của thực vật: Bậc một điên phong
Đạt đủ điều kiện tiến hóa của thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa.
Phương hướng tiến hóa cua sen vua cũng giống như cây liễu vậy, chia làm hai lựa chọn:
1. Tinh lọc nước +20%
2. Lực chịu tải +20%
Tầm mắt Lục Lăng Tây dừng ở lựa chọn thứ hai, cậu biết lực chịu tải của sen vua rất cao, lá cây có đường kính 1.5 m có thể chịu được sức nặng 60 kg. Ở nơi sản sinh của sen vua thậm chí có thể dùng làm thuyền nhỏ nữa. Nhưng với Lục Lăng Tây mà nói, lực chịu tải +20% của sen vua không có tác dụng thực tế. Cậu hỏi ý nhìn Nhan Việt, Nhan Việt gật đầu, ủng hộ cậu chọn cái đầu tiên.
Sau khi Lục Lăng Tây lựa chọn, tấm bảng trắng liền biến mất.
Nhan Việt sắc bén cảm giác được, "Xong rồi?"
Lục Lăng Tây gật đầu. Hai người không về nhà nhỏ ngay, mà ngồi trên bậc thang ở ao như hôm trước vậy. Lục Lăng Tây hơi tò mò, "Nhan đại ca, anh nói sau khi sen vua tiến hóa sẽ như thế nào? Giống cây liễu phát triển bộ rễ hay mặt lá sẽ lớn hơn?"
Nhan Việt không hiểu nhiều về sen vua lắm, nhưng so với cái trước, anh thấy cái sau có khả năng hơn.
Lục Lăng Tây nghe được liền sầu, "Nếu mặt lá lớn hơn thì ngay mai nói thế nào với Lý đại gia đây?"
Còn chưa chắc chắn mà đã làm thiếu niên lo lắng như vậy, Nhan Việt thầm bật cười, đang định trấn an Lục Lăng Tây, bỗng ánh mắt thay đổi, nhìn thẳng vào mặt ao. Lấy sen vua giữa ao làm trung tâm, mặt nước bắt đầu có từng tầng gợn sóng liên tiếp lan ra ngoài. Lục Lăng Tây cũng chú ý thấy, cậu vừa nhìn thoáng qua đã bị Nhan Việt kéo dậy lùi về sau mấy bước. Nghĩ đến động tĩnh khi cây liễu tiến hóa, Nhan Việt rất lo sen vua tiến hóa sẽ gây ra một đợt "sóng thần" nhỏ. Điều anh lo lắng cũng không phải là thừa, gợn sóng trên mặt nước càng lúc càng lan nhanh, chấn động cũng ngày càng lớn, lá cây sen vua bắt đầu duỗi ra bốn phía, quấy bọt sóng đánh vào bậc thang bọn họ đang ngồi lúc trước.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy sen vua tiến hóa, trong lòng Nhan Việt vẫn có chút chấn động. Ngay cả lúc trước cây liễu tiến hóa tạo ra ảo giác động đất cũng không làm anh có cảm giác này. Anh nhận ra rõ rằng, thế giới này đang xảy ra một vài biến hóa theo hướng không thể nghịch chuyển được, mà tấm bảng trắng trên người Lục Lăng Tây dường như chính là đôi tay thúc đẩy, hoặc chính là ngọn nguồn.
Nhận thức này khiến vẻ mặt Nhan Việt ngưng trọng hẳn lên, trong chớp mắt anh đã suy nghĩ vô số thứ, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Lục Lăng Tây, vẻ mặt thiếu niên rất đơn thuần, hồi hộp nhìn mặt nước, chỉ chú ý đến tiến hóa của sen vua, mà không nhận ra được tiến hóa mà cậu mang lại này có ý nghĩa thế nào. Trong mắt thiếu niên, sen vua tiến hóa = tinh lọc nước = môi trường được cải thiện, không có những suy nghĩ lộn xộn khác. Nhan Việt thấy vậy liền cười. Lúc đầu khi thiếu niên nói cho anh biết chuyện về tấm bảng, anh đã từng nghĩ trong hơn một tỷ người dân Trung Quốc, trong vài tỷ dân trên thế giới thì tại sao tấm bảng lại chọn thiếu niên? Bởi vì thiếu niên thích hoa cỏ? Yêu thích thiên nhiên?
Không nói cả thế giới, chỉ nói đến những người yêu thích hoa cỏ, yêu thích thiên nhiên ở Trung Quốc thì có rất nhiều người, vì sao tấm bảng lại chọn thiếu niên? Anh vẫn không tìm được câu trả lời, nhưng mới lúc nãy, anh đã hiểu ra được. Vì thiếu niên đơn thuần, không có dã tâm, không có những suy nghĩ phức tạp, chỉ xem tấm bảng là một công cụ thuận tay. Nghĩ vậy, vẻ ngưng trọng trên mặt Nhan Việt biến mất, ánh mắt dần dịu xuống. Anh cưng chiều vươn tay xoa đầu thiếu niên, quyết định không nghĩ về những chuyện lo sợ không đâu nữa, tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi.
Hai người ở cạnh ao đến hơn mười giờ, chấn động ở mặt nước vẫn không ngừng lại. Tin tốt là tuy lá sen vua lớn hơn, nhưng cũng không khoa trương quá, ngày mai chắc cũng có thể gạt được Lý đại gia. Tin xấu là nước trong ao tràn ra ngoài không ít, chắc mai phải đổ thêm nước vào.
Lục Lăng Tây hơi mệt mỏi, ngáp một cái. Nhan Việt thấy vậy nắm tay cậu, nói: "Chúng ta về thôi."
"Vâng." Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.
"Đại Hắc đi nào." Nhan Việt nói với xuống ao.
Từ lúc nhìn thấy ao, Đại Hắc đã nhảy xuống. Tuy động tĩnh lúc sen vua tiến hóa khá lớn, nhưng Đại Hắc cũng không sợ hãi, ngược lại rất hưng phấn, đón sóng chơi vui vẻ. Nghe thấy Nhan Việt kêu nó, Đại Hắc dựng thẳng lỗ tai, chậm rãi bơi về bờ, nhẹ nhàng nhảy lên mặt nước. Nó bình tình lắc lắc người, bọt nước trên đầu rơi xuống, híp mắt kêu nhỏ một tiếng với Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây cười cười, không nghe hiểu nhưng hiểu được ý của Đại Hắc. Chắc là Đại Hắc thấy mình ăn nhiều quá nên mới bơi qua bơi lại trong ao để tiêu hóa thức ăn, giống như là con người ăn no quá phải đi dạo cho bớt đi. Hiển nhiên là Đại Hắc đã tiêu hóa sắp hết rồi, lúc nãy nó đã nói cho cậu biết.
"Đại Hắc giỏi lắm!" Lục Lăng Tây xoa đầu Đại Hắc, không chút keo kiệt khen ngợi nó.
Đại Hắc lại kêu một tiếng, nhanh như chớp chạy chậm lên trước hai người.
Buổi tối khi đi ngủ, Nhan Việt nhốt Đại Hắc ngoài cửa. Anh lấy từ dưới bồn hoa cái đệm mà lần trước Đại Hắc đã dùng, ý bảo đây là chỗ ngủ tối nay của nó, có giấu đi cũng chẳng ích gì. Lý do của Nhan Việt rất hợp lý, Đại Hắc cả người toàn là nước, ở đây lại không có máy sấy, cả người ướt thế thì không thể cho nó lên kháng được. Về phần tại sao muốn nó ngủ ngoài cửa, Nhan Việt khẽ nhướng mày, mắt nóng rực nhìn Lục Lăng Tây, ý bên trong quả thực rất trắng trợn.
Lục Lăng Tây nghĩ đến chuyện mà mình đã đồng ý với Nhan Việt trước đó, vành tai liền đỏ ửng lên.
Không có Lục Lăng Tây nói chuyện giùm, Đại Hắc tủi thân ngậm đệm ra cửa, nằm sấp cạnh cửa, như là thần giữ cửa màu đen vậy. Nhan Việt vừa lòng nhếch môi, đóng cửa lại. Đèn trong phòng rất nhanh đã tắt ngúm, trong bóng đêm Nhan Việt hôn lên Lục Lăng Tây. Cũng giống như lần trước, anh hôn qua hôn lại toàn thân thiếu niên, khe khẽ dụ dỗ Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây ngượng ngùng vươn tay, Nhan Việt hô hấp nặng nề hơn, cúi đầu hôn lên trán Lục Lăng Tây, khen ngợi: "Ngoan."
Một đêm say giấc.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Việt tinh thần sảng khoáng rời giường, anh luôn nhớ là phải đổ đầy nước vào ao trước khi Lý đại gia đến. Bây giờ vẫn chưa đến sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn tối. Nhan Việt nhẹ nhàng mặc quần áo, hôn lướt trên môi Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây hoàn toàn không nghe được tiếng động mà Nhan Việt gây ra, cuốn chăn ngủ say sưa, thân thể lộ bên ngoài đầy những dấu hôn loang lổ, Nhan Việt nhìn mà suýt nữa không kìm được.
Nhan Việt kìm nén rung động trong lòng, nhẹ nhàng mở cửa. Đại Hắc lập tức đứng dậy, ngồi xổm trước mặt anh. "Đừng đánh thức Tiểu Tây." Nhan Việt khẽ nói. Không biết từ lúc nào, anh đã quen nói chuyện với Đại Hắc như nói với người. Tựa như là trong đầu anh không có khái niệm Đại Hắc không nghe hiểu vậy.
Đại Hắc híp mắt, lướt qua Nhan Việt nhanh như chớp nhảy lên kháng, yên lặng nằm bên cạnh Lục Lăng Tây. Nhan Việt yên tâm, cầm vòi nước đi đến ao.
Lúc Lý đại gia đến, Nhan Việt đã đổ đầy nước vào ao rồi. Tối qua sen vua làm ra động tĩnh không nhỏ, nước trong ao mất hơn nửa. Lý đại gia thấy lạ nhìn sen vua trong ao, không chắc chắn lắm nói với Nhan Việt: "Hình như lá không giống hôm qua lắm, sao cứ thấy to hơn hôm qua nhỉ?"
Nhan Việt rất phối hợp nhìn nhìn, khẳng định nói: "Cũng giống như hôm qua."
Lý đại gia nghĩ có phải mình nhớ lầm rồi không? Rồi bắt đầu nghi ngờ về trí nhớ của mình.
Hai người làm việc trong vườn hoa xong, Lục Lăng Tây mới dụi mắt tỉnh giấc. Hôm qua ngủ muộn, Nhan Việt lại giằng co một lúc lâu, làm Lục Lăng Tây rất buồn ngủ. Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, Lục Lăng Tây không đi vườn hoa nữa, mà đánh răng rửa mặt, ôm Đại Hắc vạch kế hoạch.
Tiến hóa của sen vua đã chiếu sáng một con đường cho cậu, giống như tinh lọc đất là nhờ thực vật trên cạn, tinh lọc nước cũng là cần thực vật thủy sinh. Tiếc là sen vua quá nổi bật, cậu không thể dời nó đến sông Linh Thủy, lỡ như thôn dân thấy thì không dễ giải thích. Nhưng không có sen vua thì cũng có thực vật thủy sinh khác. Cũng giống như thực vật trên cạn không chỉ có mình cây liễu là tiến hóa theo hướng tinh lọc đất vậy, Lục Lăng Tây tin rằng, chắc chắn có những thực vật thủy sinh khác có phương hướng tiến hóa giống sen vua.
Cậu nghĩ đến những loại thực vật trồng trong bể cá, chủ yếu nhất là các loại bèo, rong, còn có rêu và một vài loại tảo nữa. Nếu những thực vật này có thể tiến hóa ra tác dụng như sen vua, vậy thì có thể mở rộng quy mô ở Trung Quốc rồi. Thế thì tiện hơn mở rộng quy mô sen vua nhiều.
Lục Lăng Tây nghĩ đến đây liền bật dậy, nói với Đại Hắc: "Chúng ta đến bờ sông một chuyến."
Trong sông nhỏ đều có mọc bèo, rong, cậu nhớ là hình như lần trước có thấy không ít rong mái chèo dưới đáy sông Linh Thủy. Rong mái chèo còn có tên khác là cỏ bèo, là thực vật thủy sinh chìm, có thân bò lan, chủ yếu sống ở khe mương, sông, ao hồ. Lần trước thấy rong mái chèo dưới đáy sông Linh Thủy mà Lục Lăng Tây không để ý, nhưng lúc nãy cậu bỗng nghĩ ra, sông Linh Thủy đã ô nhiễm nghiêm trọng như vậy mà rong mái chèo vẫn sống được, vậy chứng tỏ rong mái chèo có thể chống cự lại chất độc hại có trong nước sông. Nếu nhổ một ít rong mái chèo từ đáy sông Linh Thủy về, không chừng phương hướng tiến hóa cũng là tinh lọc nước như sen vua vậy.
Lục Lăng Tây nói đi là đi, mang theo Đại Hắc chạy về phía sông Linh Thủy. Một người một chó chưa chạy đến bờ sông, chỉ ở xa đã ngửi được mùi hôi thối. Từ sau khi có tấm bảng, Lục Lăng Tây rất mẫn cảm với mùi ô nhiễm này, khó chịu nhăn mày lại. Cậu chạy vài bước về phía trước, liền thấy một con sông đen ngòm.
Bây giờ thôn Linh Thủy chắc chắn không còn linh nữa, có thể đổi sang sông Hắc Thủy được rồi. Lục Lăng Tây chịu đựng quét radar tinh thần, cố định dưới đáy sông nhìn bụi rong mái chèo. Cậu đang định tìm cây gậy gỗ vớt bụi rong này lên, mắt bỗng đảo qua tấm bảng thấy tình trạng của rong mái chèo.
Tên thực vật: Rong mái chèo biến dị
Lục Lăng Tây ngẩn người, đây là thực vật biến dị thứ hai mà cậu thấy, không ngờ lại gặp trong tình huống này. Nhưng mà dòng nhu cầu của thực vật kia là gì vậy? Lục Lăng Tây không hiểu lắm.
* Rong mái chèo (tên khoa học: Vallisneria Spiralis L) còn có tên là rong tóc tiên, rong lá, tóc tiên nước, ở Trung Quốc thường gọi là khổ thảo. Có vị đắng, tính ấm, không độc, có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, lý khí, trục nước bẩn. Ở Trung Quốc, người ta dùng làm thuốc có tác dụng lý khí điều được huyết bên trong. Khi cho phụ nữ sinh đẻ uống thì trục được máu xấu.
Các lá non ở giữa cây có thể làm rau xanh cho người, dùng ăn sống. Nó là nguồn thức ăn xanh quan trọng để nuôi lợn trong mùa đông, người ta thường đi vớt về, cắt ngắn rồi đem nấu nhừ cho lợn ăn. Cây cũng dùng làm thuốc, chữa bệnh bạch đới của phụ nữ. Liều dùng 30g, dạng thuốc sắc.
(Nguồn: y .net)
Thân bò lan
---------------------------
Tư liệu về rong mái chèo là lấy từ một trang web của , cũng nói rong mái chèo bên Trung Quốc gọi là khổ thảo. Mà éo hiểu sao tra trên baidu thì nói tên khoa học của nó là Vallisneria natans (Lour.) Hara, khác hẳn với bên mình, nên tui lấy bên luôn nhá, sai thì thôi TT^TT
Tên thực vật: Sen vua bậc một
Nhu cầu của thực vật: Không
Khả năng sống của thực vật: Cực cao
Trạng thái của thực vật: Bậc một điên phong
Đạt đủ điều kiện tiến hóa của thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa.
Phương hướng tiến hóa cua sen vua cũng giống như cây liễu vậy, chia làm hai lựa chọn:
1. Tinh lọc nước +20%
2. Lực chịu tải +20%
Tầm mắt Lục Lăng Tây dừng ở lựa chọn thứ hai, cậu biết lực chịu tải của sen vua rất cao, lá cây có đường kính 1.5 m có thể chịu được sức nặng 60 kg. Ở nơi sản sinh của sen vua thậm chí có thể dùng làm thuyền nhỏ nữa. Nhưng với Lục Lăng Tây mà nói, lực chịu tải +20% của sen vua không có tác dụng thực tế. Cậu hỏi ý nhìn Nhan Việt, Nhan Việt gật đầu, ủng hộ cậu chọn cái đầu tiên.
Sau khi Lục Lăng Tây lựa chọn, tấm bảng trắng liền biến mất.
Nhan Việt sắc bén cảm giác được, "Xong rồi?"
Lục Lăng Tây gật đầu. Hai người không về nhà nhỏ ngay, mà ngồi trên bậc thang ở ao như hôm trước vậy. Lục Lăng Tây hơi tò mò, "Nhan đại ca, anh nói sau khi sen vua tiến hóa sẽ như thế nào? Giống cây liễu phát triển bộ rễ hay mặt lá sẽ lớn hơn?"
Nhan Việt không hiểu nhiều về sen vua lắm, nhưng so với cái trước, anh thấy cái sau có khả năng hơn.
Lục Lăng Tây nghe được liền sầu, "Nếu mặt lá lớn hơn thì ngay mai nói thế nào với Lý đại gia đây?"
Còn chưa chắc chắn mà đã làm thiếu niên lo lắng như vậy, Nhan Việt thầm bật cười, đang định trấn an Lục Lăng Tây, bỗng ánh mắt thay đổi, nhìn thẳng vào mặt ao. Lấy sen vua giữa ao làm trung tâm, mặt nước bắt đầu có từng tầng gợn sóng liên tiếp lan ra ngoài. Lục Lăng Tây cũng chú ý thấy, cậu vừa nhìn thoáng qua đã bị Nhan Việt kéo dậy lùi về sau mấy bước. Nghĩ đến động tĩnh khi cây liễu tiến hóa, Nhan Việt rất lo sen vua tiến hóa sẽ gây ra một đợt "sóng thần" nhỏ. Điều anh lo lắng cũng không phải là thừa, gợn sóng trên mặt nước càng lúc càng lan nhanh, chấn động cũng ngày càng lớn, lá cây sen vua bắt đầu duỗi ra bốn phía, quấy bọt sóng đánh vào bậc thang bọn họ đang ngồi lúc trước.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy sen vua tiến hóa, trong lòng Nhan Việt vẫn có chút chấn động. Ngay cả lúc trước cây liễu tiến hóa tạo ra ảo giác động đất cũng không làm anh có cảm giác này. Anh nhận ra rõ rằng, thế giới này đang xảy ra một vài biến hóa theo hướng không thể nghịch chuyển được, mà tấm bảng trắng trên người Lục Lăng Tây dường như chính là đôi tay thúc đẩy, hoặc chính là ngọn nguồn.
Nhận thức này khiến vẻ mặt Nhan Việt ngưng trọng hẳn lên, trong chớp mắt anh đã suy nghĩ vô số thứ, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Lục Lăng Tây, vẻ mặt thiếu niên rất đơn thuần, hồi hộp nhìn mặt nước, chỉ chú ý đến tiến hóa của sen vua, mà không nhận ra được tiến hóa mà cậu mang lại này có ý nghĩa thế nào. Trong mắt thiếu niên, sen vua tiến hóa = tinh lọc nước = môi trường được cải thiện, không có những suy nghĩ lộn xộn khác. Nhan Việt thấy vậy liền cười. Lúc đầu khi thiếu niên nói cho anh biết chuyện về tấm bảng, anh đã từng nghĩ trong hơn một tỷ người dân Trung Quốc, trong vài tỷ dân trên thế giới thì tại sao tấm bảng lại chọn thiếu niên? Bởi vì thiếu niên thích hoa cỏ? Yêu thích thiên nhiên?
Không nói cả thế giới, chỉ nói đến những người yêu thích hoa cỏ, yêu thích thiên nhiên ở Trung Quốc thì có rất nhiều người, vì sao tấm bảng lại chọn thiếu niên? Anh vẫn không tìm được câu trả lời, nhưng mới lúc nãy, anh đã hiểu ra được. Vì thiếu niên đơn thuần, không có dã tâm, không có những suy nghĩ phức tạp, chỉ xem tấm bảng là một công cụ thuận tay. Nghĩ vậy, vẻ ngưng trọng trên mặt Nhan Việt biến mất, ánh mắt dần dịu xuống. Anh cưng chiều vươn tay xoa đầu thiếu niên, quyết định không nghĩ về những chuyện lo sợ không đâu nữa, tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi.
Hai người ở cạnh ao đến hơn mười giờ, chấn động ở mặt nước vẫn không ngừng lại. Tin tốt là tuy lá sen vua lớn hơn, nhưng cũng không khoa trương quá, ngày mai chắc cũng có thể gạt được Lý đại gia. Tin xấu là nước trong ao tràn ra ngoài không ít, chắc mai phải đổ thêm nước vào.
Lục Lăng Tây hơi mệt mỏi, ngáp một cái. Nhan Việt thấy vậy nắm tay cậu, nói: "Chúng ta về thôi."
"Vâng." Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.
"Đại Hắc đi nào." Nhan Việt nói với xuống ao.
Từ lúc nhìn thấy ao, Đại Hắc đã nhảy xuống. Tuy động tĩnh lúc sen vua tiến hóa khá lớn, nhưng Đại Hắc cũng không sợ hãi, ngược lại rất hưng phấn, đón sóng chơi vui vẻ. Nghe thấy Nhan Việt kêu nó, Đại Hắc dựng thẳng lỗ tai, chậm rãi bơi về bờ, nhẹ nhàng nhảy lên mặt nước. Nó bình tình lắc lắc người, bọt nước trên đầu rơi xuống, híp mắt kêu nhỏ một tiếng với Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây cười cười, không nghe hiểu nhưng hiểu được ý của Đại Hắc. Chắc là Đại Hắc thấy mình ăn nhiều quá nên mới bơi qua bơi lại trong ao để tiêu hóa thức ăn, giống như là con người ăn no quá phải đi dạo cho bớt đi. Hiển nhiên là Đại Hắc đã tiêu hóa sắp hết rồi, lúc nãy nó đã nói cho cậu biết.
"Đại Hắc giỏi lắm!" Lục Lăng Tây xoa đầu Đại Hắc, không chút keo kiệt khen ngợi nó.
Đại Hắc lại kêu một tiếng, nhanh như chớp chạy chậm lên trước hai người.
Buổi tối khi đi ngủ, Nhan Việt nhốt Đại Hắc ngoài cửa. Anh lấy từ dưới bồn hoa cái đệm mà lần trước Đại Hắc đã dùng, ý bảo đây là chỗ ngủ tối nay của nó, có giấu đi cũng chẳng ích gì. Lý do của Nhan Việt rất hợp lý, Đại Hắc cả người toàn là nước, ở đây lại không có máy sấy, cả người ướt thế thì không thể cho nó lên kháng được. Về phần tại sao muốn nó ngủ ngoài cửa, Nhan Việt khẽ nhướng mày, mắt nóng rực nhìn Lục Lăng Tây, ý bên trong quả thực rất trắng trợn.
Lục Lăng Tây nghĩ đến chuyện mà mình đã đồng ý với Nhan Việt trước đó, vành tai liền đỏ ửng lên.
Không có Lục Lăng Tây nói chuyện giùm, Đại Hắc tủi thân ngậm đệm ra cửa, nằm sấp cạnh cửa, như là thần giữ cửa màu đen vậy. Nhan Việt vừa lòng nhếch môi, đóng cửa lại. Đèn trong phòng rất nhanh đã tắt ngúm, trong bóng đêm Nhan Việt hôn lên Lục Lăng Tây. Cũng giống như lần trước, anh hôn qua hôn lại toàn thân thiếu niên, khe khẽ dụ dỗ Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây ngượng ngùng vươn tay, Nhan Việt hô hấp nặng nề hơn, cúi đầu hôn lên trán Lục Lăng Tây, khen ngợi: "Ngoan."
Một đêm say giấc.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Việt tinh thần sảng khoáng rời giường, anh luôn nhớ là phải đổ đầy nước vào ao trước khi Lý đại gia đến. Bây giờ vẫn chưa đến sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn tối. Nhan Việt nhẹ nhàng mặc quần áo, hôn lướt trên môi Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây hoàn toàn không nghe được tiếng động mà Nhan Việt gây ra, cuốn chăn ngủ say sưa, thân thể lộ bên ngoài đầy những dấu hôn loang lổ, Nhan Việt nhìn mà suýt nữa không kìm được.
Nhan Việt kìm nén rung động trong lòng, nhẹ nhàng mở cửa. Đại Hắc lập tức đứng dậy, ngồi xổm trước mặt anh. "Đừng đánh thức Tiểu Tây." Nhan Việt khẽ nói. Không biết từ lúc nào, anh đã quen nói chuyện với Đại Hắc như nói với người. Tựa như là trong đầu anh không có khái niệm Đại Hắc không nghe hiểu vậy.
Đại Hắc híp mắt, lướt qua Nhan Việt nhanh như chớp nhảy lên kháng, yên lặng nằm bên cạnh Lục Lăng Tây. Nhan Việt yên tâm, cầm vòi nước đi đến ao.
Lúc Lý đại gia đến, Nhan Việt đã đổ đầy nước vào ao rồi. Tối qua sen vua làm ra động tĩnh không nhỏ, nước trong ao mất hơn nửa. Lý đại gia thấy lạ nhìn sen vua trong ao, không chắc chắn lắm nói với Nhan Việt: "Hình như lá không giống hôm qua lắm, sao cứ thấy to hơn hôm qua nhỉ?"
Nhan Việt rất phối hợp nhìn nhìn, khẳng định nói: "Cũng giống như hôm qua."
Lý đại gia nghĩ có phải mình nhớ lầm rồi không? Rồi bắt đầu nghi ngờ về trí nhớ của mình.
Hai người làm việc trong vườn hoa xong, Lục Lăng Tây mới dụi mắt tỉnh giấc. Hôm qua ngủ muộn, Nhan Việt lại giằng co một lúc lâu, làm Lục Lăng Tây rất buồn ngủ. Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, Lục Lăng Tây không đi vườn hoa nữa, mà đánh răng rửa mặt, ôm Đại Hắc vạch kế hoạch.
Tiến hóa của sen vua đã chiếu sáng một con đường cho cậu, giống như tinh lọc đất là nhờ thực vật trên cạn, tinh lọc nước cũng là cần thực vật thủy sinh. Tiếc là sen vua quá nổi bật, cậu không thể dời nó đến sông Linh Thủy, lỡ như thôn dân thấy thì không dễ giải thích. Nhưng không có sen vua thì cũng có thực vật thủy sinh khác. Cũng giống như thực vật trên cạn không chỉ có mình cây liễu là tiến hóa theo hướng tinh lọc đất vậy, Lục Lăng Tây tin rằng, chắc chắn có những thực vật thủy sinh khác có phương hướng tiến hóa giống sen vua.
Cậu nghĩ đến những loại thực vật trồng trong bể cá, chủ yếu nhất là các loại bèo, rong, còn có rêu và một vài loại tảo nữa. Nếu những thực vật này có thể tiến hóa ra tác dụng như sen vua, vậy thì có thể mở rộng quy mô ở Trung Quốc rồi. Thế thì tiện hơn mở rộng quy mô sen vua nhiều.
Lục Lăng Tây nghĩ đến đây liền bật dậy, nói với Đại Hắc: "Chúng ta đến bờ sông một chuyến."
Trong sông nhỏ đều có mọc bèo, rong, cậu nhớ là hình như lần trước có thấy không ít rong mái chèo dưới đáy sông Linh Thủy. Rong mái chèo còn có tên khác là cỏ bèo, là thực vật thủy sinh chìm, có thân bò lan, chủ yếu sống ở khe mương, sông, ao hồ. Lần trước thấy rong mái chèo dưới đáy sông Linh Thủy mà Lục Lăng Tây không để ý, nhưng lúc nãy cậu bỗng nghĩ ra, sông Linh Thủy đã ô nhiễm nghiêm trọng như vậy mà rong mái chèo vẫn sống được, vậy chứng tỏ rong mái chèo có thể chống cự lại chất độc hại có trong nước sông. Nếu nhổ một ít rong mái chèo từ đáy sông Linh Thủy về, không chừng phương hướng tiến hóa cũng là tinh lọc nước như sen vua vậy.
Lục Lăng Tây nói đi là đi, mang theo Đại Hắc chạy về phía sông Linh Thủy. Một người một chó chưa chạy đến bờ sông, chỉ ở xa đã ngửi được mùi hôi thối. Từ sau khi có tấm bảng, Lục Lăng Tây rất mẫn cảm với mùi ô nhiễm này, khó chịu nhăn mày lại. Cậu chạy vài bước về phía trước, liền thấy một con sông đen ngòm.
Bây giờ thôn Linh Thủy chắc chắn không còn linh nữa, có thể đổi sang sông Hắc Thủy được rồi. Lục Lăng Tây chịu đựng quét radar tinh thần, cố định dưới đáy sông nhìn bụi rong mái chèo. Cậu đang định tìm cây gậy gỗ vớt bụi rong này lên, mắt bỗng đảo qua tấm bảng thấy tình trạng của rong mái chèo.
Tên thực vật: Rong mái chèo biến dị
Lục Lăng Tây ngẩn người, đây là thực vật biến dị thứ hai mà cậu thấy, không ngờ lại gặp trong tình huống này. Nhưng mà dòng nhu cầu của thực vật kia là gì vậy? Lục Lăng Tây không hiểu lắm.
* Rong mái chèo (tên khoa học: Vallisneria Spiralis L) còn có tên là rong tóc tiên, rong lá, tóc tiên nước, ở Trung Quốc thường gọi là khổ thảo. Có vị đắng, tính ấm, không độc, có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, lý khí, trục nước bẩn. Ở Trung Quốc, người ta dùng làm thuốc có tác dụng lý khí điều được huyết bên trong. Khi cho phụ nữ sinh đẻ uống thì trục được máu xấu.
Các lá non ở giữa cây có thể làm rau xanh cho người, dùng ăn sống. Nó là nguồn thức ăn xanh quan trọng để nuôi lợn trong mùa đông, người ta thường đi vớt về, cắt ngắn rồi đem nấu nhừ cho lợn ăn. Cây cũng dùng làm thuốc, chữa bệnh bạch đới của phụ nữ. Liều dùng 30g, dạng thuốc sắc.
(Nguồn: y .net)
Thân bò lan
---------------------------
Tư liệu về rong mái chèo là lấy từ một trang web của , cũng nói rong mái chèo bên Trung Quốc gọi là khổ thảo. Mà éo hiểu sao tra trên baidu thì nói tên khoa học của nó là Vallisneria natans (Lour.) Hara, khác hẳn với bên mình, nên tui lấy bên luôn nhá, sai thì thôi TT^TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.