Điền Viên Thủ Phụ Sủng Thê Hàng Ngày
Chương 6:
Lạc Lạc
02/11/2024
Vì thế suy nghĩ một phen, Thanh Chỉ lại lấy ra năm lượng bạc, viết một tờ giấy nhỏ bỏ vào trong túi tiền, bảo hoàn nhi đưa đến chỗ Tần Đại Lực.
Thanh Chỉ thở dài một hơi. Nghe ý tứ của Tần Đại Lực, đại ca của mình thật sự rất coi trọng Hứa Diễn kia, chứng tỏ Hứa Diễn tuyệt đối có tài học. Như vậy, mối hôn sự này nếu nàng muốn từ chối chỉ sợ là không dễ dàng, cũng không biết Hứa Diễn kia thế nào.
Hứa Diễn sau khi trở về cố gắng suy nghĩ chuyện của Diệp tứ cô nương, lại phát hiện nghĩ thế nào cũng không ra. Hơn nữa, nam nữ khác biệt, hắn thật sự không thể đi tìm hiểu quá nhiều, như vậy dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Cho nên mối hôn sự này rốt cuộc là có muốn cự tuyệt hay không? Hứa Diễn biết cự tuyệt kỳ thật có chút phiền toái, rất dễ dàng sẽ đắc tội với Diệp gia. Một cái Diệp gia hắn cũng không để vào mắt, mấu chốt vẫn là Diệp Hằng, người nọ thật sự đáng giá kết giao.
Chỉ là, nếu vội vàng quyết định cuộc đời mình, Hứa Diễn lại không cam lòng. Kỳ thật, Hứa Diễn nghĩ nếu mình có thể gặp tứ cô nương Diệp gia thì tốt rồi, nhưng hình như có chút khó khăn.
Không đúng? Hình như ... không khó khăn. Hứa Diễn nhớ rõ đời trước, khi biết hắn cùng Diệp Thanh Vinh định ra hôn sự, Diệp Hằng liền cho hắn gặp mặt Diệp Thanh Vinh một lần, đương nhiên không phải loại mặt đối mặt. Khi đó hắn cảm thấy đây là một cọc hôn sự không tồi, hơn nữa Diệp Thanh Vinh bộ dạng cũng không khó coi, cho nên liền đáp ứng. Hiện tại xem ra, quả nhiên là trẻ tuổi chưa trải sự đời a!
Nghĩ đến có cơ hội gặp mặt một lần, Hứa Diễn ngược lại không sốt ruột, đến lúc đó nhìn lại là được.
Kỳ thật đối với việc sau này hắn cưới người nào Hứa Diễn thật sự không có khái niệm gì quá rõ ràng. Chỉ là nghĩ là không sai biệt lắm là được rồi, về phần nói cái gì tình cảm lứa đôi, Hứa Diễn cảm thấy quả thực quá khó khăn, dù sao cũng có mấy người có thể làm được cái gọi là tình đầu ý hợp đây?
Năng lực làm việc của Tần Đại Lực thật sự không tệ, ngày thứ ba liền nghe được tình huống cơ bản của Hứa Diễn. Thanh Chỉ nhìn mặt trên viết Hứa Diễn thật sự không có tật xấu gì, ngược lại còn là một người rất cố gia ( ?? ), đối với cô mà nói đây xem như là một chuyện hôn sự không tồi.
Từ tin tức Tần Đại Lực hỏi thăm, Hứa Diễn là một người không tồi, không có tật xấu gì, người như vậy nếu sống cùng một chỗ thì có thể ở chung thật tốt. Chỉ là, Thanh Chỉ không thể xác định Hứa Diễn có nguyện ý tiếp nhận hay không.
Tần Đại Lực lấy được một ít văn chương của Hứa Diễn, chính là bài viết Hứa Diễn làm ra ngày tụ tập, từ đó có thể nhìn ra được tài hoa của Hứa Diễn, thành tựu sau này nhất định sẽ không bình thường, người như vậy không nhất định sẽ nguyện ý tiếp nhận một mối hôn sự bất bình đẳng trước mắt.
Cho nên rốt cuộc như thế nào hiện tại căn bản là không thể định ra. Thanh Chỉ tự nhủ mình không nên gấp gáp, phải chậm rãi từng bước, bằng không một khi không cẩn thận nhìn nhầm, mình có thể sẽ đối mặt với tình huống càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc này, Thúy Hương lại tới, sắc mặt có chút khó coi: " Cô nương, người không biết, hôm nay Anh Bác hầu phủ tới tặng quà năm mới, cư nhiên có tới ba bộ trang sức, một bộ lam bảo thạch cho phu nhân, một bộ trân châu cho đại phu nhân, còn có một bộ hồng bảo thạch cho tam tiểu thư. ”
Nói xong thúy hương lại bắt đầu chua xót.
Thanh Chỉ mỉm cười: " Ừm. Anh Bác hầu phủ dù sao cũng là gia tộc lớn, tự nhiên là có năng lực như vậy. ”
Mỗi lần nghe Thúy Hương nói chút lời chán nản, kỳ thật Thanh Chỉ cũng không thích. Hơn nữa, Thanh Chỉ biết Thúy Hương gần đây đang nhảy nhót muốn rời khỏi chỗ nàng! Cho nên nếu Thanh Chỉ có chuyện gì cũng sẽ không giao cho Thúy Hương làm. Hiện tại Thúy Hương lại đây oán giận với nàng cái gì, Thanh Chỉ cũng chỉ là nghe một chút, căn bản không để ở trong lòng.
Thúy hương bĩu môi. Chủ tử này một chút tâm muốn tranh thủ cũng không có. Đi theo chủ tử như vậy căn bản sẽ không có tiền đồ gì. May mà trên cơ bản nàng đã tìm được đường rời khỏi nơi này, hay là đến chỗ tam tiểu thư, cũng có thể mặt mày hớn hở một phen?
Nghĩ tới đây Thúy Hương cũng cảm thấy thoải mái, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Thanh Chỉ nhìn bộ dáng của Thúy Hương, biết nàng hẳn là đã tìm xong chủ tử mới cho mình. Nghĩ như vậy Thanh Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật nàng cũng không muốn Thúy Hương ở lại đây. Nếu muốn Thúy hương rời đi nàng còn phải dùng chút thủ đoạn. Nhưng nếu Thúy Hương tự mình rời đi, nàng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Thanh Chỉ vẫn bất động thanh sắc, bộ dáng bùn bồ tát.
Thúy Hương khinh thường rời đi, trở lại phòng, nhẫn tâm cắn răng lấy ba lượng bạc mình tiết kiệm ra chuẩn bị đưa cho vú nuôi bên cạnh tam cô nương.
Ba lượng bạc này là nàng tiết kiệm hai ba năm, lập tức đưa ra ngoài khiến nàng cảm thấy tim đều đau, nhưng lại có biện pháp gì đây? Cũng không thể một mực hầu hạ một chủ tử không có tiền đồ đi!
Cũng không phải là không nghĩ tới lấy một ít tiền bạc từ trên người Diệp Thanh Chỉ. Nhưng ngày thường Diệp Thanh Chỉ đều là tự mình quản tiền bạc, còn có một ít đồ vật quý giá, cho nên nàng căn bản không có cơ hội.
- Đúng là lên không lên được mặt bàn! Chưa từng thấy qua chủ tử nào chính mình quản bạc!
Thúy Hương mắng một câu, sau đó mang theo bạc vội vàng rời đi.
Thanh Chỉ nghe được thanh âm Thúy Hương rời đi, trong lòng nghĩ Thúy Hương hẳn là không bao lâu nữa sẽ rời khỏi viện này. Không suy nghĩ nhiều, nàng lấy ra một ít vải từ trong rương, bắt đầu cắt, chuẩn bị dùng để làm hà bao.
Những tấm vải sa này tương đối nhỏ, đều là nàng bình thường tích góp được, cũng chỉ thích hợp hà bao mặt quạt. Thanh Chỉ cũng không ngại, dù sao vật có tác dụng là được.
Trong nhà cũng có nữ tiên sinh, nhưng sau ngày 8 tháng chạp thì được nghỉ. Thời gian rảnh rỗi, nàng làm chút công việc thêu rồi đem bán. Dù ít nhưng cũng là một khoản tiền. Bằng không mỗi tháng nàng chỉ có một lượng bạc như thế nào cũng quá ít.
Sáng hôm sau thỉnh an, Thanh Chỉ vẫn mang theo Thúy Hương đi qua. Kỳ thật sáng sớm Thanh Chỉ liền phát hiện Thúy Hương khác thường, cũng không vạch trần, để nàng tự mình lăn lộn ra ngoài là được.
Bỏ qua một bên, mẹ cả Vương thị như cũ vẫn chưa tới đây, trong phòng là nàng và ngũ tiểu thư Diệp Thanh Phân, còn có Thất tiểu thư nhỏ tuổi Diệp Thanh Oánh. Mấy ngày trước Diệp Thanh Oánh phong hàn cho nên vẫn không tới thỉnh an. Hôm nay gặp, không thể thiếu muốn hỏi vài câu.
Vì thế Thanh Chỉ liền cười hỏi: " Thật tốt quá ! Thân thể thất muội muội đã tốt lên rồi. Mấy ngày nay bận rộn không đi thăm thất muội được. ”
Di nương Diệp Thanh Oánh tương đối được sủng ái, bình thường chi phí so với nàng, Diệp Thanh Vinh còn có Diệp Thanh Phân còn tốt hơn. Cho nên tính cách cũng tương đối hoạt bát một chút.
Nàng nghe vậy cười đùa: " Đa tạ tứ tỷ tỷ quan tâm, thân thể muội đã tốt rồi. Tứ tỷ tỷ đến muộn nên không biết tam tỷ tỷ đã tới đây gặp mẫu thân, cũng không biết muốn cùng mẫu thân thì thầm chuyện gì đây! ”
Thanh Chỉ thở dài một hơi. Nghe ý tứ của Tần Đại Lực, đại ca của mình thật sự rất coi trọng Hứa Diễn kia, chứng tỏ Hứa Diễn tuyệt đối có tài học. Như vậy, mối hôn sự này nếu nàng muốn từ chối chỉ sợ là không dễ dàng, cũng không biết Hứa Diễn kia thế nào.
Hứa Diễn sau khi trở về cố gắng suy nghĩ chuyện của Diệp tứ cô nương, lại phát hiện nghĩ thế nào cũng không ra. Hơn nữa, nam nữ khác biệt, hắn thật sự không thể đi tìm hiểu quá nhiều, như vậy dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Cho nên mối hôn sự này rốt cuộc là có muốn cự tuyệt hay không? Hứa Diễn biết cự tuyệt kỳ thật có chút phiền toái, rất dễ dàng sẽ đắc tội với Diệp gia. Một cái Diệp gia hắn cũng không để vào mắt, mấu chốt vẫn là Diệp Hằng, người nọ thật sự đáng giá kết giao.
Chỉ là, nếu vội vàng quyết định cuộc đời mình, Hứa Diễn lại không cam lòng. Kỳ thật, Hứa Diễn nghĩ nếu mình có thể gặp tứ cô nương Diệp gia thì tốt rồi, nhưng hình như có chút khó khăn.
Không đúng? Hình như ... không khó khăn. Hứa Diễn nhớ rõ đời trước, khi biết hắn cùng Diệp Thanh Vinh định ra hôn sự, Diệp Hằng liền cho hắn gặp mặt Diệp Thanh Vinh một lần, đương nhiên không phải loại mặt đối mặt. Khi đó hắn cảm thấy đây là một cọc hôn sự không tồi, hơn nữa Diệp Thanh Vinh bộ dạng cũng không khó coi, cho nên liền đáp ứng. Hiện tại xem ra, quả nhiên là trẻ tuổi chưa trải sự đời a!
Nghĩ đến có cơ hội gặp mặt một lần, Hứa Diễn ngược lại không sốt ruột, đến lúc đó nhìn lại là được.
Kỳ thật đối với việc sau này hắn cưới người nào Hứa Diễn thật sự không có khái niệm gì quá rõ ràng. Chỉ là nghĩ là không sai biệt lắm là được rồi, về phần nói cái gì tình cảm lứa đôi, Hứa Diễn cảm thấy quả thực quá khó khăn, dù sao cũng có mấy người có thể làm được cái gọi là tình đầu ý hợp đây?
Năng lực làm việc của Tần Đại Lực thật sự không tệ, ngày thứ ba liền nghe được tình huống cơ bản của Hứa Diễn. Thanh Chỉ nhìn mặt trên viết Hứa Diễn thật sự không có tật xấu gì, ngược lại còn là một người rất cố gia ( ?? ), đối với cô mà nói đây xem như là một chuyện hôn sự không tồi.
Từ tin tức Tần Đại Lực hỏi thăm, Hứa Diễn là một người không tồi, không có tật xấu gì, người như vậy nếu sống cùng một chỗ thì có thể ở chung thật tốt. Chỉ là, Thanh Chỉ không thể xác định Hứa Diễn có nguyện ý tiếp nhận hay không.
Tần Đại Lực lấy được một ít văn chương của Hứa Diễn, chính là bài viết Hứa Diễn làm ra ngày tụ tập, từ đó có thể nhìn ra được tài hoa của Hứa Diễn, thành tựu sau này nhất định sẽ không bình thường, người như vậy không nhất định sẽ nguyện ý tiếp nhận một mối hôn sự bất bình đẳng trước mắt.
Cho nên rốt cuộc như thế nào hiện tại căn bản là không thể định ra. Thanh Chỉ tự nhủ mình không nên gấp gáp, phải chậm rãi từng bước, bằng không một khi không cẩn thận nhìn nhầm, mình có thể sẽ đối mặt với tình huống càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc này, Thúy Hương lại tới, sắc mặt có chút khó coi: " Cô nương, người không biết, hôm nay Anh Bác hầu phủ tới tặng quà năm mới, cư nhiên có tới ba bộ trang sức, một bộ lam bảo thạch cho phu nhân, một bộ trân châu cho đại phu nhân, còn có một bộ hồng bảo thạch cho tam tiểu thư. ”
Nói xong thúy hương lại bắt đầu chua xót.
Thanh Chỉ mỉm cười: " Ừm. Anh Bác hầu phủ dù sao cũng là gia tộc lớn, tự nhiên là có năng lực như vậy. ”
Mỗi lần nghe Thúy Hương nói chút lời chán nản, kỳ thật Thanh Chỉ cũng không thích. Hơn nữa, Thanh Chỉ biết Thúy Hương gần đây đang nhảy nhót muốn rời khỏi chỗ nàng! Cho nên nếu Thanh Chỉ có chuyện gì cũng sẽ không giao cho Thúy Hương làm. Hiện tại Thúy Hương lại đây oán giận với nàng cái gì, Thanh Chỉ cũng chỉ là nghe một chút, căn bản không để ở trong lòng.
Thúy hương bĩu môi. Chủ tử này một chút tâm muốn tranh thủ cũng không có. Đi theo chủ tử như vậy căn bản sẽ không có tiền đồ gì. May mà trên cơ bản nàng đã tìm được đường rời khỏi nơi này, hay là đến chỗ tam tiểu thư, cũng có thể mặt mày hớn hở một phen?
Nghĩ tới đây Thúy Hương cũng cảm thấy thoải mái, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Thanh Chỉ nhìn bộ dáng của Thúy Hương, biết nàng hẳn là đã tìm xong chủ tử mới cho mình. Nghĩ như vậy Thanh Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật nàng cũng không muốn Thúy Hương ở lại đây. Nếu muốn Thúy hương rời đi nàng còn phải dùng chút thủ đoạn. Nhưng nếu Thúy Hương tự mình rời đi, nàng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Thanh Chỉ vẫn bất động thanh sắc, bộ dáng bùn bồ tát.
Thúy Hương khinh thường rời đi, trở lại phòng, nhẫn tâm cắn răng lấy ba lượng bạc mình tiết kiệm ra chuẩn bị đưa cho vú nuôi bên cạnh tam cô nương.
Ba lượng bạc này là nàng tiết kiệm hai ba năm, lập tức đưa ra ngoài khiến nàng cảm thấy tim đều đau, nhưng lại có biện pháp gì đây? Cũng không thể một mực hầu hạ một chủ tử không có tiền đồ đi!
Cũng không phải là không nghĩ tới lấy một ít tiền bạc từ trên người Diệp Thanh Chỉ. Nhưng ngày thường Diệp Thanh Chỉ đều là tự mình quản tiền bạc, còn có một ít đồ vật quý giá, cho nên nàng căn bản không có cơ hội.
- Đúng là lên không lên được mặt bàn! Chưa từng thấy qua chủ tử nào chính mình quản bạc!
Thúy Hương mắng một câu, sau đó mang theo bạc vội vàng rời đi.
Thanh Chỉ nghe được thanh âm Thúy Hương rời đi, trong lòng nghĩ Thúy Hương hẳn là không bao lâu nữa sẽ rời khỏi viện này. Không suy nghĩ nhiều, nàng lấy ra một ít vải từ trong rương, bắt đầu cắt, chuẩn bị dùng để làm hà bao.
Những tấm vải sa này tương đối nhỏ, đều là nàng bình thường tích góp được, cũng chỉ thích hợp hà bao mặt quạt. Thanh Chỉ cũng không ngại, dù sao vật có tác dụng là được.
Trong nhà cũng có nữ tiên sinh, nhưng sau ngày 8 tháng chạp thì được nghỉ. Thời gian rảnh rỗi, nàng làm chút công việc thêu rồi đem bán. Dù ít nhưng cũng là một khoản tiền. Bằng không mỗi tháng nàng chỉ có một lượng bạc như thế nào cũng quá ít.
Sáng hôm sau thỉnh an, Thanh Chỉ vẫn mang theo Thúy Hương đi qua. Kỳ thật sáng sớm Thanh Chỉ liền phát hiện Thúy Hương khác thường, cũng không vạch trần, để nàng tự mình lăn lộn ra ngoài là được.
Bỏ qua một bên, mẹ cả Vương thị như cũ vẫn chưa tới đây, trong phòng là nàng và ngũ tiểu thư Diệp Thanh Phân, còn có Thất tiểu thư nhỏ tuổi Diệp Thanh Oánh. Mấy ngày trước Diệp Thanh Oánh phong hàn cho nên vẫn không tới thỉnh an. Hôm nay gặp, không thể thiếu muốn hỏi vài câu.
Vì thế Thanh Chỉ liền cười hỏi: " Thật tốt quá ! Thân thể thất muội muội đã tốt lên rồi. Mấy ngày nay bận rộn không đi thăm thất muội được. ”
Di nương Diệp Thanh Oánh tương đối được sủng ái, bình thường chi phí so với nàng, Diệp Thanh Vinh còn có Diệp Thanh Phân còn tốt hơn. Cho nên tính cách cũng tương đối hoạt bát một chút.
Nàng nghe vậy cười đùa: " Đa tạ tứ tỷ tỷ quan tâm, thân thể muội đã tốt rồi. Tứ tỷ tỷ đến muộn nên không biết tam tỷ tỷ đã tới đây gặp mẫu thân, cũng không biết muốn cùng mẫu thân thì thầm chuyện gì đây! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.