Chương 204: Chẳng thể làm gì
Park Janie
29/03/2023
"Đồ khốn nạn!"
Lưu Quốc Nghiệp gào lên, muốn che chắn cho Lưu Phong Hoa.
Thế nhưng.
Ông ta đã bị Văn Cửu Đao điểm huyệt đạo, không còn chút hơi sức nào, còn bị người nhà họ Khương khống chế, thế nên chẳng thể động đậy được.
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý giơ cái chân ghế gỗ cứng tiếp tục đập mạnh.
Tuy nhiên.
Đúng vào lúc này. Kiếm Hiệp Hay
Một bóng người bất thình lình di chuyển.
Chính là Thôi Định Chu.
"Cút ra!"
Thôi Định Chu lớn tiếng quát mắng.
Đồng thời tung một cước.
Răng rắc! Răng rắc!
Cánh tay đang cầm chân ghế gỗ cứng của Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý phát ra tiếng gãy.
Hai người ngã phịch xuống đất, vô cùng kinh hãi.
Khương Lập Miên cũng sững người, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
"Xin Văn tông sư hãy phế ông ta!"
Khương Lập Miên lập tức gào lên.
Vào lúc Thôi Định Chu ra tay, Văn Cửu Đao cũng cảm nhận được.
Ông ta lập tức mở đôi mắt già đục ngầu ra.
Song ông ta không hề cử động.
"Thế mà lại cam lòng kích phát máu đầu tim để phá cấm chế ***** ** tôi đặt cho ông."
"Sau này võ đạo của ông chẳng thể nâng cao được nữa."
Văn Cửu Đao khẽ lắc đầu.
Trong đôi mắt thoáng vẻ ngạo nghễ khinh thường, lại có chút thương hại của kẻ bề trên.
Bấy giờ Thôi Định Chu cũng không cầm cự nổi cơ thể của mình được nữa, sắc mặt bỗng chốc tái đi, ngã ngồi ở dưới đất.
Như thể ông ấy đã dùng hết sức mình, lúc này nhịp thở cũng đã rối loạn.
Đám người Lưu Phong Hoa và Lưu Quốc Nghiệp cũng hiểu ra, Thôi Định Chu vì bảo vệ cho Lưu Phong Hoa không bị hai kẻ Lưu Quốc Quý đánh gãy hai chân mà đã trả một cái giá cực lớn.
"Ngài Định Chu!"
Lưu Phong Hoa vùng vẫy muốn cúi xuống dìu Thôi Định Chu.
Thế nhưng người nhà họ Khương đằng sau lại giữ chặt ông lại.
Ông chẳng thể nào nhúc nhích được.
Lúc này Thôi Định Chu cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"cậu Diệp, tôi chẳng thể giúp ngài được rồi. Đến cả ông ngoại của ngài mà tôi cũng không thể bảo vệ tới cùng."
Thôi Định Chu khẽ nói.
Khương Lập Miên lộ vẻ tàn nhẫn: "Hai tên chó chết các người, đánh ông ta hấp hối cho tao."
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý lập tức nói: "Vâng thưa Khương gia chủ! Chúng tôi sẽ đánh ông ta hấp hối."
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý cũng rất căm thù Thôi Định Chu.
Hai người bọn họ cầm cái chân ghế gỗ cứng lên, lập tức đập về phía Thôi Định Chu.
Một võ giả nội kình nhị phẩm như Thôi Định Chu giờ đây lại già cỗi, ốm yếu lay lắt.
Đến nỗi không còn sức để né tránh.
Thôi Định Chu cũng cảm thấy thê lương trong lòng.
Răng rắc! Răng rắc!
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý gần như cùng lúc đập chân ghế gỗ cứng vào chân trái của Thôi Định Chu.
Chân trái của ông ấy vang lên hai tiếng răng rắc.
Hự!
Lúc này nội lực của Thôi Định Chu đã tan tác, chẳng thể bảo vệ cơ thể được nữa, cảm giác đau đớn bỗng chốc lan khắp toàn thân, ông ấy bật thốt ra một tiếng hự.
Chân trái của ông ấy máu me đầm đìa, khớp xương đứt đoạn.
"Ngài Định Chu!"
Lưu Phong Hoa và Lưu Quốc Nghiệp đều gào lên và muốn lao tới.
Thế nhưng bọn họ lại bị khống chế, vốn chẳng thể động đậy.
Thậm chí.
Bốp!
Người nhà họ Khương kế bên Lưu Phong Hoa còn thẳng tay tát vào mặt Lưu Phong Hoa một phát.
Một cái tát này khiến mái tóc hoa râm của ông cụ Lưu Phong Hoa rối bù, khuôn mặt nhăn nheo thậm chí còn sưng đỏ lên. Ông phun ra một ngụm máu.
"Lão già, biết giày vò lắm đấy!"
Lúc này trên mặt của người nhà họ Khương đầy vẻ tàn nhẫn.
Bấy giờ Lưu Quốc Lợi cũng lên tiếng.
"Thưa ngài, chúng tôi định đánh gãy một chân còn lại và đôi tay của Thôi Định Chu, sau đó đánh gãy đôi chân đôi tay của lão già này."
"Để ông ta quỳ lạy ngài!"
Lưu Quốc Lợi nói với vẻ nịnh bợ, nhìn sang người nhà họ Khương.
Ngay sau đó.
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý cầm cái chân ghế gỗ cứng, lại giơ nó lên toan đập vào chân còn lại của Thôi Định Chu.
"Quốc Quý, chúng ta đập mạnh và chuẩn hơn đi! Em đập đầu gối của ông ta đi! Đập cho đầu gối ông ta nát nhừ luôn!"
"Anh sẽ đập cổ chân cắt gân chân ông ta. Một kẻ bại liệt ngoại lai lại có địa vị cao hơn chúng ta trong nhà họ Lưu, giờ đây chẳng phải đang bị chúng ta đánh như đánh chó đấy ư!"
Lưu Quốc Lợi lộ vẻ dữ tợn.
Lưu Quốc Quý nói: "Được."
Thôi Định Chu nhìn Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý.
"Nếu như hôm nay hai người không giết được tôi, mai này tôi nhất định sẽ đáp trả gấp trăm lần."
Đôi mắt của Thôi Định Chu ánh màu đỏ tươi.
Thôi Định Chu là một võ giả.
Vừa rồi ông ấy đã kích phát máu đầu tim để bảo vệ cho Lưu Phong Hoa, điều đó đã tạo nên ảnh hưởng cực lớn đối với kinh mạch, sau này khó mà tiếp nhận dao động nội lực lớn hơn, thế nên không thể nâng cao thực lực được nữa.
Bây giờ nếu hai chân của ông ấy bị đánh gãy như thế thì sau này sẽ chẳng thể giữ nổi thực lực như hiện tại.
Thậm chí con đường võ đạo không tiến mà lùi, chỉ có thoái hóa thôi.
Điều này chẳng khác nào hủy hoại một nửa cuộc đời võ đạo sau này của ông ấy.
Lưu Quốc Quý hừ lạnh một tiếng, nói: "Cho dù hôm nay bọn tôi không giết chết ông thì sau này ông cũng chỉ là một tên tàn phế thôi! Ông còn muốn đáp trả bọn tôi gấp trăm lần ư?"
"Nằm mơ đi!"
Nói rồi, Lưu Quốc Quý và Lưu Quốc Lợi hò hét quơ cái chân ghế gỗ cứng đập sang.
Thôi Định Chu thở dài, không khỏi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên.
Bất thình lình.
Một tiếng gió vút qua bất ngờ ập tới.
Cùng lúc đó.
Răng rắc! Răng rắc!
Hai tiếng gãy kịch liệt vang lên.
Chẳng qua hai âm thanh này không phải là tiếng xương gãy.
Mà đó là tiếng gỗ cứng bị gãy.
Thậm chí âm thanh đó giống như vỡ vụn.
Thôi Định Chu hé mắt ra.
Ông ấy trông thấy một bóng người xuất hiện trước mặt.
Bấy giờ bóng người đó đã tung ra một cước.
Một cước đó đã càn quét hết sạch.
Đôi cánh tay đang giơ ra của Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý đã bị gãy.
Thậm chí, từ vị trí cổ tay như bị nghiền nát bởi động cơ có cường độ cực mạnh.
Rắc rắc!
Và còn có tiếng khớp xương vỡ nát liên tục vang lên.
Lan tận đến bả vai của bọn họ.
Lúc này mới ngừng lại.
Cùng lúc đó.
Hai người họ bị hất văng ra cách đó mười mét.
"Thôi Định Chu, tôi không giết bọn họ, để cho ông xử lý đó! Để bọn họ biết rằng không phải nằm mơ."
Bóng người đó quay lại.
Chính là Diệp Đông.
"Tiểu Phong! Cháu đi mau đi!"
Lưu Phong Hoa nhìn thấy Diệp Đông nhưng chẳng hề vui mừng.
Mà là vô cùng lo lắng giục Diệp Đông rời đi.
Khi Khương Lập Miên trông thấy Diệp Đông thì trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Dù sao thì chính Diệp Đông đã đánh ông ta tàn phế.
"Văn tông sư, chính là thằng khốn đó! Xin ngài hãy ra tay phế thằng khốn ấy!"
Khương Lập Miên hoàn hồn lại, lập tức nhấn nút di chuyển của xe lăn điện để chạy về phía Văn Cửu Đao.
Lưu Quốc Nghiệp gào lên, muốn che chắn cho Lưu Phong Hoa.
Thế nhưng.
Ông ta đã bị Văn Cửu Đao điểm huyệt đạo, không còn chút hơi sức nào, còn bị người nhà họ Khương khống chế, thế nên chẳng thể động đậy được.
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý giơ cái chân ghế gỗ cứng tiếp tục đập mạnh.
Tuy nhiên.
Đúng vào lúc này. Kiếm Hiệp Hay
Một bóng người bất thình lình di chuyển.
Chính là Thôi Định Chu.
"Cút ra!"
Thôi Định Chu lớn tiếng quát mắng.
Đồng thời tung một cước.
Răng rắc! Răng rắc!
Cánh tay đang cầm chân ghế gỗ cứng của Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý phát ra tiếng gãy.
Hai người ngã phịch xuống đất, vô cùng kinh hãi.
Khương Lập Miên cũng sững người, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
"Xin Văn tông sư hãy phế ông ta!"
Khương Lập Miên lập tức gào lên.
Vào lúc Thôi Định Chu ra tay, Văn Cửu Đao cũng cảm nhận được.
Ông ta lập tức mở đôi mắt già đục ngầu ra.
Song ông ta không hề cử động.
"Thế mà lại cam lòng kích phát máu đầu tim để phá cấm chế ***** ** tôi đặt cho ông."
"Sau này võ đạo của ông chẳng thể nâng cao được nữa."
Văn Cửu Đao khẽ lắc đầu.
Trong đôi mắt thoáng vẻ ngạo nghễ khinh thường, lại có chút thương hại của kẻ bề trên.
Bấy giờ Thôi Định Chu cũng không cầm cự nổi cơ thể của mình được nữa, sắc mặt bỗng chốc tái đi, ngã ngồi ở dưới đất.
Như thể ông ấy đã dùng hết sức mình, lúc này nhịp thở cũng đã rối loạn.
Đám người Lưu Phong Hoa và Lưu Quốc Nghiệp cũng hiểu ra, Thôi Định Chu vì bảo vệ cho Lưu Phong Hoa không bị hai kẻ Lưu Quốc Quý đánh gãy hai chân mà đã trả một cái giá cực lớn.
"Ngài Định Chu!"
Lưu Phong Hoa vùng vẫy muốn cúi xuống dìu Thôi Định Chu.
Thế nhưng người nhà họ Khương đằng sau lại giữ chặt ông lại.
Ông chẳng thể nào nhúc nhích được.
Lúc này Thôi Định Chu cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"cậu Diệp, tôi chẳng thể giúp ngài được rồi. Đến cả ông ngoại của ngài mà tôi cũng không thể bảo vệ tới cùng."
Thôi Định Chu khẽ nói.
Khương Lập Miên lộ vẻ tàn nhẫn: "Hai tên chó chết các người, đánh ông ta hấp hối cho tao."
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý lập tức nói: "Vâng thưa Khương gia chủ! Chúng tôi sẽ đánh ông ta hấp hối."
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý cũng rất căm thù Thôi Định Chu.
Hai người bọn họ cầm cái chân ghế gỗ cứng lên, lập tức đập về phía Thôi Định Chu.
Một võ giả nội kình nhị phẩm như Thôi Định Chu giờ đây lại già cỗi, ốm yếu lay lắt.
Đến nỗi không còn sức để né tránh.
Thôi Định Chu cũng cảm thấy thê lương trong lòng.
Răng rắc! Răng rắc!
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý gần như cùng lúc đập chân ghế gỗ cứng vào chân trái của Thôi Định Chu.
Chân trái của ông ấy vang lên hai tiếng răng rắc.
Hự!
Lúc này nội lực của Thôi Định Chu đã tan tác, chẳng thể bảo vệ cơ thể được nữa, cảm giác đau đớn bỗng chốc lan khắp toàn thân, ông ấy bật thốt ra một tiếng hự.
Chân trái của ông ấy máu me đầm đìa, khớp xương đứt đoạn.
"Ngài Định Chu!"
Lưu Phong Hoa và Lưu Quốc Nghiệp đều gào lên và muốn lao tới.
Thế nhưng bọn họ lại bị khống chế, vốn chẳng thể động đậy.
Thậm chí.
Bốp!
Người nhà họ Khương kế bên Lưu Phong Hoa còn thẳng tay tát vào mặt Lưu Phong Hoa một phát.
Một cái tát này khiến mái tóc hoa râm của ông cụ Lưu Phong Hoa rối bù, khuôn mặt nhăn nheo thậm chí còn sưng đỏ lên. Ông phun ra một ngụm máu.
"Lão già, biết giày vò lắm đấy!"
Lúc này trên mặt của người nhà họ Khương đầy vẻ tàn nhẫn.
Bấy giờ Lưu Quốc Lợi cũng lên tiếng.
"Thưa ngài, chúng tôi định đánh gãy một chân còn lại và đôi tay của Thôi Định Chu, sau đó đánh gãy đôi chân đôi tay của lão già này."
"Để ông ta quỳ lạy ngài!"
Lưu Quốc Lợi nói với vẻ nịnh bợ, nhìn sang người nhà họ Khương.
Ngay sau đó.
Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý cầm cái chân ghế gỗ cứng, lại giơ nó lên toan đập vào chân còn lại của Thôi Định Chu.
"Quốc Quý, chúng ta đập mạnh và chuẩn hơn đi! Em đập đầu gối của ông ta đi! Đập cho đầu gối ông ta nát nhừ luôn!"
"Anh sẽ đập cổ chân cắt gân chân ông ta. Một kẻ bại liệt ngoại lai lại có địa vị cao hơn chúng ta trong nhà họ Lưu, giờ đây chẳng phải đang bị chúng ta đánh như đánh chó đấy ư!"
Lưu Quốc Lợi lộ vẻ dữ tợn.
Lưu Quốc Quý nói: "Được."
Thôi Định Chu nhìn Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý.
"Nếu như hôm nay hai người không giết được tôi, mai này tôi nhất định sẽ đáp trả gấp trăm lần."
Đôi mắt của Thôi Định Chu ánh màu đỏ tươi.
Thôi Định Chu là một võ giả.
Vừa rồi ông ấy đã kích phát máu đầu tim để bảo vệ cho Lưu Phong Hoa, điều đó đã tạo nên ảnh hưởng cực lớn đối với kinh mạch, sau này khó mà tiếp nhận dao động nội lực lớn hơn, thế nên không thể nâng cao thực lực được nữa.
Bây giờ nếu hai chân của ông ấy bị đánh gãy như thế thì sau này sẽ chẳng thể giữ nổi thực lực như hiện tại.
Thậm chí con đường võ đạo không tiến mà lùi, chỉ có thoái hóa thôi.
Điều này chẳng khác nào hủy hoại một nửa cuộc đời võ đạo sau này của ông ấy.
Lưu Quốc Quý hừ lạnh một tiếng, nói: "Cho dù hôm nay bọn tôi không giết chết ông thì sau này ông cũng chỉ là một tên tàn phế thôi! Ông còn muốn đáp trả bọn tôi gấp trăm lần ư?"
"Nằm mơ đi!"
Nói rồi, Lưu Quốc Quý và Lưu Quốc Lợi hò hét quơ cái chân ghế gỗ cứng đập sang.
Thôi Định Chu thở dài, không khỏi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên.
Bất thình lình.
Một tiếng gió vút qua bất ngờ ập tới.
Cùng lúc đó.
Răng rắc! Răng rắc!
Hai tiếng gãy kịch liệt vang lên.
Chẳng qua hai âm thanh này không phải là tiếng xương gãy.
Mà đó là tiếng gỗ cứng bị gãy.
Thậm chí âm thanh đó giống như vỡ vụn.
Thôi Định Chu hé mắt ra.
Ông ấy trông thấy một bóng người xuất hiện trước mặt.
Bấy giờ bóng người đó đã tung ra một cước.
Một cước đó đã càn quét hết sạch.
Đôi cánh tay đang giơ ra của Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý đã bị gãy.
Thậm chí, từ vị trí cổ tay như bị nghiền nát bởi động cơ có cường độ cực mạnh.
Rắc rắc!
Và còn có tiếng khớp xương vỡ nát liên tục vang lên.
Lan tận đến bả vai của bọn họ.
Lúc này mới ngừng lại.
Cùng lúc đó.
Hai người họ bị hất văng ra cách đó mười mét.
"Thôi Định Chu, tôi không giết bọn họ, để cho ông xử lý đó! Để bọn họ biết rằng không phải nằm mơ."
Bóng người đó quay lại.
Chính là Diệp Đông.
"Tiểu Phong! Cháu đi mau đi!"
Lưu Phong Hoa nhìn thấy Diệp Đông nhưng chẳng hề vui mừng.
Mà là vô cùng lo lắng giục Diệp Đông rời đi.
Khi Khương Lập Miên trông thấy Diệp Đông thì trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Dù sao thì chính Diệp Đông đã đánh ông ta tàn phế.
"Văn tông sư, chính là thằng khốn đó! Xin ngài hãy ra tay phế thằng khốn ấy!"
Khương Lập Miên hoàn hồn lại, lập tức nhấn nút di chuyển của xe lăn điện để chạy về phía Văn Cửu Đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.