Chương 245: Có năng lực mà
Park Janie
01/06/2023
Mới vài phút trước đây.
Vì lấy lòng Vương Vũ, Dương Duệ đã nói muốn đuổi Đào San San và Dương Mỹ Lệ ra khỏi nhà họ Dương, không cho họ quay về gia tộc bên ngoại.
Khiến trái tim Đào San San trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi cô ấy đã bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.
Khiến cô ấy hoàn toàn sững sờ.
Đến tận bây giờ, cô ấy mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Diệp Đông… Anh họ, anh nể mặt mẹ em cho Dương Duệ thêm một cơ hội được không?”
Suy cho cùng Đào San San cũng không muốn gia tộc bên ngoại trở nên hiu quạnh, vì vậy cô ấy vẫn lên tiếng cầu xin.
Hai bảo an cũng tạm dừng động tác sau khi Vạn Lâm ra hiệu.
Hiển nhiên Vạn Lâm cũng đợi xem ý Diệp Đông thế nào mới ra quyết định.
Đây là lần thứ hai cho thấy Diệp Đông có địa vị cao ra sao trong lòng Vạn Lâm!
Trái tim của những cậu ấm, cô chiêu đều run rẩy!
Diệp Đông khẽ nhìn về phía Đào San San.
"Hiếm thật đấy, đây là lần đầu tiên em gọi anh là anh họ."
"Anh sẽ nể mặt em."
"Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi."
Đào San San khẽ mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ nói: "Cảm ơn anh, anh họ…"
Dương Duệ lập tức quỳ xuống mặt đất rồi nói với Diệp Đông: "Cảm ơn cậu, cậu Đông! Xin cảm ơn cậu! Cậu đúng là khoan hồng độ lượng, thiện lương nhân hậu, ghi nhớ tình thân khiến tôi kính nể vô cùng…”
Diệp Đông nhíu mày nói: “Mày cút sang một bên.”
Dương Duệ nghe vậy thì thật sự nằm ra đất và lăn sang một bên.
“Vâng, cậu Đông. Tôi lập tức biến khỏi tầm mắt của cậu, không làm cậu ghét bỏ nữa!”
“San San, em họ yêu dấu của anh, anh cảm ơn em. Nhà chúng ta vĩnh viễn là bến đỗ ấm áp của em, mọi người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu…””
Dương Duệ vừa lăn sang một bên vừa nói như vậy.
Đào San San chẳng nói gì, ánh mắt rất phức tạp.
Suy cho cùng vừa rồi cô ấy đã hoàn toàn biết được tình người ấm lạnh ra sao!
Diệp Đông lại là người thật lòng thật dạ!
Còn về.
Sau khi Vương Vũ và Dương Duệ lăn vào một góc bèn lập tức đứng thẳng dậy rồi đi vào trong.
Bọn họ còn có chuyện quan trọng cần làm!
Đó phải vội vàng thông báo với ba mẹ và người thân của mình!
Không được đối xử với Diệp Đông và người nhà của anh như trước nữa.
Bởi vì cậu chủ của nhà họ Vạn vô cùng tôn kính và sùng bái Diệp Đông!!!
“Cậu Đông, còn mười lăm phút nữa là tới thời gian tổ chức lễ đính hôn rồi ạ.”
“Nơi này quá lộn xộn, nếu anh không ngại xin mời dời bước đến phòng dành cho khách quý nhé!”
Vạn Lâm nói.
Diệp Đông gật đầu và nói: “Được!”
Chuyện vừa rồi thật sự khiến anh cảm thấy hơi chán ghét.
Lúc này Vạn Lâm dẫn đường cho Diệp Đông đến phòng khách VIP.
Phòng khách VIP nằm ở hướng Đông Nam ở sảnh tầng một!
Họ lập tức đến đó.
Những cậu ấm, cô chiêu các loại trước đó thấy vậy thì đáy lòng đều run lẩy bẩy.
Vạn Lâm khẽ quay đầu nhìn thoáng qua họ.
Ánh mắt lóe lên cảm giác chán ghét.
Ánh mắt này khiến bọn họ đều giật mình, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi họ không hề tôn trọng Diệp Đông!
“Cậu Lâm không có thời gian dạy dỗ, trừng phạt chúng ta…”
“Nhưng chúng ta không thể cho rằng mọi chuyện coi như xong!”
“Nhất định chúng ta phải xin lỗi cậu Đông!”
“Thậm chí phải tặng thêm món quà xin lỗi thật phong phú mới được!”
Đáy lòng của những cậu ấm, cô chiêu đều run rẩy.
Họ còn hơi hối hận vì vừa rồi mình không nên vây xem mà phải vội vàng tránh mặt mới đúng!
Bây giờ Thẩm Hào đã nhìn thấy cũng như nhớ kỹ mặt của họ, sau này bọn họ đã vào danh sách đen trong lòng anh ta.
Trong một góc khuất, Phan Mạn Mạn và Diêm Trân ra sức ôm ngực của mình như thể lo lắng tiếng tim đập của mình sẽ thu hút sự chú ý của người khác, cả hai người còn không dám thở gấp nữa là.
“May quá, vừa rồi tôi đã trốn sang một bên, ít nhất cậu Lâm không nhìn thấy tôi, không nhớ mặt tôi…”
“Đồ sao chổi Vương Vũ, không nên tới gần anh ta…”
“Một khi đã bị cậu chủ nhà họ Vạn chán ghét, cho dù anh ta là em vợ của cậu chủ nhà họ Ngoạn thì cũng không có sức xoay chuyển trời đất!”
“Huống chi vừa rồi cậu chủ nhà họ Vạn đã tuyên bố rõ ràng, phong sát Vương Vũ trong hội cậu ấm Giang Bắc…”
“Đã như vậy, Vương Vũ chỉ có thể làm con nhà giàu bình thường, không thể tiến thêm một bước…”
Diêm Trân vô cùng ân hận.
Cò Phan Mạn Mạn đã quyết tâm phải cắt đứt quan hệ với Vương Vũ, vạch rõ giới hạn với anh ta.
Còn về.
Khi đám người Diệp Đông và Vạn Lâm đã đi được vài chục bước.
Bỗng nhiên.
Diệp Đông nghe thấy một giọng nói khá chói tai.
“Ôi chao, đây không phải em trai và em gái yêu quý của tôi sao? Các người có thể tham gia lễ đính hôn của gia đình giàu có số một Giang Bắc, chắc chắn các người mừng như điên luôn đúng chứ!”
“Tôi đã sắp xếp bàn tiệc đâu vào đấy cho các người, chính là hai cái bàn ở ngoài cửa kia kìa!”
“Các người và đám nhà họ Thâm, nhà họ Chu, nhà họ Phùng ở Tịnh Châu đều đến đó đi nhé! Phong cảnh ở sơn trang Thánh Hào rất đẹp, các người còn có thể ngắm phong cảnh bên ngoài, tôi bố trí như vậy rất tuyệt đúng không?”
“Phải rồi, sao thằng oắc rác rưởi Diệp Đông không đến? Hay là đã đi nịnh nọt Tiểu Vũ của chúng tôi rồi? Thậm chí không chừng nó đã bí mật đi quỳ xin lỗi Tiểu Vũ nhà chúng tôi rồi?”
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai ông một câu bà một câu, tuôn ra những lời giè bĩu của những kẻ thượng đẳng ngạo mạn và lạnh lùng.
Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương đều ngạc nhiên vô cùng, nụ cười trên mặt đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại sự đau lòng cực hạn.
Họ không ngờ Vương Thiếu Khanh và Đào Mai nhiều lần gọi điện bảo họ đến là vì muốn khoe khoang bản thân, sỉ nhục họ trước mặt mọi người.
Họ thật sự sai rồi, vốn dĩ họ còn tưởng Đào Mai đã hoàn toàn tình ngộ và nhớ đến tình thân!
Bây giờ họ đã biết mình đã sai thật rồi, sai hoàn toàn.
Đào Quốc Nghiệp, Đào Xuân Hương đều hoàn toàn cạn lời.
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai thấy thế bèn cho rằng hai người đang tỏ ra yếu đuối.
“Hừ, tại sao các người không nói gì? Cho rằng mình giả câm giả điếc thì chúng tôi sẽ tha thứ cho các người à?”
“Chắc chắn các người hao hết tâm sức để nịnh bợ chúng tôi, muốn nhờ chúng tôi giúp các người tạo quan hệ với nhà họ Vạn đúng không?”
“Chẳng phải Diệp Đông có năng lực lắm à? Chẳng phải nó dựa hơi nhà họ Lý - một thế gia y dược đã xuống dốc sao? Đáng tiếc chỉ là một nhà họ Lý sắp lụi tàn! Dựa vào mối quan hệ của chúng tôi và nhà họ Vạn, nhà họ Lý sẽ dễ dàng hoàn toàn sụp đổ chỉ bằng một câu nói của tôi thôi!”
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai tiếp tục hung hăng đe dọa người khác!
Trong đám người.
Một số gia chủ biết mối quan hệ giữa Vương Thiếu Khanh, Đào Mai với Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương.
Vì vậy bọn họ chủ động bắt chuyện với Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương.
Thế nhưng.
Lúc này, những gia chủ vốn tiếp cận Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương lại âm thầm nới ra một khoảng cách, sợ vì đứng quá gần họ sẽ làm ảnh hưởng đến bản thân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Có Thần: Tình Sử Thành Ốc
2. Em Có Thể Đi Theo Anh Không
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================
Dương Quang Huy âm thầm cảm thán, may mắn vừa rồi lúc ông ta không hề nhắc tới đám người Đào Quốc Nghiệp khi lấy lòng Vương Thiếu Khanh và Đào Mai…
Vì lấy lòng Vương Vũ, Dương Duệ đã nói muốn đuổi Đào San San và Dương Mỹ Lệ ra khỏi nhà họ Dương, không cho họ quay về gia tộc bên ngoại.
Khiến trái tim Đào San San trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi cô ấy đã bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.
Khiến cô ấy hoàn toàn sững sờ.
Đến tận bây giờ, cô ấy mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Diệp Đông… Anh họ, anh nể mặt mẹ em cho Dương Duệ thêm một cơ hội được không?”
Suy cho cùng Đào San San cũng không muốn gia tộc bên ngoại trở nên hiu quạnh, vì vậy cô ấy vẫn lên tiếng cầu xin.
Hai bảo an cũng tạm dừng động tác sau khi Vạn Lâm ra hiệu.
Hiển nhiên Vạn Lâm cũng đợi xem ý Diệp Đông thế nào mới ra quyết định.
Đây là lần thứ hai cho thấy Diệp Đông có địa vị cao ra sao trong lòng Vạn Lâm!
Trái tim của những cậu ấm, cô chiêu đều run rẩy!
Diệp Đông khẽ nhìn về phía Đào San San.
"Hiếm thật đấy, đây là lần đầu tiên em gọi anh là anh họ."
"Anh sẽ nể mặt em."
"Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi."
Đào San San khẽ mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ nói: "Cảm ơn anh, anh họ…"
Dương Duệ lập tức quỳ xuống mặt đất rồi nói với Diệp Đông: "Cảm ơn cậu, cậu Đông! Xin cảm ơn cậu! Cậu đúng là khoan hồng độ lượng, thiện lương nhân hậu, ghi nhớ tình thân khiến tôi kính nể vô cùng…”
Diệp Đông nhíu mày nói: “Mày cút sang một bên.”
Dương Duệ nghe vậy thì thật sự nằm ra đất và lăn sang một bên.
“Vâng, cậu Đông. Tôi lập tức biến khỏi tầm mắt của cậu, không làm cậu ghét bỏ nữa!”
“San San, em họ yêu dấu của anh, anh cảm ơn em. Nhà chúng ta vĩnh viễn là bến đỗ ấm áp của em, mọi người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu…””
Dương Duệ vừa lăn sang một bên vừa nói như vậy.
Đào San San chẳng nói gì, ánh mắt rất phức tạp.
Suy cho cùng vừa rồi cô ấy đã hoàn toàn biết được tình người ấm lạnh ra sao!
Diệp Đông lại là người thật lòng thật dạ!
Còn về.
Sau khi Vương Vũ và Dương Duệ lăn vào một góc bèn lập tức đứng thẳng dậy rồi đi vào trong.
Bọn họ còn có chuyện quan trọng cần làm!
Đó phải vội vàng thông báo với ba mẹ và người thân của mình!
Không được đối xử với Diệp Đông và người nhà của anh như trước nữa.
Bởi vì cậu chủ của nhà họ Vạn vô cùng tôn kính và sùng bái Diệp Đông!!!
“Cậu Đông, còn mười lăm phút nữa là tới thời gian tổ chức lễ đính hôn rồi ạ.”
“Nơi này quá lộn xộn, nếu anh không ngại xin mời dời bước đến phòng dành cho khách quý nhé!”
Vạn Lâm nói.
Diệp Đông gật đầu và nói: “Được!”
Chuyện vừa rồi thật sự khiến anh cảm thấy hơi chán ghét.
Lúc này Vạn Lâm dẫn đường cho Diệp Đông đến phòng khách VIP.
Phòng khách VIP nằm ở hướng Đông Nam ở sảnh tầng một!
Họ lập tức đến đó.
Những cậu ấm, cô chiêu các loại trước đó thấy vậy thì đáy lòng đều run lẩy bẩy.
Vạn Lâm khẽ quay đầu nhìn thoáng qua họ.
Ánh mắt lóe lên cảm giác chán ghét.
Ánh mắt này khiến bọn họ đều giật mình, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi họ không hề tôn trọng Diệp Đông!
“Cậu Lâm không có thời gian dạy dỗ, trừng phạt chúng ta…”
“Nhưng chúng ta không thể cho rằng mọi chuyện coi như xong!”
“Nhất định chúng ta phải xin lỗi cậu Đông!”
“Thậm chí phải tặng thêm món quà xin lỗi thật phong phú mới được!”
Đáy lòng của những cậu ấm, cô chiêu đều run rẩy.
Họ còn hơi hối hận vì vừa rồi mình không nên vây xem mà phải vội vàng tránh mặt mới đúng!
Bây giờ Thẩm Hào đã nhìn thấy cũng như nhớ kỹ mặt của họ, sau này bọn họ đã vào danh sách đen trong lòng anh ta.
Trong một góc khuất, Phan Mạn Mạn và Diêm Trân ra sức ôm ngực của mình như thể lo lắng tiếng tim đập của mình sẽ thu hút sự chú ý của người khác, cả hai người còn không dám thở gấp nữa là.
“May quá, vừa rồi tôi đã trốn sang một bên, ít nhất cậu Lâm không nhìn thấy tôi, không nhớ mặt tôi…”
“Đồ sao chổi Vương Vũ, không nên tới gần anh ta…”
“Một khi đã bị cậu chủ nhà họ Vạn chán ghét, cho dù anh ta là em vợ của cậu chủ nhà họ Ngoạn thì cũng không có sức xoay chuyển trời đất!”
“Huống chi vừa rồi cậu chủ nhà họ Vạn đã tuyên bố rõ ràng, phong sát Vương Vũ trong hội cậu ấm Giang Bắc…”
“Đã như vậy, Vương Vũ chỉ có thể làm con nhà giàu bình thường, không thể tiến thêm một bước…”
Diêm Trân vô cùng ân hận.
Cò Phan Mạn Mạn đã quyết tâm phải cắt đứt quan hệ với Vương Vũ, vạch rõ giới hạn với anh ta.
Còn về.
Khi đám người Diệp Đông và Vạn Lâm đã đi được vài chục bước.
Bỗng nhiên.
Diệp Đông nghe thấy một giọng nói khá chói tai.
“Ôi chao, đây không phải em trai và em gái yêu quý của tôi sao? Các người có thể tham gia lễ đính hôn của gia đình giàu có số một Giang Bắc, chắc chắn các người mừng như điên luôn đúng chứ!”
“Tôi đã sắp xếp bàn tiệc đâu vào đấy cho các người, chính là hai cái bàn ở ngoài cửa kia kìa!”
“Các người và đám nhà họ Thâm, nhà họ Chu, nhà họ Phùng ở Tịnh Châu đều đến đó đi nhé! Phong cảnh ở sơn trang Thánh Hào rất đẹp, các người còn có thể ngắm phong cảnh bên ngoài, tôi bố trí như vậy rất tuyệt đúng không?”
“Phải rồi, sao thằng oắc rác rưởi Diệp Đông không đến? Hay là đã đi nịnh nọt Tiểu Vũ của chúng tôi rồi? Thậm chí không chừng nó đã bí mật đi quỳ xin lỗi Tiểu Vũ nhà chúng tôi rồi?”
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai ông một câu bà một câu, tuôn ra những lời giè bĩu của những kẻ thượng đẳng ngạo mạn và lạnh lùng.
Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương đều ngạc nhiên vô cùng, nụ cười trên mặt đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại sự đau lòng cực hạn.
Họ không ngờ Vương Thiếu Khanh và Đào Mai nhiều lần gọi điện bảo họ đến là vì muốn khoe khoang bản thân, sỉ nhục họ trước mặt mọi người.
Họ thật sự sai rồi, vốn dĩ họ còn tưởng Đào Mai đã hoàn toàn tình ngộ và nhớ đến tình thân!
Bây giờ họ đã biết mình đã sai thật rồi, sai hoàn toàn.
Đào Quốc Nghiệp, Đào Xuân Hương đều hoàn toàn cạn lời.
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai thấy thế bèn cho rằng hai người đang tỏ ra yếu đuối.
“Hừ, tại sao các người không nói gì? Cho rằng mình giả câm giả điếc thì chúng tôi sẽ tha thứ cho các người à?”
“Chắc chắn các người hao hết tâm sức để nịnh bợ chúng tôi, muốn nhờ chúng tôi giúp các người tạo quan hệ với nhà họ Vạn đúng không?”
“Chẳng phải Diệp Đông có năng lực lắm à? Chẳng phải nó dựa hơi nhà họ Lý - một thế gia y dược đã xuống dốc sao? Đáng tiếc chỉ là một nhà họ Lý sắp lụi tàn! Dựa vào mối quan hệ của chúng tôi và nhà họ Vạn, nhà họ Lý sẽ dễ dàng hoàn toàn sụp đổ chỉ bằng một câu nói của tôi thôi!”
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai tiếp tục hung hăng đe dọa người khác!
Trong đám người.
Một số gia chủ biết mối quan hệ giữa Vương Thiếu Khanh, Đào Mai với Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương.
Vì vậy bọn họ chủ động bắt chuyện với Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương.
Thế nhưng.
Lúc này, những gia chủ vốn tiếp cận Đào Quốc Nghiệp và Đào Xuân Hương lại âm thầm nới ra một khoảng cách, sợ vì đứng quá gần họ sẽ làm ảnh hưởng đến bản thân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Có Thần: Tình Sử Thành Ốc
2. Em Có Thể Đi Theo Anh Không
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================
Dương Quang Huy âm thầm cảm thán, may mắn vừa rồi lúc ông ta không hề nhắc tới đám người Đào Quốc Nghiệp khi lấy lòng Vương Thiếu Khanh và Đào Mai…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.