Chương 177: Còn cần?
Park Janie
29/03/2023
Quả thật Viên Bằng đã run rẩy tột độ.
Những lời nói và hành động trước đây của gã có thể nói là cực kỳ thiếu tôn trọng Vạn Lâm.
“Em sai rồi… Anh Hào…”
Rốt cuộc gã cũng hiểu tại sao quản gia Viên Đức lại ra tay.
Gã cũng hiểu hàm ý trong lời nói của Viên Đức, bây giờ gã thật sự rất muốn cầu xin Vạn Lâm tát mình một cái, để gã có thể yên tâm.
Bằng không nếu gã không được Vạn Lâm tha thứ, gã không biết mình sẽ phải đối mặt với hình phạt vô nhân đạo đáng sợ cỡ nào.
Nhưng vào lúc này.
Bóng dáng Viên Chính Quốc lóe lên, ông ta lập tức đến trước mặt Viên Bằng.
Chát!
Viên Chính Quốc thẳng thừng tát một cái.
Cái tác này chứa đựng nội lực võ công của Viên Chính Quốc.
Hơn nữa, cái tát của ông ta mạnh hơn so với cái tát trước đó của Viên Đức không biết bao nhiêu lần.
Thế nên.
Răng rắc!. ngôn tình ngược
Xương gò má bên phải của Viên Bằng lập tức sụp xuống, vỡ nát.
Phải! Không phải gãy xương, mà là vỡ xương, biến thành rất nhiều mảnh xương vụn.
Mười lăm phút sau.
Viên Chính Quốc lại dứt khoát đá thêm một cước.
Răng rắc!
Đùi phải của Viên Bằng cũng gãy lìa, thậm chí máu tươi còn chảy ra ào ạt.
“Quản gia, phát thông báo với gia tộc, từ nay về sau hủy bỏ tất cả các công việc mà Viên Bằng đang tiếp quản trong gia tộc. Tất cả địa vị cũng như đãi ngộ được hưởng trong gia tộc đều hạ xuống mức như người hầu.”
“Ngoài ra, Viên Bằng dọn ra khỏi nhà chính của nhà họ Viên, không có lệnh của tôi thì không được phép tiến vào nhà chính.”
“Nó phạm lỗi, tống cổ khỏi nhà họ Viên.”
“Những người khác làm trái với mệnh lệnh này cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Viên.”
Viên Chính Quốc lại nhìn về phía Lâm Phong.
“Còn về phần nhà họ Lâm, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ, lập tức ngừng tất cả công việc làm ăn.”
“Không được hợp tác với những gia tộc và xí nghiệp là đối tác của nhà họ Lâm. Nếu không nhà họ Viên chúng ta sẽ cắt đứt tất cả liên lạc và các mối quan hệ.”
“Đồng thời thông báo với nhà họ Lâm để tự họ xử lý Lâm Phong.”
Viên Đức lập tức nói: “Vâng, gia chủ!”
Lâm Phong nghe thấy sự sắp xếp này, trên mặt đã tràn đầy sự tuyệt vọng vô tận.
Gã ta dám đảm bảo, nếu ba mình nghe được những lời này của Viên gia chủ, chắc chắn ông ấy sẽ đánh gãy tay chân của mình và đuổi ra khỏi nhà.
Trong cơn hoảng sợ, Lâm Phong trực tiếp ngất xỉu.
Giờ phút này Viên Chính Quốc cũng không ngại bẩn, ông ta bước nhanh tới trước mặt người lao công.
“Ông anh này, tôi xin lỗi anh vì sai lầm của con trai tôi.”
“Bây giờ tôi sẽ đưa anh đi điều trị đến khi chữa khỏi hẳn mới thôi. Đồng thời, tôi cũng sẽ cho anh ba triệu tiền an ủi tinh thần.”
Viên Chính Quốc, gia chủ của gia tộc đứng đầu thành phố Lục Đảo, lúc này lại cúi đầu thật sâu trước bác lao công.
Nghiễm nhiên bác lao công đã từng thấy mặt Viên Chính Quốc trên TV.
Nên vẫn có thể nhận ra!
Giờ phút này, bác lao công nhìn thấy một người ngồi tít trên cao như vậy lại cung cúc xin lỗi mình, ông ấy cũng bối rối giây lát.
“Không, không cần… Không sao đâu…”
Giọng nói của bác lao công hơi run rẩy.
“Bác ơi, để Viên Chính Quốc đưa bác đi điều trị đi.”
“Nếu như ông ta làm không tốt thì bác cứ gọi điện thoại cho cháu.”
Nói xong, Vạn Lâm lấy ra một tấm danh thiếp chỉ có tên và số điện thoại đưa cho người lao công.
Đương nhiên bác lao công cũng đoán được Vạn Lâm là người của một gia tộc lớn, thậm chí bàn tay duỗi ra của ông ấy cũng hơi run lên.
“Cảm ơn cậu… Thật sự không cần…”
Bác lao công nói.
Lúc này, Viên Chính Quốc định tự mình đưa ông ấy lên xe.
Nhưng Vạn Lâm ngăn lại.
“Đợi đã, để tôi băng bó sơ qua cho ông ấy.”
Lúc này, Vạn Lâm định đi lên.
“Không biết thì đừng làm bậy.”
“Miệng vết thương của ông ấy không thích hợp để băng bó.”
Diệp Đông lên tiếng.
Trong mắt đám người Viên Chính Quốc và Viên Đức, những lời nói và hành động Diệp Đông lúc này gần như là cực kỳ vô lễ với Vạn Lâm.
Thế nhưng.
Cảnh tượng sau đó lại khiến bọn người Viên Chính Quốc ngây ra.
Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Vạn Lâm lập tức nở một nụ cười xán lạn.
“Vâng vâng vâng, thầy dạy rất đúng!”
“Bây giờ em lập tức liên lạc với viện trưởng bệnh viện thành phố gần đây.”
Thậm chí trên mặt Vạn Lâm còn nở một nụ cười lấy lòng.
Anh ta vẫn một lòng muốn theo Diệp Đông học đua xe.
Đối với Vạn Lâm mà nói, đua xe thật sự là một mạch sống khác của anh ta.
Người bình thường không thể hiểu được sự yêu thích cuồng nhiệt này.
Đương nhiên đám người Viên Chính Quốc cũng không biết chuyện này.
Thế nên khi nghe Vạn Lâm gọi Diệp Đông là “thầy”, trong lòng bọn họ cũng dấy lên phong ba bão tố.
Diệp Đông nói: “Không cần!”
Lúc này, trong tay Diệp Đông đã xuất hiện ba cây ngân châm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Gần như trong tích tắc.
Ba cây ngân châm đã đáp xuống vết thương của bác lao công.
Đối với một số vết thương, không phải sơ cứu lập tức là đúng nhất.
Ví dụ như vừa rồi bác lao công chảy máu, phải để vết thương chảy ra một lượng máu tươi, như vậy mới có thể đảm bảo vi khuẩn và bụi bẩn trong vết thương được đưa ra ngoài, thế nên không thích hợp với việc sơ cứu lập tức.
Bây giờ, thời gian Diệp Đông thi châm là chính xác.
“Được rồi, đưa ông ấy đến bệnh viện đi.”
“Nhớ kỹ ba cây ngân châm này nhất định phải đủ một giờ mới để bác sĩ rút ra.”
Diệp Đông nói với Viên Chính Quốc.
Thật ra Viên Chính Quốc cũng hơi sửng sốt.
Trên mặt Vạn Lâm lại đầy phấn khích.
“Viên Chính Quốc, hãy nhớ kỹ những gì thầy tôi đã nói với ông.”
Viên Chính Quốc đột nhiên tỉnh táo lại: “Vâng vâng vâng! Cậu Hào, tôi nhớ kỹ rồi.”
Thoắt cái, trên mặt Vạn Lâm lóe lên một nụ cười hiếu kỳ và sùng bái: “Thầy à, thầy còn biết y thuật nữa à?”
Diệp Đông nói: “Biết một chút.”
Nói xong, Diệp Đông lập tức đi về phía chiếc xe của mình.
Diệp Đông mắt sáng như đuốc.
Anh có thể nhìn ra, biểu hiện của Vạn Lâm vừa rồi không phải là cố ý ra vẻ.
Quả thật là trong lòng anh ta có tình nghĩa nên mới đứng ra bênh vực bác lao công này.
Nói chung Vạn Lâm đã để lại ấn tượng khá tốt với Diệp Đông.
Thế nên anh cũng nói thêm đôi câu với anh ta.
“Thầy à, thầy muốn đi đâu? Em đưa thầy đi, dẫn đường cho thầy.”
Vạn Lâm vội nói.
Diệp Đông nói: “Đến thành phố Lục Đảo làm chút chuyện.”
Vạn Lâm nghe thấy Diệp Đông đáp lại những lời mình nói, trong lòng anh ta đã mừng rỡ như điên.
Điều này có nghĩa là thái độ của Diệp Đông đối với anh ta đã dịu đi rất nhiều, nói không chừng sẽ thật sự nhận anh ta làm học trò.
“Thầy ơi, em đưa thầy đi! Em có thể đi theo làm sai vặt cống hiến sức lực cho thầy.”
Vạn Lâm nhanh chóng nói.
Diệp Đông: “Không cần.”
Ngay sau đó, Diệp Đông lên xe, khởi động máy, phóng nhanh về phía xa.
Viên Chính Quốc, Viên Đức và Viên Bằng bị đánh vỡ một nửa xương mặt đều hoàn toàn ngây ra.
Vạn Lâm chính là cậu chủ lớn hàng đầu mà bọn họ hao hết tâm tư muốn qua lại thân thiết cũng như phục tùng.
Thế nhưng một cậu ấm như vậy lại cầu xin làm học trò của Diệp Đông, thậm chí còn tươi cười đòi đi theo cống hiến sức lực cho anh.
Những lời nói và hành động trước đây của gã có thể nói là cực kỳ thiếu tôn trọng Vạn Lâm.
“Em sai rồi… Anh Hào…”
Rốt cuộc gã cũng hiểu tại sao quản gia Viên Đức lại ra tay.
Gã cũng hiểu hàm ý trong lời nói của Viên Đức, bây giờ gã thật sự rất muốn cầu xin Vạn Lâm tát mình một cái, để gã có thể yên tâm.
Bằng không nếu gã không được Vạn Lâm tha thứ, gã không biết mình sẽ phải đối mặt với hình phạt vô nhân đạo đáng sợ cỡ nào.
Nhưng vào lúc này.
Bóng dáng Viên Chính Quốc lóe lên, ông ta lập tức đến trước mặt Viên Bằng.
Chát!
Viên Chính Quốc thẳng thừng tát một cái.
Cái tác này chứa đựng nội lực võ công của Viên Chính Quốc.
Hơn nữa, cái tát của ông ta mạnh hơn so với cái tát trước đó của Viên Đức không biết bao nhiêu lần.
Thế nên.
Răng rắc!. ngôn tình ngược
Xương gò má bên phải của Viên Bằng lập tức sụp xuống, vỡ nát.
Phải! Không phải gãy xương, mà là vỡ xương, biến thành rất nhiều mảnh xương vụn.
Mười lăm phút sau.
Viên Chính Quốc lại dứt khoát đá thêm một cước.
Răng rắc!
Đùi phải của Viên Bằng cũng gãy lìa, thậm chí máu tươi còn chảy ra ào ạt.
“Quản gia, phát thông báo với gia tộc, từ nay về sau hủy bỏ tất cả các công việc mà Viên Bằng đang tiếp quản trong gia tộc. Tất cả địa vị cũng như đãi ngộ được hưởng trong gia tộc đều hạ xuống mức như người hầu.”
“Ngoài ra, Viên Bằng dọn ra khỏi nhà chính của nhà họ Viên, không có lệnh của tôi thì không được phép tiến vào nhà chính.”
“Nó phạm lỗi, tống cổ khỏi nhà họ Viên.”
“Những người khác làm trái với mệnh lệnh này cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Viên.”
Viên Chính Quốc lại nhìn về phía Lâm Phong.
“Còn về phần nhà họ Lâm, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ, lập tức ngừng tất cả công việc làm ăn.”
“Không được hợp tác với những gia tộc và xí nghiệp là đối tác của nhà họ Lâm. Nếu không nhà họ Viên chúng ta sẽ cắt đứt tất cả liên lạc và các mối quan hệ.”
“Đồng thời thông báo với nhà họ Lâm để tự họ xử lý Lâm Phong.”
Viên Đức lập tức nói: “Vâng, gia chủ!”
Lâm Phong nghe thấy sự sắp xếp này, trên mặt đã tràn đầy sự tuyệt vọng vô tận.
Gã ta dám đảm bảo, nếu ba mình nghe được những lời này của Viên gia chủ, chắc chắn ông ấy sẽ đánh gãy tay chân của mình và đuổi ra khỏi nhà.
Trong cơn hoảng sợ, Lâm Phong trực tiếp ngất xỉu.
Giờ phút này Viên Chính Quốc cũng không ngại bẩn, ông ta bước nhanh tới trước mặt người lao công.
“Ông anh này, tôi xin lỗi anh vì sai lầm của con trai tôi.”
“Bây giờ tôi sẽ đưa anh đi điều trị đến khi chữa khỏi hẳn mới thôi. Đồng thời, tôi cũng sẽ cho anh ba triệu tiền an ủi tinh thần.”
Viên Chính Quốc, gia chủ của gia tộc đứng đầu thành phố Lục Đảo, lúc này lại cúi đầu thật sâu trước bác lao công.
Nghiễm nhiên bác lao công đã từng thấy mặt Viên Chính Quốc trên TV.
Nên vẫn có thể nhận ra!
Giờ phút này, bác lao công nhìn thấy một người ngồi tít trên cao như vậy lại cung cúc xin lỗi mình, ông ấy cũng bối rối giây lát.
“Không, không cần… Không sao đâu…”
Giọng nói của bác lao công hơi run rẩy.
“Bác ơi, để Viên Chính Quốc đưa bác đi điều trị đi.”
“Nếu như ông ta làm không tốt thì bác cứ gọi điện thoại cho cháu.”
Nói xong, Vạn Lâm lấy ra một tấm danh thiếp chỉ có tên và số điện thoại đưa cho người lao công.
Đương nhiên bác lao công cũng đoán được Vạn Lâm là người của một gia tộc lớn, thậm chí bàn tay duỗi ra của ông ấy cũng hơi run lên.
“Cảm ơn cậu… Thật sự không cần…”
Bác lao công nói.
Lúc này, Viên Chính Quốc định tự mình đưa ông ấy lên xe.
Nhưng Vạn Lâm ngăn lại.
“Đợi đã, để tôi băng bó sơ qua cho ông ấy.”
Lúc này, Vạn Lâm định đi lên.
“Không biết thì đừng làm bậy.”
“Miệng vết thương của ông ấy không thích hợp để băng bó.”
Diệp Đông lên tiếng.
Trong mắt đám người Viên Chính Quốc và Viên Đức, những lời nói và hành động Diệp Đông lúc này gần như là cực kỳ vô lễ với Vạn Lâm.
Thế nhưng.
Cảnh tượng sau đó lại khiến bọn người Viên Chính Quốc ngây ra.
Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Vạn Lâm lập tức nở một nụ cười xán lạn.
“Vâng vâng vâng, thầy dạy rất đúng!”
“Bây giờ em lập tức liên lạc với viện trưởng bệnh viện thành phố gần đây.”
Thậm chí trên mặt Vạn Lâm còn nở một nụ cười lấy lòng.
Anh ta vẫn một lòng muốn theo Diệp Đông học đua xe.
Đối với Vạn Lâm mà nói, đua xe thật sự là một mạch sống khác của anh ta.
Người bình thường không thể hiểu được sự yêu thích cuồng nhiệt này.
Đương nhiên đám người Viên Chính Quốc cũng không biết chuyện này.
Thế nên khi nghe Vạn Lâm gọi Diệp Đông là “thầy”, trong lòng bọn họ cũng dấy lên phong ba bão tố.
Diệp Đông nói: “Không cần!”
Lúc này, trong tay Diệp Đông đã xuất hiện ba cây ngân châm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Gần như trong tích tắc.
Ba cây ngân châm đã đáp xuống vết thương của bác lao công.
Đối với một số vết thương, không phải sơ cứu lập tức là đúng nhất.
Ví dụ như vừa rồi bác lao công chảy máu, phải để vết thương chảy ra một lượng máu tươi, như vậy mới có thể đảm bảo vi khuẩn và bụi bẩn trong vết thương được đưa ra ngoài, thế nên không thích hợp với việc sơ cứu lập tức.
Bây giờ, thời gian Diệp Đông thi châm là chính xác.
“Được rồi, đưa ông ấy đến bệnh viện đi.”
“Nhớ kỹ ba cây ngân châm này nhất định phải đủ một giờ mới để bác sĩ rút ra.”
Diệp Đông nói với Viên Chính Quốc.
Thật ra Viên Chính Quốc cũng hơi sửng sốt.
Trên mặt Vạn Lâm lại đầy phấn khích.
“Viên Chính Quốc, hãy nhớ kỹ những gì thầy tôi đã nói với ông.”
Viên Chính Quốc đột nhiên tỉnh táo lại: “Vâng vâng vâng! Cậu Hào, tôi nhớ kỹ rồi.”
Thoắt cái, trên mặt Vạn Lâm lóe lên một nụ cười hiếu kỳ và sùng bái: “Thầy à, thầy còn biết y thuật nữa à?”
Diệp Đông nói: “Biết một chút.”
Nói xong, Diệp Đông lập tức đi về phía chiếc xe của mình.
Diệp Đông mắt sáng như đuốc.
Anh có thể nhìn ra, biểu hiện của Vạn Lâm vừa rồi không phải là cố ý ra vẻ.
Quả thật là trong lòng anh ta có tình nghĩa nên mới đứng ra bênh vực bác lao công này.
Nói chung Vạn Lâm đã để lại ấn tượng khá tốt với Diệp Đông.
Thế nên anh cũng nói thêm đôi câu với anh ta.
“Thầy à, thầy muốn đi đâu? Em đưa thầy đi, dẫn đường cho thầy.”
Vạn Lâm vội nói.
Diệp Đông nói: “Đến thành phố Lục Đảo làm chút chuyện.”
Vạn Lâm nghe thấy Diệp Đông đáp lại những lời mình nói, trong lòng anh ta đã mừng rỡ như điên.
Điều này có nghĩa là thái độ của Diệp Đông đối với anh ta đã dịu đi rất nhiều, nói không chừng sẽ thật sự nhận anh ta làm học trò.
“Thầy ơi, em đưa thầy đi! Em có thể đi theo làm sai vặt cống hiến sức lực cho thầy.”
Vạn Lâm nhanh chóng nói.
Diệp Đông: “Không cần.”
Ngay sau đó, Diệp Đông lên xe, khởi động máy, phóng nhanh về phía xa.
Viên Chính Quốc, Viên Đức và Viên Bằng bị đánh vỡ một nửa xương mặt đều hoàn toàn ngây ra.
Vạn Lâm chính là cậu chủ lớn hàng đầu mà bọn họ hao hết tâm tư muốn qua lại thân thiết cũng như phục tùng.
Thế nhưng một cậu ấm như vậy lại cầu xin làm học trò của Diệp Đông, thậm chí còn tươi cười đòi đi theo cống hiến sức lực cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.