Chương 213: Giữ lại mạng chó?
Park Janie
29/03/2023
Tiếng cửa mở ra khiến Giả Phong và những người khác cảm thấy sởn cả gai óc.
Bóng dáng của Diệp Đông từ bên ngoài đi vào.
“Tin tức anh nghe ngóng không sai.”
“Nhưng đối với anh mà nói thì khá là đáng tiếc.”
“Bởi vì... tôi không sao.”
Giọng nói của Diệp Đông vô cùng bình thản.
Nhưng nó giống như cây búa khổng lồ gõ xuống, trực tiếp có thể làm thủng màng nhĩ của người khác.
Giả Phong gần như là dốc hết can đảm mình có được.
“Lập tức nổ súng! Tất cả đều nổ súng!”
“Dùng súng máy hạng nặng!”
Giả Phong gào thét hết cỡ.
Phương Kiệt cũng chợt hoàn hồn, đám người đi theo tới đây cũng phản ứng lại.
Có bốn người trong số họ là chuẩn bị súng máy hạng nặng.
Nó có uy lực rất mạnh.
Ông cụ Lưu Phong Hoa và đám người của Thẩm Vạn cũng đều lo lắng.
“Lập tức đóng chặt cửa sổ!”
Nhà chính này như một đại gia tộc đều được bao phủ bởi kính chống đạn.
Chung quy đều có thể đóng vai trò phòng ngự nhất định.
Nhưng mà.
Thời điểm tiếp theo.
Ngược lại, bóng dáng của Diệp Đông không lùi mà tiến vào.
Bước chân nhanh như gió.
Chỉ một bước đã ra khỏi nhà chính.
Cùng lúc đó.
Nội lực được kích phát.
Những cửa sổ kia lần lượt được đóng lại.
Còn trực tiếp dùng một cỗ sức mạnh đẩy hai người Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Tác Thành vào trong phòng.
Chát chát chát chát chát!
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Âm thanh của súng ống và đạn dược.
Còn có âm thanh của hỏa lực của súng máy hạng nặng nổ hết cỡ.
“Bắn đi, lập tức bắn ngay!”
“Những cửa kính kia cũng sắp vỡ tan tành rồi!”
Giả Phong gào thét, trong lòng hoảng sợ tột độ.
Nhưng anh ta vừa gào lên, ngược lại anh lập tức chạy thục mạng về hướng một trong những chiếc xe.
Phương Kiệt nhìn thấy động tác của Giả Phong.
“Anh Phong, đừng bỏ mặc tôi!”
Phương Kiệt lập tức đuổi tới.
Giả Phong lại xoay người đá bay Phương Kiệt trở lại.
“Phương Kiệt, vào lúc này rồi, cậu phải che chắn cho tổng chỉ huy. Tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho người nhà cậu.”
Giả Phong thở dốc và quát lớn.
Đồng thời, anh ta cũng ngỡ ngàng nhìn ra phía sau một cái.
Hỏa lực của các loại đạn cường đại kia đúng là đã hóa thành một tấm lưới dày đặc vô cùng.
Tuy tông sư có thể chắn đạn.
Nhưng đạn nhiều quá và đủ mạnh cũng sẽ làm tông sư bị thương.
“Chắc mình có thể trốn thoát rồi!”
Trong lòng của Giả Phong nảy ra ý nghĩ này.
Lúc này, anh ta đã bước lên phần nóc của một chiếc xe.
Anh ta sẽ trực tiếp dùng nội lực xâm nhập vào, sau đó lái xe bỏ đi.
Thế nhưng.
Chính ngay lúc này.
Bỗng nhiên.
Tất cả tiếng súng chợt dừng hẳn.
Đương nhiên vẫn còn tiếng vang.
Nhưng là âm thanh của nhiều bóng dáng xông ra khỏi nhà chính.
Đám người này chính là Thẩm Vạn, Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm và những người khác.
Họ muốn ra ngoài cùng chiến đấu với Diệp Đông.
Mức độ lớn nhất là trợ giúp cho anh.
Đương nhiên, giây phút mà họ ra ngoài.
Họ cũng ngơ ngác.
Bởi vì.
Tất cả tiếng súng đã dừng lại.
Hơn nữa, vị trí giữa trán của các tay súng đều xuất hiện một lỗ thủng.
Lỗ thủng đó chính là dấu vết của viên đạn xuyên qua.
Dưới đất có rất nhiều vỏ đạn.
Nhưng mấy vỏ đạn này rất kỳ quặc.
Vì chúng đều vỡ nát.
Có vỏ đạn riêng lẻ được đặt cùng nhau!
Có thể nhìn ra, đây là viên đạn va chạm nhau rồi vỡ toang.
Điều này có nghĩa là gì?
Lúc nãy, Diệp Đông tay không mà nhận rất nhiều đạn, và thoải mái ngắm chuẩn mà chặn tất cả viên đạn lại.
Lúc này, tên quân sư của Giả Phong, Phương Kiệt cũng bị một viên đạn xuyên thủng vùng giữa trán.
Y thức của anh ta còn chưa hoàn toàn mất hết.
Nhưng trong ánh mắt của anh ta ngập tràn biểu cảm phức tạp vô cùng.
Tuyệt vọng! Hối hận! Bi ai!
Anh ta hối hận không nên chọc vào Diệp Đông, không nên mạo hiểm theo Giả Phong.
Còn có, anh ta không nên theo Giả Phong gây rối. Vào giây phút cuối cùng, Giả Phong cũng bỏ rơi mình.
Mà lúc này.
Trong tay của Diệp Đông còn năm viên đạn.
Khoảnh khắc Giả Phong nghe âm thanh của tất cả viên đạn biến mất.
Thật ra trong lòng anh ta vẫn khá là nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì Diệp Đông đã bị viên đạn bắn trúng rất nhiều vị trí hiểm, cho nên đám tay súng kia ngừng bắn.
Rầm!
Anh ta cũng đã đập vỡ nóc của chiếc xe kia, cả người chui vào bên trong.
Bây giờ anh ta chỉ cần khởi động xe là có thể lập tức rời khỏi đây ngay.
Anh ta hơi quay đầu, ý đồ nhìn thoáng qua.
Vào giây phút anh ta nhìn thoáng qua.
Anh ta run cả người.
Quên hết mọi thứ.
Sau đó.
Vèo vèo vèo vèo.
Bốn viên đạn trong tay Diệp Đông bay ra.
Hai viên trực tiếp làm rách đôi vai của anh ta.
Hai cánh tay của anh ta trực tiếp đứt lìa khỏi vị trí vai.
Lại có hai viên đạn, chỉ phát ra tiếng rít, xuyên qua thân xe, chui vào đan điền của anh ta.
Phốc! Phốc!
Hai viên đạn bỗng chốc nổ tung bên trong đan điền của anh ta.
Đan điền, kinh mạch của anh ta lập tức đứt toang và vỡ nát.
Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ trong thời gian vài giây mà thôi.
Cơn đau dữ dội quanh đan điền và đôi vai lan ra khắp người.
Cuối cùng anh ta cũng hoàn hồn.
Anh ta đã sợ.
“Ngài Sở, tôi sai rồi.”
“Xin ngài giữ lại mạng chó của tôi đi.”
Lúc này, Giả Phong gào lên cầu xin thê thảm vô cùng.
Anh ta muốn dùng sức đi ra khỏi xe, muốn quỳ xuống trước Diệp Đông, bày tỏ tấm lòng thần phục và kính sợ của mình.
Thế nhưng.
Anh ta cơ bản không cử động được.
Đan điền của anh ta đã bị hủy hoại, nội lực mất hết.
Anh ta ra sức giãy giụa, bị kim loại trên nóc xe vỡ cứa vào, máu tươi chảy ra.
Nhưng anh ta dường như cơ bản không biết đau chút nào.
Bây giờ anh ta chỉ muốn lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Đông.
Nhưng.
Vèo!
Lại là một tiếng vang.
Một lúc sau.
Vị trí vùng giữa trán của Giả Phong cũng có thêm một lỗ thủng.
Thậm chí viên đạn xuyên qua sau ót của anh ta và cắm thẳng xuống đất.
Giả Phong trợn hai mắt, ý thức bắt đầu cứng đờ, mất tập trung.
Đồng thời, trong đôi mắt lơ đễnh kia chỉ còn lại hốt hoảng và hối hận vô cùng.
“Tôi… sai rồi…”
Giọng của Giả Phong khàn khàn cố thốt ra ba chữ này.
Nhưng cũng vẻn vẹn là ba chữ cuối cùng trong đời mình.
Anh ta thật sự triệt đã hối hận rồi.
Nhưng nỗi hối hận này mãi mãi cũng không cách nào thay đổi.
Lạch cạch!
Cả người anh ta ngã trên xe, cúi đầu mà chết.
Lúc này Thẩm Vạn, Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành, Thanh Huy Hưng và những người khác xông ra khỏi nhà chính, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.
Trong lòng họ chấn động.
Đây... chính là Diệp Đông.
Là vị tông sư trẻ tuổi chắn được súng máy hạng nặng, đồng thời chặn hàng triệu viên đạn.
“Làm phiền mấy anh thêm một chút.”
“Tập hợp tất cả của cải của Giả Phong lại đi.”
Diệp Đông nói với mấy người bọn họ.
Thẩm Thiết Ứng và những người khác lập tức đáp: “Rõ!”
Sau đó.
Đám người này cũng lần lượt tạm biệt.
Mọi chuyện đều đã kết thúc.
Mẹ của Diệp Đông, Lưu Thục Tuệ cũng đã tới nhà cũ của nhà họ Lưu.
Bóng dáng của Diệp Đông từ bên ngoài đi vào.
“Tin tức anh nghe ngóng không sai.”
“Nhưng đối với anh mà nói thì khá là đáng tiếc.”
“Bởi vì... tôi không sao.”
Giọng nói của Diệp Đông vô cùng bình thản.
Nhưng nó giống như cây búa khổng lồ gõ xuống, trực tiếp có thể làm thủng màng nhĩ của người khác.
Giả Phong gần như là dốc hết can đảm mình có được.
“Lập tức nổ súng! Tất cả đều nổ súng!”
“Dùng súng máy hạng nặng!”
Giả Phong gào thét hết cỡ.
Phương Kiệt cũng chợt hoàn hồn, đám người đi theo tới đây cũng phản ứng lại.
Có bốn người trong số họ là chuẩn bị súng máy hạng nặng.
Nó có uy lực rất mạnh.
Ông cụ Lưu Phong Hoa và đám người của Thẩm Vạn cũng đều lo lắng.
“Lập tức đóng chặt cửa sổ!”
Nhà chính này như một đại gia tộc đều được bao phủ bởi kính chống đạn.
Chung quy đều có thể đóng vai trò phòng ngự nhất định.
Nhưng mà.
Thời điểm tiếp theo.
Ngược lại, bóng dáng của Diệp Đông không lùi mà tiến vào.
Bước chân nhanh như gió.
Chỉ một bước đã ra khỏi nhà chính.
Cùng lúc đó.
Nội lực được kích phát.
Những cửa sổ kia lần lượt được đóng lại.
Còn trực tiếp dùng một cỗ sức mạnh đẩy hai người Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Tác Thành vào trong phòng.
Chát chát chát chát chát!
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Âm thanh của súng ống và đạn dược.
Còn có âm thanh của hỏa lực của súng máy hạng nặng nổ hết cỡ.
“Bắn đi, lập tức bắn ngay!”
“Những cửa kính kia cũng sắp vỡ tan tành rồi!”
Giả Phong gào thét, trong lòng hoảng sợ tột độ.
Nhưng anh ta vừa gào lên, ngược lại anh lập tức chạy thục mạng về hướng một trong những chiếc xe.
Phương Kiệt nhìn thấy động tác của Giả Phong.
“Anh Phong, đừng bỏ mặc tôi!”
Phương Kiệt lập tức đuổi tới.
Giả Phong lại xoay người đá bay Phương Kiệt trở lại.
“Phương Kiệt, vào lúc này rồi, cậu phải che chắn cho tổng chỉ huy. Tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho người nhà cậu.”
Giả Phong thở dốc và quát lớn.
Đồng thời, anh ta cũng ngỡ ngàng nhìn ra phía sau một cái.
Hỏa lực của các loại đạn cường đại kia đúng là đã hóa thành một tấm lưới dày đặc vô cùng.
Tuy tông sư có thể chắn đạn.
Nhưng đạn nhiều quá và đủ mạnh cũng sẽ làm tông sư bị thương.
“Chắc mình có thể trốn thoát rồi!”
Trong lòng của Giả Phong nảy ra ý nghĩ này.
Lúc này, anh ta đã bước lên phần nóc của một chiếc xe.
Anh ta sẽ trực tiếp dùng nội lực xâm nhập vào, sau đó lái xe bỏ đi.
Thế nhưng.
Chính ngay lúc này.
Bỗng nhiên.
Tất cả tiếng súng chợt dừng hẳn.
Đương nhiên vẫn còn tiếng vang.
Nhưng là âm thanh của nhiều bóng dáng xông ra khỏi nhà chính.
Đám người này chính là Thẩm Vạn, Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm và những người khác.
Họ muốn ra ngoài cùng chiến đấu với Diệp Đông.
Mức độ lớn nhất là trợ giúp cho anh.
Đương nhiên, giây phút mà họ ra ngoài.
Họ cũng ngơ ngác.
Bởi vì.
Tất cả tiếng súng đã dừng lại.
Hơn nữa, vị trí giữa trán của các tay súng đều xuất hiện một lỗ thủng.
Lỗ thủng đó chính là dấu vết của viên đạn xuyên qua.
Dưới đất có rất nhiều vỏ đạn.
Nhưng mấy vỏ đạn này rất kỳ quặc.
Vì chúng đều vỡ nát.
Có vỏ đạn riêng lẻ được đặt cùng nhau!
Có thể nhìn ra, đây là viên đạn va chạm nhau rồi vỡ toang.
Điều này có nghĩa là gì?
Lúc nãy, Diệp Đông tay không mà nhận rất nhiều đạn, và thoải mái ngắm chuẩn mà chặn tất cả viên đạn lại.
Lúc này, tên quân sư của Giả Phong, Phương Kiệt cũng bị một viên đạn xuyên thủng vùng giữa trán.
Y thức của anh ta còn chưa hoàn toàn mất hết.
Nhưng trong ánh mắt của anh ta ngập tràn biểu cảm phức tạp vô cùng.
Tuyệt vọng! Hối hận! Bi ai!
Anh ta hối hận không nên chọc vào Diệp Đông, không nên mạo hiểm theo Giả Phong.
Còn có, anh ta không nên theo Giả Phong gây rối. Vào giây phút cuối cùng, Giả Phong cũng bỏ rơi mình.
Mà lúc này.
Trong tay của Diệp Đông còn năm viên đạn.
Khoảnh khắc Giả Phong nghe âm thanh của tất cả viên đạn biến mất.
Thật ra trong lòng anh ta vẫn khá là nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì Diệp Đông đã bị viên đạn bắn trúng rất nhiều vị trí hiểm, cho nên đám tay súng kia ngừng bắn.
Rầm!
Anh ta cũng đã đập vỡ nóc của chiếc xe kia, cả người chui vào bên trong.
Bây giờ anh ta chỉ cần khởi động xe là có thể lập tức rời khỏi đây ngay.
Anh ta hơi quay đầu, ý đồ nhìn thoáng qua.
Vào giây phút anh ta nhìn thoáng qua.
Anh ta run cả người.
Quên hết mọi thứ.
Sau đó.
Vèo vèo vèo vèo.
Bốn viên đạn trong tay Diệp Đông bay ra.
Hai viên trực tiếp làm rách đôi vai của anh ta.
Hai cánh tay của anh ta trực tiếp đứt lìa khỏi vị trí vai.
Lại có hai viên đạn, chỉ phát ra tiếng rít, xuyên qua thân xe, chui vào đan điền của anh ta.
Phốc! Phốc!
Hai viên đạn bỗng chốc nổ tung bên trong đan điền của anh ta.
Đan điền, kinh mạch của anh ta lập tức đứt toang và vỡ nát.
Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ trong thời gian vài giây mà thôi.
Cơn đau dữ dội quanh đan điền và đôi vai lan ra khắp người.
Cuối cùng anh ta cũng hoàn hồn.
Anh ta đã sợ.
“Ngài Sở, tôi sai rồi.”
“Xin ngài giữ lại mạng chó của tôi đi.”
Lúc này, Giả Phong gào lên cầu xin thê thảm vô cùng.
Anh ta muốn dùng sức đi ra khỏi xe, muốn quỳ xuống trước Diệp Đông, bày tỏ tấm lòng thần phục và kính sợ của mình.
Thế nhưng.
Anh ta cơ bản không cử động được.
Đan điền của anh ta đã bị hủy hoại, nội lực mất hết.
Anh ta ra sức giãy giụa, bị kim loại trên nóc xe vỡ cứa vào, máu tươi chảy ra.
Nhưng anh ta dường như cơ bản không biết đau chút nào.
Bây giờ anh ta chỉ muốn lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Đông.
Nhưng.
Vèo!
Lại là một tiếng vang.
Một lúc sau.
Vị trí vùng giữa trán của Giả Phong cũng có thêm một lỗ thủng.
Thậm chí viên đạn xuyên qua sau ót của anh ta và cắm thẳng xuống đất.
Giả Phong trợn hai mắt, ý thức bắt đầu cứng đờ, mất tập trung.
Đồng thời, trong đôi mắt lơ đễnh kia chỉ còn lại hốt hoảng và hối hận vô cùng.
“Tôi… sai rồi…”
Giọng của Giả Phong khàn khàn cố thốt ra ba chữ này.
Nhưng cũng vẻn vẹn là ba chữ cuối cùng trong đời mình.
Anh ta thật sự triệt đã hối hận rồi.
Nhưng nỗi hối hận này mãi mãi cũng không cách nào thay đổi.
Lạch cạch!
Cả người anh ta ngã trên xe, cúi đầu mà chết.
Lúc này Thẩm Vạn, Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành, Thanh Huy Hưng và những người khác xông ra khỏi nhà chính, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.
Trong lòng họ chấn động.
Đây... chính là Diệp Đông.
Là vị tông sư trẻ tuổi chắn được súng máy hạng nặng, đồng thời chặn hàng triệu viên đạn.
“Làm phiền mấy anh thêm một chút.”
“Tập hợp tất cả của cải của Giả Phong lại đi.”
Diệp Đông nói với mấy người bọn họ.
Thẩm Thiết Ứng và những người khác lập tức đáp: “Rõ!”
Sau đó.
Đám người này cũng lần lượt tạm biệt.
Mọi chuyện đều đã kết thúc.
Mẹ của Diệp Đông, Lưu Thục Tuệ cũng đã tới nhà cũ của nhà họ Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.