Chương 182: Mày quá gan rồi
Park Janie
29/03/2023
Vương Đức Thuận quỳ gối trước mặt Hộ Liệt ngay trước mặt mọi người.
“Anh Hộ, anh không hổ là anh rể của em, không ngờ chuyện tốt như vậy mà anh có thể nghĩ tới em.”
“Ngoài ra, em sẽ cho anh thêm 5% cổ phần nữa.”
Mặt Vương Đức Thuận đầy kích động, cung kính và ngoan ngoãn.
Nếu ông ta có được sự ủng hộ của Khương Lập Miên, vậy những gia tộc lớn làm mưa làm gió ở thành phố Lục Đảo chẳng là cái thá gì cả.
Lực lượng của bốn gia tộc lớn ở thành phố Lục Đảo ngang ngửa nhà họ Vương.
Cho dù mình đưa ra 75% cổ phần, chỉ còn giữ lại 25% nhưng mình có thể nắm giữ 25% cổ phần khác của cả bốn gia tộc khác.
Như vậy tài nguyên mình nắm trong tay sẽ lên đên 125%!
Quan trọng nhất là sau này nhà họ Vương sẽ cai trị cả thành phố Lục Đảo.
Cho dù chỉ là cáo mượn oai hùm nhưng ông ta vẫn thu hoạch được một nguồn tài nguyên kếch xù.
Tương lai số tài sản thuộc về nhà họ Vương sẽ tăng gấp đôi so với hiện giờ.
Cớ gì không làm chứ.
Những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương lòng thầm kích động không thôi.
Họ đều là những tên cáo già, đương nhiên cũng có thể tính được món hời này.
“Cảm ơn dượng.”
Vương Huy Phát cũng tỏ ra cực kỳ kích động.
“Cảm ơn Hộ gia chủ.”
Những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Vương đều tỏ vẻ biết ơn.
Hộ Liệt ngồi trên ghế, mặt mày thản nhiên.
Nhưng thật ra sâu trong mắt ông ta lại mang vẻ bỡn cợt và khinh thường.
Ban đầu Khương Lập Miên bảo ông ta đòi 60% cổ phần nhưng chỉ cho ông ta mỗi 10%.
Bây giờ Hộ Liệt đòi thẳng 70% cổ phần, giữ riêng lại 20% cho mình.
Mà giờ Vương Đức Thuận còn quỳ xuống cầu xin cho ông ta thêm 5% cổ phần nữa, tổng cộng là 25%.
“Ha ha, không cần làm vậy đâu, mọi người đều là người nhà. Nếu sau này còn chuyện tốt giống vậy, tôi sẽ nhớ đến mọi người mà.”
“Còn về tên Diệp Đông gì đó, dù cậu ta mạnh thế nào đi nữa, không lẽ còn có được sức mạnh của tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh?”
Hộ Liệt nhẹ nhàng cất tiếng.
Vương Đức Thuận cứ cười tươi như hoa suốt, không còn lo lắng chút nào.
“Vâng, vâng, anh Hộ dạy dỗ rất đúng…”
Lúc này, những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Vương và người trong cuộc như Vương Huy Phát đều mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Thậm chí họ đã bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng vì có thể cùng hội cùng chèo với nhà họ Khương.
“Mày là ai? Lùi lại ngay!”
Đúng lúc này, tiếng quát của bảo vệ vang lên bên ngoài.
Thế nhưng.
Đáp lại họ là ba tiếng kêu rên đau đớn.
Ba tên bảo vệ bị hất văng ra ngoài.
“Lập tức gọi người đến đây!”
Lúc này, đám bảo vệ nhanh chóng la lên.
Đám người Hộ Liệt và Vương Đức Thuận nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Hộ Liệt khẽ nhíu mày.
“Vương Đức Thuận, ở thành phố Lục Đảo lại có kẻ to gan dám tự ý xông vào dinh thự của cậu à?”
Vương Đức Thuận bỗng sợ vã mồ hôi.
Tất nhiên ông ta không thể để Hộ Liệt có ấn tượng xấu về mình.
Bằng không nhỡ đâu Hộ Liệt cho rằng mình không đủ năng lực mà từ chối nâng đỡ, đổi sang giúp đỡ gia tộc khác thì sao?
“Anh Hộ, anh chờ một lát.”
“Em sẽ giết chết cái tên dám tự ý xông vào đây ngay.”
Vương Đức Thuận nói.
Lúc này Vương Huy Phát bất ngờ lên tiếng: “Ba à, ba cứ ở lại đây tiếp dượng đi! Để con xử lý chuyện này là được rồi.”
Song.
Bóng dáng người nào đó đã bước đến cửa chính của nhà họ.
Người đó chính là Diệp Đông.
“Anh định xử lý tôi thế nào?”
Diệp Đông đi thẳng đến giữa phòng rồi hỏi bằng giọng hững hờ.
Như thể tất cả những người trước mắt chỉ là tôm tép mà thôi.
“Oắt con khốn kiếp, lại dám ngông cuồng ở dinh thự nhà họ Vương tao.”
“Chấn Đông, mau bắt tên đó lại, phế tên đó đi, sau đó ném cho chó ăn.”
Vương Đức Thuận nổi giận đùng đùng, quát lớn.
Vương Huy Phát trả lời: “Ba, một mình con không đánh lại nó.”
“Nó chính là Diệp Đông.”
Lúc này giọng anh ta tràn đầy tự tin.
Anh ta cực kỳ tự tin, không còn vẻ yếu đuối và van nài như khi quỳ trên đất lúc trước nữa.
“Cái gì? Nó là tên khốn đó à!”
“Thằng khốn, mày to gan dám đe dọa nhà họ Vương tao, tội đáng muôn chết.”
Những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương lập tức phẫn nộ quát to.
Mấy vị võ giả tu luyện võ đạo của nhà họ Vương đều đã sẵn sàng chiến đấu, một số còn cầm vũ khí trên tay.
Lúc này, Vương Huy Phát nói: “Diệp Đông, nếu mày đã đến đây thì bây giờ mau quỳ xuống ngay!”
“Mày tự cắt đứt hai chân mình, sau đó đưa ra cái giá đền bù gấp đôi. Sáu trăm triệu mới được.”
“Sau đó hứa làm đầy tớ đê hèn cho nhà họ Vương của tao suốt đời, như vậy mày mới có thể kéo dài hơi tàn, sống hết quãng đời còn lại.”
Diệp Đông liếc nhìn đám người nhà họ Vương một vòng.
“Xem ra đây là quyết định chung của nhà họ Vương các người đúng không?”
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương và Vương Đức Thuận càng thêm giận dữ.
Lúc này đến cả bảo vệ của nhà họ Vương cũng đã rút súng ra.
“Thằng khốn, giờ mày đang ở địa bàn nhà họ Vương bọn tao mà còn dám phách lối vậy à? Mau quỳ xuống trả lời tao.”
“Lần này, mày to gan tự ý xông vào hang hổ thì chẳng khác nào tìm chết! Chấn Đông, cháu bảo nó tự cắt đứt hai chân, làm đầy tớ đê hèn cho nhà họ Vương chúng ta thật sự quá hời cho nó.”
Mấy vị lãnh đạo khác của nhà họ Vương lên tiếng.
Lúc này, Vương Đức Thuận lại mở miệng.
“Thật ra hình phạt mà Chấn Đông dành cho nó cũng được lắm.”
“Cứ để nó làm đầy tớ cho chúng ta! Như vậy nó mới biết thế nào là cảm giác nhục nhã tột cùng.”
Lúc này, Diệp Đông vẫn chẳng để ai vào mắt.
Anh nhẹ nhàng rảo bước tiến lên, đến gần Hộ Liệt.
“Thằng khốn, dám cả gan bất kính với Hộ gia chủ.”
“Thấy Hộ gia chủ còn không mau quỳ xuống!”
“Người chống lưng cho Hộ gia chủ là tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh, đủ để giết mày mấy chục lần.”
Đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương vừa quát mắng Diệp Đông vừa tươi cười nịnh nọt với Hộ Liệt.
Hộ Liệt nhìn Diệp Đông bằng ánh mắt thâm trầm.
Diệp Đông dừng chân cách ông ta khoảng năm mét.
Anh hơi ngoái đầu nhìn về phía đám người nhà họ Vương.
“Hang hổ? Chỉ là bãi rác thôi, còn dám tự xưng mình là hang hổ?”
Diệp Đông cất giọng dõng dạc.
Lúc này lửa giận của đám người nhà họ Vương hừng hực ngút trời.
“Thằng khốn, mày muốn chết!”
“Có tin bây giờ tao ra lệnh cho bảo vệ lập tức bắn mày thành cái sàng không?”
Lúc này Vương Đức Thuận lại hơi im lặng.
Bởi vì ông ta phát hiện Diệp Đông thật sự quá đỗi bình tĩnh.
Nhỡ đâu thực lực của Diệp Đông rất mạnh, sau lưng có thế lực mạnh nốt thì sao?
Chỉ mình nhà họ Vương của họ không đắc tội nổi với người ta thì sao?
Đúng lúc này.
“Chính ông cho họ tự tin đúng không?”
“Lập tức cút đi! Tôi có thể xem như ông chưa từng nhúng tay.”
Diệp Đông quay người lại rồi nhìn về phía Hộ Liệt.
Anh thật sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, chẳng phải xử lý Hộ Liệt sẽ lỡ nhiều thời gian sao? Vương Đức Thuận nghe vậy, gần như mở cờ trong bụng!
Hiện tại, Diệp Đông đã đắc tội với Hộ Liệt cực kỳ bất kính với ông ta.
Như vậy chắc chắn Hộ Liệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tất cả đã có nhà họ Hộ, thậm chí cả nhà họ Khương bảo kê.
“Thằng khốn Diệp Đông, mày đang xúc phạm đến Hộ gia chủ, vô cùng bất kính với Hộ gia chủ. Mau quỳ xuống chịu sự trừng phạt ngay đi!”
Vương Đức Thuận lập tức chớp lấy cơ hội và nói.
Một tia sáng vô cùng rực rỡ lóe lên trong mắt Hộ Liệt.
“Anh Hộ, anh không hổ là anh rể của em, không ngờ chuyện tốt như vậy mà anh có thể nghĩ tới em.”
“Ngoài ra, em sẽ cho anh thêm 5% cổ phần nữa.”
Mặt Vương Đức Thuận đầy kích động, cung kính và ngoan ngoãn.
Nếu ông ta có được sự ủng hộ của Khương Lập Miên, vậy những gia tộc lớn làm mưa làm gió ở thành phố Lục Đảo chẳng là cái thá gì cả.
Lực lượng của bốn gia tộc lớn ở thành phố Lục Đảo ngang ngửa nhà họ Vương.
Cho dù mình đưa ra 75% cổ phần, chỉ còn giữ lại 25% nhưng mình có thể nắm giữ 25% cổ phần khác của cả bốn gia tộc khác.
Như vậy tài nguyên mình nắm trong tay sẽ lên đên 125%!
Quan trọng nhất là sau này nhà họ Vương sẽ cai trị cả thành phố Lục Đảo.
Cho dù chỉ là cáo mượn oai hùm nhưng ông ta vẫn thu hoạch được một nguồn tài nguyên kếch xù.
Tương lai số tài sản thuộc về nhà họ Vương sẽ tăng gấp đôi so với hiện giờ.
Cớ gì không làm chứ.
Những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương lòng thầm kích động không thôi.
Họ đều là những tên cáo già, đương nhiên cũng có thể tính được món hời này.
“Cảm ơn dượng.”
Vương Huy Phát cũng tỏ ra cực kỳ kích động.
“Cảm ơn Hộ gia chủ.”
Những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Vương đều tỏ vẻ biết ơn.
Hộ Liệt ngồi trên ghế, mặt mày thản nhiên.
Nhưng thật ra sâu trong mắt ông ta lại mang vẻ bỡn cợt và khinh thường.
Ban đầu Khương Lập Miên bảo ông ta đòi 60% cổ phần nhưng chỉ cho ông ta mỗi 10%.
Bây giờ Hộ Liệt đòi thẳng 70% cổ phần, giữ riêng lại 20% cho mình.
Mà giờ Vương Đức Thuận còn quỳ xuống cầu xin cho ông ta thêm 5% cổ phần nữa, tổng cộng là 25%.
“Ha ha, không cần làm vậy đâu, mọi người đều là người nhà. Nếu sau này còn chuyện tốt giống vậy, tôi sẽ nhớ đến mọi người mà.”
“Còn về tên Diệp Đông gì đó, dù cậu ta mạnh thế nào đi nữa, không lẽ còn có được sức mạnh của tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh?”
Hộ Liệt nhẹ nhàng cất tiếng.
Vương Đức Thuận cứ cười tươi như hoa suốt, không còn lo lắng chút nào.
“Vâng, vâng, anh Hộ dạy dỗ rất đúng…”
Lúc này, những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Vương và người trong cuộc như Vương Huy Phát đều mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Thậm chí họ đã bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng vì có thể cùng hội cùng chèo với nhà họ Khương.
“Mày là ai? Lùi lại ngay!”
Đúng lúc này, tiếng quát của bảo vệ vang lên bên ngoài.
Thế nhưng.
Đáp lại họ là ba tiếng kêu rên đau đớn.
Ba tên bảo vệ bị hất văng ra ngoài.
“Lập tức gọi người đến đây!”
Lúc này, đám bảo vệ nhanh chóng la lên.
Đám người Hộ Liệt và Vương Đức Thuận nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Hộ Liệt khẽ nhíu mày.
“Vương Đức Thuận, ở thành phố Lục Đảo lại có kẻ to gan dám tự ý xông vào dinh thự của cậu à?”
Vương Đức Thuận bỗng sợ vã mồ hôi.
Tất nhiên ông ta không thể để Hộ Liệt có ấn tượng xấu về mình.
Bằng không nhỡ đâu Hộ Liệt cho rằng mình không đủ năng lực mà từ chối nâng đỡ, đổi sang giúp đỡ gia tộc khác thì sao?
“Anh Hộ, anh chờ một lát.”
“Em sẽ giết chết cái tên dám tự ý xông vào đây ngay.”
Vương Đức Thuận nói.
Lúc này Vương Huy Phát bất ngờ lên tiếng: “Ba à, ba cứ ở lại đây tiếp dượng đi! Để con xử lý chuyện này là được rồi.”
Song.
Bóng dáng người nào đó đã bước đến cửa chính của nhà họ.
Người đó chính là Diệp Đông.
“Anh định xử lý tôi thế nào?”
Diệp Đông đi thẳng đến giữa phòng rồi hỏi bằng giọng hững hờ.
Như thể tất cả những người trước mắt chỉ là tôm tép mà thôi.
“Oắt con khốn kiếp, lại dám ngông cuồng ở dinh thự nhà họ Vương tao.”
“Chấn Đông, mau bắt tên đó lại, phế tên đó đi, sau đó ném cho chó ăn.”
Vương Đức Thuận nổi giận đùng đùng, quát lớn.
Vương Huy Phát trả lời: “Ba, một mình con không đánh lại nó.”
“Nó chính là Diệp Đông.”
Lúc này giọng anh ta tràn đầy tự tin.
Anh ta cực kỳ tự tin, không còn vẻ yếu đuối và van nài như khi quỳ trên đất lúc trước nữa.
“Cái gì? Nó là tên khốn đó à!”
“Thằng khốn, mày to gan dám đe dọa nhà họ Vương tao, tội đáng muôn chết.”
Những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương lập tức phẫn nộ quát to.
Mấy vị võ giả tu luyện võ đạo của nhà họ Vương đều đã sẵn sàng chiến đấu, một số còn cầm vũ khí trên tay.
Lúc này, Vương Huy Phát nói: “Diệp Đông, nếu mày đã đến đây thì bây giờ mau quỳ xuống ngay!”
“Mày tự cắt đứt hai chân mình, sau đó đưa ra cái giá đền bù gấp đôi. Sáu trăm triệu mới được.”
“Sau đó hứa làm đầy tớ đê hèn cho nhà họ Vương của tao suốt đời, như vậy mày mới có thể kéo dài hơi tàn, sống hết quãng đời còn lại.”
Diệp Đông liếc nhìn đám người nhà họ Vương một vòng.
“Xem ra đây là quyết định chung của nhà họ Vương các người đúng không?”
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương và Vương Đức Thuận càng thêm giận dữ.
Lúc này đến cả bảo vệ của nhà họ Vương cũng đã rút súng ra.
“Thằng khốn, giờ mày đang ở địa bàn nhà họ Vương bọn tao mà còn dám phách lối vậy à? Mau quỳ xuống trả lời tao.”
“Lần này, mày to gan tự ý xông vào hang hổ thì chẳng khác nào tìm chết! Chấn Đông, cháu bảo nó tự cắt đứt hai chân, làm đầy tớ đê hèn cho nhà họ Vương chúng ta thật sự quá hời cho nó.”
Mấy vị lãnh đạo khác của nhà họ Vương lên tiếng.
Lúc này, Vương Đức Thuận lại mở miệng.
“Thật ra hình phạt mà Chấn Đông dành cho nó cũng được lắm.”
“Cứ để nó làm đầy tớ cho chúng ta! Như vậy nó mới biết thế nào là cảm giác nhục nhã tột cùng.”
Lúc này, Diệp Đông vẫn chẳng để ai vào mắt.
Anh nhẹ nhàng rảo bước tiến lên, đến gần Hộ Liệt.
“Thằng khốn, dám cả gan bất kính với Hộ gia chủ.”
“Thấy Hộ gia chủ còn không mau quỳ xuống!”
“Người chống lưng cho Hộ gia chủ là tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh, đủ để giết mày mấy chục lần.”
Đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Vương vừa quát mắng Diệp Đông vừa tươi cười nịnh nọt với Hộ Liệt.
Hộ Liệt nhìn Diệp Đông bằng ánh mắt thâm trầm.
Diệp Đông dừng chân cách ông ta khoảng năm mét.
Anh hơi ngoái đầu nhìn về phía đám người nhà họ Vương.
“Hang hổ? Chỉ là bãi rác thôi, còn dám tự xưng mình là hang hổ?”
Diệp Đông cất giọng dõng dạc.
Lúc này lửa giận của đám người nhà họ Vương hừng hực ngút trời.
“Thằng khốn, mày muốn chết!”
“Có tin bây giờ tao ra lệnh cho bảo vệ lập tức bắn mày thành cái sàng không?”
Lúc này Vương Đức Thuận lại hơi im lặng.
Bởi vì ông ta phát hiện Diệp Đông thật sự quá đỗi bình tĩnh.
Nhỡ đâu thực lực của Diệp Đông rất mạnh, sau lưng có thế lực mạnh nốt thì sao?
Chỉ mình nhà họ Vương của họ không đắc tội nổi với người ta thì sao?
Đúng lúc này.
“Chính ông cho họ tự tin đúng không?”
“Lập tức cút đi! Tôi có thể xem như ông chưa từng nhúng tay.”
Diệp Đông quay người lại rồi nhìn về phía Hộ Liệt.
Anh thật sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, chẳng phải xử lý Hộ Liệt sẽ lỡ nhiều thời gian sao? Vương Đức Thuận nghe vậy, gần như mở cờ trong bụng!
Hiện tại, Diệp Đông đã đắc tội với Hộ Liệt cực kỳ bất kính với ông ta.
Như vậy chắc chắn Hộ Liệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tất cả đã có nhà họ Hộ, thậm chí cả nhà họ Khương bảo kê.
“Thằng khốn Diệp Đông, mày đang xúc phạm đến Hộ gia chủ, vô cùng bất kính với Hộ gia chủ. Mau quỳ xuống chịu sự trừng phạt ngay đi!”
Vương Đức Thuận lập tức chớp lấy cơ hội và nói.
Một tia sáng vô cùng rực rỡ lóe lên trong mắt Hộ Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.