Chương 29: Vinh Vỹ bị ép
Park Janie
20/07/2022
Diệp Đông lúc này cũng cảm thấy những người này quá mức giả tạo, chỉ cần động vào lợi ích thì mọi thứ đều có thể.
“Xem nào, tôi còn không biết tôi muốn gì đấy.” Bộ dạng Diệp Đông vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt này thật muốn đánh.
Nhưng Vinh Vỹ chỉ có thể nhịn lại mà nói chuyện nhỏ nhẹ, vì sao ư?
Trong clip kia là một đống hỗn độn, chưa kể bằng chứng có thể làm cho Vinh gia sụp đổ kia còn ở trong tay Diệp Đông.
Vinh Vỹ xem như bị Diệp Đông bắt thóp rồi.
“Cậu Diệp cứ nói rõ…” Vinh Vỹ hạ giọng.
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn Kiều gia thực sự chấm dứt liên hệ với Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên. Tôi muốn họ được yên ổn.” Diệp Đông vừa nói lại nhìn tới Kiều Phong đang tức đỏ mặt.
“À chuyện này không hề gì.” Tuy là chuyện nhà của Kiều gia nhưng Vinh Vỹ đang cố nịnh nọt thì điều gì hắn cũng gật đầu.
“Tôi hỏi anh sao? Là tôi hỏi Kiều gia. Trừ khi…anh là người nhà của Kiều gia.” Diệp Đông hừ giọng nói.
Vinh Vỹ chỉ đang lo lắng không biết làm sao có thể bảo vệ những bí mật kia, nào có quan tâm nhiều như thế.
Kiều Phong mặt đen, vô cùng tức giận, ánh mắt căm giận nhìn Diệp Đông.
“Hừ, mày biết nói chuyện nhà Kiều gia, thì đừng xen vào.” Kiều Phong tức giận không có chỗ trút.
“Chuyện Kiều gia tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là cha vợ cùng vợ tôi.” Diệp Đông nghiêm túc nói.
Vinh Vỹ đang nóng lòng cũng không quản được nhiều.
“Kiều Phong, ông chẳng phải đẩy Kiều Lệ My đi là đã xong. Cứ vậy đi, không phải tốt sao?” Hắn ta lên tiếng.
“Tốt? Con gái con trai của tôi đều bị hủy rồi, cậu nghĩ tôi để yên cho họ sao? Còn không phải vì cậu muốn có Kiều Lệ My, đã vậy tôi càng không bỏ qua cho họ.” Kiều Phong cũng không còn sợ Vinh Vỹ nữa.
Sau chuyện này Kiều thị cũng bị bôi đen, sợ rằng về sau không còn tư cách ngốc đầu, cũng không còn tiếng nói trong giới thượng lưu.
Ông ta còn e ngại Vinh vỹ kia sao?
“Vinh thiếu, cậu hỏi tôi muốn gì. Tôi đã nói, xem ra tôi vẫn là tự bảo vệ người nhà mình rồi.” Diệp Đông nheo mắt, nguy hiểm nói.
Nhìn bằng chứng trong tay Diệp Đông, cùng với mọi chuyện xảy ra, Vinh Vỹ vô cùng khó chịu.
Chỉ cần những thứ nay công khai, đừng nói là Vinh thị, Vinh gia sẽ tống cổ anh đi. Mọi thứ của anh sẽ mất hết.
Chưa kể bao nhiêu bí mật của hắn về việc tranh đấu gia tộc cũng ở đó, đừng nói là bị Vinh gia đuổi đi mà còn kéo rất nhiều thù hận.
Những vị chính trị gia kia chưa chắc đã bỏ qua, hiện tại điều hắn mong muốn là Diệp Đông không công khai những thứ kia ra ngoài.
“Này…” Vinh Vỹ suy nghĩ, cũng không nghĩ được cách nào.
“Kiều Phong, ông cho rằng tôi không làm gì được Kiều gia các ông? Nếu không phải vợ tôi còn mang họ Kiều, các người nghĩ còn có thể đứng đây sao?” Diệp Đông nhìn Kiều Phong đang ôm lòng thù hận mà nói.
“Ông nói đi, làm sao ông mới không động vào Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên.” Vinh Vỹ nóng nảy hơn cả Diệp Đông, thái độ biến đổi nhanh vô cùng.
“Con gái tôi là cậu hủy nó. Cậu chịu trách nhiệm với nó, cũng xem như người Kiều gia, khi đó tôi còn cần Kiều Lệ My làm gì.” Kiều Phong chợt nhíu mày, cảm thấy như nắm bắt được cốt lõi.
Tuy ông không rõ trong tài liệu kia có gì, nhưng ông biết hơn ai hết đó là điểm yếu của Vinh thiếu.
Vậy ông chẳng phải nên lợi dụng, Kiều Lệ My kia đi cũng tốt, chỉ là ông tức giận thay con muốn kéo bọn họ xuống nước.
Nhưng nếu Vinh thiếu đồng ý lấy Kiều Ngọc Nhã, thì việc này lại khác.
“Ông…” Vĩnh Vỹ nhìn Diệp Đông, lại nhìn Kiều Phong.
Cảm giác như hai người nay đang ép mình.
Quả thực Diệp Đông đang muốn bức ép Vinh Vỹ, anh không thể ở cạnh Kiều Lệ My cả ngày, mà Kiều Lượng Nguyên lại là người nhẹ dạ.
Thay vì lo sợ thì cắt đứt hẳn, để Vinh Vỹ lấy Kiều Ngọc Nhã, sau đó cột chặt họ với nhau.
Diệp Đông muốn một mồi lửa cho bọn họ thành tro, nhưng còn ngại Kiều Lệ My, nên anh đành đi từng bước.
“Vinh thiếu, tôi nói rồi. Chỉ cần tôi yên tâm, thì anh cũng yên tâm.” Diệp Đông ẩn ý nói.
Hắn ta vô cùng khó chịu, cứ cho là do hắn thì cùng lắm sẽ bù đắp bằng lợi ích, Kiều Ngọc Nhã kia cũng rất được mắt hắn.
Nhưng còn cách xa những người phụ nữ khác, hắn cũng không muốn cưới cô ta, vậy mà hiện tại còn bị ép.
Chưa kể, theo như đoạn clip ngắn kia thì giữa hai chị em Kiều Ngọc Nhã cùng Kiều Hoàng Uy còn có…
Hắn nuốt sao nổi chứ?
“Có thể thương lượng không?” Vinh Vỹ suy nghĩ hướng khác.
“Tôi chỉ quan tâm một điều này, trừ khi anh lấy Kiều Ngọc Nhã, nếu không…” Diệp Đông bỏ ngỏ lời nói muốn để Vinh Vỹ tự duy diễn.
Anh quay sang Kiều Phong cười nói: “Xem như tôi trả ân tình Kiều gia, giúp con gái ông gả cao, ông đừng phiền vợ chồng tôi.”
Tuy lời nói là vậy nhưng Diệp Đông cũng không quá tin tưởng vào cái đức hạnh chó tha của Kiều Phong.
“Xem nào, tôi còn không biết tôi muốn gì đấy.” Bộ dạng Diệp Đông vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt này thật muốn đánh.
Nhưng Vinh Vỹ chỉ có thể nhịn lại mà nói chuyện nhỏ nhẹ, vì sao ư?
Trong clip kia là một đống hỗn độn, chưa kể bằng chứng có thể làm cho Vinh gia sụp đổ kia còn ở trong tay Diệp Đông.
Vinh Vỹ xem như bị Diệp Đông bắt thóp rồi.
“Cậu Diệp cứ nói rõ…” Vinh Vỹ hạ giọng.
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn Kiều gia thực sự chấm dứt liên hệ với Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên. Tôi muốn họ được yên ổn.” Diệp Đông vừa nói lại nhìn tới Kiều Phong đang tức đỏ mặt.
“À chuyện này không hề gì.” Tuy là chuyện nhà của Kiều gia nhưng Vinh Vỹ đang cố nịnh nọt thì điều gì hắn cũng gật đầu.
“Tôi hỏi anh sao? Là tôi hỏi Kiều gia. Trừ khi…anh là người nhà của Kiều gia.” Diệp Đông hừ giọng nói.
Vinh Vỹ chỉ đang lo lắng không biết làm sao có thể bảo vệ những bí mật kia, nào có quan tâm nhiều như thế.
Kiều Phong mặt đen, vô cùng tức giận, ánh mắt căm giận nhìn Diệp Đông.
“Hừ, mày biết nói chuyện nhà Kiều gia, thì đừng xen vào.” Kiều Phong tức giận không có chỗ trút.
“Chuyện Kiều gia tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là cha vợ cùng vợ tôi.” Diệp Đông nghiêm túc nói.
Vinh Vỹ đang nóng lòng cũng không quản được nhiều.
“Kiều Phong, ông chẳng phải đẩy Kiều Lệ My đi là đã xong. Cứ vậy đi, không phải tốt sao?” Hắn ta lên tiếng.
“Tốt? Con gái con trai của tôi đều bị hủy rồi, cậu nghĩ tôi để yên cho họ sao? Còn không phải vì cậu muốn có Kiều Lệ My, đã vậy tôi càng không bỏ qua cho họ.” Kiều Phong cũng không còn sợ Vinh Vỹ nữa.
Sau chuyện này Kiều thị cũng bị bôi đen, sợ rằng về sau không còn tư cách ngốc đầu, cũng không còn tiếng nói trong giới thượng lưu.
Ông ta còn e ngại Vinh vỹ kia sao?
“Vinh thiếu, cậu hỏi tôi muốn gì. Tôi đã nói, xem ra tôi vẫn là tự bảo vệ người nhà mình rồi.” Diệp Đông nheo mắt, nguy hiểm nói.
Nhìn bằng chứng trong tay Diệp Đông, cùng với mọi chuyện xảy ra, Vinh Vỹ vô cùng khó chịu.
Chỉ cần những thứ nay công khai, đừng nói là Vinh thị, Vinh gia sẽ tống cổ anh đi. Mọi thứ của anh sẽ mất hết.
Chưa kể bao nhiêu bí mật của hắn về việc tranh đấu gia tộc cũng ở đó, đừng nói là bị Vinh gia đuổi đi mà còn kéo rất nhiều thù hận.
Những vị chính trị gia kia chưa chắc đã bỏ qua, hiện tại điều hắn mong muốn là Diệp Đông không công khai những thứ kia ra ngoài.
“Này…” Vinh Vỹ suy nghĩ, cũng không nghĩ được cách nào.
“Kiều Phong, ông cho rằng tôi không làm gì được Kiều gia các ông? Nếu không phải vợ tôi còn mang họ Kiều, các người nghĩ còn có thể đứng đây sao?” Diệp Đông nhìn Kiều Phong đang ôm lòng thù hận mà nói.
“Ông nói đi, làm sao ông mới không động vào Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên.” Vinh Vỹ nóng nảy hơn cả Diệp Đông, thái độ biến đổi nhanh vô cùng.
“Con gái tôi là cậu hủy nó. Cậu chịu trách nhiệm với nó, cũng xem như người Kiều gia, khi đó tôi còn cần Kiều Lệ My làm gì.” Kiều Phong chợt nhíu mày, cảm thấy như nắm bắt được cốt lõi.
Tuy ông không rõ trong tài liệu kia có gì, nhưng ông biết hơn ai hết đó là điểm yếu của Vinh thiếu.
Vậy ông chẳng phải nên lợi dụng, Kiều Lệ My kia đi cũng tốt, chỉ là ông tức giận thay con muốn kéo bọn họ xuống nước.
Nhưng nếu Vinh thiếu đồng ý lấy Kiều Ngọc Nhã, thì việc này lại khác.
“Ông…” Vĩnh Vỹ nhìn Diệp Đông, lại nhìn Kiều Phong.
Cảm giác như hai người nay đang ép mình.
Quả thực Diệp Đông đang muốn bức ép Vinh Vỹ, anh không thể ở cạnh Kiều Lệ My cả ngày, mà Kiều Lượng Nguyên lại là người nhẹ dạ.
Thay vì lo sợ thì cắt đứt hẳn, để Vinh Vỹ lấy Kiều Ngọc Nhã, sau đó cột chặt họ với nhau.
Diệp Đông muốn một mồi lửa cho bọn họ thành tro, nhưng còn ngại Kiều Lệ My, nên anh đành đi từng bước.
“Vinh thiếu, tôi nói rồi. Chỉ cần tôi yên tâm, thì anh cũng yên tâm.” Diệp Đông ẩn ý nói.
Hắn ta vô cùng khó chịu, cứ cho là do hắn thì cùng lắm sẽ bù đắp bằng lợi ích, Kiều Ngọc Nhã kia cũng rất được mắt hắn.
Nhưng còn cách xa những người phụ nữ khác, hắn cũng không muốn cưới cô ta, vậy mà hiện tại còn bị ép.
Chưa kể, theo như đoạn clip ngắn kia thì giữa hai chị em Kiều Ngọc Nhã cùng Kiều Hoàng Uy còn có…
Hắn nuốt sao nổi chứ?
“Có thể thương lượng không?” Vinh Vỹ suy nghĩ hướng khác.
“Tôi chỉ quan tâm một điều này, trừ khi anh lấy Kiều Ngọc Nhã, nếu không…” Diệp Đông bỏ ngỏ lời nói muốn để Vinh Vỹ tự duy diễn.
Anh quay sang Kiều Phong cười nói: “Xem như tôi trả ân tình Kiều gia, giúp con gái ông gả cao, ông đừng phiền vợ chồng tôi.”
Tuy lời nói là vậy nhưng Diệp Đông cũng không quá tin tưởng vào cái đức hạnh chó tha của Kiều Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.