Chương 50: | Đội săn thú thành Thợ Săn
Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)
11/06/2024
Dừa biến dị cao gần ba mươi mét, trái dừa xanh mơn mởn giắt trên ngọn cây, từng quả chen chúc sát rạt nhau, xem chừng có ít nhất hai, ba chục trái.
Linh dương đực dừng chân dưới gốc cây, Diệp An nhảy xuống, đi quanh cây dừa một vòng, mới nhận ra là không có dụng cụ thích hợp thì rất khó để trèo lên cây cao như vậy. Sau khi biến dị, vỏ cây dừa có chi chít sẹo đỏ* nhọn hoắt, nếu không dùng bất kỳ phương pháp bảo vệ nào mà cứ thế trèo lên, chẳng biết sẽ bị cứa cho mấy vết nữa.
*sẹo dừa là vết sẹo lá dừa rụng để lại, người ta thường dùng số lượng sẹo trên thân cây dừa để kiểm tra điều kiện sinh trưởng cũng như sự phát triển của từng cây dừa
Hết cách rồi, đành phải tìm cách chặt cây thôi.
Trái dừa ăn được, mà thân cây và tàu lá cũng có thể dựng thành chỗ trú ẩn. Một thân một mình ở nơi xa lạ, không có bất kỳ thứ gì để bảo vệ bản thân, đến tối sẽ rất nguy hiểm
Diệp An nhặt đoản đao bị sừng linh dương làm gãy, một tay cầm chuôi đao, tay còn lại đè lên sống đao, chọn một chỗ, bắt đầu gọt vỏ cây dừa theo hướng từ trên xuống dưới.
Vỏ cây rất cứng, Diệp An cắt liên tục mấy cái cũng chỉ đục thủng được một lỗ. Chất nhựa trắng chảy ra từ lưỡi đao, dọc theo sẹo dừa trên thân, tạo thành một dòng nước nhỏ ngoằn ngoèo, thoang thoảng hương thơm ngọt thanh.
Không rõ thứ này có thể ăn được hay không nên Diệp An không đụng tới, mặc kệ nhựa cây chảy xuôi theo thân cây. Đàn linh dương thì rất phấn khích, linh dương đực cất bước đi đầu, lè lưỡi liếm nhựa cây nhỏ giọt, truyền sang cảm xúc sung sướng.
“Ăn được à?” Diệp An nhìn về phía linh dương đực, thông qua liên kết hai bên, mới chắc chắn là nhựa cây này có thể ăn, bèn tránh sang một bên, để mặc bầy linh dương bước tới liếm uống.
Đến khi nhựa cây chảy đủ rồi, Diệp An tiếp tục tước vỏ cây.
Đoản đao bị kẹt trong vết sẹo, Diệp An cẩn thận tránh phần đầu nhọn của sẹo dừa, lấy tay cầm mép vỏ cây, bắt đầu dùng sức xé xuống. Được mấy lần, cậu mới xé được một khúc vỏ cây dài một mét, rộng hai nắm tay.
Vỏ cây rất nặng, cầm mà cảm thấy nặng trịch. Diệp An thử bẻ cong mấy cái, cảm giác rất giống da thú chưa thuộc. Bên trong chảy ra nhựa cây màu trắng, khi bị ánh nắng hong khô thì bắt đầu dính lại, lớp ngoài đầy gai nhọn, sờ khá là sần sùi.
Dác cây* màu trắng lộ ra ngay trước mắt, nhựa cây chảy ra nhiều hơn, tỏa hương ngọt thanh, đàn linh dương hưng phấn thấy rõ, Diệp An cũng mở nắp ống gỗ bên hông ra, đổ đầy nhựa cây, đặt dưới mũi ngửi thử, rồi mới đậy nắp ống gỗ cho kín.
*Đây là từ ngữ liên quan đến kiến thức về cây thân gỗ và có thể gây hiểu lầm với kiến thức thông thường, mời các bạn đọc xem kỹ hơn tại mục 6, 7 trong phần Danh sách các loài động thực vật được nhắc đến trong truyện
Đây là thói quen từ sau khi gặp được Linh Lan.
Hễ là những loài thực vật biến dị không rõ nguồn gốc, Diệp An luôn thích ngửi qua một lần, theo như lời Linh Lan thì cách dễ nhất để nhận biết rõ thực vật đó có độc hay không chính là mùi hương.
Thực vật có độc sau khi biến dị đều có mùi kỳ lạ, phần lớn rất hăng, khiến người ta vô thức thấy khó chịu.
Diệp An cột ống gỗ bên hông, rồi quấn gân cá vòng quanh bàn tay, cử động ngón tay vài lần, chắc chắn đủ dày rồi, bỗng nắm chặt tay lại, cánh tay đưa ra sau, gồng sức lên, nện thật mạnh xuống dác cây bị lột ra trơ trọi.
Nắm đấm nện xuống dác cây làm vỡ nát lớp gỗ cứng bên ngoài, chẳng khác nào đánh vào một đống bọt, lõm vào cái một.
Diệp An thu tay lại, quan sát chỗ bị đấm, chính giữa dác cây là vết hằn của nắm tay, bên mép rất sáng, nhưng màu sắc ngay chính giữa thì đậm hơn bên ngoài nhiều, nhựa cây chảy ồ ạt, xem ra đây hẳn là phần lõi của cây dừa biến dị.
Dác cây dừa biến dị cứng vô cùng, không thua gì một tảng đá cỡ lớn. Diệp An lại có thể đập thủng dễ như bỡn là hiểu thể lực của cậu bây giờ lớn cỡ nào.
Mới đầu cậu không nhận ra chuyện này, mãi tới khi rút đoản đao ra và cố gọt vỏ thêm nữa, mũi đao sượt qua vỏ cây như thể trên trượt trên miếng sắt, gây ra tiếng cọ xát nhức nhối, cậu mới ý thức được thể lực của mình lại có thay đổi lần nữa.
Giơ nắm đấm nhìn thử, cử động ngón mấy cái, khớp ngón tay phát ra tiếng crắc crắc. Diếp An siết ngón tay lại, lần này vận nhiều sức hơn, đấm thẳng vào chính giữa dác cây.
Một đấm rồi lại thêm một đấm, lõi cây dừa bị vỡ tan tành làm nhựa cây bắn tung tóe, dính đầy trên cánh tay và vai cậu.
Phần lõi rơi vương vãi trên đất, bầy linh dương biến dị xung quanh mau lẹ nhào tới, kể cả linh dương non cũng cố gắng tranh nhau món ăn hiếm khi có được này.
Trong mùa khô, khó mà tìm được nguồn nước ổn định, cả thực vật có thể ăn cũng ít. Linh dương biến dị có thể ăn thịt, nhưng phần lớn thời gian, chúng vẫn quen ăn cỏ và lá cây hơn.
Nhựa cây và phần lõi có vị rất thanh, giàu dinh dưỡng, rất được linh dương thích. Vì tranh nhau một miếng lõi cây nhỏ mà chúng thậm chí còn nhe răng hầm hừ nhau, cả linh dương đực cũng không ngoại lệ.
Diệp An giơ nắm tay đã đập dác cây lên nhìn, cởi gân cá quấn quanh bàn tay ra mới thấy khớp ngón tay và mu bàn tay có hơi sưng. Lúc bao bằng gân cá thì không thấy đau, nhưng tới khi tháo ra thì đau nhói lên.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn, vết bầm hơi lõm nhẹ, tuy không bị thương đến gân cốt nhưng vẫn đau tới mức khiến cậu phải xuýt xoa. Cậu bèn vẫy mạnh tay, dù biết không thể bớt đau, nhưng đó chỉ là theo thói quen mà thôi.
Diệp An cẩn thận tránh chỗ sẹo cây, ấn giữ khúc dác cây bị lấy ra, ra sức đẩy mạnh sang một bên, ra hiệu cho linh dương cùng đẩy với mình.
“Đẩy ngã cái cây này, lõi cây trong đó đều thuộc về tụi mày.” Diệp An vừa nói, vừa chỉ dác cây màu trắng, đồng thời truyền suy nghĩ sang để nó có thể hiểu toàn vẹn ý cậu muốn nói.
Khát vọng của bầy linh dương với đồ ăn chiếm hết cả não, không cần Diệp An nói thêm, cũng không cần linh dương đực gọi lại, vồn vã chạy tới, dựa theo hướng dẫn của cậu, cúi đầu cụng sừng vào thân cây.
Năm, sáu con linh dương cụng tới cụng lui mấy lần mới đổ nghiêng được cây dừa. Diệp An tiếp tục ra sức, một tiếng két vang lên, cây dừa cao lớn đổ ngã cái rầm, đập thẳng vào trong bụi cỏ, làm tảng đá vỡ vụn và bụi đất văng tứ tung.
Diệp An giữ lời hứa, xé mở vỏ cây bị nứt ra, đập vỡ lớp dác cây cứng rắn bên ngoài, đưa cho bầy linh dương toàn bộ phần lõi cây màu trắng.
Khi miếng lõi cây to đùng xuất hiện, mùi nhựa cây càng thơm phức, Diệp An kiềm không được giơ ngón tay dính chút nhựa cho vào miệng, không ngon như nho biến dị cậu từng ăn, mà giống nước mía nhưng không gắt họng, vị ngọt có thể giải khát. Tiếc là cậu không có dụng cụ thích hợp, không thì có thể tích trữ nhiều hơn.
Bầy linh dương tụ lại, vùi đầu vào trong cái lỗ do Diệp An đập vỡ ra, há miệng gặm cắn lõi cây ngọt thanh.
Diệp An đi sang chỗ tàu lá dừa, chặt mấy trái dừa màu xanh mướt, rồi đi tìm nhặt hết hết những trái rớt lăn lóc xung quanh về chất thành đống, tổng lại có hơn ba mươi trái.
Vỏ trái dừa xanh mướt, trái nào cũng to cỡ một quả banh bóng đá. Cậu ngồi xuống cạnh thân cây, giơ đoản đao chặt mở một trái, nhìn thấy nước dừa trong vắt bên trong.
Giơ tay lau mồ hôi trên mặt, Diệp An cắm phập đoản đao trên mặt đất, cầm trái dừa lên đổ vào trong miệng.
Nước dừa mát lành trôi xuống cuống họng, có mấy giọt nhỏ lên mặt rồi chảy dọc theo gò má, cậu cũng mặc kệ, uống một hơi cạn sạch nước dừa, rồi nạo cơm dừa ăn hết, hương vị có hơi khác với cơm dừa cậu biết, giòn như quả lê, nhưng ngon hơn lê nhiều.
Đặt trái dừa rỗng tuếch xuống, Diệp An vẫn chưa thỏa mãn lắm. Cậu liếc mắt sang mấy trái dừa chất chồng, nhưng cuối cùng cũng không qua đó lấy thêm, mà đứng dậy lột vỏ cây tiếp, uốn lớp vỏ cứng thành kích cỡ vừa phải rồi mang ra phơi khô dưới ánh nắng.
Sắc trời không còn sớm nữa, gần đó lại có nguồn nước, khó mà đoán được sẽ đụng độ phải loài thú biến dị nào.
May mà rừng dừa này cách nguồn nước một khoảng nhất định, cậu phải mau mau một chút, có cây dừa bị đổ ngã này, mới có thể dựng được một chỗ trú ẩn trước khi mặt trời lặn.
“Không cần lớn quá, dài cỡ vầy là đủ rồi.”
Diệp An đi dọc theo thân cây tới đằng trước, bước chưa tới mười bước thì dừng lại, nhặt một khúc cây trong bụi cây bị đè nát lên cắm trên mặt đất làm ký hiệu. Sau đó, cậu quay lại tới trước chỗ tàu lá, giơ đao chặt mấy tàu lá to như cánh tay, chất mấy cành dài cỡ hai, ba mét lại cùng một chỗ, định bụng dùng chúng để dựng chỗ trú ẩn.
Trong lúc cậu luôn tay, bầy linh dương đã khoét sạch quá nửa khúc lõi cây, chỉ để lại vỏ cây cứng màu ngà sữa, trông như một cái ống trụ bị đào rỗng vắt ngang trên mặt đất.
Diệp An lại gần, một tay đặt lên chóp vỏ cây, ló đầu nghía vào trong xem thử, thì thấy không gian bên trong không rộng rãi cho lắm, nhưng đủ để cậu nằm vào trong, trở mình ngồi cũng không thành vấn đề. Sắp xếp lại chỗ hở một chút là có thể biến thành một nơi trú ẩn rất tốt.
“Cứ làm vậy đi.”
Diệp An quay đầu cầm vỏ cây tới, ra sức xé thành từng mảnh nhỏ, dùng thay như dây thừng. Rồi khiêng tàu lá đã chặt lại đây, lấy dây cột chúng lên trên thân cây, đảm bảo che khuất được chỗ trú ẩn.
Linh dương đực rất chi là tò mò hành động của cậu, truyền sang cảm xúc khó hiểu, Diệp An giải thích cho nó hai chữ “an toàn“.
“Chui vào đây, che chỗ này lại, cực kỳ an toàn.”
Diệp An chỉ thân cây bị đào rỗng, rồi cầm cuống lá ra dấu mấy cái, nhưng linh dương đực vẫn không hiểu. Diệp An cũng không cần nó hiểu, cậu chỉ cần có một sinh vật sống nghe mình nói chuyện, phân tán sự chú ý để làm dịu sự sốt ruột và bất an trong lòng lúc này là đủ.
Cậu vốn cho rằng mình sẽ được sống yên ổn một thời gian, ai ngờ lại gặp phải cơn tai bay vạ gió này, đầu tiên là bầy ong bắp cày, tiếp ngay sau đó là đàn voi, mà xui xẻo hơn lại rơi vào trong dòng sông ngầm dưới lòng đất, trôi dạt tới vùng đất xa lạ này.
Lúc bận rộn thì thôi, nhưng một khi dừng lại, cảm giác lưng chừng quen thuộc lại ập tới. Cậu không thể không thử tìm cách phân tán sự chú ý, tránh cho bản thân chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Cuống lá được cố định trên thân cây, phần tàu lá nhỏ dài được đan lại với nhau, rồi cột bằng vỏ cây được phơi khô, chỗ trú ẩn xem như hoàn thành.
Diệp An đứng thẳng người, hoạt động cánh tay vài lần, nhìn về phía thác nước rủ xuống đằng xa.
Từ lúc rơi xuống sông ngầm cho tới khi rời khỏi lòng đất, hầu hết thời gian cậu đều trôi xuôi theo dòng nước, tính sơ thì cũng cỡ bảy, tám ngày. Nếu đổi thành đi trên đất liền, dù có tính được hướng đi chính xác thì cũng phải tốn gấp đôi thời gian.
Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, Diệp An không chắc mình có thể tìm được nguồn nước trên đường về không. Nếu tìm không ra, e là còn chưa trở lại cô đảo thì cậu đã bị chết vì khát.
Kiềm nén cảm xúc đột nhiên dâng trào lại, Diệp An cầm vỏ dừa rỗng tuếch lên, lấy vỏ cây còn thừa bọc lại, định bụng tới chỗ hồ nước múc gáo nước, rồi quay lại nhóm lửa.
Mặt trời bắt đầu có dấu hiệu lặn xuống nơi trời tây, rặng mây đỏ phủ kín trời.
Cạnh hồ nước lục tục có mấy loài thú biến dị xuất hiện, giờ chỉ mới có vài con, cậu phải hành động mau lên, nếu may mắn có thể săn được vài con thú nhỏ cho bữa tối nay.
Lúc Diệp An bận bịu, có bầy lớn thú biến dị đi về phía hồ nước.
Đằng sau chúng, có ba chiếc xe cải tạo theo ở phía xa, thân xe có ký hiệu màu đen, chứng tỏ những người này thuộc thành Thợ Săn, do Tiêu Môn tự mình dẫn đội.
Mục đích của đội xe là săn tê giác biến dị.
Thịt tê giác không ngon lắm, nhưng xương và máu lại là nguyên liệu điều chế thuốc khá tốt, luôn có người ở khu mậu dịch thu mua. Vả lại, Tiêu Môn mang về rất nhiều dược sĩ từ thành Thương Nhân, mà các loại thuốc anh cần thì xương cốt tê giác là thứ không thể thiếu.
“Thủ lĩnh, chừng nào ra tay?” Jason vừa lái xe, vừa nhìn đàn thú đang hất tung cát bụi đằng trước, phấn khởi liếm môi hỏi.
“Không vội, theo sau trước đã, đợi tới chỗ nguồn nước thì tìm cơ hội.” Tiêu Môn cầm thanh trường đao chưa khắc nào rời khỏi người, ngón tay vuốt hoa văn trên cán và vỏ đao, ra lệnh cho thành viên trong đội.
Tập thể thợ săn không có ý kiến gì.
Cả đám bọn họ chạy theo sau đàn tê giác này mấy ngày, tận mắt trông thấy các loài thú biến dị tụ lại không ngừng, giữa lúc đó vậy mà lại không xảy ra xung đột nào, tất cả đều một lòng đi thẳng về một hướng.
Điều này chứng tỏ là chúng đang tìm nguồn nước.
Đối với đồng bằng vào mùa khô, nguồn nước cực kỳ quý hiếm, cũng là nơi dễ xảy ra rối loạn nhất. Nếu thành chủ đã ra lệnh, mọi người đều tiếp tục thẳng tiến theo đuôi, chừng nào tới gần chỗ nguồn nước thì sẽ tìm cách gây rối cho đàn dị thú, rồi thừa cơ xuống tay với mục tiêu.
Linh dương đực dừng chân dưới gốc cây, Diệp An nhảy xuống, đi quanh cây dừa một vòng, mới nhận ra là không có dụng cụ thích hợp thì rất khó để trèo lên cây cao như vậy. Sau khi biến dị, vỏ cây dừa có chi chít sẹo đỏ* nhọn hoắt, nếu không dùng bất kỳ phương pháp bảo vệ nào mà cứ thế trèo lên, chẳng biết sẽ bị cứa cho mấy vết nữa.
*sẹo dừa là vết sẹo lá dừa rụng để lại, người ta thường dùng số lượng sẹo trên thân cây dừa để kiểm tra điều kiện sinh trưởng cũng như sự phát triển của từng cây dừa
Hết cách rồi, đành phải tìm cách chặt cây thôi.
Trái dừa ăn được, mà thân cây và tàu lá cũng có thể dựng thành chỗ trú ẩn. Một thân một mình ở nơi xa lạ, không có bất kỳ thứ gì để bảo vệ bản thân, đến tối sẽ rất nguy hiểm
Diệp An nhặt đoản đao bị sừng linh dương làm gãy, một tay cầm chuôi đao, tay còn lại đè lên sống đao, chọn một chỗ, bắt đầu gọt vỏ cây dừa theo hướng từ trên xuống dưới.
Vỏ cây rất cứng, Diệp An cắt liên tục mấy cái cũng chỉ đục thủng được một lỗ. Chất nhựa trắng chảy ra từ lưỡi đao, dọc theo sẹo dừa trên thân, tạo thành một dòng nước nhỏ ngoằn ngoèo, thoang thoảng hương thơm ngọt thanh.
Không rõ thứ này có thể ăn được hay không nên Diệp An không đụng tới, mặc kệ nhựa cây chảy xuôi theo thân cây. Đàn linh dương thì rất phấn khích, linh dương đực cất bước đi đầu, lè lưỡi liếm nhựa cây nhỏ giọt, truyền sang cảm xúc sung sướng.
“Ăn được à?” Diệp An nhìn về phía linh dương đực, thông qua liên kết hai bên, mới chắc chắn là nhựa cây này có thể ăn, bèn tránh sang một bên, để mặc bầy linh dương bước tới liếm uống.
Đến khi nhựa cây chảy đủ rồi, Diệp An tiếp tục tước vỏ cây.
Đoản đao bị kẹt trong vết sẹo, Diệp An cẩn thận tránh phần đầu nhọn của sẹo dừa, lấy tay cầm mép vỏ cây, bắt đầu dùng sức xé xuống. Được mấy lần, cậu mới xé được một khúc vỏ cây dài một mét, rộng hai nắm tay.
Vỏ cây rất nặng, cầm mà cảm thấy nặng trịch. Diệp An thử bẻ cong mấy cái, cảm giác rất giống da thú chưa thuộc. Bên trong chảy ra nhựa cây màu trắng, khi bị ánh nắng hong khô thì bắt đầu dính lại, lớp ngoài đầy gai nhọn, sờ khá là sần sùi.
Dác cây* màu trắng lộ ra ngay trước mắt, nhựa cây chảy ra nhiều hơn, tỏa hương ngọt thanh, đàn linh dương hưng phấn thấy rõ, Diệp An cũng mở nắp ống gỗ bên hông ra, đổ đầy nhựa cây, đặt dưới mũi ngửi thử, rồi mới đậy nắp ống gỗ cho kín.
*Đây là từ ngữ liên quan đến kiến thức về cây thân gỗ và có thể gây hiểu lầm với kiến thức thông thường, mời các bạn đọc xem kỹ hơn tại mục 6, 7 trong phần Danh sách các loài động thực vật được nhắc đến trong truyện
Đây là thói quen từ sau khi gặp được Linh Lan.
Hễ là những loài thực vật biến dị không rõ nguồn gốc, Diệp An luôn thích ngửi qua một lần, theo như lời Linh Lan thì cách dễ nhất để nhận biết rõ thực vật đó có độc hay không chính là mùi hương.
Thực vật có độc sau khi biến dị đều có mùi kỳ lạ, phần lớn rất hăng, khiến người ta vô thức thấy khó chịu.
Diệp An cột ống gỗ bên hông, rồi quấn gân cá vòng quanh bàn tay, cử động ngón tay vài lần, chắc chắn đủ dày rồi, bỗng nắm chặt tay lại, cánh tay đưa ra sau, gồng sức lên, nện thật mạnh xuống dác cây bị lột ra trơ trọi.
Nắm đấm nện xuống dác cây làm vỡ nát lớp gỗ cứng bên ngoài, chẳng khác nào đánh vào một đống bọt, lõm vào cái một.
Diệp An thu tay lại, quan sát chỗ bị đấm, chính giữa dác cây là vết hằn của nắm tay, bên mép rất sáng, nhưng màu sắc ngay chính giữa thì đậm hơn bên ngoài nhiều, nhựa cây chảy ồ ạt, xem ra đây hẳn là phần lõi của cây dừa biến dị.
Dác cây dừa biến dị cứng vô cùng, không thua gì một tảng đá cỡ lớn. Diệp An lại có thể đập thủng dễ như bỡn là hiểu thể lực của cậu bây giờ lớn cỡ nào.
Mới đầu cậu không nhận ra chuyện này, mãi tới khi rút đoản đao ra và cố gọt vỏ thêm nữa, mũi đao sượt qua vỏ cây như thể trên trượt trên miếng sắt, gây ra tiếng cọ xát nhức nhối, cậu mới ý thức được thể lực của mình lại có thay đổi lần nữa.
Giơ nắm đấm nhìn thử, cử động ngón mấy cái, khớp ngón tay phát ra tiếng crắc crắc. Diếp An siết ngón tay lại, lần này vận nhiều sức hơn, đấm thẳng vào chính giữa dác cây.
Một đấm rồi lại thêm một đấm, lõi cây dừa bị vỡ tan tành làm nhựa cây bắn tung tóe, dính đầy trên cánh tay và vai cậu.
Phần lõi rơi vương vãi trên đất, bầy linh dương biến dị xung quanh mau lẹ nhào tới, kể cả linh dương non cũng cố gắng tranh nhau món ăn hiếm khi có được này.
Trong mùa khô, khó mà tìm được nguồn nước ổn định, cả thực vật có thể ăn cũng ít. Linh dương biến dị có thể ăn thịt, nhưng phần lớn thời gian, chúng vẫn quen ăn cỏ và lá cây hơn.
Nhựa cây và phần lõi có vị rất thanh, giàu dinh dưỡng, rất được linh dương thích. Vì tranh nhau một miếng lõi cây nhỏ mà chúng thậm chí còn nhe răng hầm hừ nhau, cả linh dương đực cũng không ngoại lệ.
Diệp An giơ nắm tay đã đập dác cây lên nhìn, cởi gân cá quấn quanh bàn tay ra mới thấy khớp ngón tay và mu bàn tay có hơi sưng. Lúc bao bằng gân cá thì không thấy đau, nhưng tới khi tháo ra thì đau nhói lên.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn, vết bầm hơi lõm nhẹ, tuy không bị thương đến gân cốt nhưng vẫn đau tới mức khiến cậu phải xuýt xoa. Cậu bèn vẫy mạnh tay, dù biết không thể bớt đau, nhưng đó chỉ là theo thói quen mà thôi.
Diệp An cẩn thận tránh chỗ sẹo cây, ấn giữ khúc dác cây bị lấy ra, ra sức đẩy mạnh sang một bên, ra hiệu cho linh dương cùng đẩy với mình.
“Đẩy ngã cái cây này, lõi cây trong đó đều thuộc về tụi mày.” Diệp An vừa nói, vừa chỉ dác cây màu trắng, đồng thời truyền suy nghĩ sang để nó có thể hiểu toàn vẹn ý cậu muốn nói.
Khát vọng của bầy linh dương với đồ ăn chiếm hết cả não, không cần Diệp An nói thêm, cũng không cần linh dương đực gọi lại, vồn vã chạy tới, dựa theo hướng dẫn của cậu, cúi đầu cụng sừng vào thân cây.
Năm, sáu con linh dương cụng tới cụng lui mấy lần mới đổ nghiêng được cây dừa. Diệp An tiếp tục ra sức, một tiếng két vang lên, cây dừa cao lớn đổ ngã cái rầm, đập thẳng vào trong bụi cỏ, làm tảng đá vỡ vụn và bụi đất văng tứ tung.
Diệp An giữ lời hứa, xé mở vỏ cây bị nứt ra, đập vỡ lớp dác cây cứng rắn bên ngoài, đưa cho bầy linh dương toàn bộ phần lõi cây màu trắng.
Khi miếng lõi cây to đùng xuất hiện, mùi nhựa cây càng thơm phức, Diệp An kiềm không được giơ ngón tay dính chút nhựa cho vào miệng, không ngon như nho biến dị cậu từng ăn, mà giống nước mía nhưng không gắt họng, vị ngọt có thể giải khát. Tiếc là cậu không có dụng cụ thích hợp, không thì có thể tích trữ nhiều hơn.
Bầy linh dương tụ lại, vùi đầu vào trong cái lỗ do Diệp An đập vỡ ra, há miệng gặm cắn lõi cây ngọt thanh.
Diệp An đi sang chỗ tàu lá dừa, chặt mấy trái dừa màu xanh mướt, rồi đi tìm nhặt hết hết những trái rớt lăn lóc xung quanh về chất thành đống, tổng lại có hơn ba mươi trái.
Vỏ trái dừa xanh mướt, trái nào cũng to cỡ một quả banh bóng đá. Cậu ngồi xuống cạnh thân cây, giơ đoản đao chặt mở một trái, nhìn thấy nước dừa trong vắt bên trong.
Giơ tay lau mồ hôi trên mặt, Diệp An cắm phập đoản đao trên mặt đất, cầm trái dừa lên đổ vào trong miệng.
Nước dừa mát lành trôi xuống cuống họng, có mấy giọt nhỏ lên mặt rồi chảy dọc theo gò má, cậu cũng mặc kệ, uống một hơi cạn sạch nước dừa, rồi nạo cơm dừa ăn hết, hương vị có hơi khác với cơm dừa cậu biết, giòn như quả lê, nhưng ngon hơn lê nhiều.
Đặt trái dừa rỗng tuếch xuống, Diệp An vẫn chưa thỏa mãn lắm. Cậu liếc mắt sang mấy trái dừa chất chồng, nhưng cuối cùng cũng không qua đó lấy thêm, mà đứng dậy lột vỏ cây tiếp, uốn lớp vỏ cứng thành kích cỡ vừa phải rồi mang ra phơi khô dưới ánh nắng.
Sắc trời không còn sớm nữa, gần đó lại có nguồn nước, khó mà đoán được sẽ đụng độ phải loài thú biến dị nào.
May mà rừng dừa này cách nguồn nước một khoảng nhất định, cậu phải mau mau một chút, có cây dừa bị đổ ngã này, mới có thể dựng được một chỗ trú ẩn trước khi mặt trời lặn.
“Không cần lớn quá, dài cỡ vầy là đủ rồi.”
Diệp An đi dọc theo thân cây tới đằng trước, bước chưa tới mười bước thì dừng lại, nhặt một khúc cây trong bụi cây bị đè nát lên cắm trên mặt đất làm ký hiệu. Sau đó, cậu quay lại tới trước chỗ tàu lá, giơ đao chặt mấy tàu lá to như cánh tay, chất mấy cành dài cỡ hai, ba mét lại cùng một chỗ, định bụng dùng chúng để dựng chỗ trú ẩn.
Trong lúc cậu luôn tay, bầy linh dương đã khoét sạch quá nửa khúc lõi cây, chỉ để lại vỏ cây cứng màu ngà sữa, trông như một cái ống trụ bị đào rỗng vắt ngang trên mặt đất.
Diệp An lại gần, một tay đặt lên chóp vỏ cây, ló đầu nghía vào trong xem thử, thì thấy không gian bên trong không rộng rãi cho lắm, nhưng đủ để cậu nằm vào trong, trở mình ngồi cũng không thành vấn đề. Sắp xếp lại chỗ hở một chút là có thể biến thành một nơi trú ẩn rất tốt.
“Cứ làm vậy đi.”
Diệp An quay đầu cầm vỏ cây tới, ra sức xé thành từng mảnh nhỏ, dùng thay như dây thừng. Rồi khiêng tàu lá đã chặt lại đây, lấy dây cột chúng lên trên thân cây, đảm bảo che khuất được chỗ trú ẩn.
Linh dương đực rất chi là tò mò hành động của cậu, truyền sang cảm xúc khó hiểu, Diệp An giải thích cho nó hai chữ “an toàn“.
“Chui vào đây, che chỗ này lại, cực kỳ an toàn.”
Diệp An chỉ thân cây bị đào rỗng, rồi cầm cuống lá ra dấu mấy cái, nhưng linh dương đực vẫn không hiểu. Diệp An cũng không cần nó hiểu, cậu chỉ cần có một sinh vật sống nghe mình nói chuyện, phân tán sự chú ý để làm dịu sự sốt ruột và bất an trong lòng lúc này là đủ.
Cậu vốn cho rằng mình sẽ được sống yên ổn một thời gian, ai ngờ lại gặp phải cơn tai bay vạ gió này, đầu tiên là bầy ong bắp cày, tiếp ngay sau đó là đàn voi, mà xui xẻo hơn lại rơi vào trong dòng sông ngầm dưới lòng đất, trôi dạt tới vùng đất xa lạ này.
Lúc bận rộn thì thôi, nhưng một khi dừng lại, cảm giác lưng chừng quen thuộc lại ập tới. Cậu không thể không thử tìm cách phân tán sự chú ý, tránh cho bản thân chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Cuống lá được cố định trên thân cây, phần tàu lá nhỏ dài được đan lại với nhau, rồi cột bằng vỏ cây được phơi khô, chỗ trú ẩn xem như hoàn thành.
Diệp An đứng thẳng người, hoạt động cánh tay vài lần, nhìn về phía thác nước rủ xuống đằng xa.
Từ lúc rơi xuống sông ngầm cho tới khi rời khỏi lòng đất, hầu hết thời gian cậu đều trôi xuôi theo dòng nước, tính sơ thì cũng cỡ bảy, tám ngày. Nếu đổi thành đi trên đất liền, dù có tính được hướng đi chính xác thì cũng phải tốn gấp đôi thời gian.
Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, Diệp An không chắc mình có thể tìm được nguồn nước trên đường về không. Nếu tìm không ra, e là còn chưa trở lại cô đảo thì cậu đã bị chết vì khát.
Kiềm nén cảm xúc đột nhiên dâng trào lại, Diệp An cầm vỏ dừa rỗng tuếch lên, lấy vỏ cây còn thừa bọc lại, định bụng tới chỗ hồ nước múc gáo nước, rồi quay lại nhóm lửa.
Mặt trời bắt đầu có dấu hiệu lặn xuống nơi trời tây, rặng mây đỏ phủ kín trời.
Cạnh hồ nước lục tục có mấy loài thú biến dị xuất hiện, giờ chỉ mới có vài con, cậu phải hành động mau lên, nếu may mắn có thể săn được vài con thú nhỏ cho bữa tối nay.
Lúc Diệp An bận bịu, có bầy lớn thú biến dị đi về phía hồ nước.
Đằng sau chúng, có ba chiếc xe cải tạo theo ở phía xa, thân xe có ký hiệu màu đen, chứng tỏ những người này thuộc thành Thợ Săn, do Tiêu Môn tự mình dẫn đội.
Mục đích của đội xe là săn tê giác biến dị.
Thịt tê giác không ngon lắm, nhưng xương và máu lại là nguyên liệu điều chế thuốc khá tốt, luôn có người ở khu mậu dịch thu mua. Vả lại, Tiêu Môn mang về rất nhiều dược sĩ từ thành Thương Nhân, mà các loại thuốc anh cần thì xương cốt tê giác là thứ không thể thiếu.
“Thủ lĩnh, chừng nào ra tay?” Jason vừa lái xe, vừa nhìn đàn thú đang hất tung cát bụi đằng trước, phấn khởi liếm môi hỏi.
“Không vội, theo sau trước đã, đợi tới chỗ nguồn nước thì tìm cơ hội.” Tiêu Môn cầm thanh trường đao chưa khắc nào rời khỏi người, ngón tay vuốt hoa văn trên cán và vỏ đao, ra lệnh cho thành viên trong đội.
Tập thể thợ săn không có ý kiến gì.
Cả đám bọn họ chạy theo sau đàn tê giác này mấy ngày, tận mắt trông thấy các loài thú biến dị tụ lại không ngừng, giữa lúc đó vậy mà lại không xảy ra xung đột nào, tất cả đều một lòng đi thẳng về một hướng.
Điều này chứng tỏ là chúng đang tìm nguồn nước.
Đối với đồng bằng vào mùa khô, nguồn nước cực kỳ quý hiếm, cũng là nơi dễ xảy ra rối loạn nhất. Nếu thành chủ đã ra lệnh, mọi người đều tiếp tục thẳng tiến theo đuôi, chừng nào tới gần chỗ nguồn nước thì sẽ tìm cách gây rối cho đàn dị thú, rồi thừa cơ xuống tay với mục tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.