Chương 31: | Nguy cơ
Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)
11/06/2024
Diệp An nắm dây thừng trèo xuống vách động nham thạch, trên đường đi qua tổ chim biến dị thì thấy phần lớn lông cánh chim non đã dài ra, vóc dáng tương đương với cha mẹ chúng, chẳng lâu sau là có thể rời tổ.
Chim mái ở lại trong tổ thấy Diệp An, rối rít giang cánh kêu lên một tiếng đe doa. Nếu cậu không rời khỏi thì chúng có có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Diệp An không có ý định nảy sinh xung đột với bầy chim, nhanh tay rời khỏi tổ chim, trượt dọc theo dây thừng, mau chóng đặt chân xuống đáy vách động nham thạch.
Phía dưới là đầm nước đông đúc cá biến dị, hai tay cậu nắm chắc dây thừng, đạp mạnh chân lên vách đá, sợi dây mang theo cậu bay ra xa mấy mét, cách xa bờ sông, rơi xuống một khoảnh đất bùn lầy lội.
Lúc Diệp An rơi xuống đất không đứng vững, trượt chân một phát, nếu không phải quanh hông còn đang quấn dây thừng thì suýt nữa cậu đã ngã xuống đất. Mặc dù không ngã sấp xuống, nhưng bùn bắn rất nhiều lên người, phủ đầy cả bắp chân, cảm giác rất khó chịu.
Đằng sau lưng cậu, thác nước bàng bạc xé rách từ đỉnh núi, rót nước vào đầm nước nơi chân núi.
Nước trong đầm ngập tràn lên bờ, men theo vết trượt của cá biến dị, ngoằn ngoèo tạo thành vài dòng suối nhỏ trong vắt. Dòng suối chảy xuôi từ trên cao xuống, tụ lại xung quanh khe nứt, tạo thành tầng thác thứ hai hơi thấp. Thác nước đổ nhanh, sau cùng rót xuống khe nứt trên đảo.
Lần trước đánh nhau với Khởi La, đáy khe nứt bị mãng xà biến dị đục thủng, tạo thành một đoạn sông rất sâu. Nước sông đi qua chỗ này đổi thành trạng thái chảy xiết vô cùng, dưới nước có mấy xoáy nước ngầm, dù là một con cá biến dị dài gần hai mét, một khi bị xoáy nước cuốn vào, đến cả hài cốt cũng chẳng còn.
Diệp An giật dây thừng, chắc chắn đầu bên trên được buộc rất chắc, không thu dây lại mà quấn quanh một gốc một gốc cây nhô ra bên vách động nham thạch, định bụng lúc quay về lại dùng.
“Đao, xẻng, đá đánh lửa, dây thừng.”
Diệp An đứng dưới mưa phùn, kiểm tra trang bị, xác định không thiếu cái nào mới cầm chắc xẻng, đoản đao thì giắt ở bên hông, dây thừng quấn quanh vai, đá đánh lửa và mấy quả trái cây đặt trong túi, miệng túi được cột kín, buột chặt trên dây lưng quần.
Thời tiết này không thích hợp mang theo diêm quẹt, không cẩn thận xíu là sẽ bị ướt. Ngược lại thì đá đánh lửa không cần lo chuyện đó, mặc dù sử dụng khá phiền phức, nhưng dù gì vẫn tốt hơn khi quẹt lửa mãi không ra tia lửa nào.
Chuẩn bị kỹ càng xong hết, Diệp An đi dọc theo dòng sông, tiến về phía trước.
Nước giữa sông chảy xiết, thỉnh thoảng có mấy con cá biến dị nhảy ra khỏi mặt nước. Dưới nước, từng đàn cá đang đánh giết nhau, thịt nát bị ốc biến dị và một loài tôm sông trong suốt tranh nhau ăn.
Đất dưới chân rất lầy lội, cỏ cao ngâm trong nước mưa, lúc đạp lên cực kỳ trơn.
Diệp An phải rất cẩn thận, bằng không là ngã sấp ra ngay.
Trong rừng có rất nhiều trùng độc, gặp tiết trời mưa to như trút nước thế này, đa phần không ra ngoài hoạt động, ngoại trừ đỉa. Diệp An từng đồng hóa trùng độc, nhưng chỉ có thể gia tăng ham muốn tàn sát và cắn nuốt của chúng, khổng thể giao tiếp với những chủng loài này. Nếu không muốn bị đỉa hút máu thì cần phải rất cẩn trọng, đụng phải mấy cây biến dị rủ đầy đỉa thì phải tránh trước.
Băng qua khe nứt và rừng rậm, Diệp An mau chóng đến đài đá mà chim thủy sinh xây tổ.
Trải qua đợt tàn sát của cá sấu biến dị, những ổ chim quanh đài đá đều biến thành một đống bừa bãi. So với các vị hàng xóm trên vách đá, thiệt hại mà mấy con chim thủy sinh này phải gánh rất lớn, hơn tám mươi phần trăm chim non không sống sót nổi.
Éo le thêm nữa là tiếp nối đàn cá sấu mà một con rùa cá sấu đã đi lên đảo, chiếm lấy một chiếc thuyền buôn đậu bên bờ. Và trong thời gian ngắn, nó không có dự định rời đi.
Mùa mưa là mùa sinh sản của rất nhiều loài động vật, rùa cá sấu cũng vậy.
Mùa mưa năm ngoái, ếch biến dị đẻ rất nhiều trứng ở xung quanh, vòng quanh hòn đảo sẽ có một lượng lớn nòng nọc và ếch con. Chúng không chỉ thu hút các đàn cá và chim, còn hấp dẫn cả loài vật khổng lồ như rùa cá sấu này.
Những con rùa cá sấu cái chủ yếu đến cô đảo vào mùa mưa, đúng lúc nòng nọc nở trứng, hàng loạt ếch con ra đời, rùa cá sấu con sẽ có đủ lượng thức ăn khi vừa mới nở ra.
Giữa bầy rùa cá sấu cũng có sự tranh giành, con cái mạnh nhật mới có thể sở hữu bãi đẻ tốt nhất.
Nhưng thật không khéo, lúc nó trên đường đi đến cô đảo sau khi đánh thắng đồng loại, thì gặp trúng thời điểm địa hình biến đổi, hàng loạt ếch biến dị đã chết, nên năm nay đã định sẵn là không đủ nòng nọc và ếch con.
May là gần đó có rất nhiều đàn cá, dưới nước cũng có vô số ốc biến dị và tôm, rùa cá sấu quyết định đẻ trứng trên đảo, đồng thời ở lại cho đến khi mùa mưa kết thúc, đảm bảo rùa cá sấu con nở ra có thể sống sót.
Lúc Diệp An đến được bờ sông, mưa đã giảm bớt, đàn chim thủy sinh vẫn đang liên tục vỗ cánh bay lên, lòng vòng trên trời.
Đợt sinh sản năm nay đã định sẵn là không thành, lại còn có mối hiểm nguy rình rập sát bên, chúng không định tiếp tục lãng phí tinh lực, bèn mang những con chim non có thể bay theo, rời khỏi nơi này.
Trong ổ chim còn sót lại mấy con chim non, cả thân toàn là lông tơ, chưa mọc lông vũ, không thể bay theo bố mẹ chúng, đành phải ở lại trên đảo, chen chúc sưởi ấm cho nhau. Xung quanh đều là thú săn mồi, không có chim trưởng thành bảo vệ, cơ hội sống sót của chúng cực kỳ thấp.
Diệp An cẩn thận bước qua tổ chim, thỉnh thoảng thấy có chim non chết vì đói. Chúng có cơ thể nhỏ hơn, nên đã bị vứt bỏ từ sớm. Dù rằng bố mẹ chúng rất không muốn, nhưng đây là quy tắc duy trì giống nòi của chủng loài trong môi trường khốc liệt.
Trên tàu buôn, rùa cá sấu đẻ được hai mươi quả trứng. Nó trộn bùn lầy với cỏ khô quanh tổ, sau đó chầm chậm bò ra ngoài thân tàu, định bụng xuống nước tìm thức ăn.
Nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong thuyền buôn, Diệp An mau chóng nằm phục xuống, mượn tổ chim bị bỏ lại che khuất cơ thể, cẩn thận nhìn đằng xa.
Đầu tiên là cái miệng khổng lồ giống mỏ ưng, cái đầu lớn, phần cổ cường tráng, tiếp theo chính là mai lưng lởm chởm gai xương như một ngọn núi nhỏ. Bốn chân cứng cắp chắc khỏe lội qua bùn lầy, để lại từng dấu chân sâu hơn nửa mét.
Diệp An nín thở, thần kinh căng cứng. Mãi đến khi con rùa cá sấu đó lội xuống giữa sông, biến mất khỏi mặt nước, cơ thể cậu vẫn cứng đờ, đầu lâm râm đau, động một cái cũng không dám.
Cậu cực kỳ chắc chắn, thủ phạm khiến cậu đau đầu tối qua chính là con rùa cá sấu biến dị này.
So với cảm xúc tàn sát và hung hãn tối qua, hôm nay nó vẫn chưa tỏa ra cảm xúc quá mức mãnh liệt nào, Diệp An chỉ cảm nhận được khát khao săn mồi của nó. Có kinh nghiệm từ lần đồng hóa mãng xà biến dị, cậu không thể cắt đứt toàn bộ suy nghĩ và cảm xúc, nhưng ít ra có thể phòng ngừa tình huống để không khiến mình bị khó chịu nữa.
Cơ thể rùa cá sấu lâu lâu trồi lên mặt nước như một hòn đảo nhỏ di động. Phàm là những nơi nó đi qua, đều nổi lên từng xoáy nước vĩ đại, đàn cá láo nháo chạy trốn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái miệng khổng lồ đáng sợ này.
Một bầy cá mè trắng nhảy vọt ra khỏi mặt nước, cái đuôi chắc khỏe vùng vẫy, như là nhảy múa trên nước, dấy lên sóng nước lớn. Bọt sóng đan xen nhau, tạo thành một bức tường nước. Nương theo sự ngăn cách của bức tường này, đàn cá cố gắng thoát khỏi truy kích của rùa cá sấu.
Nỗ lực lần này vẫn uổng công.
Rùa cá sấu không thèm nhìn bức tường nước cao tới mấy mét đó, nhẹ nhàng đớp một con cá mè trắng, cắn đứt làm đôi ngay giữa không trung, nuốt xuống ngay tại chỗ.
Bầy cá vội vàng bơi thật mau, dùng hết sức bình sinh, nhưng rùa cá sấu chẳng bị cản lại chút nào. Trái lại, sự phản kháng của chúng kích thích hung tính của nó. Cả một quãng thời gian tiếp theo, gần trăm con cá mè trắng bị cắn chết, mới đầu là nuốt toàn bột, sau nó chỉ ăn phần ngon nhất trên thân cá, còn đâu vứt hết.
Chứng kiến toàn bộ quá trình săn mồi, Diệp An kinh hãi không thôi.
Sức ăn của rùa cá sấu rất mạnh, sau bầy cá mè trắng, nó tiếp tục săn hết ba đàn cá biến dị, còn giết luôn mấy con cá sấu biến dị vốn đang bị thương còn chưa kịp trốn.
Lúc nó truy bắt cá sấu biến dị, Diệp An cầm chắc xẻng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thuyền buôn. Sau khi đến gần thì không dám vào, mà đứng gần đầu thuyền ngó vào trong nhìn quanh, thấp thoáng thấy được trứng rùa phủ một lớp bùn lầy trộn cỏ khô, tức khắc quay đầu trở về.
Cậu rời đi rất đúng lúc, nếu chỉ ngừng ở đó thêm vài phút nữa là sẽ bị rùa cá sấu đi săn trở lại phát hiện.
Mặt sông dâng lên xoáy nước khổng lồ, rùa cá sấu xuất hiện ngay trung tâm xoáy nước, chậm chạp bò lên bờ, trong miệng còn đang ngậm một nửa xác cá sáu, sau đó biến mất sau thân tàu.
Diệp An dựa đằng sau tổ chim bỏ hoang, một tay che miệng, tay còn lại đặt trước ngực. Cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập gấp gáp dưới lòng bàn tay, còn có hơi thở vội vàng hơn vì căng thẳng.
“Bình tình, bình tĩnh.”
Diệp An im lặng nhớ lại, chầm chậm thả tay ra, quay đầu nhìn tàu buôn lần nữa, chắc chắn rùa cá sấu tạm thời không ra ngoài, mới cúi người rời khỏi đài đá, ráng không gây ra tiếng động, dùng tốc độ nhanh nhất quay về khu rừng.
“Sao cái thứ này lại tới đây chứ.”
Đi trong rừng, Diệp An búng tay bắn bay đỉa rơi trên vai, nhớ tới con quái vật lớn thấy bên bờ sông, đầu tức khắc lại đau.
Con rùa cá sấu đó đẻ trứng trên đảo, rõ ràng là sẽ không rời khỏi đây trong thời gian ngắn tới. Nếu chỉ ở bờ đảo thì thôi không sao, nhưng nếu có ngày nó đi vô trong đảo săn thức ăn, hậu quả đúng là không thể nghĩ tới.
“Phải nghĩ cách gì mới được.”
Diệp An vừa lẩm bẩm vừa đi tới, bước chân không chú ý, té lộn đầu, nửa thân lăn trong bùn lầy. Lúc đi qua khe nứt thì đụng phải hơn hơn hai mươi con cá lưỡng cư biến dị, gắng sức giết năm con, chặt ba con trong đó ném vào lòng sông, hấp dẫn đàn cá biến dị khác. Thừa lúc hai bên đánh giết nhau hòng dời sự chú ý của bầy cá, cậu mới rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Về tới chỗ vách đá, Diệp An cột cá biến dị săn được lên lưng, tháo dây thừng trên cái cây biến dị ra, quấn quanh eo, đôi tay nắm chắc sợi dây, hơi nhún người, mau lẹ trèo lên.
Nước mưa và thác nước phủ kín vách động nham thạch, bên ngoài rất trơn, Diệp An lại lăn tăn nghĩ ngợi, leo được một nửa thì hụt chân, nếu không phải đã buộc dây thừng quanh hông thì suýt nữa đã té xuống dưới.
Nhìn đá vụn rơi xuống, cuốn vào trong thác nước rồi biến mất, vì không muốn bản thân cũng rơi vào kết cục đó, Diệp An mau chóng tỉnh táo lại, tập trung chú ý bò lên vách động, quay lại chỗ ở.
Sau khi bước vào trong động, mưa gió thoáng chốc không còn nữa.
Diệp An thu lại dây thừng, quấn lại chất trong động, đi tới bên lò sưởi, bẻ mấy cành cây châm lửa, đặt chảo sắt lên giá, vừa xử lý phần cá biến dị mang về, vừa ngẫm nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Cậu đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của rùa cá sấu, cứng đấu cứng không khả quan lắm. Trốn tránh cũng không phải cách, còn phó thác khả năng sống sót bằng việc mong chờ kẻ đi săn không phát hiện ra mình ư, trong cái môi trường sống khốc liệt này, chuyện này vừa đáng thương lại hoang đường biết bao.
“Phải nghĩ cách gì mới được.”
Diệp An mổ bụng cá, moi ruột và mang cá, lột lớp da cá dày ra, rồi xắt thịt cá thành mấy khúc, cho vào trong chảo.
Thịt cá màu hồng trong chảo chuyển sang màu trắng, hương thơm lãng đãng bay ra.
Diệp An rắc chút muối, đậy nắp chảo.
Trong lúc đợi canh cá sôi, Diệp An đứng dậy đi tới trước, khoanh tay đứng tựa ở cửa hang, mặc cho bọt nước lạnh lẽo bắn lên mặt, nhìn lên mây đen mịt mù trên trời ở phía xa, miên man nghĩ ngợi, tựa như có hàng ngàn hàng vạn sợi chỉ quấn vào nhau, dù thế nào cũng không gỡ ra được.
Tại một bãi bồi trên dòng sông chảy xiết cách xa cô đảo, đàn sói vốn từng bị rùa cá sấu truy đuổi thành công săn được một con trâu rừng tách đàn, đang tận hưởng bữa ăn.
Vì bắt con mồi này, bầy sói lại mất thêm một thành viên, còn có thêm hai con cái mang thai bị thương. Một con trong đó bị thương rất nặng, chân sau bị sừng trâu rạch một đường đầy máu kinh hãi, sâu đến tận xương, chỉ có thể khập khiễng đi, không thể đi xa.
Đàn sói không thể vứt bỏ thành viên của mình, nên tất nhiên không thể di chuyển nhanh được nữa. Vì sự xuất hiện của rùa cá sấu, vùng châu thổ này tràn ngập nguy hiểm, cả đàn có thể lâm vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Giống với Diệp An, lang vương bây giờ cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trước sau đều là khốn cảnh, không thể ra được quyết định.
Chim mái ở lại trong tổ thấy Diệp An, rối rít giang cánh kêu lên một tiếng đe doa. Nếu cậu không rời khỏi thì chúng có có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Diệp An không có ý định nảy sinh xung đột với bầy chim, nhanh tay rời khỏi tổ chim, trượt dọc theo dây thừng, mau chóng đặt chân xuống đáy vách động nham thạch.
Phía dưới là đầm nước đông đúc cá biến dị, hai tay cậu nắm chắc dây thừng, đạp mạnh chân lên vách đá, sợi dây mang theo cậu bay ra xa mấy mét, cách xa bờ sông, rơi xuống một khoảnh đất bùn lầy lội.
Lúc Diệp An rơi xuống đất không đứng vững, trượt chân một phát, nếu không phải quanh hông còn đang quấn dây thừng thì suýt nữa cậu đã ngã xuống đất. Mặc dù không ngã sấp xuống, nhưng bùn bắn rất nhiều lên người, phủ đầy cả bắp chân, cảm giác rất khó chịu.
Đằng sau lưng cậu, thác nước bàng bạc xé rách từ đỉnh núi, rót nước vào đầm nước nơi chân núi.
Nước trong đầm ngập tràn lên bờ, men theo vết trượt của cá biến dị, ngoằn ngoèo tạo thành vài dòng suối nhỏ trong vắt. Dòng suối chảy xuôi từ trên cao xuống, tụ lại xung quanh khe nứt, tạo thành tầng thác thứ hai hơi thấp. Thác nước đổ nhanh, sau cùng rót xuống khe nứt trên đảo.
Lần trước đánh nhau với Khởi La, đáy khe nứt bị mãng xà biến dị đục thủng, tạo thành một đoạn sông rất sâu. Nước sông đi qua chỗ này đổi thành trạng thái chảy xiết vô cùng, dưới nước có mấy xoáy nước ngầm, dù là một con cá biến dị dài gần hai mét, một khi bị xoáy nước cuốn vào, đến cả hài cốt cũng chẳng còn.
Diệp An giật dây thừng, chắc chắn đầu bên trên được buộc rất chắc, không thu dây lại mà quấn quanh một gốc một gốc cây nhô ra bên vách động nham thạch, định bụng lúc quay về lại dùng.
“Đao, xẻng, đá đánh lửa, dây thừng.”
Diệp An đứng dưới mưa phùn, kiểm tra trang bị, xác định không thiếu cái nào mới cầm chắc xẻng, đoản đao thì giắt ở bên hông, dây thừng quấn quanh vai, đá đánh lửa và mấy quả trái cây đặt trong túi, miệng túi được cột kín, buột chặt trên dây lưng quần.
Thời tiết này không thích hợp mang theo diêm quẹt, không cẩn thận xíu là sẽ bị ướt. Ngược lại thì đá đánh lửa không cần lo chuyện đó, mặc dù sử dụng khá phiền phức, nhưng dù gì vẫn tốt hơn khi quẹt lửa mãi không ra tia lửa nào.
Chuẩn bị kỹ càng xong hết, Diệp An đi dọc theo dòng sông, tiến về phía trước.
Nước giữa sông chảy xiết, thỉnh thoảng có mấy con cá biến dị nhảy ra khỏi mặt nước. Dưới nước, từng đàn cá đang đánh giết nhau, thịt nát bị ốc biến dị và một loài tôm sông trong suốt tranh nhau ăn.
Đất dưới chân rất lầy lội, cỏ cao ngâm trong nước mưa, lúc đạp lên cực kỳ trơn.
Diệp An phải rất cẩn thận, bằng không là ngã sấp ra ngay.
Trong rừng có rất nhiều trùng độc, gặp tiết trời mưa to như trút nước thế này, đa phần không ra ngoài hoạt động, ngoại trừ đỉa. Diệp An từng đồng hóa trùng độc, nhưng chỉ có thể gia tăng ham muốn tàn sát và cắn nuốt của chúng, khổng thể giao tiếp với những chủng loài này. Nếu không muốn bị đỉa hút máu thì cần phải rất cẩn trọng, đụng phải mấy cây biến dị rủ đầy đỉa thì phải tránh trước.
Băng qua khe nứt và rừng rậm, Diệp An mau chóng đến đài đá mà chim thủy sinh xây tổ.
Trải qua đợt tàn sát của cá sấu biến dị, những ổ chim quanh đài đá đều biến thành một đống bừa bãi. So với các vị hàng xóm trên vách đá, thiệt hại mà mấy con chim thủy sinh này phải gánh rất lớn, hơn tám mươi phần trăm chim non không sống sót nổi.
Éo le thêm nữa là tiếp nối đàn cá sấu mà một con rùa cá sấu đã đi lên đảo, chiếm lấy một chiếc thuyền buôn đậu bên bờ. Và trong thời gian ngắn, nó không có dự định rời đi.
Mùa mưa là mùa sinh sản của rất nhiều loài động vật, rùa cá sấu cũng vậy.
Mùa mưa năm ngoái, ếch biến dị đẻ rất nhiều trứng ở xung quanh, vòng quanh hòn đảo sẽ có một lượng lớn nòng nọc và ếch con. Chúng không chỉ thu hút các đàn cá và chim, còn hấp dẫn cả loài vật khổng lồ như rùa cá sấu này.
Những con rùa cá sấu cái chủ yếu đến cô đảo vào mùa mưa, đúng lúc nòng nọc nở trứng, hàng loạt ếch con ra đời, rùa cá sấu con sẽ có đủ lượng thức ăn khi vừa mới nở ra.
Giữa bầy rùa cá sấu cũng có sự tranh giành, con cái mạnh nhật mới có thể sở hữu bãi đẻ tốt nhất.
Nhưng thật không khéo, lúc nó trên đường đi đến cô đảo sau khi đánh thắng đồng loại, thì gặp trúng thời điểm địa hình biến đổi, hàng loạt ếch biến dị đã chết, nên năm nay đã định sẵn là không đủ nòng nọc và ếch con.
May là gần đó có rất nhiều đàn cá, dưới nước cũng có vô số ốc biến dị và tôm, rùa cá sấu quyết định đẻ trứng trên đảo, đồng thời ở lại cho đến khi mùa mưa kết thúc, đảm bảo rùa cá sấu con nở ra có thể sống sót.
Lúc Diệp An đến được bờ sông, mưa đã giảm bớt, đàn chim thủy sinh vẫn đang liên tục vỗ cánh bay lên, lòng vòng trên trời.
Đợt sinh sản năm nay đã định sẵn là không thành, lại còn có mối hiểm nguy rình rập sát bên, chúng không định tiếp tục lãng phí tinh lực, bèn mang những con chim non có thể bay theo, rời khỏi nơi này.
Trong ổ chim còn sót lại mấy con chim non, cả thân toàn là lông tơ, chưa mọc lông vũ, không thể bay theo bố mẹ chúng, đành phải ở lại trên đảo, chen chúc sưởi ấm cho nhau. Xung quanh đều là thú săn mồi, không có chim trưởng thành bảo vệ, cơ hội sống sót của chúng cực kỳ thấp.
Diệp An cẩn thận bước qua tổ chim, thỉnh thoảng thấy có chim non chết vì đói. Chúng có cơ thể nhỏ hơn, nên đã bị vứt bỏ từ sớm. Dù rằng bố mẹ chúng rất không muốn, nhưng đây là quy tắc duy trì giống nòi của chủng loài trong môi trường khốc liệt.
Trên tàu buôn, rùa cá sấu đẻ được hai mươi quả trứng. Nó trộn bùn lầy với cỏ khô quanh tổ, sau đó chầm chậm bò ra ngoài thân tàu, định bụng xuống nước tìm thức ăn.
Nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong thuyền buôn, Diệp An mau chóng nằm phục xuống, mượn tổ chim bị bỏ lại che khuất cơ thể, cẩn thận nhìn đằng xa.
Đầu tiên là cái miệng khổng lồ giống mỏ ưng, cái đầu lớn, phần cổ cường tráng, tiếp theo chính là mai lưng lởm chởm gai xương như một ngọn núi nhỏ. Bốn chân cứng cắp chắc khỏe lội qua bùn lầy, để lại từng dấu chân sâu hơn nửa mét.
Diệp An nín thở, thần kinh căng cứng. Mãi đến khi con rùa cá sấu đó lội xuống giữa sông, biến mất khỏi mặt nước, cơ thể cậu vẫn cứng đờ, đầu lâm râm đau, động một cái cũng không dám.
Cậu cực kỳ chắc chắn, thủ phạm khiến cậu đau đầu tối qua chính là con rùa cá sấu biến dị này.
So với cảm xúc tàn sát và hung hãn tối qua, hôm nay nó vẫn chưa tỏa ra cảm xúc quá mức mãnh liệt nào, Diệp An chỉ cảm nhận được khát khao săn mồi của nó. Có kinh nghiệm từ lần đồng hóa mãng xà biến dị, cậu không thể cắt đứt toàn bộ suy nghĩ và cảm xúc, nhưng ít ra có thể phòng ngừa tình huống để không khiến mình bị khó chịu nữa.
Cơ thể rùa cá sấu lâu lâu trồi lên mặt nước như một hòn đảo nhỏ di động. Phàm là những nơi nó đi qua, đều nổi lên từng xoáy nước vĩ đại, đàn cá láo nháo chạy trốn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái miệng khổng lồ đáng sợ này.
Một bầy cá mè trắng nhảy vọt ra khỏi mặt nước, cái đuôi chắc khỏe vùng vẫy, như là nhảy múa trên nước, dấy lên sóng nước lớn. Bọt sóng đan xen nhau, tạo thành một bức tường nước. Nương theo sự ngăn cách của bức tường này, đàn cá cố gắng thoát khỏi truy kích của rùa cá sấu.
Nỗ lực lần này vẫn uổng công.
Rùa cá sấu không thèm nhìn bức tường nước cao tới mấy mét đó, nhẹ nhàng đớp một con cá mè trắng, cắn đứt làm đôi ngay giữa không trung, nuốt xuống ngay tại chỗ.
Bầy cá vội vàng bơi thật mau, dùng hết sức bình sinh, nhưng rùa cá sấu chẳng bị cản lại chút nào. Trái lại, sự phản kháng của chúng kích thích hung tính của nó. Cả một quãng thời gian tiếp theo, gần trăm con cá mè trắng bị cắn chết, mới đầu là nuốt toàn bột, sau nó chỉ ăn phần ngon nhất trên thân cá, còn đâu vứt hết.
Chứng kiến toàn bộ quá trình săn mồi, Diệp An kinh hãi không thôi.
Sức ăn của rùa cá sấu rất mạnh, sau bầy cá mè trắng, nó tiếp tục săn hết ba đàn cá biến dị, còn giết luôn mấy con cá sấu biến dị vốn đang bị thương còn chưa kịp trốn.
Lúc nó truy bắt cá sấu biến dị, Diệp An cầm chắc xẻng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thuyền buôn. Sau khi đến gần thì không dám vào, mà đứng gần đầu thuyền ngó vào trong nhìn quanh, thấp thoáng thấy được trứng rùa phủ một lớp bùn lầy trộn cỏ khô, tức khắc quay đầu trở về.
Cậu rời đi rất đúng lúc, nếu chỉ ngừng ở đó thêm vài phút nữa là sẽ bị rùa cá sấu đi săn trở lại phát hiện.
Mặt sông dâng lên xoáy nước khổng lồ, rùa cá sấu xuất hiện ngay trung tâm xoáy nước, chậm chạp bò lên bờ, trong miệng còn đang ngậm một nửa xác cá sáu, sau đó biến mất sau thân tàu.
Diệp An dựa đằng sau tổ chim bỏ hoang, một tay che miệng, tay còn lại đặt trước ngực. Cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập gấp gáp dưới lòng bàn tay, còn có hơi thở vội vàng hơn vì căng thẳng.
“Bình tình, bình tĩnh.”
Diệp An im lặng nhớ lại, chầm chậm thả tay ra, quay đầu nhìn tàu buôn lần nữa, chắc chắn rùa cá sấu tạm thời không ra ngoài, mới cúi người rời khỏi đài đá, ráng không gây ra tiếng động, dùng tốc độ nhanh nhất quay về khu rừng.
“Sao cái thứ này lại tới đây chứ.”
Đi trong rừng, Diệp An búng tay bắn bay đỉa rơi trên vai, nhớ tới con quái vật lớn thấy bên bờ sông, đầu tức khắc lại đau.
Con rùa cá sấu đó đẻ trứng trên đảo, rõ ràng là sẽ không rời khỏi đây trong thời gian ngắn tới. Nếu chỉ ở bờ đảo thì thôi không sao, nhưng nếu có ngày nó đi vô trong đảo săn thức ăn, hậu quả đúng là không thể nghĩ tới.
“Phải nghĩ cách gì mới được.”
Diệp An vừa lẩm bẩm vừa đi tới, bước chân không chú ý, té lộn đầu, nửa thân lăn trong bùn lầy. Lúc đi qua khe nứt thì đụng phải hơn hơn hai mươi con cá lưỡng cư biến dị, gắng sức giết năm con, chặt ba con trong đó ném vào lòng sông, hấp dẫn đàn cá biến dị khác. Thừa lúc hai bên đánh giết nhau hòng dời sự chú ý của bầy cá, cậu mới rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Về tới chỗ vách đá, Diệp An cột cá biến dị săn được lên lưng, tháo dây thừng trên cái cây biến dị ra, quấn quanh eo, đôi tay nắm chắc sợi dây, hơi nhún người, mau lẹ trèo lên.
Nước mưa và thác nước phủ kín vách động nham thạch, bên ngoài rất trơn, Diệp An lại lăn tăn nghĩ ngợi, leo được một nửa thì hụt chân, nếu không phải đã buộc dây thừng quanh hông thì suýt nữa đã té xuống dưới.
Nhìn đá vụn rơi xuống, cuốn vào trong thác nước rồi biến mất, vì không muốn bản thân cũng rơi vào kết cục đó, Diệp An mau chóng tỉnh táo lại, tập trung chú ý bò lên vách động, quay lại chỗ ở.
Sau khi bước vào trong động, mưa gió thoáng chốc không còn nữa.
Diệp An thu lại dây thừng, quấn lại chất trong động, đi tới bên lò sưởi, bẻ mấy cành cây châm lửa, đặt chảo sắt lên giá, vừa xử lý phần cá biến dị mang về, vừa ngẫm nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Cậu đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của rùa cá sấu, cứng đấu cứng không khả quan lắm. Trốn tránh cũng không phải cách, còn phó thác khả năng sống sót bằng việc mong chờ kẻ đi săn không phát hiện ra mình ư, trong cái môi trường sống khốc liệt này, chuyện này vừa đáng thương lại hoang đường biết bao.
“Phải nghĩ cách gì mới được.”
Diệp An mổ bụng cá, moi ruột và mang cá, lột lớp da cá dày ra, rồi xắt thịt cá thành mấy khúc, cho vào trong chảo.
Thịt cá màu hồng trong chảo chuyển sang màu trắng, hương thơm lãng đãng bay ra.
Diệp An rắc chút muối, đậy nắp chảo.
Trong lúc đợi canh cá sôi, Diệp An đứng dậy đi tới trước, khoanh tay đứng tựa ở cửa hang, mặc cho bọt nước lạnh lẽo bắn lên mặt, nhìn lên mây đen mịt mù trên trời ở phía xa, miên man nghĩ ngợi, tựa như có hàng ngàn hàng vạn sợi chỉ quấn vào nhau, dù thế nào cũng không gỡ ra được.
Tại một bãi bồi trên dòng sông chảy xiết cách xa cô đảo, đàn sói vốn từng bị rùa cá sấu truy đuổi thành công săn được một con trâu rừng tách đàn, đang tận hưởng bữa ăn.
Vì bắt con mồi này, bầy sói lại mất thêm một thành viên, còn có thêm hai con cái mang thai bị thương. Một con trong đó bị thương rất nặng, chân sau bị sừng trâu rạch một đường đầy máu kinh hãi, sâu đến tận xương, chỉ có thể khập khiễng đi, không thể đi xa.
Đàn sói không thể vứt bỏ thành viên của mình, nên tất nhiên không thể di chuyển nhanh được nữa. Vì sự xuất hiện của rùa cá sấu, vùng châu thổ này tràn ngập nguy hiểm, cả đàn có thể lâm vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Giống với Diệp An, lang vương bây giờ cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trước sau đều là khốn cảnh, không thể ra được quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.