Chương 16
Lục Lộ Lộc
17/12/2019
Khi gặp phải tình huống này, phản ứng đầu tiên của đại đa số sẽ là quay đầu chạy đi, hoặc xác nhận lại xem mình có gọi nhầm phòng hay không.
Hồ Lai Lai vừa vặn kẹt giữa hai phương án.
Khí lạnh trong phòng từ từ bay ra, từ lòng bàn chân chui vào trong cơ thể, làm cả người cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cô thu hồi tươi cười quá mức nhiệt tình trên mặt, đứng thẳng người, lùi một bước nhỏ. Không ngừng phân vẫn giữa bỏ đi hay xác nhận lại. Cuối cùng bị người trong phòng nhìn thấu.
Hình như Tần Thơ cũng không quá bất ngờ đối với sự xuất hiện của cô. Cũng không hỏi cô có chuyện gì, trực tiếp đứng sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống cho cô đi vào. Tựa như đây chính là nhà cô ta vậy, sau đó lại lấy tư thái chủ nhà cười nói: "Em không nhầm nhà đâu, mau vào đi."
A...... Cười thật chướng mắt.
Hồ Lai Lai vô thức nắm chặt hai tay, khoé miệng không kìm được cong lên. Đôi mắt màu hổ phách tựa như bị không khí ẩm ướt của mùa xuân vây lấy. Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị phản bội.
Không liên quan tới tình yêu nam nữ, mà nhiều khả năng là do tính chiếm hữu vô cớ của cô đối với Diệp Mạnh Trầm. Cho nên cô mới không muốn anh ấy có bất kỳ liên quan nào tới người mà cô chán ghét.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, cô cũng nên tin tưởng anh mới đúng.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Hồ Lai Lai mím môi, vẫn không muốn nói gì. Đại não cô hiện tại đang trống rỗng, hoặc là nói đang bị nhồi nhét bởi vô số suy nghĩ hỗn loạn, chúng đang kêu gào. Thế nên lý trí không có cách nào tự hỏi, chỉ biết ôm chặt bình giữ nhiệt trong ngực. Ngay lúc này đây là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
"Không vào sao?"
Tần Thơ thấy cô chậm chạp không phản ứng, lại hỏi một câu. Cùng lúc đó từ trong phòng khách bỗng truyền đến tiếng bước chân. Tuy nhiên đi chưa được mấy bước đã ngừng lại.
Hai người gần như cùng lúc quay đầu nhìn theo tiếng động.
Chủ nhân căn hộ rốt cuộc đã xuất hiện. Anh mặc áo ngắn tay cùng quần thể thao đơn giản. Có lẽ anh vừa mới tắm xong, trên đầu vẫn còn đắp một cái khăn lông. Khuôn mặt vốn lạnh lẽo vì ẩn dưới mái tóc đen ướt đẫm nên trông càng lạnh thấu xương. Nét đạm mạc trong xương cốt bị phóng đại.
Anh bỏ qua những đồ vật thừa thãi, trong mắt chỉ có một người. Sau khi thấy rõ tình huống ngoài cửa, anh nhíu mày đi tới.
Nhìn anh ngày càng đến gần, Hồ Lai Lai mím môi càng chặt. Trong ánh mắt cô có muôn vàn cảm xúc, trong lòng có một vạn vấn đề. Nhưng lại không biết nên dùng thân phận gì để hỏi. Thế là bao nhiêu ủy khuất bị đè nén nãy giờ ào ào xông ra, ý đồ phát tiết qua hốc mắt.
Không khí xung quanh vô thức trở nên trầm mặc.
Là một người đứng xem, Tần Thơ không có bất kỳ một cảm xúc cá nhân nào. Tầm mắt cô ta tới lui giữa hai người. Cuối cùng cô ta thanh thanh giọng nói, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: "Lai Lai hình như là tới đem đồ cho cậu, mình bảo con bé vào nhưng con bé cũng không vào, cứ đứng ngốc ngoài cửa."
Giọng điệu cô ta tựa như rất quen thuộc, không có chút cảm giác xa lạ nào. Phảng phất như đã quen biết bọn họ nhiều năm. Thật sự rất khó làm người ta không hiểu lầm.
Nghe đến đó, người đàn ông vẫn luôn lạnh mặt rốt cuộc cũng liếc cô ta một cái. Không rảnh truy cứu xem cô ta vào bằng cách nào, không lưu tình nói: " Cô nói xem nếu con bé thấy có người lạ trong nhà tôi, sẽ còn dám vào sao?"
"......"
Gương mặt tươi cười của Tần Thơ chợt ngưng, nhưng cũng không hề tức giận. Chỉ cảm thấy có chút mất mặt. Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì, người đàn ông trước mặt đã tiến lên lôi kéo cô gái nhỏ đi mất.
Hồ Lai Lai không kịp phản ứng, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đang đứng ở khúc quanh của cầu thang. Vì thế cô lập tức dùng sức giật tay lại. Say khi thoát khỏi trói buộc của anh cô yên lặng xoay người đưa lưng về phía anh. Một mình đứng ở góc tường.
Cô vừa khổ sở vừa tức giận. Đến bây giờ cô mới biết, hoá ra muốn vô điều kiện tín nhiệm một người thật sự không hề đơn giản. Dù sao cô cũng đang bị tức giận choáng hết đầu óc, cái gì cũng không muốn nói với anh.
Tuy nhiên bộ dáng giận dỗi đáng thương này của cô đặt vào mắt Diệp Mạnh Trầm lại ngoài ý muốn làm anh cảm thấy buồn cười.
Từ sau khi anh về nước, cô gái nhỏ đã rất lâu không nháo đến như vậy với anh. Thật là làm người ta hoài niệm. Vì thế anh cũng không nóng nảy giải thích. Mà anh chỉ dựa vào tay vịn cầu thang, lẳng lặng nhìn cô, muốn nhìn xem cô còn có thể kiên trì bao lâu.
Đáng tiếc chưa được vài phút, người đang kiêu ngạo kia đã trở thành người bại trận đầu tiên. Bởi vì anh nghe thấy một tiếng nức nở thật thấp khuếch tán ra rất nhanh từ trong góc nơi cô đang đứng. Tựa như từng sợi thép tinh tế quấn vào màng nhĩ khiến người ta phát đau.
Một cỗ bực bội dâng lên trong lòng anh.
Diệp Mạnh Trầm cuối cùng đã nếm được cảm giác tự bê cục đá đập vào chân mình. Biết lần này là cô thật sự tủi thân, không còn muốn mượn cảm xúc của cô để nhớ lại chuyện xưa nữa. Anh thu hồi ánh mắt không tập trung, lạnh nhạt an ủi: " Được rồi, đừng khóc."
Bả vai nhỏ bé ngừng run rẩy.
Trừ những tình huống đặc biệt, thật ra Hồ Lai Lai không hề thích khóc. Nhưng hôm nay cô ỷ vào tâm tình không tốt, không muốn nghe lời anh nữa, càng muốn đối nghịch với anh hơn. Nước mắt cô rất nhanh đã phối hợp trào ra ngoài. Tất cả cảm xúc ngay tại thời điểm này đồng loạt bộc phát.
Cô lung tung lau nước mắt, xoay người, bất mãn kháng nghị: "Em, em khóc một chút cũng không được sao!"
"Không được."
"...... Vì sao chứ!"
"Nào có nhiều vì sao như vậy."
"......"
Bây giờ ngay cả lý do anh cũng lười nói?
Bởi vì kinh ngạc, đôi mắt Hồ Lai Lai hơi mở to. Bị ý nghĩ này tức giận đến mức đại não muốn ngừng hoạt động. Nhanh chóng đánh mất cả chức năng nói chuyện. Lúc lâu sau mới tức giận nói: " Sao anh lại ngang ngược bá đạo hơn cả Tần Thủy Hoàng như vậy chứ!"
Sau khi nói xong, cô lại mắt to trừng mắt nhỏ với vách tường. Cuối cùng thật sự là tức không nhịn được. Thà đổ hết cũng không muốn cho anh uống canh dinh dưỡng nữa. Cô quay đầu đi xuống cầu thang.
Dù sao hiện giờ cô có khóc cũng chỉ làm anh chướng mắt. Chi bằng trực tiếp biến mất, đỡ phải chọc anh chán ghét.
Ôm suy nghĩ vò đã mẻ không sợ sứt, Hồ Lai Lai rời đi một cách cực kỳ dứt khoát. Nhưng đi chưa được mấy bước, lại "bang" một tiếng đụng vào thứ gì đó.
Cô che cái trán, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Diệp Mạnh Trầm đã chắn trước mặt cô từ bao giờ. Cô bước sang bên phải, anh cũng bước sang bên phải. Giống như không muốn cho cô đi.
Hừ.
Hồ Lai Lai cho rằng anh lại muốn trêu chọc mình. Vì thế cô khó có được kiên cường một hồi. Cái đầu chuyển hướng, tính tiếp tục đi xuống bậc thang.
Giây tiếp theo cánh tay đã bị bắt lấy.
Khác với lần ngoài ý muốn ở bảo tàng ngày đó. Lần này Diệp Mạnh Trầm là có mục đích đem cô kéo lại, sau đó ấn vào trong lồng ngực mình. Giữa mày bao phủ một tầng bất đắc dĩ, không biết phải dỗ dành như thế nào. Anh vỗ nhẹ lưng cô, thở dài một hơi, thỏa hiệp.
"Khóc đi khóc đi, muốn khóc bao lâu thì khóc, khóc chán thì thôi."
Chỉ cần đừng để anh thấy nước mắt là được.
Đối với thái độ chuyển biến bất thình lình của anh, Hồ Lai Lai ngây ngẩn cả ngời. Chỉ biết đứng im cảm nhận chấn động nơi lồng ngực anh khi anh nói chuyện. Và cả mùi sữa tắm dễ ngửi không thể nào xem nhẹ trên người anh. Cô lại tiếp tục không thể suy nghĩ như bình thường được nữa, lần nữa rơi vào bi thương.
Những chuyện xảy ra vào mùa hè tốt đẹp hẳn đều phải tốt đẹp. Nhưng cô lại thất tình. Còn có chuyện gì khiến con người ta thương tâm hơn thất tình sao?
Không có.
Tưởng tượng đến đây, Hồ Lai Lai mới vừa có chút dao động liền quyết tâm trở nên kiên cường một lần nữa. Cưỡng bách mình không được lại nhào vào ngực anh. Một bên đẩy anh ra, một bên mạnh miệng nói: " Sao em lại phải khóc? Anh cũng chỉ là giấu một người phụ nữ ở trong nhà thôi mà, liên quan gì tới em chứ."
Lời nói của người đang tức giận quả nhiên không hề có logic.
Diệp Mạnh Trầm bật cười một tiếng, nói: "Con mắt nào của em thấy anh giấu phụ nữ trong nhà?"
Vừa rồi đều...... đều đã như vậy như vậy, còn không chịu thừa nhận?
Hồ Lai Lai thấy bản lĩnh chơi xấu của anh mà than thở. Cô ngửa đầu, trợn mắt trừng trừng, cố gắng dựa vào lý lẽ để biện luận: "Hai con mắt đều thấy a!"
Diệp Mạnh Trầm cũng cúi đầu nhìn cô.
Tuy cô đã tạm thời ngừng nước mắt, nhưng mí mắt hơi mỏng vẫn không thể tránh trở nên sưng đỏ. Mà đáy mắt cô vẫn còn phủ một tầng nước mắt, làm đôi mắt đen ướt át đến trong vắt. Vừa đáng thương vừa đáng yêu, tựa như một loại dụ hoặc vô hình.
Anh rũ lông mi, hầu kết khẽ chuyển động, bàn tay to đặt lên gáy Hồ Lai Lai. Một lần nữa ấn cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Chưa từng nghe qua mắt thấy không nhất định là sự thật sao."
"......"
Cô đương nhiên đã nghe qua.
Chỉ là đến khi bạn thật sự phải đối mặt với loại tình huống này. Bạn sẽ cảm thấy lời nói đó chỉ giống như một lời tự an ủi mà thôi.
Hồ Lai Lai cho rằng anh đang giảo biện, không hề bị thuyết phục. Cô tiếp tục lên án hành vi của anh: "Cho dù không phải anh giấu thì cũng nhất định là anh đã mở cửa cho cô ấy vào nhà. Anh còn nói cái gì mà không quen biết cô ấy, đồ đại lừa đảo!"
Thấy trình độ nói nhảm của cô đã khôi phục bình thường, cũng không còn khụt khịt nữa. Diệp Mạnh Trầm liền biết cảm xúc của cô đã ổn định. Vì thế buông cô ra, bắt đầu xử lý chuyện chính, nói: "Đưa điện thoại đây."
Điện thoại? Cứng rắn dời đề tài như vậy?
Hồ Lai Lai không rõ nguyên do, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi ra.
Màn hình vừa sáng, anh đã thấy trên màn hình khoá hiện lên một dòng chữ to đùng "Máy ta có mật khẩu đó sợ không?". Ngón tay anh hơi tạm dừng, rất mau lại khôi phục bình thường.
Diệp Mạnh Trầm thuần thục viết mật mã sau đó gạt mở điện thoại.
Trên thực tế, liên quan tới việc Tần Thơ xuất hiện trong nhà anh. Anh thậm chí còn biết sau Hồ Lai Lai vài phút. Bởi vì vừa rồi ở cửa mới là lần đầu tiên trong ngày hai người bọn họ chạm mặt.
Đương nhiên, cái loại chủ ý này không cần nghĩ cũng biết do ai làm ra.
Rất nhanh đầu bên kia đã nhấc máy, một giọng nữ truyền tới: "Alo?"
Thanh âm có chút quen thuộc. Hồ Lai Lai còn chưa nhớ lại đã nghe qua ở đâu liền nghe thấy người bên cạnh kêu một tiếng: "Mẹ"
Mẹ? Mẹ!
Anh ấy gọi điện thoại cho mẹ làm gì?
Cô kỳ quái liếc nhìn Diệp Mạnh Trầm, có chút khó hiểu. Lại nhanh chóng nín thở, nghiêm túc lắng nghe. Quả nhiên nghe thấy Mạnh Tố vui mừng nói: "Ấy, con trai. Sao lại là con? Con đổi số khi nào vậy, cũng không nới với mẹ một tiếng?"
"Không đổi số, nhưng muốn đổi mẹ. Mẹ thấy thế nào?"
"...... Con nói cái gì vậy. Gần đây đến mặt con mẹ cũng chưa thấy. Còn có thể làm gì con chứ?"
"Đúng là không làm gì. Dù sao chuyện mẹ tùy tiện đưa chìa khoá nhà của con cho một người phụ nữ nào đó. Đối với mẹ mà nói cũng không tính là làm gì đúng không?"
Nghe vậy, Hồ Lai Lai rốt cuộc thông suốt dụng ý của cuộc điện thoại này. Cô sửa sang lại manh mối hiện có, đáy lòng yên lặng phán đoán một phen. Cô bắt đầu nghi ngờ suy đoán lúc đầu của mình. Nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện này thật sự không liên quan đến anh?
Được rồi được rồi, nghĩ cũng nghĩ không thông. Vẫn là tiếp tục nghe lén trước đi.
Đầu bên kia Mạnh Tố thấy anh đã nói như vậy cũng không tính che giấu làm gì. Bà đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, lời nói thấm thía thao thao bất tuyệt.
"Tùy tiện cho? Mẹ tùy tiện cho khi nào. Còn không phải bởi vì con cứ cả ngày không về nhà. Mẹ đành phải làm phiền Thơ Thơ giúp mẹ đến chỗ con lấy đồ mà mẹ để quên. Hơn nữa con cũng nên biết rằng, đứa nhỏ Thơ Thơ này là do chính tay mẹ chọn lựa rất kỹ càng mới ra. Không biết còn so với cái con bé mà ông nội con coi trọng kia......"
Mắt thấy bà lại chuẩn bị khoa tay múa chân với Hồ Lai Lai. Diệp Mạnh Trầm nhíu mày, trong giọng nói trộn lẫn tia không vui. Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cái đề tài này nữa. Anh ngắt lời: "Mẹ, chắc mẹ cũng biết con trai mẹ tính tình rất không tốt."
Mạnh Tố cũng biết không thể nói bậy một câu về cô bé Hồ gia trước mặt Diệp Mạnh Trầm. Nhưng bà thường xuyên không nhịn được. Bị anh nói như vậy mới dừng lại. Sau đó lại cảm thấy không đúng, hỏi ngược lại: "Cái mẹ đang nói không hề liên quan gì đến tính tình của con a."
"Không có gì, chính là muốn nhắc nhở mẹ một chút. Miễn cho đến lúc đó cha mẹ người ta đến tìm mẹ. Nói là con gái bảo bối nhà người ta ở chỗ con đã chịu bao nhiêu ủy khuất. Mẹ không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."
"Chịu...... Chịu ủy khuất? Có ý tứ gì? Mẹ nói cho con biết, Diệp Mạnh Trầm. Con đừng có mà khi dễ Thơ Thơ nha, nếu không......"
Đã làm mẹ của anh 25 năm, Mạnh Tố đương nhiên biết rõ tính nết con trai mình. Cũng biết anh nói được thì làm được. Cho nên bà muốn trịnh trọng cảnh cáo anh đừng có làm xằng làm bậy. Chính là còn chưa có nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.
Hành lang náo nhiệt một trận, cuối cùng an tĩnh trở lại.
Tuy rằng kết thúc không quá vui vẻ, nhưng sự việc này hẳn là manh mối cuối cùng. Đáng tiếc Hồ Lai Lai chỉ vui sướng được một chút, không bao lâu liền kết thúc vì một câu nói cuối cùng của Mạnh Tố về Tần Thơ. Đôi mắt không khỏi lại trở nên buồn bã.
Cô biết, bởi vì sự việc thông gia từ bé kia. Cô vẫn luôn không được bà Mạnh chào đón. Nhưng đại khái cảm giác khi nghe người ta nói và chính tai nghe thấy vẫn không giống nhau.
Thấy cô cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, không biết cô lại đang suy nghĩ cái gì. Diệp Mạnh Trầm nhướng mày, duỗi tay nhéo nhéo đoạn cổ mềm mại lộ ra ngoài của cô. Vì muốn dời sự chú ý của cô, anh hưng sư vấn tội nói: "Nói đi, vừa rồi làm sao?"
Hả?
Hồ Lai Lai phục hồi tinh thần. Sau khi phản ứng lại anh đang hỏi về điều gì thì cô lại lâm vào bi thương. Không hiểu sao vả mặt lại tới nhanh như vậy.
Được rồi, cô thừa nhận, xác thật cô không đủ tin tưởng anh. Nhưng mà --
"Việc này cũng không thể trách em a."
Cô cảm thấy mình cũng không hoàn toàn sai. Cô liền lấy cái ví dụ thực tế để đổi vị trí tự hỏi cho Diệp Mạnh Trầm.
"Lần trước ông em nhìn thấy Tiền Tài trong phòng em đã lập tức cảm thấy bọn em có cái gì đó. Càng không cần nói đến tình huống ngày hôm nay. Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không nghĩ nhiều sao?"
Cuồn cuộn gió nóng giữa hè đã bị cây xanh lọc bớt giảm đi nhiệt độ. Lượn vòng trong khúc quanh của cầu thang. Ngoài cửa sổ bầu trời trong vắt, vạn vật đáng yêu.
Vừa nghe câu này, thần sắc Diệp Mạnh Trầm chợt tắt. Vẻ ôn hoà trên mặt dần dần bị khói mù thay thế. Anh híp mắt, trầm thấp mà nguy hiểm nói: "Vì sao cậu ta lại ở trong phòng em."
"......"
Đây là trọng điểm sao?
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lần sau mà khóc đến trên giường thì làm sao bây giờ a, thật lo lắng.
Hồ Lai Lai vừa vặn kẹt giữa hai phương án.
Khí lạnh trong phòng từ từ bay ra, từ lòng bàn chân chui vào trong cơ thể, làm cả người cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cô thu hồi tươi cười quá mức nhiệt tình trên mặt, đứng thẳng người, lùi một bước nhỏ. Không ngừng phân vẫn giữa bỏ đi hay xác nhận lại. Cuối cùng bị người trong phòng nhìn thấu.
Hình như Tần Thơ cũng không quá bất ngờ đối với sự xuất hiện của cô. Cũng không hỏi cô có chuyện gì, trực tiếp đứng sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống cho cô đi vào. Tựa như đây chính là nhà cô ta vậy, sau đó lại lấy tư thái chủ nhà cười nói: "Em không nhầm nhà đâu, mau vào đi."
A...... Cười thật chướng mắt.
Hồ Lai Lai vô thức nắm chặt hai tay, khoé miệng không kìm được cong lên. Đôi mắt màu hổ phách tựa như bị không khí ẩm ướt của mùa xuân vây lấy. Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị phản bội.
Không liên quan tới tình yêu nam nữ, mà nhiều khả năng là do tính chiếm hữu vô cớ của cô đối với Diệp Mạnh Trầm. Cho nên cô mới không muốn anh ấy có bất kỳ liên quan nào tới người mà cô chán ghét.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, cô cũng nên tin tưởng anh mới đúng.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Hồ Lai Lai mím môi, vẫn không muốn nói gì. Đại não cô hiện tại đang trống rỗng, hoặc là nói đang bị nhồi nhét bởi vô số suy nghĩ hỗn loạn, chúng đang kêu gào. Thế nên lý trí không có cách nào tự hỏi, chỉ biết ôm chặt bình giữ nhiệt trong ngực. Ngay lúc này đây là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
"Không vào sao?"
Tần Thơ thấy cô chậm chạp không phản ứng, lại hỏi một câu. Cùng lúc đó từ trong phòng khách bỗng truyền đến tiếng bước chân. Tuy nhiên đi chưa được mấy bước đã ngừng lại.
Hai người gần như cùng lúc quay đầu nhìn theo tiếng động.
Chủ nhân căn hộ rốt cuộc đã xuất hiện. Anh mặc áo ngắn tay cùng quần thể thao đơn giản. Có lẽ anh vừa mới tắm xong, trên đầu vẫn còn đắp một cái khăn lông. Khuôn mặt vốn lạnh lẽo vì ẩn dưới mái tóc đen ướt đẫm nên trông càng lạnh thấu xương. Nét đạm mạc trong xương cốt bị phóng đại.
Anh bỏ qua những đồ vật thừa thãi, trong mắt chỉ có một người. Sau khi thấy rõ tình huống ngoài cửa, anh nhíu mày đi tới.
Nhìn anh ngày càng đến gần, Hồ Lai Lai mím môi càng chặt. Trong ánh mắt cô có muôn vàn cảm xúc, trong lòng có một vạn vấn đề. Nhưng lại không biết nên dùng thân phận gì để hỏi. Thế là bao nhiêu ủy khuất bị đè nén nãy giờ ào ào xông ra, ý đồ phát tiết qua hốc mắt.
Không khí xung quanh vô thức trở nên trầm mặc.
Là một người đứng xem, Tần Thơ không có bất kỳ một cảm xúc cá nhân nào. Tầm mắt cô ta tới lui giữa hai người. Cuối cùng cô ta thanh thanh giọng nói, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: "Lai Lai hình như là tới đem đồ cho cậu, mình bảo con bé vào nhưng con bé cũng không vào, cứ đứng ngốc ngoài cửa."
Giọng điệu cô ta tựa như rất quen thuộc, không có chút cảm giác xa lạ nào. Phảng phất như đã quen biết bọn họ nhiều năm. Thật sự rất khó làm người ta không hiểu lầm.
Nghe đến đó, người đàn ông vẫn luôn lạnh mặt rốt cuộc cũng liếc cô ta một cái. Không rảnh truy cứu xem cô ta vào bằng cách nào, không lưu tình nói: " Cô nói xem nếu con bé thấy có người lạ trong nhà tôi, sẽ còn dám vào sao?"
"......"
Gương mặt tươi cười của Tần Thơ chợt ngưng, nhưng cũng không hề tức giận. Chỉ cảm thấy có chút mất mặt. Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì, người đàn ông trước mặt đã tiến lên lôi kéo cô gái nhỏ đi mất.
Hồ Lai Lai không kịp phản ứng, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đang đứng ở khúc quanh của cầu thang. Vì thế cô lập tức dùng sức giật tay lại. Say khi thoát khỏi trói buộc của anh cô yên lặng xoay người đưa lưng về phía anh. Một mình đứng ở góc tường.
Cô vừa khổ sở vừa tức giận. Đến bây giờ cô mới biết, hoá ra muốn vô điều kiện tín nhiệm một người thật sự không hề đơn giản. Dù sao cô cũng đang bị tức giận choáng hết đầu óc, cái gì cũng không muốn nói với anh.
Tuy nhiên bộ dáng giận dỗi đáng thương này của cô đặt vào mắt Diệp Mạnh Trầm lại ngoài ý muốn làm anh cảm thấy buồn cười.
Từ sau khi anh về nước, cô gái nhỏ đã rất lâu không nháo đến như vậy với anh. Thật là làm người ta hoài niệm. Vì thế anh cũng không nóng nảy giải thích. Mà anh chỉ dựa vào tay vịn cầu thang, lẳng lặng nhìn cô, muốn nhìn xem cô còn có thể kiên trì bao lâu.
Đáng tiếc chưa được vài phút, người đang kiêu ngạo kia đã trở thành người bại trận đầu tiên. Bởi vì anh nghe thấy một tiếng nức nở thật thấp khuếch tán ra rất nhanh từ trong góc nơi cô đang đứng. Tựa như từng sợi thép tinh tế quấn vào màng nhĩ khiến người ta phát đau.
Một cỗ bực bội dâng lên trong lòng anh.
Diệp Mạnh Trầm cuối cùng đã nếm được cảm giác tự bê cục đá đập vào chân mình. Biết lần này là cô thật sự tủi thân, không còn muốn mượn cảm xúc của cô để nhớ lại chuyện xưa nữa. Anh thu hồi ánh mắt không tập trung, lạnh nhạt an ủi: " Được rồi, đừng khóc."
Bả vai nhỏ bé ngừng run rẩy.
Trừ những tình huống đặc biệt, thật ra Hồ Lai Lai không hề thích khóc. Nhưng hôm nay cô ỷ vào tâm tình không tốt, không muốn nghe lời anh nữa, càng muốn đối nghịch với anh hơn. Nước mắt cô rất nhanh đã phối hợp trào ra ngoài. Tất cả cảm xúc ngay tại thời điểm này đồng loạt bộc phát.
Cô lung tung lau nước mắt, xoay người, bất mãn kháng nghị: "Em, em khóc một chút cũng không được sao!"
"Không được."
"...... Vì sao chứ!"
"Nào có nhiều vì sao như vậy."
"......"
Bây giờ ngay cả lý do anh cũng lười nói?
Bởi vì kinh ngạc, đôi mắt Hồ Lai Lai hơi mở to. Bị ý nghĩ này tức giận đến mức đại não muốn ngừng hoạt động. Nhanh chóng đánh mất cả chức năng nói chuyện. Lúc lâu sau mới tức giận nói: " Sao anh lại ngang ngược bá đạo hơn cả Tần Thủy Hoàng như vậy chứ!"
Sau khi nói xong, cô lại mắt to trừng mắt nhỏ với vách tường. Cuối cùng thật sự là tức không nhịn được. Thà đổ hết cũng không muốn cho anh uống canh dinh dưỡng nữa. Cô quay đầu đi xuống cầu thang.
Dù sao hiện giờ cô có khóc cũng chỉ làm anh chướng mắt. Chi bằng trực tiếp biến mất, đỡ phải chọc anh chán ghét.
Ôm suy nghĩ vò đã mẻ không sợ sứt, Hồ Lai Lai rời đi một cách cực kỳ dứt khoát. Nhưng đi chưa được mấy bước, lại "bang" một tiếng đụng vào thứ gì đó.
Cô che cái trán, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Diệp Mạnh Trầm đã chắn trước mặt cô từ bao giờ. Cô bước sang bên phải, anh cũng bước sang bên phải. Giống như không muốn cho cô đi.
Hừ.
Hồ Lai Lai cho rằng anh lại muốn trêu chọc mình. Vì thế cô khó có được kiên cường một hồi. Cái đầu chuyển hướng, tính tiếp tục đi xuống bậc thang.
Giây tiếp theo cánh tay đã bị bắt lấy.
Khác với lần ngoài ý muốn ở bảo tàng ngày đó. Lần này Diệp Mạnh Trầm là có mục đích đem cô kéo lại, sau đó ấn vào trong lồng ngực mình. Giữa mày bao phủ một tầng bất đắc dĩ, không biết phải dỗ dành như thế nào. Anh vỗ nhẹ lưng cô, thở dài một hơi, thỏa hiệp.
"Khóc đi khóc đi, muốn khóc bao lâu thì khóc, khóc chán thì thôi."
Chỉ cần đừng để anh thấy nước mắt là được.
Đối với thái độ chuyển biến bất thình lình của anh, Hồ Lai Lai ngây ngẩn cả ngời. Chỉ biết đứng im cảm nhận chấn động nơi lồng ngực anh khi anh nói chuyện. Và cả mùi sữa tắm dễ ngửi không thể nào xem nhẹ trên người anh. Cô lại tiếp tục không thể suy nghĩ như bình thường được nữa, lần nữa rơi vào bi thương.
Những chuyện xảy ra vào mùa hè tốt đẹp hẳn đều phải tốt đẹp. Nhưng cô lại thất tình. Còn có chuyện gì khiến con người ta thương tâm hơn thất tình sao?
Không có.
Tưởng tượng đến đây, Hồ Lai Lai mới vừa có chút dao động liền quyết tâm trở nên kiên cường một lần nữa. Cưỡng bách mình không được lại nhào vào ngực anh. Một bên đẩy anh ra, một bên mạnh miệng nói: " Sao em lại phải khóc? Anh cũng chỉ là giấu một người phụ nữ ở trong nhà thôi mà, liên quan gì tới em chứ."
Lời nói của người đang tức giận quả nhiên không hề có logic.
Diệp Mạnh Trầm bật cười một tiếng, nói: "Con mắt nào của em thấy anh giấu phụ nữ trong nhà?"
Vừa rồi đều...... đều đã như vậy như vậy, còn không chịu thừa nhận?
Hồ Lai Lai thấy bản lĩnh chơi xấu của anh mà than thở. Cô ngửa đầu, trợn mắt trừng trừng, cố gắng dựa vào lý lẽ để biện luận: "Hai con mắt đều thấy a!"
Diệp Mạnh Trầm cũng cúi đầu nhìn cô.
Tuy cô đã tạm thời ngừng nước mắt, nhưng mí mắt hơi mỏng vẫn không thể tránh trở nên sưng đỏ. Mà đáy mắt cô vẫn còn phủ một tầng nước mắt, làm đôi mắt đen ướt át đến trong vắt. Vừa đáng thương vừa đáng yêu, tựa như một loại dụ hoặc vô hình.
Anh rũ lông mi, hầu kết khẽ chuyển động, bàn tay to đặt lên gáy Hồ Lai Lai. Một lần nữa ấn cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Chưa từng nghe qua mắt thấy không nhất định là sự thật sao."
"......"
Cô đương nhiên đã nghe qua.
Chỉ là đến khi bạn thật sự phải đối mặt với loại tình huống này. Bạn sẽ cảm thấy lời nói đó chỉ giống như một lời tự an ủi mà thôi.
Hồ Lai Lai cho rằng anh đang giảo biện, không hề bị thuyết phục. Cô tiếp tục lên án hành vi của anh: "Cho dù không phải anh giấu thì cũng nhất định là anh đã mở cửa cho cô ấy vào nhà. Anh còn nói cái gì mà không quen biết cô ấy, đồ đại lừa đảo!"
Thấy trình độ nói nhảm của cô đã khôi phục bình thường, cũng không còn khụt khịt nữa. Diệp Mạnh Trầm liền biết cảm xúc của cô đã ổn định. Vì thế buông cô ra, bắt đầu xử lý chuyện chính, nói: "Đưa điện thoại đây."
Điện thoại? Cứng rắn dời đề tài như vậy?
Hồ Lai Lai không rõ nguyên do, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi ra.
Màn hình vừa sáng, anh đã thấy trên màn hình khoá hiện lên một dòng chữ to đùng "Máy ta có mật khẩu đó sợ không?". Ngón tay anh hơi tạm dừng, rất mau lại khôi phục bình thường.
Diệp Mạnh Trầm thuần thục viết mật mã sau đó gạt mở điện thoại.
Trên thực tế, liên quan tới việc Tần Thơ xuất hiện trong nhà anh. Anh thậm chí còn biết sau Hồ Lai Lai vài phút. Bởi vì vừa rồi ở cửa mới là lần đầu tiên trong ngày hai người bọn họ chạm mặt.
Đương nhiên, cái loại chủ ý này không cần nghĩ cũng biết do ai làm ra.
Rất nhanh đầu bên kia đã nhấc máy, một giọng nữ truyền tới: "Alo?"
Thanh âm có chút quen thuộc. Hồ Lai Lai còn chưa nhớ lại đã nghe qua ở đâu liền nghe thấy người bên cạnh kêu một tiếng: "Mẹ"
Mẹ? Mẹ!
Anh ấy gọi điện thoại cho mẹ làm gì?
Cô kỳ quái liếc nhìn Diệp Mạnh Trầm, có chút khó hiểu. Lại nhanh chóng nín thở, nghiêm túc lắng nghe. Quả nhiên nghe thấy Mạnh Tố vui mừng nói: "Ấy, con trai. Sao lại là con? Con đổi số khi nào vậy, cũng không nới với mẹ một tiếng?"
"Không đổi số, nhưng muốn đổi mẹ. Mẹ thấy thế nào?"
"...... Con nói cái gì vậy. Gần đây đến mặt con mẹ cũng chưa thấy. Còn có thể làm gì con chứ?"
"Đúng là không làm gì. Dù sao chuyện mẹ tùy tiện đưa chìa khoá nhà của con cho một người phụ nữ nào đó. Đối với mẹ mà nói cũng không tính là làm gì đúng không?"
Nghe vậy, Hồ Lai Lai rốt cuộc thông suốt dụng ý của cuộc điện thoại này. Cô sửa sang lại manh mối hiện có, đáy lòng yên lặng phán đoán một phen. Cô bắt đầu nghi ngờ suy đoán lúc đầu của mình. Nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện này thật sự không liên quan đến anh?
Được rồi được rồi, nghĩ cũng nghĩ không thông. Vẫn là tiếp tục nghe lén trước đi.
Đầu bên kia Mạnh Tố thấy anh đã nói như vậy cũng không tính che giấu làm gì. Bà đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, lời nói thấm thía thao thao bất tuyệt.
"Tùy tiện cho? Mẹ tùy tiện cho khi nào. Còn không phải bởi vì con cứ cả ngày không về nhà. Mẹ đành phải làm phiền Thơ Thơ giúp mẹ đến chỗ con lấy đồ mà mẹ để quên. Hơn nữa con cũng nên biết rằng, đứa nhỏ Thơ Thơ này là do chính tay mẹ chọn lựa rất kỹ càng mới ra. Không biết còn so với cái con bé mà ông nội con coi trọng kia......"
Mắt thấy bà lại chuẩn bị khoa tay múa chân với Hồ Lai Lai. Diệp Mạnh Trầm nhíu mày, trong giọng nói trộn lẫn tia không vui. Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cái đề tài này nữa. Anh ngắt lời: "Mẹ, chắc mẹ cũng biết con trai mẹ tính tình rất không tốt."
Mạnh Tố cũng biết không thể nói bậy một câu về cô bé Hồ gia trước mặt Diệp Mạnh Trầm. Nhưng bà thường xuyên không nhịn được. Bị anh nói như vậy mới dừng lại. Sau đó lại cảm thấy không đúng, hỏi ngược lại: "Cái mẹ đang nói không hề liên quan gì đến tính tình của con a."
"Không có gì, chính là muốn nhắc nhở mẹ một chút. Miễn cho đến lúc đó cha mẹ người ta đến tìm mẹ. Nói là con gái bảo bối nhà người ta ở chỗ con đã chịu bao nhiêu ủy khuất. Mẹ không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."
"Chịu...... Chịu ủy khuất? Có ý tứ gì? Mẹ nói cho con biết, Diệp Mạnh Trầm. Con đừng có mà khi dễ Thơ Thơ nha, nếu không......"
Đã làm mẹ của anh 25 năm, Mạnh Tố đương nhiên biết rõ tính nết con trai mình. Cũng biết anh nói được thì làm được. Cho nên bà muốn trịnh trọng cảnh cáo anh đừng có làm xằng làm bậy. Chính là còn chưa có nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.
Hành lang náo nhiệt một trận, cuối cùng an tĩnh trở lại.
Tuy rằng kết thúc không quá vui vẻ, nhưng sự việc này hẳn là manh mối cuối cùng. Đáng tiếc Hồ Lai Lai chỉ vui sướng được một chút, không bao lâu liền kết thúc vì một câu nói cuối cùng của Mạnh Tố về Tần Thơ. Đôi mắt không khỏi lại trở nên buồn bã.
Cô biết, bởi vì sự việc thông gia từ bé kia. Cô vẫn luôn không được bà Mạnh chào đón. Nhưng đại khái cảm giác khi nghe người ta nói và chính tai nghe thấy vẫn không giống nhau.
Thấy cô cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, không biết cô lại đang suy nghĩ cái gì. Diệp Mạnh Trầm nhướng mày, duỗi tay nhéo nhéo đoạn cổ mềm mại lộ ra ngoài của cô. Vì muốn dời sự chú ý của cô, anh hưng sư vấn tội nói: "Nói đi, vừa rồi làm sao?"
Hả?
Hồ Lai Lai phục hồi tinh thần. Sau khi phản ứng lại anh đang hỏi về điều gì thì cô lại lâm vào bi thương. Không hiểu sao vả mặt lại tới nhanh như vậy.
Được rồi, cô thừa nhận, xác thật cô không đủ tin tưởng anh. Nhưng mà --
"Việc này cũng không thể trách em a."
Cô cảm thấy mình cũng không hoàn toàn sai. Cô liền lấy cái ví dụ thực tế để đổi vị trí tự hỏi cho Diệp Mạnh Trầm.
"Lần trước ông em nhìn thấy Tiền Tài trong phòng em đã lập tức cảm thấy bọn em có cái gì đó. Càng không cần nói đến tình huống ngày hôm nay. Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không nghĩ nhiều sao?"
Cuồn cuộn gió nóng giữa hè đã bị cây xanh lọc bớt giảm đi nhiệt độ. Lượn vòng trong khúc quanh của cầu thang. Ngoài cửa sổ bầu trời trong vắt, vạn vật đáng yêu.
Vừa nghe câu này, thần sắc Diệp Mạnh Trầm chợt tắt. Vẻ ôn hoà trên mặt dần dần bị khói mù thay thế. Anh híp mắt, trầm thấp mà nguy hiểm nói: "Vì sao cậu ta lại ở trong phòng em."
"......"
Đây là trọng điểm sao?
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lần sau mà khóc đến trên giường thì làm sao bây giờ a, thật lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.