Chương 30
Lục Lộ Lộc
17/12/2019
Thuốc hút được một nửa, cô gái nhỏ mới tung tăng nhảy nhót trở lại bên cạnh anh. Biểu cảm hưng phấn lại xuất hiện trên mặt cô, tựa như mới gặp chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Là điện thoại của Văn Văn!”
Cô nói rõ thân phận của người gọi tới trước, sau đó nói tiếp nguyên do sự tình. Trong giọng nói vẫn còn vài phần kinh ngạc chưa tiêu hoá hết.
“Chiều nay lớp bạn ấy cũng tới xem thi bơi. Vừa lúc đứng chung với lớp em, khả năng đã tiếp xúc một chút. Sau đó cảm thấy lớp em rất thú vị nên lớp trưởng lớp bạn ấy nhờ bạn ấy tới hỏi em một chút. Hỏi có thể kết quan hệ hữu nghị với lớp em hay không nha!”
Nói thật, Hồ Lai Lai nằm mơ cũng không nghĩ tới quan hệ hữu nghị có thể được bắt đầu như thế này. Cho nên vừa rồi qua điện thoại nghe thấy Đinh Văn Văn nói về chuyện này, còn có chút không thể tin được.
Sở dĩ không thể tin được có lẽ vẫn là vì nhất thời cô chưa thể nào tiếp thu được sự thật này. Trong lúc cô còn đang liều sống liều chết mang vẻ vang về cho lớp thì đám con trai trong lớp lại nhân cơ hội đi phát huy mị lực của bản thân.
Nói tức giận thì tức giận vậy thôi, chứ thật ra Hồ Lai Lai vẫn rất vui vẻ, tiện thể đạo lý rõ ràng suy đoán một chút.
“Nhưng mà em cảm thấy không riêng gì chuyện hôm nay, học kì này hai lớp chúng em đã học chung mấy tiết rồi. Hẳn là bắt đầu thấy ấn tượng với bọn em từ lúc ấy đi? Ừ, đúng, trước nói tin tốt này cho đám hòa thượng kia đã.”
Cô vừa nói, tay trái chui vào khuỷu tay Diệp Mạnh Trầm, kéo anh đi.
Đây là thói quen khi vừa đi đường vừa chơi điện thoại của cô. Chủ yếu là để đề phòng mình bị lạc mất anh. Sau đó cô mở WeChat, ở trong nhóm lớp hú lên một tiếng, đồng thời đếm thầm ba giây.
Giống như dự đoán, không đến ba giây sau, WeChat nhóm lớp bắt đầu nổi lên bão táp spam với các loại khoa trương thổi phồng, sôi nổi khen cô phi thường xứng với chức lớp trưởng.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Hồ Lai Lai tiếp tục chém gió cùng bọn họ, làm cho bọn họ bình tĩnh một chút. Rồi suy nghĩ thật kĩ xem sau khi nói ra tin tức kia, mình nên đáp lại như thế nào.
Người đàn ông vẫn luôn bị ngó lơ bên cạnh bắt đầu biến hoá cảm xúc. Anh cúi đầu nhìn bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của cô, cả người cô lắc qua lắc lại như con lật đật. Nhất thời không thể hiểu, hỏi: “Một cái quan hệ hữu nghị mà thôi, vui như vậy sao?”
Vừa nghe câu này, cô rốt cuộc thu hồi điện thoại trong tay, nghiêm túc nói: “Sao có thể nói ‘một cái quan hệ hữu nghị mà thôi’ được. Rõ ràng phải là ‘oa, nhanh như vậy đã có một cái quan hệ hữu nghị’ chứ.”
Vốn dĩ Hồ Lai Lai không đồng ý lắm với câu nói “Đại học chính là dùng để yêu đương”. Mà dạng quan hệ hữu nghị này cũng không hoàn toàn là bàn đạp của việc nói chuyện yêu đương. Cho dù cuối cùng mọi người không thể thành người yêu nhưng có thêm vài người bạn cũng không phải là xấu.
Hơn nữa là cô thật tình vui mừng cho đám nam sinh trong lớp.
Đại đa số mọi người đều có chung ấn tượng đối với học sinh khoa khảo cổ. Đại khái như —— quái gở, cứng nhắc, chất phác, lôi thôi lếch thếch, mọt sách.
Trên thực tế, theo sự tiến bộ của xã hội, những con mắt mang theo thành kiến này hẳn nên sớm bị lấy xuống.
Mặc dù về lượng, nam sinh của khoa không thể chiếm ưu thế gì, nhưng lại thắng ở chất. Chưa tính là quá đẹp trai nhưng ít nhất cũng ưa nhìn, lại còn dí dỏm hài hước nữa. Không thua kém gì so với các nam sinh của những khoa nổi tiếng kia đâu. Tùy tiện chọn một người cũng có thể mang ra đánh.
Mà nam sinh có thể đánh, hình như không có nghĩa là cô cũng có thể đánh?
Sau khi hưng phấn qua đi Hồ Lai mới Lai ý thức được điều này. Không khỏi bắt đầu có chút lo lắng cho bản thân, bất an nói: “Anh nói xem. Em là đại diện của lớp, nếu đến lúc đó quá khẩn trương, có phải sẽ ảnh hưởng đến phát huy của các bạn trong lớp hay không?”
“Em khẩn trương cái gì?”
“Em sắp lên chức bà mối rồi á!”
“……”
Hồ Lai Lai còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, không phát hiện anh trầm mặc. Lại thuận miệng nêu ý kiến: “Anh có muốn đi cùng em không?”
Vừa nói xong lại vội vàng hoảng loạn sửa miệng: “Đừng đừng đừng, được rồi được rồi. Em nói bậy, anh không thể đi, tuyệt đối không thể đi. Vạn nhất mấy bạn nữ đó quay ra coi trọng anh, vậy chẳng phải là em vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao.”
Nhưng nỗi lo lắng của cô cũng không thể khiến cho Diệp Mạnh Trầm đồng tình. Anh nhếch khóe miệng, hỏi ngược lại: “Em cũng không nghĩ tới chính em bị người khác coi trọng sao?”
“Em? Không thể nào.”
Khoa lịch sử cũng không đến nỗi một nam sinh cũng không có. Nhưng Hồ Lai Lai thật đúng là không hề suy xét đến loại khả năng này. Cô là đi chủ trì đại cục, thân mang trọng trách làm sao có thời gian đi suy xét chuyện nữ nhi tình trường cơ chứ.
“Nếu có thì sao?”
Hả?
Thấy anh hiếm khi có kiên trì với một vấn đề nào đó như vậy. Vì không muốn làm anh thất vọng, Hồ Lai Lai nghiêm túc tự hỏi một chút, lại phát hiện không có gì để tự hỏi, cho nên không nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là khen bạn ấy thật có mắt rồi.”
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Mạnh Trầm hiện lên một tầng cảm xúc không rõ, giơ tay nhéo nhéo mặt cô, hừ lạnh nói: “Mài bớt da mặt đi.”
“……”
Thật ra Hồ Lai Lai vẫn rất biết phân biệt nặng nhẹ.
Ví dụ như, sau khi cùng Diệp Mạnh Trầm cơm nước xong, chuyện thứ nhất khi trở về phòng chính là thương lượng chuyện quan hệ hữu nghị với Đinh Văn Văn. Đồng thời kéo lớp trưởng khoa lịch sử vào hội nhóm.
Cuối cùng, sau khi trải qua tỉ mỉ lựa chọn, địa điểm tổ chức buổi quan hệ hữu nghị là một quán bar sạch gần trường học. Thời gian là 8 giờ tối thứ bảy.
Nơi đây không giống với những quán bar ngợp trong vàng son khác. Ở đó không hề có mùi rượu hay khung cảnh sương khói lượn lờ. Phong cách trang hoàng xưa cũ làm mỗi góc đều tràn ngập tư tưởng phục cổ. Tiếng âm nhạc lại êm ái rất thích hợp để nói chuyện, giải trí.
Trừ những thứ đó ra còn có đầy đủ hết các loại phương tiện giải trí khác như KTV, bida bàn cơ, cái gì cần có đều có.
Vốn dĩ Hồ Lai Lai sợ các bạn học mới gặp mặt sẽ ngại ngùng e dè. Còn chuẩn bị trước rất nhiều trò chơi làm nóng không khí, chỉ sợ sẽ bị tẻ ngắt. Không ngờ bầu không khí so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn một vạn lần, thậm chí hoan thanh tiếu ngữ* cả một vùng. (*Nói cười sung sướng)
Này cũng là nhờ nam sinh của cả hai bên.
Bọn họ điều tiết không khí đến rất vừa vặn. Hơn nữa ở đây đều là một đám người trẻ tuổi hi hi ha ha, cho nên mọi người rất nhanh đã thả lỏng. Sau đó đã tìm được “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” của mình rồi. Không giống như điều cô lo sợ trong tưởng tượng.
Đối với điều này cô rất là hoan nghênh.
Như cô đã từng nói, thay vì nói là quan hệ hữu nghị, chi bằng gọi là một buổi tụ hội bình thường. Bởi vì có không ít người chân chính hướng về phía tìm bạn bè nam nữ. Mục đích chủ yếu vẫn là chơi, chơi chơi tự nhiên sẽ quen thuộc.
Hồ Lai Lai càng là vì chơi, chỉ là thấy bọn họ chơi thật sự quên mình nên không ngồi cùng bọn họ nữa. Mà đặc biệt mời khách quý của đêm nay Thái Thái và Tiểu Khả chơi đấu địa chủ.
Chơi mấy ván ắt không thể thiếu nói chuyện phiếm.
“Lại Lại, cháu trai của bạn cùng lớp của ông nội cậu chính là người cậu thích phải không?”
“……”
Lúc đó giới thiệu không cảm thấy gì, bây giờ nghe lại từ miệng Thái Thái mới thấy đúng là câu giới thiệu dài dòng không có trọng điểm. Hồ Lai Lai bỗng nhiên có loại xúc động muốn trở lại quá khứ cắn lưỡi tự sát.
Cô nhịn xuống loại xúc động này, gật gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chính là cậu cũng biết tớ cùng Tiểu Khả tương đối bát quái mà. Cho nên bọn tớ có chút tò mò, vì sao hai người lại không ở bên nhau nhỉ. Đương nhiên, nếu cậu không muốn trả lời thì cứ coi như không nghe thấy đi. Cậu cũng không có nghĩa vụ phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn mình.”
Lúc chưa biết bên cạnh Hồ Lai Lai còn có một Diệp Mạnh Trầm như vậy. Thì Thái Thái cùng Tiểu Khả đều đứng về phe Tiền Tài, chân thành tin tưởng đến mức sắt đá cũng phải mòn. Rằng một ngày nào đó cậu ta có thể theo đuổi được Hồ Lai Lai. Nhưng kể từ lần ở bể bơi kia, các cô rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên nhân thất bại của cậu ta.
Không phải do cậu ta không tốt, mà là do đối thủ quá cường đại.
Thật ra vào đêm diễn ra đại hội thể thao, các cô đã muốn tìm Hồ Lai Lai để tâm sự vấn đề này. Kết quả ngay lúc đó lại nhận được điện thoại về quan hệ hữu nghị. Nên đã dứt khoát nhịn xuống, chờ đến hôm nay giáp mặt hỏi luôn.
Cũng may Hồ Lai Lai không mẫn cảm như vậy, cô coi các cô gái như những người bạn thật sự của mình, nguyện ý chia sẻ với các cô.
“Không phải tớ không muốn nói. Chỉ là rất tiếc phải cho các cậu biết rằng chúng ta cùng một thế giới, cùng một nghi vấn. Vấn đề này trước mắt tớ cũng không có đáp án. Tớ đoán, có thể anh ấy chê tớ quá ngây thơ chăng?”
“Đều tình trong như đã mặt ngoài còn e rồi, còn chê cái gì mà chê. Căn cứ vào định luật tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, thì ngây thơ gì đó đều thành đáng yêu hết.”
“Cái gì mà tình trong như đã mặt ngoài còn e, vẫn luôn là mình tớ đơn phương mà.”
Hồ Lai Lai nâng mặt, trong giọng nói thật sự không có một tia oán trách. Qua nhiều năm yêu đơn phương chạy dài như vậy, cô đã có thể nhắc đến chuyện này một cách bình thường rồi.
Nhưng mà, mắt các cậu có vấn đề à?
Tiểu Khả nghe không nổi nữa, đứng ra chủ trì công đạo: “Hai người lúc ở bể bơi đều đã như vậy như vậy, không phải tình trong như đã mặt ngoài còn e thì là gì?”
“Đó là bởi vì tớ mặt dày, không liên quan đến ý muốn cá nhân của anh ấy.”
Hồ Lai Lai cứ theo câu hỏi của cô bạn mà trả lời, sau khi nói xong mới cảm thấy không thích hợp.
“Từ từ, cái gì mà ‘hai người lúc ở bể bơi đều đã như vậy như vậy’? Bọn tớ như thế nào? Cậu đang nói tiếng Anh đấy à!”
“Phi! Cậu đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”. Thái Thái vung một cái tát đánh tỉnh Hồ Lai Lai.
Tiểu Khả còn đang hồi tưởng lại câu nói trước đó của Hồ Lai Lai. Trừ “da mặt dày”, còn lại một câu cô cũng không đồng ý, chưa từ bỏ ý định mà lầm bầm lầu bầu:
“Rõ ràng ánh mắt lúc anh ấy nhìn cậu giống y hệt như lúc cậu nhìn anh ấy mà.”
“Gì cơ?”
“Đi vệ sinh không?”
Hồ Lai Lai không nghe rõ, lại đột nhiên bị người đang mắc tiểu kia cướp mất cơ hội hỏi lại. Tiểu Khả nhìn Thái Thái, hai người chỉ dùng một ánh mắt liền hiểu. Sau đó cùng nhau đứng dậy đi giải quyết vấn đề cá nhân.
Vì thế Hồ Lai Lai chỉ còn lại một mình ngồi trông coi bàn đấu địa chủ mới chơi được một nửa. Đang buồn bực ngán ngẩm, đột nhiên một trong số những nam sinh ít ỏi của khoa lịch sử học ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi.
“Sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế, không qua bên kia chơi à?”
“Bạn mình đi vệ sinh, sắp quay lại rồi.”
Nam sinh nọ vẫn không có ý định rời đi, không đầu không đuôi khen ngợi: “Mấy hôm trước tớ thấy cậu thi bơi rồi, siêu lợi hại. Trước kia cậu từng học bơi sao?”
“Ha ha, quá khen, mèo mù vớ cá rán thôi ấy mà.”
“Hay là khi nào cậu rảnh thì dạy tớ đi? Tớ cũng vừa lúc muốn đi học bơi.”
Bắt, bắt đầu tán tỉnh rồi sao?
Hồ Lai Lai yên lặng dịch mông sang bên cạnh, suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để chạy. Lúc này điện thoại trên mặt bàn đột nhiên sáng lên, cô nhìn thông báo cuộc gọi đến mà vui vẻ ra mặt. Ra hiệu với nam sinh nọ mình muốn đi nghe điện thoại một chút. Sau đó liền gấp không chờ nổi chạy ra ngoài ban công.
Sau khi tiếp máy, cô bắt đầu nghiêm trang bắt chước giọng nữ máy móc.
“Xin chào. Chủ thuê bao ngài vừa gọi đã chờ ngài rất lâu, lập tức sẽ nối máy ngay đây ạ.”
Sau đó nháy mắt đổi thành giọng nói vui vẻ cuồng loạn của chủ thuê bao may mắn nào đó: “Trời ơi, là Diệp Mạnh Trầm tiên sinh sao, thật là anh sao? Có phải gần đây tôi được nữ thần may mắn lựa chọn hay không a. Sinh thời thế mà còn có thể được anh chủ động gọi đến! Thật là cảm động quá đi mất!”
“Ồ, xin lỗi, nhầm số.”
“…… Đừng đừng đừng, em sai rồi, đừng tắt máy.” Trong nháy mắt khát vọng sống trỗi dậy che lấp khát vọng đóng kịch. Hồ Lai Lai nhận lỗi trong vòng một giây, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Sao muộn vậy rồi còn gọi điện thoại cho em?”
“Chưa xong à?”
“Vẫn chưa, em thấy bọn họ còn đang chơi rất hăng. Phỏng chừng sẽ chơi suốt đêm nay đấy.”
Nghe thấy hai chữ “suốt đêm”, Diệp Mạnh Trầm nhíu mày. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ nhắc: “Đừng uống rượu.”
Nghe vậy, Hồ Lai Lai mất mát “A” một tiếng, nỗ lực tranh thủ nói: “Một ngụm cũng không được?”
“Một ngụm uống hết một chai cũng là một ngụm. Vậy một ngụm của em là nhiều hay ít?”
“……”
Được rồi, theo như kế hoạch cũ thì Hồ Lai Lai xác thật là muốn lợi dụng sơ hở như vậy. Nhưng không ngờ đã bị tóm cổ quá nhanh. Đúng là có nỗi khổ mà không nói nên lời.
Aiz, không được uống thì không được uống. Dù sao cô cũng còn phải chủ trì đại cục, cần phải luôn giữ tỉnh táo.
Trong lúc cô còn đang tự mình an ủi, giọng của Thái Thái đột nhiên truyền tới. Đại khái là không biết cô đang gọi điện thoại nên xông tới ôm lấy vai cô, bát quái nói: “Lại Lại, cậu ở chỗ này làm gì vậy? Bọn tớ thấy hết rồi nhé, bạn nam vừa rồi có ý gì đó với cậu phải không?”
“……”
Bịa đặt một trương miệng, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân*.
(*Người thì thuận miệng tung tin đồn nhảm, kẻ thì phải chạy gãy chân để bác bỏ tin đồn)
Hồ Lai Lai chưa kịp che lại ống nghe, càng chưa kịp bịt mồm Thái Thái. Để tránh hiểu lầm tiếp tục phát triển, trước tiên phải làm sáng tỏ, kiên quyết ngăn chặn hành vi tung tin vịt.
“Phi phi phi, người ta chỉ đến chào hỏi một câu mà thôi. Còn lại cái gì cũng chưa nói!”
Lời này không riêng gì nói cho hai cô bạn nghe, càng là nói cho Diệp Mạnh Trầm nghe. Không ngờ chỉ đổi lấy một đoạn trầm mặc rất lâu.
Hồ Lai Lai cho rằng anh lại tức giận, tính toán giải thích bổ sung thêm vài câu. Vừa há miệng, đầu bên kia điện thoại đã dẫn đầu lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
“Lần trước em đã dạy anh một ám hiệu phải không. Có qua có lại, có muốn biết một ám hiệu chỉ con trai mới hiểu không?”
Không ngờ thế mà cũng có một ngày Diệp Mạnh Trầm hiểu được có qua có lại, Hồ Lai Lai hiếu kỳ hỏi: “Cái gì cái gì?”
“Nếu có người nói thích em, cậu ta muốn ngủ với em.”
Còn có loại thao tác bại hoại như vậy?
Hồ Lai Lai thề, thật sự đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến loại ám hiệu này. Cho nên phản ứng đầu tiên không phải hoài nghi, mà là bị gợi lên sự tò mò, hỏi ngược lại: “Nhưng nếu người ta thật sự rất thích em thì sao?”
“Vậy thì cậu ta thật sự rất muốn ngủ với em.”
“…… Vì sao chỉ nghĩ ngủ với em, em không đáng để bọn họ thích đến vậy sao?”
“Là bọn họ không đáng để em thích.”
Hả? Đây là đang khen khéo cô? Cô ưu tú như vậy sao?
Vốn dĩ Hồ Lai Lai đã làm tốt chuẩn bị bị giội nước lạnh. Nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời này lại có chút không ngờ tới. Lập tức từ dưới địa ngục trở lại thiên đường. Khóe môi đang không vui một lần nữa giương buồm, thầm đắc ý trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, hình như Hồ Lai Lai chưa từng được nghe Diệp Mạnh Trầm nói tốt về mình bao giờ. Tuy nhiên lời này so với những lời khen bình thường còn kém khá xa, nên cô lại nghiêm túc nghĩ nghĩ, hỏi: “ Thế dạng người như thế nào mới đáng để em thích?”
Nơi xa ánh đèn neon lấp lánh, tiếng gió rót vào ống nghe, ý đồ quấy nhiễu sự yên tĩnh trong không khí.
Lần này trầm mặc còn lâu hơn so với vừa rồi.
Bởi vì Diệp Mạnh Trầm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra đề này vô giải.
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Sau đó không lâu...
Diệp Mạnh Trầm: Anh thích em.
Hồ Lai Lai: Anh muốn ngủ em!
Diệp Mạnh Trầm:.... Ông đây thật sự thích em.
Hồ Lai Lai: Anh thật sự muốn ngủ em!
Diệp Mạnh Trầm lười giải thích, không nói nhiều, làm luôn.
“Là điện thoại của Văn Văn!”
Cô nói rõ thân phận của người gọi tới trước, sau đó nói tiếp nguyên do sự tình. Trong giọng nói vẫn còn vài phần kinh ngạc chưa tiêu hoá hết.
“Chiều nay lớp bạn ấy cũng tới xem thi bơi. Vừa lúc đứng chung với lớp em, khả năng đã tiếp xúc một chút. Sau đó cảm thấy lớp em rất thú vị nên lớp trưởng lớp bạn ấy nhờ bạn ấy tới hỏi em một chút. Hỏi có thể kết quan hệ hữu nghị với lớp em hay không nha!”
Nói thật, Hồ Lai Lai nằm mơ cũng không nghĩ tới quan hệ hữu nghị có thể được bắt đầu như thế này. Cho nên vừa rồi qua điện thoại nghe thấy Đinh Văn Văn nói về chuyện này, còn có chút không thể tin được.
Sở dĩ không thể tin được có lẽ vẫn là vì nhất thời cô chưa thể nào tiếp thu được sự thật này. Trong lúc cô còn đang liều sống liều chết mang vẻ vang về cho lớp thì đám con trai trong lớp lại nhân cơ hội đi phát huy mị lực của bản thân.
Nói tức giận thì tức giận vậy thôi, chứ thật ra Hồ Lai Lai vẫn rất vui vẻ, tiện thể đạo lý rõ ràng suy đoán một chút.
“Nhưng mà em cảm thấy không riêng gì chuyện hôm nay, học kì này hai lớp chúng em đã học chung mấy tiết rồi. Hẳn là bắt đầu thấy ấn tượng với bọn em từ lúc ấy đi? Ừ, đúng, trước nói tin tốt này cho đám hòa thượng kia đã.”
Cô vừa nói, tay trái chui vào khuỷu tay Diệp Mạnh Trầm, kéo anh đi.
Đây là thói quen khi vừa đi đường vừa chơi điện thoại của cô. Chủ yếu là để đề phòng mình bị lạc mất anh. Sau đó cô mở WeChat, ở trong nhóm lớp hú lên một tiếng, đồng thời đếm thầm ba giây.
Giống như dự đoán, không đến ba giây sau, WeChat nhóm lớp bắt đầu nổi lên bão táp spam với các loại khoa trương thổi phồng, sôi nổi khen cô phi thường xứng với chức lớp trưởng.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Hồ Lai Lai tiếp tục chém gió cùng bọn họ, làm cho bọn họ bình tĩnh một chút. Rồi suy nghĩ thật kĩ xem sau khi nói ra tin tức kia, mình nên đáp lại như thế nào.
Người đàn ông vẫn luôn bị ngó lơ bên cạnh bắt đầu biến hoá cảm xúc. Anh cúi đầu nhìn bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của cô, cả người cô lắc qua lắc lại như con lật đật. Nhất thời không thể hiểu, hỏi: “Một cái quan hệ hữu nghị mà thôi, vui như vậy sao?”
Vừa nghe câu này, cô rốt cuộc thu hồi điện thoại trong tay, nghiêm túc nói: “Sao có thể nói ‘một cái quan hệ hữu nghị mà thôi’ được. Rõ ràng phải là ‘oa, nhanh như vậy đã có một cái quan hệ hữu nghị’ chứ.”
Vốn dĩ Hồ Lai Lai không đồng ý lắm với câu nói “Đại học chính là dùng để yêu đương”. Mà dạng quan hệ hữu nghị này cũng không hoàn toàn là bàn đạp của việc nói chuyện yêu đương. Cho dù cuối cùng mọi người không thể thành người yêu nhưng có thêm vài người bạn cũng không phải là xấu.
Hơn nữa là cô thật tình vui mừng cho đám nam sinh trong lớp.
Đại đa số mọi người đều có chung ấn tượng đối với học sinh khoa khảo cổ. Đại khái như —— quái gở, cứng nhắc, chất phác, lôi thôi lếch thếch, mọt sách.
Trên thực tế, theo sự tiến bộ của xã hội, những con mắt mang theo thành kiến này hẳn nên sớm bị lấy xuống.
Mặc dù về lượng, nam sinh của khoa không thể chiếm ưu thế gì, nhưng lại thắng ở chất. Chưa tính là quá đẹp trai nhưng ít nhất cũng ưa nhìn, lại còn dí dỏm hài hước nữa. Không thua kém gì so với các nam sinh của những khoa nổi tiếng kia đâu. Tùy tiện chọn một người cũng có thể mang ra đánh.
Mà nam sinh có thể đánh, hình như không có nghĩa là cô cũng có thể đánh?
Sau khi hưng phấn qua đi Hồ Lai mới Lai ý thức được điều này. Không khỏi bắt đầu có chút lo lắng cho bản thân, bất an nói: “Anh nói xem. Em là đại diện của lớp, nếu đến lúc đó quá khẩn trương, có phải sẽ ảnh hưởng đến phát huy của các bạn trong lớp hay không?”
“Em khẩn trương cái gì?”
“Em sắp lên chức bà mối rồi á!”
“……”
Hồ Lai Lai còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, không phát hiện anh trầm mặc. Lại thuận miệng nêu ý kiến: “Anh có muốn đi cùng em không?”
Vừa nói xong lại vội vàng hoảng loạn sửa miệng: “Đừng đừng đừng, được rồi được rồi. Em nói bậy, anh không thể đi, tuyệt đối không thể đi. Vạn nhất mấy bạn nữ đó quay ra coi trọng anh, vậy chẳng phải là em vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao.”
Nhưng nỗi lo lắng của cô cũng không thể khiến cho Diệp Mạnh Trầm đồng tình. Anh nhếch khóe miệng, hỏi ngược lại: “Em cũng không nghĩ tới chính em bị người khác coi trọng sao?”
“Em? Không thể nào.”
Khoa lịch sử cũng không đến nỗi một nam sinh cũng không có. Nhưng Hồ Lai Lai thật đúng là không hề suy xét đến loại khả năng này. Cô là đi chủ trì đại cục, thân mang trọng trách làm sao có thời gian đi suy xét chuyện nữ nhi tình trường cơ chứ.
“Nếu có thì sao?”
Hả?
Thấy anh hiếm khi có kiên trì với một vấn đề nào đó như vậy. Vì không muốn làm anh thất vọng, Hồ Lai Lai nghiêm túc tự hỏi một chút, lại phát hiện không có gì để tự hỏi, cho nên không nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là khen bạn ấy thật có mắt rồi.”
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Mạnh Trầm hiện lên một tầng cảm xúc không rõ, giơ tay nhéo nhéo mặt cô, hừ lạnh nói: “Mài bớt da mặt đi.”
“……”
Thật ra Hồ Lai Lai vẫn rất biết phân biệt nặng nhẹ.
Ví dụ như, sau khi cùng Diệp Mạnh Trầm cơm nước xong, chuyện thứ nhất khi trở về phòng chính là thương lượng chuyện quan hệ hữu nghị với Đinh Văn Văn. Đồng thời kéo lớp trưởng khoa lịch sử vào hội nhóm.
Cuối cùng, sau khi trải qua tỉ mỉ lựa chọn, địa điểm tổ chức buổi quan hệ hữu nghị là một quán bar sạch gần trường học. Thời gian là 8 giờ tối thứ bảy.
Nơi đây không giống với những quán bar ngợp trong vàng son khác. Ở đó không hề có mùi rượu hay khung cảnh sương khói lượn lờ. Phong cách trang hoàng xưa cũ làm mỗi góc đều tràn ngập tư tưởng phục cổ. Tiếng âm nhạc lại êm ái rất thích hợp để nói chuyện, giải trí.
Trừ những thứ đó ra còn có đầy đủ hết các loại phương tiện giải trí khác như KTV, bida bàn cơ, cái gì cần có đều có.
Vốn dĩ Hồ Lai Lai sợ các bạn học mới gặp mặt sẽ ngại ngùng e dè. Còn chuẩn bị trước rất nhiều trò chơi làm nóng không khí, chỉ sợ sẽ bị tẻ ngắt. Không ngờ bầu không khí so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn một vạn lần, thậm chí hoan thanh tiếu ngữ* cả một vùng. (*Nói cười sung sướng)
Này cũng là nhờ nam sinh của cả hai bên.
Bọn họ điều tiết không khí đến rất vừa vặn. Hơn nữa ở đây đều là một đám người trẻ tuổi hi hi ha ha, cho nên mọi người rất nhanh đã thả lỏng. Sau đó đã tìm được “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” của mình rồi. Không giống như điều cô lo sợ trong tưởng tượng.
Đối với điều này cô rất là hoan nghênh.
Như cô đã từng nói, thay vì nói là quan hệ hữu nghị, chi bằng gọi là một buổi tụ hội bình thường. Bởi vì có không ít người chân chính hướng về phía tìm bạn bè nam nữ. Mục đích chủ yếu vẫn là chơi, chơi chơi tự nhiên sẽ quen thuộc.
Hồ Lai Lai càng là vì chơi, chỉ là thấy bọn họ chơi thật sự quên mình nên không ngồi cùng bọn họ nữa. Mà đặc biệt mời khách quý của đêm nay Thái Thái và Tiểu Khả chơi đấu địa chủ.
Chơi mấy ván ắt không thể thiếu nói chuyện phiếm.
“Lại Lại, cháu trai của bạn cùng lớp của ông nội cậu chính là người cậu thích phải không?”
“……”
Lúc đó giới thiệu không cảm thấy gì, bây giờ nghe lại từ miệng Thái Thái mới thấy đúng là câu giới thiệu dài dòng không có trọng điểm. Hồ Lai Lai bỗng nhiên có loại xúc động muốn trở lại quá khứ cắn lưỡi tự sát.
Cô nhịn xuống loại xúc động này, gật gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chính là cậu cũng biết tớ cùng Tiểu Khả tương đối bát quái mà. Cho nên bọn tớ có chút tò mò, vì sao hai người lại không ở bên nhau nhỉ. Đương nhiên, nếu cậu không muốn trả lời thì cứ coi như không nghe thấy đi. Cậu cũng không có nghĩa vụ phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn mình.”
Lúc chưa biết bên cạnh Hồ Lai Lai còn có một Diệp Mạnh Trầm như vậy. Thì Thái Thái cùng Tiểu Khả đều đứng về phe Tiền Tài, chân thành tin tưởng đến mức sắt đá cũng phải mòn. Rằng một ngày nào đó cậu ta có thể theo đuổi được Hồ Lai Lai. Nhưng kể từ lần ở bể bơi kia, các cô rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên nhân thất bại của cậu ta.
Không phải do cậu ta không tốt, mà là do đối thủ quá cường đại.
Thật ra vào đêm diễn ra đại hội thể thao, các cô đã muốn tìm Hồ Lai Lai để tâm sự vấn đề này. Kết quả ngay lúc đó lại nhận được điện thoại về quan hệ hữu nghị. Nên đã dứt khoát nhịn xuống, chờ đến hôm nay giáp mặt hỏi luôn.
Cũng may Hồ Lai Lai không mẫn cảm như vậy, cô coi các cô gái như những người bạn thật sự của mình, nguyện ý chia sẻ với các cô.
“Không phải tớ không muốn nói. Chỉ là rất tiếc phải cho các cậu biết rằng chúng ta cùng một thế giới, cùng một nghi vấn. Vấn đề này trước mắt tớ cũng không có đáp án. Tớ đoán, có thể anh ấy chê tớ quá ngây thơ chăng?”
“Đều tình trong như đã mặt ngoài còn e rồi, còn chê cái gì mà chê. Căn cứ vào định luật tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, thì ngây thơ gì đó đều thành đáng yêu hết.”
“Cái gì mà tình trong như đã mặt ngoài còn e, vẫn luôn là mình tớ đơn phương mà.”
Hồ Lai Lai nâng mặt, trong giọng nói thật sự không có một tia oán trách. Qua nhiều năm yêu đơn phương chạy dài như vậy, cô đã có thể nhắc đến chuyện này một cách bình thường rồi.
Nhưng mà, mắt các cậu có vấn đề à?
Tiểu Khả nghe không nổi nữa, đứng ra chủ trì công đạo: “Hai người lúc ở bể bơi đều đã như vậy như vậy, không phải tình trong như đã mặt ngoài còn e thì là gì?”
“Đó là bởi vì tớ mặt dày, không liên quan đến ý muốn cá nhân của anh ấy.”
Hồ Lai Lai cứ theo câu hỏi của cô bạn mà trả lời, sau khi nói xong mới cảm thấy không thích hợp.
“Từ từ, cái gì mà ‘hai người lúc ở bể bơi đều đã như vậy như vậy’? Bọn tớ như thế nào? Cậu đang nói tiếng Anh đấy à!”
“Phi! Cậu đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”. Thái Thái vung một cái tát đánh tỉnh Hồ Lai Lai.
Tiểu Khả còn đang hồi tưởng lại câu nói trước đó của Hồ Lai Lai. Trừ “da mặt dày”, còn lại một câu cô cũng không đồng ý, chưa từ bỏ ý định mà lầm bầm lầu bầu:
“Rõ ràng ánh mắt lúc anh ấy nhìn cậu giống y hệt như lúc cậu nhìn anh ấy mà.”
“Gì cơ?”
“Đi vệ sinh không?”
Hồ Lai Lai không nghe rõ, lại đột nhiên bị người đang mắc tiểu kia cướp mất cơ hội hỏi lại. Tiểu Khả nhìn Thái Thái, hai người chỉ dùng một ánh mắt liền hiểu. Sau đó cùng nhau đứng dậy đi giải quyết vấn đề cá nhân.
Vì thế Hồ Lai Lai chỉ còn lại một mình ngồi trông coi bàn đấu địa chủ mới chơi được một nửa. Đang buồn bực ngán ngẩm, đột nhiên một trong số những nam sinh ít ỏi của khoa lịch sử học ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi.
“Sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế, không qua bên kia chơi à?”
“Bạn mình đi vệ sinh, sắp quay lại rồi.”
Nam sinh nọ vẫn không có ý định rời đi, không đầu không đuôi khen ngợi: “Mấy hôm trước tớ thấy cậu thi bơi rồi, siêu lợi hại. Trước kia cậu từng học bơi sao?”
“Ha ha, quá khen, mèo mù vớ cá rán thôi ấy mà.”
“Hay là khi nào cậu rảnh thì dạy tớ đi? Tớ cũng vừa lúc muốn đi học bơi.”
Bắt, bắt đầu tán tỉnh rồi sao?
Hồ Lai Lai yên lặng dịch mông sang bên cạnh, suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để chạy. Lúc này điện thoại trên mặt bàn đột nhiên sáng lên, cô nhìn thông báo cuộc gọi đến mà vui vẻ ra mặt. Ra hiệu với nam sinh nọ mình muốn đi nghe điện thoại một chút. Sau đó liền gấp không chờ nổi chạy ra ngoài ban công.
Sau khi tiếp máy, cô bắt đầu nghiêm trang bắt chước giọng nữ máy móc.
“Xin chào. Chủ thuê bao ngài vừa gọi đã chờ ngài rất lâu, lập tức sẽ nối máy ngay đây ạ.”
Sau đó nháy mắt đổi thành giọng nói vui vẻ cuồng loạn của chủ thuê bao may mắn nào đó: “Trời ơi, là Diệp Mạnh Trầm tiên sinh sao, thật là anh sao? Có phải gần đây tôi được nữ thần may mắn lựa chọn hay không a. Sinh thời thế mà còn có thể được anh chủ động gọi đến! Thật là cảm động quá đi mất!”
“Ồ, xin lỗi, nhầm số.”
“…… Đừng đừng đừng, em sai rồi, đừng tắt máy.” Trong nháy mắt khát vọng sống trỗi dậy che lấp khát vọng đóng kịch. Hồ Lai Lai nhận lỗi trong vòng một giây, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Sao muộn vậy rồi còn gọi điện thoại cho em?”
“Chưa xong à?”
“Vẫn chưa, em thấy bọn họ còn đang chơi rất hăng. Phỏng chừng sẽ chơi suốt đêm nay đấy.”
Nghe thấy hai chữ “suốt đêm”, Diệp Mạnh Trầm nhíu mày. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ nhắc: “Đừng uống rượu.”
Nghe vậy, Hồ Lai Lai mất mát “A” một tiếng, nỗ lực tranh thủ nói: “Một ngụm cũng không được?”
“Một ngụm uống hết một chai cũng là một ngụm. Vậy một ngụm của em là nhiều hay ít?”
“……”
Được rồi, theo như kế hoạch cũ thì Hồ Lai Lai xác thật là muốn lợi dụng sơ hở như vậy. Nhưng không ngờ đã bị tóm cổ quá nhanh. Đúng là có nỗi khổ mà không nói nên lời.
Aiz, không được uống thì không được uống. Dù sao cô cũng còn phải chủ trì đại cục, cần phải luôn giữ tỉnh táo.
Trong lúc cô còn đang tự mình an ủi, giọng của Thái Thái đột nhiên truyền tới. Đại khái là không biết cô đang gọi điện thoại nên xông tới ôm lấy vai cô, bát quái nói: “Lại Lại, cậu ở chỗ này làm gì vậy? Bọn tớ thấy hết rồi nhé, bạn nam vừa rồi có ý gì đó với cậu phải không?”
“……”
Bịa đặt một trương miệng, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân*.
(*Người thì thuận miệng tung tin đồn nhảm, kẻ thì phải chạy gãy chân để bác bỏ tin đồn)
Hồ Lai Lai chưa kịp che lại ống nghe, càng chưa kịp bịt mồm Thái Thái. Để tránh hiểu lầm tiếp tục phát triển, trước tiên phải làm sáng tỏ, kiên quyết ngăn chặn hành vi tung tin vịt.
“Phi phi phi, người ta chỉ đến chào hỏi một câu mà thôi. Còn lại cái gì cũng chưa nói!”
Lời này không riêng gì nói cho hai cô bạn nghe, càng là nói cho Diệp Mạnh Trầm nghe. Không ngờ chỉ đổi lấy một đoạn trầm mặc rất lâu.
Hồ Lai Lai cho rằng anh lại tức giận, tính toán giải thích bổ sung thêm vài câu. Vừa há miệng, đầu bên kia điện thoại đã dẫn đầu lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
“Lần trước em đã dạy anh một ám hiệu phải không. Có qua có lại, có muốn biết một ám hiệu chỉ con trai mới hiểu không?”
Không ngờ thế mà cũng có một ngày Diệp Mạnh Trầm hiểu được có qua có lại, Hồ Lai Lai hiếu kỳ hỏi: “Cái gì cái gì?”
“Nếu có người nói thích em, cậu ta muốn ngủ với em.”
Còn có loại thao tác bại hoại như vậy?
Hồ Lai Lai thề, thật sự đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến loại ám hiệu này. Cho nên phản ứng đầu tiên không phải hoài nghi, mà là bị gợi lên sự tò mò, hỏi ngược lại: “Nhưng nếu người ta thật sự rất thích em thì sao?”
“Vậy thì cậu ta thật sự rất muốn ngủ với em.”
“…… Vì sao chỉ nghĩ ngủ với em, em không đáng để bọn họ thích đến vậy sao?”
“Là bọn họ không đáng để em thích.”
Hả? Đây là đang khen khéo cô? Cô ưu tú như vậy sao?
Vốn dĩ Hồ Lai Lai đã làm tốt chuẩn bị bị giội nước lạnh. Nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời này lại có chút không ngờ tới. Lập tức từ dưới địa ngục trở lại thiên đường. Khóe môi đang không vui một lần nữa giương buồm, thầm đắc ý trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, hình như Hồ Lai Lai chưa từng được nghe Diệp Mạnh Trầm nói tốt về mình bao giờ. Tuy nhiên lời này so với những lời khen bình thường còn kém khá xa, nên cô lại nghiêm túc nghĩ nghĩ, hỏi: “ Thế dạng người như thế nào mới đáng để em thích?”
Nơi xa ánh đèn neon lấp lánh, tiếng gió rót vào ống nghe, ý đồ quấy nhiễu sự yên tĩnh trong không khí.
Lần này trầm mặc còn lâu hơn so với vừa rồi.
Bởi vì Diệp Mạnh Trầm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra đề này vô giải.
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Sau đó không lâu...
Diệp Mạnh Trầm: Anh thích em.
Hồ Lai Lai: Anh muốn ngủ em!
Diệp Mạnh Trầm:.... Ông đây thật sự thích em.
Hồ Lai Lai: Anh thật sự muốn ngủ em!
Diệp Mạnh Trầm lười giải thích, không nói nhiều, làm luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.