Chương 35
Lục Lộ Lộc
17/12/2019
Gần đây đám Tạ Thiên phát hiện ông chủ nhà mình tựa như có chút âm tình bất định. Giống như là bị người nào đó khống chế cảm xúc, vui vẻ thì thả bọn họ về sớm, không vui vẻ thì bắt bọn họ tăng ca.
Ngây thơ đến mức không khác gì một thằng nhóc mới biết yêu.
Tuy dùng loại từ ngữ thanh xuân dào dạt như “mới biết yêu” thì có chút không thỏa đáng, nhưng xin thứ lỗi cho bọn họ thật sự không tìm được từ nào hình dung chuẩn xác hơn.
Mà tất cả vẻn vẹn bị hai chữ khống chế.
Ví dụ như, sáng thứ tư tuần trước.
Khi chị nhân viên lễ tân thấy Diệp Mạnh Trầm đi ra từ thang máy, lập tức lấy đồ chuyển phát nhanh vừa mới nhận ra.
“Ông chủ, hoa của ngài.”
“Ném.”
“Lại Lại tặng.”
Vì thế người đàn ông không nói gì nữa, đúng lúc bước qua trước mặt chị lễ tân, duỗi tay ra, trực tiếp đem hoa cầm đi.
“……”
Lại ví dụ như, gần giờ tan tầm hôm trước.
Chẳng qua Tạ Thiên có nói qua với Hồ Lai Lai trên WeChat rằng lát nữa có khả năng sẽ tăng ca. không nghĩ tới nửa giờ sau, cơm hộp đã trực tiếp đưa tới cửa. Chủng loại phong phú, phân lượng mười phần, nhìn dáng vẻ như lại muốn xem bọn họ như heo mà đối đãi.
Mang một tấm lòng biết ơn, anh ta đẩy cửa văn phòng ra, dự định cống hiến cho quỹ xã hội.
“Ông chủ, ăn cơm.”
“Không ăn.”
“Lại Lại gọi cơm hộp. Con bé còn đặc biện dặn dò bọn em, cần phải giám sát anh đúng giờ ăn cơm.”
Vì thế người đàn ông ngồi trước bàn làm việc ngừng tay lại, đi ra khỏi văn phòng, đúng giờ ăn cơm.
“……”
Những việc nhỏ nhặt như thế gần đây xảy ra nhiều không đếm xuể. Nhân viên trong công ty sôi nổi tỏ vẻ cả thể xác và tinh thần của họ đã phải chịu thương tổn nghiêm trọng.
Nhưng ngay cả những sự kiện đơn giản không tiếng động như vậy cũng đủ để đem một công ty đang tốt đẹp biến thành hiện trường đồ sát cẩu. Thật khó tưởng tượng nếu sau này hai người đến với nhau sẽ thành cái cảnh tượng gì.
Đối với việc này, những người đã bị ngược đến dần dần chết lặng chỉ có thể nói rằng bọn họ đã không còn e sợ gì nữa. Thậm chí nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại mời đương sự, nói cô ngày nào đó rảnh thì tới công ty chơi.
Tiếc là hai tuần nay cô đang rất bận vội vàng chuẩn bị cho kì thi giữa kì, chỉ sợ tạm thời sẽ không có thời gian rảnh. Chỉ có thể hẹn bọn họ lần sau.
Đây cũng không phải lấy cớ.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Hồ Lai Lai lập tức bật chế độ không để ý đến những chuyện xung quanh, một lòng nhào vào học tập. Bị hành hạ gần một tuần, rốt cuộc đã chịu đựng được đến ngày giải phóng.
Môn cuối cùng kết thúc vào buổi sáng thứ sáu.
Để thưởng cho sự vất vả học tập suốt thơi gian qua của mình, cô tính đi ra khỏi trường, vào nhà hàng nhỏ của nhà cô bạn nóng này nhất kia ăn một bữa no nê. Khi quay lại túc xá để cất cặp xách, cô không ngờ trong phòng lại náo nhiệt như vậy. Còn chưa bước lên hành lang đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Nếu lấy trình độ kích động trong đó để suy đoán thì hơn phân nửa là đang nói chuyện bát quái.
Đang nghĩ ngợi, Hồ Lai Lai đã bị lời nói kế tiếp của người mở cửa Đinh Văn Văn chứng minh suy đoán vừa rồi của cô là đúng.
“Lại Lại, cậu biết gì chưa. Hôm nay lúc thi môn số học, Tần Diệu đã bị phát hiện gian lận!”
Hoa khôi khoa máy tính gian lận, xác thật chính là một quả dưa to. Trách không được lại náo nhiệt như vậy.
Tuy nhiên sau khi Hồ Lai Lai nghe xong, phản ứng đầu tiên là không quá tin tưởng. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ nói giúp Tần Diệu. Chỉ là cảm thấy loại người tự tại thanh cao như cô ta, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện gian lận này mới đúng.
“Gian lận? Có lầm hay không vậy?”
Thấy thái độ hoài nghi của cô, lập tức có người đứng ra chém đinh chặt sắt nói: “Nhân chứng vật chứng đều có, không có khả năng nhầm lẫn!”
Này, kích động như vậy làm gì?
Hồ Lai Lai chuyển tầm mắt qua người đang nói chuyện. Sợ rằng nếu mình không phụ họa hai câu, đối phương liền sẽ sinh ra phản ứng quá khích. Cô nhanh chóng “Ồ” một tiếng. Sau đó đánh tiếng với Đinh Văn Văn rồi rời đi, không gia nhập mà vội vàng đi ăn cơm.
“Các cậu nói xem chỉ là một cái thi giữa kỳ mà thôi, có cần thiết phải gian lận không?”
“Đại khái là muốn duy trì hình tượng mỹ nữ học bá đi. Rốt cuộc đây là lần tiên sau khi bắt đầu đại học……”
Hiển nhiên, sự xuất hiện ngắn ngủi của cô không có ảnh hưởng gì đến nhiệt tình bát quái của các cô ấy. Thẳng đến khi đi đến bậc thang cuối cùng, cô vẫn còn mơ hồ nghe thấy âm thanh bàn luận.
Tuy nhiên so với sự kích động của các cô ấy, tâm Hồ Lai Lai quả thực lặng như nước. Không cảm thấy có bao nhiêu khoái trá, hoặc phải nói là không có bất cứ cảm xúc gì. Tựa như đang ăn dưa của một người xa lạ.
Bởi chuyện của Tần Diệu không có một xu nào liên quan đến cô. Bây giờ cô tương đối quan tâm đến việc trưa nay mình ăn gì hơn.
Đáng tiếc, con đường kiếm ăn ngày hôm nay đã định sẵn là sẽ không yên ổn.
Mới bước ra khỏi cổng trường, bả vai cô lại bị ai đó chụp từ phía sau. Vừa thấy, là Thái Thái và Tiểu Khả vừa từ bên ngoài trở về.
Gần đây mọi người đều bận rộn với kì thi, ngày thường không thể gặp mặt nói chuyện phiếm. Nhưng vẫn không thể nào ảnh hưởng đến tinh thần bát quái của hai cô gái.
Thấy hai người bắt đầu nháy mắt ra hiệu với mình, bỗng nhiên Hồ Lai Lai có một loại dự cảm không ổn. Quả nhiên rất nhanh liền nghe thấy tiếng nói chuyện đê tiện hề hề.
“Lại Lại, chủ nhật tuần trước bọn tớ đã thấy cậu cùng ai kia ôm ôm ấp ấp dưới lầu ký túc xá đó nha.”
“……”
Cô há miệng thở dốc định giải thích. Nhưng còn chưa kịp nói một chữ đã bị Thái Thái ôm cổ, thấm thía nói: “Người trẻ tuổi, bây giờ tình cảnh của cậu rất nguy hiểm đó có biết hay không.”
“…… Đại sư vì cớ gì lại nói như vậy?”
“Cậu xem, ngày đại hội thể thao hai ngươi đã ở trước mặt nhiều người như vậy ôm tới ôm đi, đúng không? Buổi tối hôm quan hệ hữu nghị, anh ta lại trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp mang cậu đi, đúng không? Cho nên nói, ở trong mắt mọi người bây giờ cậu đã là hoa đã có chủ. Hơn nữa anh ta nhìn qua không dễ chọc, phỏng chừng về sau sẽ không có ai dám theo đuổi cậu.”
“……”
Cô có ai theo đuổi hay không không quan trọng. Quan trọng là buổi tối hôm đó thế mà lại là Diệp Mạnh Trầm tự mình mang cô đi?
Vừa nghe cô bạn nói vậy, Hồ Lai Lai mới nhớ ra đến tận hôm nay vẫn chưa biết lúc ấy mình đã vào nhà Diệp Mạnh Trầm bằng cách nào. Lúc này liền tranh thủ hỏi người đã được chứng kiến: “Lúc đó là các cậu gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy đến đón tớ sao?”
Vừa hỏi xong, cô lại phát hiện những lời này có một cái bug rất lớn. Lập tức tiến hành tự phủ định, lẩm bẩm: “Cũng không đúng, các cậu lại không có số của anh ấy. Không thể nào gọi điện cho anh ấy được.”
Thấy thế Tiểu Khả và Thái Thái liếc nhìn nhau, quyết định sẽ nói hết.
“Lại Lại, là thế này. Nếu cậu đã nhắc tới chuyện này, bọn tớ muốn nhận lỗi với cậu trước đã.”
“Kỳ thật lúc ấy là điện thoại của cậu đổ chuông. Hơn nữa chuông rất nhiều lần, giống như đầu kia rất sốt ruột vậy đó. Bọn tớ lo lắng đối phương tìm cậu có việc gì gấp, cho nên đã tự ý nghe máy giúp cậu.”
“Nhưng cậu yên tâm, bọn tớ tuyệt đối không nói một câu dư thừa nào đâu. Trực tiếp nói cho người kia rằng cậu đang ngủ, không tiện nghe điện thoại. Nếu có việc gì rất quan trọng thì cứ để chúng tớ đánh thức cậu dậy. Kết quả anh ta cái gì cũng không nói, chỉ hỏi địa chỉ. Không bao lâu sau đã chạy tới ôm ngươi đi mất.”
Thái Thái phụ trách giải thích, Tiểu Khả phụ trách gật đầu, chứng minh tất cả những lời này đều là thật. Lại thấy cô không có phản ứng gì thì có chút lo lắng.
“Lại Lại, có phải bọn tớ không nên nghe cuộc điện thoại này hay không? Thực xin lỗi, chủ yếu là do bọn tớ thấy tên người gọi đến, đoán hẳn là ai kia gọi cho cậu. Liền muốn tạo một cơ hội cho hai người. không ngờ lại biến khéo thành vụng. Cậu…… cậu dùng sức mắng bọn tớ cho hả giận đi!”
Nghe vậy Hồ Lai Lai mới phục hồi tinh thần, vội vàng giải thích: “Không có không có, nghe điện thoại không sai. Đúng thật là các cậu đã tạo cho tớ một cơ hội cực kỳ tốt. Tớ cảm ơn còn không kịp ấy, sao có thể mắng các cậu.”
“Thật sao? Vậy không bằng bây giờ dùng chút hành động thực tế tỏ vẻ biết ơn đi?”
“……”
Cuối cùng, Hồ Lai Lai phải mời hai “đồ cẩu vô liêm sỉ” đi uống trà sữa sang chảnh. Sau đó rốt cuộc đã không còn bị cản trở, thuận lợi đi đến mục tiêu cuối cùng trên con đường kiếm ăn.
Lúc Lý Hàn Thu đến, món canh cuối cùng vừa vặn được bưng lên.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy uống trước ngụm trà rồi mới hỏi: “Làm sao vậy, đột nhiên mời chị ăn cơm.”
Từ lúc khai giảng cho đến giờ, hình như hôm nay là lần đầu tiên hai cô gặp nhau ngoài đời thực. Quan hệ hữu nghị “đường Internet quanh co” thật đúng là không phải chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
Nhưng Hồ Lai Lai vẫn cảm thấy mất hứng. Cô vừa lấy cho Lý Hàn Thu đôi đũa, vừa ai oán nói: “Thu Thu, từ khi nào quan hệ của chúng ta lại trở nên plastic như vậy. Nhất định phải có việc mới có thể mời chị ăn cơm sao?.”
“Em thôi đi.” Đáng tiếc Lý Hàn Thu không ăn điệu bộ này của Hồ Lai Lai. Dùng thực tế đánh bạch bạch vào mặt cô: “Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chị còn không biết cái kiểu ‘chuyện nhỏ nói điện thoại, chuyện lớn mới gặp mặt’ của em à?”
“……”
Có một người bạn như con giun đũa trong bụng mình cũng không tốt lắm.
Nếu cô ấy đã nói vậy, Hồ Lai Lai cũng không quanh co lòng vòng nữa, ăn ngay nói thật: “Được rồi, thật ra hôm nay chủ yếu là em muốn tâm sự với chị về biểu hiện dị thường gần đây của anh họ chị…… À không, biểu hiện quỷ dị. Đúng vậy, quỷ dị, thật sự rất quỷ dị!”
“Nói đi.”
Hồ Lai Lai uống một ngụm trà cho thấm giọng. Sửa sang lại ý nghĩ xong, cô dựa theo đúng trình tự thời gian bắt đầu nói qua về chuyện quan hệ hữu nghị cùng Tiểu Khả với Thái Thái trước.
“Chị cũng biết tính tình của anh chị rồi đấy. Nếu là trước kia, tuy sẽ không đến mức để em ngủ ở chỗ đó, nhưng khẳng định sẽ ném em vào khách sạn. Sao có thể mang em về nhà anh ấy chứ, đúng không?”
Sau đó cô lại nói một chút chuyện đã xảy ra ở nhà Diệp Mạnh Trầm.
“Chị xem, ngay cả kịch bản nhàm chán như vậy cũng nguyện ý phối hợp với em. Thật sự rất không giống anh ấy. Nếu không phải bác gái chị đột nhiên xuất hiện, em nghi ngờ không chừng giờ chị đã lên chức cô nhỏ.”
Cuối cùng, dùng sự việc về nhà ăn cơm cuối tuần làm kết thúc.
“Em thừa nhận, trước kia em toàn giả vờ đáng thương tranh thủ sự đồng tình. Nhưng mà em thề, hôm đó em không hề sử dụng chiêu này. Em chỉ là nói anh ấy trên đường nhớ chú ý an toàn, kết quả giây tiếp theo anh ấy liền đồng ý về nhà ăn cơm với em luôn. Dựa vào tất cả những sự việc trên, chị nói xem cói phải rất quỷ dị hay không?”
“Quỷ dị ở đâu, không phải rất được sao?”
“…… Được chỗ nào?”
Mấy chuyện này đối với Lý Hàn Thu xem ra đều không phải là vấn đề. Nhưng cách tự hỏi của Hồ Lai Lai luôn rất khác người.
Cô mang một khuôn mặt buồn rầu, lo lắng nói: “Khi xuất hiện thay đổi bất thường, không phải đều sẽ xảy ra những việc không hay sao? Chị nói xem có phải anh họ chị lại định đi nước ngoài, cho nên mới nghĩ tranh thủ mấy ngày cuối cùng đối tốt với em một chút?”
“……”
Quả nhiên chịu ngược đãi đã quen, đối tốt với con bé một chút nó liền coi thành chuyện xấu. Loại vấn đề bẩm sinh này đúng là Lý Hàn Thu uốn nắn không nổi. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chỉ có thể thay đổi đề tài dời đi sự chú ý của cô.
“Trò đánh cược trước kia của chúng ta cũng đến thời hạn rồi nhỉ.”
Không thể không nói, Hồ Lai Lai thật sự rất dễ lừa. Vừa nghe lời này, quả nhiên cô đã buông rối rắm vừa rồi xuống. Cô hồi tưởng lại một chút, xác thật có chuyện này mới gật gật đầu: “Đúng vậy, chị không nói em cũng quên mất.”
Kế tiếp, toàn thân lẫn tâm của Hồ Lai Lai đều tập trung vào đề tài mới. Một bộ dáng cầu khen ngợi, nhất nhất khoe với Lý Hàn Thu các loại biểu hiện tiến bộ gần đây của mình.
“Tuy gần đây không xảy ra tình huống gì yêu cầu em phải lựa chọn giữa anh ấy và người khác. Nhưng chị xem, bây giờ em đã không còn lúc nào cũng quấn lấy anh ấy. Cũng không có theo dõi anh ấy. Có phải em đã thành thục hơn trước nhiều rồi không?”
Trừ thói quen cứ thấy Diệp Mạnh Trầm là muốn ôm ôm ấp ấp còn ngoan cường sống sót trên người cô. Thì Hồ Lai Lai cảm thấy mình đã có thể xem như thoát thai hoán cốt, đáng tiếc vị trọng tài đây không cho là như vậy.
Vốn dĩ lúc đầu Lý Hàn Thu xem xét Hồ Lai Lai xác thật cũng coi như thành thục. Nhưng cô cố tình hỏi mấy lời này ý đồ tìm kiếm tự tán đồng, bởi vậy độ thành thục lại suy giảm một bậc lớn.
Cũng may lúc này Lý Hàn Thu không nghiêm khắc như vậy, miễn cưỡng nói: “Ừ, tạm được.”
Vậy cũng tính là đạt tiêu chuẩn rồi nhỉ?
Hồ Lai Lai hơi cúi người về phía trước, chờ mong nói: “Vậy bây giờ chị có thể nói bí mật của anh họ chị cho em được chưa?”
Ai biết Lý Hàn Thu vẫn không có ý định công bố câu trả lời, thừa nước đục thả câu nói: “Chờ đến sinh nhật anh họ chị, chị sẽ nói cho em biết.”
Sinh nhật? Không phải là đầu tháng sau sao? Dù sao ba tháng đều chờ được, mấy ngày này tính là gì.
Tưởng tượng xong, Hồ Lai Lai cũng không một hai phải nghe đáp án nữa, tiếp tục ăn cơm của mình. Lại nghe người đối diện nói: “Đúng rồi, em đừng cảm thấy anh họ chị đối tốt với em là do em dùng chơi xấu đổi lấy.”
Cô ngẩng đầu lên từ nổi lẩu thịt bò: “Dạ? Chị có ý gì?”
“Ý chính là hai điều ‘quấn lấy anh họ chị’ và ‘theo dõi anh họ chị’ đang được em làm rất tốt, cứ tiếp tục. Thời điểm cần chơi xấu vẫn nên chơi xấu, không cần lo lắng anh ấy sẽ chán ghét em.”
“…… Vì sao ạ? Trước kia không phải chị còn bảo em phải thành thục một chút sao?”
“Nay đã bước vào giai đoạn khác rồi. Tình huống nhau cũng phải có cách giải quyết khác nhau chứ. Dù sao cứ nghe lời chị là được.”
Giai đoạn khác? Giai đoạn gì?
Hồ Lai Lai cái hiểu cái không “Vâng” một tiếng, đem lực chú ý quay về câu nói kia, truy vấn: “Vậy khi nào mới coi như nên chơi xấu?”
“Chỉ cần em muốn, thì thời điểm nào cũng được. Đương nhiên, quá đáng thì không được.”
“……” Còn có thể như vậy? Cái đồ láu cá này.
Hồ Lai Lai hiểu ra, cảm thấy như đầu óc mình đã được tiếp thu một đợt huấn luyện mở rộng mới. Kìm không được nóng lòng muốn thử, cơm nước xong liền đến thẳng công ty.
Không quá khéo chính là, lúc cô đến nơi tất cả mọi người đều đang họp. Chỉ còn chị tiếp tân đón tiếp cô.
“Bọn họ mới vào họp thôi, còn không biết sẽ họp bao lâu. Em ngồi chờ ở đây một lát đi, nhàm chán có thể chơi trò chơi.”
“Vâng ạ.”
Thật ra Hồ Lai Lai cũng không vội vàng, bây giờ cô có rất nhiều thời gian. Dạo đông nhìn tây một hồi, một tiếng liền trôi qua.
Lúc này, cửa phòng họp đóng chặt cũng được mở ra. Thả ra nhóm người thứ nhất, đồng thời cũng là nhóm nói nhiều nhất. Vốn dĩ không gian đang lặng ngắt như tờ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người thấy cô thì rất kích động, dùng tốc độ cực nhanh xông tới bao vây. Cứ như sợ cô chạy mất.
“Bà chủ nhỏ, sao không nhắc trước một tiếng đã tới đây rồi! Đúng lúc hôm nay đặc biệt bận, ông chủ còn muốn tiếp tục họp một lúc nữa. Có lẽ em còn phải chờ thêm đấy.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao thời gian của em cũng không đáng tiền. Em chờ được mà.”
Tạ Thiên thưởng thức nhất chính là tính thoải mái này của cô. Quyết định sẽ tiết lộ cho cô tin tình báo mới nhất, thần bí nói: “Để anh tiết lộ cho em một tin tức trước. Vừa rồi lúc mở họp, ông chủ đã đề ra một ý tưởng cho trò chơi mới có liên quan đến chuyên môn của em đấy.”
Có liên quan đến chuyên môn của cô?
Hồ Lai Lai bị những lời này gợi sự tò mò, đôi mắt lại trở nên sáng lấp lánh. Hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú.
“Trò chơi gì vậy ạ?”
“Cụ thể bằng loại hình thức nào vẫn còn đang thảo luận. Có khả năng còn phải mời các nhà bảo tàng cùng hợp tác. Nói một cách đơn giản thì chính là một loại game mobile về văn vật* cho điện thoại. Shiss, nghĩ thôi cũng thấy kích động phải không!”
Game mobile văn vật?
(*Công trình hoặc hiện vật có giá trị nghệ thuật và lịch sử)
Nghe anh ta nói vậy, Hồ Lai Lai bỗng nhớ ra kế hoạch phổ cập kiến thức về văn vật vẫn đang bị gác lại của mình.
Nếu đúng như anh ta nói, có lẽ có thể dùng trò chơi này làm vật dẫn chăng? Dùng phương pháp thông qua sự hứng thú với trò chơi để giáo dục này hẳn là có thể phổ biến càng rộng rãi hơn nhỉ?
Tưởng tượng như vậy, cô không khỏi trở lên kích động theo. Gấp không chờ nổi đề ra chút suy nghĩ của mình với bọn họ. Họ tựa như cũng bị cô dẫn dắt, càng nói càng hăng. Bất tri bất giác nhấc lên một cơn sóng thảo luận mới.
Điều duy nhất không được tốt cho lắm đó là bởi vì quá nhập tâm cho nên mọi người không chỉ không cảm nhận được thời gian đang trôi đi. Mà thậm chí cửa phòng họp được mở ra từ lúc nào cũng không biết. Thẳng đến khi một giọng nói không mang theo chút độ ấm nào vang lên mới có thể cưỡng chế tiếng hoan thanh tiếu ngữ rời đi.
“Hôm nay lại muốn tăng ca?”
“……”
Tử Thần luôn tới một cách lặng yên không tiếng động như thế.
Vừa dứt lời, đám người vốn dĩ còn đang tụ tập bàn luận lập tức tản ra, nháy mắt tiến vào trạng thái làm việc.
Diệp Mạnh Trầm liếc mắt nhìn cô bé ngốc còn đang ngồi ngơ ngẩn. Anh nâng tập folder trên tay vỗ vỗ vào lưng ghế, nói: “Vào đây với anh.”
“…… Vâng.”
Dưới ánh mắt cổ vũ của những người khác, Hồ Lai Lai đi vào văn phòng cùng anh. Nhưng một câu cũng chưa kịp nói thì đã bị hỏi tội.
“Thế nào, rảnh rỗi không có việc gì làm, lâu lâu lại chạy đến đây?”
Đâu phải lâu lâu, rõ ràng lần này đã cách nửa tháng rồi.
Có lẽ là bởi vì giọng điệu của Diệp Mạnh Trầm không được tốt lắm, hoặc cũng có lẽ do biểu cảm lạnh lùng của anh. Tóm lại cảm xúc của Hồ Lai Lai tựa như một chiếc khinh khí cầu bị thủng, từ giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Cô rũ đầu, cái có cái không đá chân bàn làm việc. Cô nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy rất là oan ức, vì thế nhỏ giọng ủy khuất nói: “Em không thể tới công ty xem các anh sao?”
“Không thể.”
“……”
Hai chữ này giống như động tác đưa tất cả về điểm xuất phát, đem những tốt đẹp đã có trước đó đều thanh tẩy sạch.
Nhưng mà, đây mới là Diệp Mạnh Trầm chân chính nhỉ.
Đáng ra Hồ Lai Lai nên sớm thành thói quen, không nên cảm thấy mất mát mới đúng. Nhưng cô đã được hưởng qua một chút ngon ngọt nên trong nhất thời rất khó điều chỉnh tốt tâm tình. Không biết có nên làm theo lời Lý Hàn Thu nói, khi nào muốn chơi xấu thì cứ chơi xấu hay không.
Nếu không may lại bị cự tuyệt, vậy thì trái tim pha lê của cô có khả năng thật sự sẽ tan vỡ vĩnh viễn mất.
Ai biết đúng lúc này, âm thanh Diệp Mạnh Trầm lại lần nữa vang lên. Nghe qua vẫn giống như vừa rồi, không nóng không lạnh. Lại nhiều thêm một chút ngang ngược không nói đạo lý.
“Chỉ có thể xem anh.”
Ngây thơ đến mức không khác gì một thằng nhóc mới biết yêu.
Tuy dùng loại từ ngữ thanh xuân dào dạt như “mới biết yêu” thì có chút không thỏa đáng, nhưng xin thứ lỗi cho bọn họ thật sự không tìm được từ nào hình dung chuẩn xác hơn.
Mà tất cả vẻn vẹn bị hai chữ khống chế.
Ví dụ như, sáng thứ tư tuần trước.
Khi chị nhân viên lễ tân thấy Diệp Mạnh Trầm đi ra từ thang máy, lập tức lấy đồ chuyển phát nhanh vừa mới nhận ra.
“Ông chủ, hoa của ngài.”
“Ném.”
“Lại Lại tặng.”
Vì thế người đàn ông không nói gì nữa, đúng lúc bước qua trước mặt chị lễ tân, duỗi tay ra, trực tiếp đem hoa cầm đi.
“……”
Lại ví dụ như, gần giờ tan tầm hôm trước.
Chẳng qua Tạ Thiên có nói qua với Hồ Lai Lai trên WeChat rằng lát nữa có khả năng sẽ tăng ca. không nghĩ tới nửa giờ sau, cơm hộp đã trực tiếp đưa tới cửa. Chủng loại phong phú, phân lượng mười phần, nhìn dáng vẻ như lại muốn xem bọn họ như heo mà đối đãi.
Mang một tấm lòng biết ơn, anh ta đẩy cửa văn phòng ra, dự định cống hiến cho quỹ xã hội.
“Ông chủ, ăn cơm.”
“Không ăn.”
“Lại Lại gọi cơm hộp. Con bé còn đặc biện dặn dò bọn em, cần phải giám sát anh đúng giờ ăn cơm.”
Vì thế người đàn ông ngồi trước bàn làm việc ngừng tay lại, đi ra khỏi văn phòng, đúng giờ ăn cơm.
“……”
Những việc nhỏ nhặt như thế gần đây xảy ra nhiều không đếm xuể. Nhân viên trong công ty sôi nổi tỏ vẻ cả thể xác và tinh thần của họ đã phải chịu thương tổn nghiêm trọng.
Nhưng ngay cả những sự kiện đơn giản không tiếng động như vậy cũng đủ để đem một công ty đang tốt đẹp biến thành hiện trường đồ sát cẩu. Thật khó tưởng tượng nếu sau này hai người đến với nhau sẽ thành cái cảnh tượng gì.
Đối với việc này, những người đã bị ngược đến dần dần chết lặng chỉ có thể nói rằng bọn họ đã không còn e sợ gì nữa. Thậm chí nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại mời đương sự, nói cô ngày nào đó rảnh thì tới công ty chơi.
Tiếc là hai tuần nay cô đang rất bận vội vàng chuẩn bị cho kì thi giữa kì, chỉ sợ tạm thời sẽ không có thời gian rảnh. Chỉ có thể hẹn bọn họ lần sau.
Đây cũng không phải lấy cớ.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Hồ Lai Lai lập tức bật chế độ không để ý đến những chuyện xung quanh, một lòng nhào vào học tập. Bị hành hạ gần một tuần, rốt cuộc đã chịu đựng được đến ngày giải phóng.
Môn cuối cùng kết thúc vào buổi sáng thứ sáu.
Để thưởng cho sự vất vả học tập suốt thơi gian qua của mình, cô tính đi ra khỏi trường, vào nhà hàng nhỏ của nhà cô bạn nóng này nhất kia ăn một bữa no nê. Khi quay lại túc xá để cất cặp xách, cô không ngờ trong phòng lại náo nhiệt như vậy. Còn chưa bước lên hành lang đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Nếu lấy trình độ kích động trong đó để suy đoán thì hơn phân nửa là đang nói chuyện bát quái.
Đang nghĩ ngợi, Hồ Lai Lai đã bị lời nói kế tiếp của người mở cửa Đinh Văn Văn chứng minh suy đoán vừa rồi của cô là đúng.
“Lại Lại, cậu biết gì chưa. Hôm nay lúc thi môn số học, Tần Diệu đã bị phát hiện gian lận!”
Hoa khôi khoa máy tính gian lận, xác thật chính là một quả dưa to. Trách không được lại náo nhiệt như vậy.
Tuy nhiên sau khi Hồ Lai Lai nghe xong, phản ứng đầu tiên là không quá tin tưởng. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ nói giúp Tần Diệu. Chỉ là cảm thấy loại người tự tại thanh cao như cô ta, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện gian lận này mới đúng.
“Gian lận? Có lầm hay không vậy?”
Thấy thái độ hoài nghi của cô, lập tức có người đứng ra chém đinh chặt sắt nói: “Nhân chứng vật chứng đều có, không có khả năng nhầm lẫn!”
Này, kích động như vậy làm gì?
Hồ Lai Lai chuyển tầm mắt qua người đang nói chuyện. Sợ rằng nếu mình không phụ họa hai câu, đối phương liền sẽ sinh ra phản ứng quá khích. Cô nhanh chóng “Ồ” một tiếng. Sau đó đánh tiếng với Đinh Văn Văn rồi rời đi, không gia nhập mà vội vàng đi ăn cơm.
“Các cậu nói xem chỉ là một cái thi giữa kỳ mà thôi, có cần thiết phải gian lận không?”
“Đại khái là muốn duy trì hình tượng mỹ nữ học bá đi. Rốt cuộc đây là lần tiên sau khi bắt đầu đại học……”
Hiển nhiên, sự xuất hiện ngắn ngủi của cô không có ảnh hưởng gì đến nhiệt tình bát quái của các cô ấy. Thẳng đến khi đi đến bậc thang cuối cùng, cô vẫn còn mơ hồ nghe thấy âm thanh bàn luận.
Tuy nhiên so với sự kích động của các cô ấy, tâm Hồ Lai Lai quả thực lặng như nước. Không cảm thấy có bao nhiêu khoái trá, hoặc phải nói là không có bất cứ cảm xúc gì. Tựa như đang ăn dưa của một người xa lạ.
Bởi chuyện của Tần Diệu không có một xu nào liên quan đến cô. Bây giờ cô tương đối quan tâm đến việc trưa nay mình ăn gì hơn.
Đáng tiếc, con đường kiếm ăn ngày hôm nay đã định sẵn là sẽ không yên ổn.
Mới bước ra khỏi cổng trường, bả vai cô lại bị ai đó chụp từ phía sau. Vừa thấy, là Thái Thái và Tiểu Khả vừa từ bên ngoài trở về.
Gần đây mọi người đều bận rộn với kì thi, ngày thường không thể gặp mặt nói chuyện phiếm. Nhưng vẫn không thể nào ảnh hưởng đến tinh thần bát quái của hai cô gái.
Thấy hai người bắt đầu nháy mắt ra hiệu với mình, bỗng nhiên Hồ Lai Lai có một loại dự cảm không ổn. Quả nhiên rất nhanh liền nghe thấy tiếng nói chuyện đê tiện hề hề.
“Lại Lại, chủ nhật tuần trước bọn tớ đã thấy cậu cùng ai kia ôm ôm ấp ấp dưới lầu ký túc xá đó nha.”
“……”
Cô há miệng thở dốc định giải thích. Nhưng còn chưa kịp nói một chữ đã bị Thái Thái ôm cổ, thấm thía nói: “Người trẻ tuổi, bây giờ tình cảnh của cậu rất nguy hiểm đó có biết hay không.”
“…… Đại sư vì cớ gì lại nói như vậy?”
“Cậu xem, ngày đại hội thể thao hai ngươi đã ở trước mặt nhiều người như vậy ôm tới ôm đi, đúng không? Buổi tối hôm quan hệ hữu nghị, anh ta lại trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp mang cậu đi, đúng không? Cho nên nói, ở trong mắt mọi người bây giờ cậu đã là hoa đã có chủ. Hơn nữa anh ta nhìn qua không dễ chọc, phỏng chừng về sau sẽ không có ai dám theo đuổi cậu.”
“……”
Cô có ai theo đuổi hay không không quan trọng. Quan trọng là buổi tối hôm đó thế mà lại là Diệp Mạnh Trầm tự mình mang cô đi?
Vừa nghe cô bạn nói vậy, Hồ Lai Lai mới nhớ ra đến tận hôm nay vẫn chưa biết lúc ấy mình đã vào nhà Diệp Mạnh Trầm bằng cách nào. Lúc này liền tranh thủ hỏi người đã được chứng kiến: “Lúc đó là các cậu gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy đến đón tớ sao?”
Vừa hỏi xong, cô lại phát hiện những lời này có một cái bug rất lớn. Lập tức tiến hành tự phủ định, lẩm bẩm: “Cũng không đúng, các cậu lại không có số của anh ấy. Không thể nào gọi điện cho anh ấy được.”
Thấy thế Tiểu Khả và Thái Thái liếc nhìn nhau, quyết định sẽ nói hết.
“Lại Lại, là thế này. Nếu cậu đã nhắc tới chuyện này, bọn tớ muốn nhận lỗi với cậu trước đã.”
“Kỳ thật lúc ấy là điện thoại của cậu đổ chuông. Hơn nữa chuông rất nhiều lần, giống như đầu kia rất sốt ruột vậy đó. Bọn tớ lo lắng đối phương tìm cậu có việc gì gấp, cho nên đã tự ý nghe máy giúp cậu.”
“Nhưng cậu yên tâm, bọn tớ tuyệt đối không nói một câu dư thừa nào đâu. Trực tiếp nói cho người kia rằng cậu đang ngủ, không tiện nghe điện thoại. Nếu có việc gì rất quan trọng thì cứ để chúng tớ đánh thức cậu dậy. Kết quả anh ta cái gì cũng không nói, chỉ hỏi địa chỉ. Không bao lâu sau đã chạy tới ôm ngươi đi mất.”
Thái Thái phụ trách giải thích, Tiểu Khả phụ trách gật đầu, chứng minh tất cả những lời này đều là thật. Lại thấy cô không có phản ứng gì thì có chút lo lắng.
“Lại Lại, có phải bọn tớ không nên nghe cuộc điện thoại này hay không? Thực xin lỗi, chủ yếu là do bọn tớ thấy tên người gọi đến, đoán hẳn là ai kia gọi cho cậu. Liền muốn tạo một cơ hội cho hai người. không ngờ lại biến khéo thành vụng. Cậu…… cậu dùng sức mắng bọn tớ cho hả giận đi!”
Nghe vậy Hồ Lai Lai mới phục hồi tinh thần, vội vàng giải thích: “Không có không có, nghe điện thoại không sai. Đúng thật là các cậu đã tạo cho tớ một cơ hội cực kỳ tốt. Tớ cảm ơn còn không kịp ấy, sao có thể mắng các cậu.”
“Thật sao? Vậy không bằng bây giờ dùng chút hành động thực tế tỏ vẻ biết ơn đi?”
“……”
Cuối cùng, Hồ Lai Lai phải mời hai “đồ cẩu vô liêm sỉ” đi uống trà sữa sang chảnh. Sau đó rốt cuộc đã không còn bị cản trở, thuận lợi đi đến mục tiêu cuối cùng trên con đường kiếm ăn.
Lúc Lý Hàn Thu đến, món canh cuối cùng vừa vặn được bưng lên.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy uống trước ngụm trà rồi mới hỏi: “Làm sao vậy, đột nhiên mời chị ăn cơm.”
Từ lúc khai giảng cho đến giờ, hình như hôm nay là lần đầu tiên hai cô gặp nhau ngoài đời thực. Quan hệ hữu nghị “đường Internet quanh co” thật đúng là không phải chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
Nhưng Hồ Lai Lai vẫn cảm thấy mất hứng. Cô vừa lấy cho Lý Hàn Thu đôi đũa, vừa ai oán nói: “Thu Thu, từ khi nào quan hệ của chúng ta lại trở nên plastic như vậy. Nhất định phải có việc mới có thể mời chị ăn cơm sao?.”
“Em thôi đi.” Đáng tiếc Lý Hàn Thu không ăn điệu bộ này của Hồ Lai Lai. Dùng thực tế đánh bạch bạch vào mặt cô: “Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chị còn không biết cái kiểu ‘chuyện nhỏ nói điện thoại, chuyện lớn mới gặp mặt’ của em à?”
“……”
Có một người bạn như con giun đũa trong bụng mình cũng không tốt lắm.
Nếu cô ấy đã nói vậy, Hồ Lai Lai cũng không quanh co lòng vòng nữa, ăn ngay nói thật: “Được rồi, thật ra hôm nay chủ yếu là em muốn tâm sự với chị về biểu hiện dị thường gần đây của anh họ chị…… À không, biểu hiện quỷ dị. Đúng vậy, quỷ dị, thật sự rất quỷ dị!”
“Nói đi.”
Hồ Lai Lai uống một ngụm trà cho thấm giọng. Sửa sang lại ý nghĩ xong, cô dựa theo đúng trình tự thời gian bắt đầu nói qua về chuyện quan hệ hữu nghị cùng Tiểu Khả với Thái Thái trước.
“Chị cũng biết tính tình của anh chị rồi đấy. Nếu là trước kia, tuy sẽ không đến mức để em ngủ ở chỗ đó, nhưng khẳng định sẽ ném em vào khách sạn. Sao có thể mang em về nhà anh ấy chứ, đúng không?”
Sau đó cô lại nói một chút chuyện đã xảy ra ở nhà Diệp Mạnh Trầm.
“Chị xem, ngay cả kịch bản nhàm chán như vậy cũng nguyện ý phối hợp với em. Thật sự rất không giống anh ấy. Nếu không phải bác gái chị đột nhiên xuất hiện, em nghi ngờ không chừng giờ chị đã lên chức cô nhỏ.”
Cuối cùng, dùng sự việc về nhà ăn cơm cuối tuần làm kết thúc.
“Em thừa nhận, trước kia em toàn giả vờ đáng thương tranh thủ sự đồng tình. Nhưng mà em thề, hôm đó em không hề sử dụng chiêu này. Em chỉ là nói anh ấy trên đường nhớ chú ý an toàn, kết quả giây tiếp theo anh ấy liền đồng ý về nhà ăn cơm với em luôn. Dựa vào tất cả những sự việc trên, chị nói xem cói phải rất quỷ dị hay không?”
“Quỷ dị ở đâu, không phải rất được sao?”
“…… Được chỗ nào?”
Mấy chuyện này đối với Lý Hàn Thu xem ra đều không phải là vấn đề. Nhưng cách tự hỏi của Hồ Lai Lai luôn rất khác người.
Cô mang một khuôn mặt buồn rầu, lo lắng nói: “Khi xuất hiện thay đổi bất thường, không phải đều sẽ xảy ra những việc không hay sao? Chị nói xem có phải anh họ chị lại định đi nước ngoài, cho nên mới nghĩ tranh thủ mấy ngày cuối cùng đối tốt với em một chút?”
“……”
Quả nhiên chịu ngược đãi đã quen, đối tốt với con bé một chút nó liền coi thành chuyện xấu. Loại vấn đề bẩm sinh này đúng là Lý Hàn Thu uốn nắn không nổi. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chỉ có thể thay đổi đề tài dời đi sự chú ý của cô.
“Trò đánh cược trước kia của chúng ta cũng đến thời hạn rồi nhỉ.”
Không thể không nói, Hồ Lai Lai thật sự rất dễ lừa. Vừa nghe lời này, quả nhiên cô đã buông rối rắm vừa rồi xuống. Cô hồi tưởng lại một chút, xác thật có chuyện này mới gật gật đầu: “Đúng vậy, chị không nói em cũng quên mất.”
Kế tiếp, toàn thân lẫn tâm của Hồ Lai Lai đều tập trung vào đề tài mới. Một bộ dáng cầu khen ngợi, nhất nhất khoe với Lý Hàn Thu các loại biểu hiện tiến bộ gần đây của mình.
“Tuy gần đây không xảy ra tình huống gì yêu cầu em phải lựa chọn giữa anh ấy và người khác. Nhưng chị xem, bây giờ em đã không còn lúc nào cũng quấn lấy anh ấy. Cũng không có theo dõi anh ấy. Có phải em đã thành thục hơn trước nhiều rồi không?”
Trừ thói quen cứ thấy Diệp Mạnh Trầm là muốn ôm ôm ấp ấp còn ngoan cường sống sót trên người cô. Thì Hồ Lai Lai cảm thấy mình đã có thể xem như thoát thai hoán cốt, đáng tiếc vị trọng tài đây không cho là như vậy.
Vốn dĩ lúc đầu Lý Hàn Thu xem xét Hồ Lai Lai xác thật cũng coi như thành thục. Nhưng cô cố tình hỏi mấy lời này ý đồ tìm kiếm tự tán đồng, bởi vậy độ thành thục lại suy giảm một bậc lớn.
Cũng may lúc này Lý Hàn Thu không nghiêm khắc như vậy, miễn cưỡng nói: “Ừ, tạm được.”
Vậy cũng tính là đạt tiêu chuẩn rồi nhỉ?
Hồ Lai Lai hơi cúi người về phía trước, chờ mong nói: “Vậy bây giờ chị có thể nói bí mật của anh họ chị cho em được chưa?”
Ai biết Lý Hàn Thu vẫn không có ý định công bố câu trả lời, thừa nước đục thả câu nói: “Chờ đến sinh nhật anh họ chị, chị sẽ nói cho em biết.”
Sinh nhật? Không phải là đầu tháng sau sao? Dù sao ba tháng đều chờ được, mấy ngày này tính là gì.
Tưởng tượng xong, Hồ Lai Lai cũng không một hai phải nghe đáp án nữa, tiếp tục ăn cơm của mình. Lại nghe người đối diện nói: “Đúng rồi, em đừng cảm thấy anh họ chị đối tốt với em là do em dùng chơi xấu đổi lấy.”
Cô ngẩng đầu lên từ nổi lẩu thịt bò: “Dạ? Chị có ý gì?”
“Ý chính là hai điều ‘quấn lấy anh họ chị’ và ‘theo dõi anh họ chị’ đang được em làm rất tốt, cứ tiếp tục. Thời điểm cần chơi xấu vẫn nên chơi xấu, không cần lo lắng anh ấy sẽ chán ghét em.”
“…… Vì sao ạ? Trước kia không phải chị còn bảo em phải thành thục một chút sao?”
“Nay đã bước vào giai đoạn khác rồi. Tình huống nhau cũng phải có cách giải quyết khác nhau chứ. Dù sao cứ nghe lời chị là được.”
Giai đoạn khác? Giai đoạn gì?
Hồ Lai Lai cái hiểu cái không “Vâng” một tiếng, đem lực chú ý quay về câu nói kia, truy vấn: “Vậy khi nào mới coi như nên chơi xấu?”
“Chỉ cần em muốn, thì thời điểm nào cũng được. Đương nhiên, quá đáng thì không được.”
“……” Còn có thể như vậy? Cái đồ láu cá này.
Hồ Lai Lai hiểu ra, cảm thấy như đầu óc mình đã được tiếp thu một đợt huấn luyện mở rộng mới. Kìm không được nóng lòng muốn thử, cơm nước xong liền đến thẳng công ty.
Không quá khéo chính là, lúc cô đến nơi tất cả mọi người đều đang họp. Chỉ còn chị tiếp tân đón tiếp cô.
“Bọn họ mới vào họp thôi, còn không biết sẽ họp bao lâu. Em ngồi chờ ở đây một lát đi, nhàm chán có thể chơi trò chơi.”
“Vâng ạ.”
Thật ra Hồ Lai Lai cũng không vội vàng, bây giờ cô có rất nhiều thời gian. Dạo đông nhìn tây một hồi, một tiếng liền trôi qua.
Lúc này, cửa phòng họp đóng chặt cũng được mở ra. Thả ra nhóm người thứ nhất, đồng thời cũng là nhóm nói nhiều nhất. Vốn dĩ không gian đang lặng ngắt như tờ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người thấy cô thì rất kích động, dùng tốc độ cực nhanh xông tới bao vây. Cứ như sợ cô chạy mất.
“Bà chủ nhỏ, sao không nhắc trước một tiếng đã tới đây rồi! Đúng lúc hôm nay đặc biệt bận, ông chủ còn muốn tiếp tục họp một lúc nữa. Có lẽ em còn phải chờ thêm đấy.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao thời gian của em cũng không đáng tiền. Em chờ được mà.”
Tạ Thiên thưởng thức nhất chính là tính thoải mái này của cô. Quyết định sẽ tiết lộ cho cô tin tình báo mới nhất, thần bí nói: “Để anh tiết lộ cho em một tin tức trước. Vừa rồi lúc mở họp, ông chủ đã đề ra một ý tưởng cho trò chơi mới có liên quan đến chuyên môn của em đấy.”
Có liên quan đến chuyên môn của cô?
Hồ Lai Lai bị những lời này gợi sự tò mò, đôi mắt lại trở nên sáng lấp lánh. Hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú.
“Trò chơi gì vậy ạ?”
“Cụ thể bằng loại hình thức nào vẫn còn đang thảo luận. Có khả năng còn phải mời các nhà bảo tàng cùng hợp tác. Nói một cách đơn giản thì chính là một loại game mobile về văn vật* cho điện thoại. Shiss, nghĩ thôi cũng thấy kích động phải không!”
Game mobile văn vật?
(*Công trình hoặc hiện vật có giá trị nghệ thuật và lịch sử)
Nghe anh ta nói vậy, Hồ Lai Lai bỗng nhớ ra kế hoạch phổ cập kiến thức về văn vật vẫn đang bị gác lại của mình.
Nếu đúng như anh ta nói, có lẽ có thể dùng trò chơi này làm vật dẫn chăng? Dùng phương pháp thông qua sự hứng thú với trò chơi để giáo dục này hẳn là có thể phổ biến càng rộng rãi hơn nhỉ?
Tưởng tượng như vậy, cô không khỏi trở lên kích động theo. Gấp không chờ nổi đề ra chút suy nghĩ của mình với bọn họ. Họ tựa như cũng bị cô dẫn dắt, càng nói càng hăng. Bất tri bất giác nhấc lên một cơn sóng thảo luận mới.
Điều duy nhất không được tốt cho lắm đó là bởi vì quá nhập tâm cho nên mọi người không chỉ không cảm nhận được thời gian đang trôi đi. Mà thậm chí cửa phòng họp được mở ra từ lúc nào cũng không biết. Thẳng đến khi một giọng nói không mang theo chút độ ấm nào vang lên mới có thể cưỡng chế tiếng hoan thanh tiếu ngữ rời đi.
“Hôm nay lại muốn tăng ca?”
“……”
Tử Thần luôn tới một cách lặng yên không tiếng động như thế.
Vừa dứt lời, đám người vốn dĩ còn đang tụ tập bàn luận lập tức tản ra, nháy mắt tiến vào trạng thái làm việc.
Diệp Mạnh Trầm liếc mắt nhìn cô bé ngốc còn đang ngồi ngơ ngẩn. Anh nâng tập folder trên tay vỗ vỗ vào lưng ghế, nói: “Vào đây với anh.”
“…… Vâng.”
Dưới ánh mắt cổ vũ của những người khác, Hồ Lai Lai đi vào văn phòng cùng anh. Nhưng một câu cũng chưa kịp nói thì đã bị hỏi tội.
“Thế nào, rảnh rỗi không có việc gì làm, lâu lâu lại chạy đến đây?”
Đâu phải lâu lâu, rõ ràng lần này đã cách nửa tháng rồi.
Có lẽ là bởi vì giọng điệu của Diệp Mạnh Trầm không được tốt lắm, hoặc cũng có lẽ do biểu cảm lạnh lùng của anh. Tóm lại cảm xúc của Hồ Lai Lai tựa như một chiếc khinh khí cầu bị thủng, từ giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Cô rũ đầu, cái có cái không đá chân bàn làm việc. Cô nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy rất là oan ức, vì thế nhỏ giọng ủy khuất nói: “Em không thể tới công ty xem các anh sao?”
“Không thể.”
“……”
Hai chữ này giống như động tác đưa tất cả về điểm xuất phát, đem những tốt đẹp đã có trước đó đều thanh tẩy sạch.
Nhưng mà, đây mới là Diệp Mạnh Trầm chân chính nhỉ.
Đáng ra Hồ Lai Lai nên sớm thành thói quen, không nên cảm thấy mất mát mới đúng. Nhưng cô đã được hưởng qua một chút ngon ngọt nên trong nhất thời rất khó điều chỉnh tốt tâm tình. Không biết có nên làm theo lời Lý Hàn Thu nói, khi nào muốn chơi xấu thì cứ chơi xấu hay không.
Nếu không may lại bị cự tuyệt, vậy thì trái tim pha lê của cô có khả năng thật sự sẽ tan vỡ vĩnh viễn mất.
Ai biết đúng lúc này, âm thanh Diệp Mạnh Trầm lại lần nữa vang lên. Nghe qua vẫn giống như vừa rồi, không nóng không lạnh. Lại nhiều thêm một chút ngang ngược không nói đạo lý.
“Chỉ có thể xem anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.