Chương 5
Sơ Hòa Sơ Tiểu Hòa
08/04/2018
Trời đã vào hè, cuộc thi đua hai năm tổ chức một lần sắp được cử hành. Xạ kích, đánh lộn, chiến thuật, thể năng toàn năng như Vinh Quân được kỳ vọng nhiều nhất sẽ là quán quân, mà Chu Dật mạnh mẽ thực lực tương đương cũng đang tranh đấu trong hàng ngũ.
Vinh Quân cùng Chu Dật, một là người gánh vác cho đội cảnh vệ số 1, còn người kia là đầu lính mũi nhọn cho đội cảnh vệ số 4, cuộc thi đua dù chưa bắt đầu, mối quan hệ hai bên đã có mùi giương cung bạt kiếm.
Cố Diệp Canh cùng anh hai có việc đi một chuyến ra nước ngoài, hắn biết Chu Dật không nhận mấy món quà đắt tiền, liền tỉ mỉ khéo léo chọn lựa một cặp cúc tay áo.
Ngay sau khi về nước, Cố Diệp Canh mang quà đến.
Chu Dật cùng bốn binh sĩ mới vừa hoàn thành 20 km chạy vũ trang việt dã, mồ hôi như mưa rơi, tốn gần nửa ngày trời. Cố Diệp Canh thấy sắc mặt y tái nhợt, tròng trắng mắt có ít tơ máu hồng mới đau lòng nói: “Trời đang nóng, anh cũng không phải bộ đội dã chiến, cần gì phải làm nhiệm vụ này để làm khổ mình?”
Chu Dật uống một hơi hết nửa bình thủy, còn lại phân nửa dội lên đầu, hai tay chống trên đầu gối thở gấp nói: “Không liều không được, cuộc thi tuần sau bắt đầu rồi.”
“Thi đua cái gì?”
“Giống như bộ đội dã chiến lính trinh sát luận võ, người đứng đầu có thể có được giấy chứng nhận “Binh vương””
Khi còn bé Cố Diệp Canh thường hay đến mấy khu đại viện bộ đội chơi, cùng với mấy tên quân nhị đại, hồng tam đại(*)đấu đá với nhau, nhưng mà vẫn không chơi đến đổ máu, đối với loại hình vinh dự như “Binh vương” dù sao cũng hơi xem thường, liền nói: “Như vậy cũng đâu cần làm bản thân mệt mỏi như vậy?”
(*) là từ dùng để chỉ những người giàu có, là con của các quan chức lớn trong lĩnh vực quân đội.
Chu Dật bật dậy mỏi mệt lắc đầu, đặt tay lên bả vai nghỉ ngơi, “Đây cũng không phải chiệng thuộc về cá nhân, nếu tôi được hạng nhất, mà toàn bộ đội 4 cũng sẽ được nở mày nở mặt.”
Cố Diệp Canh định không lên tiếng như cuối cùng lại nói: “Anh lợi hại như vậy, khẳng định không có vấn đề gì.”
“Vấn đề lớn.” Chu Dật cười cười, mồ hôi trên trán cũng dần dần biến mất, “Vinh Quân quá lợi hại, tôi nghĩ bản thân sẽ không thắng nổi cậu ta.”
“Vinh Quân?”
“Ừ, trong đội cảnh vệ hình như ai cậu cũng biết phải không, tên nhóc đó có thiên phú, lại chăm chỉ, mấy hạng mục lớn đều không có khuyết điểm gì.”
Vẻ mặt của Cố Diệp Canh khẽ biến đổi, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, “Trên sân tập luyện từng gặp qua, đâu có lợi hại đến như vậy?”
Chu Dật thở dài, “Vậy tới lúc đó xem cậu taphát huy đi, thứ thi đua này ai cũng không nói chắc được, sức khỏe là quan trọng, trạng thái cũng không thể thua kém. Tôi cũng đâu phải không có khả năng vượt qua.”
“Nhất định sẽ thắng.” Cố Diệp Canh nói xong lấy ra hộp quà, “À, cho anh.”
Chu Dật mở ra nhìn một chút, đẩy trở lại, “Diệp Canh, tôi đã nói là đừng đưa tặng tôi quà nữa mà.”
“Cái này không mắc đâu.”
“Tôi đây va chạm xã hội rất nhiều, cậu lừa được tôi sao?” Chu Dật kiên quyết không nhận, “Hiện tại tôi cũng không cần cúc tay áo, cậu cứ giữ đi.”
Cố Diệp Canh không có gì để phản bác Chu Dật, tâm tình khó tránh khỏi nghèo nàn, vốn định trực tiếp về nhà, ai ngờ lúc lên xe lại nhớ tới cuộc thi đua mà Chu Dật nhắc tới.
Vinh Quân không biết hắn sẽ đến, chính mình tự ôm đá tròn tập ngửa mặt ngồi dậy.
Cố Diệp Canh đợi trên bờ chừng một phút, nhìn thấy Vinh Quân người đầy bùn nhảy ra, hai hàng lông mày nhất thời cong lên, tâm lý nảy sinh một luồng khí không thể gọi tên.
Vinh Quân biết bản thân quá bẩn nên cũng không tiến sát người hắn, chỉ cao hứng gọi: “Sao anh lại tới đây?”
Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nụ cười cũng có chút âm trầm, “Nhớ em, tới thăm thăm một chút cũng không được sao?”
“Đương nhiên được rồi!” Vinh Quân đang vui, không chú ý tới thái đội của đối phương đang không tốt, một bên xả nước một bên cười, “Chờ một lát, để em tắm sạch sẽ cái đã.”
Cố Diệp Canh lui lại mấy bước, “Sao lại tập cái này trong vũng bùn?”
” Lực cản bùn loãng lớn, dễ dàng nâng hơn.” Vinh Quân ném ống nước xuống, cả người ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống đọng trên cần cổ, ánh sáng giữa hè chiếu vào làm cả người đều hiện ra tia sáng lấp lánh.
Cố Diệp Canh nhìn lát, “Nghe nói sắp tới có thi đua, em tập là vì cái này sao?”
“Anh biết rồi hả?” Vinh Quân đắc ý ngẩng cằm lên, chống eo nói: “Em nhất định có thể giành được số một!”
Nghe xong, ánh mắt Cố Diệp Canh tối sầm, “Hạng nhất quan trọng tới như vậy?”
“Dĩ nhiên! Đối với quân nhân mà nói, vinh dự so còn quan trọng hơn so với sinh mệnh!”
Cố Diệp Canh giả cười hai tiếng, tận lực ôn nhu nói: “Nói nhảm gì đó, sức khẻ của em vẫn là quan trọng nhất.”
Vinh Quân chưa từng bị trêu qua, vừa nghe liền thất thần, nửa ngày sau mới khà khà cười rộ lên, âm thanh cũng mềm nhũn xuống mang theo sự mừng rỡ, “Anh đang quan tâm em sao?”
“Không quan tâm em thì quan tâm ai chứ?” Cố Diệp Canh vốn định sờ sờ đầu anh, tay đã duỗi ra liền nhớ tới tóc vẫn còn bùn chưa tắm sạch sẽ, không thể làm gì khác hơn là thu lại rồi lặng lẽ nói: “Anh Quân à, đừng để bản thân mệt mỏi, trời nóng như vậy, say nắng làm sao bây giờ đây?”
“Không có đâu! Coi như nếu bị say nắng thật, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi, thân thể của em tốt, không thành vấn đề!”
“Nhưng anh sẽ đau lòng.” ánh mắt Cố Diệp Canh thâm trầm, Vinh Quân mặt đối mặt cùng hắn, dù chỉ là trong nháy mắt cũng làm anh đỏ mặt.
“Nghe lời, đừng tập quá mức, thân thể quan trọng nhất.”
“À…” Vinh Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cười rộ lên, “Được, em đáp ứng anh sẽ không tập quá sức!”
Cố Diệp Canh thở phào nhẹ nhõm, định lấy ra món quà ban nãy bị Chu Dật từ chối, lại nghe Vinh Quân cười to nói: “Có điều nếu tập vừa phải, em cũng có thể lấy được hạng nhất!”
“…”
“Anh Quân rất lợi hại!”
Cố Diệp Canh đè lại cơn lửa đang bốc hảo trong lòng, động tác dừng một chút, Vinh Quân mắt tinh thấy được trong tay hắn cầm cái hộp nhỏ, lập tức để sát vào, rất hiếu kỳ, “Đây là cái gì?”
“Cúc tay áo, cho em.” Cố Diệp Canh mở hộp ra, “Thích không?”
Vinh Quân chưa từng nghe nói tới cúc tay áo, cũng chưa từng thấy, cầm lấy thưởng thức một phút mới hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”
“Làm đồ trang sức cho tay áo.”
Vinh Quân lập tức đặt trên tay áo rằn ri của mình, hỏi, “Đẹp ghê, có quý lắm không?”
“Không mắc.” Cố Diệp Canh nói, “Mua ở ven đường, chỉ có mấy đồng thôi, cảm thấy em sẽ thích nên mua.”
Vinh Quân đem đặt lên trước mặt, tròng mắt lóe ra ánh sáng, “Cảm ơn, em rất thích!”
Cố Diệp Canh cũng cười, “Nhận quà của anh thì nhớ nghe lời, không được dằn vặt thân thể. Em đã lợi hại rồi, không cần quá phô trương, cái loại tên tuổi giả tạo ‘Binh vương’ này, để cho kẻ khác tranh đi.”
Đuôi lông mày Vinh Quân giật giật, một lát sau mới nói: “Đừng nói là người đứng đầu đội 4 Chu Dật bảo anh tới khuyên em từ bỏ chứ?”
Cố Diệp Canh ngẩn ra, biểu tình có chút không tự nhiên, “Tại sao em lại tưởng tượng ra như vậy?”
“Bởi vì hai người là anh em tốt, chỗ này ai chẳng biết hai người thân thiết với nhau.” Vinh Quân chu mỏ một cái, “Hơn nữa anh ta lợi hại như vậy, nhất định cũng muốn tranh số một, anh giúp anh ta khuyên em cũng dễ hiểu thôi.”
Cố Diệp Canh không nghĩ tới Vinh Quân tâm bao dung như trời cũng có lúc mẫn cảm, suy tư muốn lấp liếm cho qua, đột nhiên Vinh Quân lại phủ định ý nghĩ ban nãy, “Cũng có thể là em nghĩ quà nhiều. Sao mà anh lại vì Chu Dật mà khuyên em từ bỏ chứ? Anh ta là bạn thân anh, nhưng em mới là bạn trai anh mà!”
Lúc nói lời này, Vinh Quân đang ngồi ngược ánh sáng, tròng mắt lướt qua một ảnh ảo nhu hòa.
Cố Diệp Canh sửng sốt rất nhanh cười nói: “Đúng vậy, không ai quan trọng bằng em cả.”
Một tuần lễ sau, thi đua bắt đầu, Vinh Quân đem cúc tay áo đeo vào, toàn lực ứng phó, dùng ưu thế to lớn nắm được vị trí.
Anh cũng chưa lần nào quá sức, toàn bộ hành trình đều lượng sức mà đi, chỉ là vì trạng thái thực sự quá tốt, giấy chứng nhận “Binh vương” có thể nói là mục đích chung.
Ba ngày sau khi cuộc tranh tài kết thúc, lòng anh như lửa đốt mà gọi điện thoại cho Cố Diệp Canh, nhưng bên kia không nghe máy.
Hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn cùng Cố Diệp Canh chia sẻ niềm vui, còn muốn mời Cố Diệp Canh ăn một bữa cơm.
Mà Cố Diệp Canh lại đang an ủi Chu Dậ ở hành lang dãy đua xe Tân Giang.
Gọi không được, Vinh Quân biết Cố Diệp Canh đang bận nên cũng không nghĩ nhiều, để điện thoại di động xuống không bao lâu liền bị các chiến hữu mời đi tới nhà ăn mở tiệc ăn mừng.
Duyên anh rất tốt, chỉ vì sinh nhật mà hơn nửa đội cảnh vệ đến, các nữ chiến binh cũng góp mặt chung vui, vài anh em ban nãy bị bại trận dưới tay anh cũng đi vào đòi ăn quỵt cơm, đại đội trưởng cùng trung đội trưởng tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn ngon, chỉ đạo viên trên đường đến còn mua cái bánh sinh nhật hai tầng, một đám huynh đệ làm ầm ĩ đến lúc tắt đèn, anh bị trét một mặt đầy bơ.
Tuy có hơi mệt mỏi, nhưng bản thân cũng vui vẻ, vừa về ký túc xá giặt giũ xong liền lăn ra ngủ, cũng không nhớ ra từ đầu đến cuối Cố Diệp Canh chưa hề gọi lại, một tin nhắn cũng không có.
Tâm tình Chu Dật không tốt, thêm nữa ban nãy uống chút rượu, dựa vào trên vai Cố Diệp Canh nói: “Cậu đưa đôi cúc tay áo kia cho Vinh Quân rồi phải không?”
“Anh thấy rồi?”
“Ừ, lúc thi đua thấy cậu ta đeo vào tay áo.”
Cố Diệp Canh đỡ người trong ngực, mày nhíu lại.
Chu Dật mơ màng hỏi: “Hai người… Là loại quan hệ đó?”
“Không phải!” Cố Diệp Canh lập tức phủ nhận, “Ngày đó vừa rời khỏi chỗ của anh, liền đúng lúc gặp phải cậu ta thôi.”
“Liền đem cúc tay áo kia đưa cho cậu ta?”
Cố Diệp Canh có chút buồn bực, “Đưa anh thì anh không nhận, thứ kia ngoài trừ tặng anh cũng không có lợi ích gì, em lười cầm về, bị cậu ta nhìn thấy liền tặng cậu ta vui đùa một chút.”
Chu Dật “À” một tiếng, ý thức không tỉnh táo lắm, đi mấy bước tầng tầng thở dài, tự nhủ: “Cúc tay áo là của cậu ta, vị trí đầu trong cuộc thi cũng là cậu ta…”
Cố Diệp Canh không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Tận lực là được, đừng so tài nữa.”
“Vinh Quân còn chưa dùng hết sức nữa!” Chu Dật hừ nhẹ, tự giễu cười nói: “Không cần dùng hết sức vẫn có thể giành được vị trí đầu, tôi và những người khác liều mạng cũng không đuổi kịp… Thiên phú này thật là khiến người ta đố kị.”
Đưa Chu Dật về nhà, Cố Diệp Canh trở lại trên xe rút một điếu thuốc, trong lòng vô cùng buồn bực.
Vừa đau lòng Chu Dật, vừa hận Vinh Quân không nghe lời của mình.
Ngoài ra, hắn còn có một tâm tình rất khó hình dung —— lúc nhắc tới cúc tay áo, hắn cực lực muốn rũ sạch quan hệ của mình cùng Vinh Quân, thế nhưng sau đó Chu Dật lại nói Vinh Quân thiên phú làm người ghen tỵ, đột nhiên lòng hắn lại nảy sinh kiêu ngạo.
Cái cảm giác này rất kỳ quái, một mặt không muốn thừa nhận Vinh Quân là người của mình, một mặt liền ở trong đáy lòng coi Vinh Quân như hết thảy là của bản thân
Thuốc lá cháy hết, hắn đem tàn thuốc quẳng đi, mặt mày trở nên đặc biệt nham hiểm.
Những thứ không nghe lời còn làm hắn khó chịu hơn cả việc Chu Dật không thể gìanh được bị trí hạng nhất.
Lần gặp gỡ kế đã là một tuần sau, trong lúc đó mỗi khi Vinh Quân gọi điện hay nhắn tin, Cố Diệp Canh trong lòng đều như có lửa đốt, để anh qua một bên, mãi đến khi muốn làm mới chạy xe đến cơ quan.
Tâm tư Vinh Quân không nhỏ, bị lạnh nhạt suốt một tuần, ít nhiều gì cũng rõ ràng chính mình làm người ta tức giận, vừa nghe tin hắn muốn tới cả buổi sáng liền vui vẻ, buổi trưa tắm xong lại đi xông hơi, buổi chiều gặp mặt mồ hôi đã ướt đẫm.
Cố Diệp Canh mặt lạnh nhìn anh, anh ra vẻ cợt nhả đến gần, “Diệp Canh, anh còn định giận bao lâu?”
“Giận ? Anh giận cái gì?”
“Giận em không nghe lời anh.”
Cố Diệp Canh nắm cằm Vinh Quân “Em cũng biết mình không nghe lời?”
“Khà khà khà!” Đã không còn là thằng nhóc thiếu niên choai choai, nhưng Vinh Quân cười rộ lên vẫn có chút sự bướng bỉnh ngây dại, “Diệp Canh, em không có liều mạng, chỉ là lúc thi đấu sức khỏe và trạng thái đều cực tốt, liềm giành được hạng nhất. Anh đừng nóng giận, cũng không cần lo lắng, em là quân nhân, biết được thân thể là tiền vốn làm cách mạng, sẽ không làm bừa.”
Hắn nói tới chân thành, Cố Diệp Canh lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiểu thiếu gia nhà họ Cố này chưa bao giờ lo lắng vì sức khỏe của anh, chỉ là không muốn anh cướp đi vinh dự của Chu Dật mà thôi.
Cứ tưởng bở không tự biết thân biết phận, trong mắt người khác chỉ như một trò cười.
Cố Diệp Canh nhếch miệng vẽ lên một vệt cười, nụ cười này như là tín hiệu không giận trong mắt Vinh Quân.
“Không tức giận thật?” Vinh Quân nhẹ nhàng nhéo hai má hắn, “Vậy chúng ta chụp tấm hình đi? Xem như là kỷ niệm việc em có được giấy chứng nhận “Binh vương” … tuy rằng có chậm mấy ngày.”
Nói xong lấy ra một cái điện thoại sản xuất trong nước giá rẻ, chào hỏi: “Đến đến!”
Cố Diệp Canh sờ sờ nơi má bị nhéo qua có chút không vui, lại kinh ngạc khi bản thân không gỡ tay Vinh Quân ra.
Vinh Quân thấy hắn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền chủ động tới gần, một tay giờ cao điện thoại di động, một tay cầm lấy cánh tay hắn, dùng hết sức chen về phía hắn.
Ngay trong khỏanh khắc ấn chụp, Vinh Quân nở một nụ cười xán lạn, còn Cố Diệp Canh lại thần sắc âm trầm.
Vinh Quân đem bức ảnh phóng ti ra xem đi xem lại, Cố Diệp Canh nhìn thấy bộ dáng phấn khởi của anh, cũng ý thức được chính mình vừa nãy có chút quá phận, liền lấy điện thoại di động nói: “Chụp lại một tấm đi.”
“Không cần.” Vinh Quân cười, “Diệp Canh, anh không cười vẫn quá đẹp trai!”
Cố Diệp Canh hơi run, lúc sau hoàn hồn lại mới nói: “Vẫn là nên chụp lại một tấm đi.”
Loay hoay vài giây, chiếc máy rẻ tiền kia vẫn không có phản ứng, lúc sau đột nhiên tắt đen thui.
Hai người đều có chút lúng túng, Vinh Quân đoạt lại điện thoại di động, ha ha hai tiếng, “Thôi không chụp. Điện thoại của em có nhiều tật xấu, chỉ nghe chủ nhân nó thôi, người khác đụng vào lại giở chứng.”
Hai chữ “Người khác” của Vinh Quân làm Cố Diệp Canh nhướn mày, trầm mặc hai giây nói: “Anh tặng em cái mới.”
“Không cần không cần! Còn dùng được, đừng xài tiền bậy bạ!”
“Anh dùng tiền của anh thì có làm sao?” Cố Diệp Canh vỗ lưng anh một cái, “Không cho từ chối.”
Anh nắm tóc, nghĩ lại lúc nãy cả hai xém tí giận nhau nên không muốn kiếm thêm chuyện, ngoẹo cổ cười cười, “Vậy thì cám ơn, coi nó là quà sinh nhật cho em được không?”
“Sinh nhật? Vào lúc nào?”
“Đã qua. Vốn là muốn mời anh ăn cơm, nhưng anh không nghe máy.” Trên mặt Vinh Quân cũng không tỏ ra buồn bã, “Sau khi kết thúc cuộc thi, em đã qua 20 tuổi.”
Cố Diệp Canh nghĩ một hồi, lần đầu sinh ra cảm giác áy náy với Vinh Quân.
Vinh Quân thấy hắn biểu tình có chút kỳ quái vội lấy tay quơ quơ, “Ngày hôm nay chúng ta có chơi hay không?”
Cảm giác áy náy mới đến đã bị sự thù ghét lấn át, hắn chỉ chỉ trán Vinh Quân.”Đã nói bao lần rồi, cái câu “Chơi hay không ” nói chả êm tai gì cả”
Từ nhỏ Vinh Quân đã cùng những người thô kệch hoạt chung một chỗ, chưa bao giờ tiếp thu qua giáo dục tinh anh, lúc cùng mấy chiến hữu tắm gọi cũng văng tục, đối mặt Cố Diệp Canh đã thu miệng lưỡi lại rất nhiều rồi, mà thỉnh thoảng vẫn hay nói ra mấy chữ như “Đmm” hay ám chỉ việc làm tình là “chơi”
Cố Diệp Canh không thích từ này, Vinh Quân le lưỡi một cái, dùng trán đụng vai phải hắn cười xin lỗi, “Xin lỗi nha, lần sau nhất định thay đổi.”
Trước khi ân ái, Vinh Quân theo thường lệ đang tắm định mặc cái áo kia, Cố Diệp Canh lại hôn anh, cởi áo ra.
“Không mặc sao?” Anh đã bị khơi dậy tình dục, âm thanh có chút run.
“Ừ.” Cố Diệp Canh cắn chặt cổ họng của anh, chậm rãi hôn xuống.
Anh kìm lòng không được mà rên rỉ, cầm lấy vai Cố Diệp Canh, “Không phải anh nói lúc em mặc áo đó là đẹp nhất sao?”
“Không mặc cũng đẹp.” Cố Diệp Canh hôn cơ bụng của hắn anh, sau đó còn cắn một cái. Thân thể của anh lúc này vô cùng căng thẳng, anh trở mình, quỳ sát ở trên giường, đem mặt vùi vào gối, thấp giọng nói: “Vào đi.”
Cố Diệp Canh nhìn cái lưng bóng loáng, ánh mắt càng ngày càng sâu, sờ soạng từ vai đi xuống.
Thân thể Vinh Quân cực mẫn cảm, dưới thân lúc này cũng nổi lên phản ứng, liền chổng mông lên, kề sát tay Cố Diệp Canh, thậm chí vội vàng cà cà.
Cố Diệp Canh nhìn anh rồi dùng sức, kìm chặt anh lại.
Anh kinh ngạc mở to mắt, vô cùng sửng sốt che lại dương vật nổi cộm bên trong quần lót mình, mặt cũng đỏ ửng.
Đã làm qua rất nhiều lần, lúc này anh lại thẹn thùng làm cho lòng Cố Diệp Canh cảm thấy tê rần.
Nhìn mặt của anh mà tiến vào, lần đầu Cố Diệp Canh dành nhiều hơn mấy phần ôn nhu, thậm chí còn có tâm tư chăm sóc cảm gíac của anh.
Vinh Quân bị đụng liên tiếp rên rỉ, tới gần cao trào nhấc hai tay lên, sương mù tràn ngập trong mắt, như một đứa trẻ khao khát cái ôm.
Cố Diệp Canh cúi người xuống, kéo anh vào trong trong lồng ngực, một bên hôn môi, một bên ra sức đâm lút cán khai phá bên trong.
Mấy ngày sau, Cố Diệp Canh mới cầm chiếc điện thoại Iphoine đời mới nhất đến cơ quan, Vinh Quân kinh hãi, “Cái này rất đắt đi?”
“Không đắt. Cầm dùng đi, sẽ không tự dưng bị chết máy nữa.”
Vinh Quân nhìn một chút, vẫn là có chút ngượng ngùng, “Em không nghĩ tới anh sẽ mua cái đắt như thế. Nếu biết anh mua Iphone, em sẽ không…”
Cố Diệp Canh cười rộ lên, vuốt nhẹ mũi anh một cái, “Có cái gì đâu mà ngại.”
“Vốn là rất đắt.” lông mày Vinh Quân duỗi ra, nhìn chung quanh một chút, đầu trộm đuôi cướp mà nói: “Diệp Canh, anh đối với em tốt như vậy, em muốn.. hôn anh một cái.”
Cố Diệp Canh kéo anh đến trước mặt, híp mắt lại, âm thanh như mê hoặcc lòng người, “Hôn đi.”
Tim anh như nhảy ra khỏi lồng người, vội vã cuống cuồng tới gần, nhưng cái hôn còn chưa rơi xuống đầu môi, thân thể bỗng nhiên bị đẩy ra.
Biểu tình Cố Diệp Canh vô cùng khó coi, đôi môi giật giật kinh ngạc bật ra hai chữ
“Chu Dật.” Đăng bởi: admin
Vinh Quân cùng Chu Dật, một là người gánh vác cho đội cảnh vệ số 1, còn người kia là đầu lính mũi nhọn cho đội cảnh vệ số 4, cuộc thi đua dù chưa bắt đầu, mối quan hệ hai bên đã có mùi giương cung bạt kiếm.
Cố Diệp Canh cùng anh hai có việc đi một chuyến ra nước ngoài, hắn biết Chu Dật không nhận mấy món quà đắt tiền, liền tỉ mỉ khéo léo chọn lựa một cặp cúc tay áo.
Ngay sau khi về nước, Cố Diệp Canh mang quà đến.
Chu Dật cùng bốn binh sĩ mới vừa hoàn thành 20 km chạy vũ trang việt dã, mồ hôi như mưa rơi, tốn gần nửa ngày trời. Cố Diệp Canh thấy sắc mặt y tái nhợt, tròng trắng mắt có ít tơ máu hồng mới đau lòng nói: “Trời đang nóng, anh cũng không phải bộ đội dã chiến, cần gì phải làm nhiệm vụ này để làm khổ mình?”
Chu Dật uống một hơi hết nửa bình thủy, còn lại phân nửa dội lên đầu, hai tay chống trên đầu gối thở gấp nói: “Không liều không được, cuộc thi tuần sau bắt đầu rồi.”
“Thi đua cái gì?”
“Giống như bộ đội dã chiến lính trinh sát luận võ, người đứng đầu có thể có được giấy chứng nhận “Binh vương””
Khi còn bé Cố Diệp Canh thường hay đến mấy khu đại viện bộ đội chơi, cùng với mấy tên quân nhị đại, hồng tam đại(*)đấu đá với nhau, nhưng mà vẫn không chơi đến đổ máu, đối với loại hình vinh dự như “Binh vương” dù sao cũng hơi xem thường, liền nói: “Như vậy cũng đâu cần làm bản thân mệt mỏi như vậy?”
(*) là từ dùng để chỉ những người giàu có, là con của các quan chức lớn trong lĩnh vực quân đội.
Chu Dật bật dậy mỏi mệt lắc đầu, đặt tay lên bả vai nghỉ ngơi, “Đây cũng không phải chiệng thuộc về cá nhân, nếu tôi được hạng nhất, mà toàn bộ đội 4 cũng sẽ được nở mày nở mặt.”
Cố Diệp Canh định không lên tiếng như cuối cùng lại nói: “Anh lợi hại như vậy, khẳng định không có vấn đề gì.”
“Vấn đề lớn.” Chu Dật cười cười, mồ hôi trên trán cũng dần dần biến mất, “Vinh Quân quá lợi hại, tôi nghĩ bản thân sẽ không thắng nổi cậu ta.”
“Vinh Quân?”
“Ừ, trong đội cảnh vệ hình như ai cậu cũng biết phải không, tên nhóc đó có thiên phú, lại chăm chỉ, mấy hạng mục lớn đều không có khuyết điểm gì.”
Vẻ mặt của Cố Diệp Canh khẽ biến đổi, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, “Trên sân tập luyện từng gặp qua, đâu có lợi hại đến như vậy?”
Chu Dật thở dài, “Vậy tới lúc đó xem cậu taphát huy đi, thứ thi đua này ai cũng không nói chắc được, sức khỏe là quan trọng, trạng thái cũng không thể thua kém. Tôi cũng đâu phải không có khả năng vượt qua.”
“Nhất định sẽ thắng.” Cố Diệp Canh nói xong lấy ra hộp quà, “À, cho anh.”
Chu Dật mở ra nhìn một chút, đẩy trở lại, “Diệp Canh, tôi đã nói là đừng đưa tặng tôi quà nữa mà.”
“Cái này không mắc đâu.”
“Tôi đây va chạm xã hội rất nhiều, cậu lừa được tôi sao?” Chu Dật kiên quyết không nhận, “Hiện tại tôi cũng không cần cúc tay áo, cậu cứ giữ đi.”
Cố Diệp Canh không có gì để phản bác Chu Dật, tâm tình khó tránh khỏi nghèo nàn, vốn định trực tiếp về nhà, ai ngờ lúc lên xe lại nhớ tới cuộc thi đua mà Chu Dật nhắc tới.
Vinh Quân không biết hắn sẽ đến, chính mình tự ôm đá tròn tập ngửa mặt ngồi dậy.
Cố Diệp Canh đợi trên bờ chừng một phút, nhìn thấy Vinh Quân người đầy bùn nhảy ra, hai hàng lông mày nhất thời cong lên, tâm lý nảy sinh một luồng khí không thể gọi tên.
Vinh Quân biết bản thân quá bẩn nên cũng không tiến sát người hắn, chỉ cao hứng gọi: “Sao anh lại tới đây?”
Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nụ cười cũng có chút âm trầm, “Nhớ em, tới thăm thăm một chút cũng không được sao?”
“Đương nhiên được rồi!” Vinh Quân đang vui, không chú ý tới thái đội của đối phương đang không tốt, một bên xả nước một bên cười, “Chờ một lát, để em tắm sạch sẽ cái đã.”
Cố Diệp Canh lui lại mấy bước, “Sao lại tập cái này trong vũng bùn?”
” Lực cản bùn loãng lớn, dễ dàng nâng hơn.” Vinh Quân ném ống nước xuống, cả người ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống đọng trên cần cổ, ánh sáng giữa hè chiếu vào làm cả người đều hiện ra tia sáng lấp lánh.
Cố Diệp Canh nhìn lát, “Nghe nói sắp tới có thi đua, em tập là vì cái này sao?”
“Anh biết rồi hả?” Vinh Quân đắc ý ngẩng cằm lên, chống eo nói: “Em nhất định có thể giành được số một!”
Nghe xong, ánh mắt Cố Diệp Canh tối sầm, “Hạng nhất quan trọng tới như vậy?”
“Dĩ nhiên! Đối với quân nhân mà nói, vinh dự so còn quan trọng hơn so với sinh mệnh!”
Cố Diệp Canh giả cười hai tiếng, tận lực ôn nhu nói: “Nói nhảm gì đó, sức khẻ của em vẫn là quan trọng nhất.”
Vinh Quân chưa từng bị trêu qua, vừa nghe liền thất thần, nửa ngày sau mới khà khà cười rộ lên, âm thanh cũng mềm nhũn xuống mang theo sự mừng rỡ, “Anh đang quan tâm em sao?”
“Không quan tâm em thì quan tâm ai chứ?” Cố Diệp Canh vốn định sờ sờ đầu anh, tay đã duỗi ra liền nhớ tới tóc vẫn còn bùn chưa tắm sạch sẽ, không thể làm gì khác hơn là thu lại rồi lặng lẽ nói: “Anh Quân à, đừng để bản thân mệt mỏi, trời nóng như vậy, say nắng làm sao bây giờ đây?”
“Không có đâu! Coi như nếu bị say nắng thật, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi, thân thể của em tốt, không thành vấn đề!”
“Nhưng anh sẽ đau lòng.” ánh mắt Cố Diệp Canh thâm trầm, Vinh Quân mặt đối mặt cùng hắn, dù chỉ là trong nháy mắt cũng làm anh đỏ mặt.
“Nghe lời, đừng tập quá mức, thân thể quan trọng nhất.”
“À…” Vinh Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cười rộ lên, “Được, em đáp ứng anh sẽ không tập quá sức!”
Cố Diệp Canh thở phào nhẹ nhõm, định lấy ra món quà ban nãy bị Chu Dật từ chối, lại nghe Vinh Quân cười to nói: “Có điều nếu tập vừa phải, em cũng có thể lấy được hạng nhất!”
“…”
“Anh Quân rất lợi hại!”
Cố Diệp Canh đè lại cơn lửa đang bốc hảo trong lòng, động tác dừng một chút, Vinh Quân mắt tinh thấy được trong tay hắn cầm cái hộp nhỏ, lập tức để sát vào, rất hiếu kỳ, “Đây là cái gì?”
“Cúc tay áo, cho em.” Cố Diệp Canh mở hộp ra, “Thích không?”
Vinh Quân chưa từng nghe nói tới cúc tay áo, cũng chưa từng thấy, cầm lấy thưởng thức một phút mới hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”
“Làm đồ trang sức cho tay áo.”
Vinh Quân lập tức đặt trên tay áo rằn ri của mình, hỏi, “Đẹp ghê, có quý lắm không?”
“Không mắc.” Cố Diệp Canh nói, “Mua ở ven đường, chỉ có mấy đồng thôi, cảm thấy em sẽ thích nên mua.”
Vinh Quân đem đặt lên trước mặt, tròng mắt lóe ra ánh sáng, “Cảm ơn, em rất thích!”
Cố Diệp Canh cũng cười, “Nhận quà của anh thì nhớ nghe lời, không được dằn vặt thân thể. Em đã lợi hại rồi, không cần quá phô trương, cái loại tên tuổi giả tạo ‘Binh vương’ này, để cho kẻ khác tranh đi.”
Đuôi lông mày Vinh Quân giật giật, một lát sau mới nói: “Đừng nói là người đứng đầu đội 4 Chu Dật bảo anh tới khuyên em từ bỏ chứ?”
Cố Diệp Canh ngẩn ra, biểu tình có chút không tự nhiên, “Tại sao em lại tưởng tượng ra như vậy?”
“Bởi vì hai người là anh em tốt, chỗ này ai chẳng biết hai người thân thiết với nhau.” Vinh Quân chu mỏ một cái, “Hơn nữa anh ta lợi hại như vậy, nhất định cũng muốn tranh số một, anh giúp anh ta khuyên em cũng dễ hiểu thôi.”
Cố Diệp Canh không nghĩ tới Vinh Quân tâm bao dung như trời cũng có lúc mẫn cảm, suy tư muốn lấp liếm cho qua, đột nhiên Vinh Quân lại phủ định ý nghĩ ban nãy, “Cũng có thể là em nghĩ quà nhiều. Sao mà anh lại vì Chu Dật mà khuyên em từ bỏ chứ? Anh ta là bạn thân anh, nhưng em mới là bạn trai anh mà!”
Lúc nói lời này, Vinh Quân đang ngồi ngược ánh sáng, tròng mắt lướt qua một ảnh ảo nhu hòa.
Cố Diệp Canh sửng sốt rất nhanh cười nói: “Đúng vậy, không ai quan trọng bằng em cả.”
Một tuần lễ sau, thi đua bắt đầu, Vinh Quân đem cúc tay áo đeo vào, toàn lực ứng phó, dùng ưu thế to lớn nắm được vị trí.
Anh cũng chưa lần nào quá sức, toàn bộ hành trình đều lượng sức mà đi, chỉ là vì trạng thái thực sự quá tốt, giấy chứng nhận “Binh vương” có thể nói là mục đích chung.
Ba ngày sau khi cuộc tranh tài kết thúc, lòng anh như lửa đốt mà gọi điện thoại cho Cố Diệp Canh, nhưng bên kia không nghe máy.
Hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn cùng Cố Diệp Canh chia sẻ niềm vui, còn muốn mời Cố Diệp Canh ăn một bữa cơm.
Mà Cố Diệp Canh lại đang an ủi Chu Dậ ở hành lang dãy đua xe Tân Giang.
Gọi không được, Vinh Quân biết Cố Diệp Canh đang bận nên cũng không nghĩ nhiều, để điện thoại di động xuống không bao lâu liền bị các chiến hữu mời đi tới nhà ăn mở tiệc ăn mừng.
Duyên anh rất tốt, chỉ vì sinh nhật mà hơn nửa đội cảnh vệ đến, các nữ chiến binh cũng góp mặt chung vui, vài anh em ban nãy bị bại trận dưới tay anh cũng đi vào đòi ăn quỵt cơm, đại đội trưởng cùng trung đội trưởng tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn ngon, chỉ đạo viên trên đường đến còn mua cái bánh sinh nhật hai tầng, một đám huynh đệ làm ầm ĩ đến lúc tắt đèn, anh bị trét một mặt đầy bơ.
Tuy có hơi mệt mỏi, nhưng bản thân cũng vui vẻ, vừa về ký túc xá giặt giũ xong liền lăn ra ngủ, cũng không nhớ ra từ đầu đến cuối Cố Diệp Canh chưa hề gọi lại, một tin nhắn cũng không có.
Tâm tình Chu Dật không tốt, thêm nữa ban nãy uống chút rượu, dựa vào trên vai Cố Diệp Canh nói: “Cậu đưa đôi cúc tay áo kia cho Vinh Quân rồi phải không?”
“Anh thấy rồi?”
“Ừ, lúc thi đua thấy cậu ta đeo vào tay áo.”
Cố Diệp Canh đỡ người trong ngực, mày nhíu lại.
Chu Dật mơ màng hỏi: “Hai người… Là loại quan hệ đó?”
“Không phải!” Cố Diệp Canh lập tức phủ nhận, “Ngày đó vừa rời khỏi chỗ của anh, liền đúng lúc gặp phải cậu ta thôi.”
“Liền đem cúc tay áo kia đưa cho cậu ta?”
Cố Diệp Canh có chút buồn bực, “Đưa anh thì anh không nhận, thứ kia ngoài trừ tặng anh cũng không có lợi ích gì, em lười cầm về, bị cậu ta nhìn thấy liền tặng cậu ta vui đùa một chút.”
Chu Dật “À” một tiếng, ý thức không tỉnh táo lắm, đi mấy bước tầng tầng thở dài, tự nhủ: “Cúc tay áo là của cậu ta, vị trí đầu trong cuộc thi cũng là cậu ta…”
Cố Diệp Canh không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Tận lực là được, đừng so tài nữa.”
“Vinh Quân còn chưa dùng hết sức nữa!” Chu Dật hừ nhẹ, tự giễu cười nói: “Không cần dùng hết sức vẫn có thể giành được vị trí đầu, tôi và những người khác liều mạng cũng không đuổi kịp… Thiên phú này thật là khiến người ta đố kị.”
Đưa Chu Dật về nhà, Cố Diệp Canh trở lại trên xe rút một điếu thuốc, trong lòng vô cùng buồn bực.
Vừa đau lòng Chu Dật, vừa hận Vinh Quân không nghe lời của mình.
Ngoài ra, hắn còn có một tâm tình rất khó hình dung —— lúc nhắc tới cúc tay áo, hắn cực lực muốn rũ sạch quan hệ của mình cùng Vinh Quân, thế nhưng sau đó Chu Dật lại nói Vinh Quân thiên phú làm người ghen tỵ, đột nhiên lòng hắn lại nảy sinh kiêu ngạo.
Cái cảm giác này rất kỳ quái, một mặt không muốn thừa nhận Vinh Quân là người của mình, một mặt liền ở trong đáy lòng coi Vinh Quân như hết thảy là của bản thân
Thuốc lá cháy hết, hắn đem tàn thuốc quẳng đi, mặt mày trở nên đặc biệt nham hiểm.
Những thứ không nghe lời còn làm hắn khó chịu hơn cả việc Chu Dật không thể gìanh được bị trí hạng nhất.
Lần gặp gỡ kế đã là một tuần sau, trong lúc đó mỗi khi Vinh Quân gọi điện hay nhắn tin, Cố Diệp Canh trong lòng đều như có lửa đốt, để anh qua một bên, mãi đến khi muốn làm mới chạy xe đến cơ quan.
Tâm tư Vinh Quân không nhỏ, bị lạnh nhạt suốt một tuần, ít nhiều gì cũng rõ ràng chính mình làm người ta tức giận, vừa nghe tin hắn muốn tới cả buổi sáng liền vui vẻ, buổi trưa tắm xong lại đi xông hơi, buổi chiều gặp mặt mồ hôi đã ướt đẫm.
Cố Diệp Canh mặt lạnh nhìn anh, anh ra vẻ cợt nhả đến gần, “Diệp Canh, anh còn định giận bao lâu?”
“Giận ? Anh giận cái gì?”
“Giận em không nghe lời anh.”
Cố Diệp Canh nắm cằm Vinh Quân “Em cũng biết mình không nghe lời?”
“Khà khà khà!” Đã không còn là thằng nhóc thiếu niên choai choai, nhưng Vinh Quân cười rộ lên vẫn có chút sự bướng bỉnh ngây dại, “Diệp Canh, em không có liều mạng, chỉ là lúc thi đấu sức khỏe và trạng thái đều cực tốt, liềm giành được hạng nhất. Anh đừng nóng giận, cũng không cần lo lắng, em là quân nhân, biết được thân thể là tiền vốn làm cách mạng, sẽ không làm bừa.”
Hắn nói tới chân thành, Cố Diệp Canh lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiểu thiếu gia nhà họ Cố này chưa bao giờ lo lắng vì sức khỏe của anh, chỉ là không muốn anh cướp đi vinh dự của Chu Dật mà thôi.
Cứ tưởng bở không tự biết thân biết phận, trong mắt người khác chỉ như một trò cười.
Cố Diệp Canh nhếch miệng vẽ lên một vệt cười, nụ cười này như là tín hiệu không giận trong mắt Vinh Quân.
“Không tức giận thật?” Vinh Quân nhẹ nhàng nhéo hai má hắn, “Vậy chúng ta chụp tấm hình đi? Xem như là kỷ niệm việc em có được giấy chứng nhận “Binh vương” … tuy rằng có chậm mấy ngày.”
Nói xong lấy ra một cái điện thoại sản xuất trong nước giá rẻ, chào hỏi: “Đến đến!”
Cố Diệp Canh sờ sờ nơi má bị nhéo qua có chút không vui, lại kinh ngạc khi bản thân không gỡ tay Vinh Quân ra.
Vinh Quân thấy hắn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền chủ động tới gần, một tay giờ cao điện thoại di động, một tay cầm lấy cánh tay hắn, dùng hết sức chen về phía hắn.
Ngay trong khỏanh khắc ấn chụp, Vinh Quân nở một nụ cười xán lạn, còn Cố Diệp Canh lại thần sắc âm trầm.
Vinh Quân đem bức ảnh phóng ti ra xem đi xem lại, Cố Diệp Canh nhìn thấy bộ dáng phấn khởi của anh, cũng ý thức được chính mình vừa nãy có chút quá phận, liền lấy điện thoại di động nói: “Chụp lại một tấm đi.”
“Không cần.” Vinh Quân cười, “Diệp Canh, anh không cười vẫn quá đẹp trai!”
Cố Diệp Canh hơi run, lúc sau hoàn hồn lại mới nói: “Vẫn là nên chụp lại một tấm đi.”
Loay hoay vài giây, chiếc máy rẻ tiền kia vẫn không có phản ứng, lúc sau đột nhiên tắt đen thui.
Hai người đều có chút lúng túng, Vinh Quân đoạt lại điện thoại di động, ha ha hai tiếng, “Thôi không chụp. Điện thoại của em có nhiều tật xấu, chỉ nghe chủ nhân nó thôi, người khác đụng vào lại giở chứng.”
Hai chữ “Người khác” của Vinh Quân làm Cố Diệp Canh nhướn mày, trầm mặc hai giây nói: “Anh tặng em cái mới.”
“Không cần không cần! Còn dùng được, đừng xài tiền bậy bạ!”
“Anh dùng tiền của anh thì có làm sao?” Cố Diệp Canh vỗ lưng anh một cái, “Không cho từ chối.”
Anh nắm tóc, nghĩ lại lúc nãy cả hai xém tí giận nhau nên không muốn kiếm thêm chuyện, ngoẹo cổ cười cười, “Vậy thì cám ơn, coi nó là quà sinh nhật cho em được không?”
“Sinh nhật? Vào lúc nào?”
“Đã qua. Vốn là muốn mời anh ăn cơm, nhưng anh không nghe máy.” Trên mặt Vinh Quân cũng không tỏ ra buồn bã, “Sau khi kết thúc cuộc thi, em đã qua 20 tuổi.”
Cố Diệp Canh nghĩ một hồi, lần đầu sinh ra cảm giác áy náy với Vinh Quân.
Vinh Quân thấy hắn biểu tình có chút kỳ quái vội lấy tay quơ quơ, “Ngày hôm nay chúng ta có chơi hay không?”
Cảm giác áy náy mới đến đã bị sự thù ghét lấn át, hắn chỉ chỉ trán Vinh Quân.”Đã nói bao lần rồi, cái câu “Chơi hay không ” nói chả êm tai gì cả”
Từ nhỏ Vinh Quân đã cùng những người thô kệch hoạt chung một chỗ, chưa bao giờ tiếp thu qua giáo dục tinh anh, lúc cùng mấy chiến hữu tắm gọi cũng văng tục, đối mặt Cố Diệp Canh đã thu miệng lưỡi lại rất nhiều rồi, mà thỉnh thoảng vẫn hay nói ra mấy chữ như “Đmm” hay ám chỉ việc làm tình là “chơi”
Cố Diệp Canh không thích từ này, Vinh Quân le lưỡi một cái, dùng trán đụng vai phải hắn cười xin lỗi, “Xin lỗi nha, lần sau nhất định thay đổi.”
Trước khi ân ái, Vinh Quân theo thường lệ đang tắm định mặc cái áo kia, Cố Diệp Canh lại hôn anh, cởi áo ra.
“Không mặc sao?” Anh đã bị khơi dậy tình dục, âm thanh có chút run.
“Ừ.” Cố Diệp Canh cắn chặt cổ họng của anh, chậm rãi hôn xuống.
Anh kìm lòng không được mà rên rỉ, cầm lấy vai Cố Diệp Canh, “Không phải anh nói lúc em mặc áo đó là đẹp nhất sao?”
“Không mặc cũng đẹp.” Cố Diệp Canh hôn cơ bụng của hắn anh, sau đó còn cắn một cái. Thân thể của anh lúc này vô cùng căng thẳng, anh trở mình, quỳ sát ở trên giường, đem mặt vùi vào gối, thấp giọng nói: “Vào đi.”
Cố Diệp Canh nhìn cái lưng bóng loáng, ánh mắt càng ngày càng sâu, sờ soạng từ vai đi xuống.
Thân thể Vinh Quân cực mẫn cảm, dưới thân lúc này cũng nổi lên phản ứng, liền chổng mông lên, kề sát tay Cố Diệp Canh, thậm chí vội vàng cà cà.
Cố Diệp Canh nhìn anh rồi dùng sức, kìm chặt anh lại.
Anh kinh ngạc mở to mắt, vô cùng sửng sốt che lại dương vật nổi cộm bên trong quần lót mình, mặt cũng đỏ ửng.
Đã làm qua rất nhiều lần, lúc này anh lại thẹn thùng làm cho lòng Cố Diệp Canh cảm thấy tê rần.
Nhìn mặt của anh mà tiến vào, lần đầu Cố Diệp Canh dành nhiều hơn mấy phần ôn nhu, thậm chí còn có tâm tư chăm sóc cảm gíac của anh.
Vinh Quân bị đụng liên tiếp rên rỉ, tới gần cao trào nhấc hai tay lên, sương mù tràn ngập trong mắt, như một đứa trẻ khao khát cái ôm.
Cố Diệp Canh cúi người xuống, kéo anh vào trong trong lồng ngực, một bên hôn môi, một bên ra sức đâm lút cán khai phá bên trong.
Mấy ngày sau, Cố Diệp Canh mới cầm chiếc điện thoại Iphoine đời mới nhất đến cơ quan, Vinh Quân kinh hãi, “Cái này rất đắt đi?”
“Không đắt. Cầm dùng đi, sẽ không tự dưng bị chết máy nữa.”
Vinh Quân nhìn một chút, vẫn là có chút ngượng ngùng, “Em không nghĩ tới anh sẽ mua cái đắt như thế. Nếu biết anh mua Iphone, em sẽ không…”
Cố Diệp Canh cười rộ lên, vuốt nhẹ mũi anh một cái, “Có cái gì đâu mà ngại.”
“Vốn là rất đắt.” lông mày Vinh Quân duỗi ra, nhìn chung quanh một chút, đầu trộm đuôi cướp mà nói: “Diệp Canh, anh đối với em tốt như vậy, em muốn.. hôn anh một cái.”
Cố Diệp Canh kéo anh đến trước mặt, híp mắt lại, âm thanh như mê hoặcc lòng người, “Hôn đi.”
Tim anh như nhảy ra khỏi lồng người, vội vã cuống cuồng tới gần, nhưng cái hôn còn chưa rơi xuống đầu môi, thân thể bỗng nhiên bị đẩy ra.
Biểu tình Cố Diệp Canh vô cùng khó coi, đôi môi giật giật kinh ngạc bật ra hai chữ
“Chu Dật.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.