Chương 228: Hy Vọng
RoG.Levi Vari
30/09/2016
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Ân Giao xảy ra chuyện. Trong ba ngày này, dưới uy danh và lời hứa hẹn hấp dẫn do Thiên Ma phát ra, hàng trăm vị đan sư nổi danh của tu tiên giới đã lũ lượt kéo đến xin trị bệnh. Đáng tiếc, chẳng một ai có thể nhìn ra bệnh tình cô bé. Thứ duy nhất mà Thiên Ma nhận được từ bọn họ là cái lắc đầu bất lực. Nó nhiều đến nỗi khiến hắn không còn bình tĩnh được nữa. Hôm nay, sau một cái lắc đầu của vị đan sư nào đấy, Thiên Ma đã túm lấy cổ hắn và quát lớn:
"Không nhìn ra? Ngươi chẳng phải nói mình là đệ nhất đan sư của Thủy Linh Môn sao? Tại sao lại không nhìn ra? Kiểm tra lại lần nữa cho ta! Nếu còn không có kết quả thì ta sẽ móc cặp mắt ngươi xuống!"
Vị đan sư kia nghe xong thì vô cùng sợ hãi, vội quỳ xuống van cầu:
"Điện chủ, xin hãy tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân thật tình là không biết tiểu thư mắc bệnh gì! Tiểu nhân thật sự không biết..."
"Ngươi... Mau cút ra ngoài cho ta!"
"Dạ! Dạ! Tiểu nhân xin cáo lui! Tiểu nhân xin cáo lui!"
Đợi vị đan sư kia rời đi xong, Cổ Mị Nhi mở miệng an ủi:
"Chủ nhân, Ân Giao là một cô bé thiện lương, nhất định nó sẽ bình yên qua khỏi."
"Các ngươi ra ngoài đi."
"Chủ nhân..."
Thiên Ma lắc đầu:
"Ta muốn ở đây một mình."
Thấy Thiên Ma đã quyết như vậy, Cổ Mị Nhi và Lý Thiên Kiều cũng chẳng dám làm trái ý. Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lặng lẽ thoái lui.
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua...
Tình trạng của Ân Giao ngày một trầm trọng. Da thịt cô bé đã thâm tím. Ban đầu là mặt, sau đo đến cổ và giờ thì lan khắp toàn thân. Trông cô bé hệt như người bị trúng một loại kịch độc đáng sợ nào đấy.. Thế nhưng Thiên Ma biết không phải. Thứ đang xâm chiếm cô bé còn đáng sợ hơn kịch độc nhiều. Thứ ấy là... ma khí. Hắn cũng chỉ mới biết được từ hôm qua, sau khi nó đã lan rộng khắp cơ thể cô bé. Theo lý bình thường thì lẽ ra hắn phải sớm phát hiện về sự tồn tại của nó mới đúng. Nhưng, bằng cách nào đấy, cơ thể cô bé đã "che giấu" nó. Và giờ thì mọi thứ chẳng thể kiểm soát được nữa. Quá trễ rồi.
Đưa tay vuốt ve gương mặt tím đen gầy còm của cô bé, Thiên Ma lẩm bẩm:
"Đúng ra ta nên biết sớm hơn mới phải. Lý Thiên Kiều còn bị ta làm đến suýt mất mạng thì ngươi sao có thể không có việc gì được. Là do ta đã hại ngươi. Tiểu yêu thú... Nói cho ta biết. Ta phải làm thế nào mới cứu được ngươi đây?"
Nếu có từ ngữ nào diễn tả được nội tâm của Thiên Ma lúc này thì đó chính là hai chữ "bất lực". Mấy ngày vừa qua, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn cố lục lọi tất cả mọi thứ trong đầu mình, mọi thứ mà hắn từng biết với hy vọng tìm ra biện pháp khả thi giúp chữa lành cho Ân Giao. Chỉ là... hắn chẳng nghĩ được gì nhiều. Biện pháp duy nhất mà hắn biết là bí thuật song tu do Nghiệt truyền thụ để cứu Lý Thiên Kiều. Tiếc rằng Ân Giao không phải Lý Thiên Kiều. Hắn sẽ chẳng màn đến những tiếng gièm pha hay những lời phỉ báng. Nhưng... cô bé còn quá nhỏ.
"Cốc cốc"
Chợt có tiếng gõ cửa vọng vào. Thiên Ma nghe rất rõ, tuy vậy, hắn vẫn một mực lặng thinh không đáp.
"Chủ nhân."
Sau khi bước vào phòng, nhìn thấy thân ảnh Thiên Ma, trong lòng Cổ Mị Nhi âm thầm thở dài. Thật ra, nàng có chút ganh tị với Ân Giao. Nàng tự hỏi nếu người đang nằm trên giường hiện giờ là mình thì liệu hắn có luôn bên cạnh lo lắng như thế không? Thậm chí, nàng còn có ý nghĩ thực sự trở thành một người bệnh. Đấy hẳn là một ý nghĩ kỳ quặc và... ngu ngốc.
Nhẹ lắc đầu tự giễu, Cổ Mị Nhi tiến lại gần chiếc giường, nhỏ giọng:
"Chủ nhân. Bệnh tình của Ân Giao chưa hẳn đã vô phương cứu chữa. Ta nghĩ còn một biện pháp mà chủ nhân nên thử."
"Biện pháp?"
Thiên Ma đáp một cách lạc lõng:
"Ma khí đã gần như xâm chiếm toàn bộ cơ thể con bé. Còn có biện pháp nào đây?"
"Mặc dù khá mơ hồ, cũng chưa rõ thực hư ra sao nhưng ta tìm thấy trên một số điển tịch có đề cập đến một thứ có thể thanh trừ tất thảy ma chướng thế gian. Ta nghĩ biết đâu nó lại cứu được con bé."
"Thứ mà ngươi muốn nói tới là gì?"
"Thứ được coi là thánh vật của Phật môn - Xá Lợi Châu."
Vừa nghe đến ba chữ "Xá Lợi Châu", ánh mắt Thiên Ma sáng hẳn lên. Hắn không kìm được sự kích động trong lòng:
"Xá Lợi Châu! Đúng vậy! Tại sao ta lại không nghĩ ra! Xá Lợi Châu là vật chứa đựng tinh hoa Phật pháp, nhất định có thể thanh trừ ma khí của con bé!"
Hắn quay sang giữ lấy vai Cổ Mị Nhi, hỏi gấp:
"Mau nói cho ta biết! Ở đâu có Xá Lợi Châu?"
"Trong tu tiên giới hiện nay, ta nghĩ chỉ một nơi duy nhất có khả năng có Xá Lợi Châu."
"Là nơi nào?"
"Đà La Tự."
...
Có được hy vọng cứu Ân Giao, Thiên Ma không nói hai lời, lập tức rời khỏi Âm Dương Tông, một mình đi đến nơi được xem là thánh địa của Phật môn - Đà La Tự. Tất nhiên, với thân phận Điện chủ Diêm La Điện - một trong ba đại tông môn đứng đầu tà đạo hiện nay, việc được tiếp đón nồng hậu là không thể nào. Chỉ thấy giờ phút này, các tăng nhân đang bày trận vây lấy Thiên Ma, trông dáng vẻ thì tùy thời đều sẵn sàng công kích.
"A di đà phật."
Minh Trí đại sư chắp tay hỏi:
"Không biết hôm nay Điện chủ đến bổn tự là vì chuyện gì?"
"Đại sư."
Thiên Ma đáp lại:
"Thật không dám giấu, hôm nay ta đến đây để xin trao đổi với quý tự một vật."
Nghe thế thì Minh Trí đại sư hơi ngoài ý muốn:
"Xin hỏi Điện chủ đây là muốn trao đổi vật gì của bổn tự?"
"Xá Lợi Châu."
"Cái gì?"
Lần này, người lên tiếng không phải Minh Trí đại sư mà là sư đệ của ông - Minh Huệ. Y tức giận nói:
"Điện chủ là đang nói đùa sao? Xá Lợi Châu là thánh vật của Phật môn, há có thể tùy tiện đem ra trao đổi! Điện chủ ngài rõ ràng là đang xúc phạm Phật môn chúng ta!"
"Minh Huệ, tĩnh tâm."
Nhắc nhở sư đệ mình xong, Minh Trí đại sư mới quay sang hồi đáp Thiên Ma:
"Điện chủ, sư đệ ta tuy có phần kích động nhưng lời không phải là không có lý. Xá Lợi Châu là thánh vật Phật môn, nếu đem ra trao đổi thì khác nào đang buôn Phật? Huống chi, bổn tự vốn chẳng hề có Xá Lợi Châu."
"Đại sư. Người đang gạt ta. Đà La Tự là thánh địa Phật môn, làm sao lại không có Xá Lợi Châu?"
"Bổn tự đúng là từng xuất hiện qua Xá Lợi Châu, nhưng đó đã là chuyện của ngàn năm trước. Còn hiện giờ, đích xác là không có."
"Không thể nào! Ta không tin."
Thiên Ma lập tức phủ nhận lời Minh Trí đại sư. Hắn không tin, cũng không muốn tin. Xá Lợi Châu là hy vọng duy nhất để cứu lấy Ân Giao. Nếu không có Xá Lợi Châu, vậy thì Ân Giao...
Nghĩ đến đấy, tâm tình Thiên Ma liền trầm xuống. Hắn đưa ra điều kiện:
"Đại sư, chỉ cần người chịu trao đổi, dù là linh đan, pháp khí, phù lục, khoáng thạch..., bất cứ thứ gì ta cũng có thể đáp ứng. Thậm chí nếu người muốn cực phẩm linh thạch ta cũng sẽ đưa cho người. Đổi lại, ta chỉ cần một viên Xá Lợi Châu."
"Không nhìn ra? Ngươi chẳng phải nói mình là đệ nhất đan sư của Thủy Linh Môn sao? Tại sao lại không nhìn ra? Kiểm tra lại lần nữa cho ta! Nếu còn không có kết quả thì ta sẽ móc cặp mắt ngươi xuống!"
Vị đan sư kia nghe xong thì vô cùng sợ hãi, vội quỳ xuống van cầu:
"Điện chủ, xin hãy tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân thật tình là không biết tiểu thư mắc bệnh gì! Tiểu nhân thật sự không biết..."
"Ngươi... Mau cút ra ngoài cho ta!"
"Dạ! Dạ! Tiểu nhân xin cáo lui! Tiểu nhân xin cáo lui!"
Đợi vị đan sư kia rời đi xong, Cổ Mị Nhi mở miệng an ủi:
"Chủ nhân, Ân Giao là một cô bé thiện lương, nhất định nó sẽ bình yên qua khỏi."
"Các ngươi ra ngoài đi."
"Chủ nhân..."
Thiên Ma lắc đầu:
"Ta muốn ở đây một mình."
Thấy Thiên Ma đã quyết như vậy, Cổ Mị Nhi và Lý Thiên Kiều cũng chẳng dám làm trái ý. Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lặng lẽ thoái lui.
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua...
Tình trạng của Ân Giao ngày một trầm trọng. Da thịt cô bé đã thâm tím. Ban đầu là mặt, sau đo đến cổ và giờ thì lan khắp toàn thân. Trông cô bé hệt như người bị trúng một loại kịch độc đáng sợ nào đấy.. Thế nhưng Thiên Ma biết không phải. Thứ đang xâm chiếm cô bé còn đáng sợ hơn kịch độc nhiều. Thứ ấy là... ma khí. Hắn cũng chỉ mới biết được từ hôm qua, sau khi nó đã lan rộng khắp cơ thể cô bé. Theo lý bình thường thì lẽ ra hắn phải sớm phát hiện về sự tồn tại của nó mới đúng. Nhưng, bằng cách nào đấy, cơ thể cô bé đã "che giấu" nó. Và giờ thì mọi thứ chẳng thể kiểm soát được nữa. Quá trễ rồi.
Đưa tay vuốt ve gương mặt tím đen gầy còm của cô bé, Thiên Ma lẩm bẩm:
"Đúng ra ta nên biết sớm hơn mới phải. Lý Thiên Kiều còn bị ta làm đến suýt mất mạng thì ngươi sao có thể không có việc gì được. Là do ta đã hại ngươi. Tiểu yêu thú... Nói cho ta biết. Ta phải làm thế nào mới cứu được ngươi đây?"
Nếu có từ ngữ nào diễn tả được nội tâm của Thiên Ma lúc này thì đó chính là hai chữ "bất lực". Mấy ngày vừa qua, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn cố lục lọi tất cả mọi thứ trong đầu mình, mọi thứ mà hắn từng biết với hy vọng tìm ra biện pháp khả thi giúp chữa lành cho Ân Giao. Chỉ là... hắn chẳng nghĩ được gì nhiều. Biện pháp duy nhất mà hắn biết là bí thuật song tu do Nghiệt truyền thụ để cứu Lý Thiên Kiều. Tiếc rằng Ân Giao không phải Lý Thiên Kiều. Hắn sẽ chẳng màn đến những tiếng gièm pha hay những lời phỉ báng. Nhưng... cô bé còn quá nhỏ.
"Cốc cốc"
Chợt có tiếng gõ cửa vọng vào. Thiên Ma nghe rất rõ, tuy vậy, hắn vẫn một mực lặng thinh không đáp.
"Chủ nhân."
Sau khi bước vào phòng, nhìn thấy thân ảnh Thiên Ma, trong lòng Cổ Mị Nhi âm thầm thở dài. Thật ra, nàng có chút ganh tị với Ân Giao. Nàng tự hỏi nếu người đang nằm trên giường hiện giờ là mình thì liệu hắn có luôn bên cạnh lo lắng như thế không? Thậm chí, nàng còn có ý nghĩ thực sự trở thành một người bệnh. Đấy hẳn là một ý nghĩ kỳ quặc và... ngu ngốc.
Nhẹ lắc đầu tự giễu, Cổ Mị Nhi tiến lại gần chiếc giường, nhỏ giọng:
"Chủ nhân. Bệnh tình của Ân Giao chưa hẳn đã vô phương cứu chữa. Ta nghĩ còn một biện pháp mà chủ nhân nên thử."
"Biện pháp?"
Thiên Ma đáp một cách lạc lõng:
"Ma khí đã gần như xâm chiếm toàn bộ cơ thể con bé. Còn có biện pháp nào đây?"
"Mặc dù khá mơ hồ, cũng chưa rõ thực hư ra sao nhưng ta tìm thấy trên một số điển tịch có đề cập đến một thứ có thể thanh trừ tất thảy ma chướng thế gian. Ta nghĩ biết đâu nó lại cứu được con bé."
"Thứ mà ngươi muốn nói tới là gì?"
"Thứ được coi là thánh vật của Phật môn - Xá Lợi Châu."
Vừa nghe đến ba chữ "Xá Lợi Châu", ánh mắt Thiên Ma sáng hẳn lên. Hắn không kìm được sự kích động trong lòng:
"Xá Lợi Châu! Đúng vậy! Tại sao ta lại không nghĩ ra! Xá Lợi Châu là vật chứa đựng tinh hoa Phật pháp, nhất định có thể thanh trừ ma khí của con bé!"
Hắn quay sang giữ lấy vai Cổ Mị Nhi, hỏi gấp:
"Mau nói cho ta biết! Ở đâu có Xá Lợi Châu?"
"Trong tu tiên giới hiện nay, ta nghĩ chỉ một nơi duy nhất có khả năng có Xá Lợi Châu."
"Là nơi nào?"
"Đà La Tự."
...
Có được hy vọng cứu Ân Giao, Thiên Ma không nói hai lời, lập tức rời khỏi Âm Dương Tông, một mình đi đến nơi được xem là thánh địa của Phật môn - Đà La Tự. Tất nhiên, với thân phận Điện chủ Diêm La Điện - một trong ba đại tông môn đứng đầu tà đạo hiện nay, việc được tiếp đón nồng hậu là không thể nào. Chỉ thấy giờ phút này, các tăng nhân đang bày trận vây lấy Thiên Ma, trông dáng vẻ thì tùy thời đều sẵn sàng công kích.
"A di đà phật."
Minh Trí đại sư chắp tay hỏi:
"Không biết hôm nay Điện chủ đến bổn tự là vì chuyện gì?"
"Đại sư."
Thiên Ma đáp lại:
"Thật không dám giấu, hôm nay ta đến đây để xin trao đổi với quý tự một vật."
Nghe thế thì Minh Trí đại sư hơi ngoài ý muốn:
"Xin hỏi Điện chủ đây là muốn trao đổi vật gì của bổn tự?"
"Xá Lợi Châu."
"Cái gì?"
Lần này, người lên tiếng không phải Minh Trí đại sư mà là sư đệ của ông - Minh Huệ. Y tức giận nói:
"Điện chủ là đang nói đùa sao? Xá Lợi Châu là thánh vật của Phật môn, há có thể tùy tiện đem ra trao đổi! Điện chủ ngài rõ ràng là đang xúc phạm Phật môn chúng ta!"
"Minh Huệ, tĩnh tâm."
Nhắc nhở sư đệ mình xong, Minh Trí đại sư mới quay sang hồi đáp Thiên Ma:
"Điện chủ, sư đệ ta tuy có phần kích động nhưng lời không phải là không có lý. Xá Lợi Châu là thánh vật Phật môn, nếu đem ra trao đổi thì khác nào đang buôn Phật? Huống chi, bổn tự vốn chẳng hề có Xá Lợi Châu."
"Đại sư. Người đang gạt ta. Đà La Tự là thánh địa Phật môn, làm sao lại không có Xá Lợi Châu?"
"Bổn tự đúng là từng xuất hiện qua Xá Lợi Châu, nhưng đó đã là chuyện của ngàn năm trước. Còn hiện giờ, đích xác là không có."
"Không thể nào! Ta không tin."
Thiên Ma lập tức phủ nhận lời Minh Trí đại sư. Hắn không tin, cũng không muốn tin. Xá Lợi Châu là hy vọng duy nhất để cứu lấy Ân Giao. Nếu không có Xá Lợi Châu, vậy thì Ân Giao...
Nghĩ đến đấy, tâm tình Thiên Ma liền trầm xuống. Hắn đưa ra điều kiện:
"Đại sư, chỉ cần người chịu trao đổi, dù là linh đan, pháp khí, phù lục, khoáng thạch..., bất cứ thứ gì ta cũng có thể đáp ứng. Thậm chí nếu người muốn cực phẩm linh thạch ta cũng sẽ đưa cho người. Đổi lại, ta chỉ cần một viên Xá Lợi Châu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.