Chương 199: Lần Nữa Hóa Ma
RoG.Levi Vari
30/09/2016
Nghe Hoa Thiên nói vậy thì ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh nọ liền trầm mặc. Bọn họ đương nhiên biết kết cuộc của việc chống đối Điện chủ là thế nào. Thật lòng mà nói thì bọn họ khá lo lắng cho Thiên Ma, nhưng là theo một khía cạnh khác.
Ba người họ, tất cả đều bị trúng phải Khống Hồn Thuật, sinh tử đã gắn liền với Thiên Ma. Nếu rủi như Thiên Ma có bề gì thì bọn họ cũng lập tức chết ngay. Bởi vậy mà họ rất muốn vào băng động xem thử tình hình thế nào, còn mục đích là để giúp đỡ hay nhân cơ hội mà giở thủ đoạn gì đấy thì e là chỉ có trong lòng bọn họ mới rõ. Nhất là tình huống của Thiên Ma đang có vẻ rất tệ như lúc này.
Về phần những người bị trúng Khống Hồn Thuật khác như Lý Thiên Kiều, Lý Thiên Hương, đệ tử Bách Hoa Môn..., tâm tình của họ hiện giờ cũng đang vô cùng phức tạp. Riêng với Hoa Thiên, tuy rằng Thiên Ma không hề thi triển Khống Hồn Thuật với nàng nhưng tâm tình của nàng vẫn chẳng khác gì bọn họ. Nàng không phải lo cho bản thân mình mà là lo cho đệ tử Bách Hoa Môn. Cùng với nỗi lo sợ bất an thường trực thì tâm trí nàng còn một ý nghĩ khác nữa: Khống chế Thiên Ma, buộc hắn giải trừ Khống Hồn Thuật cho đệ tử Bách Hoa Môn và sau đó là... giết hắn.
Đó là ý nghĩ vẫn hằng nung nấu trong nàng kể từ ngày Bách Hoa Môn bị diệt. Và giờ phút này, ý nghĩ kia lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết khi mà tình trạng của Thiên Ma đang có vẻ rất bất ổn. Vừa nãy, chỉ một chút nữa thôi thì nàng đã không kiềm được mà cùng ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh nọ tiến vào xem xét tình hình của Thiên Ma rồi. Tất nhiên mục đích của nàng chẳng phải đến để trợ giúp. Nhưng rồi cuối cùng, nàng vẫn không dám làm vậy. Nàng không thể bảo đảm được rằng liệu có đủ khả năng để khống chế Thiên Ma hay không. Một khi thất bại, đó cũng chính là thời điểm mà người của Bách Hoa Môn nàng sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt vô cùng thảm khốc. Nàng không đủ can đảm để đặt cược vào nước cờ quá nguy hiểm này.
Cứ như thế, ngoài Ân Giao ra thì Hoa Thiên, Lý Thiên Kiều, Lý Thiên Hương, ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh..., mỗi người một tâm tư. Nhưng dù là giống hay khác thì vẫn chẳng ai đủ can đảm tiến vào bên trong. Tất cả đều bất an chờ đợi.
Cũng không để bọn họ đợi quá lâu, từ trong băng động, những tiếng nổ dữ dội vang lên:
"Ầm"
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Tiếp đó thì tòa động phủ nhanh chóng sụp đổ tan tành. Giữa đống đổ nát, một thân ảnh đang cúi đầu đứng yên bất động. Quanh người hắn, những tia ma khí tản mác ra ngày một dày đặc. Đặc biệt là cộng thêm cặp huyết nhãn sáng rực kia, giờ khắc này trông hắn hệt như hình ảnh của ma đầu cuồng sát năm xưa trên vực U Minh.
Quả thật hình ảnh của hắn hiện giờ khiến cho Hoa Thiên, ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh và một vài người khác liên tưởng đến ma đầu Niệm Từ. Thế nhưng ý nghĩ hai người là một lập tức bị họ phủ định ngay. Bởi vì trong nhận thức của họ, cũng đồng thời là nhận thức chung của toàn bộ tu tiên giới Thiên Vũ đại lục thì tuyệt đối không ai có thể bị ma vụ kia dây vào người mà còn sống sót được. Thêm nữa thì từ trước đến giờ, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy hắn thi triển thần thông nào giống với ma đầu Niệm Từ cả. Tóm lại thì họ chỉ kết luận hình ảnh tương tự này là một sự trùng hợp... của những "ma đầu".
Thật ra thì sự liên tưởng của họ không hề sai, bởi trạng thái của Thiên Ma hiện tại và ma đầu Niệm Từ trong quá khứ chẳng khác nhau là mấy. Tâm trí cả hai đều đã bị mất kiểm soát. Như để chứng minh cho điều ấy, bất thình lình, Thiên Ma đưa tay phải về phía trước và ngay sau đó, một vị trưởng lão lập tức bị hút tới mà không có chút nào kháng cự được.
"Á!"
"A... A... Á!"
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhưng rất nhanh nó đã im bặt. Thứ còn lại chỉ là một cái xác khô lủng lẳng trong tay Thiên Ma.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, nét mặt của hầu hết mọi người đều tái mét, kể cả mấy nhân vật Chân Đan Cảnh như Hoa Thiên và ba vị trưởng lão nọ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Căn cứ vào cái xác khô kia, không khó để bọn họ nhận ra được hắn vừa mới bị hút hết tinh huyết mà chết. Đây là biểu hiện tồi tệ nhất của người bị thái bổ cùng cực. Nhưng tất cả đều biết đây không phải thái bổ mà là một thứ đáng sợ hơn rất nhiều. Chỉ qua vài hơi thở, một cao thủ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ như tên trưởng lão xấu số kia đã bị hút cạn tu vi và tinh huyết, hơn nữa đó vẫn còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là ngay cả nguyên thần của hắn cũng bị "ăn" mất!
Quả thật nếu so với nó thì mấy thuật pháp như thái âm bổ dương, thái dương bổ âm hay là hấp tinh đại pháp gì gì đấy không đáng để nhắc tới.
Trong lúc mọi người còn chưa hết kinh hoàng thì lại có thêm một tên trưởng lão nữa bị Thiên Ma hút đến. Tới lúc này thì cả bọn mới phản ứng lại, tất thảy đều vội vã thi triển tốc độ nhanh nhất của mình mà trốn chạy. Bọn họ không muốn bị giết chết một cách khủng khiếp như vậy.
"Hai ngươi còn không mau chạy!"
Hoa Thiên nhìn hai người bên cạnh, giọng khẩn trương.
Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Nhưng khi các nàng định chạy khỏi đây thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đang vùng vẫy trong lòng Lý Thiên Kiều, chẳng hiểu sao cả người Ân Giao bỗng nhiên biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở gần vị trí của Thiên Ma. Cô bé vừa chạy vừa gọi:
"Cha! Cha ơi!"
Tiếng gọi của Ân Giao khiến cho Thiên Ma chú ý. Hắn ném cái xác vừa bị hút khô trong tay đi, đưa tay bắt lấy cổ cô bé, giơ lên trời.
"Đừng!"
Mắt thấy Thiên Ma đang muốn hấp thu tinh huyết của Ân Giao, Lý Thiên Kiều la lớn. Cũng không biết lấy can đảm từ đâu, nàng lao nhanh tới hòng cứu cô bé ra. Nhưng với tu vi yếu ớt của nàng thì làm sao có thể thực hiện nổi, chỉ trong nháy mắt, cổ nàng cũng đã bị Thiên Ma nắm lấy.
"Mẫu thân!"
Lý Thiên Hương đang muốn xông vào thì liền bị người giữ chặt. Nàng nói, giọng gần như quát lên:
"Buông ta ra! Mau buông ta ra!"
Mặc cho Lý Thiên Hương ra sức vùng vẫy, Hoa Thiên vẫn nhất quyết đưa nàng rời khỏi, không bao lâu thì hai người đã chạy rất xa.
Cả vùng băng động hiện giờ chỉ còn lại duy nhất ba người: Thiên Ma, Lý Thiên Kiều và Ân Giao.
"C... Ch... a..."
Cổ bị nắm chặt, Ân Giao gọi một cách khó khăn. Bất giác, cô bé khóc. Những giọt nước mắt đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay. Và đó là những giọt nước mắt kỳ lạ. Nó có màu trắng, hoàn toàn khác hẳn với mọi người. Những giọt nước mắt màu trắng ấy rơi thẳng xuống mặt Thiên Ma. Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra. Cứ mỗi lần rơi xuống, gần như tức thì, chúng liền dung nhập vào da thịt của hắn.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi tiến vào trong, chúng hóa thành những tia li ti màu trắng chảy khắp kỳ kinh bát mạch, thậm chí xâm nhập luôn vào không gian linh hồn Thiên Ma. Tại thời điểm chúng di chuyển đến đan điền, ma khí màu đen vốn đã lan tràn hơn ba phần tư nơi đây bỗng ngừng lại, không tiếp tục lan ra nữa mà nhanh chóng co rút.
Ba người họ, tất cả đều bị trúng phải Khống Hồn Thuật, sinh tử đã gắn liền với Thiên Ma. Nếu rủi như Thiên Ma có bề gì thì bọn họ cũng lập tức chết ngay. Bởi vậy mà họ rất muốn vào băng động xem thử tình hình thế nào, còn mục đích là để giúp đỡ hay nhân cơ hội mà giở thủ đoạn gì đấy thì e là chỉ có trong lòng bọn họ mới rõ. Nhất là tình huống của Thiên Ma đang có vẻ rất tệ như lúc này.
Về phần những người bị trúng Khống Hồn Thuật khác như Lý Thiên Kiều, Lý Thiên Hương, đệ tử Bách Hoa Môn..., tâm tình của họ hiện giờ cũng đang vô cùng phức tạp. Riêng với Hoa Thiên, tuy rằng Thiên Ma không hề thi triển Khống Hồn Thuật với nàng nhưng tâm tình của nàng vẫn chẳng khác gì bọn họ. Nàng không phải lo cho bản thân mình mà là lo cho đệ tử Bách Hoa Môn. Cùng với nỗi lo sợ bất an thường trực thì tâm trí nàng còn một ý nghĩ khác nữa: Khống chế Thiên Ma, buộc hắn giải trừ Khống Hồn Thuật cho đệ tử Bách Hoa Môn và sau đó là... giết hắn.
Đó là ý nghĩ vẫn hằng nung nấu trong nàng kể từ ngày Bách Hoa Môn bị diệt. Và giờ phút này, ý nghĩ kia lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết khi mà tình trạng của Thiên Ma đang có vẻ rất bất ổn. Vừa nãy, chỉ một chút nữa thôi thì nàng đã không kiềm được mà cùng ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh nọ tiến vào xem xét tình hình của Thiên Ma rồi. Tất nhiên mục đích của nàng chẳng phải đến để trợ giúp. Nhưng rồi cuối cùng, nàng vẫn không dám làm vậy. Nàng không thể bảo đảm được rằng liệu có đủ khả năng để khống chế Thiên Ma hay không. Một khi thất bại, đó cũng chính là thời điểm mà người của Bách Hoa Môn nàng sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt vô cùng thảm khốc. Nàng không đủ can đảm để đặt cược vào nước cờ quá nguy hiểm này.
Cứ như thế, ngoài Ân Giao ra thì Hoa Thiên, Lý Thiên Kiều, Lý Thiên Hương, ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh..., mỗi người một tâm tư. Nhưng dù là giống hay khác thì vẫn chẳng ai đủ can đảm tiến vào bên trong. Tất cả đều bất an chờ đợi.
Cũng không để bọn họ đợi quá lâu, từ trong băng động, những tiếng nổ dữ dội vang lên:
"Ầm"
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Tiếp đó thì tòa động phủ nhanh chóng sụp đổ tan tành. Giữa đống đổ nát, một thân ảnh đang cúi đầu đứng yên bất động. Quanh người hắn, những tia ma khí tản mác ra ngày một dày đặc. Đặc biệt là cộng thêm cặp huyết nhãn sáng rực kia, giờ khắc này trông hắn hệt như hình ảnh của ma đầu cuồng sát năm xưa trên vực U Minh.
Quả thật hình ảnh của hắn hiện giờ khiến cho Hoa Thiên, ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh và một vài người khác liên tưởng đến ma đầu Niệm Từ. Thế nhưng ý nghĩ hai người là một lập tức bị họ phủ định ngay. Bởi vì trong nhận thức của họ, cũng đồng thời là nhận thức chung của toàn bộ tu tiên giới Thiên Vũ đại lục thì tuyệt đối không ai có thể bị ma vụ kia dây vào người mà còn sống sót được. Thêm nữa thì từ trước đến giờ, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy hắn thi triển thần thông nào giống với ma đầu Niệm Từ cả. Tóm lại thì họ chỉ kết luận hình ảnh tương tự này là một sự trùng hợp... của những "ma đầu".
Thật ra thì sự liên tưởng của họ không hề sai, bởi trạng thái của Thiên Ma hiện tại và ma đầu Niệm Từ trong quá khứ chẳng khác nhau là mấy. Tâm trí cả hai đều đã bị mất kiểm soát. Như để chứng minh cho điều ấy, bất thình lình, Thiên Ma đưa tay phải về phía trước và ngay sau đó, một vị trưởng lão lập tức bị hút tới mà không có chút nào kháng cự được.
"Á!"
"A... A... Á!"
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhưng rất nhanh nó đã im bặt. Thứ còn lại chỉ là một cái xác khô lủng lẳng trong tay Thiên Ma.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, nét mặt của hầu hết mọi người đều tái mét, kể cả mấy nhân vật Chân Đan Cảnh như Hoa Thiên và ba vị trưởng lão nọ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Căn cứ vào cái xác khô kia, không khó để bọn họ nhận ra được hắn vừa mới bị hút hết tinh huyết mà chết. Đây là biểu hiện tồi tệ nhất của người bị thái bổ cùng cực. Nhưng tất cả đều biết đây không phải thái bổ mà là một thứ đáng sợ hơn rất nhiều. Chỉ qua vài hơi thở, một cao thủ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ như tên trưởng lão xấu số kia đã bị hút cạn tu vi và tinh huyết, hơn nữa đó vẫn còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là ngay cả nguyên thần của hắn cũng bị "ăn" mất!
Quả thật nếu so với nó thì mấy thuật pháp như thái âm bổ dương, thái dương bổ âm hay là hấp tinh đại pháp gì gì đấy không đáng để nhắc tới.
Trong lúc mọi người còn chưa hết kinh hoàng thì lại có thêm một tên trưởng lão nữa bị Thiên Ma hút đến. Tới lúc này thì cả bọn mới phản ứng lại, tất thảy đều vội vã thi triển tốc độ nhanh nhất của mình mà trốn chạy. Bọn họ không muốn bị giết chết một cách khủng khiếp như vậy.
"Hai ngươi còn không mau chạy!"
Hoa Thiên nhìn hai người bên cạnh, giọng khẩn trương.
Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Nhưng khi các nàng định chạy khỏi đây thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đang vùng vẫy trong lòng Lý Thiên Kiều, chẳng hiểu sao cả người Ân Giao bỗng nhiên biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở gần vị trí của Thiên Ma. Cô bé vừa chạy vừa gọi:
"Cha! Cha ơi!"
Tiếng gọi của Ân Giao khiến cho Thiên Ma chú ý. Hắn ném cái xác vừa bị hút khô trong tay đi, đưa tay bắt lấy cổ cô bé, giơ lên trời.
"Đừng!"
Mắt thấy Thiên Ma đang muốn hấp thu tinh huyết của Ân Giao, Lý Thiên Kiều la lớn. Cũng không biết lấy can đảm từ đâu, nàng lao nhanh tới hòng cứu cô bé ra. Nhưng với tu vi yếu ớt của nàng thì làm sao có thể thực hiện nổi, chỉ trong nháy mắt, cổ nàng cũng đã bị Thiên Ma nắm lấy.
"Mẫu thân!"
Lý Thiên Hương đang muốn xông vào thì liền bị người giữ chặt. Nàng nói, giọng gần như quát lên:
"Buông ta ra! Mau buông ta ra!"
Mặc cho Lý Thiên Hương ra sức vùng vẫy, Hoa Thiên vẫn nhất quyết đưa nàng rời khỏi, không bao lâu thì hai người đã chạy rất xa.
Cả vùng băng động hiện giờ chỉ còn lại duy nhất ba người: Thiên Ma, Lý Thiên Kiều và Ân Giao.
"C... Ch... a..."
Cổ bị nắm chặt, Ân Giao gọi một cách khó khăn. Bất giác, cô bé khóc. Những giọt nước mắt đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay. Và đó là những giọt nước mắt kỳ lạ. Nó có màu trắng, hoàn toàn khác hẳn với mọi người. Những giọt nước mắt màu trắng ấy rơi thẳng xuống mặt Thiên Ma. Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra. Cứ mỗi lần rơi xuống, gần như tức thì, chúng liền dung nhập vào da thịt của hắn.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi tiến vào trong, chúng hóa thành những tia li ti màu trắng chảy khắp kỳ kinh bát mạch, thậm chí xâm nhập luôn vào không gian linh hồn Thiên Ma. Tại thời điểm chúng di chuyển đến đan điền, ma khí màu đen vốn đã lan tràn hơn ba phần tư nơi đây bỗng ngừng lại, không tiếp tục lan ra nữa mà nhanh chóng co rút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.