Chương 86: Lý Tưởng Tu Tiên Của Hồng Cơ
RoG.Levi Vari
30/09/2016
Đúng như những gì mình nói, Giang Lưu Nhi thật sự phong bế thị giác và thần thức của mình. Lúc này, hắn đang đưa tay về phía trước...
"Công tử, ngươi cần phải tiếp xúc... tiếp xúc chỗ nào?"
"Chỗ lần trước ngươi bị thanh cổ kiếm đâm..."
Giang Lưu Nhi buộc miệng nói. Thế nhưng, khi nói chưa hết câu thì hắn phát hiện không ổn. Nguyên nhân là vì... nơi mà Thiên Oán cắm vào người nàng chính là ở ngay nơi nhấp nhô trước ngực kia!
Giang Lưu Nhi quả thật có xúc động muốn tự tát vào mặt mình mấy cái.
Hắn đang nói gì thế này? Lời của hắn khi nãy khác nào có ý bảo Hồng Cơ cho hắn sờ ngực nàng?
Giang Lưu Nhi có thể thề là hắn tuyệt đối chưa bao giờ có ý nghĩ đó!
Muốn trị liệu thì đương nhiên là phải trị nơi đã bị thương, đó là lý lẽ bình thường. Câu nói của hắn lúc nãy chỉ là vô thức nói ra mà thôi. Chỉ là lỡ miệng, tuyệt đối là lỡ miệng.
Thế nhưng những lời nói lỡ miệng đó cũng không thể thu hồi được đấy! Chẳng lẽ bảo là hắn nhất thời nhầm lẫn? Một người nắm rõ "bí pháp thanh trừ oán khí" ư? Chỉ e là càng nói thì lại càng tự biến mình thành một tên sắc lang trong mắt Hồng Cơ.
Tốt nhất là im lặng.
Nếu như Giang Lưu Nhi có xúc động muốn tát vào mặt mình thì phía đối diện, Hồng Cơ lúc này đang vô cùng bối rối, lại dường như có chút gì đó xấu hổ.
Bởi vì trước giờ chưa có tên nam nhân nào chạm vào người nàng cả!
Để hắn chạm vào? Hắn sẽ là người đầu tiên chạm vào ư?
Hồng Cơ ngẩng đầu, len lén đánh giá vị chủ nhân trước mặt.
Dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất ôn nhã... Một bộ thanh y giản dị, một mái tóc đen dài được buộc tùy ý, một gương mặt... Đúng vậy, là gương mặt...
Vì đã nhắm nghiền mắt nên lúc này trông hắn như thể đang say ngủ. Mặc dù dáng vẻ bình yên đến thế nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy nó... thật cô tịch. Một thứ gì đó mờ mịt. Bất giác, không biết từ khi nào, nàng đã chìm vào trong thế giới mịt mờ mông lung kia.
Từng phút trôi qua... chậm rãi.
Không gì hết ngoài sự im lặng.
Mãi hồi lâu vẫn không nghe thấy phản ứng gì của Hồng Cơ, Giang Lưu Nhi bắt đầu nghi hoặc. Hân lên tiếng gọi:
"Hồng Cơ."
Nghe kêu tên mình, Hồng Cơ bừng tỉnh lại.
Ta làm sao thế này?
Nàng tự hỏi.
Nhẹ lắc đầu để xua đi những cảm xúc bất chợt ban nãy, nàng hít một hơi sâu, cố bình tĩnh đáp:
"Vâng, công tử."
Sau đó, nàng nhẹ cầm lấy tay hắn, đôi tay mềm mại và ấm áp, nàng nghĩ, đem chúng đặt lên ngực mình.
Ngay khi vừa chạm vào, trong lòng Giang Lưu Nhi không kìm được khẽ run lên.
Thật mềm!...
Những ý nghĩ còn chưa kịp thành hình đã bị hắn dùng ý niệm cắt đứt. Hắn không dám để chúng để chúng tiếp tục, nếu không hắn cũng không biết mình có làm ra hành động gì "dại dột" không nữa.
"Công tử, bắt... bắt đầu đi!"
Giọng nói hơi run run của Hồng Cơ vang lên. Gương mặt nàng lúc này hồng như một quả táo chín mọng, thần thái xấu hổ kia thật sự làm người không kìm được mà muốn cắn một miếng.
Nữ nhân quả nhiên là có thể ăn được.
Nhưng đáng tiếc, Giang Lưu Nhi không nhìn thấy được "quả táo" kia, nếu có thì cũng chỉ là cảm nhận được một chút mềm mại và đàn hồi ở nơi nào đó mà thôi.
Một khắc sau.
"Công tử, xong... xong rồi sao?"
Mắt thấy Giang Lưu Nhi thu tay về, Hồng Cơ nghi hoặc hỏi.
"Ừm. Oán khí đã được ta thanh trừ hết rồi, sau này sẽ có chuyện gì nữa đâu, ngươi cứ yên tâm."
Giang Lưu Nhi ra vẻ đường hoàng nói.
Thở phào một hơi, Hồng Cơ nhanh chóng mặc lại y phục. Xong hết thảy, nàng có chút cảm kích nói với Giang Lưu Nhi:
"Hồng Cơ cảm tạ công tử."
Tuy lời nàng rất đơn giản, không có cái gì gọi là khắc ghi hay hứa hẹn, nhưng Giang Lưu Nhi biết đó là một lời cảm ơn thật lòng, hắn cảm nhận được sự chân thành của nàng. Hơn nữa, thái độ của nàng đối với hắn hình như đã tốt hơn trước rất nhiều.
Không lẽ vì nghĩ rằng ta đã thật sự giải trừ oán khí gì đó mà thái độ của nàng mới chuyển biến như thế?
Trong lòng Giang Lưu Nhi cho rằng như vậy, bởi vì ngoài lý do đó ra thì hắn không còn nghĩ ra lý do nào khác nữa.
Mặc dù mọi chuyện từ nãy giờ đều là ngoài ý muốn, nhưng trông thấy bộ dáng đã có vài phần nhu thuận của nữ nhân trước mặt thì hắn cũng âm thầm thở ra một hơi. Tuy không như dự tính ban đầu nhưng mục đích cũng đã đạt được, hơn nữa hình như hắn còn thu được chút lợi ích "ngoài ý muốn" khác nữa.
Xem như là lợi tức đền bù cho việc nữ nhân kia đã dám trêu đùa hắn đi!
Sau một đỗi, Giang Lưu Nhi cất tiếng phá vỡ không khí im lặng giữa hai người:
"Hừm... Hồng Cơ, lúc trước ngươi có kể rằng khi vừa có nhận thức thì ngươi đã thấy mình ở trong một hang động có âm khí dày đặc, ngươi có thể dẫn ta đến đó được không?"
"Nếu công tử muốn, đương nhiên ta sẽ đưa người tới, chỉ có điều... âm khí nơi đó đã bị ta luyện hóa hết rồi."
"Không sao, ngươi cứ dẫn ta tới."
Giang Lưu Nhi khoát tay bảo.
"Vâng."
Hồng Cơ gật đầu đáp, cũng không nói thêm gì nữa.
Lát sau, nàng và Giang Lưu Nhi rời khỏi động phủ.
...
Hết ngày lại đêm. Trăng khuyết lại tròn. Chớp mắt, Giang Lưu Nhi đã ở động phủ của Hồng Cơ được một tháng.
Trong một tháng này, ngoại trừ luyện hóa một ít ma khí thu được thì hầu hết thời gian còn lại Giang Lưu Nhi đều dùng để điều tra về sáu vị Quỷ vương kia, hắn muốn nắm bắt thật rõ ràng sau đó mới ra tay.
Sau một tháng tiếp xúc, ấn tượng của hắn về Hồng Cơ cũng đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng nàng rất cao ngạo, nhưng cũng không phải loại nữ nhân không biết lý lẽ, thích tự cho mình là. Nhìn chung thì nhân phẩm của nàng cũng không tệ, ít ra thì hắn thấy tốt hơn nhiều nếu đem so với những tên tà tu hắn từng gặp. Nếu như không phải nàng ta có một ít tật xấu thì có lẽ càng hoàn mỹ hơn...
Nhắc đến tật xấu của Hồng Cơ thì Giang Lưu Nhi cũng thấy có chút bội phục, theo một khía cạnh nào đó. Những tật xấu của nàng có thể tóm gọn trong sáu chữ:
"Thích hư vinh, ham hưởng thụ."
Giang Lưu Nhi chỉ dùng một từ để đánh giá nàng - tục.
Từ xưa đến nay, tu sĩ tu luyện đều vì mục đích thoát khỏi phàm tục, bước lên tiên lộ, tăng tiến tu vi, kéo dài thọ mệnh, mong một ngày có thể phá toái phi thăng, chân chính trở thành tiên nhân trường sinh bất tử. Đương nhiên, vũ trụ có ngàn vạn tinh cầu, ức vạn sinh linh, ngoại lệ cũng không phải không có. Không cần phải nói đâu xa xôi, ngay bên cạnh Giang Lưu Nhi hắn cũng đang có một người đấy thôi.
Nếu hầu hết mọi người tu luyện là để thoát khỏi ràng buộc của thế tục, là để tiến gần tới tiên giới chí cao vô thượng nhưng hư vô mờ mịt kia thì Hồng Cơ lại tu luyện vì muốn được người người tung hô quỳ bái, vì muốn được ai ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt tôn kính, và vì muốn được hưởng thụ những thứ ngon nhất, đẹp đẽ nhất trên đời.
Một lý tưởng tu tiên cao cả a!
Người khác thì tu tiên vì muốn thoát khỏi phàm tục, còn nàng thì theo Giang Lưu Nhi thấy hình như càng tu thì lại càng sa vào phàm tục thì phải.
"Công tử, ngươi cần phải tiếp xúc... tiếp xúc chỗ nào?"
"Chỗ lần trước ngươi bị thanh cổ kiếm đâm..."
Giang Lưu Nhi buộc miệng nói. Thế nhưng, khi nói chưa hết câu thì hắn phát hiện không ổn. Nguyên nhân là vì... nơi mà Thiên Oán cắm vào người nàng chính là ở ngay nơi nhấp nhô trước ngực kia!
Giang Lưu Nhi quả thật có xúc động muốn tự tát vào mặt mình mấy cái.
Hắn đang nói gì thế này? Lời của hắn khi nãy khác nào có ý bảo Hồng Cơ cho hắn sờ ngực nàng?
Giang Lưu Nhi có thể thề là hắn tuyệt đối chưa bao giờ có ý nghĩ đó!
Muốn trị liệu thì đương nhiên là phải trị nơi đã bị thương, đó là lý lẽ bình thường. Câu nói của hắn lúc nãy chỉ là vô thức nói ra mà thôi. Chỉ là lỡ miệng, tuyệt đối là lỡ miệng.
Thế nhưng những lời nói lỡ miệng đó cũng không thể thu hồi được đấy! Chẳng lẽ bảo là hắn nhất thời nhầm lẫn? Một người nắm rõ "bí pháp thanh trừ oán khí" ư? Chỉ e là càng nói thì lại càng tự biến mình thành một tên sắc lang trong mắt Hồng Cơ.
Tốt nhất là im lặng.
Nếu như Giang Lưu Nhi có xúc động muốn tát vào mặt mình thì phía đối diện, Hồng Cơ lúc này đang vô cùng bối rối, lại dường như có chút gì đó xấu hổ.
Bởi vì trước giờ chưa có tên nam nhân nào chạm vào người nàng cả!
Để hắn chạm vào? Hắn sẽ là người đầu tiên chạm vào ư?
Hồng Cơ ngẩng đầu, len lén đánh giá vị chủ nhân trước mặt.
Dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất ôn nhã... Một bộ thanh y giản dị, một mái tóc đen dài được buộc tùy ý, một gương mặt... Đúng vậy, là gương mặt...
Vì đã nhắm nghiền mắt nên lúc này trông hắn như thể đang say ngủ. Mặc dù dáng vẻ bình yên đến thế nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy nó... thật cô tịch. Một thứ gì đó mờ mịt. Bất giác, không biết từ khi nào, nàng đã chìm vào trong thế giới mịt mờ mông lung kia.
Từng phút trôi qua... chậm rãi.
Không gì hết ngoài sự im lặng.
Mãi hồi lâu vẫn không nghe thấy phản ứng gì của Hồng Cơ, Giang Lưu Nhi bắt đầu nghi hoặc. Hân lên tiếng gọi:
"Hồng Cơ."
Nghe kêu tên mình, Hồng Cơ bừng tỉnh lại.
Ta làm sao thế này?
Nàng tự hỏi.
Nhẹ lắc đầu để xua đi những cảm xúc bất chợt ban nãy, nàng hít một hơi sâu, cố bình tĩnh đáp:
"Vâng, công tử."
Sau đó, nàng nhẹ cầm lấy tay hắn, đôi tay mềm mại và ấm áp, nàng nghĩ, đem chúng đặt lên ngực mình.
Ngay khi vừa chạm vào, trong lòng Giang Lưu Nhi không kìm được khẽ run lên.
Thật mềm!...
Những ý nghĩ còn chưa kịp thành hình đã bị hắn dùng ý niệm cắt đứt. Hắn không dám để chúng để chúng tiếp tục, nếu không hắn cũng không biết mình có làm ra hành động gì "dại dột" không nữa.
"Công tử, bắt... bắt đầu đi!"
Giọng nói hơi run run của Hồng Cơ vang lên. Gương mặt nàng lúc này hồng như một quả táo chín mọng, thần thái xấu hổ kia thật sự làm người không kìm được mà muốn cắn một miếng.
Nữ nhân quả nhiên là có thể ăn được.
Nhưng đáng tiếc, Giang Lưu Nhi không nhìn thấy được "quả táo" kia, nếu có thì cũng chỉ là cảm nhận được một chút mềm mại và đàn hồi ở nơi nào đó mà thôi.
Một khắc sau.
"Công tử, xong... xong rồi sao?"
Mắt thấy Giang Lưu Nhi thu tay về, Hồng Cơ nghi hoặc hỏi.
"Ừm. Oán khí đã được ta thanh trừ hết rồi, sau này sẽ có chuyện gì nữa đâu, ngươi cứ yên tâm."
Giang Lưu Nhi ra vẻ đường hoàng nói.
Thở phào một hơi, Hồng Cơ nhanh chóng mặc lại y phục. Xong hết thảy, nàng có chút cảm kích nói với Giang Lưu Nhi:
"Hồng Cơ cảm tạ công tử."
Tuy lời nàng rất đơn giản, không có cái gì gọi là khắc ghi hay hứa hẹn, nhưng Giang Lưu Nhi biết đó là một lời cảm ơn thật lòng, hắn cảm nhận được sự chân thành của nàng. Hơn nữa, thái độ của nàng đối với hắn hình như đã tốt hơn trước rất nhiều.
Không lẽ vì nghĩ rằng ta đã thật sự giải trừ oán khí gì đó mà thái độ của nàng mới chuyển biến như thế?
Trong lòng Giang Lưu Nhi cho rằng như vậy, bởi vì ngoài lý do đó ra thì hắn không còn nghĩ ra lý do nào khác nữa.
Mặc dù mọi chuyện từ nãy giờ đều là ngoài ý muốn, nhưng trông thấy bộ dáng đã có vài phần nhu thuận của nữ nhân trước mặt thì hắn cũng âm thầm thở ra một hơi. Tuy không như dự tính ban đầu nhưng mục đích cũng đã đạt được, hơn nữa hình như hắn còn thu được chút lợi ích "ngoài ý muốn" khác nữa.
Xem như là lợi tức đền bù cho việc nữ nhân kia đã dám trêu đùa hắn đi!
Sau một đỗi, Giang Lưu Nhi cất tiếng phá vỡ không khí im lặng giữa hai người:
"Hừm... Hồng Cơ, lúc trước ngươi có kể rằng khi vừa có nhận thức thì ngươi đã thấy mình ở trong một hang động có âm khí dày đặc, ngươi có thể dẫn ta đến đó được không?"
"Nếu công tử muốn, đương nhiên ta sẽ đưa người tới, chỉ có điều... âm khí nơi đó đã bị ta luyện hóa hết rồi."
"Không sao, ngươi cứ dẫn ta tới."
Giang Lưu Nhi khoát tay bảo.
"Vâng."
Hồng Cơ gật đầu đáp, cũng không nói thêm gì nữa.
Lát sau, nàng và Giang Lưu Nhi rời khỏi động phủ.
...
Hết ngày lại đêm. Trăng khuyết lại tròn. Chớp mắt, Giang Lưu Nhi đã ở động phủ của Hồng Cơ được một tháng.
Trong một tháng này, ngoại trừ luyện hóa một ít ma khí thu được thì hầu hết thời gian còn lại Giang Lưu Nhi đều dùng để điều tra về sáu vị Quỷ vương kia, hắn muốn nắm bắt thật rõ ràng sau đó mới ra tay.
Sau một tháng tiếp xúc, ấn tượng của hắn về Hồng Cơ cũng đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng nàng rất cao ngạo, nhưng cũng không phải loại nữ nhân không biết lý lẽ, thích tự cho mình là. Nhìn chung thì nhân phẩm của nàng cũng không tệ, ít ra thì hắn thấy tốt hơn nhiều nếu đem so với những tên tà tu hắn từng gặp. Nếu như không phải nàng ta có một ít tật xấu thì có lẽ càng hoàn mỹ hơn...
Nhắc đến tật xấu của Hồng Cơ thì Giang Lưu Nhi cũng thấy có chút bội phục, theo một khía cạnh nào đó. Những tật xấu của nàng có thể tóm gọn trong sáu chữ:
"Thích hư vinh, ham hưởng thụ."
Giang Lưu Nhi chỉ dùng một từ để đánh giá nàng - tục.
Từ xưa đến nay, tu sĩ tu luyện đều vì mục đích thoát khỏi phàm tục, bước lên tiên lộ, tăng tiến tu vi, kéo dài thọ mệnh, mong một ngày có thể phá toái phi thăng, chân chính trở thành tiên nhân trường sinh bất tử. Đương nhiên, vũ trụ có ngàn vạn tinh cầu, ức vạn sinh linh, ngoại lệ cũng không phải không có. Không cần phải nói đâu xa xôi, ngay bên cạnh Giang Lưu Nhi hắn cũng đang có một người đấy thôi.
Nếu hầu hết mọi người tu luyện là để thoát khỏi ràng buộc của thế tục, là để tiến gần tới tiên giới chí cao vô thượng nhưng hư vô mờ mịt kia thì Hồng Cơ lại tu luyện vì muốn được người người tung hô quỳ bái, vì muốn được ai ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt tôn kính, và vì muốn được hưởng thụ những thứ ngon nhất, đẹp đẽ nhất trên đời.
Một lý tưởng tu tiên cao cả a!
Người khác thì tu tiên vì muốn thoát khỏi phàm tục, còn nàng thì theo Giang Lưu Nhi thấy hình như càng tu thì lại càng sa vào phàm tục thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.