Chương 103: Ngoài Ý Muốn Nhìn Thấy
RoG.Levi Vari
30/09/2016
Không bao lâu sau, Cổ Mị Sanh đã về tới biệt viện của mình.
Nàng khép cửa lại, đi tới bên chiếc bàn, ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà thơm. Vì bình đựng trà vốn là một kiện pháp khí có tác dụng duy trì nhiệt độ và bảo quản mùi hương nên dù có qua bảy, tám ngày cũng không làm ảnh hưởng gì đến chất lượng của trà đã pha.
Nhâm nhi một lúc, Cổ Mị Sanh đặt ly trà trên tay xuống chỗ cũ. Nàng bước tới cạnh giường...
"Sột soạt"
Chiếc áo ngoài nhanh chóng được cởi ra. Ngay sau đó, những âm thanh "sột soạt" lại tiếp nối nhau vang lên. Thoáng chốc, một thân thể mảnh mai lồi lõm mê người đã bạo lộ. Ném chiếc áo lót lên giường, Cổ Mị Sanh khom người, đưa tay cởi chiếc quần nhỏ nhắn còn sót lại...
Lúc vừa kéo đến giữa đùi, một tia âm lãnh lóe lên trong mắt, Cổ Mị Sanh bất ngờ đánh ra một đạo bạch quang về phía cửa phòng.
Từ nơi đó, một bàn tay đưa ra cản lại.
"Là ta."
Ngay khi giọng nói kia cất lên cũng là lúc thân ảnh hắn hiện ra trong tầm mắt Cổ Mị Sanh.
"Chủ nhân..."
Nàng khẽ hô, giọng điệu có chút ngoài ý muốn. Sự xuất hiện của hắn quả thật khiến nàng bất ngờ.
Nhưng nếu như nói đến bất ngờ thì kẻ đang đứng đối diện với nàng mới thật sự là bị "bất ngờ". Hắn vì không muốn để người khác biết được quan hệ của hai người nên mới thu liễm khí tức, âm thầm đi vào biệt viện của nàng. Với trình độ liễm tức thuật của hắn bây giờ, chỉ cần hắn không sử dụng thần thức và tu vi đối phương không vượt quá Chân Đan Cảnh thì sẽ chẳng ai phát hiện được.
Và thật sự thì đúng là chẳng ai phát hiện được, cho tới khi hắn đã bước vào trong căn phòng này, tới khi thân thể kiều diễm kia đập vào mắt hắn...
Thấy hắn cứ đứng đó bất động, mắt nhìn không chớp, chợt nhớ tới điều gì, Cổ Mị Sanh đưa mắt nhìn xuống. Phía dưới, một chiếc quần màu đen nhỏ nhắn được kéo dở tới nửa đùi. Cả người nàng lập tức cứng đơ, trong đầu như vừa bị người dùng búa gõ mạnh vào.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng vừa vung tay đánh ra một chưởng vừa la lên:
"Ra ngoài!"
"Rầm rầm"
"Xoảng"
Những tiếng bàn ghế va vào tường và tiếng đổ bể của mấy ly trà nối tiếp nhau vang lên.
Ngoài cửa phòng, Giang Lưu Nhi nhếch môi cười khổ.
Ta cũng không có muốn nhìn. Là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Hắn tự nhủ thầm.
Thật tình mà nói thì đúng là hắn không hề cố ý. Hắn đâu biết là Cổ Mị Sanh đang thay y phục, hơn nữa còn cởi chiếc quần nhỏ kia xuống ngay khi hắn vừa tiến vào phòng. Hắn cũng không có sử dụng thần thức để tra xét trước! Nếu chỉ như thế cũng thôi, đằng này, sau khi hô lên hai chữ "Chủ nhân" thì nàng ta lại đứng thừ người ra nhìn hắn. Trong khi đó, nơi thần bí kia lại hiện rõ trong tầm mắt hắn. Khổ hơn nữa là... Nơi đó không hề có một "cành cây ngọn cỏ" nào che chắn! Hoàn toàn trống không!
Mọi thứ đều là trùng hợp, tất cả đều là ngoài ý muốn đấy!
"Vào đi!"
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang tự tìm lý do thanh minh với chính mình thì tiếng của Cổ Mị Sanh vọng ra. Giọng điệu có vẻ đang khá hậm hực.
Hít sâu một hơi, Giang Lưu Nhi chậm rãi bước vào phòng.
Còn cách chừng độ hơn ba bước chân, hắn dừng lại đứng đối diện với Cổ Mị Sanh. Lúc này nàng đã thay một bộ y phục khác. Một chiếc váy dài màu tím, rất kín đáo. Hắn không biết mở miệng thế nào, có lẽ do ảnh hưởng sau chuyện vừa rồi; về phía Cổ Mị Sanh, nàng cũng im lặng chẳng nói gì. Hai người cứ thế, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta...
Được một lúc, Giang Lưu Nhi hơi mất tự nhiên, đành phải mở miệng lên tiếng:
"Lúc nãy ta không phải cố ý."
Trong lòng hắn cảm thấy đây là một câu thừa thải, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là hắn không biết nên nói gì lúc này.
Mắt thấy Cổ Mị Sanh vẫn đứng im lặng, một chút phản ứng cũng không có, hắn hỏi với vẻ gượng gạo:
"Này... Sao ngươi không nói gì?"
Cổ Mị Sanh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu hờ hững:
"Ta tưởng là chủ nhân thích im lặng nhìn hơn. Ta đâu dám phá hỏng tâm tình của người, thế nên chỉ có thể đứng im lặng cho người xem á."
Trông dáng vẻ "cam chịu" của nàng, Giang Lưu Nhi thấy hơi đau đầu. Hắn có cảm giác rằng nàng giống một thiếu nữ bị người ức hiếp dã man lắm, và điều đáng nói ở đây, là người ức hiếp nàng ta lại chính là Giang Lưu Nhi hắn. Một tên ác bá.
Khẽ hắng giọng một tiếng, hắn nói:
"Ngươi biết là ta không có ý kia..."
Nhìn nét mặt thờ ơ của nàng, hắn hơi bất đắc dĩ, đành nói:
"Được rồi, là lỗi của ta. Lần sau ta sẽ chú ý tra xét trước."
Nghe hắn nói xong, gương mặt Cổ Mị Sanh chẳng những không tốt hơn mà trái lại còn trở nên khó coi. Bỗng nhiên, nàng mỉm cười, tựa cánh hồng hé mở buổi ban mai.
Giang Lưu Nhi có chút thẫn thờ.
Nụ cười đó... thật sự rất đẹp. Nó câu hồn người trong êm ái.
"Chủ nhân, người vẫn muốn lần sau nữa sao?"
Giọng nói mềm mại như nước của Cổ Mị Sanh truyền tới. Giang Lưu Nhi vô thức gật đầu:
"Ừ."
Cổ Mị Sanh trừng mắt.
Hắn mới nói gì? Hắn còn muốn nhìn...? Vô sỉ mà! Thật vô sỉ mà!
Không cần nàng phải mắng thầm, ngay khi "Ừ" xong thì Giang Lưu Nhi đã muốn tự vả vào miệng mình rồi. Hắn cũng không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mình lại gật đầu như thế. Hắn khẽ liếc nhìn nàng lần nữa...
Yêu tinh!
Đó là kết luận trong đầu hắn lúc này. Ngẫm lại thì hai chữ nọ hình như rất quen thuộc... Hắn nhớ mình cũng đã từng dùng hai chữ đó để gán ghép cho một người - Tâm Mị Hồ. Mà thật sự thì hai người họ rất giống nhau. Từng đường nét. Mỗi cử chỉ.
"Hừm... Ngươi đừng hiểu lầm. Ta không phải có ý đó. Ý ta là..."
Cổ Mị Sanh nhìn hắn. Một cách rất "chăm chú".
...
Lát sau.
"Ta thấy hay là chúng ta nên bỏ qua chuyện này đi. Hôm nay ta tới tìm ngươi còn có việc khác."
Đúng là nam nhân. Dám làm lại không dám nhận, có chuyện thì luôn trốn tránh trách nhiệm.
Thầm phán cho Giang Lưu Nhi một câu xong, Cổ Mị Sanh mới lười biếng đáp:
"Vâng. Lời của chủ nhân, phận nô tỳ thấp bé như ta nào dám cãi."
Giang Lưu Nhi cũng chỉ có thể giả lơ coi như không thấy. Hắn hỏi:
"Quần Long Đại Hội lần tiếp theo sẽ diễn ra khi nào?"
"Ngày mười lăm tháng tám bốn năm sau."
"Ngươi hãy kể cho ta chi tiết về Quần Long Đại Hội đi."
"Vâng."
Cổ Mị Sanh với giọng điệu có đôi chút bất mãn, bắt đầu kể:
"Quần Long Đại Hội ban đầu được thành lập là để ngăn chặn những cuộc chiến hao người tốn của nhằm tranh đoạt vùng đất U Minh Chi Địa của các tông phái tu tiên. Cứ cách ba mươi năm, cũng là thời điểm mà hắc vụ bao quanh U Minh Chi Địa tán đi, hai mươi tông phái tu tiên đứng đầu của chính tà lưỡng đạo sẽ tiến hành Đại Hội Quần Long. Trong số hai mươi tông phái đó, căn cứ vào thứ hạng thực lực đánh giá mà được phân cho số danh ngạch tham dự cụ thể. Chẳng hạn như Đại Nhật Cung, Tinh Cung, Âm Dương Tông... thì mỗi phái được mười danh ngạch. Xếp hạng càng thấp thì số danh ngạch càng ít."
Dừng một chút, nàng tiếp tục:
"Tuy rằng Quần Long Đại Hội cũng không có quy định rõ ràng về thân phận trong môn phái và tu vi của người tham gia thi đấu, nhưng từ trước tới nay, người có tu vi cao nhất khi tham gia Quần Long Đại Hội là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, không hơn. Đó là quy tắc ngầm giữa các phái."
Nàng khép cửa lại, đi tới bên chiếc bàn, ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà thơm. Vì bình đựng trà vốn là một kiện pháp khí có tác dụng duy trì nhiệt độ và bảo quản mùi hương nên dù có qua bảy, tám ngày cũng không làm ảnh hưởng gì đến chất lượng của trà đã pha.
Nhâm nhi một lúc, Cổ Mị Sanh đặt ly trà trên tay xuống chỗ cũ. Nàng bước tới cạnh giường...
"Sột soạt"
Chiếc áo ngoài nhanh chóng được cởi ra. Ngay sau đó, những âm thanh "sột soạt" lại tiếp nối nhau vang lên. Thoáng chốc, một thân thể mảnh mai lồi lõm mê người đã bạo lộ. Ném chiếc áo lót lên giường, Cổ Mị Sanh khom người, đưa tay cởi chiếc quần nhỏ nhắn còn sót lại...
Lúc vừa kéo đến giữa đùi, một tia âm lãnh lóe lên trong mắt, Cổ Mị Sanh bất ngờ đánh ra một đạo bạch quang về phía cửa phòng.
Từ nơi đó, một bàn tay đưa ra cản lại.
"Là ta."
Ngay khi giọng nói kia cất lên cũng là lúc thân ảnh hắn hiện ra trong tầm mắt Cổ Mị Sanh.
"Chủ nhân..."
Nàng khẽ hô, giọng điệu có chút ngoài ý muốn. Sự xuất hiện của hắn quả thật khiến nàng bất ngờ.
Nhưng nếu như nói đến bất ngờ thì kẻ đang đứng đối diện với nàng mới thật sự là bị "bất ngờ". Hắn vì không muốn để người khác biết được quan hệ của hai người nên mới thu liễm khí tức, âm thầm đi vào biệt viện của nàng. Với trình độ liễm tức thuật của hắn bây giờ, chỉ cần hắn không sử dụng thần thức và tu vi đối phương không vượt quá Chân Đan Cảnh thì sẽ chẳng ai phát hiện được.
Và thật sự thì đúng là chẳng ai phát hiện được, cho tới khi hắn đã bước vào trong căn phòng này, tới khi thân thể kiều diễm kia đập vào mắt hắn...
Thấy hắn cứ đứng đó bất động, mắt nhìn không chớp, chợt nhớ tới điều gì, Cổ Mị Sanh đưa mắt nhìn xuống. Phía dưới, một chiếc quần màu đen nhỏ nhắn được kéo dở tới nửa đùi. Cả người nàng lập tức cứng đơ, trong đầu như vừa bị người dùng búa gõ mạnh vào.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng vừa vung tay đánh ra một chưởng vừa la lên:
"Ra ngoài!"
"Rầm rầm"
"Xoảng"
Những tiếng bàn ghế va vào tường và tiếng đổ bể của mấy ly trà nối tiếp nhau vang lên.
Ngoài cửa phòng, Giang Lưu Nhi nhếch môi cười khổ.
Ta cũng không có muốn nhìn. Là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Hắn tự nhủ thầm.
Thật tình mà nói thì đúng là hắn không hề cố ý. Hắn đâu biết là Cổ Mị Sanh đang thay y phục, hơn nữa còn cởi chiếc quần nhỏ kia xuống ngay khi hắn vừa tiến vào phòng. Hắn cũng không có sử dụng thần thức để tra xét trước! Nếu chỉ như thế cũng thôi, đằng này, sau khi hô lên hai chữ "Chủ nhân" thì nàng ta lại đứng thừ người ra nhìn hắn. Trong khi đó, nơi thần bí kia lại hiện rõ trong tầm mắt hắn. Khổ hơn nữa là... Nơi đó không hề có một "cành cây ngọn cỏ" nào che chắn! Hoàn toàn trống không!
Mọi thứ đều là trùng hợp, tất cả đều là ngoài ý muốn đấy!
"Vào đi!"
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang tự tìm lý do thanh minh với chính mình thì tiếng của Cổ Mị Sanh vọng ra. Giọng điệu có vẻ đang khá hậm hực.
Hít sâu một hơi, Giang Lưu Nhi chậm rãi bước vào phòng.
Còn cách chừng độ hơn ba bước chân, hắn dừng lại đứng đối diện với Cổ Mị Sanh. Lúc này nàng đã thay một bộ y phục khác. Một chiếc váy dài màu tím, rất kín đáo. Hắn không biết mở miệng thế nào, có lẽ do ảnh hưởng sau chuyện vừa rồi; về phía Cổ Mị Sanh, nàng cũng im lặng chẳng nói gì. Hai người cứ thế, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta...
Được một lúc, Giang Lưu Nhi hơi mất tự nhiên, đành phải mở miệng lên tiếng:
"Lúc nãy ta không phải cố ý."
Trong lòng hắn cảm thấy đây là một câu thừa thải, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là hắn không biết nên nói gì lúc này.
Mắt thấy Cổ Mị Sanh vẫn đứng im lặng, một chút phản ứng cũng không có, hắn hỏi với vẻ gượng gạo:
"Này... Sao ngươi không nói gì?"
Cổ Mị Sanh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu hờ hững:
"Ta tưởng là chủ nhân thích im lặng nhìn hơn. Ta đâu dám phá hỏng tâm tình của người, thế nên chỉ có thể đứng im lặng cho người xem á."
Trông dáng vẻ "cam chịu" của nàng, Giang Lưu Nhi thấy hơi đau đầu. Hắn có cảm giác rằng nàng giống một thiếu nữ bị người ức hiếp dã man lắm, và điều đáng nói ở đây, là người ức hiếp nàng ta lại chính là Giang Lưu Nhi hắn. Một tên ác bá.
Khẽ hắng giọng một tiếng, hắn nói:
"Ngươi biết là ta không có ý kia..."
Nhìn nét mặt thờ ơ của nàng, hắn hơi bất đắc dĩ, đành nói:
"Được rồi, là lỗi của ta. Lần sau ta sẽ chú ý tra xét trước."
Nghe hắn nói xong, gương mặt Cổ Mị Sanh chẳng những không tốt hơn mà trái lại còn trở nên khó coi. Bỗng nhiên, nàng mỉm cười, tựa cánh hồng hé mở buổi ban mai.
Giang Lưu Nhi có chút thẫn thờ.
Nụ cười đó... thật sự rất đẹp. Nó câu hồn người trong êm ái.
"Chủ nhân, người vẫn muốn lần sau nữa sao?"
Giọng nói mềm mại như nước của Cổ Mị Sanh truyền tới. Giang Lưu Nhi vô thức gật đầu:
"Ừ."
Cổ Mị Sanh trừng mắt.
Hắn mới nói gì? Hắn còn muốn nhìn...? Vô sỉ mà! Thật vô sỉ mà!
Không cần nàng phải mắng thầm, ngay khi "Ừ" xong thì Giang Lưu Nhi đã muốn tự vả vào miệng mình rồi. Hắn cũng không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mình lại gật đầu như thế. Hắn khẽ liếc nhìn nàng lần nữa...
Yêu tinh!
Đó là kết luận trong đầu hắn lúc này. Ngẫm lại thì hai chữ nọ hình như rất quen thuộc... Hắn nhớ mình cũng đã từng dùng hai chữ đó để gán ghép cho một người - Tâm Mị Hồ. Mà thật sự thì hai người họ rất giống nhau. Từng đường nét. Mỗi cử chỉ.
"Hừm... Ngươi đừng hiểu lầm. Ta không phải có ý đó. Ý ta là..."
Cổ Mị Sanh nhìn hắn. Một cách rất "chăm chú".
...
Lát sau.
"Ta thấy hay là chúng ta nên bỏ qua chuyện này đi. Hôm nay ta tới tìm ngươi còn có việc khác."
Đúng là nam nhân. Dám làm lại không dám nhận, có chuyện thì luôn trốn tránh trách nhiệm.
Thầm phán cho Giang Lưu Nhi một câu xong, Cổ Mị Sanh mới lười biếng đáp:
"Vâng. Lời của chủ nhân, phận nô tỳ thấp bé như ta nào dám cãi."
Giang Lưu Nhi cũng chỉ có thể giả lơ coi như không thấy. Hắn hỏi:
"Quần Long Đại Hội lần tiếp theo sẽ diễn ra khi nào?"
"Ngày mười lăm tháng tám bốn năm sau."
"Ngươi hãy kể cho ta chi tiết về Quần Long Đại Hội đi."
"Vâng."
Cổ Mị Sanh với giọng điệu có đôi chút bất mãn, bắt đầu kể:
"Quần Long Đại Hội ban đầu được thành lập là để ngăn chặn những cuộc chiến hao người tốn của nhằm tranh đoạt vùng đất U Minh Chi Địa của các tông phái tu tiên. Cứ cách ba mươi năm, cũng là thời điểm mà hắc vụ bao quanh U Minh Chi Địa tán đi, hai mươi tông phái tu tiên đứng đầu của chính tà lưỡng đạo sẽ tiến hành Đại Hội Quần Long. Trong số hai mươi tông phái đó, căn cứ vào thứ hạng thực lực đánh giá mà được phân cho số danh ngạch tham dự cụ thể. Chẳng hạn như Đại Nhật Cung, Tinh Cung, Âm Dương Tông... thì mỗi phái được mười danh ngạch. Xếp hạng càng thấp thì số danh ngạch càng ít."
Dừng một chút, nàng tiếp tục:
"Tuy rằng Quần Long Đại Hội cũng không có quy định rõ ràng về thân phận trong môn phái và tu vi của người tham gia thi đấu, nhưng từ trước tới nay, người có tu vi cao nhất khi tham gia Quần Long Đại Hội là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, không hơn. Đó là quy tắc ngầm giữa các phái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.