Chương 186: Sư Đồ Chạm Mặt
RoG.Levi Vari
30/09/2016
Thiên Ma bước tới cạnh Hoa Thiên, kề miệng vào tai nàng, nói khẽ:
"Đừng tưởng lúc nãy ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Để ta gợi ý cho ngươi: đối với một nữ nhân xinh đẹp thì cách tốt nhất để giết một nam nhân là khiến cho hắn say mê ngươi."
Nói xong, hắn lấy ra một tấm truyền âm phù, truyền vào một ít thần niệm và đưa cho nàng:
"Bảo người của ngươi cầm lấy truyền âm phù này đến Diêm La Điện ở vùng cực bắc, sẽ có người sắp xếp điều kiện tốt nhất cho họ... Nếu còn ở lại đây thì thiết nghĩ không cần ta ra tay cũng sẽ có người đến lấy mạng họ. Biết đâu thủ đoạn lại còn tàn độc hơn ta nhiều..."
Và kể từ hôm ấy, Hoa Thiên chính thức trở thành tỳ nữ thứ ba của Thiên Ma.
Những ngày sau đó, Thiên Ma lần lượt ra tay tiêu diệt hơn mười tu tiên chính phái còn lại ở khu vực phía bắc của Đại Hạ Quốc. Dĩ nhiên, chẳng có thêm trường hợp "khoan nhượng" nào như đối với Bách Hoa Môn nữa. Tất cả đều bị giết chết.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đấy, từ bắc vào nam, tông môn nối tiếp tông môn lần lượt bị huyết tẩy. Và như một điều hiển nhiên, hung danh "Thiên Ma" dần được lan truyền rộng khắp tu tiên giới Thiên Vũ đại lục cũng như trở thành mục tiêu "săn giết" hàng đầu của các thế lực phe chính đạo. Thậm chí đến cả Đà La Tự - môn phái xưa nay vốn không tham dự vào cuộc tranh đấu này cũng phái người ra.
Và hôm nay, đại diện của các thế lực ấy đang bao vây lấy Thiên Ma tại một tông môn mà hắn vừa tiêu diệt.
"Thiên Ma! Ngày tận số của ngươi đến rồi!"
"Ài... Tiểu tử à tiểu tử! Ngươi xem lại mình đi. Còn trẻ như vậy sao ngươi không lo tu nhân tích đức mà lại học đòi người ta làm việc xấu chứ! Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không dạy làm người tốt như thế nào sao? Ài... Thật là trẻ nhỏ đáng thương a!"
Thiên Ma nhìn hai thân ảnh quen thuộc đằng kia, trong lòng bỗng có chút phức tạp. Họ cũng không phải ai xa lạ, là Bạch Thiên Thù và lão Phong Tử. Một người từng là sư phụ của hắn, còn một người từng là sư tỷ và vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Nhưng tất cả chỉ từng là. Hiện tại hắn và hai người họ đã đi trên hai con đường hoàn toàn đối nghịch nhau. Và có lẽ một ngày nào đó, đôi bên sẽ là kẻ thù của nhau.
Giữ cho tâm tình bình ổn lại, Thiên Ma lạnh nhạt cất tiếng:
"Đây là con đường mà ta đã chọn, và ta sẽ đi đến tận cùng."
"Thiên Ma. Gần hai mươi tông môn lớn nhỏ phụ thuộc Tinh Cung ta đã bị ngươi huyết tẩy. Tuy rằng tu vi của ta còn non kém nhưng cũng muốn thay bọn họ đòi lại công đạo. Thiên Ma, con đường của ngươi đã đi đến tận cùng rồi. Nếu ngươi khoanh tay chịu trói thì chúng ta có thể để nguyên thần ngươi được tiến nhập luân hồi."
Nghe mấy lời thốt ra từ miệng Tinh nữ, Thiên Ma không nhịn được mà bật cười:
"Tinh nữ à Tinh nữ! Ngươi cần gì phải như vậy. Dù ta không giết người của Tinh Cung ngươi thì thiết nghĩ hôm nay ngươi vẫn sẽ xuất hiện ở đây thôi. Lý do ư? Trừ ma vệ đạo, duy trì chính nghĩa? Hay là vì muốn cứu vớt những người vô tội, cứu vớt sinh linh thiên hạ? Hà tất phải tự lừa người dối mình."
"A di đà phật!"
Bất Dịch hòa thượng nhìn Thiên Ma với ánh mắt phức tạp:
"Thí chủ, đôi tay người đã nhuốm đầy máu tươi. Lẽ nào chẳng thấy lương tâm mình ray rứt chút nào ư? Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Thí chủ, bần tăng khuyên người hãy dừng lại trước khi quá muộn."
"Bất Dịch, ngươi cần gì phải nhiều lời với hắn! Lũ tà ma ngoại đạo này dù có chết cũng sẽ không chịu hối cải đâu!"
Bạch Thiên Thù cầm Ma Ngục Huyền Lăng lao về phía Thiên Ma, không ngừng tung ra những đòn đánh hung bạo.
"Keng Keng"
"Keng"
"Thiên Ma, ngươi còn tránh né tới khi nào?"
Thấy những thần thông bình thường không thể làm thương tổn được Thiên Ma, Bạch Thiên Thù bắt đầu sử dụng đến bí thuật của Ma Ngục Huyền Kinh. Nàng tung dải lụa đen lên không, đánh ra một pháp quyết:
"Hiện!"
Ngay tức thì, dải lụa hóa thành một con hắc giao long to lớn dữ tợn nhe nanh gào thét.
"Rống... Rống..."
Đó chính là bí thuật Giao Long Sát!
Nhìn hắc giao đang tới trước mặt, Thiên Ma khẽ nhíu mày. Thân ảnh hắn bỗng biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã trong tư thế cầm kiếm trảm xuống đầu hắc giao.
"Rống!"
Sau một tiếng kêu thảm, hư ảnh hắc giao vỡ vụn, biến trở lại thành Ma Ngục Huyền Lăng bay về tay Bạch Thiên Thù.
Chứng kiến cảnh ấy, nét mặt những người còn lại liền ngưng trọng hẳn. Vừa rồi đối phương cũng không dùng chiêu thức hay thần thông cao siêu gì, chỉ đơn giản là một kiếm ảnh bình thường do linh lực hiển hóa ra mà thôi. Nhưng dù là vậy thì nó vẫn dễ dàng phá tan bí thuật của Bạch Thiên Thù. Điều này nói lên gì? Tu vi của đối phương tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là Chân Đan Cảnh sơ kỳ như bề ngoài.
"Thiên Thù, lui về!"
Tới lúc này, lão Phong Tử không thể không đánh giá lại Thiên Ma một lần nữa. Căn cứ vào khí tức trên người hắn thì có thể khẳng định tu vi tối đa của hắn chỉ ở mức Chân Đan Cảnh sơ kỳ mà thôi. Thế nhưng linh lực của hắn lại cực kỳ mạnh mẽ, so với Chân Đan Cảnh hậu kỳ như ông còn muốn mạnh mẽ hơn một bậc.
Ông nói, giọng nghiêm túc:
"Thiên Ma tiểu tử, có vẻ như ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Tuy rằng ta rất không thích ủy lớn hiếp nhỏ nhưng nếu không dạy dỗ cho ngươi một trận thì trong lòng sẽ cảm thấy áy náy với cha mẹ ngươi."
Vừa nói hết câu, lão Phong Tử mở nắp Kim Hồ Lô đang cầm trong tay ra. Từ bên trong, một ngọn lửa màu vàng xuất hiện.
Đánh lên nó một đạo pháp quyết, ông khẽ hô:
"Đi!"
Mắt thấy ngọn lửa kia như có linh tính bay về phía mình, Thiên Ma lập tức điều khiển Tang Tương xoay vòng quanh người tạo thành một lá chắn vững chãi khiến cho ngọn lửa nọ không cách nào tiếp cận được.
"Tiền bối, để tiểu nữ giúp ngài."
Người vừa lên tiếng đề nghị là Tinh nữ.
Đáng tiếc, "lòng tốt" của nàng lại làm lão Phong Tử bực bội:
"Nha đầu ngươi đứng một bên chơi đi!"
Sau khi nói xong, lão Phong Tử lần nữa kết quyết, điểm một chỉ lên ngọn lửa của mình:
"Hỏa Giao, hiện!"
Ngọn lửa kia lập tức biến đổi, hiển hóa thành một con hỏa giao long. Mặc dù không to lớn như hắc giao long lúc nãy của Bạch Thiên Thù nhưng khí thế phát ra thì ít nhất phải mạnh hơn gấp bốn lần.
Và sự lợi hại của hỏa giao long ngay tức khắc được thể hiện. Nó há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu vàng lên màn kiếm đang bao bọc lấy Thiên Ma, chỉ trong tích tắc, lá chắn liền bị phá.
"Rống!"
Nhân cơ hội, hỏa giao long lao vào tấn công kẻ địch.
"Keng keng"
"Keng"
Nhìn bộ dáng "chật vật" của Thiên Ma, lão Phong Tử vuốt nhẹ chòm râu ra vẻ tiên phong đạo cốt nói:
"Tiểu tử Thiên Ma này cũng quá kém cỏi đi! Ta vẫn còn chưa sử dụng đến năm thành linh lực nữa!"
Nghe vậy thì Tinh nữ và Bất Dịch hòa thượng quay mặt đi chỗ khác, ngay đến cả đệ tử của ông là Bạch Thiên Thù cũng im lặng nghĩ thầm:
Lão nhân gia người dù gì cũng là một tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ đường đường chính chính, còn Thiên Ma, hắn mới chỉ là Chân Đan Cảnh sơ kỳ đấy!
Những suy nghĩ của nàng, Thiên Ma không biết được; cũng như lão Phong Tử, Tinh nữ, Bất Dịch, hắn không thể hiểu. Tâm tình của hắn đang rất phức tạp. Trận chiến này, hắn chẳng muốn đánh xuống nữa. Ít nhất thì hiện giờ là thế.
"Đừng tưởng lúc nãy ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Để ta gợi ý cho ngươi: đối với một nữ nhân xinh đẹp thì cách tốt nhất để giết một nam nhân là khiến cho hắn say mê ngươi."
Nói xong, hắn lấy ra một tấm truyền âm phù, truyền vào một ít thần niệm và đưa cho nàng:
"Bảo người của ngươi cầm lấy truyền âm phù này đến Diêm La Điện ở vùng cực bắc, sẽ có người sắp xếp điều kiện tốt nhất cho họ... Nếu còn ở lại đây thì thiết nghĩ không cần ta ra tay cũng sẽ có người đến lấy mạng họ. Biết đâu thủ đoạn lại còn tàn độc hơn ta nhiều..."
Và kể từ hôm ấy, Hoa Thiên chính thức trở thành tỳ nữ thứ ba của Thiên Ma.
Những ngày sau đó, Thiên Ma lần lượt ra tay tiêu diệt hơn mười tu tiên chính phái còn lại ở khu vực phía bắc của Đại Hạ Quốc. Dĩ nhiên, chẳng có thêm trường hợp "khoan nhượng" nào như đối với Bách Hoa Môn nữa. Tất cả đều bị giết chết.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đấy, từ bắc vào nam, tông môn nối tiếp tông môn lần lượt bị huyết tẩy. Và như một điều hiển nhiên, hung danh "Thiên Ma" dần được lan truyền rộng khắp tu tiên giới Thiên Vũ đại lục cũng như trở thành mục tiêu "săn giết" hàng đầu của các thế lực phe chính đạo. Thậm chí đến cả Đà La Tự - môn phái xưa nay vốn không tham dự vào cuộc tranh đấu này cũng phái người ra.
Và hôm nay, đại diện của các thế lực ấy đang bao vây lấy Thiên Ma tại một tông môn mà hắn vừa tiêu diệt.
"Thiên Ma! Ngày tận số của ngươi đến rồi!"
"Ài... Tiểu tử à tiểu tử! Ngươi xem lại mình đi. Còn trẻ như vậy sao ngươi không lo tu nhân tích đức mà lại học đòi người ta làm việc xấu chứ! Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không dạy làm người tốt như thế nào sao? Ài... Thật là trẻ nhỏ đáng thương a!"
Thiên Ma nhìn hai thân ảnh quen thuộc đằng kia, trong lòng bỗng có chút phức tạp. Họ cũng không phải ai xa lạ, là Bạch Thiên Thù và lão Phong Tử. Một người từng là sư phụ của hắn, còn một người từng là sư tỷ và vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Nhưng tất cả chỉ từng là. Hiện tại hắn và hai người họ đã đi trên hai con đường hoàn toàn đối nghịch nhau. Và có lẽ một ngày nào đó, đôi bên sẽ là kẻ thù của nhau.
Giữ cho tâm tình bình ổn lại, Thiên Ma lạnh nhạt cất tiếng:
"Đây là con đường mà ta đã chọn, và ta sẽ đi đến tận cùng."
"Thiên Ma. Gần hai mươi tông môn lớn nhỏ phụ thuộc Tinh Cung ta đã bị ngươi huyết tẩy. Tuy rằng tu vi của ta còn non kém nhưng cũng muốn thay bọn họ đòi lại công đạo. Thiên Ma, con đường của ngươi đã đi đến tận cùng rồi. Nếu ngươi khoanh tay chịu trói thì chúng ta có thể để nguyên thần ngươi được tiến nhập luân hồi."
Nghe mấy lời thốt ra từ miệng Tinh nữ, Thiên Ma không nhịn được mà bật cười:
"Tinh nữ à Tinh nữ! Ngươi cần gì phải như vậy. Dù ta không giết người của Tinh Cung ngươi thì thiết nghĩ hôm nay ngươi vẫn sẽ xuất hiện ở đây thôi. Lý do ư? Trừ ma vệ đạo, duy trì chính nghĩa? Hay là vì muốn cứu vớt những người vô tội, cứu vớt sinh linh thiên hạ? Hà tất phải tự lừa người dối mình."
"A di đà phật!"
Bất Dịch hòa thượng nhìn Thiên Ma với ánh mắt phức tạp:
"Thí chủ, đôi tay người đã nhuốm đầy máu tươi. Lẽ nào chẳng thấy lương tâm mình ray rứt chút nào ư? Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Thí chủ, bần tăng khuyên người hãy dừng lại trước khi quá muộn."
"Bất Dịch, ngươi cần gì phải nhiều lời với hắn! Lũ tà ma ngoại đạo này dù có chết cũng sẽ không chịu hối cải đâu!"
Bạch Thiên Thù cầm Ma Ngục Huyền Lăng lao về phía Thiên Ma, không ngừng tung ra những đòn đánh hung bạo.
"Keng Keng"
"Keng"
"Thiên Ma, ngươi còn tránh né tới khi nào?"
Thấy những thần thông bình thường không thể làm thương tổn được Thiên Ma, Bạch Thiên Thù bắt đầu sử dụng đến bí thuật của Ma Ngục Huyền Kinh. Nàng tung dải lụa đen lên không, đánh ra một pháp quyết:
"Hiện!"
Ngay tức thì, dải lụa hóa thành một con hắc giao long to lớn dữ tợn nhe nanh gào thét.
"Rống... Rống..."
Đó chính là bí thuật Giao Long Sát!
Nhìn hắc giao đang tới trước mặt, Thiên Ma khẽ nhíu mày. Thân ảnh hắn bỗng biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã trong tư thế cầm kiếm trảm xuống đầu hắc giao.
"Rống!"
Sau một tiếng kêu thảm, hư ảnh hắc giao vỡ vụn, biến trở lại thành Ma Ngục Huyền Lăng bay về tay Bạch Thiên Thù.
Chứng kiến cảnh ấy, nét mặt những người còn lại liền ngưng trọng hẳn. Vừa rồi đối phương cũng không dùng chiêu thức hay thần thông cao siêu gì, chỉ đơn giản là một kiếm ảnh bình thường do linh lực hiển hóa ra mà thôi. Nhưng dù là vậy thì nó vẫn dễ dàng phá tan bí thuật của Bạch Thiên Thù. Điều này nói lên gì? Tu vi của đối phương tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là Chân Đan Cảnh sơ kỳ như bề ngoài.
"Thiên Thù, lui về!"
Tới lúc này, lão Phong Tử không thể không đánh giá lại Thiên Ma một lần nữa. Căn cứ vào khí tức trên người hắn thì có thể khẳng định tu vi tối đa của hắn chỉ ở mức Chân Đan Cảnh sơ kỳ mà thôi. Thế nhưng linh lực của hắn lại cực kỳ mạnh mẽ, so với Chân Đan Cảnh hậu kỳ như ông còn muốn mạnh mẽ hơn một bậc.
Ông nói, giọng nghiêm túc:
"Thiên Ma tiểu tử, có vẻ như ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Tuy rằng ta rất không thích ủy lớn hiếp nhỏ nhưng nếu không dạy dỗ cho ngươi một trận thì trong lòng sẽ cảm thấy áy náy với cha mẹ ngươi."
Vừa nói hết câu, lão Phong Tử mở nắp Kim Hồ Lô đang cầm trong tay ra. Từ bên trong, một ngọn lửa màu vàng xuất hiện.
Đánh lên nó một đạo pháp quyết, ông khẽ hô:
"Đi!"
Mắt thấy ngọn lửa kia như có linh tính bay về phía mình, Thiên Ma lập tức điều khiển Tang Tương xoay vòng quanh người tạo thành một lá chắn vững chãi khiến cho ngọn lửa nọ không cách nào tiếp cận được.
"Tiền bối, để tiểu nữ giúp ngài."
Người vừa lên tiếng đề nghị là Tinh nữ.
Đáng tiếc, "lòng tốt" của nàng lại làm lão Phong Tử bực bội:
"Nha đầu ngươi đứng một bên chơi đi!"
Sau khi nói xong, lão Phong Tử lần nữa kết quyết, điểm một chỉ lên ngọn lửa của mình:
"Hỏa Giao, hiện!"
Ngọn lửa kia lập tức biến đổi, hiển hóa thành một con hỏa giao long. Mặc dù không to lớn như hắc giao long lúc nãy của Bạch Thiên Thù nhưng khí thế phát ra thì ít nhất phải mạnh hơn gấp bốn lần.
Và sự lợi hại của hỏa giao long ngay tức khắc được thể hiện. Nó há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu vàng lên màn kiếm đang bao bọc lấy Thiên Ma, chỉ trong tích tắc, lá chắn liền bị phá.
"Rống!"
Nhân cơ hội, hỏa giao long lao vào tấn công kẻ địch.
"Keng keng"
"Keng"
Nhìn bộ dáng "chật vật" của Thiên Ma, lão Phong Tử vuốt nhẹ chòm râu ra vẻ tiên phong đạo cốt nói:
"Tiểu tử Thiên Ma này cũng quá kém cỏi đi! Ta vẫn còn chưa sử dụng đến năm thành linh lực nữa!"
Nghe vậy thì Tinh nữ và Bất Dịch hòa thượng quay mặt đi chỗ khác, ngay đến cả đệ tử của ông là Bạch Thiên Thù cũng im lặng nghĩ thầm:
Lão nhân gia người dù gì cũng là một tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ đường đường chính chính, còn Thiên Ma, hắn mới chỉ là Chân Đan Cảnh sơ kỳ đấy!
Những suy nghĩ của nàng, Thiên Ma không biết được; cũng như lão Phong Tử, Tinh nữ, Bất Dịch, hắn không thể hiểu. Tâm tình của hắn đang rất phức tạp. Trận chiến này, hắn chẳng muốn đánh xuống nữa. Ít nhất thì hiện giờ là thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.