Điệp Ngạo Y Phong

Chương 17: ĐẠI VƯƠNG GIA

Nam Cung Dao

26/12/2015

“ Hoàng đệ, đệ…. Đang làm gì đấy?!” Lãnh Tuyệt Nhiên trợn mắt kinh ngạc, há hốc miệng, không nói thành lời. Y không nhìn lầm đó chứ, chắc chắn là vậy rồi, do từ đế đô chạy về đây, nên mệt mỏi cho nên hoa mắt chứ tại sao y lại thấy hoàng đệ yêu quý của y đang… đang ngoan ngoãn làm ruộng nha

“ Hoàng huynh, sao huynh lại ở đây…” Lãnh Ngạo Phong nhíu mày hỏi. Hoàng huynh đến đây, tức là đến lúc y phải về… nơi đó rồi sao, chốn đế đô phồn hoa lạnh lẽo ấy, bỗng dưng lại cảm thấy quyến luyến nơi này quá

Là vì khung cảnh bình yên nơi này

Hay là… vì người

“ Ta là đến đón đệ về cung, mọi chuyện đã giải quyết, lũ sâu mọt kia cũng đã bị phụ hoàng giải quyết hết, phụ hoàng cùng mẫu hậu rất tượng niệm đệ….” Lãnh Tuyệt Nhiên cười khẽ. Cũng may tin tức của tam đệ đến kịp mới không khiến cho bọn họ trở tay không kịp nhưng nhận được tin tam đệ bị ám sát, biệt vô âm tín khiến cho bọn họ lo lắng không thôi, cũng may là có người cứu giúp

“ Đã giải quyết xong rồi sao….” Lãnh Ngạo Phong than khẽ

“ Đệ…. Biết làm ruộng sao?!” Lãnh Tuyệt Nhiên thú vị hỏi

Lãnh Ngạo Phong cứng ngắc gật đầu, không làm cũng không được, muốn ăn thì lăn vào bếp, đạo lý này từ bảy tháng trước y đã bắt đầu học được không ít nhưng là để cho hoàng huynh của y thấy cảnh này, thật là… thật là.. +_+

“ Uy, Lãnh Ngạo Phong! về nhà ăn cơm….” Từ xa, tiếng của Doãn Y Điệp vọng lại, và cứ như một phản xạ có điều kiện, Lãnh Ngạo Phong đáng yêu của chúng ta, không thèm nghĩ nhiều, ngay lập tức hớn hở mang theo cây quốc chạy về nhà ăn cơm. Hồi sáng, y không cẩn thận làm bể mấy cái trứng gà bị người đó sách cái cây đuổi quanh khắp nhà, lại bị bỏ đói, đến bây giờ còn chưa có gì vào bụng, thật là đói

Lãnh Tuyệt Nhiên há hốc mồm kinh ngạc nhìn cách đó không xa, tử y thiếu nữ vẫy vẫy tay đối với Lãnh Ngạo Phong, hai tròng mắt tưởng chừng như rớt ra ngoài khi thấy vị đệ đệ nổi tiếng lạnh lùng suốt ngày nghiêm mặt như người ta thiếu đệ ấy trăm vạn hoàng kim bây giờ lại hớn ha hớn hở quay đầu chạy về phía tử y thiếu nữ kia, y như một chú chó nhỏ nghe lời vậy

Thật là quá mức tưởng tượng a

Này không phải là kẻ nào đó đánh tráo đệ đệ của y đi?!

Dù khuôn mặt của đệ đệ không biểu lộ gì, nhưng y vẫn cảm thấy, đệ đệ… đang rất vui vẻ! là vì thiếu nữ kia sao?! Lãnh Tuyệt Nhiên bí hiểm cười, chuyện này thật là thú vị

Nhưng là, có ai nói cho y biết, bản thân mình đị đệ đệ không kiên nể gì vứt bỏ, không đoái hoài không?!

Một luồng gió lạnh thổi qua

Tiêu điều

Lãnh Tuyệt Nhiên : =”=

Trong khi đó, Doãn Y Điệp cũng vô cùng nghi hoặc, từ bao giờ chốn đồng quê này lại xuất hiện một nam tử quần áo hoa quý thế nhỉ? Là về quê thăm người thân sao?! thấy Lãnh Ngạo Phong chạy đến, Doãn Y Điệp hỏi : “ người kia là ai thế?!” Hay là…ẩn ẩn như đoán được điều gì, Doãn Y Điệp nhíu mi, có lẽ duyên giữa hắn và nàng đến đây, là kết thúc rồi

Chẳng phải nàng luôn biết được điều này sao?! hà cớ gì lại có chút luyến tiếc đâu

Haizzz!! Nàng có lẽ nên đi kiếm một con sủng vật nho nhỏ khác, thay thế hắn vậy ( Dao Dao : “ ta nói a, Điệp Điệp cô nương, ít ra ngươi cũng phải có chút tình cảm yêu mến gì với người ta chứ, dù gì cũng hơn 7 tháng cô nam quả nữ chung sống với nhau mà” — Y Điệp : “ xì…!! Một khối đầu gỗ thì làm gì tình thú, cứ tưởng tượng như ngươi đang sống chung với một khúc gỗ di động thôi, tình với chả cảm, cũng không làm cơm ăn được.”.+_+)

“ Là…. Ca ca của ta…” Lãnh Ngạo Phong đáp, ánh mắt lâu lâu lại lén nhìn Doãn Y Điệp, như là mong chờ, như là… chút gì đó chính y cũng không rõ nhưng nhìn thấy nàng nét mặt vẫn bình thản, không khỏi mất mác cúi đầu. Doãn Y Điệp vươn tay sờ sờ cằm, nhẹ giọng lẫm bẫm : “ ca ca…! thật là đẹp trai, huynh đệ nhà ngươi, gen thật tốt”. Nếu như Lãnh Ngạo Phong anh tuấn bất phàm, mười phần ánh mặt trời thì dung mạo cũa Lãnh Tuyệt Nhiên lại thiên về tuấn mỹ, ôn hòa, người này nhất định là một nam nhân ôn nhu thể thiếp, Doãn Y Điệp âm thầm đánh giá vị huynh trưởng của Lãnh Ngạo Phòng

Lãnh Ngạo Phong nhỏ giọng phản bác : “ ta đẹp trai hơn ca ca nhiều”, nói xong tự dưng thấy mình thật là trẻ con, mặt than có dấu hiệu rạng nứt, không phải đâu, sao đầu óc của y lại có suy nghĩ ấu trĩ ngu ngốc như vậy chứ?!

“ Không phải, không phải, huynh trưởng của ngươi đẹp hơn…” Doãn Y Điệp nhẹ giọng đáp, mắt đẹp chăm chú nhìn Lãnh Tuyệt Nhiên, phân tích : “ mắt của hắn thật là thâm thúy, ấm áp, cái mũi cao, bạc môi tà mị, khi cười lên nhất định ôn nhu, tựa như gió xuân, thân hình cũng rất tuyệt, uhm…!! Chậc, đầu ngón tay tiêm tiêm dài, không trắng nõn như nữ nhân những cũng rất hảo xem”. Nói xong còn không quên gật đầu vài cái, chứng tỏ mình nói vô cùng chí lý : “ đó, tóc đen như mực, có vẻ rất mượt mà, đẹp hơn cả tóc của ta, hai hàng chân mày không quá dương cương những cũng không thanh tú, đủ để thể hiện khí phách của y”

“ Nhân trung long phượng, thật là cực phẩm…” cuối cùng, Doãn Y Điệp tổng kết như vậy, cũng là lúc, Lãnh Tuyệt Nhiên bước đến chỗ của hai người



“ Vị cô nương này, đã cứu đệ đệ của ta một mạng, thật sự cảm ơn!” Lãnh Tuyệt Nhiên chân thành nói, làm một cái lễ. Doãn Y Điệp cười, mắt đẹp híp lại, nhún nhún vai, đáp : “ chỉ là tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn, thời gian này hắn cũng giúp ta nhiều việc lắm”

Lãnh Ngạo Phong từ lúc nghe Doãn Y Điệp hết mực khen tặng huynh trưởng của mình, cảm thấy bức bối vô cùng, nhìn huynh trưởng cười cười, trước nay y thấy huynh trưởng cười rất đẹp thì bây giờ y cảm thấy chói mắt vô cùng, rõ ràng y cũng rất đẹp trai thôi, nhưng có thấy nàng ấy khen y bao giờ đâu, bây giờ mới gặp huynh trưởng một lát, lại khen hết mực như thế, thật là …..

“ Đúng rồi, đến giờ ăn cơm rồi, nếu như Lãnh công tử không ngại, có thể dùng cơm nhà ta…” Doãn Y Điệp nói

“ Vậy thì…” Lãnh Tuyệt Nhiên còn chưa đáp xong đã bị Lãnh Ngạo Phong xen vào : “ không cần, ca ca đã ăn rồi mới đến đây, huynh ấy còn no lắm, phải không… ca ca!” Lãnh Ngạo Phong nhìn Doãn Y Điệp nói, sau đó còn không quên liếc nhìn huynh trưởng của mình một cái, thanh âm kéo dài, mười phần áp lực a. Lãnh Tuyệt Nhiên có chút kỳ quái, tự dưng đệ đệ mặt mày khó coi đến như vậy nhưng nghĩ đến thường ngày cũng chẳng khác gì nên cũng không để ý, nhưng là thấy đệ đệ có vẻ không muốn cho y cùng dùng cơm, Lãnh Tuyệt Nhiên cười trộm, hô hô… không phải đệ đệ nhà y, ngay cả việc nhỏ này cũng ăn giấm chua đó chứ

“ Ha hả, dù đã dùng cơm rồi nhưng là dùng thêm chút hoa quả cũng không sao?!” Doãn Y Điệp cười cười, không quên dùng chân đạp Lãnh Ngạo Phong một cái. Này ngốc đầu gỗ, không phải vì khen tặng huynh trưởng của hắn nên hắn mới xử sự trẻ con như vậy đi, thật là ngu ngốc. Lãnh Ngạo Phong im lặng không nói, thật sự không đau, dù gì sức lực của nàng không lớn

Lãnh Tuyệt Nhiên nuốt một ngụm nước miếng, gật gật đầu, nội tâm hứng khởi, hứng khởi. cuối cùng cũng có người trị được khối băng di động đệ đệ rồi, thật là đáng chúc mừng, đáng chúc mừng, văn võ đại thần mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cúng bái vị cô nương này lên làm tổ tông luôn quá, dám không kiên nể gì đạp cho mặt lạnh tam vương gia một cái, mà tam vương gia cũng chỉ uất ức im lặng không phản kháng, trên thế gian này, tuyệt không có người thứ 2 nha

Ba người bước vào căn nhà tranh nhỏ, Doãn Y Điệp vào bếp mưng mấy đĩa thức ăn cùng hai chén cơm lớn, còn không quên đem một ít hoa quả ra đãi Lãnh Tuyệt Nhiên, sau đó mới ngồi vào bàn cơm, Lãnh Ngạo Phong buồn đầu bới cơm, không nói một tiếng, tâm trạng hãy còn u ám lắm

Thật ra Lãnh Tuyệt Nhiên cũng không phải không nghe đoạn đối thoại lúc nãy của đệ đệ cùng với Doãn Y Điệp, nghe mà cảm thấy hắc tuyến không thôi, không ít người khen dung mạo của y nhưng là lần đầu tiên có người miêu tả kỹ như vậy, ách! Đúng là một phen thú vị khác, vị cô nương này thật là sáng sủa, tràn đầy sức sống có lẽ vì vậy mới khiến cho đệ đệ của y lây nhiễm nhiều sắc thái như vậy

Nhưng là, ta nói nha, đệ đệ của ta, ngươi cũng đừng nên vì mấy chuyện cỏn con vậy mà mặt lạnh với vị huynh trưởng ngàn dặm xa xôi từ hoàng đô đến đây tìm ngươi chứ?!

“ Ngươi sao vậy, ăn cơm không mà không ăn đồ ăn nha, nè! Cho ngươi…” Doãn Y Điệp bĩu môi nói sau đó gắp một miếng thịt để lên chén cơm của Lãnh Ngạo Phong, Lãnh Ngạo Phong sửng sốt, đây dường như là lần đầu tiên nàng gắp đồ ăn cho y đi, Lãnh Ngạo Phong lễ phép nói cảm ơn, sau đó gắp miếng thịt để vào miệng, nhai nuốt, tâm trạng cảm thấy dễ chịu hơn

“ Thật là một khối đầu gỗ không hiểu phong tình, đáng lẽ ngươi phải cười một cái, sau đó gắp lại cho ta một miếng thịt khác chứ?!” Doãn Y Điệp không quên dạy hắn cách cư xử hàng ngày, hơn bảy tháng nay, không có lúc nào là nàng không uốn nắn lại thái độ của hắn, để hắn có thể ôn hòa hơn, dễ hòa nhập với người xung quanh hơn, dễ dàng ứng đối hơn ấy vậy mà bảy tháng nay, công trình vĩ đại của nàng vẫn chưa thể hoàn thành, mèo vẫn hoàn mèo nha, thật là bức xúc >”<

Lãnh Ngạo Phong cứng ngắc cười một cái, sau đó gắp một miếng thịt khác để vào chén cơm của nàng, sau đó mong đợi nhìn nàng. Nhìn đi, hắn thật sự nghe lời, nàng cũng không nên không để ý đến hắn mà chỉ nhìn thấy huynh trưởng đi… Doãn Y Điệp kéo kéo khóe miệng, thở dài nói cảm ơn, tiếp tục ăn cơm. Ta nói a, tiểu Phong Phong à, ngươi không muốn cười thì đừng cười, cười gì mà khó coi thế không biết

Lãnh Ngạo Phong tiếp tục buồn bực xơi cơm, yêu cầu của nàng một lúc một khó a, khuôn mặt của y vốn vạn năm không thay đổi sắc mặt, làm sao có thể biểu lộ cảm xúc như một người bình thường được cơ chứ?!

“ Chừng nào ngươi đi?!” Doãn Y Điệp ngẩng đầu hỏi

“ Đi đâu?!” Y hỏi lại

Doãn Y Điệp kỳ quái nhìn y : “ ca ca của ngươi đến đón ngươi về nhà không phải sao?! cho nên chừng nào ngươi đi, để ta còn chuẩn bị….”

“ Chuẩn bị?!” Lãnh Ngạo Phong mặt mày tối sầm hỏi lại. Nàng đây là muốn đuổi hắn đi, phải không?!

“ Dĩ nhiên là chuẩn bị hành lý giúp ngươi” Doãn Y Điệp tủm tỉm cười

“ Không đi…” Lãnh Ngạo Phong cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, thanh âm không dấu được rầu rĩ

Lãnh Tuyệt Nhiên hứng thú nhìn hai người hỗ động qua lại, muốn cười mà không dám cười, nén cười muốn nội thương luôn, lần đầu tiên y thấy đệ đệ đáng yêu như vậy, thật là… thật là muốn véo mặt một cái quá đi, nếu phụ vương cùng mẫu hậu mà thấy bộ dáng ngoan bảo bảo này của đệ đệ nhất định sẽ hét lên mất thôi

“ Không đi ?!” Doãn Y Điệp nhìn Lãnh Tuyệt Nhiên, nhún nhún vai, tỏ vẻ muốn nghe ý kiến của hắn. Lãnh Tuyệt Nhiên khụ một cái, nghiêm túc nói : “ đệ đệ, phụ… phụ thân cùng mẫu thân rất tưởng niệm đệ, nhị đệ cùng với tứ muội cũng rất nhớ đệ, chẳng lẽ đệ không nghĩ chúng ta sao?!” nói xong còn tỏ vẻ ta đây rất thương tâm nữa chứ, huynh này thật là biết diễn kịch nha, không hỗ là đại hồ ly trong chốn quan trường lẫn thương trường

“ Ta…..” Lãnh Ngạo Phong há miệng thở dốc, sau đó mơi nghẹn một hơi mà thốt ra : “ ta… cũng nghĩ mọi người”. Lãnh Tuyệt Nhiên đang uống một ngụm trà, giật mình phun ra, lắc lắc tai, cứ nghĩ mình nghe lầm

Đệ đệ đã thay đổi

Chậc!! thật sự thay đổi nha

Lúc trước, đệ đệ của y, tuyệt đối sẽ không nói những câu thế này đâu



Doãn Y Điệp nhìn Lãnh Tuyệt Nhiên, âm thầm lắc đầu, thật là đáng thương, uống một ngụm trà cũng để bị nghẹn!! Lãnh Tuyệt Nhiên thấy vậy, cũng chỉ sờ sờ mũi cười trừ, vị cô nương này cũng quá bạo gan đi, chăm chú nhìn một nam tử, mặt không đỏ tâm không đập mạnh, bình tĩnh đánh giá, không giống một hành động của tiểu thư khuê các chút nào

Nhưng là, như vậy lại không khiến cho y một chút phản cảm nào

Sáng sủa, hoạt bát lại thẳng thắng, khéo léo… nhất định là một cô nương tốt

Hai người nhìn nhau, bốn mắt dây dưa, ặc!! âm thầm đánh giá. Mà Lãnh Ngạo Phong mây đen đã bao phủ khắp đầu của y rồi

Cạch…!! Cây đũa trong tay bị bẻ làm đôi, đánh vỡ không khí lúc này của ba người

“ Ai da! Tiểu Phong Phong, ngươi….” Doãn Y Điệp buồn bực nhìn Lãnh Ngạo Phong, người này thật là đủ phá hoại, cho đến nay đã là năm mươi hai chiếc đũa nhà nàng bị hắn bẻ gẫy rồi, cứ kiểu này sẽ bốc cơm ăn mất thôi, thật là điên quá, hắn thật sự phá hoại tài sản mà

“ Mười hai cái chén, bảy cái đĩa, năm mươi hai chiếc đũa, ba cái nồi, ba mươi chín cái trứng gà…. Điều bị ngươi làm bể, không thì cũng bị gãy nát, a… Lãnh Ngạo Phong, ngươi chính là cái phá hoại mà…” Doãn Y Điệp ũ rũ lên án.

“ Phốc…!!” Lãnh Tuyệt Nhiên bật cười, thật sự… thật sự y không thể nén cười được nữa, ô..ô… đệ đệ của y, thật là đáng thương quá đi

“ Ta không phải cố ý…” Lãnh Ngạo Phong ngoan ngoãn nhận lỗi

“ Thôi khỏi…!!” Doãn Y Điệp thở dài, đứng dậy thu xếp chén bát mang vào bếp : “ phạt ngươi chiều nay không ăn điểm tâm chiều.”

“ Ta giúp nàng…” Lãnh Ngạo Phong rất biết điều đứng dậy phụ giúp Doãn Y Điệp thu dọn chén bát. Doãn Y Điệp lắc đầu, nói tiếp : “ được rồi để ta, ngươi cùng ca ca của ngươi, lâu rồi chưa gặp, chắc còn nhiều chuyện để nói”

Lãnh Ngạo Phong thành thật lắc đầu : “ không có chuyện gì để nói”

“ Thật là một kẻ ngu ngốc, đầu gỗ, mặt than, không hiểu phong tình…” Doãn Y Điệp âm thầm phỉ nhỗ y, dành lấy chén bát mang vào trong bếp, để lại Lãnh Ngạo Phong đứng đó, nhìn Lãnh Tuyệt Nhiên, mắt đối mắt a…

“ Quả là quả quýt dày có móng tay nhọn…” Lãnh Tuyệt Nhiên chợt thốt ra một câu như vậy

“ Đệ đệ a, đệ là chân tâm?!” Lãnh Tuyệt Nhiên bỗng dưng nghiêm túc hỏi như vậy, Lãnh Ngạo Phong gật đầu

“ Vậy thì dễ a, mang cô nương ấy về vương phủ, ta sẽ thay mặt đệ xin phụ hoàng ban hôn…” Lãnh Tuyệt Nhiên nói. Tuy cô nương này xuất thân dân dã, dung mạo cũng bình thường, lại có một vết sẹo thật dài trên má nhưng là chỉ cần đệ đệ của y thích là được.

Lãnh Ngạo Phong lắc đầu : “ nàng ấy… không thích đệ”

“ Ách! Thì bồi dưỡng tình cảm nha…” Lãnh Tuyệt Nhiên cười cười, giảng giải : “ cái gọi là lâu ngày sinh tình, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén là thế, hơn thế nữa đệ đệ của ta muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, không biết bao tuyệt sắc mĩ nhân tranh phá đầu chỉ muốn ngồi lên chiếc ghế tam vương phi kia”

“ Nàng… không giống với…” Lãnh Ngạo Phong buồn bực nói. Tuy nàng thực sự có vẻ đối ai cũng nhiệt tình hảo phóng, đôi lúc thoang thoáng ôn nhu, ôn hòa có lễ nhưng là thật sự nàng chưa bao giờ để ai vào trong lòng cả, ngay cả y cũng thế mà thôi, có lẽ nàng ấy muốn quay về cố thổ, cho nên… cho nên tuyệt đối sẽ không vương vấn gì nơi đây, đúng vậy!!

Y, không thể càng không muốn ép buộc nàng ấy

Nàng ấy, tuy bình thường có vẻ mềm mại nhưng hơn ai hết, lại kiên cường vô cùng

“ Nữ tử nào chẳng mong muốn có một phu quân như ý hết lòng vì mình, ta tin chỉ cần đệ cố gắng nhất định sẽ có giai nhân trong tay, đừng lo lắng quá…” Lãnh Tuyệt Nhiên an ủi, nhưng là cũng không dám chắc nha, đệ đệ của hắn vốn không biết biểu lộ cảm xúc, đừng nói là theo đuổi người ta, cái này… đúng là gian nan

“ Yên tâm, ta cùng nhị đệ nhất định sẽ bày mưu giúp đệ, việc trước tiên là thuyết phục được cô nương ấy quay về cùng đệ rồi tính…” Lãnh Tuyệt Nhiên mỉm cười, mười phần hồ ly, gian trá

Lãnh Ngạo Phong gật đầu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điệp Ngạo Y Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook