Chương 5: HẬN VÀ YÊU
Nam Cung Dao
26/12/2015
Tiểu hài tử cuộn mình trong chăn, an tường ngủ, đôi má hồng hào, cái miệng
nhỏ xinh lâu lâu chu lên, cùng mới hàng mi dài khẽ run… bộ dáng thật là
đáng yêu khiến cho người ta không khỏi muốn cắn một ngụm
Doãn Y Điệp ôn nhu cười, vươn tay chạm nhẹ vào má của tiểu hài tử, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, hài tử mới đó mà đã lớn như vậy, lúc trước mới sinh chỉ nhỏ xíu, yếu ớt vô cùng. Năm đó nàng bị người hại vào băng hồ, nguyên khí hao tổn, hài nhi trong bụng cũng chịu ảnh hưởng.
Nếu năm đó không gặp phải Dược vương thì có lẽ hài tử cũng không còn tồn tại đi, nhưng là một cái hài tử khác, đối nàng là vô duyên. Doãn Y Điệp ánh mắt đau xót, đưa tay ôm bụng của mình, rõ ràng là cặp song sinh nhưng chỉ còn một, hài tử sinh ra cũng yếu ớt vô cùng, nếu không phải Dược vương bỏ gần hai năm trời điều trị thì có lẽ hài tử của nàng cũng sẽ chẳng còn tồn tại đến ngày hôm nay
Đứa nhỏ kia, nàng vô duyên, không có thể nhìn thấy được, mới có ba tháng, sinh mệnh còn chưa hình thành đã không còn rồi, đau đến không thở nổi. Đau đến mức nàng hận không thể lấy kiếm đâm từng nhát, từng nhát vào ngực nam nhân kia, nhưng là oán rồi, hận rồi, Doãn Y Điệp bi ai phát hiện, trong lòng nàng nhiều năm như vậy, đã quen không gợn sóng mọi cảm xúc rồi nhưng lại khi gặp nam nhân đó, vẫn cảm giác nghẹt thở
“ Y Y, nàng sao vậy?!” Nguyệt Thiên Âm vừa bước vào, thấy Doãn Y Điệp ôm bụng, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, không khỏi lo lắng hỏi thăm, này chẳng phải vẫn tốt lắm sao, tự dưng lại ôm bụng đau đớn như vậy chứ, tiểu sư muội này thật khiến cho y không khỏi lo lắng mà. Doãn Y Điệp sắc mặt tái nhợt lắc đầu, là di chứng năm đó, lâu lâu sẽ đau đến đoạn từng khúc ruột, bệnh không thể dứt
Sư phụ nói, đó là tâm bệnh
Tâm bệnh cần tâm dược, nhưng là tâm dược của nàng, lại ở đâu?!
“ Y Y, là nam nhân đó sao?!” Nguyệt Thiên Âm đỡ Doãn Y Điệp đứng dậy, truyền chút chân khí cho nàng, mới lên tiếng hỏi. Doãn Y Điệp nghiêng đầu nhìn Nguyệt Thiên Âm, cười nhạt : “ ngươi là đang nói cái gì”. Nguyệt Thiên Âm chau mày nhìn Doãn Y Điệp, vươn đầu ngón tay chỉ chỉ gò má của nàng, ôn hòa nói : “ đừng cười, thật là khó coi! Nàng biết rõ ta hỏi điều gì mà, nam nhân đó, kẻ mà nàng hận, kẻ mà nàng yêu lâu đến như vậy, là phụ thân của tiểu hài tử, chính là tam vương gia Lãnh Ngạo Phong! đúng không?!”
“ Không phải!” Doãn Y Điệp lạnh nhạt đáp
“ Chậc! Y Y nha, nói dối chính là không nên !” Nguyệt Thiên Âm hì hì cười
“ Người ta yêu là Lãnh Ngạo Phong của nhiều năm về trước, từ lúc ấy, lúc mà ta rơi xuống Băng Hồ ấy, hắn cũng đã chết rồi…” Doãn Y Điệp cười, không chút cảm xúc : “ người ta hận…. đúng vậy… ta hận! nhưng là không yêu làm sao có hận?! Lãnh Ngạo Phong bây giờ, ta không muốn yêu cũng không muốn hận, chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi”
“ Vậy thì, ngàn dặm xa xôi chạy đến đế đô này, là để là gì?!” Nguyệt Thiên Âm gằn từng tiếng
Doãn Y Điệp vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc đen huyền của mình, đôi con ngươi đen thẳm, lóe một chút ánh sáng, khóe môi cong lên tiếu dung tà mị : “ báo thù!”
“ Hài tử của ta, cũng không thể không đầu không đuôi chết uất ức như vậy, ta… muốn báo thù….”
Nguyệt Thiên Âm thở dài : “ có thể xuống tay được sao?!”
Doãn Y Điệp cười trừ : “ sao lại không?!”
Nguyệt Thiên Âm lắc đầu, trầm giọng nói : “ Y Y nha, đừng làm chuyện khiến cho mình về sau hối hận”
Doãn Y Điệp yên lặng không nói, lãnh hương u uất cả căn phòng, không gian tĩnh lặng, áp lực tiếng thở dài
Tịch mịch, đau thương… cũng hóa thành vô tri vô giác
Thiên tuyệt vương phủ
“ Vương gia, lần này may có ngài ra tay tương trợ, thê tử của tại hạ mới không có vấn đề gì, phần ân tình này Tư Đồ Thiên nhất định ghi khắc trong lòng…” Tư Đồ Thiên chắp tay đối với Lãnh Ngạo Phong, trịnh trọng nói từng chữ. Lãnh Ngạo Phong nhìn y, lạnh nhạt nói : “ không cần, bổn vương ra tay cứu giúp không phải là ngươi…”
“ Ách! Dù sao thì… cũng cảm tạ vương gia..” Tư Đồ Thiên ngượng ngùng cười, vương gia nhiều năm không gặp, ăn nói vẫn như vậy khiến cho người ta mất mặt a. Tư Đồ Thiên cảm thán, y cùng vị vương gia này cũng có thể xem là quen biết sơ giao, gặp nhau cũng là lúc hơn bảy năm về trước, khi ấy y còn trẻ hiếu chiến, nghe nói đồ đệ của Vô Trần tiền bối xuất sư cho nên mới mang kiếm đến khiêu chiến. Thiếu niên năm đó nhỏ hơn y bốn tuổi nhưng ổn trọng hơn y nhiều lắm, cuối cùng kết quả trận chiến đó y thua, thua tâm phục khẩu phục, từ đó y mới càng thêm ra sức tu luyện mong có một ngày có thể đả bại kỳ phùng địch thủ của mình
“ Trận kiếm năm đó, đến bây giờ tại hạ vẫn còn khắc ghi đáy lòng đâu…” Tư Đồ Thiên cảm thán, có thể nói y cũng có thể xem là một võ si, người mà y kính phục nhất ngoài Vô Trần tiền bối ra, còn có vị vương gia này nữa, thật mong lần nữa cùng vị vương gia này đấu kiếm nha
“ Ân…” Lãnh Ngạo Phong lãnh đạp đáp lại, người này kiếm thuật không sai, duy nhất có thể cùng y đánh lâu như vậy. Năm đó y mới xuất sư, lần đầu tiên cùng người tỷ thí chính là với nam nhân tên gọi Tư Đồ Thiên này
“ Ai da! Tư Đồ đại ca, huynh lại dụ dỗ người khác cùng huynh đấu kiếm rồi, thật là dư thời gian mà…” Doãn Y Điệp vừa bước vào phòng đã nghe đoạn đối thoại của hai người không khỏi mở miệng trêu cợt. Sau đó nhìn Tư Đồ Thiên, nghiêm túc nói : “ nếu có rảnh đi tỷ thí thì bỏ chút thời gian chăm lo cho Nhã tỷ tỷ đi, nếu tỷ ấy có sơ xuất gì ta sẽ cho huynh muốn chết không được muốn sống không xong đó”
“ Ừ, đúng vậy… hắc hắc, Y Điệp nha, ta nhất định sẽ chăm lo cho Nhã Nhi, muội cứ an tâm.. !” Tư Đồ Thiên cười làm lành. Chậc! tiểu sư muội mỗi khi nổi giận y thường cảm thấy da gà của y nổi hết cả lên, tiểu sư muội sẽ không chỉnh người đâu nhưng sẽ có hàng tá người vì tiểu sư muội nhăn mi mà tìm y trút giận đó, y không muốn trở thành kẻ thảm hại đó đâu. Thật là, tiểu sư muội mỗi khi gặp chuyện tiểu hài tử thì sẽ không kiềm chế được cảm xúc, là di chứng năm xưa đi…
“ Huynh đừng cười như vậy, thật là khó coi…” Doãn Y Điệp bĩu môi, bước đến giường bắt mạch cho Trầm Vu Nhã, mới an tâm nở nụ cười, mọi chuyện đã tốt lắm giờ chỉ cần an thai là tốt rồi
Nhìn thấy Doãn Y Điệp nở nụ cười, Lãnh Ngạo Phong một thoáng ngây ngốc, đã lâu mới nhìn được tiếu dung ôn nhu đó, khiến cho y không khỏi hoài niệm lúc trước, nữ tử trên môi lúc nào cũng treo tiếu dung ấm áp như vậy, giờ thật là hiếm hoi
“ Tư Đồ đại ca, hai người chuẩn bị làm gì bây giờ?!” Doãn Y Điệp nhìn Trầm Vu Nhã rồi lại liếc sang Tư Đồ Thiên : “ giờ Nhã tỷ mang thai, hai người không thể đến dự võ lâm đại hội được…”
“ ừ!” Tư Đồ Thiên gật đầu, nhún nhún vai : “ ta sẽ mang Nhã Nhi về dược cốc an thai, còn muội thì sao?!” Tư Đồ Thiên âm thầm liếc mắt Lãnh Ngạo Phong một cái rồi lại nhìn Doãn Y Điệp, hỏi
“ Cũng tốt, huynh mang tỷ ấy về, có sư phụ ở sẽ dễ dàng chăm sóc hơn., còn ta…” Doãn Y Điệp cười cười. Lãnh Ngạo Phong âm thầm lắng tai nghe, vẻ mặt khá chăm chú như là y đang chuẩn bị làm một đại sự nào đó vậy. Doãn Y Điệp cúi đầu đùa giỡn ly trà, hì hì cười : “ có lẽ ta sẽ ở lại đế đô một đoạn thời gian xem sao”
Lãnh Ngạo Phong chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Doãn Y Điệp lại nói tiếp : “ tiểu búp bê cứ muốn ta tìm cho nó một phụ thân, xem đế đô phồn hoa như vậy, nhất định cũng sẽ kiếm được một nam nhân ‘tài sắc vẹn toàn’ đủ tiêu chuẩn không chừng”. Nửa đùa nửa thật, Tư Đồ Thiên âm thầm lau mồ hôi, rõ ràng là mười phần khiêu khích nha, tiểu sư muội à, muội thật sự không có gì với vị tam vương gia này sao, thật là nghi ngờ
“ Khụ.. khụ..!” Tư Đồ Thiên ho nhẹ : “ ha hả, ta nói tiểu sư muội a, theo ta thấy muội cứ lấy Nguyệt Thiên Âm hay Nguyệt Sí Hiểu cũng được mà, bọn họ có vẻ thích tiểu búp bê như vậy, cũng không sai nha, nước phù sa không lưu ngoại nhân điền mà…” Tư Đồ Thiên cũng rất phối hợp Doãn Y Điệp, nói ra nỗi lòng mình. Tha thứ cho y đi, y cũng muốn xem vị mặt lạnh vương gia này biến sắc lắm…
“ Vậy thì trong thời gian này, nếu như nàng không chê có thể ở lại vương phủ, bổn vương nhất định nể tình Tư Đồ Thiên, hảo hảo giúp nàng kiếm được một nam nhân tốt…” Lãnh Ngạo Phong rất nhẹ nhàng xen vào câu chuyện của hai người, nhưng là nghe kỹ mới phát hiện, từng chữ từng lời, được y nói rất nặng a…
“ Uhm, cũng không sai! Y Điệp, dạo này võ lâm đang tìm dược vương điển, sẽ không ít người đến phiền muội, hay là tạm thời muội ở nơi này đi, sẽ an toàn hơn nhiều lằm…” Tư Đồ Thiên nghẹn cười nói. Coi như nể tình gốc nhân tham ngàn năm kia, y xem như giúp vị tam vương gia này một chút đi
Doãn Y Điệp đầu đầy hắc tuyến nhìn Tư Đồ Thiên, thầm oán đúng là có thể dễ dàng ‘bán’ nàng như vậy a. Nhưng không sao, dù gì cũng nằm trong kế hoạch của nàng. Doãn Y Điệp nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu nhìn Lãnh Ngạo Phong, nói : “ được a, nếu vương gia không chê phiền! dù sao vương phủ lớn như vậy, tùy tiện xếp cho ta một phòng khách là đủ rồi, cho đến khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đi”
“ Không phiền…” Lãnh Ngạo Phong nói. Đi?! Chê cười, lần này dù có nhốt nàng ở trong này mãi mãi y cũng tuyệt đối không để cho nàng rời đi lần nữa. Nàng muốn nghịch?! Y bồi nàng nghịch, nàng muốn đùa, y sẽ hảo hảo cho nàng đùa thoải mái, nàng muốn cáu kỉnh?! Y sẽ để cho nàng đủ không gian cáu kình, nhưng tuyệt đối chỉ có thể là trong tầm mắt của y mà thôi
“ Ha hả, vậy thì cảm ơn vương gia trước…” Doãn Y Điệp nháy mắt nói.
“ Uy! Y Y, nàng làm ơn đi đâu nhớ nói với ta một tiếng có được hay không, mỗi lần tiểu búp bê tìm nàng thật là khiến cho ta mệt mỏi a…” Nguyệt Thiên Âm cảm thán, ôm lấy tiểu hài tử thả vào trong lòng của Doãn Y Điệp. Nhìn trong phòng ba người còn lại, Nguyệt Thiên Âm thoáng chốc lấy lại hình tượng của mình, cười đến phong khinh vân đạm : “ ha hả, vương gia, thật là có lỗi, thói quen giang hồ nên ngài không ngại ta sẽ không hành lễ đi”
“ Không ngại…” Lãnh Ngạo Phong cứng ngắc nói
“ Đến, búp bê, ngủ dậy có đói bụng không?!” Doãn Y Điệp nhẹ giọng hỏi tiểu hài tử
“ Không có…, phụ thân… ăn ăn…” Tiểu hài tử còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nãi thanh nãi khí đáp. Doãn Y Điệp buồn cười quát nhẹ tiểu hài từ cái mũi, từ ái nói : “ phụ thân đã cho búp bê ăn rồi sao?!” Tiểu hài tử gật đầu. Doãn Y Điệp nhìn Nguyệt Thiên Âm, bật cười : “ cảm ơn ngươi, hài tử giao cho ta là tốt rồi, bên kia Sí Hiểu dường như gặp chút chuyện rắc rối, ngươi đi qua giúp hắn đi”
Nguyệt Thiên Âm âm thầm bĩu môi : “ vì sao ta phải giúp hắn chứ”. Nói thì nói vậy, bước chân đã không nhanh không chậm bước ra ngoài rồi. Doãn Y Điệp đảo ánh mắt trắng dã, nhàn nhạt nói : “ khẩu thị tâm phi” mà Nguyệt Thiên Âm vừa bước ra cửa, bước chân một thoáng lảo đảo
Nguyệt Thiên Âm quay đầu nhìn Doãn Y Điệp, mắt trừng to, hai má ửng hồng, nghiếng răng nghiến lợi quát : “ Doãn, Y, Điệp”
Doãn Y Điệp tủm tỉm cười, quơ quơ tay, ý nói không cần tiễn. Nguyệt Thiên Âm thở phì phì, dùng khinh công bay đi mất
“ Tư Đồ đại ca, huynh cùng Nhã tỷ tỷ cũng nên sắp xếp hành lý đi, càng nhanh chóng về Dược cốc càng an toàn. Có cần hay không ta gởi thư đến nhờ Sí Hiểu mang các ngươi quay về ?!” Doãn Y Điệp thủy chung vẫn có chút lo lắng. Tư Đồ Thiên nhíu mày, bây giờ Nhã Nhi đang mang thai, cần cẩn trọng gấp trăm lần, y cũng không dám sơ xuất
“ Để ta cho người hộ tống hai người họ đến nơi..” Lãnh Ngạo Phong tiếp tục xen vào. Nguyệt Thiên Âm?! Sí Hiểu..?! thật là thân mật, không biết nàng còn có bao nhiêu ‘nam nhân’ khác nữa đây?! Lãnh Ngạo Phong ẫn nhẫn ghen tuông trong lòng, nữ tử này thật dễ dàng khơi mào lửa giận trong y mà
Tư Đồ Thiên đã không kinh ngạc nữa, chỉ âm thầm đánh giá, xem như trong lượng Doãn Y Điệp trong lòng Lãnh Ngạo Phong, tuyệt đối không nhỏ…
“ Vậy a, lại làm phiền tam vương gia…..” Doãn Y Điệp cũng không khách khí, cười cười gật đầu. Tư Đồ Thiên cũng nói hai tiếng cảm ơn, Lãnh Ngạo Phong gật đầu, ánh mắt ngay từ đầu vẫn không chuyển dời nhìn Doãn Y Điệp
Doãn Y Điệp đứng dậy, ôm lấy tiểu hài tử, nhìn Tư Đồ Thiên nói tiếp: “ Tư Đồ đại ca, ta ra ngoài, huynh nghỉ ngơi chút đi”. Tư Đồ Thiên ôn hòa cười, gật đầu, muốn vươn tay vỗ vỗ vai tiểu sư muội của mình nhưng thấy ánh mắt của Lãnh Ngạo Phong sáng quắc nhìn y không khỏi khiến cho Tư Đồ Thiên da đầu có chút run lên
Doãn Y Điệp chỉ cười nhẹ, xoay người bước ra ngoài mà Lãnh Ngạo Phong cũng chậm rãi bước theo sau. Tư Đồ Thiên lắc đầu thở dài nhìn hai người bọn họ, sau đó cũng khép cửa, trèo lên giường, ôm lấy ái thê của mình, mỹ mỹ ngủ một giấc
Trong khi đó, bên ngoài, Doãn Y Điệp một bên ôm tiểu hài tử, một bên thăm thú cảnh đẹp vương phủ, hoàn toàn không xem nam nhân đi sau nàng. Cho nên hạ nhân trong vương phủ, hoàn toàn có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ xảy ra, rằng tam vương gia anh tuấn bất phàm, vô cùng tài giỏi của bọn họ, cứ liên tục ‘lẽo đẽo’ đi theo sau một tử y nữ tử, mà tử y nữ tử trên tay còn ôm một tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài, ách! Hiện tượng này thật đủ quái lạ à nha
“ Vương gia, sao ngài cứ liên tục đi theo ta vậy?!” Doãn Y Điệp không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi….
“ Không được sao?!” Lãnh Ngạo Phong hỏi lại
“ Vương phủ là của ngài, ngài muốn đi đâu, ta cũng không ngăn cản được” Doãn Y Điệp buồn cười đáp : “ nhưng là ngài không thấy phiền sao?!”
“ Không phiền, nàng biết rõ…” Lãnh Ngạo Phong than khẽ : “ vương phủ… cũng là nhà của nàng…”
Doãn Y Điệp một thoáng khựng lại, rồi sau đó đi tiếp, một thoáng cười khẽ : “ vương gia, ngài thật cố chấp, ngài vẫn cứ cho rằng ta là người mà ngài muốn tìm sao?!”
“ Đúng là vậy!” Lãnh Ngạo Phong đáp, không phải nghi vấn, nghi ngờ, cũng chưa từng boăn khoăn là mình sẽ sai, y tin tưởng cảm giác của y, cũng tin tưởng cái nhìn của y, ngay từ đầu! nhận ra không phải khuôn mặt mà là bởi vì nàng là nàng, Doãn Y Điệp!
Doãn Y Điệp nhẹ cười, nói : “ vậy thì tùy ngài, mong rằng ngài sẽ không thất vọng!”
“ Sẽ không!” Lãnh Ngạo Phong nhếch môi cười, tiếu ý ngâm ngâm
Thời tiết, vẫn lạnh
Trong vương phủ, hai cái bóng mờ mờ, một trước một sau, lại kỳ dị ấm áp đan xen vào nhau
Ba người
Nữ tử ôm lấy tiểu hài tử đi trước
Nam nhân bình thản theo sau, như là… thủ hộ…
Bất giác, lại vẽ nên một bức tranh thật xinh đẹp
Ấm áp
Doãn Y Điệp ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, mâu quang vẫn vậy, không rõ nàng nghĩ gì
Bước chân trầm ổn của nam tử, vẫn theo sau nàng, luôn như vậy bất giác khiến cho nàng an tâm, dường như là chỉ cần nàng quay đầu lại, vẫn sẽ luôn có hắn, đứng nơi đó kiên nhẫn đợi chờ nàng
Không oán cũng không hối…
Nhiều năm như vậy, cứ ngỡ đã đủ xa cách, nhưng là chợt nhận ra, cảm giác ấy vẫn còn nguyên sơ trong lòng
Nam tử, hắc y trường bào, khuôn mặt lãnh tuấn bức người, lúc nào cũng chỉ một cảm xúc, duy độc đối nàng, đáy mắt nhu hòa hiếm thấy. Bất kể khi nào, chỉ cần nàng cần hắn, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh nàng, cho nàng muôn vàn ấm áp
Nhưng là, từ khi nào lại thay đổi tất cả đâu?!
Hắn, không còn bên cạnh nàng khi nàng cần nữa
Hắn, đã đi… đi đâu rất xa, bỏ lại nàng
Và tuyệt vọng nhất là, hắn.. không cần nàng, không cần hài tử của bọn họ…….
Cái cảm giác lạnh như băng ấy lại quay về trong lòng nàng, nỗi đau âm ĩ ấy vẫn còn sâu như vậy, bất giác hai tay ôm hài tử cũng siết thật chặt
Nàng, là đang quyến luyến cái gì đâu?!
Lần này quay về, chỉ là trả thù không phải sao?!
Nàng, chỉ phải trả thù là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy…
Chỉ cần….. trả thù là tốt rồi……
Doãn Y Điệp ôn nhu cười, vươn tay chạm nhẹ vào má của tiểu hài tử, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, hài tử mới đó mà đã lớn như vậy, lúc trước mới sinh chỉ nhỏ xíu, yếu ớt vô cùng. Năm đó nàng bị người hại vào băng hồ, nguyên khí hao tổn, hài nhi trong bụng cũng chịu ảnh hưởng.
Nếu năm đó không gặp phải Dược vương thì có lẽ hài tử cũng không còn tồn tại đi, nhưng là một cái hài tử khác, đối nàng là vô duyên. Doãn Y Điệp ánh mắt đau xót, đưa tay ôm bụng của mình, rõ ràng là cặp song sinh nhưng chỉ còn một, hài tử sinh ra cũng yếu ớt vô cùng, nếu không phải Dược vương bỏ gần hai năm trời điều trị thì có lẽ hài tử của nàng cũng sẽ chẳng còn tồn tại đến ngày hôm nay
Đứa nhỏ kia, nàng vô duyên, không có thể nhìn thấy được, mới có ba tháng, sinh mệnh còn chưa hình thành đã không còn rồi, đau đến không thở nổi. Đau đến mức nàng hận không thể lấy kiếm đâm từng nhát, từng nhát vào ngực nam nhân kia, nhưng là oán rồi, hận rồi, Doãn Y Điệp bi ai phát hiện, trong lòng nàng nhiều năm như vậy, đã quen không gợn sóng mọi cảm xúc rồi nhưng lại khi gặp nam nhân đó, vẫn cảm giác nghẹt thở
“ Y Y, nàng sao vậy?!” Nguyệt Thiên Âm vừa bước vào, thấy Doãn Y Điệp ôm bụng, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, không khỏi lo lắng hỏi thăm, này chẳng phải vẫn tốt lắm sao, tự dưng lại ôm bụng đau đớn như vậy chứ, tiểu sư muội này thật khiến cho y không khỏi lo lắng mà. Doãn Y Điệp sắc mặt tái nhợt lắc đầu, là di chứng năm đó, lâu lâu sẽ đau đến đoạn từng khúc ruột, bệnh không thể dứt
Sư phụ nói, đó là tâm bệnh
Tâm bệnh cần tâm dược, nhưng là tâm dược của nàng, lại ở đâu?!
“ Y Y, là nam nhân đó sao?!” Nguyệt Thiên Âm đỡ Doãn Y Điệp đứng dậy, truyền chút chân khí cho nàng, mới lên tiếng hỏi. Doãn Y Điệp nghiêng đầu nhìn Nguyệt Thiên Âm, cười nhạt : “ ngươi là đang nói cái gì”. Nguyệt Thiên Âm chau mày nhìn Doãn Y Điệp, vươn đầu ngón tay chỉ chỉ gò má của nàng, ôn hòa nói : “ đừng cười, thật là khó coi! Nàng biết rõ ta hỏi điều gì mà, nam nhân đó, kẻ mà nàng hận, kẻ mà nàng yêu lâu đến như vậy, là phụ thân của tiểu hài tử, chính là tam vương gia Lãnh Ngạo Phong! đúng không?!”
“ Không phải!” Doãn Y Điệp lạnh nhạt đáp
“ Chậc! Y Y nha, nói dối chính là không nên !” Nguyệt Thiên Âm hì hì cười
“ Người ta yêu là Lãnh Ngạo Phong của nhiều năm về trước, từ lúc ấy, lúc mà ta rơi xuống Băng Hồ ấy, hắn cũng đã chết rồi…” Doãn Y Điệp cười, không chút cảm xúc : “ người ta hận…. đúng vậy… ta hận! nhưng là không yêu làm sao có hận?! Lãnh Ngạo Phong bây giờ, ta không muốn yêu cũng không muốn hận, chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi”
“ Vậy thì, ngàn dặm xa xôi chạy đến đế đô này, là để là gì?!” Nguyệt Thiên Âm gằn từng tiếng
Doãn Y Điệp vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc đen huyền của mình, đôi con ngươi đen thẳm, lóe một chút ánh sáng, khóe môi cong lên tiếu dung tà mị : “ báo thù!”
“ Hài tử của ta, cũng không thể không đầu không đuôi chết uất ức như vậy, ta… muốn báo thù….”
Nguyệt Thiên Âm thở dài : “ có thể xuống tay được sao?!”
Doãn Y Điệp cười trừ : “ sao lại không?!”
Nguyệt Thiên Âm lắc đầu, trầm giọng nói : “ Y Y nha, đừng làm chuyện khiến cho mình về sau hối hận”
Doãn Y Điệp yên lặng không nói, lãnh hương u uất cả căn phòng, không gian tĩnh lặng, áp lực tiếng thở dài
Tịch mịch, đau thương… cũng hóa thành vô tri vô giác
Thiên tuyệt vương phủ
“ Vương gia, lần này may có ngài ra tay tương trợ, thê tử của tại hạ mới không có vấn đề gì, phần ân tình này Tư Đồ Thiên nhất định ghi khắc trong lòng…” Tư Đồ Thiên chắp tay đối với Lãnh Ngạo Phong, trịnh trọng nói từng chữ. Lãnh Ngạo Phong nhìn y, lạnh nhạt nói : “ không cần, bổn vương ra tay cứu giúp không phải là ngươi…”
“ Ách! Dù sao thì… cũng cảm tạ vương gia..” Tư Đồ Thiên ngượng ngùng cười, vương gia nhiều năm không gặp, ăn nói vẫn như vậy khiến cho người ta mất mặt a. Tư Đồ Thiên cảm thán, y cùng vị vương gia này cũng có thể xem là quen biết sơ giao, gặp nhau cũng là lúc hơn bảy năm về trước, khi ấy y còn trẻ hiếu chiến, nghe nói đồ đệ của Vô Trần tiền bối xuất sư cho nên mới mang kiếm đến khiêu chiến. Thiếu niên năm đó nhỏ hơn y bốn tuổi nhưng ổn trọng hơn y nhiều lắm, cuối cùng kết quả trận chiến đó y thua, thua tâm phục khẩu phục, từ đó y mới càng thêm ra sức tu luyện mong có một ngày có thể đả bại kỳ phùng địch thủ của mình
“ Trận kiếm năm đó, đến bây giờ tại hạ vẫn còn khắc ghi đáy lòng đâu…” Tư Đồ Thiên cảm thán, có thể nói y cũng có thể xem là một võ si, người mà y kính phục nhất ngoài Vô Trần tiền bối ra, còn có vị vương gia này nữa, thật mong lần nữa cùng vị vương gia này đấu kiếm nha
“ Ân…” Lãnh Ngạo Phong lãnh đạp đáp lại, người này kiếm thuật không sai, duy nhất có thể cùng y đánh lâu như vậy. Năm đó y mới xuất sư, lần đầu tiên cùng người tỷ thí chính là với nam nhân tên gọi Tư Đồ Thiên này
“ Ai da! Tư Đồ đại ca, huynh lại dụ dỗ người khác cùng huynh đấu kiếm rồi, thật là dư thời gian mà…” Doãn Y Điệp vừa bước vào phòng đã nghe đoạn đối thoại của hai người không khỏi mở miệng trêu cợt. Sau đó nhìn Tư Đồ Thiên, nghiêm túc nói : “ nếu có rảnh đi tỷ thí thì bỏ chút thời gian chăm lo cho Nhã tỷ tỷ đi, nếu tỷ ấy có sơ xuất gì ta sẽ cho huynh muốn chết không được muốn sống không xong đó”
“ Ừ, đúng vậy… hắc hắc, Y Điệp nha, ta nhất định sẽ chăm lo cho Nhã Nhi, muội cứ an tâm.. !” Tư Đồ Thiên cười làm lành. Chậc! tiểu sư muội mỗi khi nổi giận y thường cảm thấy da gà của y nổi hết cả lên, tiểu sư muội sẽ không chỉnh người đâu nhưng sẽ có hàng tá người vì tiểu sư muội nhăn mi mà tìm y trút giận đó, y không muốn trở thành kẻ thảm hại đó đâu. Thật là, tiểu sư muội mỗi khi gặp chuyện tiểu hài tử thì sẽ không kiềm chế được cảm xúc, là di chứng năm xưa đi…
“ Huynh đừng cười như vậy, thật là khó coi…” Doãn Y Điệp bĩu môi, bước đến giường bắt mạch cho Trầm Vu Nhã, mới an tâm nở nụ cười, mọi chuyện đã tốt lắm giờ chỉ cần an thai là tốt rồi
Nhìn thấy Doãn Y Điệp nở nụ cười, Lãnh Ngạo Phong một thoáng ngây ngốc, đã lâu mới nhìn được tiếu dung ôn nhu đó, khiến cho y không khỏi hoài niệm lúc trước, nữ tử trên môi lúc nào cũng treo tiếu dung ấm áp như vậy, giờ thật là hiếm hoi
“ Tư Đồ đại ca, hai người chuẩn bị làm gì bây giờ?!” Doãn Y Điệp nhìn Trầm Vu Nhã rồi lại liếc sang Tư Đồ Thiên : “ giờ Nhã tỷ mang thai, hai người không thể đến dự võ lâm đại hội được…”
“ ừ!” Tư Đồ Thiên gật đầu, nhún nhún vai : “ ta sẽ mang Nhã Nhi về dược cốc an thai, còn muội thì sao?!” Tư Đồ Thiên âm thầm liếc mắt Lãnh Ngạo Phong một cái rồi lại nhìn Doãn Y Điệp, hỏi
“ Cũng tốt, huynh mang tỷ ấy về, có sư phụ ở sẽ dễ dàng chăm sóc hơn., còn ta…” Doãn Y Điệp cười cười. Lãnh Ngạo Phong âm thầm lắng tai nghe, vẻ mặt khá chăm chú như là y đang chuẩn bị làm một đại sự nào đó vậy. Doãn Y Điệp cúi đầu đùa giỡn ly trà, hì hì cười : “ có lẽ ta sẽ ở lại đế đô một đoạn thời gian xem sao”
Lãnh Ngạo Phong chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Doãn Y Điệp lại nói tiếp : “ tiểu búp bê cứ muốn ta tìm cho nó một phụ thân, xem đế đô phồn hoa như vậy, nhất định cũng sẽ kiếm được một nam nhân ‘tài sắc vẹn toàn’ đủ tiêu chuẩn không chừng”. Nửa đùa nửa thật, Tư Đồ Thiên âm thầm lau mồ hôi, rõ ràng là mười phần khiêu khích nha, tiểu sư muội à, muội thật sự không có gì với vị tam vương gia này sao, thật là nghi ngờ
“ Khụ.. khụ..!” Tư Đồ Thiên ho nhẹ : “ ha hả, ta nói tiểu sư muội a, theo ta thấy muội cứ lấy Nguyệt Thiên Âm hay Nguyệt Sí Hiểu cũng được mà, bọn họ có vẻ thích tiểu búp bê như vậy, cũng không sai nha, nước phù sa không lưu ngoại nhân điền mà…” Tư Đồ Thiên cũng rất phối hợp Doãn Y Điệp, nói ra nỗi lòng mình. Tha thứ cho y đi, y cũng muốn xem vị mặt lạnh vương gia này biến sắc lắm…
“ Vậy thì trong thời gian này, nếu như nàng không chê có thể ở lại vương phủ, bổn vương nhất định nể tình Tư Đồ Thiên, hảo hảo giúp nàng kiếm được một nam nhân tốt…” Lãnh Ngạo Phong rất nhẹ nhàng xen vào câu chuyện của hai người, nhưng là nghe kỹ mới phát hiện, từng chữ từng lời, được y nói rất nặng a…
“ Uhm, cũng không sai! Y Điệp, dạo này võ lâm đang tìm dược vương điển, sẽ không ít người đến phiền muội, hay là tạm thời muội ở nơi này đi, sẽ an toàn hơn nhiều lằm…” Tư Đồ Thiên nghẹn cười nói. Coi như nể tình gốc nhân tham ngàn năm kia, y xem như giúp vị tam vương gia này một chút đi
Doãn Y Điệp đầu đầy hắc tuyến nhìn Tư Đồ Thiên, thầm oán đúng là có thể dễ dàng ‘bán’ nàng như vậy a. Nhưng không sao, dù gì cũng nằm trong kế hoạch của nàng. Doãn Y Điệp nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu nhìn Lãnh Ngạo Phong, nói : “ được a, nếu vương gia không chê phiền! dù sao vương phủ lớn như vậy, tùy tiện xếp cho ta một phòng khách là đủ rồi, cho đến khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đi”
“ Không phiền…” Lãnh Ngạo Phong nói. Đi?! Chê cười, lần này dù có nhốt nàng ở trong này mãi mãi y cũng tuyệt đối không để cho nàng rời đi lần nữa. Nàng muốn nghịch?! Y bồi nàng nghịch, nàng muốn đùa, y sẽ hảo hảo cho nàng đùa thoải mái, nàng muốn cáu kỉnh?! Y sẽ để cho nàng đủ không gian cáu kình, nhưng tuyệt đối chỉ có thể là trong tầm mắt của y mà thôi
“ Ha hả, vậy thì cảm ơn vương gia trước…” Doãn Y Điệp nháy mắt nói.
“ Uy! Y Y, nàng làm ơn đi đâu nhớ nói với ta một tiếng có được hay không, mỗi lần tiểu búp bê tìm nàng thật là khiến cho ta mệt mỏi a…” Nguyệt Thiên Âm cảm thán, ôm lấy tiểu hài tử thả vào trong lòng của Doãn Y Điệp. Nhìn trong phòng ba người còn lại, Nguyệt Thiên Âm thoáng chốc lấy lại hình tượng của mình, cười đến phong khinh vân đạm : “ ha hả, vương gia, thật là có lỗi, thói quen giang hồ nên ngài không ngại ta sẽ không hành lễ đi”
“ Không ngại…” Lãnh Ngạo Phong cứng ngắc nói
“ Đến, búp bê, ngủ dậy có đói bụng không?!” Doãn Y Điệp nhẹ giọng hỏi tiểu hài tử
“ Không có…, phụ thân… ăn ăn…” Tiểu hài tử còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nãi thanh nãi khí đáp. Doãn Y Điệp buồn cười quát nhẹ tiểu hài từ cái mũi, từ ái nói : “ phụ thân đã cho búp bê ăn rồi sao?!” Tiểu hài tử gật đầu. Doãn Y Điệp nhìn Nguyệt Thiên Âm, bật cười : “ cảm ơn ngươi, hài tử giao cho ta là tốt rồi, bên kia Sí Hiểu dường như gặp chút chuyện rắc rối, ngươi đi qua giúp hắn đi”
Nguyệt Thiên Âm âm thầm bĩu môi : “ vì sao ta phải giúp hắn chứ”. Nói thì nói vậy, bước chân đã không nhanh không chậm bước ra ngoài rồi. Doãn Y Điệp đảo ánh mắt trắng dã, nhàn nhạt nói : “ khẩu thị tâm phi” mà Nguyệt Thiên Âm vừa bước ra cửa, bước chân một thoáng lảo đảo
Nguyệt Thiên Âm quay đầu nhìn Doãn Y Điệp, mắt trừng to, hai má ửng hồng, nghiếng răng nghiến lợi quát : “ Doãn, Y, Điệp”
Doãn Y Điệp tủm tỉm cười, quơ quơ tay, ý nói không cần tiễn. Nguyệt Thiên Âm thở phì phì, dùng khinh công bay đi mất
“ Tư Đồ đại ca, huynh cùng Nhã tỷ tỷ cũng nên sắp xếp hành lý đi, càng nhanh chóng về Dược cốc càng an toàn. Có cần hay không ta gởi thư đến nhờ Sí Hiểu mang các ngươi quay về ?!” Doãn Y Điệp thủy chung vẫn có chút lo lắng. Tư Đồ Thiên nhíu mày, bây giờ Nhã Nhi đang mang thai, cần cẩn trọng gấp trăm lần, y cũng không dám sơ xuất
“ Để ta cho người hộ tống hai người họ đến nơi..” Lãnh Ngạo Phong tiếp tục xen vào. Nguyệt Thiên Âm?! Sí Hiểu..?! thật là thân mật, không biết nàng còn có bao nhiêu ‘nam nhân’ khác nữa đây?! Lãnh Ngạo Phong ẫn nhẫn ghen tuông trong lòng, nữ tử này thật dễ dàng khơi mào lửa giận trong y mà
Tư Đồ Thiên đã không kinh ngạc nữa, chỉ âm thầm đánh giá, xem như trong lượng Doãn Y Điệp trong lòng Lãnh Ngạo Phong, tuyệt đối không nhỏ…
“ Vậy a, lại làm phiền tam vương gia…..” Doãn Y Điệp cũng không khách khí, cười cười gật đầu. Tư Đồ Thiên cũng nói hai tiếng cảm ơn, Lãnh Ngạo Phong gật đầu, ánh mắt ngay từ đầu vẫn không chuyển dời nhìn Doãn Y Điệp
Doãn Y Điệp đứng dậy, ôm lấy tiểu hài tử, nhìn Tư Đồ Thiên nói tiếp: “ Tư Đồ đại ca, ta ra ngoài, huynh nghỉ ngơi chút đi”. Tư Đồ Thiên ôn hòa cười, gật đầu, muốn vươn tay vỗ vỗ vai tiểu sư muội của mình nhưng thấy ánh mắt của Lãnh Ngạo Phong sáng quắc nhìn y không khỏi khiến cho Tư Đồ Thiên da đầu có chút run lên
Doãn Y Điệp chỉ cười nhẹ, xoay người bước ra ngoài mà Lãnh Ngạo Phong cũng chậm rãi bước theo sau. Tư Đồ Thiên lắc đầu thở dài nhìn hai người bọn họ, sau đó cũng khép cửa, trèo lên giường, ôm lấy ái thê của mình, mỹ mỹ ngủ một giấc
Trong khi đó, bên ngoài, Doãn Y Điệp một bên ôm tiểu hài tử, một bên thăm thú cảnh đẹp vương phủ, hoàn toàn không xem nam nhân đi sau nàng. Cho nên hạ nhân trong vương phủ, hoàn toàn có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ xảy ra, rằng tam vương gia anh tuấn bất phàm, vô cùng tài giỏi của bọn họ, cứ liên tục ‘lẽo đẽo’ đi theo sau một tử y nữ tử, mà tử y nữ tử trên tay còn ôm một tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài, ách! Hiện tượng này thật đủ quái lạ à nha
“ Vương gia, sao ngài cứ liên tục đi theo ta vậy?!” Doãn Y Điệp không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi….
“ Không được sao?!” Lãnh Ngạo Phong hỏi lại
“ Vương phủ là của ngài, ngài muốn đi đâu, ta cũng không ngăn cản được” Doãn Y Điệp buồn cười đáp : “ nhưng là ngài không thấy phiền sao?!”
“ Không phiền, nàng biết rõ…” Lãnh Ngạo Phong than khẽ : “ vương phủ… cũng là nhà của nàng…”
Doãn Y Điệp một thoáng khựng lại, rồi sau đó đi tiếp, một thoáng cười khẽ : “ vương gia, ngài thật cố chấp, ngài vẫn cứ cho rằng ta là người mà ngài muốn tìm sao?!”
“ Đúng là vậy!” Lãnh Ngạo Phong đáp, không phải nghi vấn, nghi ngờ, cũng chưa từng boăn khoăn là mình sẽ sai, y tin tưởng cảm giác của y, cũng tin tưởng cái nhìn của y, ngay từ đầu! nhận ra không phải khuôn mặt mà là bởi vì nàng là nàng, Doãn Y Điệp!
Doãn Y Điệp nhẹ cười, nói : “ vậy thì tùy ngài, mong rằng ngài sẽ không thất vọng!”
“ Sẽ không!” Lãnh Ngạo Phong nhếch môi cười, tiếu ý ngâm ngâm
Thời tiết, vẫn lạnh
Trong vương phủ, hai cái bóng mờ mờ, một trước một sau, lại kỳ dị ấm áp đan xen vào nhau
Ba người
Nữ tử ôm lấy tiểu hài tử đi trước
Nam nhân bình thản theo sau, như là… thủ hộ…
Bất giác, lại vẽ nên một bức tranh thật xinh đẹp
Ấm áp
Doãn Y Điệp ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, mâu quang vẫn vậy, không rõ nàng nghĩ gì
Bước chân trầm ổn của nam tử, vẫn theo sau nàng, luôn như vậy bất giác khiến cho nàng an tâm, dường như là chỉ cần nàng quay đầu lại, vẫn sẽ luôn có hắn, đứng nơi đó kiên nhẫn đợi chờ nàng
Không oán cũng không hối…
Nhiều năm như vậy, cứ ngỡ đã đủ xa cách, nhưng là chợt nhận ra, cảm giác ấy vẫn còn nguyên sơ trong lòng
Nam tử, hắc y trường bào, khuôn mặt lãnh tuấn bức người, lúc nào cũng chỉ một cảm xúc, duy độc đối nàng, đáy mắt nhu hòa hiếm thấy. Bất kể khi nào, chỉ cần nàng cần hắn, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh nàng, cho nàng muôn vàn ấm áp
Nhưng là, từ khi nào lại thay đổi tất cả đâu?!
Hắn, không còn bên cạnh nàng khi nàng cần nữa
Hắn, đã đi… đi đâu rất xa, bỏ lại nàng
Và tuyệt vọng nhất là, hắn.. không cần nàng, không cần hài tử của bọn họ…….
Cái cảm giác lạnh như băng ấy lại quay về trong lòng nàng, nỗi đau âm ĩ ấy vẫn còn sâu như vậy, bất giác hai tay ôm hài tử cũng siết thật chặt
Nàng, là đang quyến luyến cái gì đâu?!
Lần này quay về, chỉ là trả thù không phải sao?!
Nàng, chỉ phải trả thù là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy…
Chỉ cần….. trả thù là tốt rồi……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.