Chương 15: HỒI ỨC (TRUNG)
Nam Cung Dao
26/12/2015
Mười tám tuổi, đã là một thiếu niên anh tuấn bất phàm, không những dung mạo
tuyệt đối là một đại soái ca mà khí chất hơn người thật sự thu hút không biết bao nhiêu thiếu nữ trong thôn a, không ít người bắt đầu đến nhà
Doãn Y Điệp, hỏi thăm về ‘vị họ hàng xa’ này. Doãn Y Điệp lúc này đây
mới thật sự đánh giá lại khuôn mặt của của Lãnh Ngạo Phong, sau đó thở
dài phán rằng : “ đẹp trai quá mức, cũng là một cái tội!”
Lãnh Ngạo Phong : +_+
Dù thế nào thì, thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi qua một tháng, có tin tức từ hoàng cung gởi đến, Lãnh Ngạo Phong nhíu mày. Phụ hoàng ra lệnh y ở nơi này dưỡng thương, tạm thời không cần quay về triều đình, mọi chuyện đã có đại ca cùng nhị ca của y chống đỡ. Lãnh Ngạo Phong dùng chút nội lực, lá thư hóa thành bột phấn. Y nhìn về phía chân trời thoáng đãng, mà thôi! Nơi này cũng không sai, rất tốt, thật bình yên, y đã bắt đầu thích nơi này rồi
“ Lãnh Ngạo Phong…” Doãn Y Điệp gọi. Lãnh Ngạo Phong ngay lập tức phóng ra khỏi phòng, đứng trước mặt Doãn Y Điệp, ngay lập tức y lại ão não không thôi, tự dưng y lại nghe lời cô nương này dữ vậy, là vì báo ân sao? kỳ cục
“ Ngươi a, giải quyết đào hoa trái…” Doãn Y Điệp thở dài, lấy tay chỉ chỉ một thiếu nữ đứng trước cổng, sau đó xoay người vào bếp, chuẩn bị thức ăn trưa. Lãnh Ngạo Phong đen mặt bước ra ngoài, sau đó…
Một lát sau……
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của ai đó rồi tiếng bước chân chạy ngày một xa
Doãn Y Điệp nghi hoặc bước ra khỏi phòng bếp, nhìn Lãnh Ngạo Phong, hỏi : “ ngươi… làm gì người ta??!”
“ Không có…” Lãnh Ngạo Phong lắc đầu. Y chỉ nói một tiếng, sau đó cô gái kia bỗng dưng bật khóc sau đó chạy đi mất, y làm gì sai sao?!
“ Ngươi nói những gì?!” Doãn Y Điệp buồn bực, sau hơn hai tháng ở chung, nàng rút ra một điều, người này không những mặt than, tính cách đầu gỗ mà ẩn ẩn thêm chút thiên nhiên ngốc nữa chứ, đương nhiên chỉ là về mặt tình cảm, còn cái khác thì… hắc! có trời mới biết
“ Cổn…” Lãnh Ngạo Phong thành thật khai báo, không thành thật sẽ không có cơm ăn, y không muốn bị bỏ đói, trù nghệ của Doãn cô nương tốt lắm, y không thích ra tiệm cơm bên ngoài, với lại, lúc này y không có ngân lượng >_<
“ Ngươi….” Doãn Y Điệp tức giận muốn té xỉu, này thiếu niên,…
“ Ta lại làm sai gì sao?!” y tỏ vẻ vô tội hỏi lại, y chỉ cảm thấy cô nương kia rất phiền nên ra lệnh cho nàng ta cách xa y một chút thôi mà
“ Người ta là nữ nhi của thôn trưởng, là cô nương đẹp thôn này, ngươi không thấy sao?!” Doãn Y Điệp nói : “ ta biết công tử nhà ngươi, mắt cao hơn người, nhưng là dù sao người ta cũng là nữ tử, cũng phải dịu dàng một chút chứ, ngươi, đằng này….” nói đến đây, Doãn Y Điệp thật sự muốn lấy cây đũa gõ đầu tên này một chút, không biết học ai mà ngu ngốc như vậy kia chứ
“ Đẹp?!” Lãnh Ngạo Phong nghiêng đầu nhìn Doãn Y Điệp, đối với y, khái niệm đẹp và xấu hoàn toàn không tồn tại trong đầu, ai cũng như ai cả thôi
“ Mà thôi…” Doãn Y Điệp buồn bực, cái tên đầu gỗ này không những ngốc mà còn bị mù màu, không có óc thẩm mỹ, nàng cần chi phải bực bội vì mấy chuyện này?!
Tự dưng thấy Doãn Y Điệp im lặng, Lãnh Ngạo Phong lại có chút hoang mang, mở miệng hỏi : “ nàng… sao vậy?!”
“ Không có gì, chỉ cần ngươi lần sau đừng nói lời này nữa đối với các cô nương trong thôn là được rồi…” Doãn Y Điệp nghiêm túc nói
“ Ân…” Lãnh Ngạo Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Doãn Y Điệp một thoáng nghi ngờ, vội hỏi lại : “ thật?!”
“ Thật sự!” Lãnh Ngạo Phong khẳng định
“ Ngươi… sẽ nói gì?!” Doãn Y Điệp mở miệng hỏi
Lãnh Ngạo Phong bình tĩnh lên tiếng : “ tránh xa ta ra”. Như vậy bốn chữ, sẽ ổn đi, bình thường lúc trước y đối với các nữ tử nhiệt tình chỉ cần lạnh lùng là được rồi nhưng không hiểu sao ở đây, mặt lạnh lại tỏ ra vô dụng, các cô nương lại càng thêm nhiệt tình, thật là khó hiểu
Doãn Y Điệp đơ người
“ Lãnh, Ngạo, Phong…” Doãn Y Điệp nghiến răng nghiếng lợi quát : “ ngươi là đang đùa với ta?!” người này là ngốc thật hay giả vờ ngốc, thật khiến nàng muốn đập cho hắn một trận, không được!! bình tĩnh, bình tĩnh… nàng là thục nữ, không thể bạo lực, Doãn Y Điệp áp chế tức giận, nghĩ
Lãnh Ngạo Phong cũng không rõ vì sao mình lại chọc giận vị cô nương này nữa, rồi không khỏi âm thầm nhíu mày, mặt mày càng lạnh hơn
“ Ngươi…!! Mà thôi, nhớ kỹ, lần sau có bất kỳ cô nương nào bày tỏ tình cảm với ngươi, ngươi nhất định không thể làm vậy”. Doãn Y Điệp giáo huấn : “ dù ngươi không thích người ta nhưng cũng không nên mất lịch sự như thế, phải lịch sự từ chối hiểu không?!”
“ Lịch sự từ chối?!” Lãnh Ngạo Phong hỏi lại
“ Đầu tiên, phải cười…” Doãn Y Điệp nói, sau đó làm mẫu, nàng cười nhẹ bình thản, thoang thoáng ôn nhu, sau đó nói tiếp : “ tiếp tục, ngươi có thể nói ‘ xin lỗi vị cô nương này, tại hạ… xxxxx…’ vậy đó!” Doãn Y Điệp kết luận : “ phải rất thích ngươi thì người ta mới dùng hết lòng mình bày tỏ với ngươi, không nhận cũng không sao nhưng tuyệt đối đừng đạp lên tấm lòng của người ta, biết không?!”
“ Biết…” Lãnh Ngạo Phong cái hiểu cái không gật đầu
“ Ngoan!!” Doãn Y Điệp hài lòng gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai của y, thật ra nàng định vỗ đầu của hắn, nhưng là hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng… vỗ không tới nha +_+
Lãnh Ngạo Phong : ( +_+ )
Thời gian, lại tiếp tục bình thản trôi, thêm hai tuần trôi qua
Doãn Y Điệp đếm số trừng gà mình dành dùm bấy lâu nay, cũng khá nhiều, gần hai trăm quả, để lại ba mươi quả ở nhà dùng, còn lại một trăm bảy mươi quả, giá bán trên thị trường là một văn tiền một quả trứng gà, một trăm bảy mươi quả trị giá một trăm bảy mươi văn tiền, haizz!! Quá ít
Lại đem mấy hủ rau dưa hôm trước nàng muối chua, một hũ chừng năm cân có thể bán được hai mươi văn tiền, mười hủ được hai trăm văn tiền, chậc! vẫn không đủ nhiều
Doãn Y Điệp nhíu mi, cổ đại a, kiếm tiền là một việc khó khăn, tiểu thuyết xuyên không thường nói một nữ từ hiện đại, dùng nhiều thủ đoạn, đùng một cái trở thành thủ phủ cả nước, còn nàng… lao động cực khổ mấy tháng trời, kiếm chưa đủ một lượng bạc nha. Doãn Y Điệp nhìn quanh khắp nhà, còn cái gì có thể thu nhập thêm tiền?!
A, đúng rồi, dây xích tay, sao nàng lại quên nhỉ?! Doãn Y Điệp vào phòng lấy ra một cái giỏ nhỏ đựng đầy giây xích tay, chỉ dùng những sợi chỉ thô, kim tuyến đủ loại kết thành vòng tay, tuy không quý giá, nhưng được cái tinh xảo, độc nhất vô nhị ở cổ đại này, đây là thủ công ở hiện đại nàng học được, nhưng dây xích tay hoa văn hình thù xinh đẹp, nhiều hình dáng, lúc trước rảnh rỗi nàng thường ngồi không làm mấy cái này, vậy mà cũng nhiều như vậy, xem nào cũng gần hai trăm cái, mỗi cái bán trung bình năm văn tiền, ai da! Cũng kiếm được một ngàn văn tiền, nha! Bấy nhiêu tiền cũng đủ nàng tiêu dùng được hai tháng rồi.
Doãn Y Điệp tủm tỉm cười, tâm trạng tốt thêm mấy phần, nghĩ bạc trắng, thật là hứng khởi, hứng khởi, dù sao cũng là số tiền đầu tiên, nàng chuẩn bị kiếm được ở cổ đại thôi ^^
“ Lãnh Ngạo Phong…” nghĩ là làm, Doãn Y Điệp lên tiếng. Lãnh Ngạo Phong ngay lập tức xuất hiện, nhìn Doãn Y Điệp, như đang đợi nàng lên tiếng. Doãn Y Điệp cười hớn hở : “ mau chuẩn bị xe, chúng ta vào chợ bán đồ”. Lãnh Ngạo Phong gật đầu, quay người ra sau vườn, dẫn ngưu xe, chịu thôi! Nông thôn hiếm có hộ nào có xe ngựa nha, sau đó y mới định thần lại, ra chợ bán đồ?? Cô nương đó, sẽ không bắt y…. bán đồ đi?!!
Rất tiếc, điều mà Lãnh Ngạo Phong nghĩ đến, là sự thật, Doãn Y Điệp ngồi trên xe ngưu, Lãnh Ngạo Phong đánh xe, sau khi sắp xếp đồ bên trong ổn thỏa, Doãn Y Điệp cũng chui ra ngoài, ngồi bên cạnh Lãnh Ngạo Phong, không quên nhắc nhở : “ ngươi lát nữa, ta nói gì làm đó, không được trái lệnh”
“ Ân…!!” Lãnh Ngạo Phong nhận mệnh gật đầu, ăn nhờ, uống nhờ, tá túc nhờ, cho nên phải nghe lời, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà a
“ Hắc hắc…” Doãn Y Điệp cười cười, đưa mắt nhìn khuôn mặt của Lãnh Ngạo Phong, âm thầm cười to, hô hô… nàng quên mất, nam sắc có bên cạnh, sao không lợi dụng tài nguyên nha, nàng phải làm gian thương, phải tăng giá, nhất định phải bán đứng nam sắc của hắn, kiếm một mớ tiền mới được
Lãnh Ngạo Phong bị Doãn Y Điệp nhìn sợ đến mức nổi cả da gà, y cứng ngắc hỏi : “ sao… vậy?!!”
“ Ha hả, không có gì, tiểu Phong Phong a… ngươi hảo hảo hiểu hiện, ta sẽ có thưởng cho ngươi ^^” Doãn Y Điệp đắc ý nói
Lãnh Ngạo Phong : *_*
Một canh giờ sau, mục đích của nàng đã đến
Chợ ^^
Nhìn chợ của thị trấn, buôn bán đồ sộ tấp nập, ầm ỹ tiếng rao, kẻ bán người mau, qua qua lại lại, hết sức náo nhiệt
Tìm một góc của của chợ, Lãnh Ngạo Phong mạng hàng xuống, để một bên, Doãn Y Điệp chỉ đạo cách sắp xếp, cuối cùng cũng hình thành được một gian hàng nhỏ.
“ Đến, ngươi bây giờ rao hàng đi…” Doãn Y Điệp nói
“ Rao hàng?!” Lãnh Ngạo Phong cứng ngắc hỏi lại
“ Đúng vậy…” Doãn Y Điệp gật đầu
Lãnh Ngạo Phong mấp máy miệng, sau đó mím môi thật chặt, thất bại….!!
Thà bảo y đi ra sa trường đánh trận, còn dễ dàng hơn làm việc này
“ Ngu ngốc!” Doãn Y Điệp bĩu môi, nếu không phải bên má phải của nàng, có một đạo vết sẹo, nàng cũng không cần hắn bán hàng đâu. Thật là số khổ, chả hiểu sao nàng lại nhập hồn vào một cái xác mà khuôn mặt có sẹo nhỉ? Thật ra nàng không ngại vấn đề này, nhưng là bị mọi người chăm chú nhìn, thật sự không thích chút nào
Nhưng là không đợi Doãn Y Điệp nói tiếp, đã có người đến đây hỏi mua hàng, là một mỹ thiếu phụ. Khụ! Hắc hắc, con mồi đã đến, nhất định là vì nam sắc đây
“ Vị xinh đẹp tỷ tỷ này, muốn mua gì nha?!” Doãn Y Điệp nhoẻn miệng cười, nhanh chóng chào đón vị khách hàng đầu tiên. Vị thiếu phụ nghe vậy, bật cười khanh khách, nói : “ này rổ trứng gà, bao nhiêu tiền”
“ Không mắt, một rỗ năm mươi trứng, năm mươi văn, tặng luôn cho tỷ tỷ cái rỗ, dễ cầm…” Doãn Y Điệp nhanh miệng nói
“ Được rồi, ta lấy” nói xong đưa tiền cho Doãn Y Điệp, còn không quên liếc mắt vài cái nhìn Lãnh Ngạo Phong, cười tủm tỉm : “ vị tiểu ca này thật tuấn! là ca ca của ngươi?!”
“ Đúng vậy đúng vậy, chúng ta là huynh muội, sống nương tựa lẫn nhau…” Doãn Y Điệp nhận tiền, cười đến híp cả mắt, chỉ cần có tiền thì làm cha con nàng cũng nhận huống chi là huynh muội ^^
“ A, mấy cái này thật tinh xảo, tiểu muội muội này bán sao?!” vị thiếu phụ nhìn cái giả chứa đầy dây xích tay, hiếu kỳ hỏi. Doãn Y Điệp vội gật đầu : “ cái này là ta biên chế, tỷ tỷ, nhìn rất tinh xảo đi, tốn công sức lắm nha, một cái mười văn, tỷ mua năm cái, tặng cho tỷ thêm một cái”
“ Tuy tinh xảo, nhưng hơi mắc…” vị thiếu phụ nhíu mày
“ Không đâu a, chỉ mười văn mà thôi, tỷ tỷ nhìn quý phái như vậy… nhất định là xem thường mấy cái này rồi…” Doãn Y Điệp vuốt mông ngựa
“ Được rồi, ta lấy năm cái, lại đưa thêm năm mươi văn tiền” sau đó lưu luyến nhìn Lãnh Ngạo Phong một chút, xoay người chạy đi. Doãn Y Điệp liên tục nói đa tạ
Rồi thêm vài người khách, dần dần khách đông hơn, đa số là thiếu nữ vì cái khuôn mặt của Lãnh Ngạo Phong mà đến, có người lại vì dây xích tay tinh xảo mà đến…, Doãn Y Điệp tiếp tục ‘ôn nhu dụ ngọt’ giăng bẫy chết người, lừa thêm không ít khách nhân, mới đó thoáng chốc, đã bán sạch, còn không ít người đến hỏi dây xích tay đâu
Doãn Y Điệp nhìn một đống tiền trên tay, cười đến mặt mày rạng rỡ
Hắc hắc, nàng suy tính lần này đi kiếm được khoảng một ngàn ba trăm bảy mươi văn tiền, không ngờ lại thu được đến hai ngàn hai trăm ba mươi hai văn tiền, thật là thu nhập lớn, thu nhập lớn a.
Lãnh Ngạo Phong từ đầu đến cuối, nhìn Doãn Y Điệp từ kinh ngạc, đến chết lặng, hắn không ngờ nàng lại….. +_+ có máu gian thương như vậy a, chưa kể đến còn lợi dụng khuôn mặt của hắn để câu khách nữa chứ, thật là =’=
“ Tiểu Phong Phong a, lần này làm tốt lắm, chút ta đi mua thịt ăn, lần này có thể thoải mái ăn thịt rồi…” Doãn Y Điệp nói, hết sức nghiêm túc. Từ lúc này đến cổ địa cho đến nay, số lần ăn thịt có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, ở trong thôn rất nghèo, mọi người chỉ dăm ba bữa cơm rau dưa, có người cả năm mới ăn một lần thịt, ai biểu ở trấn này, thịt thật là mắc, một cân thịt đến tám mươi văn tiền, tức là dùng tám mươi cái trứng gà mới đổi lấy một miếng thịt, ai chẳng tiếc cho nên không dám ăn nha
Ngay đến cả nàng, cũng đã lâu chưa nếm qua mùi vị thịt chính cống đâu, lần này nàng phải mua thịt về nướng ăn mới được
Lãnh Ngạo Phong : +_+
Hai người đi quanh chợ, mua hai cân thịt cùng một ít nguyên vật liệu, sau đó lên xe ngưu quay về thôn
Doãn Y Điệp mang đồ ăn vào bếp, nhanh chóng chuẩn bị, âm thầm hừ ca, hôm nay cuối cùng cũng đã có một bữa ăn ngon lành rồi
Rất nhanh, nguyên vật liệu đã chuẩn bị xong, Doãn Y Điệp lên tiếng gọi : “ Lãnh Ngạo Phong, chúng ta ăn cơm!” Lãnh Ngạo Phong bước vào, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thật ra… cũng đã hai tháng rồi, y chưa ăn miếng thịt nào +_+
“ Đây là cái gì?!” Lãnh Ngạo Phong chỉ vào mớ nguyên liệu hỏi
“ Thịt tươi ướp gia vị, rau cải đắng, một ít dưa chua, ngồi xuống, chứng ta vừa nướng thịt vừa ăn…” Doãn Y Điệp nói
Thế là, hai người bắt đầu với bữa tiệc thịt nướng của mình, hai cân thịt, một mớ rau cải cùng hai chén cơm trắng, hai người điều ăn thật no, miệng đầy mỡ
“ Haizz!! Thật đã ghiền…” Doãn Y Điệp than thở : “ có lẽ nên kiếm thêm chút tiền, để mỗi ngày có thịt ăn, mới là chính đạo”
Lãnh Ngạo Phong âm thầm gật đầu, sau đó lại nói : “ ta… có thể đi săn thú”
“ Thôi, không cần..!!” Doãn Y Điệp lắc đầu : “ gần đây mấy ngọn núi, mấy năm nay bị săn bắn cạn kiệt cả rồi, ngươi vào đó chắc cũng chả thu hoạch bao nhiêu, tốt nhất cứ giúp ta cày đất trồng rau dưa, làm dưa muối bán kiếm tiền mới là tốt nhất”
“ Ân…” Lãnh Ngạo Phong gật đầu
Lãnh Ngạo Phong : +_+
Dù thế nào thì, thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi qua một tháng, có tin tức từ hoàng cung gởi đến, Lãnh Ngạo Phong nhíu mày. Phụ hoàng ra lệnh y ở nơi này dưỡng thương, tạm thời không cần quay về triều đình, mọi chuyện đã có đại ca cùng nhị ca của y chống đỡ. Lãnh Ngạo Phong dùng chút nội lực, lá thư hóa thành bột phấn. Y nhìn về phía chân trời thoáng đãng, mà thôi! Nơi này cũng không sai, rất tốt, thật bình yên, y đã bắt đầu thích nơi này rồi
“ Lãnh Ngạo Phong…” Doãn Y Điệp gọi. Lãnh Ngạo Phong ngay lập tức phóng ra khỏi phòng, đứng trước mặt Doãn Y Điệp, ngay lập tức y lại ão não không thôi, tự dưng y lại nghe lời cô nương này dữ vậy, là vì báo ân sao? kỳ cục
“ Ngươi a, giải quyết đào hoa trái…” Doãn Y Điệp thở dài, lấy tay chỉ chỉ một thiếu nữ đứng trước cổng, sau đó xoay người vào bếp, chuẩn bị thức ăn trưa. Lãnh Ngạo Phong đen mặt bước ra ngoài, sau đó…
Một lát sau……
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của ai đó rồi tiếng bước chân chạy ngày một xa
Doãn Y Điệp nghi hoặc bước ra khỏi phòng bếp, nhìn Lãnh Ngạo Phong, hỏi : “ ngươi… làm gì người ta??!”
“ Không có…” Lãnh Ngạo Phong lắc đầu. Y chỉ nói một tiếng, sau đó cô gái kia bỗng dưng bật khóc sau đó chạy đi mất, y làm gì sai sao?!
“ Ngươi nói những gì?!” Doãn Y Điệp buồn bực, sau hơn hai tháng ở chung, nàng rút ra một điều, người này không những mặt than, tính cách đầu gỗ mà ẩn ẩn thêm chút thiên nhiên ngốc nữa chứ, đương nhiên chỉ là về mặt tình cảm, còn cái khác thì… hắc! có trời mới biết
“ Cổn…” Lãnh Ngạo Phong thành thật khai báo, không thành thật sẽ không có cơm ăn, y không muốn bị bỏ đói, trù nghệ của Doãn cô nương tốt lắm, y không thích ra tiệm cơm bên ngoài, với lại, lúc này y không có ngân lượng >_<
“ Ngươi….” Doãn Y Điệp tức giận muốn té xỉu, này thiếu niên,…
“ Ta lại làm sai gì sao?!” y tỏ vẻ vô tội hỏi lại, y chỉ cảm thấy cô nương kia rất phiền nên ra lệnh cho nàng ta cách xa y một chút thôi mà
“ Người ta là nữ nhi của thôn trưởng, là cô nương đẹp thôn này, ngươi không thấy sao?!” Doãn Y Điệp nói : “ ta biết công tử nhà ngươi, mắt cao hơn người, nhưng là dù sao người ta cũng là nữ tử, cũng phải dịu dàng một chút chứ, ngươi, đằng này….” nói đến đây, Doãn Y Điệp thật sự muốn lấy cây đũa gõ đầu tên này một chút, không biết học ai mà ngu ngốc như vậy kia chứ
“ Đẹp?!” Lãnh Ngạo Phong nghiêng đầu nhìn Doãn Y Điệp, đối với y, khái niệm đẹp và xấu hoàn toàn không tồn tại trong đầu, ai cũng như ai cả thôi
“ Mà thôi…” Doãn Y Điệp buồn bực, cái tên đầu gỗ này không những ngốc mà còn bị mù màu, không có óc thẩm mỹ, nàng cần chi phải bực bội vì mấy chuyện này?!
Tự dưng thấy Doãn Y Điệp im lặng, Lãnh Ngạo Phong lại có chút hoang mang, mở miệng hỏi : “ nàng… sao vậy?!”
“ Không có gì, chỉ cần ngươi lần sau đừng nói lời này nữa đối với các cô nương trong thôn là được rồi…” Doãn Y Điệp nghiêm túc nói
“ Ân…” Lãnh Ngạo Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Doãn Y Điệp một thoáng nghi ngờ, vội hỏi lại : “ thật?!”
“ Thật sự!” Lãnh Ngạo Phong khẳng định
“ Ngươi… sẽ nói gì?!” Doãn Y Điệp mở miệng hỏi
Lãnh Ngạo Phong bình tĩnh lên tiếng : “ tránh xa ta ra”. Như vậy bốn chữ, sẽ ổn đi, bình thường lúc trước y đối với các nữ tử nhiệt tình chỉ cần lạnh lùng là được rồi nhưng không hiểu sao ở đây, mặt lạnh lại tỏ ra vô dụng, các cô nương lại càng thêm nhiệt tình, thật là khó hiểu
Doãn Y Điệp đơ người
“ Lãnh, Ngạo, Phong…” Doãn Y Điệp nghiến răng nghiếng lợi quát : “ ngươi là đang đùa với ta?!” người này là ngốc thật hay giả vờ ngốc, thật khiến nàng muốn đập cho hắn một trận, không được!! bình tĩnh, bình tĩnh… nàng là thục nữ, không thể bạo lực, Doãn Y Điệp áp chế tức giận, nghĩ
Lãnh Ngạo Phong cũng không rõ vì sao mình lại chọc giận vị cô nương này nữa, rồi không khỏi âm thầm nhíu mày, mặt mày càng lạnh hơn
“ Ngươi…!! Mà thôi, nhớ kỹ, lần sau có bất kỳ cô nương nào bày tỏ tình cảm với ngươi, ngươi nhất định không thể làm vậy”. Doãn Y Điệp giáo huấn : “ dù ngươi không thích người ta nhưng cũng không nên mất lịch sự như thế, phải lịch sự từ chối hiểu không?!”
“ Lịch sự từ chối?!” Lãnh Ngạo Phong hỏi lại
“ Đầu tiên, phải cười…” Doãn Y Điệp nói, sau đó làm mẫu, nàng cười nhẹ bình thản, thoang thoáng ôn nhu, sau đó nói tiếp : “ tiếp tục, ngươi có thể nói ‘ xin lỗi vị cô nương này, tại hạ… xxxxx…’ vậy đó!” Doãn Y Điệp kết luận : “ phải rất thích ngươi thì người ta mới dùng hết lòng mình bày tỏ với ngươi, không nhận cũng không sao nhưng tuyệt đối đừng đạp lên tấm lòng của người ta, biết không?!”
“ Biết…” Lãnh Ngạo Phong cái hiểu cái không gật đầu
“ Ngoan!!” Doãn Y Điệp hài lòng gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai của y, thật ra nàng định vỗ đầu của hắn, nhưng là hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng… vỗ không tới nha +_+
Lãnh Ngạo Phong : ( +_+ )
Thời gian, lại tiếp tục bình thản trôi, thêm hai tuần trôi qua
Doãn Y Điệp đếm số trừng gà mình dành dùm bấy lâu nay, cũng khá nhiều, gần hai trăm quả, để lại ba mươi quả ở nhà dùng, còn lại một trăm bảy mươi quả, giá bán trên thị trường là một văn tiền một quả trứng gà, một trăm bảy mươi quả trị giá một trăm bảy mươi văn tiền, haizz!! Quá ít
Lại đem mấy hủ rau dưa hôm trước nàng muối chua, một hũ chừng năm cân có thể bán được hai mươi văn tiền, mười hủ được hai trăm văn tiền, chậc! vẫn không đủ nhiều
Doãn Y Điệp nhíu mi, cổ đại a, kiếm tiền là một việc khó khăn, tiểu thuyết xuyên không thường nói một nữ từ hiện đại, dùng nhiều thủ đoạn, đùng một cái trở thành thủ phủ cả nước, còn nàng… lao động cực khổ mấy tháng trời, kiếm chưa đủ một lượng bạc nha. Doãn Y Điệp nhìn quanh khắp nhà, còn cái gì có thể thu nhập thêm tiền?!
A, đúng rồi, dây xích tay, sao nàng lại quên nhỉ?! Doãn Y Điệp vào phòng lấy ra một cái giỏ nhỏ đựng đầy giây xích tay, chỉ dùng những sợi chỉ thô, kim tuyến đủ loại kết thành vòng tay, tuy không quý giá, nhưng được cái tinh xảo, độc nhất vô nhị ở cổ đại này, đây là thủ công ở hiện đại nàng học được, nhưng dây xích tay hoa văn hình thù xinh đẹp, nhiều hình dáng, lúc trước rảnh rỗi nàng thường ngồi không làm mấy cái này, vậy mà cũng nhiều như vậy, xem nào cũng gần hai trăm cái, mỗi cái bán trung bình năm văn tiền, ai da! Cũng kiếm được một ngàn văn tiền, nha! Bấy nhiêu tiền cũng đủ nàng tiêu dùng được hai tháng rồi.
Doãn Y Điệp tủm tỉm cười, tâm trạng tốt thêm mấy phần, nghĩ bạc trắng, thật là hứng khởi, hứng khởi, dù sao cũng là số tiền đầu tiên, nàng chuẩn bị kiếm được ở cổ đại thôi ^^
“ Lãnh Ngạo Phong…” nghĩ là làm, Doãn Y Điệp lên tiếng. Lãnh Ngạo Phong ngay lập tức xuất hiện, nhìn Doãn Y Điệp, như đang đợi nàng lên tiếng. Doãn Y Điệp cười hớn hở : “ mau chuẩn bị xe, chúng ta vào chợ bán đồ”. Lãnh Ngạo Phong gật đầu, quay người ra sau vườn, dẫn ngưu xe, chịu thôi! Nông thôn hiếm có hộ nào có xe ngựa nha, sau đó y mới định thần lại, ra chợ bán đồ?? Cô nương đó, sẽ không bắt y…. bán đồ đi?!!
Rất tiếc, điều mà Lãnh Ngạo Phong nghĩ đến, là sự thật, Doãn Y Điệp ngồi trên xe ngưu, Lãnh Ngạo Phong đánh xe, sau khi sắp xếp đồ bên trong ổn thỏa, Doãn Y Điệp cũng chui ra ngoài, ngồi bên cạnh Lãnh Ngạo Phong, không quên nhắc nhở : “ ngươi lát nữa, ta nói gì làm đó, không được trái lệnh”
“ Ân…!!” Lãnh Ngạo Phong nhận mệnh gật đầu, ăn nhờ, uống nhờ, tá túc nhờ, cho nên phải nghe lời, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà a
“ Hắc hắc…” Doãn Y Điệp cười cười, đưa mắt nhìn khuôn mặt của Lãnh Ngạo Phong, âm thầm cười to, hô hô… nàng quên mất, nam sắc có bên cạnh, sao không lợi dụng tài nguyên nha, nàng phải làm gian thương, phải tăng giá, nhất định phải bán đứng nam sắc của hắn, kiếm một mớ tiền mới được
Lãnh Ngạo Phong bị Doãn Y Điệp nhìn sợ đến mức nổi cả da gà, y cứng ngắc hỏi : “ sao… vậy?!!”
“ Ha hả, không có gì, tiểu Phong Phong a… ngươi hảo hảo hiểu hiện, ta sẽ có thưởng cho ngươi ^^” Doãn Y Điệp đắc ý nói
Lãnh Ngạo Phong : *_*
Một canh giờ sau, mục đích của nàng đã đến
Chợ ^^
Nhìn chợ của thị trấn, buôn bán đồ sộ tấp nập, ầm ỹ tiếng rao, kẻ bán người mau, qua qua lại lại, hết sức náo nhiệt
Tìm một góc của của chợ, Lãnh Ngạo Phong mạng hàng xuống, để một bên, Doãn Y Điệp chỉ đạo cách sắp xếp, cuối cùng cũng hình thành được một gian hàng nhỏ.
“ Đến, ngươi bây giờ rao hàng đi…” Doãn Y Điệp nói
“ Rao hàng?!” Lãnh Ngạo Phong cứng ngắc hỏi lại
“ Đúng vậy…” Doãn Y Điệp gật đầu
Lãnh Ngạo Phong mấp máy miệng, sau đó mím môi thật chặt, thất bại….!!
Thà bảo y đi ra sa trường đánh trận, còn dễ dàng hơn làm việc này
“ Ngu ngốc!” Doãn Y Điệp bĩu môi, nếu không phải bên má phải của nàng, có một đạo vết sẹo, nàng cũng không cần hắn bán hàng đâu. Thật là số khổ, chả hiểu sao nàng lại nhập hồn vào một cái xác mà khuôn mặt có sẹo nhỉ? Thật ra nàng không ngại vấn đề này, nhưng là bị mọi người chăm chú nhìn, thật sự không thích chút nào
Nhưng là không đợi Doãn Y Điệp nói tiếp, đã có người đến đây hỏi mua hàng, là một mỹ thiếu phụ. Khụ! Hắc hắc, con mồi đã đến, nhất định là vì nam sắc đây
“ Vị xinh đẹp tỷ tỷ này, muốn mua gì nha?!” Doãn Y Điệp nhoẻn miệng cười, nhanh chóng chào đón vị khách hàng đầu tiên. Vị thiếu phụ nghe vậy, bật cười khanh khách, nói : “ này rổ trứng gà, bao nhiêu tiền”
“ Không mắt, một rỗ năm mươi trứng, năm mươi văn, tặng luôn cho tỷ tỷ cái rỗ, dễ cầm…” Doãn Y Điệp nhanh miệng nói
“ Được rồi, ta lấy” nói xong đưa tiền cho Doãn Y Điệp, còn không quên liếc mắt vài cái nhìn Lãnh Ngạo Phong, cười tủm tỉm : “ vị tiểu ca này thật tuấn! là ca ca của ngươi?!”
“ Đúng vậy đúng vậy, chúng ta là huynh muội, sống nương tựa lẫn nhau…” Doãn Y Điệp nhận tiền, cười đến híp cả mắt, chỉ cần có tiền thì làm cha con nàng cũng nhận huống chi là huynh muội ^^
“ A, mấy cái này thật tinh xảo, tiểu muội muội này bán sao?!” vị thiếu phụ nhìn cái giả chứa đầy dây xích tay, hiếu kỳ hỏi. Doãn Y Điệp vội gật đầu : “ cái này là ta biên chế, tỷ tỷ, nhìn rất tinh xảo đi, tốn công sức lắm nha, một cái mười văn, tỷ mua năm cái, tặng cho tỷ thêm một cái”
“ Tuy tinh xảo, nhưng hơi mắc…” vị thiếu phụ nhíu mày
“ Không đâu a, chỉ mười văn mà thôi, tỷ tỷ nhìn quý phái như vậy… nhất định là xem thường mấy cái này rồi…” Doãn Y Điệp vuốt mông ngựa
“ Được rồi, ta lấy năm cái, lại đưa thêm năm mươi văn tiền” sau đó lưu luyến nhìn Lãnh Ngạo Phong một chút, xoay người chạy đi. Doãn Y Điệp liên tục nói đa tạ
Rồi thêm vài người khách, dần dần khách đông hơn, đa số là thiếu nữ vì cái khuôn mặt của Lãnh Ngạo Phong mà đến, có người lại vì dây xích tay tinh xảo mà đến…, Doãn Y Điệp tiếp tục ‘ôn nhu dụ ngọt’ giăng bẫy chết người, lừa thêm không ít khách nhân, mới đó thoáng chốc, đã bán sạch, còn không ít người đến hỏi dây xích tay đâu
Doãn Y Điệp nhìn một đống tiền trên tay, cười đến mặt mày rạng rỡ
Hắc hắc, nàng suy tính lần này đi kiếm được khoảng một ngàn ba trăm bảy mươi văn tiền, không ngờ lại thu được đến hai ngàn hai trăm ba mươi hai văn tiền, thật là thu nhập lớn, thu nhập lớn a.
Lãnh Ngạo Phong từ đầu đến cuối, nhìn Doãn Y Điệp từ kinh ngạc, đến chết lặng, hắn không ngờ nàng lại….. +_+ có máu gian thương như vậy a, chưa kể đến còn lợi dụng khuôn mặt của hắn để câu khách nữa chứ, thật là =’=
“ Tiểu Phong Phong a, lần này làm tốt lắm, chút ta đi mua thịt ăn, lần này có thể thoải mái ăn thịt rồi…” Doãn Y Điệp nói, hết sức nghiêm túc. Từ lúc này đến cổ địa cho đến nay, số lần ăn thịt có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, ở trong thôn rất nghèo, mọi người chỉ dăm ba bữa cơm rau dưa, có người cả năm mới ăn một lần thịt, ai biểu ở trấn này, thịt thật là mắc, một cân thịt đến tám mươi văn tiền, tức là dùng tám mươi cái trứng gà mới đổi lấy một miếng thịt, ai chẳng tiếc cho nên không dám ăn nha
Ngay đến cả nàng, cũng đã lâu chưa nếm qua mùi vị thịt chính cống đâu, lần này nàng phải mua thịt về nướng ăn mới được
Lãnh Ngạo Phong : +_+
Hai người đi quanh chợ, mua hai cân thịt cùng một ít nguyên vật liệu, sau đó lên xe ngưu quay về thôn
Doãn Y Điệp mang đồ ăn vào bếp, nhanh chóng chuẩn bị, âm thầm hừ ca, hôm nay cuối cùng cũng đã có một bữa ăn ngon lành rồi
Rất nhanh, nguyên vật liệu đã chuẩn bị xong, Doãn Y Điệp lên tiếng gọi : “ Lãnh Ngạo Phong, chúng ta ăn cơm!” Lãnh Ngạo Phong bước vào, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thật ra… cũng đã hai tháng rồi, y chưa ăn miếng thịt nào +_+
“ Đây là cái gì?!” Lãnh Ngạo Phong chỉ vào mớ nguyên liệu hỏi
“ Thịt tươi ướp gia vị, rau cải đắng, một ít dưa chua, ngồi xuống, chứng ta vừa nướng thịt vừa ăn…” Doãn Y Điệp nói
Thế là, hai người bắt đầu với bữa tiệc thịt nướng của mình, hai cân thịt, một mớ rau cải cùng hai chén cơm trắng, hai người điều ăn thật no, miệng đầy mỡ
“ Haizz!! Thật đã ghiền…” Doãn Y Điệp than thở : “ có lẽ nên kiếm thêm chút tiền, để mỗi ngày có thịt ăn, mới là chính đạo”
Lãnh Ngạo Phong âm thầm gật đầu, sau đó lại nói : “ ta… có thể đi săn thú”
“ Thôi, không cần..!!” Doãn Y Điệp lắc đầu : “ gần đây mấy ngọn núi, mấy năm nay bị săn bắn cạn kiệt cả rồi, ngươi vào đó chắc cũng chả thu hoạch bao nhiêu, tốt nhất cứ giúp ta cày đất trồng rau dưa, làm dưa muối bán kiếm tiền mới là tốt nhất”
“ Ân…” Lãnh Ngạo Phong gật đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.