Chương 13: ÍCH KỶ – ĐỐI MẶT
Nam Cung Dao
26/12/2015
Thế giới cảm xúc của nhân loại, là một mớ rối rắm và hỗn độn, mà chưa có
một nhà thông thái nào có thể phân tích tường tận hết được +_+
Mâu thuẫn đến phức tạp, thế giới nội tâm của một người, như là một bức tranh muôn màu, vô cùng vô tận, không thể khai phá hết được nét đẹp, và cả sự u tối trong nó……. =”=
Ba ngày hôm sau, đoàn người Tư Đồ Thiên trở về, nhìn thấy Doãn Y Điệp, đầu tiên Nguyệt Thiên Âm đã vội vã hỏi han rồi : “ Y Y, đến sớm vậy nha!” Nói xong còn không quên quay qua quay lại như đang tìm kiếm người nào đó. Doãn Y Điệp cười tủm tỉm nhìn y, nói : “ Sí Hiểu lại có chuyện ra ngoài rồi”
“ Nga!” Nguyệt Thiên Âm ão não lên tiếng, nhưng rất nhanh thay vào đó là nét mặt bí hiểm của một con hồ ly, hoàn toàn đánh vỡ dung mạo phong hoa tuyệt đại của một trích tiên công tử như thường ngày, y nhìn Doãn Y Điệp, thần bí nói : “ Ta nói Y Y nha, ta đã điều tra được một chuyện động trời….”
Doãn Y Điệp nhíu mày, sau đó nhìn Tư Đồ Thiên cùng Trầm Vu Nhã, nói : “ Tư Đồ đại ca, mau đưa Nhã tỷ tỷ vào trong nghỉ ngơi đi”. Tư Đồ Thiên gật đầu, Trầm Vu Nhã nhìn Doãn Y Điệp, nở nụ cười, nữ nhân này vẻ ngoài xinh đẹp nay lại sắp làm mẹ, như được phủ thêm một cổ khí chất ôn nhuận như nước càng khiến cho nàng thêm ba phần thành thục ôn nhu. Doãn Y Điệp mỉm cười đáp lại, không nói nhưng cũng đã thấu hiểu đối phương….
“ Đi theo ta…” nhìn hai ngươi kia về phòng rồi, Doãn Y Điệp mới tiếp tục đáp lời Nguyệt Thiên Âm. Nguyệt Thiên Âm sờ sờ mũi, đi theo sau, một chút oán giận, thật là giúp nàng một chuyện lớn như vậy, lại không một lời cảm ơn nha, còn hung hung nữa chứ, ôi chao! Y Y, càng ngày càng có xu hướng bạo lực phát triển rồi
Vừa bước vào phòng, Doãn Y Điệp không nhanh không chậm rót cho Nguyệt Thiên Âm một cốc trà, đưa cho y sau đó nói tiếp : “ ngươi điều tra được chuyện gì?!” Thái độ bình thản như thường nhưng Nguyệt Thiên Âm biết, nữ tử này càng tỏ ra bình thản thì trong lòng của nàng càng rối rắm không yên. Cũng không dư thừa tâm tư đùa giỡn, Nguyệt Thiên Âm uống một ngụm trà, mới bắt đầu câu chuyện : “ ta điều tra chuyện của hơn ba năm về trước, tình hình không mấy khả quan, mọi chuyện dường như được ai đó bảo thủ bí mật tốt lắm….”
Nguyệt Thiên Âm đặt cốc trà xuống bàn, chăm chú nhìn tử y nữ tử trước mặt, một thoáng trầm ngâm : “ Y Y, nếu không phải ngày ấy ta tình cờ nghe được câu chuyện kia, ta nghĩ cuộc điều tra này sẽ chẳng có hồi kết”. Doãn Y Điệp thở dài : “ Thiên Âm, ngươi lại dong dài”
“ Ai da! Ta chỉ là cảm thán chút thôi mà” Nguyệt Thiên Âm nhún nhún vai nói
“ Y Y, nàng không thắc mắc được câu chuyện ta nghe được sao?!”
“ Chẳng phải ta đang nghe đó thôi?!”
“ Y Y nha!…” Nguyệt Thiên Âm buồn bực không thôi, y nói : “ cách đây hơn ba năm trước, thời gian khi nàng bị người hại, khi đó tam vương gia hắn….” nói đến đây Nguyệt Thiên Âm cố gắng kéo hơi thật dài nhưng không thấy chút nôn nóng của nữ tử đang ngồi trước mặt y, Nguyệt Thiên Âm thất bại nói tiếp : “ khi ấy, hắn bị thương nặng, nghe nói cửu tử nhất sinh…”
“ Hắn bị thương nặng?!” Doãn Y Điệp hỏi lại
“ Đúng vậy…” Nguyệt Thiên Âm gật đầu : “ không sai, ta đã tìm hiểu kỹ việc này, không thể lầm được, nghe nói vết thương trí mạng đó đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo trên người hắn đâu?!”
“ Nếu như nàng nói, hắn hại nàng, nhưng là cùng lúc đó hắn lại bị thương hôn mê, sao lại có thể ra tay hại nàng được?! hơn nữa động cơ là đâu?! Nếu không thương thì có thể hòa khí chấm dứt mà, hà tất phải làm như vậy đúng không?!” Nguyệt Thiên Âm phân tích, không phải là hắn nói tốt cho Lãnh Ngạo Phong nhưng là hắn không mong Y Điệp sẽ vì những hiểu lầm này khiến cho bản thân của mình bế tắc một đời
Doãn Y Điệp không nói
Thiên Âm nói không sai, với cá tính của hắn, nếu không yêu nhất định sẽ thẳng thắng không quanh co lòng vòng làm nhiều chuyện như thế, nhưng mà… nàng vốn chẳng phải nàng. Nàng không phải người ở thế giới này, nàng là một cô gái bình thường ở thế kỷ hai mốt, đến nơi đây, vào thân xác của nữ tử không rõ lai lịch này, sau này nàng mới rõ, thân xác này đây…… lại là….
“ Vết thương của hắn…. là ai gây ra?!” Doãn Y Điệp hỏi, với võ công của hắn, người khiến hắn bị thương đến cửu tử nhất sinh ấy, có thể đếm trên đầu ngón tay, sao hắn lại có thể bất cẩn khiến cho bản thân mình bị thương như thế được?! Nguyệt Thiên Âm im lặng, một thoáng ấp úng, muốn nói ra nhưng lại có chút khó xử, không biết làm sao
“ Ngươi cứ nói đi…” Doãn Y Điệp lạnh nhạt nói
“ Là….. nàng…” Nguyệt Thiên Âm cắn răng nói, dài đau không bằng đoản đâu, một lần giải quyết hết tất cả, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới như vậy sẽ tốt hơn. Doãn Y Điệp nghe vậy, một thoáng giật mình kinh ngạc, mở to mắt nhìn Nguyệt Thiên Âm, thanh âm khàn khàn : “ nói bậy….”
“ Ta… làm sao có thể… hại hắn….” Doãn Y Điệp khẽ mím môi
“ Ta cũng không tin….” Nguyệt Thiên Âm thở dài “ nhưng chính tai ta nghe thấy đại vương gia Lãnh Tuyệt Nhiên nói như vậy, không thể lầm được. Hôm đó ta đang ở tửu lâu uống rượu tình cờ nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ, vốn không phải chuyện của ta nhưng ta thấy đại vương gia cùng nhị vương gia đang ở đó cho nên tò mò nghe lén….” Nói đến đây, Nguyệt Thiên Âm không được tự nhiên nói tiếp : “ ta thấy hai vị vương gia cùng với một cô nương tranh cãi, hình như vị cô nương đó là biểu muội của hai vị vương gia này….”
“ Cố Thanh U?!” Doãn Y Điệp nói
“ A?! ừ… đúng rồi, Thanh U.., đại vương gia gọi cô nương đó như vậy”. Nguyệt Thiên Âm gật đầu, nói tiếp : “ qua nội dung nói chuyện của họ, đại khái là vị Cố tiểu thư kia uống rượu nháo không chịu trở về, hai vị vương gia đến khuyên bảo nhưng không hiểu sao phát ra tranh chấp, nội dung lộn xộn nhưng ta nghe được mấy điều. Thứ nhất năm xưa, người bị thương Lãnh Ngạo Phong là nàng, khiến cho hắn gần chết, thứ hai là khi nàng mất tích, Lãnh Ngạo Phong hôn mê khi tỉnh dậy phát điên tìm kiếm, lục tung cả Băng Hồ nhưng không thấy người, nghe nói sau chuyện đó hắn bị thêm một tràng bệnh nặng, suýt báo danh dưới Diêm vương điện, thứ ba là… năm đó nàng…. Bị trúng cổ, không ý thức được chuyện gì cho nên ra tay ngộ thương Lãnh Ngạo Phong. Còn điều cuối cùng là…. Thân phận của nàng….”
“ Là nữ nhi của tội thần….” Doãn Y Điệp cười nhạt…
“ Nàng biết?!” Nguyệt Thiên Âm giật mình
Doãn Y Điệp vươn tay vuốt nhẹ cốc trà, động tác cứ liên tục, ánh mắt một thoáng sâu thăm thẳm, đồng tử đen như mực, huyền bí…
“ Nàng định làm sao?!” Nguyệt Thiên Âm chần chừ hỏi
Doãn Y Điệp khẽ nhắm mắt thật chặt, hàng chân mày thanh tú cau lại, nặng nề…
“ Ta thật ra, từ trước đến nay…. Không có nghi ngờ việc hắn ra tay sát hại ta…” Doãn Y Điệp chậm rãi nói
“ Vậy… tại sao nàng?!” Nguyệt Thiên Âm khó hiểu hỏi, tâm của nữ nhân sâu hơn đáy bể a, bây giờ y cũng đã hiểu câu nói này rồi. Doãn Y Điệp cười khổ : “ ta chỉ là hận hắn, không thể bảo vệ được hài tử của ta mà thôi…”
“ Một nam nhân, ngay đến cả người mình yêu cũng bảo vệ không được, sao có thể nói hai tiếng yêu thương. Nhưng là….” Doãn Y Điệp bật cười chua chát : “ ta biết là vậy, nhưng cứ luôn khăng khăng một mực hắn ra tay hại ta, vì ta cần tìm một lý do để phát tiết, một lý do để…. Tiếp tục còn sống….cho nên ta cứ luôn huyễn hoặc bản thân mình, là hắn không cần ta…..”
Nhưng là, Doãn Y Điệp nhìn đôi bàn tay của mình, một thoáng hoảng thần : “ ngươi lại nói, chính ta dùng đôi tay này đâm hắn… ta phải làm thế nào bây giờ?!”
“ Y Y…” Nguyệt Thiên Âm há miệng thở dốc
“ Khi đó ta hôn mê, loáng thoáng ta nghe được đối thoại của một nam một nữ, trong tầm mắt mơ hồ khi ấy của ta, nam nhân đó… thật giống hắn, thanh âm cũng tương tự. Ta nghe hắn nói….”
“ Ta là nữ nhi của kẻ đã hại chết cả gia đình của Tô gia, mà Tô Hiểu Nguyệt, lại là người hắn yêu…. Cho nên hắn muốn ta chết không được, sống không xong”
“ Khi ấy, ta rất đau rất đau…. Ta muốn mở mắt thật to nhìn kỹ nam nhân đó nhưng vô lực, văng vẳng cũng là thanh âm quen thuộc đó….”
“ Cho đến khi, ta trầm mình trong băng hồ, cái lạnh buốt xương, hít thở không thông, trong đầu của ta, văng vẳng cũng chỉ là thanh âm lạnh như băng đó thôi…”
“ Cho nên, vì thế… nàng luôn cho rằng, hắn… là Lãnh Ngạo Phong…” Nguyệt Thiên Âm thở dài hỏi
“ Không có, ta vẫn không tin, nam nhân mặt ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp kia lại là kẻ như vậy, cho nên sau khi sinh tiểu búp bê, ta cho người điều tra”
“ Quả thật, ta… là nữ nhi của Sở gia, tên gọi Sở Điệp Y”
“ Quả thật, Sở gia đã hại chết cả nhà Tô gia, mà rất không may, Tô Hiểu Nguyệt, thất tiểu thư của Tô gia, cũng bị mất mạng trong vụ án mạng năm đó”
“ Tô Hiểu Nguyệt….” Doãn Y Điệp khe khẽ cười…. ba chữ này, rất quen thuộc, sao nàng lại không rõ, khi nhắc đến nữ nhân này, ánh mắt của Lãnh Ngạo Phong tràn đầy hoài niệm cùng lưu luyến.
“ Mọi chuyện thật trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến cho ta không thể không tin, nhưng là….” Doãn Y Điệp nhìn Nguyệt Thiên Âm bi ai cười : “ nhưng là dù vậy, ta vẫn luôn tin tưởng hắn…. ngươi nói, ta có phải hay không rất ngốc a?!”
“ Không! Nàng làm vậy là rất đúng….” Nguyệt Thiên Âm nói : “ Y Y, mà ta biết, yêu hận rõ ràng, tuyệt đối không lụy tình, nắm được buông được, dù sao đi nữa, phen cá cược này, nàng thắng không phải sao?! Lãnh Ngạo Phong, chẳng phải không phụ nàng là gì?!”
“ Vậy còn hài tử của ta, ta… lại phải tìm ai báo thù bây giờ?!” Doãn Y Điệp mê mang hỏi. Nguyệt Thiên Âm có chút dở khóc dở cười : “ thật là, Y Y! sao nàng cứ cố chấp chuyện này thế, hài tử… chẳng phải nàng còn có tiểu búp bê sao, sao cứ luôn để tâm đến quá khứ đâu, chuyện đã qua rồi, hà tất phải khư khư một mực, sống chẳng phải là hướng về ngày mai sao?!”
“ Nhưng là ta… không cam tâm..!” Doãn Y Điệp nhẹ giọng nỉ non
“ Thật ra, Y Y! nàng đối với Lãnh Ngạo Phong, chẳng thể ra tay được đó thôi, đừng tự lừa mình dối người, nàng luôn biết người hại hài tử không phải hắn nhưng một mực nhận định là hắn hại hài tử, một mực hận hắn, chẳng qua là vì….” Nguyệt Thiên Âm một thoảng thở dài
“ Vì là hắn, cho nên nàng mới an tâm hận, an tâm… giao mọi cảm xúc yêu hận của mình cho hắn, an tâm để cho nàng phát tiết nỗi lòng…”
Doãn Y Điệp sững người, suy sụp nằm xuống bàn, chợt cười
Bật cười thành tiếng, tiếu dung mang chút khùng cuồng….
“ Ha hả….”
Cuối cùng thì, cái cớ tốt đẹp, lớp mặt nạ hoàn hảo nàng xây dựng suốt ba năm nay, chỉ một câu nói bâng quơ thôi cũng đủ đập nát ra cả rồi….
Đúng vậy! chỉ có hắn, nàng mới an tâm đi yêu, an tâm đi hận
Chỉ có hắn mới khiến cho nàng tùy hứng, khiến cho nàng yếu đuối trốn tránh sự thật
Chẳng qua, là lấy cớ, lấy cớ hết mà thôi
Không dám đối mặt hiện thực, lấy hận để che dấu tất cả, lấy trả thù làm vỏ bọc, chẳng qua chỉ là vì không dám đối mặt hiện thực, người hắn yêu…. Không phải là nàng, mà là… Tô Hiểu Nguyệt…
Nàng, là một kẻ ích kỷ, một kẻ gần như cố chấp cuồng trong tình ái, người nàng yêu, tuyệt đối từ đầu đến cuối không thể để tâm bất cứ nữ nhân khác, dù là trong quá khứ, dù là người đã khuất. Thà không có, thà là hủy diệt, chứ nàng tuyệt đối không chấp nhận có một hình bóng nào khác trong trái tim của hắn
Cho nên, nàng chọn lựa hận hắn
Hận! sẽ không vì hắn trong lòng có người khác mà day dứt không nguôi
Hận! sẽ không vì hắn bối rối, lo âu
Nhưng là nàng phát hiện, hận và yêu, yêu và hận, cũng thế mà thôi, điều vì hắn mà cõi lòng chao đảo
Cho nên lại một lần nữa nàng trốn tránh, nàng chọn lựa không yêu không hận, không quen biết hắn…
Nàng, tàn nhẫn, nàng không phải là người tốt, không phải là một nữ tử ôn nhu mà hắn thích
Thực ra nàng, rất ích kỷ, ích kỷ đến mức cũng khiến cho nàng ghê tởm bản thân mình
Doãn Y Điệp bật cười, chua xót, đắng chát, nhưng nước mắt lại một lần không thể rơi….
Nguyệt Thiên Âm, vươn tay vỗ vỗ vai của Doãn Y Điệp, nhẹ giọng an ủi : “ Y Y, con người ai chẳng ích kỷ….”
“ Cảm xúc của nhân loại từ xưa đến nay, vừa mâu thuẫn lại vừa phức tạp, dũng cảm lên Y Y, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, vết thương không động đến, cứ như vậy đau âm ỹ, nhưng nếu mạnh tay trị liệu, dù đau từng khúc ruột nhưng sẽ lành thôi”
“ Vết sẹo… cũng sẽ còn…” Doãn Y Điệp cười khổ
“ Thì có sao đâu, sẹo cũng là sẹo mà thôi, mờ nhạt, năm tháng qua đi, nhắc đến nó, chẳng qua cũng chỉ là một chút hồi ức, thẳng thắng đối mặt, mới là chọn lựa tốt nhất, đừng trốn tránh, không vì nàng cũng vì tiểu búp bê, chẳng lẽ nàng muốn tiểu hài tử không có phụ thân sao?!”
“ Nhưng ta vẫn chưa tìm ra kẻ đã hại ta khi xưa ấy, cho nên không thể bứt dây động rừng…” Doãn Y Điệp lắc đầu. Nếu như bây giờ nàng hòa hảo với hắn chẳng khác gì địch ở trong tối nàng ở ngoài sáng, như vậy nàng sẽ bị động. Hơn nữa…
Doãn Y Điệp than khẽ : “ năm xưa, đế hậu vốn không thích ta, bây giờ quay lại chỉ là khó xử hắn mà thôi, lúc trước hắn vì ta không ít lần cùng đế hậu tranh cãi đâu”. Nói đến đây, bất giác khóe môi cong lên nét cười thản nhiên
“ Vậy là nàng….” Nguyệt Thiên Âm cười cười
“ Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi” Doãn Y Điệp cười khẽ nói
“ Ách!” Nguyệt Thiên Âm sờ sờ cái mũi, gượng gạo không nói
“ Thiên Âm, ngươi nói hắn thật ngốc, có phải không?!” Doãn Y Điệp đột ngột hỏi một câu như vậy, khiến cho Nguyệt Thiên Âm một thoáng mờ mịt
“ Rõ ràng có thể nói với ta, năm ấy là ta ra tay ngộ thương hắn, vì cớ gì hắn không nói đâu?!” Doãn Y Điệp thở dài
“ Có lẽ, hắn không muốn này áy náy…” Nguyệt Thiên Âm lí giải
“ Chính vì hắn cứ luôn một mực yên lặng gánh chịu như vậy, ta mới… không thích. Yêu thương là chuyện của hai người, phải cả hai cùng gành vác, một mình cắn răng chịu đựng, đến cuối cùng, chẳng phải tâm của hai người, cách một xa sao?!”
“ Nam nhân chẳng phải nên bảo vệ nữ nhân ?!” Nguyệt Thiên Âm khó hiểu hỏi lại
Doãn Y Điệp lắc đầu : “ nữ nhân cũng có thể làm hậu thuẫn kiên cố cho nam nhân”
Nguyệt Thiên Âm gãi gãi đầu “ cái này ta không rõ lắm, mỗi người một lý tưởng, nhưng không phải ai cũng có dũng khí đối mặt nhau tỏ rõ tâm ý, cứ sợ nhiều thứ, không phải ai cũng dễ dàng đối mặt hiện thực vì con người luôn có xu hướng né tránh đau khổ, sợ đau đớn khi đụng đến vết thương của mình, có lẽ vì vậy mà khoảng cách người với người, cứ ngày một xa”
“ Đúng vậy!!” Doãn Y Điệp khe khẽ thở dài, nàng cũng luôn trốn trách sao lại trách hắn không dám đối mặt cùng nàng.…
Mâu thuẫn đến phức tạp, thế giới nội tâm của một người, như là một bức tranh muôn màu, vô cùng vô tận, không thể khai phá hết được nét đẹp, và cả sự u tối trong nó……. =”=
Ba ngày hôm sau, đoàn người Tư Đồ Thiên trở về, nhìn thấy Doãn Y Điệp, đầu tiên Nguyệt Thiên Âm đã vội vã hỏi han rồi : “ Y Y, đến sớm vậy nha!” Nói xong còn không quên quay qua quay lại như đang tìm kiếm người nào đó. Doãn Y Điệp cười tủm tỉm nhìn y, nói : “ Sí Hiểu lại có chuyện ra ngoài rồi”
“ Nga!” Nguyệt Thiên Âm ão não lên tiếng, nhưng rất nhanh thay vào đó là nét mặt bí hiểm của một con hồ ly, hoàn toàn đánh vỡ dung mạo phong hoa tuyệt đại của một trích tiên công tử như thường ngày, y nhìn Doãn Y Điệp, thần bí nói : “ Ta nói Y Y nha, ta đã điều tra được một chuyện động trời….”
Doãn Y Điệp nhíu mày, sau đó nhìn Tư Đồ Thiên cùng Trầm Vu Nhã, nói : “ Tư Đồ đại ca, mau đưa Nhã tỷ tỷ vào trong nghỉ ngơi đi”. Tư Đồ Thiên gật đầu, Trầm Vu Nhã nhìn Doãn Y Điệp, nở nụ cười, nữ nhân này vẻ ngoài xinh đẹp nay lại sắp làm mẹ, như được phủ thêm một cổ khí chất ôn nhuận như nước càng khiến cho nàng thêm ba phần thành thục ôn nhu. Doãn Y Điệp mỉm cười đáp lại, không nói nhưng cũng đã thấu hiểu đối phương….
“ Đi theo ta…” nhìn hai ngươi kia về phòng rồi, Doãn Y Điệp mới tiếp tục đáp lời Nguyệt Thiên Âm. Nguyệt Thiên Âm sờ sờ mũi, đi theo sau, một chút oán giận, thật là giúp nàng một chuyện lớn như vậy, lại không một lời cảm ơn nha, còn hung hung nữa chứ, ôi chao! Y Y, càng ngày càng có xu hướng bạo lực phát triển rồi
Vừa bước vào phòng, Doãn Y Điệp không nhanh không chậm rót cho Nguyệt Thiên Âm một cốc trà, đưa cho y sau đó nói tiếp : “ ngươi điều tra được chuyện gì?!” Thái độ bình thản như thường nhưng Nguyệt Thiên Âm biết, nữ tử này càng tỏ ra bình thản thì trong lòng của nàng càng rối rắm không yên. Cũng không dư thừa tâm tư đùa giỡn, Nguyệt Thiên Âm uống một ngụm trà, mới bắt đầu câu chuyện : “ ta điều tra chuyện của hơn ba năm về trước, tình hình không mấy khả quan, mọi chuyện dường như được ai đó bảo thủ bí mật tốt lắm….”
Nguyệt Thiên Âm đặt cốc trà xuống bàn, chăm chú nhìn tử y nữ tử trước mặt, một thoáng trầm ngâm : “ Y Y, nếu không phải ngày ấy ta tình cờ nghe được câu chuyện kia, ta nghĩ cuộc điều tra này sẽ chẳng có hồi kết”. Doãn Y Điệp thở dài : “ Thiên Âm, ngươi lại dong dài”
“ Ai da! Ta chỉ là cảm thán chút thôi mà” Nguyệt Thiên Âm nhún nhún vai nói
“ Y Y, nàng không thắc mắc được câu chuyện ta nghe được sao?!”
“ Chẳng phải ta đang nghe đó thôi?!”
“ Y Y nha!…” Nguyệt Thiên Âm buồn bực không thôi, y nói : “ cách đây hơn ba năm trước, thời gian khi nàng bị người hại, khi đó tam vương gia hắn….” nói đến đây Nguyệt Thiên Âm cố gắng kéo hơi thật dài nhưng không thấy chút nôn nóng của nữ tử đang ngồi trước mặt y, Nguyệt Thiên Âm thất bại nói tiếp : “ khi ấy, hắn bị thương nặng, nghe nói cửu tử nhất sinh…”
“ Hắn bị thương nặng?!” Doãn Y Điệp hỏi lại
“ Đúng vậy…” Nguyệt Thiên Âm gật đầu : “ không sai, ta đã tìm hiểu kỹ việc này, không thể lầm được, nghe nói vết thương trí mạng đó đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo trên người hắn đâu?!”
“ Nếu như nàng nói, hắn hại nàng, nhưng là cùng lúc đó hắn lại bị thương hôn mê, sao lại có thể ra tay hại nàng được?! hơn nữa động cơ là đâu?! Nếu không thương thì có thể hòa khí chấm dứt mà, hà tất phải làm như vậy đúng không?!” Nguyệt Thiên Âm phân tích, không phải là hắn nói tốt cho Lãnh Ngạo Phong nhưng là hắn không mong Y Điệp sẽ vì những hiểu lầm này khiến cho bản thân của mình bế tắc một đời
Doãn Y Điệp không nói
Thiên Âm nói không sai, với cá tính của hắn, nếu không yêu nhất định sẽ thẳng thắng không quanh co lòng vòng làm nhiều chuyện như thế, nhưng mà… nàng vốn chẳng phải nàng. Nàng không phải người ở thế giới này, nàng là một cô gái bình thường ở thế kỷ hai mốt, đến nơi đây, vào thân xác của nữ tử không rõ lai lịch này, sau này nàng mới rõ, thân xác này đây…… lại là….
“ Vết thương của hắn…. là ai gây ra?!” Doãn Y Điệp hỏi, với võ công của hắn, người khiến hắn bị thương đến cửu tử nhất sinh ấy, có thể đếm trên đầu ngón tay, sao hắn lại có thể bất cẩn khiến cho bản thân mình bị thương như thế được?! Nguyệt Thiên Âm im lặng, một thoáng ấp úng, muốn nói ra nhưng lại có chút khó xử, không biết làm sao
“ Ngươi cứ nói đi…” Doãn Y Điệp lạnh nhạt nói
“ Là….. nàng…” Nguyệt Thiên Âm cắn răng nói, dài đau không bằng đoản đâu, một lần giải quyết hết tất cả, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới như vậy sẽ tốt hơn. Doãn Y Điệp nghe vậy, một thoáng giật mình kinh ngạc, mở to mắt nhìn Nguyệt Thiên Âm, thanh âm khàn khàn : “ nói bậy….”
“ Ta… làm sao có thể… hại hắn….” Doãn Y Điệp khẽ mím môi
“ Ta cũng không tin….” Nguyệt Thiên Âm thở dài “ nhưng chính tai ta nghe thấy đại vương gia Lãnh Tuyệt Nhiên nói như vậy, không thể lầm được. Hôm đó ta đang ở tửu lâu uống rượu tình cờ nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ, vốn không phải chuyện của ta nhưng ta thấy đại vương gia cùng nhị vương gia đang ở đó cho nên tò mò nghe lén….” Nói đến đây, Nguyệt Thiên Âm không được tự nhiên nói tiếp : “ ta thấy hai vị vương gia cùng với một cô nương tranh cãi, hình như vị cô nương đó là biểu muội của hai vị vương gia này….”
“ Cố Thanh U?!” Doãn Y Điệp nói
“ A?! ừ… đúng rồi, Thanh U.., đại vương gia gọi cô nương đó như vậy”. Nguyệt Thiên Âm gật đầu, nói tiếp : “ qua nội dung nói chuyện của họ, đại khái là vị Cố tiểu thư kia uống rượu nháo không chịu trở về, hai vị vương gia đến khuyên bảo nhưng không hiểu sao phát ra tranh chấp, nội dung lộn xộn nhưng ta nghe được mấy điều. Thứ nhất năm xưa, người bị thương Lãnh Ngạo Phong là nàng, khiến cho hắn gần chết, thứ hai là khi nàng mất tích, Lãnh Ngạo Phong hôn mê khi tỉnh dậy phát điên tìm kiếm, lục tung cả Băng Hồ nhưng không thấy người, nghe nói sau chuyện đó hắn bị thêm một tràng bệnh nặng, suýt báo danh dưới Diêm vương điện, thứ ba là… năm đó nàng…. Bị trúng cổ, không ý thức được chuyện gì cho nên ra tay ngộ thương Lãnh Ngạo Phong. Còn điều cuối cùng là…. Thân phận của nàng….”
“ Là nữ nhi của tội thần….” Doãn Y Điệp cười nhạt…
“ Nàng biết?!” Nguyệt Thiên Âm giật mình
Doãn Y Điệp vươn tay vuốt nhẹ cốc trà, động tác cứ liên tục, ánh mắt một thoáng sâu thăm thẳm, đồng tử đen như mực, huyền bí…
“ Nàng định làm sao?!” Nguyệt Thiên Âm chần chừ hỏi
Doãn Y Điệp khẽ nhắm mắt thật chặt, hàng chân mày thanh tú cau lại, nặng nề…
“ Ta thật ra, từ trước đến nay…. Không có nghi ngờ việc hắn ra tay sát hại ta…” Doãn Y Điệp chậm rãi nói
“ Vậy… tại sao nàng?!” Nguyệt Thiên Âm khó hiểu hỏi, tâm của nữ nhân sâu hơn đáy bể a, bây giờ y cũng đã hiểu câu nói này rồi. Doãn Y Điệp cười khổ : “ ta chỉ là hận hắn, không thể bảo vệ được hài tử của ta mà thôi…”
“ Một nam nhân, ngay đến cả người mình yêu cũng bảo vệ không được, sao có thể nói hai tiếng yêu thương. Nhưng là….” Doãn Y Điệp bật cười chua chát : “ ta biết là vậy, nhưng cứ luôn khăng khăng một mực hắn ra tay hại ta, vì ta cần tìm một lý do để phát tiết, một lý do để…. Tiếp tục còn sống….cho nên ta cứ luôn huyễn hoặc bản thân mình, là hắn không cần ta…..”
Nhưng là, Doãn Y Điệp nhìn đôi bàn tay của mình, một thoáng hoảng thần : “ ngươi lại nói, chính ta dùng đôi tay này đâm hắn… ta phải làm thế nào bây giờ?!”
“ Y Y…” Nguyệt Thiên Âm há miệng thở dốc
“ Khi đó ta hôn mê, loáng thoáng ta nghe được đối thoại của một nam một nữ, trong tầm mắt mơ hồ khi ấy của ta, nam nhân đó… thật giống hắn, thanh âm cũng tương tự. Ta nghe hắn nói….”
“ Ta là nữ nhi của kẻ đã hại chết cả gia đình của Tô gia, mà Tô Hiểu Nguyệt, lại là người hắn yêu…. Cho nên hắn muốn ta chết không được, sống không xong”
“ Khi ấy, ta rất đau rất đau…. Ta muốn mở mắt thật to nhìn kỹ nam nhân đó nhưng vô lực, văng vẳng cũng là thanh âm quen thuộc đó….”
“ Cho đến khi, ta trầm mình trong băng hồ, cái lạnh buốt xương, hít thở không thông, trong đầu của ta, văng vẳng cũng chỉ là thanh âm lạnh như băng đó thôi…”
“ Cho nên, vì thế… nàng luôn cho rằng, hắn… là Lãnh Ngạo Phong…” Nguyệt Thiên Âm thở dài hỏi
“ Không có, ta vẫn không tin, nam nhân mặt ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp kia lại là kẻ như vậy, cho nên sau khi sinh tiểu búp bê, ta cho người điều tra”
“ Quả thật, ta… là nữ nhi của Sở gia, tên gọi Sở Điệp Y”
“ Quả thật, Sở gia đã hại chết cả nhà Tô gia, mà rất không may, Tô Hiểu Nguyệt, thất tiểu thư của Tô gia, cũng bị mất mạng trong vụ án mạng năm đó”
“ Tô Hiểu Nguyệt….” Doãn Y Điệp khe khẽ cười…. ba chữ này, rất quen thuộc, sao nàng lại không rõ, khi nhắc đến nữ nhân này, ánh mắt của Lãnh Ngạo Phong tràn đầy hoài niệm cùng lưu luyến.
“ Mọi chuyện thật trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến cho ta không thể không tin, nhưng là….” Doãn Y Điệp nhìn Nguyệt Thiên Âm bi ai cười : “ nhưng là dù vậy, ta vẫn luôn tin tưởng hắn…. ngươi nói, ta có phải hay không rất ngốc a?!”
“ Không! Nàng làm vậy là rất đúng….” Nguyệt Thiên Âm nói : “ Y Y, mà ta biết, yêu hận rõ ràng, tuyệt đối không lụy tình, nắm được buông được, dù sao đi nữa, phen cá cược này, nàng thắng không phải sao?! Lãnh Ngạo Phong, chẳng phải không phụ nàng là gì?!”
“ Vậy còn hài tử của ta, ta… lại phải tìm ai báo thù bây giờ?!” Doãn Y Điệp mê mang hỏi. Nguyệt Thiên Âm có chút dở khóc dở cười : “ thật là, Y Y! sao nàng cứ cố chấp chuyện này thế, hài tử… chẳng phải nàng còn có tiểu búp bê sao, sao cứ luôn để tâm đến quá khứ đâu, chuyện đã qua rồi, hà tất phải khư khư một mực, sống chẳng phải là hướng về ngày mai sao?!”
“ Nhưng là ta… không cam tâm..!” Doãn Y Điệp nhẹ giọng nỉ non
“ Thật ra, Y Y! nàng đối với Lãnh Ngạo Phong, chẳng thể ra tay được đó thôi, đừng tự lừa mình dối người, nàng luôn biết người hại hài tử không phải hắn nhưng một mực nhận định là hắn hại hài tử, một mực hận hắn, chẳng qua là vì….” Nguyệt Thiên Âm một thoảng thở dài
“ Vì là hắn, cho nên nàng mới an tâm hận, an tâm… giao mọi cảm xúc yêu hận của mình cho hắn, an tâm để cho nàng phát tiết nỗi lòng…”
Doãn Y Điệp sững người, suy sụp nằm xuống bàn, chợt cười
Bật cười thành tiếng, tiếu dung mang chút khùng cuồng….
“ Ha hả….”
Cuối cùng thì, cái cớ tốt đẹp, lớp mặt nạ hoàn hảo nàng xây dựng suốt ba năm nay, chỉ một câu nói bâng quơ thôi cũng đủ đập nát ra cả rồi….
Đúng vậy! chỉ có hắn, nàng mới an tâm đi yêu, an tâm đi hận
Chỉ có hắn mới khiến cho nàng tùy hứng, khiến cho nàng yếu đuối trốn tránh sự thật
Chẳng qua, là lấy cớ, lấy cớ hết mà thôi
Không dám đối mặt hiện thực, lấy hận để che dấu tất cả, lấy trả thù làm vỏ bọc, chẳng qua chỉ là vì không dám đối mặt hiện thực, người hắn yêu…. Không phải là nàng, mà là… Tô Hiểu Nguyệt…
Nàng, là một kẻ ích kỷ, một kẻ gần như cố chấp cuồng trong tình ái, người nàng yêu, tuyệt đối từ đầu đến cuối không thể để tâm bất cứ nữ nhân khác, dù là trong quá khứ, dù là người đã khuất. Thà không có, thà là hủy diệt, chứ nàng tuyệt đối không chấp nhận có một hình bóng nào khác trong trái tim của hắn
Cho nên, nàng chọn lựa hận hắn
Hận! sẽ không vì hắn trong lòng có người khác mà day dứt không nguôi
Hận! sẽ không vì hắn bối rối, lo âu
Nhưng là nàng phát hiện, hận và yêu, yêu và hận, cũng thế mà thôi, điều vì hắn mà cõi lòng chao đảo
Cho nên lại một lần nữa nàng trốn tránh, nàng chọn lựa không yêu không hận, không quen biết hắn…
Nàng, tàn nhẫn, nàng không phải là người tốt, không phải là một nữ tử ôn nhu mà hắn thích
Thực ra nàng, rất ích kỷ, ích kỷ đến mức cũng khiến cho nàng ghê tởm bản thân mình
Doãn Y Điệp bật cười, chua xót, đắng chát, nhưng nước mắt lại một lần không thể rơi….
Nguyệt Thiên Âm, vươn tay vỗ vỗ vai của Doãn Y Điệp, nhẹ giọng an ủi : “ Y Y, con người ai chẳng ích kỷ….”
“ Cảm xúc của nhân loại từ xưa đến nay, vừa mâu thuẫn lại vừa phức tạp, dũng cảm lên Y Y, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, vết thương không động đến, cứ như vậy đau âm ỹ, nhưng nếu mạnh tay trị liệu, dù đau từng khúc ruột nhưng sẽ lành thôi”
“ Vết sẹo… cũng sẽ còn…” Doãn Y Điệp cười khổ
“ Thì có sao đâu, sẹo cũng là sẹo mà thôi, mờ nhạt, năm tháng qua đi, nhắc đến nó, chẳng qua cũng chỉ là một chút hồi ức, thẳng thắng đối mặt, mới là chọn lựa tốt nhất, đừng trốn tránh, không vì nàng cũng vì tiểu búp bê, chẳng lẽ nàng muốn tiểu hài tử không có phụ thân sao?!”
“ Nhưng ta vẫn chưa tìm ra kẻ đã hại ta khi xưa ấy, cho nên không thể bứt dây động rừng…” Doãn Y Điệp lắc đầu. Nếu như bây giờ nàng hòa hảo với hắn chẳng khác gì địch ở trong tối nàng ở ngoài sáng, như vậy nàng sẽ bị động. Hơn nữa…
Doãn Y Điệp than khẽ : “ năm xưa, đế hậu vốn không thích ta, bây giờ quay lại chỉ là khó xử hắn mà thôi, lúc trước hắn vì ta không ít lần cùng đế hậu tranh cãi đâu”. Nói đến đây, bất giác khóe môi cong lên nét cười thản nhiên
“ Vậy là nàng….” Nguyệt Thiên Âm cười cười
“ Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi” Doãn Y Điệp cười khẽ nói
“ Ách!” Nguyệt Thiên Âm sờ sờ cái mũi, gượng gạo không nói
“ Thiên Âm, ngươi nói hắn thật ngốc, có phải không?!” Doãn Y Điệp đột ngột hỏi một câu như vậy, khiến cho Nguyệt Thiên Âm một thoáng mờ mịt
“ Rõ ràng có thể nói với ta, năm ấy là ta ra tay ngộ thương hắn, vì cớ gì hắn không nói đâu?!” Doãn Y Điệp thở dài
“ Có lẽ, hắn không muốn này áy náy…” Nguyệt Thiên Âm lí giải
“ Chính vì hắn cứ luôn một mực yên lặng gánh chịu như vậy, ta mới… không thích. Yêu thương là chuyện của hai người, phải cả hai cùng gành vác, một mình cắn răng chịu đựng, đến cuối cùng, chẳng phải tâm của hai người, cách một xa sao?!”
“ Nam nhân chẳng phải nên bảo vệ nữ nhân ?!” Nguyệt Thiên Âm khó hiểu hỏi lại
Doãn Y Điệp lắc đầu : “ nữ nhân cũng có thể làm hậu thuẫn kiên cố cho nam nhân”
Nguyệt Thiên Âm gãi gãi đầu “ cái này ta không rõ lắm, mỗi người một lý tưởng, nhưng không phải ai cũng có dũng khí đối mặt nhau tỏ rõ tâm ý, cứ sợ nhiều thứ, không phải ai cũng dễ dàng đối mặt hiện thực vì con người luôn có xu hướng né tránh đau khổ, sợ đau đớn khi đụng đến vết thương của mình, có lẽ vì vậy mà khoảng cách người với người, cứ ngày một xa”
“ Đúng vậy!!” Doãn Y Điệp khe khẽ thở dài, nàng cũng luôn trốn trách sao lại trách hắn không dám đối mặt cùng nàng.…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.