Chương 10: MÔNG LUNG
Nam Cung Dao
26/12/2015
Bởi lẽ, dù là thân tình, hữu tình, chỉ có trái tim… mới có thể cảm nhận được
Không là bằng mắt, bằng tai….
Có những thứ ta nhìn, ta nghe… vốn … không phải là sự thật….
“ Biểu ca, biểu ca…. huynh nói với cha mẹ giúp muội, muội không muốn lấy Tô Văn….” Cố Thanh U chạy vội đến bên Lãnh Ngạo Phong, tay ôm lấy cánh tay của y, mếu máo nói, hai mắt của nàng đẫm lệ mông lung, nhìn bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương, thật dễ dàng kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân a. Đáng tiếc là nàng chọn nhầm đối tượng, với một kẻ chả hiểu bốn từ thương hương tiếc ngọc là gì như Lãnh Ngạo Phong, làm sao có thể động dung cho được?!
“ Cố Thanh U, muội cũng đã đến lúc phải gả chồng rồi…” Lãnh Ngạo Phong không nhanh không chậm nói, thái độ bình thản, lạnh nhạt. Cố Thanh U giương mắt nhìn Lãnh Ngạo Phong, u oán nói : “ biểu ca, huynh biết rõ, muội…”
Lãnh Ngạo Phong nhíu mày, giữ khoảng cách với Cố Thanh U, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, thanh âm hờ hững vô tình : “ đâu có liên quan đến ta”. Cố Thanh U khẽ nhắm mắt, một hàng thanh lệ lăn dài trên má, thanh âm run rẫy : “ biểu ca, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, chẳng lẽ… ngay có một chút thích huynh cũng không cho muội sao, muội có cái gì không tốt?!”
Lãnh Ngạo Phong buồn bực thở dài, sao bất cứ nữ tử nào cũng hỏi y câu đó?! Nhìn Cố Thanh U, có chút không kiên nhẫn nói : “ trong mắt ta, nữ tử nào cũng như nhau, vậy thôi”. Ngoại trừ nàng ấy, trong mắt y, nữ nhân nào cũng thế, đẹp hay xấu cũng vậy, tốt hay không tốt cũng chẳng sao, không liên quan gì đến y
Chính vì y quá lạnh nhạt vô tình như thế, mới càng khiến cho nhiều nữ nhân quấn quýt si mê
Chính vì y hờ hững không quan tâm như vậy, mới càng khiến cho không biết bao hồng nhan vì y tương tư không nguôi
Có thể nói, Lãnh Ngạo Phong là tàn nhẫn
Cũng có thể nói, Lãnh Ngạo Phong là một khối đầu gỗ, không hơn….
“ Hảo hảo, huynh được lắm, trong mắt huynh ngoài nữ tử Doãn Y Điệp kia, huynh chẳng còn để ý đến ai đúng không?! Nàng ta có gì tốt, chỉ là một nữ nhân xấu xí….” Cố Thanh U thét lên, thanh âm chói tai, bao nhiêu uất ức phẫn nộ bấy nhiêu năm dùng hết thể lực rống to, tràn đầy cừu hận, hai mắt như nảy lửa. Lãnh Ngạo Phong cười lạnh nhìn Cố Thanh U, ánh mắt lãnh như băng khiến cho nàng ta một thoáng cứng người lại nhưng vẫn quật cường đối diện cùng nam nhân khiến cho nàng vừa hận vừa yêu nhiều năm như vậy. Lãnh Ngạo Phong lên tiếng : “ Cố Thanh U, muội biết rõ, bản thân ta ghét nhất chính là điều gì, đúng không?!”
Cố Thanh U cười dài nhìn Lãnh Ngạo Phong, giọng nói hốt nhiên điêu linh không thể tả, man mác bi ai : “ đúng vậy… huynh đủ nhẫn tâm, nhưng chúng ta ít ra cũng cùng lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, huynh…. Không thể giúp ta, dù chỉ một lần sao?!”
“ Tô Văn là người tốt…” Lãnh Ngạo Phong nói : “ và hắn ta cũng có tình cảm với muội, muội còn không hài lòng điều gì?!”
“ Muội căn bản là không thích hắn ta…” Cố Thanh U mím môi quát khẽ : “ ta …. Ta đã có người trong lòng, không thể thích được một ai khác”. Lãnh Ngạo Phong nhàn nhạt nói : “ chỉ cần người đó không phải là ta, ta có thể giúp muội…”
Cố Thanh U cúi đầu, mái tóc đen huyền rũ xuống, thê lương….
“ Cố Thanh U, giữa chúng ta không có kết quả…” Lãnh Ngạo Phong cười nhạt, lời nói này y đã nói rất nhiều năm nhưng vị biểu muội này của y, chấp niệm nhiều năm hơn y tưởng
“ Vì sao?!” và mỗi lần y hỏi câu này, Cố Thanh U cũng điều hỏi lại một câu như thế
“ Vì sao?! muội chẳng lẽ không rõ….” Lãnh Ngạo Phong cười khẽ, ánh mắt một thoáng ôn nhu nhìn về phía trước
“ Doãn Y Điệp đã chết, đã chết từ ba năm về trước, sao huynh vẫn cố chấp như vậy..” Cố Thanh U rầu rĩ nói. Lãnh Ngạo Phong gầm nhẹ : “ câm miệng, ai nói với muội là nàng ấy đã chết?!” Cố Thanh U giật mình, cắn răng nhìn Lãnh Ngạo Phong, hai tay nắm chặt lấy vạc áo, giận dữ vấn : “ vậy thì tại sao suốt ba năm nàng ta vẫn không quay trở lại?!”
“ Ai nói nàng ấy không quay trở lại…” Lãnh Ngạo Phong cười nhẹ
“ Huynh…” Cố Thanh U mắt mở lớn, có chút không dám tin, hai chân vô thức lui ra đằng sau, không thể nào, không thể nào như thế được, làm sao quay về được đâu, nữ tử đó, chẳng phải đã chết rồi sao?!…
“ Ha hả…” Cố Thanh U bật cười lớn tiếng : “ biểu ca, a biểu ca… ta cứ nghĩ huynh có bao nhiêu chân tình, nhưng là chẳng phải huynh cũng chịu không nổi tìm thế thân đó sao?! nữ tử mà lần trước trên thuyền, huynh vẫn cho rằng là Doãn Y Điệp năm xưa sao?! chỉ là vì nữ tử đó tên là Doãn Y Điệp, là vì nữ tử đó thích vận tử y?!…”
Nhìn biểu muội của mình vừa cười vừa khóc, Lãnh Ngạo Phong hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, y lạnh nhạt nhìn Cố Thanh U, sau đó xoay người bước đi, thanh âm lạnh lùng. Cố Thanh U thất thần nhìn bóng dáng cao lớn của nam tử, quanh tai nàng, còn văng vẳng thanh âm của nam tử, y nói : “ trên thế gian này, Doãn Y Điệp, chỉ có một!!”
Cố Thanh U hoảng thần, nước mắt cứ liên tục rơi như mưa, đưa tay lau đi lệ trên má, cũng vô ích, tầm mắt mờ mịt dần. Nàng oán, nàng hận… lại không biết phát tiết đi đâu
Doãn Y Điệp, Doãn Y Điệp…
Tại sao lại xuất hiện đâu?!
Nếu như, nếu như…. Nữ nhân ấy chưa từng xuất hiện thì tốt quá
Ít ra, huynh ấy cũng sẽ không động tâm với bất kỳ một ai…
Cố Thanh U bật cười, tiếu dung đắng chát như vậy….
Chiếc khăn tay đưa trước mặt nàng, Cố Thanh U ngẩng đầu lên, một thoáng giật mình
Tử y nữ tử, tóc đen bay múa, tiếu dung như có như không còn treo trên môi, con con ngươi tĩnh mịch, đen láy
“ Ngươi…” Cố Thanh U hoảng hốt
“ Cô nương, không sao chứ?!” Doãn Y Điệp cười nhẹ nói, thần tình hết sức bình thản. Cố Thanh U mím môi hất ra chiếc khăn tay của nữ tử, cười lạnh : “ không cần ngươi quan tâm”. Nữ nhân này chính là nữ nhân trên thuyền mà biểu ca khăng khăng một mực là người kia đi, rõ ràng không phải khuôn mặt này, vì cớ gì biểu ca lại cố chấp như thế đâu?!
Doãn Y Điệp nhún nhún vai, xoay người rời đi, đôi con ngươi một mảnh lạnh lùng, khóe miệng câu lên, tà mị như yêu
“ Ngươi,… có thật là… Doãn Y Điệp..” Cố Thanh U hỏi, nội tâm không khống chế được bối rối nhưng nét mặt không mấy biểu lộ. Biểu ca từ trước đến giờ không bao giờ nói bừa điều gì, vậy… vậy nếu như nữ tử này quả thật là Doãn Y Điệp thì…. Thì lần này nàng ta về đây, là để trả thù sao
“ Doãn Y Điệp, là tên của ta…” Doãn Y Điệp đáp : “ còn Doãn Y Điệp mà các ngươi muốn tìm, ta không biết”
Vị biểu muội này, lúc trước, nàng gặp không ít lần, lúc nào cũng chạy theo sau Lãnh Ngạo Phong, cảm tình đối với Lãnh Ngạo Phong không chỉ là bình thường cố chấp. Lúc nào cũng tỏ vẻ đáng yêu điềm đạm, yếu yếu nhược nhược rất chọc cho người khác yêu thương nhưng nàng lại không thể thích được
Nàng cảm thấy, nữ tử này rất đáng sợ, chẳng qua vẻ mặt bên ngoài che dấu mà thôi, đôi khi từ ánh mắt của vị biểu muội này, nàng đọc được, âm hiểm, giả dối. Doãn Y Điệp nàng, từ trước đến nay, lòng người dù nàng không thấu hết được nhưng cũng không đến nỗi ngốc không biết được ai tốt ai xấu
Bởi lẽ, dù là thân tình, hữu tình, chỉ có trái tim… mới có thể cảm nhận được
Không là bằng mắt, bằng tai….
Có những thứ ta nhìn, ta nghe… vốn … không phải là sự thật….
Doãn Y Điệp sững người, tim co rút lại, đau đớn
Những thứ ta nhìn, ta nghe…. Có đôi khi…. Cũng… không phải là…sự thật….
Bước chân hoảng loạn, như muốn chạy trốn khỏi nơi này, Doãn Y Điệp nhanh chóng bước đi, rồi sau đó như không khống chế được lòng mình mà chạy
Vương phủ, rất lớn, tầm nhìn của nàng, một thoáng mông lung, cũng không để ý nhiều đến như vậy, chỉ biết chạy về phía trước
Nàng cần, một nơi an tĩnh, đúng vậy…. thật an tĩnh để suy nghĩ lại mọi việc
Chợt, ngã nhào trong vòng tay ấm áp của ai đó, Doãn Y Điệp mới thu hồi lại biểu cảm hoảng hốt của mình. Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Doãn Y Điệp lùi về sau vài bước nhưng là đã bị người kia kéo lại, ôm thật chặt, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng là vòng tay đó càng ghì chặt hơn, khiến cho nàng phát đau
“ Một chút thôi….” Y lên tiếng, thanh âm có chút gì đó đượm buồn : “ lâu như vậy…. ta chỉ muốn, ôm nàng… cứ như vậy, dù chỉ một lát…”
Tay, buông xuống….
Ánh mắt của nàng, một thoáng phức tạp, vùng vẫy nhiều lắm, cũng hóa thành than khẽ, bất đắc dĩ
“ Vương gia” nàng lên tiếng
“ Ân” hắn đáp
“ Ta có điểm nào giống người mà ngài tìm?!” Doãn Y Điệp buông mi hỏi, rõ ràng thay đổi cả khuôn mặt chẳng phải sao, lúc trước khi sư phụ giải độc cho nàng, khôi phục dung mạo, khi nàng nhìn gương mặt của mình qua gương cũng không khỏi giật mình, có sự khác biệt quá lớn, ngay đến cả nàng cũng phải tập một thời gian mới quen được khuôn mặt của mình
Lãnh Ngạo Phong cười khẽ : “ bởi vì, chỉ có nàng, mới khiến cho ta, cảm thấy bối rối đến như vậy”
Y, từ nhỏ đến lớn, đã học xong cách, kiểm soát tình cảm của mình, tốt lắm
Tốt đến mức, người đời nói y vô tình, phụ vương mẫu hậu cùng các huynh muội nói y lãnh tâm
Nhưng là, chỉ có đứng trước mặt nàng, y mới giống một người bình thường, có chút lo âu, chút nóng ruột, chút vui sướng, chút gì đó buồn phiền,…. Ngũ vị nhân sinh, vì gặp được nàng y mới có thể cảm nhận được
Doãn Y Điệp chợt bật cười, đẩy nhẹ Lãnh Ngạo Phong ra, tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, nâng mắt nhìn y, lên tiếng : “ cách biểu lộ tình cảm của ngài, cũng thật khác thường”
Y mất mát nhìn nàng, hơi ấm của nàng, nhanh như vậy lại biến mất, khẽ thở dài : “ nàng biết rõ, ta… vốn không biết cách biểu lộ tâm tình của mình”
“ Vương gia, nếu như ta nói đến đây là để lấy tính mạng của ngài thì sao?!” Doãn Y Điệp mở to mắt nhìn nam nhân đối diện mình, như đùa như thật. Nàng, muốn báo thù cho hài tử của nàng, một mạng đổi một mạng, nhưng là nàng phát hiện, nàng lại không nỡ ra tay. Doãn Y Điệp muốn phỉ nhổ bản thân mình một phen, đúng là ngu ngốc, tại sao nàng còn cảm thấy luyến tiếc hắn đâu?!
Cảm tình của con người, thật là phức tạp, có đôi khi ngay cả chính bản thân nàng, cũng không rõ mình nghĩ gì muốn gì nữa?!
“ Nàng… sẽ luyến tiếc, ta.. luôn biết!” Lãnh Ngạo Phong bật cười, rồi than khẽ
Ta, còn nhiều điều vẫn chưa làm
Ta, còn chưa cùng nàng thành thân
Ta, còn nhìn nàng đủ lâu, chưa ôm nàng đủ thỏa mãn
Vậy, thì làm sao có thể chết được đâu…..
Doãn Y Điệp thở dài : “ ta cứ nghĩ ngài sẽ nói, sẽ sẵn sàng chết vì ta chứ?!” Nam nhân này quả thật chẳng biết nói lời ngon tiếng ngọt, thật uổng công trước đây nàng bày hắn nhiều cách như vậy, đúng là đầu gỗ một khối, ngốc như thế sao lúc trước nàng lại thích hắn đâu, chẳng lẽ nàng trời sinh tự ngược, nam nhân phong lưu phóng khoáng không thích lại thích một khối băng di động, cộng thêm mặt than, đầu gỗ ngu ngốc?!
“ Nàng thừa nhận… mình là Doãn Y Điệp…” Lãnh Ngạo Phong vui mừng nói
Vô nghĩa, Doãn Y Điệp đầu đầy hắc tuyến, chẳng phải ngay từ đầu hắn cứ khăng khăng một mực là nàng, dù nàng có phủ nhận bao nhiêu lần cũng vô ích, hà tất dấu diếm làm gì, cũng không rãnh hơi mà phản bác hắn nhiều lần
“ Đúng vậy, thì đã sao?!” Doãn Y Điệp nhún nhún vai : “ quả thật là ta, nhiều năm như vậy, bây giờ mới gặp lại, trước chưa hỏi, bây giờ hỏi không biết có muộn không, xin hỏi vương gia, mấy năm nay ngài vẫn sống tốt chứ?!”
“ Không tốt…” Lãnh Ngạo Phong thành thực khai báo
“ Vậy a, ta sống tốt lắm, có ăn có mặc, lại có nhiều mỹ nam vây quanh, thêm một tiểu bảo bảo khả ái, lại có thêm lão ngoan đồng suốt ngày quấy phá, cuộc sống rất thú vị…” Doãn Y Điệp cười cười : “ mà vương gia, năm nay ngài cũng hai mươi bốn, gần hai lăm rồi đi, vẫn một mình, không có nữ nhân bên cạnh, là ngài kén cá chọn canh hay là bị ế vậy?!”
“ Nàng…” Lãnh Ngạo Phong dở khóc dở cười, có chút xấu hổ, hắn… mà bị ế sao?! dù hắn không để ý nhưng bên ngoài, trong tam huynh đệ, hắn chẳng phải tối được nữ nhân hoan nghênh sao?! chỉ có nàng coi hắn không đáng một đồng mà thôi, hắn còn nhớ rất rõ lúc trước nàng nói mẫu người nàng thích là giống đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh a, làm hắn phải đề phòng một thời gian dài như vậy
Doãn Y Điệp cười trừ, vươn tay vỗ vỗ vai của hắn, bộ dạng như là bằng hữu tốt, cảm thán nói : “ mà cũng đúng, một khối đầu gỗ ngu ngốc, chẳng hiểu lòng nữ nhân, lại thêm tính cách lạnh như băng như vậy, làm gì có nữ nhân nào chịu được lãnh khí của ngài?!” Doãn Y Điệp một lần nữa lại cảm thấy khâm phục dũng khí của mình, sao lúc trước lại thích y cho được?! giờ nghĩ lại nếu như lúc đó hắn không thích nàng, không chừng kết cục cũng như những nữ nhân hiện giờ đi, hắn thuộc dạng ra tay vốn chẳng thương hoa tiếc ngọc mà
“ Có ta để ý đến ngài ấy…” một thanh âm từ bên ngoài xen vào, thật sự náo nhiệt a, thanh âm của nữ chủ nhân ấy, rất dễ nghe, rõ ràng là một mỹ nhân bại hoại thôi. Doãn Y Điệp nhìn nữ nhân bước chân thướt tha từ từ tiến lại gần hai người. Xem nào, đây chẳng phải là mỹ nhân đi cùng đế hậu hôm trước sao?! mỹ nhân này tên gọi là… uhm! Chẳng nhớ nỗi
Không là bằng mắt, bằng tai….
Có những thứ ta nhìn, ta nghe… vốn … không phải là sự thật….
“ Biểu ca, biểu ca…. huynh nói với cha mẹ giúp muội, muội không muốn lấy Tô Văn….” Cố Thanh U chạy vội đến bên Lãnh Ngạo Phong, tay ôm lấy cánh tay của y, mếu máo nói, hai mắt của nàng đẫm lệ mông lung, nhìn bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương, thật dễ dàng kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân a. Đáng tiếc là nàng chọn nhầm đối tượng, với một kẻ chả hiểu bốn từ thương hương tiếc ngọc là gì như Lãnh Ngạo Phong, làm sao có thể động dung cho được?!
“ Cố Thanh U, muội cũng đã đến lúc phải gả chồng rồi…” Lãnh Ngạo Phong không nhanh không chậm nói, thái độ bình thản, lạnh nhạt. Cố Thanh U giương mắt nhìn Lãnh Ngạo Phong, u oán nói : “ biểu ca, huynh biết rõ, muội…”
Lãnh Ngạo Phong nhíu mày, giữ khoảng cách với Cố Thanh U, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, thanh âm hờ hững vô tình : “ đâu có liên quan đến ta”. Cố Thanh U khẽ nhắm mắt, một hàng thanh lệ lăn dài trên má, thanh âm run rẫy : “ biểu ca, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, chẳng lẽ… ngay có một chút thích huynh cũng không cho muội sao, muội có cái gì không tốt?!”
Lãnh Ngạo Phong buồn bực thở dài, sao bất cứ nữ tử nào cũng hỏi y câu đó?! Nhìn Cố Thanh U, có chút không kiên nhẫn nói : “ trong mắt ta, nữ tử nào cũng như nhau, vậy thôi”. Ngoại trừ nàng ấy, trong mắt y, nữ nhân nào cũng thế, đẹp hay xấu cũng vậy, tốt hay không tốt cũng chẳng sao, không liên quan gì đến y
Chính vì y quá lạnh nhạt vô tình như thế, mới càng khiến cho nhiều nữ nhân quấn quýt si mê
Chính vì y hờ hững không quan tâm như vậy, mới càng khiến cho không biết bao hồng nhan vì y tương tư không nguôi
Có thể nói, Lãnh Ngạo Phong là tàn nhẫn
Cũng có thể nói, Lãnh Ngạo Phong là một khối đầu gỗ, không hơn….
“ Hảo hảo, huynh được lắm, trong mắt huynh ngoài nữ tử Doãn Y Điệp kia, huynh chẳng còn để ý đến ai đúng không?! Nàng ta có gì tốt, chỉ là một nữ nhân xấu xí….” Cố Thanh U thét lên, thanh âm chói tai, bao nhiêu uất ức phẫn nộ bấy nhiêu năm dùng hết thể lực rống to, tràn đầy cừu hận, hai mắt như nảy lửa. Lãnh Ngạo Phong cười lạnh nhìn Cố Thanh U, ánh mắt lãnh như băng khiến cho nàng ta một thoáng cứng người lại nhưng vẫn quật cường đối diện cùng nam nhân khiến cho nàng vừa hận vừa yêu nhiều năm như vậy. Lãnh Ngạo Phong lên tiếng : “ Cố Thanh U, muội biết rõ, bản thân ta ghét nhất chính là điều gì, đúng không?!”
Cố Thanh U cười dài nhìn Lãnh Ngạo Phong, giọng nói hốt nhiên điêu linh không thể tả, man mác bi ai : “ đúng vậy… huynh đủ nhẫn tâm, nhưng chúng ta ít ra cũng cùng lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, huynh…. Không thể giúp ta, dù chỉ một lần sao?!”
“ Tô Văn là người tốt…” Lãnh Ngạo Phong nói : “ và hắn ta cũng có tình cảm với muội, muội còn không hài lòng điều gì?!”
“ Muội căn bản là không thích hắn ta…” Cố Thanh U mím môi quát khẽ : “ ta …. Ta đã có người trong lòng, không thể thích được một ai khác”. Lãnh Ngạo Phong nhàn nhạt nói : “ chỉ cần người đó không phải là ta, ta có thể giúp muội…”
Cố Thanh U cúi đầu, mái tóc đen huyền rũ xuống, thê lương….
“ Cố Thanh U, giữa chúng ta không có kết quả…” Lãnh Ngạo Phong cười nhạt, lời nói này y đã nói rất nhiều năm nhưng vị biểu muội này của y, chấp niệm nhiều năm hơn y tưởng
“ Vì sao?!” và mỗi lần y hỏi câu này, Cố Thanh U cũng điều hỏi lại một câu như thế
“ Vì sao?! muội chẳng lẽ không rõ….” Lãnh Ngạo Phong cười khẽ, ánh mắt một thoáng ôn nhu nhìn về phía trước
“ Doãn Y Điệp đã chết, đã chết từ ba năm về trước, sao huynh vẫn cố chấp như vậy..” Cố Thanh U rầu rĩ nói. Lãnh Ngạo Phong gầm nhẹ : “ câm miệng, ai nói với muội là nàng ấy đã chết?!” Cố Thanh U giật mình, cắn răng nhìn Lãnh Ngạo Phong, hai tay nắm chặt lấy vạc áo, giận dữ vấn : “ vậy thì tại sao suốt ba năm nàng ta vẫn không quay trở lại?!”
“ Ai nói nàng ấy không quay trở lại…” Lãnh Ngạo Phong cười nhẹ
“ Huynh…” Cố Thanh U mắt mở lớn, có chút không dám tin, hai chân vô thức lui ra đằng sau, không thể nào, không thể nào như thế được, làm sao quay về được đâu, nữ tử đó, chẳng phải đã chết rồi sao?!…
“ Ha hả…” Cố Thanh U bật cười lớn tiếng : “ biểu ca, a biểu ca… ta cứ nghĩ huynh có bao nhiêu chân tình, nhưng là chẳng phải huynh cũng chịu không nổi tìm thế thân đó sao?! nữ tử mà lần trước trên thuyền, huynh vẫn cho rằng là Doãn Y Điệp năm xưa sao?! chỉ là vì nữ tử đó tên là Doãn Y Điệp, là vì nữ tử đó thích vận tử y?!…”
Nhìn biểu muội của mình vừa cười vừa khóc, Lãnh Ngạo Phong hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, y lạnh nhạt nhìn Cố Thanh U, sau đó xoay người bước đi, thanh âm lạnh lùng. Cố Thanh U thất thần nhìn bóng dáng cao lớn của nam tử, quanh tai nàng, còn văng vẳng thanh âm của nam tử, y nói : “ trên thế gian này, Doãn Y Điệp, chỉ có một!!”
Cố Thanh U hoảng thần, nước mắt cứ liên tục rơi như mưa, đưa tay lau đi lệ trên má, cũng vô ích, tầm mắt mờ mịt dần. Nàng oán, nàng hận… lại không biết phát tiết đi đâu
Doãn Y Điệp, Doãn Y Điệp…
Tại sao lại xuất hiện đâu?!
Nếu như, nếu như…. Nữ nhân ấy chưa từng xuất hiện thì tốt quá
Ít ra, huynh ấy cũng sẽ không động tâm với bất kỳ một ai…
Cố Thanh U bật cười, tiếu dung đắng chát như vậy….
Chiếc khăn tay đưa trước mặt nàng, Cố Thanh U ngẩng đầu lên, một thoáng giật mình
Tử y nữ tử, tóc đen bay múa, tiếu dung như có như không còn treo trên môi, con con ngươi tĩnh mịch, đen láy
“ Ngươi…” Cố Thanh U hoảng hốt
“ Cô nương, không sao chứ?!” Doãn Y Điệp cười nhẹ nói, thần tình hết sức bình thản. Cố Thanh U mím môi hất ra chiếc khăn tay của nữ tử, cười lạnh : “ không cần ngươi quan tâm”. Nữ nhân này chính là nữ nhân trên thuyền mà biểu ca khăng khăng một mực là người kia đi, rõ ràng không phải khuôn mặt này, vì cớ gì biểu ca lại cố chấp như thế đâu?!
Doãn Y Điệp nhún nhún vai, xoay người rời đi, đôi con ngươi một mảnh lạnh lùng, khóe miệng câu lên, tà mị như yêu
“ Ngươi,… có thật là… Doãn Y Điệp..” Cố Thanh U hỏi, nội tâm không khống chế được bối rối nhưng nét mặt không mấy biểu lộ. Biểu ca từ trước đến giờ không bao giờ nói bừa điều gì, vậy… vậy nếu như nữ tử này quả thật là Doãn Y Điệp thì…. Thì lần này nàng ta về đây, là để trả thù sao
“ Doãn Y Điệp, là tên của ta…” Doãn Y Điệp đáp : “ còn Doãn Y Điệp mà các ngươi muốn tìm, ta không biết”
Vị biểu muội này, lúc trước, nàng gặp không ít lần, lúc nào cũng chạy theo sau Lãnh Ngạo Phong, cảm tình đối với Lãnh Ngạo Phong không chỉ là bình thường cố chấp. Lúc nào cũng tỏ vẻ đáng yêu điềm đạm, yếu yếu nhược nhược rất chọc cho người khác yêu thương nhưng nàng lại không thể thích được
Nàng cảm thấy, nữ tử này rất đáng sợ, chẳng qua vẻ mặt bên ngoài che dấu mà thôi, đôi khi từ ánh mắt của vị biểu muội này, nàng đọc được, âm hiểm, giả dối. Doãn Y Điệp nàng, từ trước đến nay, lòng người dù nàng không thấu hết được nhưng cũng không đến nỗi ngốc không biết được ai tốt ai xấu
Bởi lẽ, dù là thân tình, hữu tình, chỉ có trái tim… mới có thể cảm nhận được
Không là bằng mắt, bằng tai….
Có những thứ ta nhìn, ta nghe… vốn … không phải là sự thật….
Doãn Y Điệp sững người, tim co rút lại, đau đớn
Những thứ ta nhìn, ta nghe…. Có đôi khi…. Cũng… không phải là…sự thật….
Bước chân hoảng loạn, như muốn chạy trốn khỏi nơi này, Doãn Y Điệp nhanh chóng bước đi, rồi sau đó như không khống chế được lòng mình mà chạy
Vương phủ, rất lớn, tầm nhìn của nàng, một thoáng mông lung, cũng không để ý nhiều đến như vậy, chỉ biết chạy về phía trước
Nàng cần, một nơi an tĩnh, đúng vậy…. thật an tĩnh để suy nghĩ lại mọi việc
Chợt, ngã nhào trong vòng tay ấm áp của ai đó, Doãn Y Điệp mới thu hồi lại biểu cảm hoảng hốt của mình. Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Doãn Y Điệp lùi về sau vài bước nhưng là đã bị người kia kéo lại, ôm thật chặt, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng là vòng tay đó càng ghì chặt hơn, khiến cho nàng phát đau
“ Một chút thôi….” Y lên tiếng, thanh âm có chút gì đó đượm buồn : “ lâu như vậy…. ta chỉ muốn, ôm nàng… cứ như vậy, dù chỉ một lát…”
Tay, buông xuống….
Ánh mắt của nàng, một thoáng phức tạp, vùng vẫy nhiều lắm, cũng hóa thành than khẽ, bất đắc dĩ
“ Vương gia” nàng lên tiếng
“ Ân” hắn đáp
“ Ta có điểm nào giống người mà ngài tìm?!” Doãn Y Điệp buông mi hỏi, rõ ràng thay đổi cả khuôn mặt chẳng phải sao, lúc trước khi sư phụ giải độc cho nàng, khôi phục dung mạo, khi nàng nhìn gương mặt của mình qua gương cũng không khỏi giật mình, có sự khác biệt quá lớn, ngay đến cả nàng cũng phải tập một thời gian mới quen được khuôn mặt của mình
Lãnh Ngạo Phong cười khẽ : “ bởi vì, chỉ có nàng, mới khiến cho ta, cảm thấy bối rối đến như vậy”
Y, từ nhỏ đến lớn, đã học xong cách, kiểm soát tình cảm của mình, tốt lắm
Tốt đến mức, người đời nói y vô tình, phụ vương mẫu hậu cùng các huynh muội nói y lãnh tâm
Nhưng là, chỉ có đứng trước mặt nàng, y mới giống một người bình thường, có chút lo âu, chút nóng ruột, chút vui sướng, chút gì đó buồn phiền,…. Ngũ vị nhân sinh, vì gặp được nàng y mới có thể cảm nhận được
Doãn Y Điệp chợt bật cười, đẩy nhẹ Lãnh Ngạo Phong ra, tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, nâng mắt nhìn y, lên tiếng : “ cách biểu lộ tình cảm của ngài, cũng thật khác thường”
Y mất mát nhìn nàng, hơi ấm của nàng, nhanh như vậy lại biến mất, khẽ thở dài : “ nàng biết rõ, ta… vốn không biết cách biểu lộ tâm tình của mình”
“ Vương gia, nếu như ta nói đến đây là để lấy tính mạng của ngài thì sao?!” Doãn Y Điệp mở to mắt nhìn nam nhân đối diện mình, như đùa như thật. Nàng, muốn báo thù cho hài tử của nàng, một mạng đổi một mạng, nhưng là nàng phát hiện, nàng lại không nỡ ra tay. Doãn Y Điệp muốn phỉ nhổ bản thân mình một phen, đúng là ngu ngốc, tại sao nàng còn cảm thấy luyến tiếc hắn đâu?!
Cảm tình của con người, thật là phức tạp, có đôi khi ngay cả chính bản thân nàng, cũng không rõ mình nghĩ gì muốn gì nữa?!
“ Nàng… sẽ luyến tiếc, ta.. luôn biết!” Lãnh Ngạo Phong bật cười, rồi than khẽ
Ta, còn nhiều điều vẫn chưa làm
Ta, còn chưa cùng nàng thành thân
Ta, còn nhìn nàng đủ lâu, chưa ôm nàng đủ thỏa mãn
Vậy, thì làm sao có thể chết được đâu…..
Doãn Y Điệp thở dài : “ ta cứ nghĩ ngài sẽ nói, sẽ sẵn sàng chết vì ta chứ?!” Nam nhân này quả thật chẳng biết nói lời ngon tiếng ngọt, thật uổng công trước đây nàng bày hắn nhiều cách như vậy, đúng là đầu gỗ một khối, ngốc như thế sao lúc trước nàng lại thích hắn đâu, chẳng lẽ nàng trời sinh tự ngược, nam nhân phong lưu phóng khoáng không thích lại thích một khối băng di động, cộng thêm mặt than, đầu gỗ ngu ngốc?!
“ Nàng thừa nhận… mình là Doãn Y Điệp…” Lãnh Ngạo Phong vui mừng nói
Vô nghĩa, Doãn Y Điệp đầu đầy hắc tuyến, chẳng phải ngay từ đầu hắn cứ khăng khăng một mực là nàng, dù nàng có phủ nhận bao nhiêu lần cũng vô ích, hà tất dấu diếm làm gì, cũng không rãnh hơi mà phản bác hắn nhiều lần
“ Đúng vậy, thì đã sao?!” Doãn Y Điệp nhún nhún vai : “ quả thật là ta, nhiều năm như vậy, bây giờ mới gặp lại, trước chưa hỏi, bây giờ hỏi không biết có muộn không, xin hỏi vương gia, mấy năm nay ngài vẫn sống tốt chứ?!”
“ Không tốt…” Lãnh Ngạo Phong thành thực khai báo
“ Vậy a, ta sống tốt lắm, có ăn có mặc, lại có nhiều mỹ nam vây quanh, thêm một tiểu bảo bảo khả ái, lại có thêm lão ngoan đồng suốt ngày quấy phá, cuộc sống rất thú vị…” Doãn Y Điệp cười cười : “ mà vương gia, năm nay ngài cũng hai mươi bốn, gần hai lăm rồi đi, vẫn một mình, không có nữ nhân bên cạnh, là ngài kén cá chọn canh hay là bị ế vậy?!”
“ Nàng…” Lãnh Ngạo Phong dở khóc dở cười, có chút xấu hổ, hắn… mà bị ế sao?! dù hắn không để ý nhưng bên ngoài, trong tam huynh đệ, hắn chẳng phải tối được nữ nhân hoan nghênh sao?! chỉ có nàng coi hắn không đáng một đồng mà thôi, hắn còn nhớ rất rõ lúc trước nàng nói mẫu người nàng thích là giống đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh a, làm hắn phải đề phòng một thời gian dài như vậy
Doãn Y Điệp cười trừ, vươn tay vỗ vỗ vai của hắn, bộ dạng như là bằng hữu tốt, cảm thán nói : “ mà cũng đúng, một khối đầu gỗ ngu ngốc, chẳng hiểu lòng nữ nhân, lại thêm tính cách lạnh như băng như vậy, làm gì có nữ nhân nào chịu được lãnh khí của ngài?!” Doãn Y Điệp một lần nữa lại cảm thấy khâm phục dũng khí của mình, sao lúc trước lại thích y cho được?! giờ nghĩ lại nếu như lúc đó hắn không thích nàng, không chừng kết cục cũng như những nữ nhân hiện giờ đi, hắn thuộc dạng ra tay vốn chẳng thương hoa tiếc ngọc mà
“ Có ta để ý đến ngài ấy…” một thanh âm từ bên ngoài xen vào, thật sự náo nhiệt a, thanh âm của nữ chủ nhân ấy, rất dễ nghe, rõ ràng là một mỹ nhân bại hoại thôi. Doãn Y Điệp nhìn nữ nhân bước chân thướt tha từ từ tiến lại gần hai người. Xem nào, đây chẳng phải là mỹ nhân đi cùng đế hậu hôm trước sao?! mỹ nhân này tên gọi là… uhm! Chẳng nhớ nỗi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.