Điệp Ngạo Y Phong

Chương 1: TẾT ĐOÀN VIÊN

Nam Cung Dao

26/12/2015

Đại ca?!

sao vậy?!

Đệ, đã học xong cách pha trà

Đệ, đã học xong cách nhưỡng rượu

Đệ, cũng đã đọc thuộc rất nhiều chuyện xưa

Nhưng là… hà cớ vì nàng ấy vẫn chưa chịu về đâu?!

Tiếng đàn trong vắt vang lên, thanh âm ưu nhã trầm lắng thỉnh thoảng lại vút lên cao, ngân thật dài, khiến lòng người không thể không trầm mê trong giai điệu quá đỗi xinh đẹp đó

Váy áo thướt tha, những mảnh lụa đào tuôn ra, như những cánh bướm rập rờn bay lượn, mỹ nhân yêu kiều nhảy múa, từng bước chân uyển chuyển, bàn tay trắng nõn đưa lên, vòng eo linh lung duy mĩ tạo nên những khúc vũ làm rung động lòng người, khá lắm một vũ khúc khuynh thành khuynh quốc, khiến cho người ta như si như túy vào từng bước nhảy của nàng

Nàng, có một đôi mắt đẹp, phượng mắt cao ngạo yêu diễm

Nàng, có một đôi môi gợi cảm, đỏ tươi, diêm dúa lẳng lơ

Nàng, khẽ mỉm cười, quả thật dễ dàng câu đi tâm của nam nhân trong thiên hạ

Tiếng đàn lại ngân thật dài, lãng đãng ôn nhu, mỹ nhân bước nhảy chậm lại, xoay vòng, xoay vòng, những dải lụa đào trong ống tay áo phất ra, lả lướt, xinh đẹp vô song

Hô hấp ai nấy như cứng lại, hầu hết mọi nam tính lúc bấy giờ, ai nấy điều chăm chăm nhìn vào mỹ nhân, hận không thể ngay lập tức có được nàng, nguyện đánh đổi tất cả chỉ vì mỹ nhân mỉm cười

Tiếng đàn đã ngừng, khúc vũ quần diễm tứ phương kia cũng đến đoạn kết thúc, mỹ nhân khẽ cúi đầu hành lễ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mà thanh âm tán thưởng của mọi quan lại triều thần, vương công quý tộc không ngừng vang lên, mà mỹ nhân cũng không tỏ vẻ đắc ý gì, dường như là chuyện này đối nàng đã quá quen thuộc rồi, nhưng nhìn kỹ mới thấy, mỹ nhân từ đầu đến cuối, ánh nhìn lưu lại nhiều nhất chính là đối với một người

“ Ha hả, không hổ là thừa tướng thiên kim, một khúc vũ thật sự xinh đẹp….” thanh âm trầm thấp tràn đầy uy nghiêm vang lên. Nam nhân long bào cao quý, một cái nhăn mi cũng đầy khí phách vương giả, chính là Băng Vũ đế, ngài năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng dường như năm tháng hãy còn ưu ái nam nhân này lắm, dung mạo anh tuấn bất phàm, tràn ngập nam nhân sức quyến rũ

“ Bệ hạ quá khen, thần nữ có thể vì bệ hạ hiến khúc đã là vinh hạnh…” mỹ nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Băng Vũ đế càng thêm tán thưởng nữ tử này, không những tài sắc vẹn toàn mà ứng xử cũng thập phần khéo léo thật khiến cho người khác dễ dàng có hảo cảm, xem ra ngôi vị tam vương phi cũng thập phần xứng đôi với nữ tử này

“ Phong Nhi, con thấy sao..” đế vương bệ hạ nở nụ cười, thanh âm ôn hòa vô cùng, chỉ khi đối mặt với hài tử cùng ái thê của mình, nam nhân đứng đầu cả thiên hạ này thái độ luôn luôn tốt như vậy, quả thật là một người cha tốt. Khó mà vừa làm đế vương vừa làm hiền phụ nhưng mà Băng Vũ đế lại làm tốt lắm…..

Đang uống một ngụm trà, nghe phụ hoàng của mình hỏi như vậy, động tác của y sững lại một chút, một thoáng nhíu mi nhìn hoàng đế, thanh âm vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh dường như nam nhân này vốn là một khối băng, đứng gần thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo rồi, y nói : “ có liên quan gì đến bổn vương đâu?!”

Mỹ nhân ánh mắt một thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh liễm đi mà đế vương bệ hạ nghe thế không khỏi trợn mắt mắng to cho nhi tử không hiểu phong tình của mình một trận, nhưng vì sĩ diện hoàng gia, rất nhanh ngài nén xuống, buồn bực nhìn ái thê ngồi bên cạnh mình, ai oán nói : “ hoàng hậu a! ta đã cố gắng hết sức, tối nay nàng đứng bắt ta ngủ thư phòng nữa”. Thanh âm đương nhiên nhỏ rất nhiều, cũng chỉ hai người nghe thấy. Đương kim hoàng hậu, nữ nhân duy nhất ba ngàn sủng ái vu một thân, hơn hai mươi năm được vinh sủng của hoàng đế chưa một ngày suy giảm, nàng dung mạo đoan trang hào phóng, phong vận hơn người có thể nhìn thấy năm xưa là một mỹ nhân tuyệt sắc, hoàng hậu liếc mắt nhìn hoàng thượng, như muốn nói rằng : ‘ mặc kệ, nếu ngài tìm không được cho Phong Nhi một vương phi vừa ý, thì đừng hòng bước lên giường của ta’

Đế vương bệ hạ rất là uất ức, có ai làm hoàng đế mà thảm não như ngài không cơ chứ, có bốn hài tử, hai người con trai đầu thập phần nghe lời, tiểu nữ nhi cũng rất nhu thuận khả ái chỉ có lão tam này là bướng bỉnh quật cường còn hơn cả mười đầu ngưu, lúc nào cũng như tảng băng di động, đã hai mươi bốn tuổi rồi mà vẫn chưa có vương phi, ngài cũng vì chuyện này mà cứ bị ái thê của mình không ít lần ném ra thư phòng ngủ nha, đế vương sầu thảm nghĩ >”<

Không khí trên điện có vẻ tê cứng vì câu trả lời của tam vương gia, không ít vương công quý tộc công tử tiếc hận nhìn mỹ nhân, coi trọng ai không coi trọng lại nhắm trúng tam vương gia, ai chẳng biết vị lãnh khốc nổi tiếng tam vương gia – Lãnh Ngạo phong này, chán ghét nhất chính là gần nữ nhân a, có tin đồn không chừng vị vương gia này đoạn tụ không chừng

“ Nha nha… mọi người đừng im lặng như vậy, hôm nay là tết trung thu, là ngày đoàn viên mọi người cùng vui vẻ mới đúng, phụ hoàng hôm nay nhi thần cũng muốn trổ tài, phụ hoàng không được ghét bỏ đâu đó….” Thanh âm có chút ngả ngớn bất cần đời này không ai khác chính là nhị vương gia – Lãnh Ngự Vân của chúng ta. Đế vương bệ hạ nhìn nhị hoàng tử của mình, thở dài một hơi mới mỉm cười nói : “ Vân Nhi! Muốn trổ tài gì đây?!…”

“ Nhi thần cái gì cũng giỏi, đương nhiên giỏi nhất chính là vẽ tranh rồi, nhi thần….” Lãnh Ngự Vân liên miên nói, không khí yến tiệc lại quay về náo nhiệt như lúc ban đầu, dường như không khí cứng ngắc lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi, mọi người lại tiếp tục cuộc vui, người nhỏ giọng trò chuyện, kẻ uống rượu, người thưởng thức âm nhạc, mỗi người một chút niềm vui riêng

Trung thu, tết đoàn viên, hoàng cung cũng không phải lúc nào cũng lạnh lẽo tràn ngập âm mưu, mà đôi khi cũng có chút ấm áp

Lãnh Ngạo Phong lại uống một ngụm trà, hương vị cay đắng nơi đầu lưỡi, lại chua xót cả tấm lòng



“ Tam đệ, đừng chỉ uống trà, dùng chút gì đó đi…” đại hoàng tử – Lãnh Tuyệt Nhiên ngồi bên cạnh nhắc nhở, một thoáng thở dài, muốn an ủi đối phương, lại không biết bắt đầu từ đâu, muốn khuyên giải đệ đệ của mình, lại không thể cất lên thành tiếng. Lãnh Tuyệt Nhiên bỗng dưng cảm thấy, dường như thượng thiên rất ưu ái ba huynh muội bọn họ nhưng lại chỉ bất công với tam đệ của mình, dường như mọi hạnh phúc của thế gian, ba huynh muội bọn họ chiếm hết, còn lại mọi khó khăn cùng cực cũng chỉ một mình vị tam đệ này của y cắn răng chống đỡ

“ Đại ca…” Lãnh Ngạo Phong bỗng dưng lên tiếng

“ Sao vậy?!” Lãnh Tuyệt Nhiên ôn hòa mỉm cười đáp

“ Hồng mai trong vương phủ, đã nở đầy cả rồi…”

“ Đệ, cũng đã học xong cách pha trà”

“ Đệ, cũng đã học xong cách nhưỡng rượu”

“ Đệ, cũng đã đọc thuộc rất nhiều chuyện xưa”

“ Nhưng là…” Lãnh Ngạo Phong khẽ mỉm cười, thanh âm khản đặc trầm thấp : “ nhưng là…. Tại sao nàng ấy, vẫn chưa trở về đâu?!”

Câu trả lời Lãnh Tuyệt Nhiên không thể đáp được

Chỉ biết cười khổ không thôi

“ Mà thôi….” Lãnh Ngạo Phong cúi đầu, một ngụm trà đắng chát tiếp tục chèn ép hết mọi vị giác trong y, không cay, không ngọt, không đắng, mọi cảm xúc hương vị của thế gian này, có lẽ y chẳng còn cơ hội để mà nếm trải nữa, họa chăng cũng là lạnh lẽo đến thấu tâm can mà thôi

Lảo đảo đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi

Đêm nay, một giọt rượu y cũng chưa uống, nhưng lại cảm thấy bước chân của mình, đã không vững nữa rồi

Yến tiệc vẫn còn náo nhiệt lắm, mọi người cũng không ai chú ý, chỗ trống của tam vương gia….

Trăng ngàn năm, đẹp nhất vẫn trăng mười lăm

Tròn vành vạch, no đủ, một thứ ánh sáng huyễn hoặc làm say lòng người

Tết đoàn viên…

Đoàn viên….

Đến khi nào, y mới có thể đoàn viên cùng nữ tử ấy…..

“ Vương gia, xin dừng bước…” thanh âm của nữ tử vang lên, trong đêm tối thanh tịnh mười phần rõ ràng, Lãnh Ngạo Phong xoay người lại, nhìn nữ tử, đôi con ngươi hờ hững vô tình : “ cô nương, có việc?!” ngay cả một câu nói hoàn chỉnh y cũng không muốn thốt ra, nam nhân lạnh lùng cao ngạo coi nàng không đáng một đồng như vậy, lại càng khiến cho Mộ Dung Tuyết thêm si mê, quyến luyến

Đôi môi cong lên nét cười tuyệt mỹ, Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng nói : “ vương gia, dường như ngài rất chán ghét Tuyết Nhi”. Nàng được xem là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cầm kỳ thư họa không gì không thông, lại có kiêu ngạo vũ kỹ, nam nhân ái mộ nàng rất nhiều nhưng là chỉ có nam nhân này, từ đầu đến cuối, ngay cả liếc mắt một cái đối nàng cũng là điều xa sỉ

“ Không quan hệ….” Lãnh Ngạo Phong lạnh nhạt đáp.

Mộ Dung Tuyết chua xót cười, mâu quang ảm đạm : “ vương gia, rốt cuộc nữ nhân nào mới có thể lọt được vào mắt xanh của ngài”

Lãnh Ngạo Phong nhìn Mộ Dung Tuyết, đôi con ngươi không ra cảm xúc, mãi một lát sau y mới lên tiếng : “ ngươi đừng phí tâm vào bổn vương”. Nói xong, xoay người bước đi, không chút giao động cảm xúc, Mộ Dung Tuyết cười buồn, nam nhân này luôn lãnh tâm như vậy, nàng đã đợi nam nhân này hai năm rồi, nàng năm nay đã hai mươi tuổi, thanh xuân của nữ nhân không nhiều lắm, nàng phải bắt lấy cơ hội lần này, nếu không phụ mẫu của nàng cũng không đồng ý nàng chờ đợi để bắt lấy tâm của y

Mộ Dung Tuyết nhìn bóng lưng của Lãnh Ngạo phong, quật cường ngẩng cao đầu, nàng không tin, nàng có tài có mạo, không tin nam nhân kia sẽ không vì nàng quay đầu dù chỉ một lần

“ Mộ dung tiểu thư, nàng làm gì đứng ở đây vậy?!” Lãnh Ngự Vân hì hì cười, trêu đùa nói. Mộ Dung Tuyết giật mình hành lễ : “ tham kiến nhị hoàng tử”. Lãnh Ngự Vân liên tục xua tay, nói không cần, nhún nhún vai nhìn Mộ Dung Tuyết, như cười như thật nói : “ Mộ Dung tiểu thư nha, nói thật… nếu như nàng muốn cùng với tam đệ nhà ta, ta hai tay đồng ý nhưng là ta khuyên nàng nên buông thì tốt hơn vì tam đệ hắn ấy à, là kẻ cố chấp cuồng, tuyệt đối sẽ không động tâm lần hai đâu”



“ Động tâm…lần hai…” Mộ Dung Tuyết giật mình hỏi lại

Ha hả, Lãnh Ngự Vân híp mắt cười, tựa như một con hồ ly, vươn ngón trỏ đặt lên môi, thì thầm hai tiếng : “ bí mật” , rồi cũng quay đầu đi về hướng ngược lại, văng vẳng đâu đây cũng chỉ là thanh âm cười khẽ của nam tử

Mộ Dung Tuyết khẽ mím môi, hai tay nắm thật chặt

Lãnh Ngự Vân thoải mái ung dung bước về chỗ ngồi của mình, lấy một miếng táo đưa vào trong miệng nhai, hàng chân mày giãn ra, có vẻ rất là thư thái, Lãnh Tuyệt Nhiên cười cười, lấy chiếc phiến gõ nhẹ vào đầu của Lãnh Ngự Vân, buồn cười hỏi : “ sao hả, lại muốn tính kế ai nữa sao?!”

“ Không có a, đại ca… huynh lúc nào cũng nghĩ xấu cho ta…” Lãnh Ngự Vân bĩu môi nói

Lãnh Tuyệt Nhiên lạnh nhạt cười : “ bộ dạng của ngươi, không cần nói ta cũng biết rõ lắm rồi, vừa nãy ngươi chạy theo tam đệ mà sao lại quay trở lại?!”

“ Không có gì, chỉ là phát hiện tam đệ không có mất bình tĩnh đến mức không làm chủ được mình nên ta quay lại, hơn nữa đại ca ta phát hiện thừa tướng thiên kim Mộ Dung Tuyết có vẻ rất là vừa ý tam đệ nhà ta…” nói có vẻ rất là cảm khái, Lãnh Tuyệt Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, quăng cho nhị đệ của mình một ánh mắt xem thường : “ vô nghĩa, chuyện này ai chẳng biết”

“ Hắc hắc… quan trọng ở đây là vị tiểu thư này không chỉ đơn thuần nhằm vào chiếc ghế tam vương phi mà còn muốn cả tâm của lão tam a…” Lãnh Ngự Vân cười rất chi là đắc ý

“ Vậy chứ ngươi nghĩ, nếu như không vì yêu lão tam mà có nữ nhân tự nguyện chờ hai năm sao?!” Lãnh Tuyệt Nhiên buồn bực hỏi lại

“ Đại ca, ngươi quá ngây thơ rồi….” Lãnh Ngự Vân lắc đầu cảm thán : “ hai chữ quyền lực rất là đáng sợ, đừng nói là hai năm, năm sáu năm cũng chẳng hề gì, chẳng hạn như biểu muội nhà ta, ái mộ lão tam cũng đã hơn năm năm còn gì?!”

“ Được rồi, ngươi đừng nói nhăng nói cuội nữa, chả ra đâu vào đâu…” Lãnh Tuyệt Nhiên quơ quơ tay, có vẻ không kiên nhẫn nhị đệ của mình sau khi say rượu lại liên miên cằn nhằn y như đàn bà. Lãnh Ngự Vân ha hả cười, sau đó bỗng dưng lại trầm mặc, lúc này y mới nghiêm túc lên tiếng

“ Đại ca?!”

“ Ân?! Lại gì nữa?!”

“ Đại ca, lão tam vẫn là đang chờ nữ tử đó sao?!”

“ Ừ…. Có lẽ vậy….”

“ Nhưng là….. liệu…”

“ Liệu… nữ tử ấy có còn sống trên thế gian này?!” Lãnh Ngự Vân thanh âm bỗng dưng nhẹ hẫng đi nhiều lắm

“ Ta…. Cũng không rõ….” Lãnh Tuyệt Nhiên trầm giọng đáp

“ Năm xưa, chúng ta cho người lục nát cả vùng băng hồ rộng lớn đó, suốt bảy ngày bảy đêm, nhưng không có tung tích của nữ tử ấy, là… lành ít dữ nhiều đi….”

“ Đại ca, nếu như… nếu như nữ tử ấy quả thật không còn trên thế gian này nữa, thì… lão tam phải làm sao bây giờ?!”

“ Hết thảy, có lẽ… là đợi một chữ duyến đi…” Lãnh Tuyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, khẽ nhắm mắt….

Gió, thoang thoảng

Trung thu, đoàn viên

Hoàng cung náo nhiệt, nhưng lòng người thực sự…. náo nhiệt sao

Hay, chỉ là tĩnh mịch đến nhói lòng….?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điệp Ngạo Y Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook