Chương 70: - Phản bội
Nhất Bán Công Tử
28/12/2021
"Đừng có khóc nữa!!!"
Diệp Tố Cung buồn bực quay lại quát một tiếng, rõ ràng mất kiên nhẫn, không giống ngày thường điềm đạm ưu nhã.
Diệp Cẩm ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đỏ hoe, cắn khăn tay, ô oa khóc còn lợi hại hơn!!!
Diệp Tố Cung vội che tai lại, nàng thua rồi, mỗi lần nha đầu này khóc nàng chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng!
"Quát cái gì a?" Diệp Hy bực bội trách: "Tứ tỷ đau lòng như vậy còn nỡ lòng mắng nàng sao?"
"Khóc đến ta đau hết cả đầu, khóc thì giải quyết được gì? Phải tự thân giải quyết mới được chứ, khóc hết nước mắt Thập nhất có thể thoát ra ngoài không?"
Diệp Cẩm cắn khăn tay, nghẹn ngào nói: "Phải, ta là quân quý, cái gì cũng không biết chỉ biết khóc, không dám nhờ đến tỷ, tỷ về phủ của mình ôm ấp tình nhân đi!!"
"Nói như vậy cũng nghe được sao?" Diệp Tố Cung tức giận đá vào bàn một cái: "Giờ là lúc nào rồi? Im lặng để người khác còn nghĩ cách chứ?"
"Phải, ta chính là ồn ào như vậy đó, chuyện này không cần nhờ đến ngươi!" Diệp Cẩm đứng dậy, một tay đỡ tiểu phúc, cao giọng nói: "Tự thân Diệp Cẩm ta sẽ cứu gia trở về!"
Dứt lời Diệp Cẩm liền một đường rời khỏi trữ quân phủ, thân ảnh dần bị bóng đêm nuốt chửng vào lòng.
"Tứ tỷ!!!"
Diệp Hy muốn đuổi theo lại bị Diệp Tố Cung kéo trở về, nhướn mày mắng: "Đuổi theo làm gì? Khóc một lúc rồi cũng tự quay trở về thôi."
"Nhị tỷ, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?" Diệp Hy tức giận hất tay nàng ra, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia chán ghét: "Ta biết tứ tỷ đem chuyện của ngươi cùng Phiên Bắc công chúa nói ra khiến ngươi không vui, nhưng nàng đều là nghĩ cho ngươi, mong rằng bọn ta có thể một câu khuyên ngươi buông bỏ không cần phải tiếp tục đau lòng. Giờ thì hay rồi, nữ nhân kia trở về ngươi liền xem tứ tỷ nàng là người phá hoại chuyện tốt của ngươi, đây là phong thái của tướng quý sao?"
"Kẻ đồ hồ là ngươi!" Diệp Tố Cung quát một tiếng cắt ngang lời Diệp Hy: "Ta có từng nửa lời trách mắng nàng về chuyện đó chưa? Ta chỉ đang nói đến chuyện của Thập nhất, nàng cứ khóc lóc như vậy thì có ích gì? Ngươi bảo ta làm thế nào mới có phong thái tước quý, ôm nàng cùng nhau khóc sao? Đúng là ngu xuẩn!"
"Phải, ngươi có phong thái nhất, bọn ta ai cũng không bì nổi ngươi!"
Diệp Hy phất phất tay, nói: "Ngươi vì tỷ phu là người của Lăng gia mới chần chờ không muốn cứu, ngươi giúp nữ nhân đó trả thù Lăng gia cũng không nhất thiết tính hết lên người tỷ phu đi!"
Bị nói trúng, Diệp Tố Cung không có trả lời, nghiêm mặt thẳng lưng nhìn chằm chằm Diệp Hy.
"Hảo, ta hiểu rồi."
Diệp Hy cười khẩy: "Ngươi cũng muốn đi theo mẫu thân tạo phản, ngươi vì nữ nhân đó mà ngay cả người thân cũng phản bội được. Nhị tỷ, Diệp Hy ta chỉ cầu xin ngươi một điều, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tứ tỷ nàng nữa, tứ tỷ chịu không nổi thêm một lần đả kích nữa đâu."
"Tránh không được." Diệp Tố Cung nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn: "Dù ta không muốn, mẫu thân cũng sẽ không buông tha cho ta, vậy ta cần gì bất chấp đối đầu với mọi thứ? Lấy được vị trí đó, ta sẽ trở thành trữ quân Yến quốc, có thể thay Tiểu Mạch lấy lại những gì đã mất. Ngươi có thể nói ta ích kỷ cũng được, nhưng ngươi cũng từng yêu qua, ngươi nhất định lý giải được tại sao ta làm như vậy."
"Ngươi bị nữ nhân đó che mờ mắt rồi!!!" Diệp Hy xông tới nắm lấy cổ áo của Diệp Tố Cung, mười đầu ngón tay co lại ghì chặt xuống: "Ngươi sao có thể đối xử với tứ tỷ như vậy!!"
"Ta không quan tâm được nhiều như vậy!" Diệp Tố Cung rống: "Hiện tại đối với ta Tiểu Mạch mới là điều quan trọng nhất!"
"Tốt..."
Diệp Hy buông thõng tay xuống, ánh mắt mang theo vài tia xa lạ cùng né tránh: "Ta hiểu rồi, ta cuối cùng cũng hiểu được trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì rồi. Đừng dùng tình yêu làm lý do, tứ tỷ dù có yêu tỷ phu thế nào cũng không dùng nàng làm lý do trở mặt với Diệp gia, toàn tâm toàn ý một lòng với Diệp gia. Chỉ có ngươi thay đổi, đại tỷ thay đổi, các ngươi đều có lý do cả, chỉ có tứ tỷ ngu ngốc lần lượt bị các ngươi lừa gạt."
Diệp Tố Cung trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới thốt ra được hai chữ: "Xin lỗi."
"Muộn rồi."
Diệp Hy trước khi rời đi đã liếc nhìn Diệp Tố Cung một cái: "Có lẽ với ngươi không ai quan trọng bằng Hồ Tiểu Mạch, có thể hy sinh mọi người chỉ để bảo vệ nàng ta, nhưng trong lòng ta cùng tứ tỷ thì ngươi vẫn mãi là hảo nhị tỷ mà bọn ta kính trọng."
--------------------
Liêu Minh đang ngủ lại bị tiếng đập cửa bên ngoài làm thức giấc, mơ mơ màng màng xỏ hài vào chân đi ra ngoài xem thử, vừa vặn gia nhân cũng đang tính gõ cửa vào báo tin.
"Đại nhân, có Thập nhất vương phi đến."
Nghe Thập nhất vương phi đến Liêu Minh liền tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón. Lúc đến đại sảnh đã thấy vương phi hốt hoảng đứng ngồi không yên, vừa thấy hắn đi ra liền nhấc chân chạy đến.
"Liêu đại nhân, ngươi giúp ta cứu gia!! Giúp ta cứu gia!!"
"Vương phi bình tĩnh đi, có gì từ từ nói."
Liêu Minh vội đỡ vương phi sắp quỳ xuống trước mặt hắn, đem nàng đỡ ngồi xuống ghế, bản thân chuyển qua đối diện ngồi xuống.
"Vương phi, có chuyện gì sao?"
Diệp Cẩm ôm bụng, cúi thấp đầu xuống, chầm chậm đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở kể lại trong nước mắt. Liêu Minh nghe xong tức giận không thôi, vỗ bàn đứng dậy, hổn hển thở.
"Quá đáng, làm gì có chuyện ép hôn như vậy chứ!!! Chưa kể gia vừa mới lập được chiến công, không thưởng còn phạt, đây là đạo lý gì chứ?"
"Liêu đại nhân, cầu ngươi giúp đỡ ta." Diệp Cẩm nức nở khóc: "Một thân quân quý yếu ớt, trong bụng ta còn có cốt nhục của gia, một mình ta thật không cách nào xoay sở được. Ta cầu xin nhị tỷ giúp đỡ, nàng không có ý muốn giúp, lại không dám dùng đến La Mã sợ tổn hại hòa khí hai bên, lúc này ta không biết tìm ai ngoài ngươi cả."
"Vương phi không nên thương tâm, chuyện này cứ giao cho thần." Liêu Minh nghiêm túc cam đoan: "Thần sẽ cùng vài vị phó tướng đồng loạt dâng tấu, hoàng thượng nhất định sẽ không có lý do gì mà giữ lại gia nữa."
"Trăm sự nhờ ngươi, chỉ là..." Diệp Cẩm nhìn quanh phòng, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta muốn gặp gia..."
Liêu Minh kinh ngạc mở to mắt, hoảng trương xua tay: "Vương phi chuyện này không được, nơi đó là địa phương nào chắc ngài cũng rõ đi, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến tiểu vương gia đó."
"Ta thật sự không yên tâm, Liêu đại nhân, cầu ngươi giúp ta thêm lần này được không?"
Liêu Minh bất đắc dĩ gật đầu, hắn biết nếu hắn tiếp tục từ chối Diệp Cẩm rất có thể sẽ quỳ xuống cầu xin, hắn nhất định sẽ bị lạy đến tổn thọ chết!!
"Được rồi, vương phi ngài ở đây chờ thêm một lúc, đợi khi trời tối hẳn ta sẽ đưa ngài đi."
...
Trời tối rất nhanh, vào hạ nhưng không khí ẩm lạnh xung quanh vẫn không cách nào xua đi được, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng dế kêu râm ran ngoài khung cửa sổ bằng đá.
Tường bám đều rêu xanh, mặt đất dơ bẩn, rơm ẩm ướt mốc meo còn có mùi phân chuột. Âm thanh leng keng leng keng vẫn vang lên mỗi khi cử động, xích sắt dưới chân ngã sang màu nâu sẫm, vài chỗ rỉ sét đến dơ bẩn.
Tiếng bước chân truyền lại, thân ảnh dần rõ ràng hơn: "Gia, ngài chịu ủy khuất một chút nhé."
Quản ngục đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó khom người ngồi xuống, đưa một bát cháo nóng vào trong khe hở giữa các thanh sắt.
"Đợi khi hoàng thượng bớt giận sẽ thả ngài ra ngay, ngài yên tâm, ngài vừa lập được đại công hoàng thượng nhất định sẽ không bắt tội ngài được."
Lăng Tam Nguyệt bất động thanh sắc, nhấc nhấc mắt nhìn quản ngục, cất giọng nói khàn khàn: "Bên vương phi thế nào?"
Quản ngục đè thấp giọng, đi lại sát các thanh sắt mà nói: "Không ổn chút nào, mới vừa rồi nghe tin vương phi cãi nhau với Trừ Cung tướng quân, sau đó một mình chạy đến Liêu phủ tìm Liêu phó tướng cầu cứu."
"Sao bọn họ lại cãi nhau?"
"Không biết, người thăm dò nói đứng quá xa nên nghe không rõ, cũng sợ bức dây động rừng nên không dám tiến đến."
Sắc mặt Lăng Tam Nguyệt càng thêm khó coi, nghiêng đầu nhìn quản ngục phân phó: "Hảo hảo chiếu cố vương phi, có cơ hội tìm cách ngăn chặn nàng ấy về La Mã, ta sợ nàng ấy nghĩ không thông."
"Vâng."
Quản ngục há miệng định nói lại nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ngậm miệng lại, cảnh giác đưa mắt nhìn thử là ai đang đi đến.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong ngục thất, thân ảnh kia mờ nhạt rồi lại rõ dần, tóc vàng bay bay trong gió, đôi mắt xanh biếc như đại dương không chứa đựng tia hỷ nộ nào.
Cát Mễ công chúa!!!
Quản ngục hốt hoảng quỳ xuống hành lễ: "Công chúa điện hạ!!!"
Cát Mễ không rõ lễ tiết của người Trung Nguyên, cũng không cho quản ngục đứng dậy, một đường đi đến trước buồng kín đang giam giữ Lăng Tam Nguyệt.
Ánh trăng chiếu soi ngoài song cửa chưa tới hai tấc vuông, trản đèn yếu ớt trên tường đá cũng chỉ chiếu sáng được nửa gương mặt của người trong ngục, nửa mặt kia hoàn toàn chìm trong bóng tối âm u. Đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt thuần đen không pha chút tạp niệm, rất sáng, tựa như sao trời giữa một đêm tịch mịch không chút ánh sáng. Đôi mắt đó tựa hồ không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng để ý kỹ một chút, kia tia quật cường kiêu ngạo tựa như sáng lên trong đôi mắt ấy, dù cho đang trong tình thế nào đôi mắt kia vẫn không hiển lộ một chút sợ sệt.
Ở Tây Dương nhiều năm, Cát Mễ chỉ toàn nhìn thấy những người mắt xanh tóc vàng, cũng cảm thấy nữ nhân của Tây Dương vẫn là xinh đẹp nhất. Nhưng khi đến Yến quốc, nhìn thấy nhiều quân quý tóc vừa đen vừa dài, mắt hạnh như làn thu thủy liền cảm thấy ghen tỵ. Đến ngay cả tước quý dù cao cao vãn tóc, hay thậm chí trang dung cẩn thận vẫn không cảm thấy quá mức ẻo lả, có cảm giác rất thoát tục, thật sự là phong thái của thần tiên.
Nhưng Cát Mễ lại không quá thích tước quý vãn búi tóc thật cao hay trang dung đến mức mắt xanh môi đỏ, vẫn cảm thấy tước quý tóc cột cao, tay cầm kiếm vẫn có phong thái nhất. Chính vì thế vừa gặp mặt Cát Mễ đã thích Lăng Tam Nguyệt.
Giữa yến tiệc huyên náo, tựa hồ như Lăng Tam Nguyệt thoát khỏi cõi náo loạn đó, đứng ở một thế giới mà bất cứ ai cũng không chạm đến được, cảm giác như dù có cố sức với cũng với không tới. Một thân trường sam ửu hắc, thắt lưng đen thêu một vòng hoa bỉ ngạn, bên cạnh còn treo một đoản đao chạm khắc bệ ngạn hung mãnh. Tóc dài được kim quan cố định thật chặt, vài sợi tóc không nghe lời lác đác rơi bên sườn mặt, nhưng Lăng Tam Nguyệt không mấy quan tâm, tùy ý chúng rơi xuống. Không thoát được chính là ánh mắt đó, ánh mắt không pha chút tạp niệm, không chút siểm nịnh, càng không phải hất hàm kiêu ngạo, là kiểu tự tin vào năng lực của bản thân đến mức không có chút hoài nghi nào.
Tự tin chính là vẻ đẹp nhất của tước quý, đặc biệt là nữ tính tước quý.
Cát Mễ vừa bước vào đã bị Lăng Tam Nguyệt thu hút, hoàn toàn bị thu hút mà không cách nào cưỡng lại được. Nhưng nữ nhân này dám từ chối nàng, không có nỗi nhục nhã nào lớn hơn nữa, Cát Mễ hận đến mức muốn đem tước quý xấu xa này giết chết, cho nên đêm nay mới đích thân xuống tận ngục thất 'thăm hỏi'.
"Mở cửa."
Quản ngục ngước nhìn Cát Mễ, thấy sắc mặt của công chúa Tây Dương không quá tốt nên không dám hỏi nhiều, chậm chạp nâng tay lên mở cửa. Đến khi cái khóa rỉ sét lạch cạch được mở ra, Cát Mễ hung hăng nhấc chân đá quản ngục sang một bên, tiêu sái nhấc chân đi vào, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lăng Tam Nguyệt.
Lăng Tam Nguyệt hơi nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang lắng nghe. Không sai, nàng đang lắng nghe, dường như bên ngoài đang mưa, còn rất lớn nữa.
"Này." Cát Mễ nhấc chân đá đá vào đùi Lăng Tam Nguyệt, nói: "Gặp bản công chúa lại không hành lễ sao?"
Lăng Tam Nguyệt vẫn như cũng không có phản ứng gì, lát sau mới chầm chậm nhắm mắt lại, lắng nghe thật kỹ tiếng mưa rơi trên bệ đá.
"Ngươi bị điếc sao!?"
Cát Mễ nhịn không được mà rống lên, nhưng vẫn không nhận lại được phản ứng gì, cho dù nàng có mắng thậm tệ hơn thì tên đầu đất này vẫn làm như chẳng nghe thấy được gì.
Trong lúc tức giận đã nâng chân đá chén cháo trên đất ngã lăn, cháo đổ hết ra sàn, ngay lập tức những con chuột trong góc tối liền nhào ra vây quanh vũng cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.