Diệp Thanh Dương Và Lâm Quân Dao

Chương 18: Toàn Là Nhân Tài

Nguyệt Hạ Băng Hà

18/12/2024

Mã Tư Thành tức đến tím mặt, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

 

“Hai người các ngươi, đôi cẩu nam nữ, coi tôi là trò đùa phải không?” Mã Tư Thành ôm bụng chửi lớn: “Cứ chờ đấy, tôi nhất định khiến các người sống không yên ổn!”

 

Nói rồi, hắn xoay người chạy ra ngoài.

 

Chưa đi được bao xa, một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ rực gầm rú lao đến, dừng lại ngay trước mặt hắn.

 

“Lên xe!”

 

Ngồi ở ghế lái là một cô gái xinh đẹp, miệng ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá dành cho nữ, thậm chí không thèm nhìn Mã Tư Thành, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

 

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, dù trang điểm có phần đậm nhưng không che giấu được những đường nét tinh xảo trên gương mặt. Đôi mắt to tròn như hồ thu, kết hợp cùng hàng mi dày khẽ chớp, khiến người khác có cảm giác như chúng biết nói.

 

Tuy nhiên, cách ăn mặc của cô lại mang đậm phong thái giang hồ.

 

Mái tóc đỏ rực vắt sang một bên vai, bên thái dương phía kia còn có một hình xăm chữ cái “Z” nổi bật như d.a.o khắc.

 

Trên cổ và cánh tay là hình xăm hoa hồng đỏ rực, cô khoác một chiếc áo da, quần soóc bò rách, kết hợp với đôi bốt cao cổ màu đen.

 

Dù diện mạo đầy chất dân chơi, nhưng với thân hình cao ráo và quyến rũ, cô vẫn toát lên vẻ đẹp mê hoặc.

 

“Cô đến đây làm gì, đặc biệt tới để xem tôi bẽ mặt sao?” Mã Tư Thành nghiến răng hỏi.

 

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng rảnh để quan tâm đến thứ rác rưởi như anh!” Cô gái dập điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Ông nội bảo tôi tới đón anh đi dự tiệc mừng công của tập đoàn Lâm Thị. Anh cũng biết rồi đấy, nếu không phải ông lên tiếng, cả đời này anh cũng không có tư cách ngồi ghế phụ bên cạnh tôi đâu!”

 

“Mã Lệ, tôi cảnh cáo cô, hôm nay tâm trạng tôi rất tệ, đừng chọc giận tôi!” Mã Tư Thành nghiến răng nói.

 

Bị Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao trêu chọc như tát vào mặt, hắn đã tức đến muốn bùng nổ. Gặp thêm đối thủ truyền kiếp trong gia tộc, cơn giận càng dâng trào.

 

“Cùng là người một nhà, đúng là nhục nhã mà!” Cô gái không hề sợ hãi trước lời đe dọa của hắn, thản nhiên nói.

 

“Tôi tự lái xe, không cần cô đón!” Khuôn mặt Mã Tư Thành trở nên dữ tợn: “Tôi thề, sẽ có ngày cô và người mẹ tiện nhân của cô sẽ bị đá ra khỏi tập đoàn Thiên Mã!”

 

Mã Lệ chỉ cười nhạt: “Được, tôi chờ ngày đó, đồ tạp nham!”

 

Nói rồi, cô phóng xe rời đi, bỏ lại Mã Tư Thành đứng đó hậm hực.

 

---

 

Trong biệt thự, Lâm Quân Dao tức giận đến mức nghiến răng, mắng lớn:

“Đồ tạp nham!”

 

“Cô ghét hắn đến vậy sao?” Diệp Thanh Dương tò mò hỏi: “Hắn là ai?”

 

“Hắn là Mã Tư Thành, thiếu gia của tập đoàn Thiên Mã. Tập đoàn này là ông lớn trong ngành khách sạn và du lịch ở Thanh Châu, trong một số lĩnh vực, nhà họ Lâm cũng phải nhờ cậy họ.” Lâm Quân Dao giải thích: “Trước đây, hắn luôn quấy rầy tôi. Nhưng trong mấy tháng tập đoàn Lâm Thị dính scandal, hắn liền tránh xa.”

 

“A, là sợ bị liên lụy đây mà!” Diệp Thanh Dương nói.



 

“Đúng vậy!” Lâm Quân Dao gật đầu: “Hắn bám riết lấy tôi, một là vì nhan sắc của tôi, hai là vì khi đó tập đoàn Lâm Thị phát triển tốt, nhà họ Mã muốn chia phần!”

 

Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Tôi nghĩ, hắn bám cô chủ yếu vì lý do thứ hai đấy.”

 

Lâm Quân Dao: "…"

Đồ khốn! Vậy nhan sắc của tôi trong mắt anh không đáng một xu à?

 

Nhìn ánh mắt như muốn gi*t người của Lâm Quân Dao, Diệp Thanh Dương vẫn cố gắng lý luận:

“Tôi nói đúng mà. Mấy tháng nay hắn không đến quấy rầy cô, tại sao hôm nay lại xuất hiện?”

 

“Không phải là vì đọc tin tức thấy tập đoàn Lâm Thị có khả năng lật ngược tình thế, nên mới quay lại bám lấy cô sao? Chuyện này liên quan gì đến nhan sắc của cô chứ!”

 

Phân tích logic rành mạch của Diệp Thanh Dương khiến Lâm Quân Dao á khẩu, không phản bác được.

 

“Diệp Thanh Dương, anh quá đáng lắm!” Lâm Quân Dao mím môi, tức giận: “Có cần phân tích rõ ràng đến thế không? Có cần không?”

 

“Cô đừng kích động, tôi đang nói lý lẽ mà!” Diệp Thanh Dương đáp.

 

“Tôi không cần lý lẽ! Tôi chỉ hỏi anh, tôi không đẹp sao?” Lâm Quân Dao chất vấn.

 

Diệp Thanh Dương thản nhiên đáp, chứng nào tật nấy:

"Cô có biết các sư tỷ trên núi của tôi ai nấy đều xinh như tiên nữ không? Họ vừa dịu dàng, vừa khiêm tốn, không ai tự luyến như cô cả!”

 

“Nếu thích những sư tỷ của anh như vậy thì về núi của anh đi!”

 

Đây là lần đầu tiên trong đời Lâm Quân Dao bị phủ nhận về nhan sắc, tức đến mức dậm chân.

 

Mọi người đều nói tôi đẹp, chỉ có anh là mù! Chỉ có anh là mù! Không trách được Mã Tư Thành gọi anh là đồ nhà quê, anh chính là đồ nhà quê, thẩm mỹ cũng có vấn đề!

 

Diệp Thanh Dương cười bất lực: “Nếu không phải vì tìm cô ấy, cô nghĩ tôi sẽ xuống núi sao? Tôi sẽ lang thang trong chốn hồng trần đầy hỗn loạn này sao?”

 

Câu nói bất ngờ đầy sâu lắng của Diệp Thanh Dương khiến Lâm Quân Dao ngẩn người.

 

Người đàn ông này, lúc thì phóng túng bất cần, lúc lại sâu sắc chân thành.

 

Nhưng trong phút chốc, ký ức về một người trong lòng cô cũng ùa về.

 

Ài, lần gặp gỡ năm xưa, tình sâu biết mấy. Có lẽ những mối tình ngây ngô của tuổi trẻ luôn là đẹp nhất, khiến ta mãi không thể thoát ra. Xem ra, Diệp Thanh Dương cũng giống mình, yêu mà không thể chạm tới.

 

“Diệp Thanh Dương, không ngờ anh lại chung tình đến vậy đấy!” Lâm Quân Dao cảm thán.

 

“Đúng thế!” Diệp Thanh Dương ngước nhìn trời, vẻ mặt đầy cảm xúc: “Tôi không chỉ chung tình, mà còn rất chung thủy!”

 

Lâm Quân Dao: "…"

 

“Nếu anh chung thủy như vậy, vậy giải thích cho tôi, tại sao anh vừa rồi lại cưỡng hôn tôi?”

 

Diệp Thanh Dương: "…"



 

“Xin lỗi, làm phiền rồi!”

 

...

 

Buổi chiều, Diệp Thanh Dương tận hưởng một trận tắm nước nóng thoải mái. Sau đó, anh quay về phòng ngủ, nằm trên giường nghịch điện thoại.

 

Chỉ thấy anh mở một nhóm chat có tên là "Ai ai cũng là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe", vì nhóm trưởng "Tôi thuần khiết nhất" đang tag anh.

 

Tôi thuần khiết nhất @Thiên Sư Thanh Phong: Nhóc con, xuống núi một tuần rồi, có thu hoạch gì không?

 

Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ à, thu hoạch trong chốn phàm trần thì cũng có, trải nghiệm đủ kiểu lòng người khó đoán, giờ còn ở biệt thự sang chảnh, lái siêu xe. Nhưng tung tích của cô ấy, con vẫn không tìm được, thậm chí một chút manh mối cũng không.

 

Tôi thuần khiết nhất: Còn nhớ nơi lần đầu gặp cô ấy không?

 

Thiên Sư Thanh Phong: Thanh Châu giờ thay đổi chóng mặt, nơi năm xưa gặp cô ấy, giờ tìm chẳng ra nữa rồi!

 

Tôi thuần khiết nhất: Vậy cậu còn tìm cái khỉ gì nữa? Mau về núi uống rượu với ta đi!

 

Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ, các sư huynh sư tỷ đều ở đây mà, người nghiêm túc chút được không?

 

Chiêm Tinh Bốc Phi: Ta không có ở đây, chẳng thấy gì hết.

 

Quỷ Đạo Huyền Chân: Ta cũng không ở đây.

 

Võ Hồn Đan Dương: +1.

 

Y Tiên Lãnh Nguyệt: +1.

 

Kiếm Thánh Lăng Tiêu: +1.

 

Diệp Thanh Dương: "..."

 

Y Tiên Lãnh Nguyệt: Này, tiểu sư đệ, sư tỷ đang có một số vấn đề về y thuật muốn nhờ cậu chỉ giáo. Bao giờ cậu mới về núi giải đáp giúp ta đây?

 

Thiên Sư Thanh Phong: Sư tỷ, tỷ nói đi, ta giải đáp tại chỗ luôn cho.

 

Y Tiên Lãnh Nguyệt: À... cái này, có lẽ phải trực tiếp quan sát cơ thể mới nói rõ được thắc mắc của ta.

 

Quỷ Đạo Huyền Chân: Khụ khụ, sư tỷ à, tỷ có thể "mời gọi" rõ ràng hơn chút nữa không?

 

Kiếm Thánh Lăng Tiêu: Đều là phụ nữ với nhau, ta hoàn toàn hiểu nỗi lòng của đại sư tỷ. Tiểu sư đệ, nói mới nhớ, gần đây kiếm pháp của ta cũng gặp bế tắc...

 

Chiêm Tinh Bốc Phi: Còn ta, ta cảm thấy việc quan sát tinh tượng của mình ngày càng bất lực...

 

Võ Hồn Đan Dương @Chiêm Tinh Bốc Phi: Ngươi là đàn ông, tham gia náo nhiệt làm gì thế?

 

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp Thanh Dương Và Lâm Quân Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook