Chương 32
Báo Chỉ Hồ Tường
11/05/2022
Ngày hôm sau Diệp Trình vác cơ thể đau nhức từ mặt đất đứng dậy. Ngày mùa hè nóng như lửa, trong mỗi phòng học đều có bốn cái quạt trần, nhưng phả ra đều là hơi nóng, chiếu liền trải thẳng lên sàn đá, bên dưới không lót cái gì, ngủ một đêm xương cốt đều rã rời. Thừa dịp những người khác còn chưa tỉnh, Diệp Trình đẩy đẩy Lục Minh Viễn, gọi nó dậy, cùng mình cầm chậu đi đánh răng rửa mặt. Trời mùa hè chỉ có lúc sáng sớm mới miễn cưỡng xem như mát mẻ, tối qua Diệp Trình ngủ ra một thân mồ hôi, vì thế liền cởi áo lau người.
"Chu choa, xem người đẹp thoát y kìa!" Một chốc sau, đám Chung Vạn Lý cũng huýt sáo đi dến, vẫn một bộ dạng không mặt mũi như vậy, giống như hôm qua đánh nhau với tụi Diệp Trình không phải là gã vậy.
Giáo viên hướng dẫn đội chín của bọn chúng phải đến tận sáng hôm nay mới biết vụ đánh nhau tối qua, liền gọi Diệp Trình, Lục Minh Viễn, cùng tụi Chung Vạn Lý lên nói chuyện.
"Thế này là thế nào? Nghe nói hôm qua các em đánh nhau hả?" Cô giáo trẻ mặc một thân áo sơ mi ngắn tay cùng chân váy lịch sự trang nhã, đám nam sinh trông thấy đều ngượng ngùng ra mặt.
"Làm gì có đâu cô, bọn em chỉ đùa giỡn chút thôi." Chung Vạn Lý cười đến thực thành khẩn.
"Rõ ràng bị thương đây này." Cô giáo vươn tay, chỉ chỉ mặt Lục Minh Viễn.
"Biết sao được ạ, ai bảo phòng tắm trường mình trơn quá cơ, chỗ nào cũng bám đầy rêu, không cẩn thận chút thôi liền ngã." Đám nam sinh hi hi ha ha cười, một bộ đoàn kết hữu ái.
"Có thật là như vậy không?" Cô hỏi Lục Minh Viễn vẫn nghiêm mặt đứng một bên. Lục Minh Viễn miễn cưỡng gật đầu, không đáp, đánh nhau thua nên tâm tình nó lúc này rất xấu.
"Về sau các em phải chú ý một chút, ở trường chúng ta, đánh nhau là tội rất nghiêm trọng, nhẹ thì phải ở lại lớp, nghiêm trọng hơn thì có thể bị đuổi học đấy, biết chưa?"
"Vâng vâng, bọn em không đánh nhau thật mà cô, là mấy người đó nhìn nhầm thôi, đèn trong phòng tắm tối quá mà." Chung Vạn Lý vẻ mặt nịnh bợ không ngừng cam đoan.
"Cái bóng đèn kia đến lúc thay rồi đấy ạ, còn chẳng sáng bằng cái bóng 25W nhà bà nội em." Đám nam sinh lập tức nhao nhao tiếp lời.
"Nói bậy, bóng đèn đó 40W, vừa mới thay năm ngoái đấy." Cô giáo nghe vậy bật cười.
"Cô ơi, về sau cô có chủ nhiệm lớp tụi em không ạ?" Tên nhóc vừa nói đầy mặt hưng phấn, cũng không quan tâm cô giáo có biết tên mình hay không.
"Kết quả xếp lớp còn chưa có, cô chưa biết được."
Sự tình rốt cuộc cũng xem như giải thích rõ ràng, hoặc cũng có thể nói là hồ lộng cho qua, một đám nam sinh vẫn không chịu đi, vây bên người cô giáo hỏi này hỏi nọ, thẳng đến khi nghe thấy tiếng còi của huấn luyện viên mới chạy ra sân tập hợp.
Cứ thế, cuộc sống trung học của Diệp Trình và Lục Minh Viễn miễn cưỡng xem như thuận lợi bắt đầu.
Sau khi kết thúc đợt quân huấn, tụi Diệp Trình rất nhanh bước vào cuộc sống cao trung. Năm nhất không có lớp trọng điểm, nghe nói là do cấp trên phong thanh thả xuống tin tức, trường học chỉ đành xóa bỏ lớp trọng điểm, đám học trò thành tích tốt cơ bản bị chia đều ra các lớp, Diệp Trình và Lục Minh Viễn cũng bị tách ra phân vào lớp một và lớp hai năm nhất. Lục Minh Viễn còn được phân làm lớp trưởng.
Lục Minh Viễn làm lớp trưởng, đây là một chuyện thực mới mẻ, Diệp Bình suy ngẫm rất lâu cũng ngẫm không ra vì sao cái tên ngày thường cục mịch nóng nảy lại chịu dành ra thời gian, công sức cống hiến cho sự vụ của lớp.
Kỳ thực lý do Lục Minh Viễn chịu làm lớp trưởng cũng không phức tạp đến như Diệp Bình tưởng tượng. Đầu tiên, chủ nhiệm lớp nó ngay từ đầu đã thẳng thắn tuyên bố không bầu chọn ban cán sự lớp, cái gì mà đề cử, ứng cử, cho cả lớp bình bầu đều dẹp bỏ hết, trực tiếp chọn theo điểm thi đầu vào của đám học trò trong lớp, từ lớp trưởng, đến lớp phó, cứ như vậy đi xuống, không muốn làm cũng phải làm hết. Đương nhiên, nếu có học trò sống chết không chịu làm, thì cũng không phải không thể thương lượng. Nguyên nhân khiến lần này Lục Minh Viễn không cự tuyệt chính là cái tên thối tha Chung Vạn Lý đánh bọn nó hồi quân huấn được phân vào cùng một lớp với nó.
Lớp trưởng có bao nhiêu oai phong, bao nhiêu quyền lực chứ? Lục Minh Viễn thầm tính toán trong lòng, cảm thấy cái chức lớp trưởng này cũng có chút tác dụng, vì vậy liền đồng ý đảm nhiệm.
Diệp Trình cũng là lớp trưởng, bất quá chức lớp trưởng này của cậu lại là do cả lớp bình bầu ra. Lớp Diệp Trình so ra thì truyền thống hơn, ban cán sự vẫn thông qua tranh cử để bầu chọn, từng học sinh một lên bục giảng tự giới thiệu, tự đề cử, đương nhiên không muốn tự tiến cử cũng được, sau đó có được các bạn trong lớp bình chọn hay không còn phải xem vào vận mệnh bản thân.
Lớp một năm nhất nhiều nữ, bộ dạng Diệp Trình xem như trắng nõn, tuy có hơi lùn nhưng dáng người thon dài, hơn nữa lại mới mười bốn tuổi, rất được các bạn nữ trong lớp bộc phát mẫu tính hoặc yêu cái đẹp yêu thích. Ấy là còn chưa nói điểm đầu vào của cậu đứng hạng nhất lớp, cách người thứ hai một khoảng khá xa, trong lớp có không ít thành phần sùng bái người có thành tích cao, thế nên chức lớp trưởng này cậu giành được dễ như trở bàn tay.
Nguyên nhân Diệp Trình muốn làm lớp trưởng kỳ thực không khác bao nhiêu so với Lục Minh Viễn, đám nam sinh trung học đều rất cao, nếu trên đầu cậu có cái danh lớp trưởng thì có thể tăng thêm không ít cảm giác an toàn.
Không đến hai ngày, toàn thể giáo viên học sinh đều biết lớp trưởng lớp một và lớp hai năm nhất là hai học sinh vượt cấp, một mười ba, một mười bốn tuổi. Hiếu kỳ dâng cao, có người thậm chí còn tranh thủ nghỉ giải lao giữa giờ đến xem thử, được đám học sinh lớp một lớp hai cười hì hì chỉ cho, đó, cái người ngồi bàn đầu kia, chính là lớp trưởng lớp tui đó.
Lúc trước Diệp Trình và Lục Minh Viễn nhảy lớp cũng không nghĩ sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến như vậy, đứng giữa đám bạn cùng lớp trưởng thành cao lớn, hai đứa bọn chúng có vẻ phá lệ nhỏ bé, phá lệ bắt mắt! Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến số học phí Diệp Bình năm nay lên lớp năm phải nộp, Diệp Trình liền cảm thấy có giày vò hơn nữa cũng đáng.
Phần lớn học sinh trung học đều hòa ái dễ gần, người như Chung Vạn Lý dù sao cũng chỉ là thiểu số. Diệp Trình và Lục Minh Viễn không nghỉ trọ ở trường, vô hình chung liền tạo thành khoảng cách với đám bạn học. Nhưng có vài người tương đối nhiệt tình, nghe nói Diệp Trình và Lục Minh Viễn là họ hàng, cuối tuần nào cũng cùng nhau lên trấn trên dựng sạp sửa giày, liền lôi kéo bạn bè mang giày dép hỏng trong nhà đến cho tụi Diệp Trình sửa.
Thậm chí có bạn học không biết từ nơi nào nghe được Lục Minh Viễn là Diệp Trình nhặt được trong thành phố, trước đây bị cha mẹ bỏ rơi, bao nhiêu năm cũng không có tin tức. Còn có người biết cha mẹ Diệp Trình mắc phải bệnh AIDS qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, mấy năm nay đều chỉ có hai anh em cậu cùng Lục Minh Viễn ba người nương tựa nhau mà sống. Đám trẻ con được sinh ra lớn lên trong gia đình bình thường luôn rất hiếu kỳ với những chuyện như vậy, hơn nữa còn tự cho là đúng mà sinh lòng thương hại.
Chuyện này khiến Diệp Trình và Lục Minh Viễn cảm thấy thực phức tạp, vì thế dần dà liền không lên trấn trên dựng sạp nữa, mà chỉ đi loanh quanh mấy thôn phụ cận, mỗi cuối tuần có thể đi vài thôn, kiếm được cũng không ít hơn so với trước. Bây giờ tụi nó đã cao hơn, khỏe hơn trước nhiều, đạp xe đạp vòng vòng mấy thôn cũng còn dư sức.
Sở dĩ hai đứa nó không trọ ở trường là vì suy xét đến Diệp Bình tuổi còn nhỏ, một cô bé con ở nhà một mình không quá an toàn, mà để nhỏ qua nhà cậu ở thì đám vịt ở nhà lại không có ai chăm bẵm, nên hai đứa liền chọn ngoại trú. Đương nhiên, tiền phí sinh hoạt ba trăm đồng một học kỳ cũng là một nguyên nhân, cũng may là có xe đạp, đi từ nhà đến trường nửa tiếng cũng không quá vất vả.
Lục Minh Viễn còn khá hưởng thụ việc mỗi ngày được cùng Diệp Trình ngồi trên một chiếc xe đạp tới trường về nhà, phần lớn thời gian là Diệp Trình chở, Lục Minh Viễn ngồi phía sau, bởi vì nó nhỏ hơn Diệp Trình một tuổi, Diệp Trình đã sớm chiếu cố nó thành quen. Có vài lần nó muốn vòng tay ôm eo Diệp Trình, cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn chọn bám lấy yên xe.
Chương trình học năm nhất không quá nặng, chỉ là sáng tối mỗi ngày đều có tiết tự học, thành ra Diệp Trình và Lục Minh Viễn ngày nào cũng đi sớm về muộn, buổi sáng sáu giờ phải ra khỏi nhà, buổi tới chín giờ mới về đến nơi, bài tập cơ bản đều tranh thủ giải quyết ở trường, về liền lăn ra ngủ, thi thoảng mới có thể trò chuyện đôi câu với Diệp Bình.
Việc học của Diệp Bình khá nhẹ nhàng, chăn vịt cũng không nặng nhọc bao nhiêu, mỗi ngày nhỏ tan học về nhà làm chút việc nhà, chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, sau đó tự làm bài tập, chuẩn bị bài mới, đôi khi rảnh rỗi còn lấy sách giáo khoa sơ trung của tụi Diệp Trình ra xem. Lúc này nhỏ mới thấy thực hối hận lúc trước đã đem cái TV kia đập nát, không đập thì tốt rồi, bây giờ còn có cái mà xem, một mình nhỏ ở nhà thực buồn chán, Tiểu Hôi già rồi, cả ngày lười biếng, chỉ thích ngủ.
Nghe thấy trong tiểu viện có tiếng động, Diệp Bình liền từ trong nhà chạy ra, "Anh, sao giờ các anh mới về?"
"Sao em còn chưa ngủ?" Diệp Trình và Lục Minh Viễn trở về tay không, đều đã muộn thế này, có đem sách giáo khoa về cũng chẳng có thời gian xem.
"Có chuyện muốn nói với anh." Diệp Bình cười hì hì, nói.
"Chuyện gì thế, để mai nói không được à?"
"Em sợ đến mai lại quên mất." Diệp Bình như cái đuôi theo sau Diệp Trình chạy vòng quanh nhà.
"Nếu quên được thì chứng tỏ cũng chẳng phải chuyện trọng đại gì." Lục Minh Viễn mở bốn cà men trên bàn ra xem, đây là cơm trưa, cơm tối của nó với Diệp Trình ngày mai, trường bọn nó có căn tin, nhưng mang cơm thì sẽ không tốn tiền.
"Tiền trong tay tui sắp hết, chúng ta sắp nghèo rớt mồng tơi rồi, này còn không phải chuyện trọng đại à?"
"Để ngày mai anh đi rút ít tiền." Diệp Trình còn chưa đến tuổi làm chứng minh thư, bất quá muốn rút tiền thì rất dễ, chỉ cần nhét thẻ vào máy ATM, biết mật mã là được, không cần vào tận quầy.
"Nhưng mà trong tài khoản cũng chẳng còn bao nhiêu phải không anh?" Nói đến đây, tâm tình Diệp Bình liền trùng xuống.
"Còn một ít." Thật ra bây giờ nhà tụi nó cơ bản chỉ có chi không có thu, cuối tuần đi các thôn sửa giày cũng chỉ miễn cưỡng đủ tiền ăn một tuần, hơn nữa gạo cùng củi đốt còn phải nhờ nhà cậu Diệp Trình cung cấp. Tiền trước đó tiết kiệm được giờ chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ tính riêng học phí của Diệp Bình thôi cũng chỉ đủ đến khi tốt nghiệp sơ trung.
"Nhà trường sống chết cũng không chịu cho em nhảy lớp, phiền chết đi được, lên sơ trung rồi muốn nhảy lớp lại càng khó, bán trứng vịt giờ chẳng kiếm được bao nhiều tiền nữa, anh, hay là chúng ta đổi nghề đi?" Lúc này Diệp Trình đang tắm, Diệp Bình đứng ngoài cửa nói chuyện với cậu.
"Đổi sang làm gì mới được? Đổi sang nuôi gà thì cũng khác gì nuôi vịt đâu, trừ phi lên thành phố làm công." Lục Minh Viễn cầm một cái quần đùi từ trong phòng bước ra, nó nghe nói hai năm nay tiền làm công trên thành phố tăng lên nhiều lắm, bây giờ trên thành phố kẻ có tiền nhiều hơn ngày trước nhiều.
"Nhưng còn phải đi học mà, thời gian đâu mà lên thành phố chứ?"
"Diệp Trình, chừng nào nghỉ tụi mình đi đi, qua chỗ ông nội xem thử xem." Lục Minh Viễn đi đến đứng cạnh Diệp Bình.
"Nhưng không phải ông viết thư qua nói là sinh ý cửa hàng dạo này chẳng khá khẩm hơn là bao à." Diệp Trình mở cửa, bưng chậu nước bẩn đi ra.
"Cậu ngốc à, sao chúng ta phải đi sửa giày chứ?" Lục Minh Viễn khịt mũi, ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt trên người Diệp Trình.
"Anh mới ngốc đó!" Diệp Bình không chút khách khí đáp trả.
"Nghỉ đông không định đi đấy chứ? Nghỉ được có mấy ngày à." Diệp Trình đổ nước bẩn, để chậu dưới vòi hứng nước, đưa cho Lục Minh Viễn, đến lượt nó dùng rồi.
"Nghỉ đông đi trước xem thử, nếu được thì nghỉ hè năm sau lên thành phố làm, không được thì còn kiếm cách khác." Dù sao bây giờ sửa giày đã không kiếm được bằng hai năm trước.
"Uh, đi trước nhìn xem cũng được." Nếu nghỉ hè đến chỗ ông Ngô thì Diệp Trình sẽ không thể qua phòng vẽ, bất quá hiện giờ, với nhà tụi nó mà nói, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
- ---------------------------------------------------------------------
Kỳ thực Diệp Trình cũng muốn lớn nhanh lên một chút, như vậy cậu sẽ không cần phải vừa đi học vừa kiếm tiền nữa, nhưng mà cuộc sống sau khi trưởng thành sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là phải học đại học trước đã, rồi kiếm một công việc trong thành phố, bởi vì ở nông thôn thì làm sao kiếm được việc làm, nếu chỉ dựa vào làm ruộng thì rất khó nuôi sống chính mình cùng người nhà. Sau đó thì sao? Nên kết hôn nhỉ, cậu cùng Lục Minh Viễn đều sẽ lấy vợ, có con, Diệp Bình cũng gả cho người ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Trình lại cảm thấy trưởng thành không còn tốt như vậy nữa.
"Chu choa, xem người đẹp thoát y kìa!" Một chốc sau, đám Chung Vạn Lý cũng huýt sáo đi dến, vẫn một bộ dạng không mặt mũi như vậy, giống như hôm qua đánh nhau với tụi Diệp Trình không phải là gã vậy.
Giáo viên hướng dẫn đội chín của bọn chúng phải đến tận sáng hôm nay mới biết vụ đánh nhau tối qua, liền gọi Diệp Trình, Lục Minh Viễn, cùng tụi Chung Vạn Lý lên nói chuyện.
"Thế này là thế nào? Nghe nói hôm qua các em đánh nhau hả?" Cô giáo trẻ mặc một thân áo sơ mi ngắn tay cùng chân váy lịch sự trang nhã, đám nam sinh trông thấy đều ngượng ngùng ra mặt.
"Làm gì có đâu cô, bọn em chỉ đùa giỡn chút thôi." Chung Vạn Lý cười đến thực thành khẩn.
"Rõ ràng bị thương đây này." Cô giáo vươn tay, chỉ chỉ mặt Lục Minh Viễn.
"Biết sao được ạ, ai bảo phòng tắm trường mình trơn quá cơ, chỗ nào cũng bám đầy rêu, không cẩn thận chút thôi liền ngã." Đám nam sinh hi hi ha ha cười, một bộ đoàn kết hữu ái.
"Có thật là như vậy không?" Cô hỏi Lục Minh Viễn vẫn nghiêm mặt đứng một bên. Lục Minh Viễn miễn cưỡng gật đầu, không đáp, đánh nhau thua nên tâm tình nó lúc này rất xấu.
"Về sau các em phải chú ý một chút, ở trường chúng ta, đánh nhau là tội rất nghiêm trọng, nhẹ thì phải ở lại lớp, nghiêm trọng hơn thì có thể bị đuổi học đấy, biết chưa?"
"Vâng vâng, bọn em không đánh nhau thật mà cô, là mấy người đó nhìn nhầm thôi, đèn trong phòng tắm tối quá mà." Chung Vạn Lý vẻ mặt nịnh bợ không ngừng cam đoan.
"Cái bóng đèn kia đến lúc thay rồi đấy ạ, còn chẳng sáng bằng cái bóng 25W nhà bà nội em." Đám nam sinh lập tức nhao nhao tiếp lời.
"Nói bậy, bóng đèn đó 40W, vừa mới thay năm ngoái đấy." Cô giáo nghe vậy bật cười.
"Cô ơi, về sau cô có chủ nhiệm lớp tụi em không ạ?" Tên nhóc vừa nói đầy mặt hưng phấn, cũng không quan tâm cô giáo có biết tên mình hay không.
"Kết quả xếp lớp còn chưa có, cô chưa biết được."
Sự tình rốt cuộc cũng xem như giải thích rõ ràng, hoặc cũng có thể nói là hồ lộng cho qua, một đám nam sinh vẫn không chịu đi, vây bên người cô giáo hỏi này hỏi nọ, thẳng đến khi nghe thấy tiếng còi của huấn luyện viên mới chạy ra sân tập hợp.
Cứ thế, cuộc sống trung học của Diệp Trình và Lục Minh Viễn miễn cưỡng xem như thuận lợi bắt đầu.
Sau khi kết thúc đợt quân huấn, tụi Diệp Trình rất nhanh bước vào cuộc sống cao trung. Năm nhất không có lớp trọng điểm, nghe nói là do cấp trên phong thanh thả xuống tin tức, trường học chỉ đành xóa bỏ lớp trọng điểm, đám học trò thành tích tốt cơ bản bị chia đều ra các lớp, Diệp Trình và Lục Minh Viễn cũng bị tách ra phân vào lớp một và lớp hai năm nhất. Lục Minh Viễn còn được phân làm lớp trưởng.
Lục Minh Viễn làm lớp trưởng, đây là một chuyện thực mới mẻ, Diệp Bình suy ngẫm rất lâu cũng ngẫm không ra vì sao cái tên ngày thường cục mịch nóng nảy lại chịu dành ra thời gian, công sức cống hiến cho sự vụ của lớp.
Kỳ thực lý do Lục Minh Viễn chịu làm lớp trưởng cũng không phức tạp đến như Diệp Bình tưởng tượng. Đầu tiên, chủ nhiệm lớp nó ngay từ đầu đã thẳng thắn tuyên bố không bầu chọn ban cán sự lớp, cái gì mà đề cử, ứng cử, cho cả lớp bình bầu đều dẹp bỏ hết, trực tiếp chọn theo điểm thi đầu vào của đám học trò trong lớp, từ lớp trưởng, đến lớp phó, cứ như vậy đi xuống, không muốn làm cũng phải làm hết. Đương nhiên, nếu có học trò sống chết không chịu làm, thì cũng không phải không thể thương lượng. Nguyên nhân khiến lần này Lục Minh Viễn không cự tuyệt chính là cái tên thối tha Chung Vạn Lý đánh bọn nó hồi quân huấn được phân vào cùng một lớp với nó.
Lớp trưởng có bao nhiêu oai phong, bao nhiêu quyền lực chứ? Lục Minh Viễn thầm tính toán trong lòng, cảm thấy cái chức lớp trưởng này cũng có chút tác dụng, vì vậy liền đồng ý đảm nhiệm.
Diệp Trình cũng là lớp trưởng, bất quá chức lớp trưởng này của cậu lại là do cả lớp bình bầu ra. Lớp Diệp Trình so ra thì truyền thống hơn, ban cán sự vẫn thông qua tranh cử để bầu chọn, từng học sinh một lên bục giảng tự giới thiệu, tự đề cử, đương nhiên không muốn tự tiến cử cũng được, sau đó có được các bạn trong lớp bình chọn hay không còn phải xem vào vận mệnh bản thân.
Lớp một năm nhất nhiều nữ, bộ dạng Diệp Trình xem như trắng nõn, tuy có hơi lùn nhưng dáng người thon dài, hơn nữa lại mới mười bốn tuổi, rất được các bạn nữ trong lớp bộc phát mẫu tính hoặc yêu cái đẹp yêu thích. Ấy là còn chưa nói điểm đầu vào của cậu đứng hạng nhất lớp, cách người thứ hai một khoảng khá xa, trong lớp có không ít thành phần sùng bái người có thành tích cao, thế nên chức lớp trưởng này cậu giành được dễ như trở bàn tay.
Nguyên nhân Diệp Trình muốn làm lớp trưởng kỳ thực không khác bao nhiêu so với Lục Minh Viễn, đám nam sinh trung học đều rất cao, nếu trên đầu cậu có cái danh lớp trưởng thì có thể tăng thêm không ít cảm giác an toàn.
Không đến hai ngày, toàn thể giáo viên học sinh đều biết lớp trưởng lớp một và lớp hai năm nhất là hai học sinh vượt cấp, một mười ba, một mười bốn tuổi. Hiếu kỳ dâng cao, có người thậm chí còn tranh thủ nghỉ giải lao giữa giờ đến xem thử, được đám học sinh lớp một lớp hai cười hì hì chỉ cho, đó, cái người ngồi bàn đầu kia, chính là lớp trưởng lớp tui đó.
Lúc trước Diệp Trình và Lục Minh Viễn nhảy lớp cũng không nghĩ sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến như vậy, đứng giữa đám bạn cùng lớp trưởng thành cao lớn, hai đứa bọn chúng có vẻ phá lệ nhỏ bé, phá lệ bắt mắt! Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến số học phí Diệp Bình năm nay lên lớp năm phải nộp, Diệp Trình liền cảm thấy có giày vò hơn nữa cũng đáng.
Phần lớn học sinh trung học đều hòa ái dễ gần, người như Chung Vạn Lý dù sao cũng chỉ là thiểu số. Diệp Trình và Lục Minh Viễn không nghỉ trọ ở trường, vô hình chung liền tạo thành khoảng cách với đám bạn học. Nhưng có vài người tương đối nhiệt tình, nghe nói Diệp Trình và Lục Minh Viễn là họ hàng, cuối tuần nào cũng cùng nhau lên trấn trên dựng sạp sửa giày, liền lôi kéo bạn bè mang giày dép hỏng trong nhà đến cho tụi Diệp Trình sửa.
Thậm chí có bạn học không biết từ nơi nào nghe được Lục Minh Viễn là Diệp Trình nhặt được trong thành phố, trước đây bị cha mẹ bỏ rơi, bao nhiêu năm cũng không có tin tức. Còn có người biết cha mẹ Diệp Trình mắc phải bệnh AIDS qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, mấy năm nay đều chỉ có hai anh em cậu cùng Lục Minh Viễn ba người nương tựa nhau mà sống. Đám trẻ con được sinh ra lớn lên trong gia đình bình thường luôn rất hiếu kỳ với những chuyện như vậy, hơn nữa còn tự cho là đúng mà sinh lòng thương hại.
Chuyện này khiến Diệp Trình và Lục Minh Viễn cảm thấy thực phức tạp, vì thế dần dà liền không lên trấn trên dựng sạp nữa, mà chỉ đi loanh quanh mấy thôn phụ cận, mỗi cuối tuần có thể đi vài thôn, kiếm được cũng không ít hơn so với trước. Bây giờ tụi nó đã cao hơn, khỏe hơn trước nhiều, đạp xe đạp vòng vòng mấy thôn cũng còn dư sức.
Sở dĩ hai đứa nó không trọ ở trường là vì suy xét đến Diệp Bình tuổi còn nhỏ, một cô bé con ở nhà một mình không quá an toàn, mà để nhỏ qua nhà cậu ở thì đám vịt ở nhà lại không có ai chăm bẵm, nên hai đứa liền chọn ngoại trú. Đương nhiên, tiền phí sinh hoạt ba trăm đồng một học kỳ cũng là một nguyên nhân, cũng may là có xe đạp, đi từ nhà đến trường nửa tiếng cũng không quá vất vả.
Lục Minh Viễn còn khá hưởng thụ việc mỗi ngày được cùng Diệp Trình ngồi trên một chiếc xe đạp tới trường về nhà, phần lớn thời gian là Diệp Trình chở, Lục Minh Viễn ngồi phía sau, bởi vì nó nhỏ hơn Diệp Trình một tuổi, Diệp Trình đã sớm chiếu cố nó thành quen. Có vài lần nó muốn vòng tay ôm eo Diệp Trình, cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn chọn bám lấy yên xe.
Chương trình học năm nhất không quá nặng, chỉ là sáng tối mỗi ngày đều có tiết tự học, thành ra Diệp Trình và Lục Minh Viễn ngày nào cũng đi sớm về muộn, buổi sáng sáu giờ phải ra khỏi nhà, buổi tới chín giờ mới về đến nơi, bài tập cơ bản đều tranh thủ giải quyết ở trường, về liền lăn ra ngủ, thi thoảng mới có thể trò chuyện đôi câu với Diệp Bình.
Việc học của Diệp Bình khá nhẹ nhàng, chăn vịt cũng không nặng nhọc bao nhiêu, mỗi ngày nhỏ tan học về nhà làm chút việc nhà, chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, sau đó tự làm bài tập, chuẩn bị bài mới, đôi khi rảnh rỗi còn lấy sách giáo khoa sơ trung của tụi Diệp Trình ra xem. Lúc này nhỏ mới thấy thực hối hận lúc trước đã đem cái TV kia đập nát, không đập thì tốt rồi, bây giờ còn có cái mà xem, một mình nhỏ ở nhà thực buồn chán, Tiểu Hôi già rồi, cả ngày lười biếng, chỉ thích ngủ.
Nghe thấy trong tiểu viện có tiếng động, Diệp Bình liền từ trong nhà chạy ra, "Anh, sao giờ các anh mới về?"
"Sao em còn chưa ngủ?" Diệp Trình và Lục Minh Viễn trở về tay không, đều đã muộn thế này, có đem sách giáo khoa về cũng chẳng có thời gian xem.
"Có chuyện muốn nói với anh." Diệp Bình cười hì hì, nói.
"Chuyện gì thế, để mai nói không được à?"
"Em sợ đến mai lại quên mất." Diệp Bình như cái đuôi theo sau Diệp Trình chạy vòng quanh nhà.
"Nếu quên được thì chứng tỏ cũng chẳng phải chuyện trọng đại gì." Lục Minh Viễn mở bốn cà men trên bàn ra xem, đây là cơm trưa, cơm tối của nó với Diệp Trình ngày mai, trường bọn nó có căn tin, nhưng mang cơm thì sẽ không tốn tiền.
"Tiền trong tay tui sắp hết, chúng ta sắp nghèo rớt mồng tơi rồi, này còn không phải chuyện trọng đại à?"
"Để ngày mai anh đi rút ít tiền." Diệp Trình còn chưa đến tuổi làm chứng minh thư, bất quá muốn rút tiền thì rất dễ, chỉ cần nhét thẻ vào máy ATM, biết mật mã là được, không cần vào tận quầy.
"Nhưng mà trong tài khoản cũng chẳng còn bao nhiêu phải không anh?" Nói đến đây, tâm tình Diệp Bình liền trùng xuống.
"Còn một ít." Thật ra bây giờ nhà tụi nó cơ bản chỉ có chi không có thu, cuối tuần đi các thôn sửa giày cũng chỉ miễn cưỡng đủ tiền ăn một tuần, hơn nữa gạo cùng củi đốt còn phải nhờ nhà cậu Diệp Trình cung cấp. Tiền trước đó tiết kiệm được giờ chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ tính riêng học phí của Diệp Bình thôi cũng chỉ đủ đến khi tốt nghiệp sơ trung.
"Nhà trường sống chết cũng không chịu cho em nhảy lớp, phiền chết đi được, lên sơ trung rồi muốn nhảy lớp lại càng khó, bán trứng vịt giờ chẳng kiếm được bao nhiều tiền nữa, anh, hay là chúng ta đổi nghề đi?" Lúc này Diệp Trình đang tắm, Diệp Bình đứng ngoài cửa nói chuyện với cậu.
"Đổi sang làm gì mới được? Đổi sang nuôi gà thì cũng khác gì nuôi vịt đâu, trừ phi lên thành phố làm công." Lục Minh Viễn cầm một cái quần đùi từ trong phòng bước ra, nó nghe nói hai năm nay tiền làm công trên thành phố tăng lên nhiều lắm, bây giờ trên thành phố kẻ có tiền nhiều hơn ngày trước nhiều.
"Nhưng còn phải đi học mà, thời gian đâu mà lên thành phố chứ?"
"Diệp Trình, chừng nào nghỉ tụi mình đi đi, qua chỗ ông nội xem thử xem." Lục Minh Viễn đi đến đứng cạnh Diệp Bình.
"Nhưng không phải ông viết thư qua nói là sinh ý cửa hàng dạo này chẳng khá khẩm hơn là bao à." Diệp Trình mở cửa, bưng chậu nước bẩn đi ra.
"Cậu ngốc à, sao chúng ta phải đi sửa giày chứ?" Lục Minh Viễn khịt mũi, ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt trên người Diệp Trình.
"Anh mới ngốc đó!" Diệp Bình không chút khách khí đáp trả.
"Nghỉ đông không định đi đấy chứ? Nghỉ được có mấy ngày à." Diệp Trình đổ nước bẩn, để chậu dưới vòi hứng nước, đưa cho Lục Minh Viễn, đến lượt nó dùng rồi.
"Nghỉ đông đi trước xem thử, nếu được thì nghỉ hè năm sau lên thành phố làm, không được thì còn kiếm cách khác." Dù sao bây giờ sửa giày đã không kiếm được bằng hai năm trước.
"Uh, đi trước nhìn xem cũng được." Nếu nghỉ hè đến chỗ ông Ngô thì Diệp Trình sẽ không thể qua phòng vẽ, bất quá hiện giờ, với nhà tụi nó mà nói, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
- ---------------------------------------------------------------------
Kỳ thực Diệp Trình cũng muốn lớn nhanh lên một chút, như vậy cậu sẽ không cần phải vừa đi học vừa kiếm tiền nữa, nhưng mà cuộc sống sau khi trưởng thành sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là phải học đại học trước đã, rồi kiếm một công việc trong thành phố, bởi vì ở nông thôn thì làm sao kiếm được việc làm, nếu chỉ dựa vào làm ruộng thì rất khó nuôi sống chính mình cùng người nhà. Sau đó thì sao? Nên kết hôn nhỉ, cậu cùng Lục Minh Viễn đều sẽ lấy vợ, có con, Diệp Bình cũng gả cho người ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Trình lại cảm thấy trưởng thành không còn tốt như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.