Chương 40
Báo Chỉ Hồ Tường
11/05/2022
Ngày này lão Ngô thực vui vẻ, miệng ngâm nga tiểu khúc, ra ngoài mua một cân* thịt ba chỉ mang về, băm băm, làm một mâm bánh nhân thịt, lại qua nhà hàng xóm mua nửa con gà, cho vào trong nồi đất hầm bằng lửa nhỏ, hầm đến da róc thịt bong.
*một cân: bằng 0,5 kg
Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn mới vừa ăn rất nhiều bánh bao ở đầu ngõ xong, bụng cũng không đói, liền giúp lão Ngô dọn hàng, có khách tới sửa giày, hai đứa cũng trực tiếp xắn tay áo lên làm. Quán sửa giày của lão Ngô đã mở trong con hẻm này rất nhiều năm rồi, người tới đây sửa giày đều là người dân sống xung quanh, đều đã quen mặt nhau hết rồi, thấy trong nhà lão Ngô xuất hiện hai đứa nhỏ lạ mặt, liền xúm lại hỏi, dăm câu ba lời đã tra ra được thân phận chúng nó. Hắc, này không phải hai thằng nhỏ ăn xin năm đó sao?
Lão Ngô không thích có người ở trong nhà mình làm ầm ĩ, đám người xem náo nhiệt này đều bị ông phất khăn đuổi đi, bất quá mắt thấy đã sắp cuối năm, người lớn trẻ nhỏ trong cái hẻm này đều thực rảnh rỗi, đuổi được một đám lại một đám kéo tới, có người mang đồ ăn qua cho nhà họ, có người lại từ nhà họ cầm đồ ăn mang đi, có vẻ thực sự thân quen.
"Hắc, lão Ngô, tay nghề của đám nhóc này sắp vượt cả ông rồi, cho xuất sư được rồi đấy!"
"Chúng nó xuất sư lâu rồi." Lão Ngô đó giờ đều không phải một người khiêm tốn.
"Đám nhỏ này cũng giỏi phết nhỉ, chắc tự kiếm được tiền học phí hả?"
"Việc gì phải kiếm? Tụi nó học giỏi, không cần phải nộp học phí." Lão Ngô càng nói càng đắc ý.
"Ôi cái ông này cứ điêu, hẻm nhà chúng ta có đứa nào là không phải nộp học phí đâu, chẳng lẽ tụi nó đều học không giỏi à?" Nhà bà lão này cũng có đứa cháu đang đi học, vừa nghe lão Ngô nói như thế đã không đồng tình, phản bác.
"Đó là hẻm nhà chúng ta, thằng cháu nhà bà cũng chỉ so được với đám nhỏ trong hẻm này thôi." Đứa cháu nhà bà lão kia thành tích không tồi, cũng có thể xem như số một số hai trong vùng, thế nên ngày thường bà nói chuyện rất huênh hoang, lão Ngô đã sớm nhìn không vừa mắt, hôm nay vừa lúc, nói cho bà lão không đáp lại được luôn.
"Thế nào, hai đứa đi học không phải nộp học phí thật à?" Có người phản ứng nhanh, liền quay sang hỏi Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn.
"Vâng ạ, học phí cùng các chi phí khác đều không phải nộp." Diệp Trình thấy lão Ngô được nở mày nở mặt cũng rất vui. Lục Minh Viễn thì lại bĩu môi, vẫn không nói gì.
"Chu choa, nhóc con có tiền đồ nha, mau nói bác nghe xem trường học làm sao lại miễn học phí cho mấy đứa vậy?" Các dì các mẹ vừa nghe thấy hai đứa nhỏ có tiền đồ như vậy, nói chuyện liền thân thiết hơn mấy phần.
"Chỉ cần kiểm tra đạt thành tích tốt, sẽ được miễn học phí cao trung ạ." Diệp Trình thấy lão Ngô đầy mặt đắc ý thì phối hợp, đáp.
"Ủa, hai đứa đã học cao trung rồi à?" Hai nhóc con này nhìn thế nào cũng đâu giống mười sáu tuổi nhỉ?
"Vâng, tụi cháu đều học năm nhất cao trung ạ."
"Không đúng, mới qua có vài năm thôi mà? Để bác tính xem.... Mới sáu bảy năm mà, sao đã học đến năm nhất cao trung được? Thôn mấy đứa không phải tám tuổi mới bắt đầu học tiểu học à?"
"Vâng, tụi cháu nhảy lớp ạ."
"Hai đứa này được, nhảy vài lớp liền, còn được miễn học phí nữa chứ, được, được lắm..."
Mắt thấy đã sắp đến giờ cơm, mấy người hàng xóm chen chúc trong nhà lão Ngô dần tản đi, vang vọng trong căn ngõ nhỏ, vẫn còn có thể nghe được người ta nói với nhau 'giỏi, thật giỏi' vân vân.
Lão Ngô tâm tình tốt, ăn tối xong liền lấy từ trong hòm ra một tờ mười đồng, đưa cho Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn, kêu tụi nó ra ngoài chơi, mua vài món quà vặt ngon ngon mà ăn. Ông nói bây giờ bên ngoài náo nhiệt lắm, khác xa so với bảy năm trước, hai đứa đi xem thử xem.
Lúc này đã là cuối buổi chiều, những người bán hàng ở chợ đều đã dọn quán, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn liền không tới tìm Cao Kim Hoa nữa, mà ngồi xe bus đi vào trong thành phố. Thành phố này quả như lời lão Ngô nói, đã khác rất nhiều so với bảy năm trước, rạp chiếu phim mà ngày trước tụi nó cảm thấy vừa to vừa đẹp, đã bị nhấn chìm giữa một đống cao ốc, mà nơi này cũng không còn là rạp chiếu phim nữa, mà đã chuyển thành một siêu thị bán buôn nhỏ, không chỉ mình rạp chiếu phim, mấy tòa lầu bên cạnh cũng đều gộp lại thành cái siêu thị này.
Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đi vào dạo một vòng, thấy có rất nhiều những món trang sức, kẹp tóc tinh xảo con gái hay thích, còn có thật nhiều gấu bông đủ mọi màu sắc, kiểu dáng nữa. Người tới đây mua hàng chủ yếu là mua buôn, đều đẩy xe đẩy bên trên chất đầy gói to thùng nhỏ, lúc họ nói giá hàng hóa, Diệp Trình cũng có nghe thấy, giá phần lớn đều rất thấp.
Bên trong siêu thị hàng hóa rất đa dạng, được sắp xếp thành từng khu. Siêu thị có tới tận mấy tầng lầu, thang máy vận chuyển không ngừng đi lên đi xuống. Tụi Diệp Trình đi vào dạo một hồi, cái gì cũng không mua, lúc đi ra hai tay vẫn trống trơn.
Con sông hồi nhỏ tụi nó thường ra chơi, bắt cua mò ốc, bây giờ đã được kiến tạo thành một khu vui chơi lớn, đứng bên này sông, có thể trông thấy đường ray tàu lượn cùng thuyền hải tặc bên phía đối diện, dưới sông là từng đoàn người lớn trẻ nhỏ khua mái chèo. Nước sông đã không còn trong như hồi trước, màu cũng trầm hơn nhiều, đứng bên bờ sông nhìn xuống đã không còn có thể trông thấy đá cuội dưới đáy sông nữa, cua ốc đương nhiên cũng không còn.
Đi một vòng quanh thành phố xa lạ mà quen thuộc này, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đều cảm thấy có chút mất mát, hồi ức tươi đẹp của tụi nó, không biết từ khi nào đã bị đủ thứ xa lạ thay thế, thành phố cũng biến đổi thành một bộ dạng hoàn toàn khác.
Bất quá đều không quan trọng, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn sở dĩ tới đây cũng không phải là để ôn lại quá khứ, mà chỉ muốn kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống thôi. Tụi nó vừa đi vừa quan sát, cảm thấy nếu muốn tranh thủ kỳ nghỉ đông ngắn ngủi kiếm chút tiền thì mở quán bán hàng trước cửa khu vui chơi có vẻ là khả thi nhất. Ngoại trừ các tòa nhà thương mại thì trước cửa khu vui chơi, lưu lượng người qua lại là lớn nhất.
Nhưng mà bán cái gì mới được đây? Trước cửa khu vui chơi dễ bán nhất chính là mứt quả, bỏng, kẹo bông, bóng bay... Mứt quả tụi Diệp Trình không biết làm, hơn nữa muốn mua sơn tra số lượng lớn cũng rất phiền phức, còn dễ bị hỏng nữa, kẹo bông hay bỏng thì đều phải mua máy móc, trước chưa nói tụi nó không biết mua ở đâu, cho dù có mua được thì mỗi ngày muốn đưa máy từ nhà lão Ngô đến đây cũng quá vất vả.
Còn lại cũng chỉ có bóng bay thôi, mấy năm nay kinh tế phát triển nhanh chóng, mọi người tiêu tiền cũng thoáng hơn trước nhiều, chỉ cần con trẻ được vui, bỏ ra mấy đồng mua quả bóng bay không ăn không uống được cho con chơi cũng là một chuyện hết sức bình thường. Trước cửa khu vui chơi đã có người bán bóng bay, người này rất khéo tay, đưa một quả bóng bay nhỏ lên miệng thổi, sau đó ép hai đầu vào nhau, tạo thành hình quả táo, tiếp đến gắn một quả bóng bay dài nhỏ màu xanh lục lên đỉnh trái táo, ép ép nặn nặn một hồi, trông liền không khác gì một phiến lá xanh, đáng yêu cực kì. Trên tay y còn treo đủ loại bóng bay, có quả hình tròn, có quả hình dài, có quả trong suốt, cũng có quả màu sắc rực rỡ, còn có quả trong suốt lồng bên ngoài quả màu sắc sặc sỡ nữa, nói chung đủ loại kiểu dáng, trông rất đẹp mắt, bán cũng rất đắt hàng.
Lúc quyết định chủ ý bán bóng bay, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn liền nhớ đến cái siêu thị bán buôn nọ, ở đó có hai khu bán đồ chơi, trong đó cũng có vài hàng chuyên bán bóng bay.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn đương nhiên không có tay nghề như người ta, nhưng việc làm ăn không thể tránh khỏi cạnh tranh, tay nghề tụi nó không bằng người, đương nhiên phải nghĩ biện pháp khác. Bóng có thể bay được không tồi, tiếc là khí bơm bóng bay không dễ mua, nghe nhà bán bóng bay kia nói, ở thành đông có một nhà chuyên bán máy tạo khí bơm bóng bay, bất quá giá không rẻ chút nào.
Thí nghiệm tạo khí bơm bóng bay kỳ thực Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đều đã làm qua rồi, nhưng đó là trong phòng thí nghiệm ở trường, dưới tình huống được giáo viên cung cấp đầy đủ thiết bị cùng nguyên liệu, bây giờ tụi nó cái gì cũng đều không có, muốn tạo ra được khí bơm bóng bay, cũng chỉ đành tự thân vận động thôi.
Cũng may thí nghiệm này nguyên lý hóa học tương đối đơn giản, tụi nó chỉ cần tìm được bột nhôm cùng xút (NaOH) là được. Bột nhôm thì không khó tìm, trong thành phố có mấy cửa hàng chuyên bán thiết bị kim loại, tụi nó đi hỏi đến hàng thứ hai là mua được. Xút lại không dễ tìm như vậy, cửa hàng bán đồ dùng hóa học vốn đã ít, xút lại thuộc về mặt hàng chuyên dùng trong công nghiệp, bình thường sẽ không bán lẻ, hai đứa nó vừa đi vừa tìm, cuối cùng vất vả lắm mới mua được ở một cửa hàng có tên 'Hóa chất Hâm Thái'.
Nguyên liệu đủ rồi còn cần dụng cụ nữa, tụi nó đương nhiên không thể giống như trong phòng thí nghiệm, dùng một đống bình lọ thủy tinh được, chỉ cần một thứ vỏ dày, làm từ nguyên liệu không phản ứng với mấy thứ chất tụi nó định dùng, đựng được khí là được. Thứ hai tên nhóc nghĩ đến đầu tiên là nồi áp suất, bất quá cái nồi áp suất nhà lão Ngô quá nhỏ, lại còn phải dùng để nấu cơm nữa, thế nên nhân lúc trời còn sáng, tụi nó lại đi mua một cái nồi áp suất mang về.
Một buổi chiều này, hết mua bóng bay, mua dụng cụ nguyên liệu, lại mua thêm một cái nồi áp suất, hai đứa tiêu tốn không ít tiền, đợi tụi nó ôm bao lớn bao nhỏ về đến nhà lão Ngô, trời đã đen kịt.
Lão Ngô đã nấu xong cơm tối, ba ông cháu quây quần dùng bữa với nhau, sau đó lão Ngô kêu tụi nhỏ tắm rửa đi ngủ. Hôm qua ngồi tàu cả đêm, hôm nay lại ra ngoài dạo chơi cả ngày, chắc là mệt lắm rồi. Thế nhưng vừa mới tốn cả đống tiền mua nguyên vật liệu, không làm thử, tụi Diệp Trình làm sao mà ngủ được. Vì thế ba ông cháu lại dọn đống đồ nghề sửa giày sang một bên, bắt đầu thí nghiệm làm bóng bay.
Thí nghiệm làm thực thuận lợi, hai tên nhóc bỏ bột nhôm và xút vào trong nồi áp suất, thêm chút nước, sau đó đậy lại, chỉ chốc lát sau, khí đã bắt đầu 'xì xì' tràn ra khỏi nắp nồi, Diệp Trình ghé miệng một quả bóng bay vào, quả bóng rất nhanh phồng lên, lão Ngô lấy một sợi chỉ may giày buộc miệng bóng lại, nhẹ buông tay, bóng liền bay thẳng lên trần nhà.
Xét đến việc qua ngày hôm sau, khí bơm bóng bay tạo ra được sẽ bay hết, hôm nay cũng chỉ định thử chút thôi, thế nên tụi Diệp Trình không làm nhiều, bơm vài quả bóng bay đã hết. Lão Ngô vui lắm, không ngừng cảm thán có học quả nhiên có khác, tự mày mò một hồi vậy mà làm được cả bóng bay, bất quá ông nói dùng dây này buộc bóng bay không đẹp, phải mua loại có màu sắc mới nổi bật.
Lục Minh Viễn liền nhờ ông dẫn đi mua, cửa tiệm lão Ngô tính dẫn nó đến chỉ màu gì cũng có, hơn nữa giá còn rất rẻ, kỳ thực trước đây Lục Minh Viễn từng đến đó rồi, chỉ là đã rất lâu, nó không còn nhớ rõ đường đi nữa. Lão Ngô tâm tình vui vẻ, luôn miệng đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, ba ông cháu ra đầu ngõ ăn bánh báo, nói chuyện phiếm với ông chủ tiệm bánh bao một lát, sau đó ngồi xe đi đến tiệm bán chỉ nọ. Cửa tiệm kia mở trong một khu phố mua sắm, lão Ngô mua cho Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn mấy cuộn chỉ màu sắc rực rỡ, lại tự mua cho mình mấy thứ, ông chủ cửa tiệm này là chỗ người quen cũ của lão Ngô, sáng sớm vắng khách liền giữ lão Ngô lại trò chuyện. Lão Ngô không từ chối được, chỉ đành kêu tụi Diệp Trình mang đồ về trước.
Lần này hai đứa cho nguyên liệu vào nồi áp suất nhiều hơn tối hôm trước, nhưng xét đến góc độ an toàn, vẫn không dám cho quá nhiều. Hai tên nhóc ôm hai cái ghế nhỏ ngồi xung quanh nồi, Diệp Trình giơ miệng bóng bay vào cạnh nồi lấy hơi, Lục Minh Viễn thì cầm bịch bóng, chờ Diệp Trình bơm xong một quả sẽ đưa một quả khác sang.
Hai đứa thay nhau bơm bóng bay, mới bắt đầu động tác còn chưa đủ thuần thục, lại thêm nồi áp suất mua về trực tiếp dùng làm dụng cụ tạo khí, không qua cải tạo, thế nên làm lãng phí không ít khí, bất quá không bao lâu sau, bỏ thêm vài lần nguyên liệu vào nồi, rốt cuộc cũng bơm được gần trăm quả. Từ nhà lão Ngô đến khu vui chơi không xa, nhưng hai đứa cũng không thể một ngày chạy đi chạy về mấy lần được, đành phải chuẩn bị nhiều bóng bay một chút, tốt nhất mang một lần là đủ.
Bởi vì không có tay nghề, nên bóng bay tụi Diệp Trình làm ra về cơ bản vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, không tròn thì dài, chỉ là màu sắc phong phú, lại dùng chỉ đủ màu buộc, túm cùng một chỗ trông tựa như một đám mây ngũ sắc vậy.
Hai tên nhóc nhỏ gầy cầm một đống lớn bóng bay đi trong ngõ nhỏ, kéo tới không ít người vây xem, đám con nít quây xung quanh hai đứa hết reo lại hò, có đứa còn học bộ dạng người lớn hỏi giá tiền, Diệp Trình lấy giá một đồng một quả, thế mà cũng bán được mấy quả.
Quá trình ngồi xe bus không quá thuận lợi, vì bóng bay quá nhiều, xe bus lại vừa đông vừa chật, Diệp Trình không cẩn thẩn liền làm vỡ mấy quả, cũng may Lục Minh Viễn thông minh, thấy cửa xe đều đóng kín, liền thả bớt bóng cho bay lên trần, lúc chuẩn bị xuống xe thì thu lại.
Một đoàn bóng bay đủ mọi màu sắc lơ lửng trên trần xe bus, chỉ buộc màu sắc sặc sỡ rủ xuống, khách đi xe nhìn đều cảm thấy vui mắt, các dì các mẹ vốn tính nhiệt tình, thấy hai đứa còn nhỏ, đều giúp một tay thu bóng bay lại, có người thu được bóng rồi lại không muốn trả về, liền hỏi tụi Diệp Trình bao nhiêu tiền một quả, lần này Diệp Trình nói hai đồng, lại bán thêm được một ít.
Sáng sớm đi xe bus, gặp hai đứa nhỏ cầm trong tay một chùm bóng bay đủ mọi màu sắc, tâm tình mọi người đều không tồi, đến bác tài cũng nhịn không được hỏi han tụi Diệp Trình mấy câu.
"Bác thấy hai đứa mi chắc vẫn còn là học sinh phải không, sao lại ra ngoài bán bóng bay thế này?"
"Trường được nghỉ, ra ngoài kiếm thêm chút tiền ạ." Lục Minh Viễn không thích nói chuyện với người lạ, Diệp Trình chỉ đành ngắn gọn đáp.
"Hai đứa đây là muốn ra khu vui chơi hả?" Trong mấy điểm dừng của tuyến bus này, thì khu vui chơi là náo nhiệt nhất.
"Vâng ạ."
"Bóng bay ở đấy thì dễ bán rồi, hai tên nhóc này khá, hahah."
"Bất quá khu vui chơi chỉ từ giữa trưa đến chiều là đông thôi, chạng vạng người sẽ vơi đi không ít, hai đứa nếu thật muốn kiếm tiền thì tối có thể qua phố đi bộ bán tiếp."
"Đúng đúng, thành nam có phố đi bộ hai đứa đã biết chưa? Bên kia náo nhiệt thôi rồi, hết rạp chiếu phim lại khu vui chơi, rất nhiều người trẻ tuổi đều đến đó hẹn hò, buổi tối người rất đông đúc, còn có cả sân trượt băng, thánh địa của thanh niên nữa đấy."
"Đến đó bán thì đừng nên chọn mấy loại màu dành cho con nít này, phải chọn loại các cô gái ưa thích, như hình trái tim này, trong suốt này, hay màu hồng phấn này, mới dễ bán."
Người trên xe mồm năm miệng mười đề xuất chủ ýcho tụi Diệp Trình. Diệp Trình cười tủm tỉm, một bên nghe, một bên gật đầu,tính toán tối nay qua phố đi bộ nhìn thử xem sao.
*một cân: bằng 0,5 kg
Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn mới vừa ăn rất nhiều bánh bao ở đầu ngõ xong, bụng cũng không đói, liền giúp lão Ngô dọn hàng, có khách tới sửa giày, hai đứa cũng trực tiếp xắn tay áo lên làm. Quán sửa giày của lão Ngô đã mở trong con hẻm này rất nhiều năm rồi, người tới đây sửa giày đều là người dân sống xung quanh, đều đã quen mặt nhau hết rồi, thấy trong nhà lão Ngô xuất hiện hai đứa nhỏ lạ mặt, liền xúm lại hỏi, dăm câu ba lời đã tra ra được thân phận chúng nó. Hắc, này không phải hai thằng nhỏ ăn xin năm đó sao?
Lão Ngô không thích có người ở trong nhà mình làm ầm ĩ, đám người xem náo nhiệt này đều bị ông phất khăn đuổi đi, bất quá mắt thấy đã sắp cuối năm, người lớn trẻ nhỏ trong cái hẻm này đều thực rảnh rỗi, đuổi được một đám lại một đám kéo tới, có người mang đồ ăn qua cho nhà họ, có người lại từ nhà họ cầm đồ ăn mang đi, có vẻ thực sự thân quen.
"Hắc, lão Ngô, tay nghề của đám nhóc này sắp vượt cả ông rồi, cho xuất sư được rồi đấy!"
"Chúng nó xuất sư lâu rồi." Lão Ngô đó giờ đều không phải một người khiêm tốn.
"Đám nhỏ này cũng giỏi phết nhỉ, chắc tự kiếm được tiền học phí hả?"
"Việc gì phải kiếm? Tụi nó học giỏi, không cần phải nộp học phí." Lão Ngô càng nói càng đắc ý.
"Ôi cái ông này cứ điêu, hẻm nhà chúng ta có đứa nào là không phải nộp học phí đâu, chẳng lẽ tụi nó đều học không giỏi à?" Nhà bà lão này cũng có đứa cháu đang đi học, vừa nghe lão Ngô nói như thế đã không đồng tình, phản bác.
"Đó là hẻm nhà chúng ta, thằng cháu nhà bà cũng chỉ so được với đám nhỏ trong hẻm này thôi." Đứa cháu nhà bà lão kia thành tích không tồi, cũng có thể xem như số một số hai trong vùng, thế nên ngày thường bà nói chuyện rất huênh hoang, lão Ngô đã sớm nhìn không vừa mắt, hôm nay vừa lúc, nói cho bà lão không đáp lại được luôn.
"Thế nào, hai đứa đi học không phải nộp học phí thật à?" Có người phản ứng nhanh, liền quay sang hỏi Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn.
"Vâng ạ, học phí cùng các chi phí khác đều không phải nộp." Diệp Trình thấy lão Ngô được nở mày nở mặt cũng rất vui. Lục Minh Viễn thì lại bĩu môi, vẫn không nói gì.
"Chu choa, nhóc con có tiền đồ nha, mau nói bác nghe xem trường học làm sao lại miễn học phí cho mấy đứa vậy?" Các dì các mẹ vừa nghe thấy hai đứa nhỏ có tiền đồ như vậy, nói chuyện liền thân thiết hơn mấy phần.
"Chỉ cần kiểm tra đạt thành tích tốt, sẽ được miễn học phí cao trung ạ." Diệp Trình thấy lão Ngô đầy mặt đắc ý thì phối hợp, đáp.
"Ủa, hai đứa đã học cao trung rồi à?" Hai nhóc con này nhìn thế nào cũng đâu giống mười sáu tuổi nhỉ?
"Vâng, tụi cháu đều học năm nhất cao trung ạ."
"Không đúng, mới qua có vài năm thôi mà? Để bác tính xem.... Mới sáu bảy năm mà, sao đã học đến năm nhất cao trung được? Thôn mấy đứa không phải tám tuổi mới bắt đầu học tiểu học à?"
"Vâng, tụi cháu nhảy lớp ạ."
"Hai đứa này được, nhảy vài lớp liền, còn được miễn học phí nữa chứ, được, được lắm..."
Mắt thấy đã sắp đến giờ cơm, mấy người hàng xóm chen chúc trong nhà lão Ngô dần tản đi, vang vọng trong căn ngõ nhỏ, vẫn còn có thể nghe được người ta nói với nhau 'giỏi, thật giỏi' vân vân.
Lão Ngô tâm tình tốt, ăn tối xong liền lấy từ trong hòm ra một tờ mười đồng, đưa cho Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn, kêu tụi nó ra ngoài chơi, mua vài món quà vặt ngon ngon mà ăn. Ông nói bây giờ bên ngoài náo nhiệt lắm, khác xa so với bảy năm trước, hai đứa đi xem thử xem.
Lúc này đã là cuối buổi chiều, những người bán hàng ở chợ đều đã dọn quán, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn liền không tới tìm Cao Kim Hoa nữa, mà ngồi xe bus đi vào trong thành phố. Thành phố này quả như lời lão Ngô nói, đã khác rất nhiều so với bảy năm trước, rạp chiếu phim mà ngày trước tụi nó cảm thấy vừa to vừa đẹp, đã bị nhấn chìm giữa một đống cao ốc, mà nơi này cũng không còn là rạp chiếu phim nữa, mà đã chuyển thành một siêu thị bán buôn nhỏ, không chỉ mình rạp chiếu phim, mấy tòa lầu bên cạnh cũng đều gộp lại thành cái siêu thị này.
Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đi vào dạo một vòng, thấy có rất nhiều những món trang sức, kẹp tóc tinh xảo con gái hay thích, còn có thật nhiều gấu bông đủ mọi màu sắc, kiểu dáng nữa. Người tới đây mua hàng chủ yếu là mua buôn, đều đẩy xe đẩy bên trên chất đầy gói to thùng nhỏ, lúc họ nói giá hàng hóa, Diệp Trình cũng có nghe thấy, giá phần lớn đều rất thấp.
Bên trong siêu thị hàng hóa rất đa dạng, được sắp xếp thành từng khu. Siêu thị có tới tận mấy tầng lầu, thang máy vận chuyển không ngừng đi lên đi xuống. Tụi Diệp Trình đi vào dạo một hồi, cái gì cũng không mua, lúc đi ra hai tay vẫn trống trơn.
Con sông hồi nhỏ tụi nó thường ra chơi, bắt cua mò ốc, bây giờ đã được kiến tạo thành một khu vui chơi lớn, đứng bên này sông, có thể trông thấy đường ray tàu lượn cùng thuyền hải tặc bên phía đối diện, dưới sông là từng đoàn người lớn trẻ nhỏ khua mái chèo. Nước sông đã không còn trong như hồi trước, màu cũng trầm hơn nhiều, đứng bên bờ sông nhìn xuống đã không còn có thể trông thấy đá cuội dưới đáy sông nữa, cua ốc đương nhiên cũng không còn.
Đi một vòng quanh thành phố xa lạ mà quen thuộc này, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đều cảm thấy có chút mất mát, hồi ức tươi đẹp của tụi nó, không biết từ khi nào đã bị đủ thứ xa lạ thay thế, thành phố cũng biến đổi thành một bộ dạng hoàn toàn khác.
Bất quá đều không quan trọng, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn sở dĩ tới đây cũng không phải là để ôn lại quá khứ, mà chỉ muốn kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống thôi. Tụi nó vừa đi vừa quan sát, cảm thấy nếu muốn tranh thủ kỳ nghỉ đông ngắn ngủi kiếm chút tiền thì mở quán bán hàng trước cửa khu vui chơi có vẻ là khả thi nhất. Ngoại trừ các tòa nhà thương mại thì trước cửa khu vui chơi, lưu lượng người qua lại là lớn nhất.
Nhưng mà bán cái gì mới được đây? Trước cửa khu vui chơi dễ bán nhất chính là mứt quả, bỏng, kẹo bông, bóng bay... Mứt quả tụi Diệp Trình không biết làm, hơn nữa muốn mua sơn tra số lượng lớn cũng rất phiền phức, còn dễ bị hỏng nữa, kẹo bông hay bỏng thì đều phải mua máy móc, trước chưa nói tụi nó không biết mua ở đâu, cho dù có mua được thì mỗi ngày muốn đưa máy từ nhà lão Ngô đến đây cũng quá vất vả.
Còn lại cũng chỉ có bóng bay thôi, mấy năm nay kinh tế phát triển nhanh chóng, mọi người tiêu tiền cũng thoáng hơn trước nhiều, chỉ cần con trẻ được vui, bỏ ra mấy đồng mua quả bóng bay không ăn không uống được cho con chơi cũng là một chuyện hết sức bình thường. Trước cửa khu vui chơi đã có người bán bóng bay, người này rất khéo tay, đưa một quả bóng bay nhỏ lên miệng thổi, sau đó ép hai đầu vào nhau, tạo thành hình quả táo, tiếp đến gắn một quả bóng bay dài nhỏ màu xanh lục lên đỉnh trái táo, ép ép nặn nặn một hồi, trông liền không khác gì một phiến lá xanh, đáng yêu cực kì. Trên tay y còn treo đủ loại bóng bay, có quả hình tròn, có quả hình dài, có quả trong suốt, cũng có quả màu sắc rực rỡ, còn có quả trong suốt lồng bên ngoài quả màu sắc sặc sỡ nữa, nói chung đủ loại kiểu dáng, trông rất đẹp mắt, bán cũng rất đắt hàng.
Lúc quyết định chủ ý bán bóng bay, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn liền nhớ đến cái siêu thị bán buôn nọ, ở đó có hai khu bán đồ chơi, trong đó cũng có vài hàng chuyên bán bóng bay.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn đương nhiên không có tay nghề như người ta, nhưng việc làm ăn không thể tránh khỏi cạnh tranh, tay nghề tụi nó không bằng người, đương nhiên phải nghĩ biện pháp khác. Bóng có thể bay được không tồi, tiếc là khí bơm bóng bay không dễ mua, nghe nhà bán bóng bay kia nói, ở thành đông có một nhà chuyên bán máy tạo khí bơm bóng bay, bất quá giá không rẻ chút nào.
Thí nghiệm tạo khí bơm bóng bay kỳ thực Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đều đã làm qua rồi, nhưng đó là trong phòng thí nghiệm ở trường, dưới tình huống được giáo viên cung cấp đầy đủ thiết bị cùng nguyên liệu, bây giờ tụi nó cái gì cũng đều không có, muốn tạo ra được khí bơm bóng bay, cũng chỉ đành tự thân vận động thôi.
Cũng may thí nghiệm này nguyên lý hóa học tương đối đơn giản, tụi nó chỉ cần tìm được bột nhôm cùng xút (NaOH) là được. Bột nhôm thì không khó tìm, trong thành phố có mấy cửa hàng chuyên bán thiết bị kim loại, tụi nó đi hỏi đến hàng thứ hai là mua được. Xút lại không dễ tìm như vậy, cửa hàng bán đồ dùng hóa học vốn đã ít, xút lại thuộc về mặt hàng chuyên dùng trong công nghiệp, bình thường sẽ không bán lẻ, hai đứa nó vừa đi vừa tìm, cuối cùng vất vả lắm mới mua được ở một cửa hàng có tên 'Hóa chất Hâm Thái'.
Nguyên liệu đủ rồi còn cần dụng cụ nữa, tụi nó đương nhiên không thể giống như trong phòng thí nghiệm, dùng một đống bình lọ thủy tinh được, chỉ cần một thứ vỏ dày, làm từ nguyên liệu không phản ứng với mấy thứ chất tụi nó định dùng, đựng được khí là được. Thứ hai tên nhóc nghĩ đến đầu tiên là nồi áp suất, bất quá cái nồi áp suất nhà lão Ngô quá nhỏ, lại còn phải dùng để nấu cơm nữa, thế nên nhân lúc trời còn sáng, tụi nó lại đi mua một cái nồi áp suất mang về.
Một buổi chiều này, hết mua bóng bay, mua dụng cụ nguyên liệu, lại mua thêm một cái nồi áp suất, hai đứa tiêu tốn không ít tiền, đợi tụi nó ôm bao lớn bao nhỏ về đến nhà lão Ngô, trời đã đen kịt.
Lão Ngô đã nấu xong cơm tối, ba ông cháu quây quần dùng bữa với nhau, sau đó lão Ngô kêu tụi nhỏ tắm rửa đi ngủ. Hôm qua ngồi tàu cả đêm, hôm nay lại ra ngoài dạo chơi cả ngày, chắc là mệt lắm rồi. Thế nhưng vừa mới tốn cả đống tiền mua nguyên vật liệu, không làm thử, tụi Diệp Trình làm sao mà ngủ được. Vì thế ba ông cháu lại dọn đống đồ nghề sửa giày sang một bên, bắt đầu thí nghiệm làm bóng bay.
Thí nghiệm làm thực thuận lợi, hai tên nhóc bỏ bột nhôm và xút vào trong nồi áp suất, thêm chút nước, sau đó đậy lại, chỉ chốc lát sau, khí đã bắt đầu 'xì xì' tràn ra khỏi nắp nồi, Diệp Trình ghé miệng một quả bóng bay vào, quả bóng rất nhanh phồng lên, lão Ngô lấy một sợi chỉ may giày buộc miệng bóng lại, nhẹ buông tay, bóng liền bay thẳng lên trần nhà.
Xét đến việc qua ngày hôm sau, khí bơm bóng bay tạo ra được sẽ bay hết, hôm nay cũng chỉ định thử chút thôi, thế nên tụi Diệp Trình không làm nhiều, bơm vài quả bóng bay đã hết. Lão Ngô vui lắm, không ngừng cảm thán có học quả nhiên có khác, tự mày mò một hồi vậy mà làm được cả bóng bay, bất quá ông nói dùng dây này buộc bóng bay không đẹp, phải mua loại có màu sắc mới nổi bật.
Lục Minh Viễn liền nhờ ông dẫn đi mua, cửa tiệm lão Ngô tính dẫn nó đến chỉ màu gì cũng có, hơn nữa giá còn rất rẻ, kỳ thực trước đây Lục Minh Viễn từng đến đó rồi, chỉ là đã rất lâu, nó không còn nhớ rõ đường đi nữa. Lão Ngô tâm tình vui vẻ, luôn miệng đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, ba ông cháu ra đầu ngõ ăn bánh báo, nói chuyện phiếm với ông chủ tiệm bánh bao một lát, sau đó ngồi xe đi đến tiệm bán chỉ nọ. Cửa tiệm kia mở trong một khu phố mua sắm, lão Ngô mua cho Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn mấy cuộn chỉ màu sắc rực rỡ, lại tự mua cho mình mấy thứ, ông chủ cửa tiệm này là chỗ người quen cũ của lão Ngô, sáng sớm vắng khách liền giữ lão Ngô lại trò chuyện. Lão Ngô không từ chối được, chỉ đành kêu tụi Diệp Trình mang đồ về trước.
Lần này hai đứa cho nguyên liệu vào nồi áp suất nhiều hơn tối hôm trước, nhưng xét đến góc độ an toàn, vẫn không dám cho quá nhiều. Hai tên nhóc ôm hai cái ghế nhỏ ngồi xung quanh nồi, Diệp Trình giơ miệng bóng bay vào cạnh nồi lấy hơi, Lục Minh Viễn thì cầm bịch bóng, chờ Diệp Trình bơm xong một quả sẽ đưa một quả khác sang.
Hai đứa thay nhau bơm bóng bay, mới bắt đầu động tác còn chưa đủ thuần thục, lại thêm nồi áp suất mua về trực tiếp dùng làm dụng cụ tạo khí, không qua cải tạo, thế nên làm lãng phí không ít khí, bất quá không bao lâu sau, bỏ thêm vài lần nguyên liệu vào nồi, rốt cuộc cũng bơm được gần trăm quả. Từ nhà lão Ngô đến khu vui chơi không xa, nhưng hai đứa cũng không thể một ngày chạy đi chạy về mấy lần được, đành phải chuẩn bị nhiều bóng bay một chút, tốt nhất mang một lần là đủ.
Bởi vì không có tay nghề, nên bóng bay tụi Diệp Trình làm ra về cơ bản vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, không tròn thì dài, chỉ là màu sắc phong phú, lại dùng chỉ đủ màu buộc, túm cùng một chỗ trông tựa như một đám mây ngũ sắc vậy.
Hai tên nhóc nhỏ gầy cầm một đống lớn bóng bay đi trong ngõ nhỏ, kéo tới không ít người vây xem, đám con nít quây xung quanh hai đứa hết reo lại hò, có đứa còn học bộ dạng người lớn hỏi giá tiền, Diệp Trình lấy giá một đồng một quả, thế mà cũng bán được mấy quả.
Quá trình ngồi xe bus không quá thuận lợi, vì bóng bay quá nhiều, xe bus lại vừa đông vừa chật, Diệp Trình không cẩn thẩn liền làm vỡ mấy quả, cũng may Lục Minh Viễn thông minh, thấy cửa xe đều đóng kín, liền thả bớt bóng cho bay lên trần, lúc chuẩn bị xuống xe thì thu lại.
Một đoàn bóng bay đủ mọi màu sắc lơ lửng trên trần xe bus, chỉ buộc màu sắc sặc sỡ rủ xuống, khách đi xe nhìn đều cảm thấy vui mắt, các dì các mẹ vốn tính nhiệt tình, thấy hai đứa còn nhỏ, đều giúp một tay thu bóng bay lại, có người thu được bóng rồi lại không muốn trả về, liền hỏi tụi Diệp Trình bao nhiêu tiền một quả, lần này Diệp Trình nói hai đồng, lại bán thêm được một ít.
Sáng sớm đi xe bus, gặp hai đứa nhỏ cầm trong tay một chùm bóng bay đủ mọi màu sắc, tâm tình mọi người đều không tồi, đến bác tài cũng nhịn không được hỏi han tụi Diệp Trình mấy câu.
"Bác thấy hai đứa mi chắc vẫn còn là học sinh phải không, sao lại ra ngoài bán bóng bay thế này?"
"Trường được nghỉ, ra ngoài kiếm thêm chút tiền ạ." Lục Minh Viễn không thích nói chuyện với người lạ, Diệp Trình chỉ đành ngắn gọn đáp.
"Hai đứa đây là muốn ra khu vui chơi hả?" Trong mấy điểm dừng của tuyến bus này, thì khu vui chơi là náo nhiệt nhất.
"Vâng ạ."
"Bóng bay ở đấy thì dễ bán rồi, hai tên nhóc này khá, hahah."
"Bất quá khu vui chơi chỉ từ giữa trưa đến chiều là đông thôi, chạng vạng người sẽ vơi đi không ít, hai đứa nếu thật muốn kiếm tiền thì tối có thể qua phố đi bộ bán tiếp."
"Đúng đúng, thành nam có phố đi bộ hai đứa đã biết chưa? Bên kia náo nhiệt thôi rồi, hết rạp chiếu phim lại khu vui chơi, rất nhiều người trẻ tuổi đều đến đó hẹn hò, buổi tối người rất đông đúc, còn có cả sân trượt băng, thánh địa của thanh niên nữa đấy."
"Đến đó bán thì đừng nên chọn mấy loại màu dành cho con nít này, phải chọn loại các cô gái ưa thích, như hình trái tim này, trong suốt này, hay màu hồng phấn này, mới dễ bán."
Người trên xe mồm năm miệng mười đề xuất chủ ýcho tụi Diệp Trình. Diệp Trình cười tủm tỉm, một bên nghe, một bên gật đầu,tính toán tối nay qua phố đi bộ nhìn thử xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.