Chương 18: Không đủ dùng sao?
Bạch Lạc
29/05/2023
Sau một tuần tân hôn, hai người họ cùng nhau trở về nhà, nhìn dáng vẻ
hai đứa nhỏ sánh bước bên nhau đương nhiên ông bà Giang vui vẻ hơn tất
cả, chỉ là những nỗi của ông giấu nhẹm đi trong lòng để có thể nhìn được hình ảnh vui vẻ ấm áp của cô con gái. Bác sỹ Tưởng từng nói với ông,
sức khỏe ông hiện tại không thể kích động quá lớn, đặc biệt hơn là không thể tức giận. Nhưng ông làm gì còn tâm tư tức giận cơ chứ, niềm ao ước
của ông cuối cùng cũng thành sự thật, cô con gái ông yêu chiều đã kết
hôn. Chỉ cần từ giờ đến khi con bé được làm mẹ, ông liền cảm thấy mãn
nguyện về cuộc đời mình.
Sau bữa ăn ông nhẹ nhàng cùng Lục Diệp vào thư phòng nói chuyện.
- Tiểu Diệp à, ta không biết vì sao hai đứa quyết định kết hôn, nhưng Giang Tương con bé còn cứng đầu lắm, con bé còn nhỏ ta nghĩ chắc chắn con bé vẫn chưa hiểu như nào gọi là yêu đâu. Chuyện của con bé ta không biết nó có khúc mắc gì trong lòng, nhưng ta mong con có thể chiếu cố cho con bé.
- Vâng, ba yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.
- Ta biết con bé được thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Giang, nhưng để nói đúng ra lấy con bé đối với con là một thiệt thòi, chuyện này đáng lẽ nên nói với con trước lúc kết hôn, nhưng hiện tại ta mới có thể nói với con cũng là lỗi của ta, Giang Tương vốn không phải con gái ruột của vợ chồng ta. Hai mươi bốn năm trước trong một lần ra ngoài, chúng ta gặp phải hoàn cảnh éo le. Có một nhóm cướp vì không chạy thoát được liền dùng vũ khí để đả kích người qua đường, điều đó khiến vợ chồng ta mất đi đứa con gái duy nhất. Nhưng ngày hôm đó, một vị nữ cảnh sát đang mang thai đến tháng thứ tám cũng vẫn phải đi làm nhiệm vụ, không may mắn không thể cứu được người mẹ. Đứa nhỏ thiếu tháng còn đỏ hỏn khiến ta không kìm nén được cảm xúc. Nhìn sang vợ ta đang gặp cú sốc lớn vì mất đi đứa con gái nhỏ của mình, ta liền cùng bà ấy không chậm chễ xin làm thủ tục nhận nuôi. Phía bệnh viện đồng ý, vì hai vợ chồng người cảnh sát đều hi sinh ngay khi đó. Vậy nên ngày sinh nhật của con bé cũng chính là ngày giỗ của ba mẹ nó. Chuyện này ta chưa từng nói, chỉ là hàng năm cứ đến ngày đó theo thường lệ sẽ đến thăm mộ hai người họ. Nhưng chỉ nói với con bé hai người đó chính là ân nhân của mình. Sau này có lẽ phải nhờ con cùng con bé thực hiện điều đó rồi.
- Vậy họ không có người thân sao ạ?
- Ta chỉ biết từ lời của một người cảnh sát khác, hai người họ yêu nhau, nhưng hai bên gia đình không đồng ý, vì vậy liền cùng nhau xin điều chuyển công tác đến nơi này, không hề liên lạc được với người nhà.
- Con biết rồi, cảm ơn ba, con sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy. Nếu có thể, con cũng sẽ tìm thông tin về người thân của cô ấy ạ.
Ông Giang mỉm cười tán thưởng người con rể này. Trước đây ông luôn biết nhà họ Lục sống có tình có nghĩa, đến người con trai cũng được giao dục tử tế đến vậy. Giao con gái cho anh, ông an tâm rồi.
Một ngày trôi hai người cùng trở lại căn nhà của mình. Nơi này là nhà của Lục Diệp, nằm trên tầng cao nhất của khu chung cư này. Căn nhà hai tầng với diện tích hơn hai trăm mét vuông, khiến cho hai người chỉ ở thôi cũng cảm nhận được nhiều nơi thực tế không cần dùng đến hết.
Trước khi trở về, hai người cùng nhau ghé qua khu chợ gần chung cư để mua thức ăn. Trước đây thường là Giang Tương đi một mình, nhưng ngày hôm nay hai người đi chung xe vậy nên Lục Diệp liền cùng cô đi chợ. Anh trả qua một tuần ở chung với cô đương nhiên nhận thấy vòng quỹ đạo tuần hoàn của những món ăn cô nấu. Tất cả đều là những món ăn thông thường, nhưng đến tối thứ tư và tối thứ bảy sẽ có những món ăn đặc biệt hơn xuất hiện trên mâm cơm cô nấu.
Nhìn một bàn ăn toàn những món ăn bổ thận tráng dương Lục Diệp trên đầu cũng không khỏi cảm thán. Thứ bảy tuần trước cùng thứ tư tuần này đều cùng là một loại công dụng, nếu không tính hôm tân hôn, thì tiếp theo là ngày hôm nay cũng là tối thứ bảy. Hai lần trước anh đã được trải nghiệm sau khi ăn tối xong cô liền chuẩn bị sẵn sàng, uống một chút rượu để mình không tỉnh táo sau đó liền lại chủ động đến bên cạnh anh, khơi gợi những cảm xúc của anh.
Ngày hôm nay nhìn vào bàn ăn, anh đương nhiên hiểu được vấn đề của cô. Có lẽ đêm nay cô lại tiếp tục như vậy, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cùng anh lâm trận.
- Giang Tương, em nếu có nhu cầu có thể trực tiếp nói với anh, không cần dùng món ă để thể hiện thành ý. Anh có thể ngày nào cũng phục vụ nhu cầu của em, không cần đặt qua quy tắc đúng hai lần một tuần vào những ngày bắt buộc.
- Nhìn ra rồi sao?
- Còn nữa. Em dụng tâm như vậy tốt nhất nên chuẩn bị cho cả em nữa. Ăn thêm mần đậu nành để cho vòng một lớn hơn một chút, nội tiết tố tốt hơn một chút.
- Vẫn nhỏ sao? Không đủ dùng sao?
Cô đang nói cái gì vậy, chỉ hai câu nói của cô đã thực sự có thể đánh gục anh. Những ngày qua không phải là thời gian dài, nhưng bản thân anh hiểu được lòng ham muốn của cô với anh, mỗi một đêm anh đều dụng tâm hơn tất cả, anh vốn dĩ biết được điều đó. Nhưng Giang Tương đối với anh không phải là yêu, mỗi ngày cô đều có tính toán của riêng mình, trước khi cô chủ động luôn phải dùng rượu để điều khiển cơ thể mình. Điều đó khiến cho anh có say đắm như nào, cố gắng vào bước dạo đầu như nào cũng không thể thay đổi được.
Căn bản lòng người phụ nữ không có tình yêu đương nhiên cũng không thể chấp nhận được người đàn ông cùng lên giường cùng họ. Điều này khiến cho Lục Diệp đương nhiên khó chịu vô cùng. Chuyện này đối với cả hai người đều khiến bước đầu khó khăn. Lục Diệp không muốn nhắc với cô vì chính khi đó bản thân cô còn hơi rượu, sao biết được cơ thể mình muốn gì cơ chứ.
Sau bữa ăn ông nhẹ nhàng cùng Lục Diệp vào thư phòng nói chuyện.
- Tiểu Diệp à, ta không biết vì sao hai đứa quyết định kết hôn, nhưng Giang Tương con bé còn cứng đầu lắm, con bé còn nhỏ ta nghĩ chắc chắn con bé vẫn chưa hiểu như nào gọi là yêu đâu. Chuyện của con bé ta không biết nó có khúc mắc gì trong lòng, nhưng ta mong con có thể chiếu cố cho con bé.
- Vâng, ba yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.
- Ta biết con bé được thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Giang, nhưng để nói đúng ra lấy con bé đối với con là một thiệt thòi, chuyện này đáng lẽ nên nói với con trước lúc kết hôn, nhưng hiện tại ta mới có thể nói với con cũng là lỗi của ta, Giang Tương vốn không phải con gái ruột của vợ chồng ta. Hai mươi bốn năm trước trong một lần ra ngoài, chúng ta gặp phải hoàn cảnh éo le. Có một nhóm cướp vì không chạy thoát được liền dùng vũ khí để đả kích người qua đường, điều đó khiến vợ chồng ta mất đi đứa con gái duy nhất. Nhưng ngày hôm đó, một vị nữ cảnh sát đang mang thai đến tháng thứ tám cũng vẫn phải đi làm nhiệm vụ, không may mắn không thể cứu được người mẹ. Đứa nhỏ thiếu tháng còn đỏ hỏn khiến ta không kìm nén được cảm xúc. Nhìn sang vợ ta đang gặp cú sốc lớn vì mất đi đứa con gái nhỏ của mình, ta liền cùng bà ấy không chậm chễ xin làm thủ tục nhận nuôi. Phía bệnh viện đồng ý, vì hai vợ chồng người cảnh sát đều hi sinh ngay khi đó. Vậy nên ngày sinh nhật của con bé cũng chính là ngày giỗ của ba mẹ nó. Chuyện này ta chưa từng nói, chỉ là hàng năm cứ đến ngày đó theo thường lệ sẽ đến thăm mộ hai người họ. Nhưng chỉ nói với con bé hai người đó chính là ân nhân của mình. Sau này có lẽ phải nhờ con cùng con bé thực hiện điều đó rồi.
- Vậy họ không có người thân sao ạ?
- Ta chỉ biết từ lời của một người cảnh sát khác, hai người họ yêu nhau, nhưng hai bên gia đình không đồng ý, vì vậy liền cùng nhau xin điều chuyển công tác đến nơi này, không hề liên lạc được với người nhà.
- Con biết rồi, cảm ơn ba, con sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy. Nếu có thể, con cũng sẽ tìm thông tin về người thân của cô ấy ạ.
Ông Giang mỉm cười tán thưởng người con rể này. Trước đây ông luôn biết nhà họ Lục sống có tình có nghĩa, đến người con trai cũng được giao dục tử tế đến vậy. Giao con gái cho anh, ông an tâm rồi.
Một ngày trôi hai người cùng trở lại căn nhà của mình. Nơi này là nhà của Lục Diệp, nằm trên tầng cao nhất của khu chung cư này. Căn nhà hai tầng với diện tích hơn hai trăm mét vuông, khiến cho hai người chỉ ở thôi cũng cảm nhận được nhiều nơi thực tế không cần dùng đến hết.
Trước khi trở về, hai người cùng nhau ghé qua khu chợ gần chung cư để mua thức ăn. Trước đây thường là Giang Tương đi một mình, nhưng ngày hôm nay hai người đi chung xe vậy nên Lục Diệp liền cùng cô đi chợ. Anh trả qua một tuần ở chung với cô đương nhiên nhận thấy vòng quỹ đạo tuần hoàn của những món ăn cô nấu. Tất cả đều là những món ăn thông thường, nhưng đến tối thứ tư và tối thứ bảy sẽ có những món ăn đặc biệt hơn xuất hiện trên mâm cơm cô nấu.
Nhìn một bàn ăn toàn những món ăn bổ thận tráng dương Lục Diệp trên đầu cũng không khỏi cảm thán. Thứ bảy tuần trước cùng thứ tư tuần này đều cùng là một loại công dụng, nếu không tính hôm tân hôn, thì tiếp theo là ngày hôm nay cũng là tối thứ bảy. Hai lần trước anh đã được trải nghiệm sau khi ăn tối xong cô liền chuẩn bị sẵn sàng, uống một chút rượu để mình không tỉnh táo sau đó liền lại chủ động đến bên cạnh anh, khơi gợi những cảm xúc của anh.
Ngày hôm nay nhìn vào bàn ăn, anh đương nhiên hiểu được vấn đề của cô. Có lẽ đêm nay cô lại tiếp tục như vậy, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cùng anh lâm trận.
- Giang Tương, em nếu có nhu cầu có thể trực tiếp nói với anh, không cần dùng món ă để thể hiện thành ý. Anh có thể ngày nào cũng phục vụ nhu cầu của em, không cần đặt qua quy tắc đúng hai lần một tuần vào những ngày bắt buộc.
- Nhìn ra rồi sao?
- Còn nữa. Em dụng tâm như vậy tốt nhất nên chuẩn bị cho cả em nữa. Ăn thêm mần đậu nành để cho vòng một lớn hơn một chút, nội tiết tố tốt hơn một chút.
- Vẫn nhỏ sao? Không đủ dùng sao?
Cô đang nói cái gì vậy, chỉ hai câu nói của cô đã thực sự có thể đánh gục anh. Những ngày qua không phải là thời gian dài, nhưng bản thân anh hiểu được lòng ham muốn của cô với anh, mỗi một đêm anh đều dụng tâm hơn tất cả, anh vốn dĩ biết được điều đó. Nhưng Giang Tương đối với anh không phải là yêu, mỗi ngày cô đều có tính toán của riêng mình, trước khi cô chủ động luôn phải dùng rượu để điều khiển cơ thể mình. Điều đó khiến cho anh có say đắm như nào, cố gắng vào bước dạo đầu như nào cũng không thể thay đổi được.
Căn bản lòng người phụ nữ không có tình yêu đương nhiên cũng không thể chấp nhận được người đàn ông cùng lên giường cùng họ. Điều này khiến cho Lục Diệp đương nhiên khó chịu vô cùng. Chuyện này đối với cả hai người đều khiến bước đầu khó khăn. Lục Diệp không muốn nhắc với cô vì chính khi đó bản thân cô còn hơi rượu, sao biết được cơ thể mình muốn gì cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.