Chương 5: CẢNH XUÂN KIỀU DIỄM
Liễu Thiểu Bạch
26/03/2014
” Điện hạ, ngài đã tới?” Chính Khả Xuân nhanh chân đi tới tiếp đón, vẻ mặt không dám tin, mừng rỡ như điên, không ngờ ngay ngày đầu tiên trở về, điện hạ đã đến tìm nàng, điều đó có phải trong lòng điện hạ, nàng có vị trí quan trọng hơn những người khác hay không?
Chính Khả Xuân có chút kích động lại kinh hỉ, càng nghĩ càng thêm ái mộ nam tử có khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết trước mặt, nàng ái mộ hắn đã hơn một trăm năm nay, cho dù là hình bướm hay là hình người, hắn đều mê hoặc người như vậy, làm cho nàng ý loạn tình mê.
“Chính Khả Xuân,sao đông cung vắng lặng như vậy, các nha đầu khác đâu?” Địch Tu Tư mang theo tâm tình tức giận và sầu muộn đến đây, nhìn thấy Chính Khả Xuân thì tâm tình cũng tốt hơn một chút, nàng tính tình ôn nhu, từ trước tới giờ luôn ngoan ngoan phục tùng hắn, trước đây hắn vẫn ghét bỏ nàng không có chủ kiến nhưng bây giờ so sánh với Nhân Ngư ngu ngốc kia thì hắn thấy Chính Khả Xuân mới là một nữ nhân thực sự, Nhân Ngư ngu ngốc kia nếu có một chút ôn nhu của Chính Khả Xuân thì hắn đã không tức đến vậy, may mắn là không ai lấy nàng, nếu không thì nam tử kia sẽ là nam tử đầu tiên trên thế giới bị thê tử làm cho tức hộc máu mà chết.
Vừa nghĩ vừa tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ xinh, yểu điệu của Chính Khả Xuân, nhíu mày nhìn nơi ở vắng vẻ của nàng.
Chỉ một cái ôm đã làm cho Chính Khả Xuân không thể khống chế được lý trí, say mê, chìm đắm trong mị lực của Địch Tu Tư, thanh âm cũng yêu kiều hơn “ thiếp thân đã quen một mình thanh tịnh như vậy, hơn nữa điện hạ luôn cho người mang tới các vật dụng cần thiết, thiếp thân cũng không cần thêm gì nữa”
” Ngươi nha, dễ dàng thỏa mãn như vậy” Địch Tu Tư mang theo ý thương tiếc làm cho Chính Khả Xuân cảm động đến đỏ mắt, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập thâm tình “ được điện hạ thương tiếc như vậy, cho dù thiếp thân có chết cũng không có gì tiếc nuối”
” Nói bừa, đang yên lành tự nhiên nói chết làm gì, chúng ta bộ tộc Huyễn Điệp, tuổi thọ rất cao, không phải là nhân loại hở chút là chết, ngươi nói đúng không? Hơn nữa ta đã quen nhìn thấy Khả Xuân, nếu ngươi chết thì sẽ làm ta thương tâm, cho nên tốt hơn hết là hãy sống tốt cùng ta, được không?”
Địch Tu Tư đối với nữ nhân lúc nào cũng ôn nhu, lúc này càng phát huy sở trường tới mức nhuần nhuyễn, làm cho Chính Khả Xuân cảm động chảy nước mắt, dùng sức ôm chặt hắn, gật đầu ‘ thiếp thân sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh điện hạ cho đến ngày thiếp thân chết, cho nên điện hạ vạn lần đừng đuổi thiếp thân đi”
“Khả Xuân ngốc, ngươi là nữ nhân ta yêu nhất, sao có thể đuổi ngươi đi được chứ? Đừng khóc, ngươi cũng biết ta không thích nữ nhân khóc lóc sướt mướt, như vậy sẽ không xinh đẹp, mấy ngày nay đi đường mệt nhọc, tay nghề ngươi lại rất khá, mau đến xoa bóp cho ta”
Địch Tư Tư nói những lời này rất trôi chảy, thành thục và hắn cũng đã nói với rất nhiều nữ nhân khác như vậy, không phải hắn có ý lừa gạt tình cảm các nàng mà là ứng phó tình huống thì đúng hơn, cho nên lâu dần thành phản xạ tự nhiên, không có trách nhiệm gì, dù sao hắn thích nữ nhân xinh đẹp, điều này ngay ngày đầu tiên các nàng đi theo hắn đ biết rõ, mỹ nữ càng nhiều càng tốt, chỉ cần các nàng không chủ động đòi rời đi thì đối với hắn thêm một hay vài người cũng không có gì khác biệt, cho nên hắn sao không cần các nàng chứ?
Vì vậy hắn sẽ không chủ động đuổi các nàng đi, cho nên Chính Khả Xuân lo lắng như vậy là dư thừa, hắn hoàn toàn không đem những lời hứa hẹn của Chính Khả Xuân để ở trong lòng, không ngờ những lời này thực sự linh nghiệm, mà đến lúc đó Địch Tu Tư mới biết tầm quan trọng của lời hứa.
Chính Khả Xuân nghe Địch Tu Tư an ủi như vậy thì nghĩ hắn thể cả đời cùng nàng, khuôn mặt vốn minh diễm giờ càng tỏa ra ánh sáng tuyệt mỹ,dịu dàng nắm tay Địch Tu Tư, kéo hắn đi vào trong nội điện, ngồi xuống giường được kết bằng hoa U Lan tươi mát.
Ngồi xổm xuống, tháo dây giày tinh xảo trên chân Địch Tu Tư xuống, sau đó cở bỏ ngoại bào của hắn vắt lên bình phong bằng gỗ đàn hương, Địch Tu Tư thì giống như một hoàng đế tôn quý đang hưởng thụ sự hầu hạ ô nhu của nàng.
Chính Khả Xuân đi đến bên giường, dung nhan đỏ ửng, có chút thẹn thùng nhìn thoáng qua Địch Tư Tư, hắn mỉm cười tình tứ, đưa ngón trỏ hướng nàng ngoắc ngoắc, Chính Khả Xuân ngực đánh bùm bùm, không chút chần chờ mà ngã vào lòng hắn.
Trong phòng cảnh xuân tràn ngập mà bên kia Tuyết Kiều sau khi nhìn ngắm chán chê tẩm cung của Địch Tu Tư thì yên lặng nằm ghé lên thành bể, hai mắt nhắm lại, lâm vào mộng đẹp.
Chính Khả Xuân có chút kích động lại kinh hỉ, càng nghĩ càng thêm ái mộ nam tử có khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết trước mặt, nàng ái mộ hắn đã hơn một trăm năm nay, cho dù là hình bướm hay là hình người, hắn đều mê hoặc người như vậy, làm cho nàng ý loạn tình mê.
“Chính Khả Xuân,sao đông cung vắng lặng như vậy, các nha đầu khác đâu?” Địch Tu Tư mang theo tâm tình tức giận và sầu muộn đến đây, nhìn thấy Chính Khả Xuân thì tâm tình cũng tốt hơn một chút, nàng tính tình ôn nhu, từ trước tới giờ luôn ngoan ngoan phục tùng hắn, trước đây hắn vẫn ghét bỏ nàng không có chủ kiến nhưng bây giờ so sánh với Nhân Ngư ngu ngốc kia thì hắn thấy Chính Khả Xuân mới là một nữ nhân thực sự, Nhân Ngư ngu ngốc kia nếu có một chút ôn nhu của Chính Khả Xuân thì hắn đã không tức đến vậy, may mắn là không ai lấy nàng, nếu không thì nam tử kia sẽ là nam tử đầu tiên trên thế giới bị thê tử làm cho tức hộc máu mà chết.
Vừa nghĩ vừa tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ xinh, yểu điệu của Chính Khả Xuân, nhíu mày nhìn nơi ở vắng vẻ của nàng.
Chỉ một cái ôm đã làm cho Chính Khả Xuân không thể khống chế được lý trí, say mê, chìm đắm trong mị lực của Địch Tu Tư, thanh âm cũng yêu kiều hơn “ thiếp thân đã quen một mình thanh tịnh như vậy, hơn nữa điện hạ luôn cho người mang tới các vật dụng cần thiết, thiếp thân cũng không cần thêm gì nữa”
” Ngươi nha, dễ dàng thỏa mãn như vậy” Địch Tu Tư mang theo ý thương tiếc làm cho Chính Khả Xuân cảm động đến đỏ mắt, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập thâm tình “ được điện hạ thương tiếc như vậy, cho dù thiếp thân có chết cũng không có gì tiếc nuối”
” Nói bừa, đang yên lành tự nhiên nói chết làm gì, chúng ta bộ tộc Huyễn Điệp, tuổi thọ rất cao, không phải là nhân loại hở chút là chết, ngươi nói đúng không? Hơn nữa ta đã quen nhìn thấy Khả Xuân, nếu ngươi chết thì sẽ làm ta thương tâm, cho nên tốt hơn hết là hãy sống tốt cùng ta, được không?”
Địch Tu Tư đối với nữ nhân lúc nào cũng ôn nhu, lúc này càng phát huy sở trường tới mức nhuần nhuyễn, làm cho Chính Khả Xuân cảm động chảy nước mắt, dùng sức ôm chặt hắn, gật đầu ‘ thiếp thân sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh điện hạ cho đến ngày thiếp thân chết, cho nên điện hạ vạn lần đừng đuổi thiếp thân đi”
“Khả Xuân ngốc, ngươi là nữ nhân ta yêu nhất, sao có thể đuổi ngươi đi được chứ? Đừng khóc, ngươi cũng biết ta không thích nữ nhân khóc lóc sướt mướt, như vậy sẽ không xinh đẹp, mấy ngày nay đi đường mệt nhọc, tay nghề ngươi lại rất khá, mau đến xoa bóp cho ta”
Địch Tư Tư nói những lời này rất trôi chảy, thành thục và hắn cũng đã nói với rất nhiều nữ nhân khác như vậy, không phải hắn có ý lừa gạt tình cảm các nàng mà là ứng phó tình huống thì đúng hơn, cho nên lâu dần thành phản xạ tự nhiên, không có trách nhiệm gì, dù sao hắn thích nữ nhân xinh đẹp, điều này ngay ngày đầu tiên các nàng đi theo hắn đ biết rõ, mỹ nữ càng nhiều càng tốt, chỉ cần các nàng không chủ động đòi rời đi thì đối với hắn thêm một hay vài người cũng không có gì khác biệt, cho nên hắn sao không cần các nàng chứ?
Vì vậy hắn sẽ không chủ động đuổi các nàng đi, cho nên Chính Khả Xuân lo lắng như vậy là dư thừa, hắn hoàn toàn không đem những lời hứa hẹn của Chính Khả Xuân để ở trong lòng, không ngờ những lời này thực sự linh nghiệm, mà đến lúc đó Địch Tu Tư mới biết tầm quan trọng của lời hứa.
Chính Khả Xuân nghe Địch Tu Tư an ủi như vậy thì nghĩ hắn thể cả đời cùng nàng, khuôn mặt vốn minh diễm giờ càng tỏa ra ánh sáng tuyệt mỹ,dịu dàng nắm tay Địch Tu Tư, kéo hắn đi vào trong nội điện, ngồi xuống giường được kết bằng hoa U Lan tươi mát.
Ngồi xổm xuống, tháo dây giày tinh xảo trên chân Địch Tu Tư xuống, sau đó cở bỏ ngoại bào của hắn vắt lên bình phong bằng gỗ đàn hương, Địch Tu Tư thì giống như một hoàng đế tôn quý đang hưởng thụ sự hầu hạ ô nhu của nàng.
Chính Khả Xuân đi đến bên giường, dung nhan đỏ ửng, có chút thẹn thùng nhìn thoáng qua Địch Tư Tư, hắn mỉm cười tình tứ, đưa ngón trỏ hướng nàng ngoắc ngoắc, Chính Khả Xuân ngực đánh bùm bùm, không chút chần chờ mà ngã vào lòng hắn.
Trong phòng cảnh xuân tràn ngập mà bên kia Tuyết Kiều sau khi nhìn ngắm chán chê tẩm cung của Địch Tu Tư thì yên lặng nằm ghé lên thành bể, hai mắt nhắm lại, lâm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.