Chương 40
Thanh Thanh
03/04/2020
Quyên thuộc tuýp người năng động, hoạt bát nên suốt bữa tiệc liên
hoan cô ấy chạy loăng quăng khắp các bàn chúc rượu làm quen, bình thường thì cũng không đến mức tự nhiên như vậy nhưng hôm nay uống rượu vào,
thần kinh kích thích nên Quyên chẳng ngại ngùng gì cả. Tùng cũng uống
rượu nhưng cậu không đi chúc ai cả, im lặng ngồi một chỗ và quan sát
cuộc vui. Đồng nghiệp của Quân khá đông, nam nữ đủ cả, đủ mọi lứa tuổi,
trong số đó cũng có rất nhiều hot gơn xinh xẻo.
Nhạc du dương, Tùng đang ngồi nhâm nhi ly vang đỏ loại mạnh thì bất ngờ có cô gái đến cụng ly cái "choang" làm cậu giật mình quay lại.
Anh, uống với em một ly nhé!
Một cô gái mặc đầm ren trễ cổ, khe ngực sâu hun hút, đập vào mắt người đối diện là hai bầu ngực căng đầy gần như phô bày trọn vẹn. Cô gái đưa ly rượu lên phía trước nhếch môi và uống vơi đi một phần tư.
Mời cô!
Tùng cũng lịch sự đáp lại mỹ nữ bằng một hơi uống cạn ly vang trong tay, cậu không uống được rượu nhưng trong không gian đầy cảm xúc thế này Tùng muốn được thả trôi một chút. Chưa kể trước mặt là một người đẹp nhìn bỏng mắt thế kia...
Anh làm ở bộ phận nào nhỉ?
Nhìn dáng vẻ bảnh bao, cuốn hút của Tùng, cô gái ngỡ cậu là đồng nghiệp trong công ty mình.
Mình không phải nhân viên trong công ty!
Tùng thẳng thắn.
Ồ.
Cô gái trầm trồ thốt lên nhưng rồi cũng tự hiểu ngay rằng, rất có thể đây là khách mời đến buổi tiệc.
Em có thể mời anh nhảy một lát không?
Cô gái đưa tay lên phía trước mời mọc, không từ chối được, Tùng đành gật đầu và đứng dậy cầm lấy tay cô gái dắt lên bục cao. Cả khán đài đều đổ dồn ánh mắt vào nơi hai người họ đang nhảy múa, chút hơi men trong người kết hợp với thứ âm thanh dễ chịu làm cho người ta lâng lâng, thật khó hiểu. Dù trước mặt là mỹ nữ, không phủ nhận là rất cuốn hút, bởi Tùng cũng đang độ tuổi trưởng thành nên có chút tò mò và kích thích là không tránh khỏi, tuy nhiên cậu vẫn nghĩ về Diệp, hình bóng cô vẫn quanh quẩn đâu đây. Nghĩ đến chuyện từ đầu bữa tiệc tới giờ cô cứ nắm tay Quân đi khắp nơi làm cậu bực bội thật sự.
Cô gái vừa nhảy vừa quan sát Tùng, anh chàng này đẹp trai quá, cái vẻ đẹp trong trẻo không tỳ vết khiến người đối diện muốn chinh phục và ngã nhào vào lòng biết bao. Thỉnh thoảng cô liếc mắt, khẽ hé môi cười làm duyên với Tùng. Ở một góc nào đó tại bữa tiệc, đang chúc rượu nhưng thấy Tùng nhảy múa với cô gái lạ mặt Quyên chợt khựng lại, đứng đơ người ra như pho tượng và ngắm nghía. Không biết có phải vì say rượu nên hoa mắt không nhưng lúc này Quyên thấy Tùng giống hoàng tử trong câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem quá!
Bộ vest màu sữa dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm phần lung linh, tất cả đều hoàn hảo cho đến khi Quyên quét ánh mắt lên người cô gái đối diện. Hừmmm, cô ta là ai chứ? Tại sao lại nhìn Tùng với vẻ mời mọc thế kia? Ồ, xem kìa, cái váy cô ấy đang mặc... chậc chậc, như thế kia thử hỏi có thằng đàn ông nào không thèm khát cho được?
Tức mà không làm gì được nên Quyên cứ rót rượu và uống cạn liên tục, Diệp thì bám lấy Quân không rời, anh cũng không muốn để cô một mình nên đi đâu cũng dắt đi cùng, tranh thủ chúc rượu một vài ban bệ sau đó hai người trốn ra ban công đứng tâm sự. Vẫn là cái giai đoạn mới yêu, mọi thứ thật hoàn hảo, từ cảm xúc đến ánh nhìn đều khiến trái tim rung động.
Bài nhạc kết thúc, Tùng lặng lẽ trở về chỗ của mình như tránh ánh nhìn của mọi người, cậu chưa quen lắm với không gian nhiều người thế này, khi nãy ánh đèn chiếu vào, hầu hết mọi ánh nhìn đổ dồn lên mình khiến Tùng hơi ngượng. Cô gái thì hơi luyến tiếc vì không có cơ hội được tiếp xúc với trai đẹp nữa, tuy nhiên mới lần đầu gặp gỡ lại thấy đối phương không có vẻ mặn mà lắm nên cô tự ý rút lui, muốn tấn công cũng nên chọn thờii điểm, trong cái giới của người nhiều tiền này nhất cử nhất động đều phải tỉ mỉ, không được hàng động tùy hứng quá.
Ngồi buồn chẳng biết làm gì nên Tùng lại uống rượu, đây không phải lần đầu tiên cậu uống nhưng đúng là hôm nay uống khá nhiều. Hồi còn học cấp 3, Tùng chơi với đám bạn toàn những đứa nhà giàu nên khi có tiệc sinh nhật hoặc gì đó cả bọn vẫn hay lên bar uống rượu và nhảy múa, những loại rượu mạnh thế này Tùng cũng nếm không ít. Chỉ là... bạn của Tùng sau khi bar sàn, bay lắc xong thì tìm gái để mua vui, duy có mình Tùng vẫn còn là thân trai trắng
Thấy Tùng ngồi một mình, Quyên lân la đến bắt chuyện, tuy nhiên sẵn không ưa nhau từ trước nên thấy Quyên đến, Tùng vội đứng dậy tìm chỗ khác. Quyên đã uống khá nhiều, thấy Tùng có vẻ như lảng tránh mình thì hấp tấp chạy đến trước chặn đường.
Thấy cậu có vẻ đang buồn mà, uống rượu với tôi không?
Quyên hất hàm, lúc này cô đã ngà ngà say, thay vì xưng hô chị em, cô xưng ngang hàng luôn.
Tránh ra chỗ khác đi, phiền phức!
Tùng lạnh lùng gạt tay Quyên ra.
Tôi phiền chỗ nào? Hay là cậu chỉ thích uống rượu với mấy cô hở mông, hở ngực kia thôi!
Có vẻ như Quyên đang ghen, cố tình chọc tức Tùng.
Cô không còn chỗ nào để ngồi à? Cứ phải đến chỗ tôi làm gì? Tránh xa nhau ra thì hơn đấy.
Tùng không ưa Quyên nhưng với chị em phụ nữ vẫn giữ thái độ chuẩn mực, một phần cũng vì cô là bạn của Diệp nữa.
Tại sao cậu uống rượu với cô ta được... còn với tôi thì không? Tại sao không uống? Uống đi...
Hai má Quyên ửng hồng, có vẻ như cô đã say lắm rồi, hơn cả Tùng tưởng tượng, bởi ngày thường lúc tranh cãi hơn thua có khi nào cậu thấy cô ấy nhường nhịn hay mềm mỏng bao giờ đâu? Quyên đưa ly rượu lên miệng rồi ngửa cổ uống một hơi cạn đáy, Tùng cũng đã uống nhiều, không muốn vì lời khích bác ấy mà uống thêm nên nhắc nhở:
Vớ vẩn, đàn bà con gái uống ít thôi, uống nhiều vậy không tốt đâu!
Cậu lo cho tôi à? Tôi mà say? Mơ đi cưng, tửu lượng của Quyên cô nương đây rất tốt, say là say thế nào?
Quyên khua chân múa tay, bước đi chao đảo, đúng là cô đã say mềm rồi.
Ok. Tôi sẽ uống với cô ly này, nhưng nhớ là uống xong thì đi chỗ khác chơi nhé, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa đâu.
Tùng tự tay rót một ly đầy, đôi bên cạn ly ngửa cổ uống cạn, Quyên uống nhiều quá, say khướt nên bước không vững, ngồi khụy luôn xuống ghế trước mặt. Bỏ đi chỗ khác thì lo, Tùng nhìn quanh không thấy Diệp đâu cả nên đành ngồi đấy canh chừng Quyên. Xem mặt lúc ngủ cũng dễ thương mà sao lúc tỉnh táo lại đanh đá thế hả trời? Tùng nhìn trộm Quyên rồi lẩm bẩm. Buồn buồn cậu lại rót rượu ra uống, tâm trạng hôm nay dở tệ, chẳng biết phải định nghĩa thứ cảm xúc lúc này là gì nữa? Định thể hiện mình một chút cho Diệp thấy nhưng từ đầu đến cuối cô ấy có đoái hoài gì đến cậu đâu?
Đến khi Quân gọi điện ra xe để về nhà thì cả Tùng, cả Quyên đều say khướt, đi không vững nữa, kết quả Diệp dìu Quyên, Quân dìu Tùng, trong xe ngập ngụa mùi rượu vang. Xem đồng hồ đã quá khuya, Tùng lại say nhũn ra nên Quân chủ động đưa cả ba người về nhà riêng của anh luôn, ngày mai tỉnh rượu sẽ đưa Tùng về kẻo dì Thủy lo lắng. Dìu được hai người say rượu về phòng ổn định đâu đấy xong Quân và Diệp mệt bở hơi tai, hôm nay Quân tiếp khách nên đã uống không ít, chỉ là không đến mức say quên trời đất như Quyên và Tùng mà thôi.
Đêm qua đã ngủ một giấc dài đến tận trưa chiều mới tỉnh nên giờ này Diệp chưa thấy buồn ngủ gì cả, xem giờ cũng đã quá 12h đêm, Diệp bối rối tạm biệt Quân để về phòng riêng của mình.
Hai người này hôm nay làm sao mà uống say thế anh nhỉ? Không lẽ ghét nhau nên thi uống rượu hay gì ta? Đúng là người say rượu có khác, người mềm nhũn ra, dìu được Quyên vào phòng em nóng toát mồ hôi luôn.
Anh nghỉ sớm đi nha, tối nay anh cũng uống khá nhiều rồi đó.
Anh cũng mệt, dìu được cái thằng dở hơi kia về phòng cũng mệt phết... nhưng anh chưa muốn ngủ đâu.
Quân nhìn Diệp và nói ý tứ. Hôm qua vì quá mệt nên anh mới chịu nằm riêng mỗi người một phòng, hôm nay thì khác, anh không hề buồn ngủ, đã vậy hơi men trong người lại đang bốc lên phừng phừng nữa... Diệp nói đi ngủ là anh có thể nghe lời được sao???
Anh không buồn ngủ thì anh thức một mình đi, em đi ngủ trước đây!
Diệp toan chạy về phòng thì bị Quân kéo tay lôi ngược lại, anh dùng lực hơi mạnh nên cô quay đúng 1 vòng thì áp mặt vào ngực anh. Diệp cảm nhận tim anh đang đập rất nhanh, hơi thở có vẻ gấp gáp nữa.
Em biết anh đang nghĩ gì mà, nỡ bỏ anh một mình sao?
Quân cúi đầu xuống hôn lên mái tóc Diệp, cử chỉ âu yếm khiến cô gục ngã.
Anh nghĩ gì làm sao em biết được, em có phải là anh đâu mà biết?
Dối lòng, em mà không hiểu anh thì ai hiểu được anh nữa?
Quân siết tay mạnh hơn, cả cơ thể Diệp dính chặt lấy người anh, bàn tay vô thức lại rờ rẫm khắp người Diệp.
Anh đừng như vậy nữa được không? Em sợ lắm!
Lần đầu em sợ thì anh tin!
Quân đáp lời dứt khoát, trong giây lát lại chủ động bế thốc Diệp lên cao và đi lên lầu hai, nơi phòng ngủ của anh ở đó. Diệp vùng vẫy vì biết tới đây anh ấy sẽ làm gì mình, cô buông ra mấy lời nói vô nghĩa nhưng điều đó chẳng khiến Quân bận tâm, điều anh mong muốn lúc này quá rõ "muốn thịt cô".
Buông em ra đi, làm ơn buông em xuống!
Diệp nói như van xin nhưng thực tế trong lời nói không có mấy ý thật lòng, Quân hiểu tâm lý con gái, luôn miệng nói sợ hãi, không muốn... thực chất là mong cho đối phương tiếp tục làm tới đi. Đêm nọ ở Điện Biên, là lần đầu tiên của hai người, Diệp cũng sợ hãi, cũng vùng vẫy... nhưng rốt cục nơi sâu thẳm của cô vẫn đón nhận anh một cách mãnh liệt và khao khát nhất, thế thì hôm nay có lý do gì để anh tin là cô sợ hãi được chứ?
Dưới lầu một, Tùng và Quyên mỗi người một phòng, ai nấy đều ngủ say như chết, cho dù Quân và Diệp có hét lớn đi nữa thì họ cũng chẳng thể nào tỉnh giấc được. Vừa bước vào phòng Quân đã nhanh tay vặn chốt cửa, đèn cũng chẳng bật lên, ánh sáng đèn đường mờ ảo hắt qua cửa sổ càng khiến không gian trở nên mờ ám. Lúc này Quân chẳng ngại ngùng mà làm tới nữa, anh hối hả cúi xuống tìm bờ môi Diệp và hôn lên đó, những cái mút môi làm cô tê dại, cánh tay theo cảm xúc đưa lối của nụ hôn cũng mơn man rờ rẫm khắp lối.
Anh đừng như thế nữa...!!
Diệp khựng lại, lý trí cô mách bảo không nên tiếp tục cuốn theo cảm xúc này, nếu không cô sẽ có thai với anh mất.:((
Anh không thể dừng lại được, Diệp à...
Anh đang rất... khó chịu, rất rất khó chịu... mỗi khi gần em thế này cảm giác ấy cứ xuất hiện thôi... em bảo anh phải làm sao đây?
Thế chúng mình tách nhau ra, đừng gần nhau nữa.
Diệp vừa nói vừa thở hổn hển vì hai bầu ngực căng tròn của cô đang bị Quân làm cho méo mó, cảm giác trong người cũng nóng dần lên. Chết tiệt, lý trí không thắng nổi cảm xúc con tim mất rồi, Diệp khóc thầm trong đầu bởi chính cô cũng đang ham muốn quá chừng.
Trừ phi anh bị điên, hoặc anh thần kinh... Đừng bắt anh phải rời xa em lúc này.
Mỗi lời Quân nói ra vừa khiến Diệp thấy yêu lại khiến cô thấy buồn cười, cô bật cười ngay khi môi hôn đang nóng rẫy.
Em sợ có thai... sợ lắm anh à.
Diệp thủ thỉ.
Càng tốt chứ gì nữa, hôm trước trót nói với thằng dở hơi kia là mình có con rồi, nó mà biết không phải nó lại cười cho là nói dối.
Em không muốn đâu, em còn đi học mà, với cả kệ cậu ấy, thích nghĩ sao thì nghĩ.
Nhưng anh thích biến tin đồn thành sự thật cơ!
Xin anh đấy, bố mẹ em sẽ nổi điên lên nếu biết con gái hư hỏng thế này.
Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ nhận lỗi với bố mẹ em.
Nhưng không phải bây giờ, anh đừng như thế mà, dừng lại đi anh!
Anh nói rồi, trừ phi anh bị điên mới dừng lại được, em không thấy thằng nhỏ của anh nó đang biểu tình sao? Nó muốn được em cưng chiều đó!!
Ưmm...
Lời vừa dứt Quân đánh bạo luồn tay xuống phía dưới để mơn trớn cô bé của Diệp, vừa mới chạm tay vào Diệp đã bật ra tiếng ưm nghe kích thích làm sao. Nói anh dừng lại ư? Chắc chắn là không thể rồi, những cái miết nhẹ lên cô bé như có ma lực khiến Diệp run rẩy, cô thỏa hiệp, đành thả trôi theo cảm xúc mà anh đem lại thôi. Kích thích thật sự!!
Uống thuốc nhiều không tốt đâu, hôm nay anh sẽ dùng bao, em đừng lo!
Anh đã mua chưa?
Cả hộp 12 chiếc!
Xấu tính...
Hôm mua thuốc cho em, sẵn tiện anh mua luôn đề phòng có lúc dùng đến... không ngờ dùng thật...
Quân vừa nói vừa mỉm cười đầy thích thú, chẳng mấy chốc áo quần của cả hai đã rơi tùy ý dưới nền nhà, trên nền ga trải giường mát lạnh hai cơ thể quấn lấy nhau mỗi lúc một hưng phấn.
Em sợ mà như này à? Vừa sợ vừa thích ư?
Diệp dang rộng đôi chân theo nhịp tiến vào của Quân, anh khẽ lách người và đưa cậu nhỏ bắt đầu khám phá nơi tăm tối, mới đi được nửa đường đã cảm thấy lối vào trơn trượt, ấm áp.
Tại anh, em có biết đâu, xấu tính...
Diệp lí nhí không thành câu bởi cậu nhỏ hùng dũng cứ tiến sâu vào bên trong khiến cô điên dại, mỗi nhịp nắc mạnh chiếc giường như rung chuyển, quả nhiên lần thứ hai không đau đớn, không sợ hãi nữa... mà rất thích, cô chỉ biết thỏa mãn mà thôi, lúc này chẳng còn nghĩ được gì nữa...
Nhạc du dương, Tùng đang ngồi nhâm nhi ly vang đỏ loại mạnh thì bất ngờ có cô gái đến cụng ly cái "choang" làm cậu giật mình quay lại.
Anh, uống với em một ly nhé!
Một cô gái mặc đầm ren trễ cổ, khe ngực sâu hun hút, đập vào mắt người đối diện là hai bầu ngực căng đầy gần như phô bày trọn vẹn. Cô gái đưa ly rượu lên phía trước nhếch môi và uống vơi đi một phần tư.
Mời cô!
Tùng cũng lịch sự đáp lại mỹ nữ bằng một hơi uống cạn ly vang trong tay, cậu không uống được rượu nhưng trong không gian đầy cảm xúc thế này Tùng muốn được thả trôi một chút. Chưa kể trước mặt là một người đẹp nhìn bỏng mắt thế kia...
Anh làm ở bộ phận nào nhỉ?
Nhìn dáng vẻ bảnh bao, cuốn hút của Tùng, cô gái ngỡ cậu là đồng nghiệp trong công ty mình.
Mình không phải nhân viên trong công ty!
Tùng thẳng thắn.
Ồ.
Cô gái trầm trồ thốt lên nhưng rồi cũng tự hiểu ngay rằng, rất có thể đây là khách mời đến buổi tiệc.
Em có thể mời anh nhảy một lát không?
Cô gái đưa tay lên phía trước mời mọc, không từ chối được, Tùng đành gật đầu và đứng dậy cầm lấy tay cô gái dắt lên bục cao. Cả khán đài đều đổ dồn ánh mắt vào nơi hai người họ đang nhảy múa, chút hơi men trong người kết hợp với thứ âm thanh dễ chịu làm cho người ta lâng lâng, thật khó hiểu. Dù trước mặt là mỹ nữ, không phủ nhận là rất cuốn hút, bởi Tùng cũng đang độ tuổi trưởng thành nên có chút tò mò và kích thích là không tránh khỏi, tuy nhiên cậu vẫn nghĩ về Diệp, hình bóng cô vẫn quanh quẩn đâu đây. Nghĩ đến chuyện từ đầu bữa tiệc tới giờ cô cứ nắm tay Quân đi khắp nơi làm cậu bực bội thật sự.
Cô gái vừa nhảy vừa quan sát Tùng, anh chàng này đẹp trai quá, cái vẻ đẹp trong trẻo không tỳ vết khiến người đối diện muốn chinh phục và ngã nhào vào lòng biết bao. Thỉnh thoảng cô liếc mắt, khẽ hé môi cười làm duyên với Tùng. Ở một góc nào đó tại bữa tiệc, đang chúc rượu nhưng thấy Tùng nhảy múa với cô gái lạ mặt Quyên chợt khựng lại, đứng đơ người ra như pho tượng và ngắm nghía. Không biết có phải vì say rượu nên hoa mắt không nhưng lúc này Quyên thấy Tùng giống hoàng tử trong câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem quá!
Bộ vest màu sữa dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm phần lung linh, tất cả đều hoàn hảo cho đến khi Quyên quét ánh mắt lên người cô gái đối diện. Hừmmm, cô ta là ai chứ? Tại sao lại nhìn Tùng với vẻ mời mọc thế kia? Ồ, xem kìa, cái váy cô ấy đang mặc... chậc chậc, như thế kia thử hỏi có thằng đàn ông nào không thèm khát cho được?
Tức mà không làm gì được nên Quyên cứ rót rượu và uống cạn liên tục, Diệp thì bám lấy Quân không rời, anh cũng không muốn để cô một mình nên đi đâu cũng dắt đi cùng, tranh thủ chúc rượu một vài ban bệ sau đó hai người trốn ra ban công đứng tâm sự. Vẫn là cái giai đoạn mới yêu, mọi thứ thật hoàn hảo, từ cảm xúc đến ánh nhìn đều khiến trái tim rung động.
Bài nhạc kết thúc, Tùng lặng lẽ trở về chỗ của mình như tránh ánh nhìn của mọi người, cậu chưa quen lắm với không gian nhiều người thế này, khi nãy ánh đèn chiếu vào, hầu hết mọi ánh nhìn đổ dồn lên mình khiến Tùng hơi ngượng. Cô gái thì hơi luyến tiếc vì không có cơ hội được tiếp xúc với trai đẹp nữa, tuy nhiên mới lần đầu gặp gỡ lại thấy đối phương không có vẻ mặn mà lắm nên cô tự ý rút lui, muốn tấn công cũng nên chọn thờii điểm, trong cái giới của người nhiều tiền này nhất cử nhất động đều phải tỉ mỉ, không được hàng động tùy hứng quá.
Ngồi buồn chẳng biết làm gì nên Tùng lại uống rượu, đây không phải lần đầu tiên cậu uống nhưng đúng là hôm nay uống khá nhiều. Hồi còn học cấp 3, Tùng chơi với đám bạn toàn những đứa nhà giàu nên khi có tiệc sinh nhật hoặc gì đó cả bọn vẫn hay lên bar uống rượu và nhảy múa, những loại rượu mạnh thế này Tùng cũng nếm không ít. Chỉ là... bạn của Tùng sau khi bar sàn, bay lắc xong thì tìm gái để mua vui, duy có mình Tùng vẫn còn là thân trai trắng
Thấy Tùng ngồi một mình, Quyên lân la đến bắt chuyện, tuy nhiên sẵn không ưa nhau từ trước nên thấy Quyên đến, Tùng vội đứng dậy tìm chỗ khác. Quyên đã uống khá nhiều, thấy Tùng có vẻ như lảng tránh mình thì hấp tấp chạy đến trước chặn đường.
Thấy cậu có vẻ đang buồn mà, uống rượu với tôi không?
Quyên hất hàm, lúc này cô đã ngà ngà say, thay vì xưng hô chị em, cô xưng ngang hàng luôn.
Tránh ra chỗ khác đi, phiền phức!
Tùng lạnh lùng gạt tay Quyên ra.
Tôi phiền chỗ nào? Hay là cậu chỉ thích uống rượu với mấy cô hở mông, hở ngực kia thôi!
Có vẻ như Quyên đang ghen, cố tình chọc tức Tùng.
Cô không còn chỗ nào để ngồi à? Cứ phải đến chỗ tôi làm gì? Tránh xa nhau ra thì hơn đấy.
Tùng không ưa Quyên nhưng với chị em phụ nữ vẫn giữ thái độ chuẩn mực, một phần cũng vì cô là bạn của Diệp nữa.
Tại sao cậu uống rượu với cô ta được... còn với tôi thì không? Tại sao không uống? Uống đi...
Hai má Quyên ửng hồng, có vẻ như cô đã say lắm rồi, hơn cả Tùng tưởng tượng, bởi ngày thường lúc tranh cãi hơn thua có khi nào cậu thấy cô ấy nhường nhịn hay mềm mỏng bao giờ đâu? Quyên đưa ly rượu lên miệng rồi ngửa cổ uống một hơi cạn đáy, Tùng cũng đã uống nhiều, không muốn vì lời khích bác ấy mà uống thêm nên nhắc nhở:
Vớ vẩn, đàn bà con gái uống ít thôi, uống nhiều vậy không tốt đâu!
Cậu lo cho tôi à? Tôi mà say? Mơ đi cưng, tửu lượng của Quyên cô nương đây rất tốt, say là say thế nào?
Quyên khua chân múa tay, bước đi chao đảo, đúng là cô đã say mềm rồi.
Ok. Tôi sẽ uống với cô ly này, nhưng nhớ là uống xong thì đi chỗ khác chơi nhé, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa đâu.
Tùng tự tay rót một ly đầy, đôi bên cạn ly ngửa cổ uống cạn, Quyên uống nhiều quá, say khướt nên bước không vững, ngồi khụy luôn xuống ghế trước mặt. Bỏ đi chỗ khác thì lo, Tùng nhìn quanh không thấy Diệp đâu cả nên đành ngồi đấy canh chừng Quyên. Xem mặt lúc ngủ cũng dễ thương mà sao lúc tỉnh táo lại đanh đá thế hả trời? Tùng nhìn trộm Quyên rồi lẩm bẩm. Buồn buồn cậu lại rót rượu ra uống, tâm trạng hôm nay dở tệ, chẳng biết phải định nghĩa thứ cảm xúc lúc này là gì nữa? Định thể hiện mình một chút cho Diệp thấy nhưng từ đầu đến cuối cô ấy có đoái hoài gì đến cậu đâu?
Đến khi Quân gọi điện ra xe để về nhà thì cả Tùng, cả Quyên đều say khướt, đi không vững nữa, kết quả Diệp dìu Quyên, Quân dìu Tùng, trong xe ngập ngụa mùi rượu vang. Xem đồng hồ đã quá khuya, Tùng lại say nhũn ra nên Quân chủ động đưa cả ba người về nhà riêng của anh luôn, ngày mai tỉnh rượu sẽ đưa Tùng về kẻo dì Thủy lo lắng. Dìu được hai người say rượu về phòng ổn định đâu đấy xong Quân và Diệp mệt bở hơi tai, hôm nay Quân tiếp khách nên đã uống không ít, chỉ là không đến mức say quên trời đất như Quyên và Tùng mà thôi.
Đêm qua đã ngủ một giấc dài đến tận trưa chiều mới tỉnh nên giờ này Diệp chưa thấy buồn ngủ gì cả, xem giờ cũng đã quá 12h đêm, Diệp bối rối tạm biệt Quân để về phòng riêng của mình.
Hai người này hôm nay làm sao mà uống say thế anh nhỉ? Không lẽ ghét nhau nên thi uống rượu hay gì ta? Đúng là người say rượu có khác, người mềm nhũn ra, dìu được Quyên vào phòng em nóng toát mồ hôi luôn.
Anh nghỉ sớm đi nha, tối nay anh cũng uống khá nhiều rồi đó.
Anh cũng mệt, dìu được cái thằng dở hơi kia về phòng cũng mệt phết... nhưng anh chưa muốn ngủ đâu.
Quân nhìn Diệp và nói ý tứ. Hôm qua vì quá mệt nên anh mới chịu nằm riêng mỗi người một phòng, hôm nay thì khác, anh không hề buồn ngủ, đã vậy hơi men trong người lại đang bốc lên phừng phừng nữa... Diệp nói đi ngủ là anh có thể nghe lời được sao???
Anh không buồn ngủ thì anh thức một mình đi, em đi ngủ trước đây!
Diệp toan chạy về phòng thì bị Quân kéo tay lôi ngược lại, anh dùng lực hơi mạnh nên cô quay đúng 1 vòng thì áp mặt vào ngực anh. Diệp cảm nhận tim anh đang đập rất nhanh, hơi thở có vẻ gấp gáp nữa.
Em biết anh đang nghĩ gì mà, nỡ bỏ anh một mình sao?
Quân cúi đầu xuống hôn lên mái tóc Diệp, cử chỉ âu yếm khiến cô gục ngã.
Anh nghĩ gì làm sao em biết được, em có phải là anh đâu mà biết?
Dối lòng, em mà không hiểu anh thì ai hiểu được anh nữa?
Quân siết tay mạnh hơn, cả cơ thể Diệp dính chặt lấy người anh, bàn tay vô thức lại rờ rẫm khắp người Diệp.
Anh đừng như vậy nữa được không? Em sợ lắm!
Lần đầu em sợ thì anh tin!
Quân đáp lời dứt khoát, trong giây lát lại chủ động bế thốc Diệp lên cao và đi lên lầu hai, nơi phòng ngủ của anh ở đó. Diệp vùng vẫy vì biết tới đây anh ấy sẽ làm gì mình, cô buông ra mấy lời nói vô nghĩa nhưng điều đó chẳng khiến Quân bận tâm, điều anh mong muốn lúc này quá rõ "muốn thịt cô".
Buông em ra đi, làm ơn buông em xuống!
Diệp nói như van xin nhưng thực tế trong lời nói không có mấy ý thật lòng, Quân hiểu tâm lý con gái, luôn miệng nói sợ hãi, không muốn... thực chất là mong cho đối phương tiếp tục làm tới đi. Đêm nọ ở Điện Biên, là lần đầu tiên của hai người, Diệp cũng sợ hãi, cũng vùng vẫy... nhưng rốt cục nơi sâu thẳm của cô vẫn đón nhận anh một cách mãnh liệt và khao khát nhất, thế thì hôm nay có lý do gì để anh tin là cô sợ hãi được chứ?
Dưới lầu một, Tùng và Quyên mỗi người một phòng, ai nấy đều ngủ say như chết, cho dù Quân và Diệp có hét lớn đi nữa thì họ cũng chẳng thể nào tỉnh giấc được. Vừa bước vào phòng Quân đã nhanh tay vặn chốt cửa, đèn cũng chẳng bật lên, ánh sáng đèn đường mờ ảo hắt qua cửa sổ càng khiến không gian trở nên mờ ám. Lúc này Quân chẳng ngại ngùng mà làm tới nữa, anh hối hả cúi xuống tìm bờ môi Diệp và hôn lên đó, những cái mút môi làm cô tê dại, cánh tay theo cảm xúc đưa lối của nụ hôn cũng mơn man rờ rẫm khắp lối.
Anh đừng như thế nữa...!!
Diệp khựng lại, lý trí cô mách bảo không nên tiếp tục cuốn theo cảm xúc này, nếu không cô sẽ có thai với anh mất.:((
Anh không thể dừng lại được, Diệp à...
Anh đang rất... khó chịu, rất rất khó chịu... mỗi khi gần em thế này cảm giác ấy cứ xuất hiện thôi... em bảo anh phải làm sao đây?
Thế chúng mình tách nhau ra, đừng gần nhau nữa.
Diệp vừa nói vừa thở hổn hển vì hai bầu ngực căng tròn của cô đang bị Quân làm cho méo mó, cảm giác trong người cũng nóng dần lên. Chết tiệt, lý trí không thắng nổi cảm xúc con tim mất rồi, Diệp khóc thầm trong đầu bởi chính cô cũng đang ham muốn quá chừng.
Trừ phi anh bị điên, hoặc anh thần kinh... Đừng bắt anh phải rời xa em lúc này.
Mỗi lời Quân nói ra vừa khiến Diệp thấy yêu lại khiến cô thấy buồn cười, cô bật cười ngay khi môi hôn đang nóng rẫy.
Em sợ có thai... sợ lắm anh à.
Diệp thủ thỉ.
Càng tốt chứ gì nữa, hôm trước trót nói với thằng dở hơi kia là mình có con rồi, nó mà biết không phải nó lại cười cho là nói dối.
Em không muốn đâu, em còn đi học mà, với cả kệ cậu ấy, thích nghĩ sao thì nghĩ.
Nhưng anh thích biến tin đồn thành sự thật cơ!
Xin anh đấy, bố mẹ em sẽ nổi điên lên nếu biết con gái hư hỏng thế này.
Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ nhận lỗi với bố mẹ em.
Nhưng không phải bây giờ, anh đừng như thế mà, dừng lại đi anh!
Anh nói rồi, trừ phi anh bị điên mới dừng lại được, em không thấy thằng nhỏ của anh nó đang biểu tình sao? Nó muốn được em cưng chiều đó!!
Ưmm...
Lời vừa dứt Quân đánh bạo luồn tay xuống phía dưới để mơn trớn cô bé của Diệp, vừa mới chạm tay vào Diệp đã bật ra tiếng ưm nghe kích thích làm sao. Nói anh dừng lại ư? Chắc chắn là không thể rồi, những cái miết nhẹ lên cô bé như có ma lực khiến Diệp run rẩy, cô thỏa hiệp, đành thả trôi theo cảm xúc mà anh đem lại thôi. Kích thích thật sự!!
Uống thuốc nhiều không tốt đâu, hôm nay anh sẽ dùng bao, em đừng lo!
Anh đã mua chưa?
Cả hộp 12 chiếc!
Xấu tính...
Hôm mua thuốc cho em, sẵn tiện anh mua luôn đề phòng có lúc dùng đến... không ngờ dùng thật...
Quân vừa nói vừa mỉm cười đầy thích thú, chẳng mấy chốc áo quần của cả hai đã rơi tùy ý dưới nền nhà, trên nền ga trải giường mát lạnh hai cơ thể quấn lấy nhau mỗi lúc một hưng phấn.
Em sợ mà như này à? Vừa sợ vừa thích ư?
Diệp dang rộng đôi chân theo nhịp tiến vào của Quân, anh khẽ lách người và đưa cậu nhỏ bắt đầu khám phá nơi tăm tối, mới đi được nửa đường đã cảm thấy lối vào trơn trượt, ấm áp.
Tại anh, em có biết đâu, xấu tính...
Diệp lí nhí không thành câu bởi cậu nhỏ hùng dũng cứ tiến sâu vào bên trong khiến cô điên dại, mỗi nhịp nắc mạnh chiếc giường như rung chuyển, quả nhiên lần thứ hai không đau đớn, không sợ hãi nữa... mà rất thích, cô chỉ biết thỏa mãn mà thôi, lúc này chẳng còn nghĩ được gì nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.