Diệp

Chương 50

Thanh Thanh

19/04/2020

Đêm đó, khi cảm xúc đã lắng xuống cũng là lúc Thảo Nhi phải rời đi, giao dịch đã diễn ra thành công, cô không có lý do gì để lán lại cũng như không có nhu cầu tâm sự điều gì với Dũng cả. Mặc lại chiếc váy đính đá lấp lánh kiêu sa, Nhi khoác thêm chiếc áo bông dày cộp vì nhiệt độ ngoài trời rất lạnh. Chỉ cần khẽ nói chuyện khói trắng từ miệng từ mũi cũng tỏa ra không gian, đã 3h sáng, Dũng níu kéo nhưng Nhi nhất định không chờ được đến trời sáng mà vội vã đi ngay. Cái cảm xúc ái ân mặn nồng dành cho nhau khi ở trên giường đã hết, Nhi lại trở về trạng thái lạnh lùng như băng tuyết, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì cả. Cô thực sự đã làm đĩ thật rồi, tại nơi này... và người đàn ông ấy, có lẽ cả đời Nhi sẽ không bao giờ quên được.

Anh đã trả tiền để em ở bên anh cả đêm rồi mà, đừng vội đi được không, Nhi? Ngoài trời rất lạnh!!

Dũng nói như van xin, bởi anh biết chỉ cần Nhi bước chân ra khỏi căn phòng này, anh sẽ không còn cơ hội nào để gặp cô nữa. Thế nhưng, lời nói vừa dứt cũng là khi anh thấy mình thật quá đáng, câu nói "anh đã trả tiền cả đêm" càng nhấn mạnh thêm rẻ rúng của công việc mà Nhi đã chọn. Thực lòng anh không có ý coi thường cô, nhưng lời đã nói ra rồi, phải làm sao đây?

Nhi biết trời đêm rất lạnh, chính xác hơn là cô rất sợ ra ngoài vào ban đêm, nhưng cô không muốn ở lại căn phòng ấy thêm phút giây nào nữa, bởi cô sợ cảm xúc của chính mình, sợ bản thân mềm yếu. Khoảnh khắc hai cơ thể hòa vào làm một, cô phát hiện Dũng nhìn mình rất đắm đuối, sâu thẳm trong ánh mắt anh là một thứ tình cảm khó nói, giống như anh đọc được suy nghĩ của cô vậy. Nhi tự hỏi chính mình, liệu có phải cô đã đem lòng thích anh rồi không?

Cô sợ phải nghe những lời hỏi han chân tình của anh ấy, sợ mình bị ánh mắt ấy làm cho gục ngã. Cái cách anh ấy quan tâm đến cô nó tự nhiên mà chân thành quá, đã lâu rồi cô chưa biết trái tim rung động là gì. Vậy mà...

Nhưng không thể được nữa, người con gái hư hỏng, nhơ nhớp như cô làm sao có thể có được tình yêu thật sự? Liệu rằng, khi cô mở lòng ra có chắc sẽ được anh ấy đón nhận? Hay đơn giản, chỉ vì tấm thân này mà điêu đứng nhất thời mà thôi?

Nhi đấu tranh tư tưởng rất lâu và cô quyết định bước đi khỏi căn phòng đó, để lại Dũng với khuôn mặt tiếc nuối ngẩn ngơ. Anh không biết mình phải làm gì để níu kéo cô, hai người bèo nước gặp nhau, một câu chuyện tử tế cũng chưa nói thành lời, anh thực sự không hiểu con người của cô ấy. Nhưng Dũng tin, Nhi lựa chọn con đường này chắc chắn là bị dồn vào đường cùng, sự dâng hiến đêm qua anh sẽ trân trọng và nhớ mãi. Nhi không có tiền, tiền lương đã ứng trước nửa năm để gửi về Việt Nam chữa bệnh cho bố. Bây giờ cô đi làm là để trừ nợ, nhân viên đứng quầy pha chế không đáng là bao, nếu trừ nợ thì nửa năm còn lại cô không biết ăn tiêu thế nào, tiền nhà, tiền học phí. Không còn cách nào khác, Nhi nhắm mắt chọn con đường bần cùng này.

Trời đêm tuyết rơi khắp lối, lạnh thật sự, Nhi co ro dưới hầm để xe vì không có tiền để bắt xe về nhà, ngồi dưới đó để chờ trời sáng. Một cô gái cứng đầu như cô, thà chịu nhục chịu khổ chứ quyết không để người khác thương hại mình. Môi mặt Nhi tái mét vì lạnh, chiếc áo bông cũng không đủ làm ấm cho tấm thân gầy yếu ấy.

Từ lúc Nhi rời khỏi, Dũng cũng không ngủ được, anh nằm và nghĩ về cô, anh hiểu Nhi là một người có lòng tự trọng, có thể vì chưa tin tưởng anh nên cô muốn trốn tránh mà thôi. Nhất định mình sẽ tìm mọi cách để làm quen với cô ấy, nhất định. Dũng muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ tình cảm với Nhi, anh tin cảm xúc dành cho cô là thật lòng, Dũng cũng hy vọng lần này mình đi đúng hướng.

Thân thể nữ nhi yếu đuối không chống chọi được với cái rét âm độ C, ngày hôm sau Nhi hắt xì liên tục, cổ họng bỏng rát, người nóng bừng hâm hâm sốt. Cô ốm thật rồi, cả người nhức mỏi vì đêm qua chịu lạnh quá mức, và vì tận hiến với Dũng khi hai người quấn lấy nhau. Nằm bẹp dí ở phòng trọ chật hẹp, Nhi nghỉ học, mà thực ra lâu nay vì không có tiền đóng học phí cô vẫn nghỉ thường xuyên, cứ đà này chắc nhà trường sẽ đánh trượt mất.

Bấm điện thoại cho anh quản lý bar, Nhi nói muốn xin nghỉ làm vài ngày vì cô thực sự rất mệt, cảm giác như người đi mượn, không còn chút sức lực nào cả. Tuy nhiên anh quản lý không đồng ý, bởi, Nhi là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn, dàn mỹ nhân chuyên phục vụ khách lâu nay đã quá "tã", già nua và xấu xí. Nếu có Nhi thêm vào đội hình, chắc chắn sẽ ăn khách hơn. Vừa mới đi làm được một ngày đã xin nghỉ, anh quản lý không tin lời Nhi lắm, bởi đêm qua Dũng đã tip cho cô ấy rất nhiều tiền. Có khi nào, vì dắt được mối riêng nên Nhi nói dối để đi mảnh không nhỉ? Nghĩ vậy anh ta dọa nạt:

Cô không có mặt thì đừng trách tôi, số nợ cũ tôi sẽ tăng 20% trừ vào doanh thu của cô mỗi tháng. Không chịu khó mà làm thì đừng hòng về nước!

Số nợ cũ đã quá lớn, tay quản lý lại dọa tăng thêm 20% tiền lời, cô làm sao để trả nợ đây? Nhi sụt sịt:

Em thật sự rất mệt, em ốm lắm không cố được đâu anh à. Cho em nghỉ hôm nay, ngày mai em sẽ đến, em hứa!

Tay quản lý ậm ừ:

Ốm thì đến ngồi cho đủ đội hình cũng được, ai bắt mày phải làm đâu?

Nhưng mà... hụ hụ...

Nhi ho sặc sụa, tay quản lý liền nghiêm giọng:

Đừng văn vở với anh mày nghe chưa? Những chiêu này cũ lắm rồi, mày ốm làm sao? Không đi được chứ gì? Lát tao cho người đến đón, yên tâm không ảnh hưởng đến cọng lông tơ của mày. Ốm cũng phải có mặt! Chuẩn bị đi!

Điện thoại tắt cái rụp, Nhi đau khổ vì cuộc sống nghiệt ngã này, cô thấy xung quanh mình toàn động vật hút máu lạnh chứ không hề có tình người gì cả. Tại sao họ không tin cô chứ? Cố gắng gượng make up qua loa, Nhi diện chiếc váy kín cổ vì sợ lạnh, mặt không có tí sức sống nào, lặng lẽ xuống dưới tòa nhà để chờ xe của tay quản lí.

Cả ngày ngồi trong phòng làm việc Dũng không sao tập trung nổi, anh nghĩ mãi về chuyện đêm qua, tâm trí cứ hối thúc anh phải tìm gặp Nhi cho kỳ được, anh muốn ngăn cản cô ấy, khuyên ngăn cô ấy đừng dấn thân vào con đường nhơ nhớp này. Bởi, đêm qua là lần đầu tiên của Nhi nếu kịp thời ngăn chặn có lẽ vẫn còn cơ hội.

Tan làm, Dũng định đón xe đến thẳng quán bar nhưng sếp lại giao cho đi gặp khách hàng, cố từ chối nhưng không được. Dũng miễn cưỡng nhận lời, ngặt nỗi, ngồi bàn chuyện công việc mà tâm trí anh cứ ngẩn ngơ nghĩ về Nhi, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, mỗi một khắc trôi qua anh lại lo sợ, sợ Nhi sẽ ngã vào vòng tay người khác. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, hơn 10h thì xong xuôi, Dũng gọi xe và đi thẳng đến bar. Quãng đường hơn 50km khiến Dũng sốt ruột đến phát điên, anh nhìn dòng xe chạy mà tâm trạng như tan chạm vậy, thật sự là khó chịu không gì diễn tả được.

Thấy Nhi nhợt nhạt, không có sức sống, lại ho sụ sụ không giống như đang diễn nên tay quản lý tin cô không văn vở. Cho ngồi vào phòng riêng kế quầy rượu, nếu như có khách hỏi thì ra nhìn mặt một xíu để họ biết quán đông nhân viên. Còn chuyện đi qua đêm thì quản lý sẽ có cách từ chối vì cô đang mệt, không phải tiếp khách.

Dũng đến cổng quán bar đã hơn 11h đêm, người ra vào tấp nập, nơi đây ban đêm người ta sống nhộn nhịp hơn ban ngày, những âm thanh, ánh sáng nhân tạo khiến mọi người quên đi phiền muộn và áp lực cuộc sống. Đó là tâm trạng mỗi khi Dũng đến đây, còn hôm nay thì khác, anh áp lực đến phát điên, hận không thể đập tan nơi này để tìm ra cô gái ấy.

Vào quầy nhân viên, Dũng đảo mắt nhìn một lượt, chỉ có mấy cô gái với ngoại hình không ưa nhìn đang ngồi vật vờ bấm bài hát vu vơ chờ khách gọi. Trong phút chốc, Dũng thấy tay chân mình mềm nhũn ra, bởi anh nghĩ có lẽ Nhi đã tiếp người khác mất rồi, giờ này có lẽ họ đã... Đang ngơ ngác thì tay quản lý xuất hiện, thấy Dũng bần thần, hắn nói:



Ông anh hôm nay đi lẻ thế à?

Ừ!

Muốn giải sầu không anh?

Không! À có!

Bên em vẫn còn người đấy, anh đi theo em.

Tay quản lý ngọt nhạt.

Mấy cô đang ngồi trong kia đấy à?

Dũng chỉ tay vào mấy cô đang hát karaoke. Tay quản lý gật gật.

Không còn người nào nữa sao? Mấy cô kia xấu quá!

Có, còn chứ anh, nhưng hôm nay cô ấy đang ốm.

Nhi nằm trong phòng tự nhiên nghe thấy có người nói ốm ốm làm cô chột dạ, lẽ nào lại có người muốn chọn cô qua đêm sao? Lo sợ thật sự, bởi cái lần đêm qua cô làm với Dũng có đến 70% là tự nguyện, không phải vì tiền. Còn người khác, cô thực sự rất sợ!

Gọi ra đây tôi xem.

Dũng hy vọng người đó là Nhi. Lúc này Nhi phát hiện ra người bên ngoài là Dũng, tự nhiên trái tim cô hồi hộp thật sự, cả người run rẩy vì vui, vì cô muốn được anh quan tâm vào lúc bản thân yếu đuối, gục ngã như thế này. Lòng thì muốn vậy nhưng Nhi lại không làm theo cảm xúc của con tim, vẫn bướng bỉnh như thế, chỉ sợ anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của cô, sợ anh thương hại mình. Nhi luống cuống tìm chỗ trốn, nhưng chốn này thì trốn sao được? Quay đâu cũng có bảo kê, cô chạy đằng trời!!

Tay quản lý đẩy cửa bước vào, đèn phòng tắt tối thui, gã hậm hực:

Dở hơi hay gì mà không bật đèn?

Dũng thấy hắn la mắng liền chạy vào theo, công tắc đèn bật lên, Nhi đang nằm trên ghế salon, cả người co quắp lại, ánh mắt dại đi vì mệt, vẻ mạnh mẽ thường ngày anh thấy nay không còn nữa. Trước mắt anh là một dáng vẻ yếu đuối đến tội nghiệp, trái tim Dũng quặn thắt lại, anh không kìm lòng được khi nhìn thấy cô ấy khổ sở thế này. Không đợi tay quản lý cất lời, Dũng nói luôn:

Đêm nay tôi chọn cô ấy!

Nhi tròn mắt, cô không sợ Dũng chọn mình mà ngược lại còn thấy ấm lòng nữa, bởi cô tin, nếu được ở gần anh, chắc chắn cô sẽ được an toàn. Không có gì đáng tin cả nhưng cô tin trực giác của mình đúng, Dũng là người tốt... và anh, là người đã khiến cô trở thành đàn bà!

Không được anh ơi, cô ấy đang bị ốm, nếu anh không phiền có thể đợi em một lát không? Em sẽ cử cho anh một cô chân dài, mặt xinh...

Tay quản lý lắp bắp, xem ra hắn cũng khá giữ lời hứa "ốm tha - già thải".

Không được, tôi chỉ cần cô ấy thôi!!

Dũng nói và nhìn Nhi không chớp mắt, đôi bên nhìn nhau không nói thành lời nhưng trong thâm tâm họ đang lóe lên những cảm xúc khó tả, điều ấy tạm định nghĩa là rung động tình yêu!!

Giá gấp ba ngày thường, được chứ?

Dũng nói thêm. Tay quản lý lung lay ý chí khi nghe đến tiền, còn Nhi, cô cảm động thực sự, vì cô, một cô gái tay vịn như cô mà anh ấy bất chấp mọi giá sao? Có đáng không chứ?

Để để tôi hỏi cô ấy...

Gã quay sang nhìn Nhi:



Cô đi được không? Nếu được tôi sẽ chia 50/50 vì hôm nay cô bị ốm!

Nhi suy nghĩ một hồi, cô biết nếu đi với Dũng cô sẽ không phải lo điều gì cả, kể cả chuyện gần gũi, anh ấy chắc chắn không phải tuýp người bỗ bã, cô đang đau ốm thế này... anh chọn cô chắc chắn là vì thương cô mà thôi. Nghĩ vậy Nhi liền gật đầu, thực sự bây giờ cô không gồng mình được nữa, cô đầu hàng mất rồi, có lẽ sự chịu đựng bao ngày qua đã khiến tấm thân này quá đỗi mệt mỏi. Nhi muốn được quan tâm, muốn được chia sẻ những ưu phiền trong lòng mình với ai đó. Và cô biết, người kiên nhẫn lắng nghe lúc này chỉ có anh ấy mà thôi!

Tôi đi!

Nhi nói dứt khoát, cô khẽ cựa mình ngồi dậy, niềm vui khiến cho con người ta có sức mạnh hơn thì phải, cô rảo bước đến gần Dũng ánh mắt toát lên ý cười.

Dũng trả tiền cho tay quản lý, đêm nay Nhi thuộc về anh, có nghĩa là cô được tự do, thích đi đâu hay làm gì đều được... nếu như Dũng đồng ý. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Nhi, Dũng đau lòng, anh biết cô đang ốm nên vội vã gọi xe đưa cô rời khỏi quán bar. Nhi tò mò:

Anh đưa em đi đâu?

Em ngồi yên cho anh!

Đường vắng, chiếc xe lao vun vút trong màn đêm, chưa đầy một giờ đồng hồ đã dừng lại trước khu chung cư cao cấp. Dũng nắm tay cô gái nhẹ nhàng nói:

Đi theo anh!

Nhi tò mò đoán Dũng đưa cô về nhà mình, mà không ngờ đúng là như vậy, Dũng thực sự đưa Nhi về nơi mình ở, bởi anh biết, với hoàn cảnh hiện tại, Nhi phải bán mạng cho quán bar thì cuộc sống của cô cũng chẳng khá giả gì, từ đó suy ra, nơi ở cũng không được đảm bảo. Mà Nhi lại có tính tự ái cao, nếu hỏi chưa chắc cô đã nói. Thay vì hỏi, Dũng đưa cô về nơi ở của mình luôn.

Em ngồi xuống đây, cởi tất ra cho anh!

Dũng chuẩn bị một chậu nước gừng có pha bột thảo dược để ngâm chân, khí hậu bên đây khắc nghiệt, anh vẫn hay làm thế mỗi khi mình bị cảm. Nhìn dáng vẻ của Nhi lúc này là Dũng biết, cô đã bị nhiễm lạnh, chắc chắn do đêm qua làm chuyện đó với anh xong cô xấu hổ, đi ra ngoài trời lạnh nên thành ra như này. Nhưng cũng may, nếu hôm nay Nhi không ốm... có lẽ cô ấy đã bị tiếp khách rồi. Nhi ngại ngùng vì anh ấy quan tâm đến cô, bối rối không dám cởi tất, vì thực sự xưa nay chưa có ai quan tâm cô như thế cả.

Giờ là lúc nào nữa mà em còn ngại? Đưa chân đây cho anh!

Dũng nửa ngồi nửa quỳ, chủ động cầm lấy chân Nhi và cởi tất cô ra, cho hai bàn chân vào chậu nước ấm.

Tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy? Em có xứng đáng được như thế không?

Nhi bắt đầu cởi mở hơn.

Vì anh tin em!

Dũng nhìn Nhi với ánh mắt chân thành.

Em có gì để cho anh tin?

Anh tin vào trực giác của con tim mình, tin rằng em cũng tin tưởng anh! Chỉ vậy thôi, cuộc sống này là vậy, chỉ cần ta có lòng tin là đủ. Như anh đã nói, nếu em có khó khăn gì cứ nói với anh, đừng tiếp tục công việc đó nữa được không?

Nhi lắc đầu, lòng cô nặng trĩu:

Không thể! Không thể nữa rồi!

Tại sao?

Em nợ người ta rất nhiều tiền, nếu không làm việc e là ngày về nước cũng còn xa vời lắm!

Nếu anh trả hết số nợ ấy cho em... em có đồng ý theo anh về nước không? Anh thực không nỡ nhìn em sa vào vũng bùn lầy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook