Chương 7: Bỏ trốn
duy_daica
08/01/2014
- Ngươi….
Khúc Ứng Thiên trợn trừng mắt, nhìn cánh tay đâm thẳng về phía ngực mình, hắn liền nhanh chóng thối lui, nhưng Khấu Bình ra tay vừa nhanh vừa bất ngờ, Khúc Ứng Thiên lại không hề đề phòng cho nên người hắn vừa mới thoáng động thì thủ đao của Khấu Bình đã xuyên thủng ngực hắn, Khúc Ứng Thiên kinh hãi há hốc mồm, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.
Đột nhiên quái sự phát sinh, mặc dù vết thương trên người Khúc Ứng Thiên rất đáng sợ thế nhưng lại không chảy máu, các cơ thịt nhộn nhạo như những con giun đang bò lổn ngổn, sau đó dần liền lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Khấu Bình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức biến sắc, hắn cảm thấy cánh tay của mình truyền đến một cơn bỏng rát như bị lửa thiêu, không kịp nghĩ nhiều, Khấu Bình tung cước đạp vào bụng Khúc Ứng Thiên, đồng thời rút tay ra khỏi ngực hắn, vừa nhìn cánh tay của mình, Khấu Bình liền hít vào một hơi khí lạnh, trên cánh tay hắn lúc nay có vài phần da thịt đã bị ăn mòn, cũng may hắn quyết đoán rút tay kịp thời, nếu để chậm thêm một lúc nữa thì e rằng đến xương cũng không còn.
Khúc Ứng Thiên lảo đảo thối lui, mặc dù vết thương trên ngực đang dần thu nhỏ, không còn đáng sợ như vừa rồi, nhưng sắc mặt của hắn cũng tái mét, so với Khấu Bình thì còn tái hơn, không khác gì người chết trôi, hắn liếc nhìn Khấu Bình một cái, trong mắt bắn ra những tia sáng oán độc, Phương Diệp ở đằng xa nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Khúc Ứng Thiên cũng cảm thấy ớn lạnh, càng đem cơ thể rụt sâu vào trong lùm cây, không dám nhìn nữa.
Khúc Ứng Thiên sau khi ổn định lại thăng bằng, sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng xoay người phóng đi, sau khi thân ảnh của hắn biến mất dưới màn đêm, một âm thanh văng vẳng truyền đến:
- Khấu Bình, ngươi hãy chờ đấy, thù này ta nhất định phải báo!
Khấu Bình nhìn về phía Khúc Ứng Thiên biến mất, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn để đối phương chạy thoát, quả thật ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ đối phương bị xuyên thủng ngực mà vẫn không chết, từ đó có thể thấy Huyết Chú vô cùng tà dị, nếu để đối phương luyện đến đại thành thì không biết sẽ có bao nhiều người phải chết nữa.
Đột nhiên, Khấu Bình hộc ra một ngụm máu, sau đó đầu óc dần cảm thấy mơ hồ, cả người liền đổ ập xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa. Khấu Bình vừa rồi giả vờ thua đã chịu tổn thương trầm trọng, cuối cùng còn dồn lực xuất một kích bất ngờ, bây giờ cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều suy kiệt, nếu không phải vừa rồi ra vẻ để dọa Khúc Ứng Thiên bỏ đi thì hắn giờ này không phải chỉ hôn mê đơn giản như vậy mà thôi.
Phương Diệp thấy yên ắng, không kìm được tò mò lại thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Khấu Bình nằm sõng xoài trên đất, Khúc Ứng Thiên thì không thấy bóng dáng đâu, nằm đợi thêm một lúc nữa thì Phương Diệp mới chậm rãi đứng lên nhìn Khấu Bình đang nằm đằng xa, sau đó quay đầu nói với Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi cô nương, chuyện ngày hôm nay chắc không cần nói cô cũng biết, nếu như tiết lộ ra thì e rằng mạng của hai ta khó bảo toàn, bây giờ cô hãy lập tức trở về, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi chuyện còn lại để ta xử lý!
Tuyết Nhi lúc này mặt cắt không còn giọt máu, náo dám nhiều lời, chỉ có thể run rẩy bỏ chạy, giữa đường còn vấp ngã mấy lần, Phương Diệp nhìn thấy vậy cũng chẳng cảm thấy xót thương mà tới đỡ nàng dậy, ngược lại chạy nhanh về phía Khấu Bình.
Lúc đến nơi, nhìn thấy vết thương trên người Khấu Bình thì Phương Diệp mới biết gã bị thương nặng đến mức nào, hắn không nói hai lời, lập tức dìu Khấu Bình dậy, cơ thể Phương Diệp vốn yếu ớt, lại chưa hoàn toàn trưởng thành, mà Khấu Bình thì to lớn hơn người thường rất nhiều, sau một hồi mất công sức chín trâu hai hổ thì Phương Diệp mới đỡ được hắn ngồi dậy.
Nghe thấy từ xa truyền đến những tiếng quát tháo hỗn loạn, Phương Diệp liếc nhìn Khấu Bình một cái, sau đó cắn răng kéo hắn đi….
o0o
Lâm phủ, tại biệt viện phía Tây, Khấu Bình lúc này đang nằm trên một chiếc giường trúc, toàn thân bị vải trắng băng kín, nhìn như một xác ướp vậy, nếu không phải vẫn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của gã thì Phương Diệp còn cho rằng gã đã chết rồi.
Phương Diệp đi lui đi tới trong phòng, hắn vô cùng sốt ruột, mặc dù trời không nóng nhưng vạt áo sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc rời khỏi Lâm phủ, hắn đi cùng với Lâm Phúc và Lâm Tiếu Hàn, bây giờ lén trở về bằng cửa sau của Lâm phủ, hắn không dám để kẻ nào nhìn thấy. Hắn biết chuyện tối nay rất nghiêm trọng, chỉ e sáng sớm ngày mai, toàn thành Tường Châu chắc chắn sẽ biết chuyện ở Hồng Nhạc Lâu đêm nay, mà hầu như những người ở trong Hồng Nhạc Lâu đều đã bị giết bịt miệng, nếu Phương Diệp bị Lâm phủ phát hiện thì khó nói trước được Lâm phủ có chôn hắn cùng với Lâm Tiếu Hàn hay không.
Đang lúc Phương Diệp cảm thấy rất đau đầu thì cửa phòng bật mở, Tiểu Thanh ôm một chậu nước ấm bước vào, đến bên cạnh Khấu Bình nhìn một cái rồi quay qua nói với Phương Diệp:
- Vị đại thúc này thật kỳ lạ, rõ ràng là bị thương rất nặng, không ngờ lại bình phục nhanh như vậy, chiếu theo đà này, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ tỉnh thôi.
Phương Diệp nhìn Khấu Bình một cái, ánh mắt lóe lên vẻ quyết đoán, đoạn quay sang nói với Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh, nhanh đi chuẩn bị hành trang, đêm nay chúng ta rời khỏi Lâm phủ!
o0o
Sáng hôm sau, lúc mặt trời vừa ló dạng thì cả thành Tường Châu đã náo nhiệt hiếm thấy, khắp trên các con đường lớn, từ già đến trẻ đều ùa ra đường, nơi mà mọi người tập trung nhiều nhất chính là Tường Châu đệ nhất lâu, Hồng Nhạc Lâu.
Trước một đống đổ nát, hàng trăm người vây quanh chỉ trỏ, một tòa lâu sang trọng là vậy mà chỉ trong một đêm đã trở thành lịch sử. Lúc này, mọi người cũng đang bận rộn, rất nhiều gia đình có người thân chết trong đó đều òa lên khóc thảm, một số người thì tiến hành dọn đống đổ nát để tìm kiếm người sống sót, một vài kẻ thì mang tâm lý trục lợi, đi nhặt nhạnh những thứ có giá trị, nhưng nhiều hơn vẫn là những âm thanh bàn luận sôi nổi.
- Chậc, thật là may mắn, hôm qua ta say rượu nên không đến đây, bằng không lúc này đã có người khóc tang rồi! Mà cũng thật đáng tiếc, các nô nương xinh đẹp tội nghiệp chỉ trong một đêm đều chết sạch, không biết từ nay về sau ta phải đi đâu để qua đêm đây….
Một tên thương nhân mập mạp vỗ vỗ ngực, thở phào nói, đúng là điển hình của loại thỏ chết hồ bi.
Một lão nhân có tuổi nhìn đống đổ nát, thở dài một tiếng nói:
- Khúc Ứng Thiên cả đời kiêu hùng không ngờ lại có kết cục như ngày hôm nay, hẳn là do bị người khác trả thù, đúng là làm chuyện ác thì có trốn cũng bị trời báo….
Một văn nhân nghe vậy liền phản bác:
- Lão nói vậy không đúng, Khúc Ứng Thiên không những lợi hại mà còn rất khôn ngoan, đối phương có thể trong một đêm biến Hồng Nhạc Lâu thành đống đổ nát như vậy, chỉ e không phải thế lực đơn giản, ta ngờ rằng đây là do Thành chủ được triều đình giúp sức, phái trọng binh tiêu diệt nơi này, ài, cũng khó trách được, những năm qua Khúc Ứng Thiên quá kiêu ngạo, ngay cả Thành chủ cũng không để vào mắt, bây giờ thì hay rồi, có hối hận cũng đã muộn….
Những người xung quanh nghe thấy văn nhân nói hợp lý như vậy đều tấm tắc khen phải, văn nhân thấy mọi người ủng hộ mình, lòng hư vinh nổi lên, càng kiêu ngạo nói:
- Hừ! Khúc Ứng Thiên cũng không xem xem hắn là ai mà muốn đối chọi với triều đình? Triều đình muốn diệt hắn thì còn không phải dễ dàng hơn di chết một con kiến hay sao? Đúng là không biết trời cao đất dày, đám người giang hồ này càng ngày càng không biết phép tắc. Năm sau ta đi thi khoa cử, nếu đỗ đạt công danh, nhất định phải đẩy mạnh trị an, bắt đám người giang hồ này ngồi trong ngục hai ba chục năm, để xem bọn chúng còn kiêu ngạo được không? Hừ! Dưới chân thiên tử, ánh sáng chiếu khắp thiên hạ để bá tánh an cư lập nghiệp, kẻ nào muốn chà đạp….
o0o
Nháo sự ở thành Tường Châu lúc này như thế nào thì Phương Diệp cũng không biết, đoán chừng cho dù có biết thì hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. Hiện nay hắn đã gặp rất nhiều chuyện phiền phức rồi, bớt đi chuyện nào thì tốt hơn chuyện đó.
Lúc này Phương Diệp đang dừng chân ở một bìa rừng ngoài thành Tường Châu, sau lưng hắn chính là Khấu Bình trọng thương đang nằm trên một cái cáng, một đầu của cái cáng được buộc chặt bằng dây, đầu còn lại thì cột vào vai Phương Diệp. Phương Diệp lúc này đang ngồi xuống đấm đấm vào bàn chân nhức mỏi, miệng không ngừng mắng:
- Cái tên Khấu Bình này là heo hay sao mà nặng thế không biết, mệt chết ta rồi, đều là tại hắn nên ta mới ra nông nỗi này, hừ! đang yên đang lành tự nhiên muốn làm đại hiệp làm gì?
Tiểu Thanh lúc này đang bóp vai cho Phương Diệp, nghe hắn càu nhàu thì bật cười một tiếng yêu kiều nói:
- Hi hi, bởi vì thiếu gia là người tốt, không nỡ nhìn người ta gặp nạn mà không cứu!
Phương Diệp hưởng thụ sự chăm sóc của Tiểu Thanh, tâm hồn cảm thấy thư thái, bỗng nhiên bên mũi thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, Phương Diệp bỗng nhớ đến một màn nóng bỏng dưới gầm giường với Tuyết Nhi cô nương tối hôm qua, ánh mắt hơi mơ màng, đầu không tự chủ được hơi dựa ra sau, cảm thấy đằng sau là hai khối nhục cầu mềm mại nhỏ nhắn, mặc dù so với Tuyết Nhi thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng Phương Diệp vẫn cảm thấy rất phong vị, không nhịn được hơi cựa quậy đầu.
Tiểu Thanh nhỏ hơn Phương Diệp hai tuổi, chuyện nam nữ không hiểu gì, nhưng thấy hắn đang ngồi yên bỗng nhiên đầu cứ nghiêng qua nghiêng về, cảm thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi:
- Có chuyện gì không đúng sao thiếu gia?
Phương Diệp nghe thấy tiếng của Tiểu Thanh thì chợt bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ậm ừ không đáp, tuy nhiên hắn cũng nghiêng đầu tới trước, không dám dựa lui nữa.
Lúc này Phương Diệp mới tập trung suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, kỳ thật Phương Diệp cứu Khấu Bình cũng không phải là bởi vì hắn muốn làm người tốt, thậm chí hắn còn không muốn dây vào chuyện này, nhưng hắn biết Khấu Bình là một người rất lợi hại, hơn nữa còn là người nghĩa hiệp, ghét ác như cừu, có ân tất báo, nếu bản thân mình cứu gã, cho dù không biết được thông tin gì về phụ thân hoặc tu chân giả, nhưng ít nhất bản thân hắn cũng sẽ có chỗ dựa, không phải cùng Tiểu Thanh lang thang khắp nơi trốn tránh Lâm gia nữa.
Nếu chỉ một mình hắn thì hắn cũng không phải lo nghĩ nhiều như vậy, nhưng có Tiểu Thanh bên cạnh, hắn không thể không thêm vài phần tâm tư, Tiểu Thanh bây giờ là người thân duy nhất của hắn, hắn không muốn bất cứ điều gì làm thương hại đến nàng. Nhưng dù vậy hắn cũng không hề cảm thấy bản thân có gì không phải, mình cứu người, người khác trả ơn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không có hắn thì Khấu Bình đã chết rồi, bây giờ hắn chỉ muốn đối phương bảo vệ hắn và Tiểu Thanh, cũng xem như Khấu Bình không thiệt thòi, mặc dù cứu Khấu Bình chỉ là tiện tay, nhưng ở cái thời loạn lạc này, cho dù tiện tay có thể giúp được người nhưng mấy ai sẵn lòng làm vậy?
Khúc Ứng Thiên trợn trừng mắt, nhìn cánh tay đâm thẳng về phía ngực mình, hắn liền nhanh chóng thối lui, nhưng Khấu Bình ra tay vừa nhanh vừa bất ngờ, Khúc Ứng Thiên lại không hề đề phòng cho nên người hắn vừa mới thoáng động thì thủ đao của Khấu Bình đã xuyên thủng ngực hắn, Khúc Ứng Thiên kinh hãi há hốc mồm, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.
Đột nhiên quái sự phát sinh, mặc dù vết thương trên người Khúc Ứng Thiên rất đáng sợ thế nhưng lại không chảy máu, các cơ thịt nhộn nhạo như những con giun đang bò lổn ngổn, sau đó dần liền lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Khấu Bình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức biến sắc, hắn cảm thấy cánh tay của mình truyền đến một cơn bỏng rát như bị lửa thiêu, không kịp nghĩ nhiều, Khấu Bình tung cước đạp vào bụng Khúc Ứng Thiên, đồng thời rút tay ra khỏi ngực hắn, vừa nhìn cánh tay của mình, Khấu Bình liền hít vào một hơi khí lạnh, trên cánh tay hắn lúc nay có vài phần da thịt đã bị ăn mòn, cũng may hắn quyết đoán rút tay kịp thời, nếu để chậm thêm một lúc nữa thì e rằng đến xương cũng không còn.
Khúc Ứng Thiên lảo đảo thối lui, mặc dù vết thương trên ngực đang dần thu nhỏ, không còn đáng sợ như vừa rồi, nhưng sắc mặt của hắn cũng tái mét, so với Khấu Bình thì còn tái hơn, không khác gì người chết trôi, hắn liếc nhìn Khấu Bình một cái, trong mắt bắn ra những tia sáng oán độc, Phương Diệp ở đằng xa nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Khúc Ứng Thiên cũng cảm thấy ớn lạnh, càng đem cơ thể rụt sâu vào trong lùm cây, không dám nhìn nữa.
Khúc Ứng Thiên sau khi ổn định lại thăng bằng, sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng xoay người phóng đi, sau khi thân ảnh của hắn biến mất dưới màn đêm, một âm thanh văng vẳng truyền đến:
- Khấu Bình, ngươi hãy chờ đấy, thù này ta nhất định phải báo!
Khấu Bình nhìn về phía Khúc Ứng Thiên biến mất, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn để đối phương chạy thoát, quả thật ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ đối phương bị xuyên thủng ngực mà vẫn không chết, từ đó có thể thấy Huyết Chú vô cùng tà dị, nếu để đối phương luyện đến đại thành thì không biết sẽ có bao nhiều người phải chết nữa.
Đột nhiên, Khấu Bình hộc ra một ngụm máu, sau đó đầu óc dần cảm thấy mơ hồ, cả người liền đổ ập xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa. Khấu Bình vừa rồi giả vờ thua đã chịu tổn thương trầm trọng, cuối cùng còn dồn lực xuất một kích bất ngờ, bây giờ cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều suy kiệt, nếu không phải vừa rồi ra vẻ để dọa Khúc Ứng Thiên bỏ đi thì hắn giờ này không phải chỉ hôn mê đơn giản như vậy mà thôi.
Phương Diệp thấy yên ắng, không kìm được tò mò lại thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Khấu Bình nằm sõng xoài trên đất, Khúc Ứng Thiên thì không thấy bóng dáng đâu, nằm đợi thêm một lúc nữa thì Phương Diệp mới chậm rãi đứng lên nhìn Khấu Bình đang nằm đằng xa, sau đó quay đầu nói với Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi cô nương, chuyện ngày hôm nay chắc không cần nói cô cũng biết, nếu như tiết lộ ra thì e rằng mạng của hai ta khó bảo toàn, bây giờ cô hãy lập tức trở về, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi chuyện còn lại để ta xử lý!
Tuyết Nhi lúc này mặt cắt không còn giọt máu, náo dám nhiều lời, chỉ có thể run rẩy bỏ chạy, giữa đường còn vấp ngã mấy lần, Phương Diệp nhìn thấy vậy cũng chẳng cảm thấy xót thương mà tới đỡ nàng dậy, ngược lại chạy nhanh về phía Khấu Bình.
Lúc đến nơi, nhìn thấy vết thương trên người Khấu Bình thì Phương Diệp mới biết gã bị thương nặng đến mức nào, hắn không nói hai lời, lập tức dìu Khấu Bình dậy, cơ thể Phương Diệp vốn yếu ớt, lại chưa hoàn toàn trưởng thành, mà Khấu Bình thì to lớn hơn người thường rất nhiều, sau một hồi mất công sức chín trâu hai hổ thì Phương Diệp mới đỡ được hắn ngồi dậy.
Nghe thấy từ xa truyền đến những tiếng quát tháo hỗn loạn, Phương Diệp liếc nhìn Khấu Bình một cái, sau đó cắn răng kéo hắn đi….
o0o
Lâm phủ, tại biệt viện phía Tây, Khấu Bình lúc này đang nằm trên một chiếc giường trúc, toàn thân bị vải trắng băng kín, nhìn như một xác ướp vậy, nếu không phải vẫn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của gã thì Phương Diệp còn cho rằng gã đã chết rồi.
Phương Diệp đi lui đi tới trong phòng, hắn vô cùng sốt ruột, mặc dù trời không nóng nhưng vạt áo sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc rời khỏi Lâm phủ, hắn đi cùng với Lâm Phúc và Lâm Tiếu Hàn, bây giờ lén trở về bằng cửa sau của Lâm phủ, hắn không dám để kẻ nào nhìn thấy. Hắn biết chuyện tối nay rất nghiêm trọng, chỉ e sáng sớm ngày mai, toàn thành Tường Châu chắc chắn sẽ biết chuyện ở Hồng Nhạc Lâu đêm nay, mà hầu như những người ở trong Hồng Nhạc Lâu đều đã bị giết bịt miệng, nếu Phương Diệp bị Lâm phủ phát hiện thì khó nói trước được Lâm phủ có chôn hắn cùng với Lâm Tiếu Hàn hay không.
Đang lúc Phương Diệp cảm thấy rất đau đầu thì cửa phòng bật mở, Tiểu Thanh ôm một chậu nước ấm bước vào, đến bên cạnh Khấu Bình nhìn một cái rồi quay qua nói với Phương Diệp:
- Vị đại thúc này thật kỳ lạ, rõ ràng là bị thương rất nặng, không ngờ lại bình phục nhanh như vậy, chiếu theo đà này, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ tỉnh thôi.
Phương Diệp nhìn Khấu Bình một cái, ánh mắt lóe lên vẻ quyết đoán, đoạn quay sang nói với Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh, nhanh đi chuẩn bị hành trang, đêm nay chúng ta rời khỏi Lâm phủ!
o0o
Sáng hôm sau, lúc mặt trời vừa ló dạng thì cả thành Tường Châu đã náo nhiệt hiếm thấy, khắp trên các con đường lớn, từ già đến trẻ đều ùa ra đường, nơi mà mọi người tập trung nhiều nhất chính là Tường Châu đệ nhất lâu, Hồng Nhạc Lâu.
Trước một đống đổ nát, hàng trăm người vây quanh chỉ trỏ, một tòa lâu sang trọng là vậy mà chỉ trong một đêm đã trở thành lịch sử. Lúc này, mọi người cũng đang bận rộn, rất nhiều gia đình có người thân chết trong đó đều òa lên khóc thảm, một số người thì tiến hành dọn đống đổ nát để tìm kiếm người sống sót, một vài kẻ thì mang tâm lý trục lợi, đi nhặt nhạnh những thứ có giá trị, nhưng nhiều hơn vẫn là những âm thanh bàn luận sôi nổi.
- Chậc, thật là may mắn, hôm qua ta say rượu nên không đến đây, bằng không lúc này đã có người khóc tang rồi! Mà cũng thật đáng tiếc, các nô nương xinh đẹp tội nghiệp chỉ trong một đêm đều chết sạch, không biết từ nay về sau ta phải đi đâu để qua đêm đây….
Một tên thương nhân mập mạp vỗ vỗ ngực, thở phào nói, đúng là điển hình của loại thỏ chết hồ bi.
Một lão nhân có tuổi nhìn đống đổ nát, thở dài một tiếng nói:
- Khúc Ứng Thiên cả đời kiêu hùng không ngờ lại có kết cục như ngày hôm nay, hẳn là do bị người khác trả thù, đúng là làm chuyện ác thì có trốn cũng bị trời báo….
Một văn nhân nghe vậy liền phản bác:
- Lão nói vậy không đúng, Khúc Ứng Thiên không những lợi hại mà còn rất khôn ngoan, đối phương có thể trong một đêm biến Hồng Nhạc Lâu thành đống đổ nát như vậy, chỉ e không phải thế lực đơn giản, ta ngờ rằng đây là do Thành chủ được triều đình giúp sức, phái trọng binh tiêu diệt nơi này, ài, cũng khó trách được, những năm qua Khúc Ứng Thiên quá kiêu ngạo, ngay cả Thành chủ cũng không để vào mắt, bây giờ thì hay rồi, có hối hận cũng đã muộn….
Những người xung quanh nghe thấy văn nhân nói hợp lý như vậy đều tấm tắc khen phải, văn nhân thấy mọi người ủng hộ mình, lòng hư vinh nổi lên, càng kiêu ngạo nói:
- Hừ! Khúc Ứng Thiên cũng không xem xem hắn là ai mà muốn đối chọi với triều đình? Triều đình muốn diệt hắn thì còn không phải dễ dàng hơn di chết một con kiến hay sao? Đúng là không biết trời cao đất dày, đám người giang hồ này càng ngày càng không biết phép tắc. Năm sau ta đi thi khoa cử, nếu đỗ đạt công danh, nhất định phải đẩy mạnh trị an, bắt đám người giang hồ này ngồi trong ngục hai ba chục năm, để xem bọn chúng còn kiêu ngạo được không? Hừ! Dưới chân thiên tử, ánh sáng chiếu khắp thiên hạ để bá tánh an cư lập nghiệp, kẻ nào muốn chà đạp….
o0o
Nháo sự ở thành Tường Châu lúc này như thế nào thì Phương Diệp cũng không biết, đoán chừng cho dù có biết thì hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. Hiện nay hắn đã gặp rất nhiều chuyện phiền phức rồi, bớt đi chuyện nào thì tốt hơn chuyện đó.
Lúc này Phương Diệp đang dừng chân ở một bìa rừng ngoài thành Tường Châu, sau lưng hắn chính là Khấu Bình trọng thương đang nằm trên một cái cáng, một đầu của cái cáng được buộc chặt bằng dây, đầu còn lại thì cột vào vai Phương Diệp. Phương Diệp lúc này đang ngồi xuống đấm đấm vào bàn chân nhức mỏi, miệng không ngừng mắng:
- Cái tên Khấu Bình này là heo hay sao mà nặng thế không biết, mệt chết ta rồi, đều là tại hắn nên ta mới ra nông nỗi này, hừ! đang yên đang lành tự nhiên muốn làm đại hiệp làm gì?
Tiểu Thanh lúc này đang bóp vai cho Phương Diệp, nghe hắn càu nhàu thì bật cười một tiếng yêu kiều nói:
- Hi hi, bởi vì thiếu gia là người tốt, không nỡ nhìn người ta gặp nạn mà không cứu!
Phương Diệp hưởng thụ sự chăm sóc của Tiểu Thanh, tâm hồn cảm thấy thư thái, bỗng nhiên bên mũi thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, Phương Diệp bỗng nhớ đến một màn nóng bỏng dưới gầm giường với Tuyết Nhi cô nương tối hôm qua, ánh mắt hơi mơ màng, đầu không tự chủ được hơi dựa ra sau, cảm thấy đằng sau là hai khối nhục cầu mềm mại nhỏ nhắn, mặc dù so với Tuyết Nhi thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng Phương Diệp vẫn cảm thấy rất phong vị, không nhịn được hơi cựa quậy đầu.
Tiểu Thanh nhỏ hơn Phương Diệp hai tuổi, chuyện nam nữ không hiểu gì, nhưng thấy hắn đang ngồi yên bỗng nhiên đầu cứ nghiêng qua nghiêng về, cảm thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi:
- Có chuyện gì không đúng sao thiếu gia?
Phương Diệp nghe thấy tiếng của Tiểu Thanh thì chợt bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ậm ừ không đáp, tuy nhiên hắn cũng nghiêng đầu tới trước, không dám dựa lui nữa.
Lúc này Phương Diệp mới tập trung suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, kỳ thật Phương Diệp cứu Khấu Bình cũng không phải là bởi vì hắn muốn làm người tốt, thậm chí hắn còn không muốn dây vào chuyện này, nhưng hắn biết Khấu Bình là một người rất lợi hại, hơn nữa còn là người nghĩa hiệp, ghét ác như cừu, có ân tất báo, nếu bản thân mình cứu gã, cho dù không biết được thông tin gì về phụ thân hoặc tu chân giả, nhưng ít nhất bản thân hắn cũng sẽ có chỗ dựa, không phải cùng Tiểu Thanh lang thang khắp nơi trốn tránh Lâm gia nữa.
Nếu chỉ một mình hắn thì hắn cũng không phải lo nghĩ nhiều như vậy, nhưng có Tiểu Thanh bên cạnh, hắn không thể không thêm vài phần tâm tư, Tiểu Thanh bây giờ là người thân duy nhất của hắn, hắn không muốn bất cứ điều gì làm thương hại đến nàng. Nhưng dù vậy hắn cũng không hề cảm thấy bản thân có gì không phải, mình cứu người, người khác trả ơn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không có hắn thì Khấu Bình đã chết rồi, bây giờ hắn chỉ muốn đối phương bảo vệ hắn và Tiểu Thanh, cũng xem như Khấu Bình không thiệt thòi, mặc dù cứu Khấu Bình chỉ là tiện tay, nhưng ở cái thời loạn lạc này, cho dù tiện tay có thể giúp được người nhưng mấy ai sẵn lòng làm vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.