Diệt Kiếp

Chương 2: Đến thanh lâu

duy_daica

08/01/2014

Phương Diệp cảm thấy hết sức bực bội, tên mập trước mặt hắn gọi là Lâm Phúc, chỉ là một tên gia nô trong Lâm gia, thế nhưng gã mập này rất kiêu ngạo càn rỡ, luôn khinh thường Phương Diệp, chỉ biết nịnh bợ và làm trò cáo mượn oai hùm, còn tên thiếu gia Lâm Tiếu Hàn trong miệng gã chính là đích tôn của Lâm phú hộ, cũng là biểu ca của Phương Diệp.

Gã mập Lâm Phúc ngang nhiên bước vào biệt viện của Phương Diệp, sau khi thốt ra một câu khinh thường thì liền chuyển ánh mắt dâm tà về phía Tiểu Thanh, không ngừng đảo lui đảo tới những bộ vị còn chưa phát dục trên người nàng, lưỡi khẽ liếm mép, hai tay xoa xoa vào nhau, bộ dáng cực kỳ bỉ ổi.

Tên mập này cũng không phải là con rơi hay cháu rơi của Lâm phú hộ, ông nội hắn và cha hắn cả đời đều làm nô bộc trong Lâm gia, địa vị hết sức hèn kém, nhưng nhờ vào miệng lưỡi lanh lợi và công phu nhìn sắc mặt cho nên được Lâm Tiếu Hàn nhìn trúng, một bước lên mây trở thành người chuyên theo hầu Lâm Tiếu Hàn, cũng vì thế cho nên hắn ngày càng kiêu ngạo phách lối, ngay cả Phương Diệp cũng không để vào mắt.

Mặc dù vậy, tên mập này vẫn luôn ganh ghét Phương Diệp, gã cho rằng Phương Diệp quá may mắn, không những được ở biệt viện riêng mà còn có một nha hoàn xinh đẹp, vì thế cho nên mỗi lần gặp mặt hắn đều làm khó dễ Phương Diệp.

Phương Diệp tất nhiên cũng không để tâm, đối với những loại người ti tiện như Lâm Phúc, hắn cũng lười so đo, cứ chờ đến khi có dịp thì sẽ chơi cho gã một vố. Phương Diệp là cháu của Lâm phú hộ, mặc dù thân phận không cao, nhưng cũng không đến nỗi phải làm việc cho kẻ khác, nhưng Phương Diệp là người khôn khéo, nhìn xa trông rộng, hắn biết muốn rời khỏi Lâm gia mà không có tiền thì thật không xong, vì vậy mới đi theo Lâm Tiếu Hàn, Lâm Tiếu Hàn chính là một tên phá gia chi tử, suốt ngày chỉ biết tụ tập đám thiếu gia công tử chơi bời chọc phá con gái nhà lành, hai nơi gã thường xuyên lui tới chính là sòng bạc và thanh lâu, Phương Diệp chỉ cần phí chút nước bọt, khiến Lâm Tiếu Hàn cao hứng thì không lo không có bạc.

Tiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt gian tà và nụ cười bỉ ổi của Lâm Phúc thì khẽ nhướng mày, xoay người bỏ đi, giống như e ngại bản thân nếu đứng đây hít cùng bầu không khí với Lâm Phúc sẽ không nhịn được mà nôn mửa vậy.

Nhìn bóng lưng Tiểu Thanh xa dần, vẻ mặt mê đắm của Lâm Phúc lại hồi phục vẻ kiêu căng vốn có, không thèm liếc nhìn Phương Diệp một cái đã xoay người bỏ đi, miệng quát:

- Hừ, còn đứng đó làm gì, nhanh theo ta, thiếu gia không muốn chờ đợi đâu!

Phương Diệp lạnh lùng nhìn Lâm Phúc, tên mập này quả thật càng lúc càng khiến hắn cảm thấy đáng ghét, gã khinh thường hắn cũng không nói làm gì, nhưng mỗi lần gã đến đây lại nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, đã thế còn buông lời trêu ghẹo, thật đáng hận, nếu như không phải e ngại quy củ của Lâm gia thì hắn sớm đã cho gã mập này một trận rồi.

Sau khi đi qua mấy cái hành lang, Phương Diệp và Lâm Phúc thành thật đứng trước cửa một sương phòng rộng lớn, nhìn sự hào hoa của sương phòng này, Phương Diệp cũng âm thầm cảm khái địa vị giữa người với người. Đứng đợi cả buổi sáng vẫn không thấy người xuất hiện, đến chiều, cho đến tận khi trời tối, lúc mà Phương Diệp còn cho rằng Lâm Tiếu Hàn sẽ không rời giường thì….

- Kẹt….

Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, một gã thiếu niên mặt mày sáng sủa bước ra, y phục tươm tất, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, thoạt nhìn có vài phần anh tuấn, tuy nhiên sắc mặt hơi tái xanh và dáng người hư nhược không khó để nhận ra gã thiếu niên này là người tửu sắc quá độ.

Gã thiếu niên này tên là Lâm Tiếu Hàn, lớn hơn Phương Diệp sáu tuổi, đừng nhìn hắn là đại thiếu gia mà nhầm, tên này ngoài việc chơi gái và chèn ép ức hiếp người khác thì giỏi, còn nói về học vấn thì hắn một chữ không thông, Lâm Phúc chỉ là một tên nô bộc thì lại càng kém cỏi, ở đây chỉ có mình Phương Diệp là có chút chữ nghĩa, bởi vậy lúc cần giao tiếp, không thể thiếu Phương Diệp được.

Lâm Tiếu Hàn bộ dạng thản nhiên, không nhìn hai người Phương Diệp lấy một cái, chậm rãi bước về phía đại môn của Lâm phủ, nhìn bộ dạng nhàn nhã của Lâm Tiếu Hàn, có ai mà ngờ trong đầu hắn lúc này đang nhớ đến vóc người đầy đặn của Tiểu Thúy hay Tiểu Hoa ở Hồng Nhạc Lâu.



Phương Diệp và Lâm Phúc đã theo Lâm Tiếu Hàn nhiều lần, làm sao không biết trong đầu gã đang nghĩ gì, bởi vậy cả hai người đều thức thời im lặng để hắn tập trung “suy tư”.

Đi ra khỏi đại môn, Lâm Tiếu Hàn bật cười, quay người qua nói với Lâm Phúc:

- Lâm Phúc, ngươi còn nhớ Tuyết Nhi cô nương không? Vóc người của nàng thật không tệ, lần trước cùng nàng quả thật là sướng khoái, ngươi thấy ta hôm nay thế nào?

Lâm Phúc mặt mày tươi cười rạng rỡ, chỉ hận không được lấy vàng dát lên mặt, vội vàng đáp:

- Lâm thiếu gia quả thật là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, gái thấy gái thèm, Tuyết Nhi cô nương… mà không, chỉ e tất cả các cô nương tại Hồng Nhạc Lâu nhìn thấy người chắc chắn sẽ vồ vập đến giành giật người, nếu không phải vì tên Phương Diệp quá xấu xí đi theo làm giảm sút hình ảnh của thiếu gia thì các cô nương tại Tường Châu này đã đạp chết nô tài để cướp thiếu gia đi rồi.

- Ừm, ừm, đúng vậy, đúng vậy,… ai bảo ta sinh ra đẹp trai quá làm chi, đi cùng với các ngươi mặc dù làm hình ảnh của ta giảm sút, nhưng cũng giúp ta bớt phiền toái không ít, nhiều khi bị nữ nhân theo đuổi nhiều quá cũng không tốt, hắc hắc….

Lâm Phúc cố nặn ra một nụ cười khó coi, thầm đưa tay vuốt mồ hôi, đầu không ngừng gục gặc như gà mổ thóc.

Phương Diệp nhìn thấy hai chủ tớ này kẻ tung người hứng, khẽ lắc đầu không lên tiếng, trong lòng thầm cười lạnh:

- Hừ, ta con tưởng mặt của tên lợn Lâm Phúc này là dày nhất, không ngờ so với Lâm biểu ca vẫn còn kém không ít.

Hai tên Lâm Phúc và Lâm Tiếu Hàn vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã đến một tòa đại lâu to lớn, đây chính là Tường Châu đệ nhất lâu, Hồng Nhạc Lâu, mặc dù đã đến đây nhiều lần, nhưng Phương Diệp vẫn cảm thấy hết sức rung động, chỉ đơn giản là một tòa thanh lâu nhưng lại toát ra khí chất vô cùng phi phàm, chỉ riêng người canh cửa người nào người nấy cũng là lưng hổ eo gấu, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt liếc ngang liếc dọc những người đi đường, những kẻ đối mặt với ánh mắt bọn họ đều vội vàng dời đi, từ đó có thể thấy trật tự tại nơi này rất tốt, không có kẻ nào dám gây rối.

Ngay cả Lâm Tiếu Hàn kiêu ngạo thành tính cũng thu liễm bớt vài phần, chậm rãi bước vào, mặc dù thân phận của hắn tại Tường Châu này không nhỏ, xú danh lại càng vang xa, nhưng hắn quả thật không dám ở Hồng Nhạc Lâu này mà kiêu ngạo, người khác có thể không biết, nhưng hắn thì không thể không rõ Hồng Nhạc Lâu này là chốn ngọa hổ tàng long nào, một thanh lâu mà muốn đứng vững chân tại Tường Châu, nếu nói không có người chống lưng thì đánh chết hắn cũng không tin, thậm chí hắn còn nghe đồn đại lão gia đứng sau Hồng Nhạc Lâu chính là Khúc Ứng Thiên.

Khúc Ứng Thiên chính là một đại phú nhân, nếu so sánh Khúc Ứng Thiên và Lâm phú hộ thì chẳng khác gì so sánh con voi và con kiến, ở kinh thành thì hoàng đế là to nhất, còn ở Tường Châu này, gọi Khúc Ứng Thiên là lão tổ tông cũng chẳng sai, ai cũng biết Khúc Ứng Thiên trước khi làm thương nhân đã từng là người giang hồ, lăn lộn trên từng lưỡi đao ngọn kiếm, chưa có máu nào là chưa nếm thử, thủ đoạn lại càng máu tanh tàn nhẫn, không lạ khi Khúc Ứng Thiên chỉ trong hai năm quật khởi đã thâu tóm toàn bộ Tường Châu, ngay cả Thành chủ cũng không dám đắc tội, mặc dù đã rửa tay gác kiếm nhưng sức ảnh hưởng của Khúc Ứng Thiên vẫn như mặt trời giữa trưa, chỉ cần là người khôn ngoan đều không dám dây vào.

Nhưng nếu chỉ một mình Khúc Ứng Thiên thì dù thủ đoạn có thông thiên cũng không thể rửa tay gác kiếm mà bình yên được, ấy vậy mà năm năm qua, Khúc Ứng Thiên vẫn an nhàn thoải mái, thậm chí càng huy hoàng hơn, có dấu hiệu vượt mặt triều đình.

Đó là bởi vì Khúc Ứng Thiên có hậu thuẫn, trước khi hắn xuất đạo thì hắn đã từng là đệ tử của Thiên Kiếm Môn, đối với những danh môn đại phái như vậy, ngay cả triều đình cũng phải kiêng dè, không chỉ võ công bọn họ cao siêu mà tác dụng của bọn họ lại càng không thể thay thế, nếu không có bọn họ trấn áp thì các thế lực tà ác đã nổi lên nhiễu nhương khắp nơi, thậm chí lật đổ cả triều đình.



Tuy nhiên những việc này cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Tiếu Hàn, mà ngay cả Phương Diệp cũng chẳng biết gì về bí mật kinh thiên này, cho dù có biết thì đoán chừng hắn cũng không hiểu, hắn chỉ biết rằng Hồng Nhạc Lâu này chắc chắn bất phàm.

Vừa tiến vào trong Hồng Nhạc Lâu, một nữ nhân thành thục chừng ba lăm ba sáu tuổi õng ẹo tiến về phía Lâm Tiếu Hàn, nở một nụ cười hết sức quyến rũ với hắn, hai cánh tay vòng qua tay của Lâm Tiếu Hàn, khẽ dùng ngực co sát, gương mặt đầy son phấn khẽ ngẩng lên, ánh mắt đưa tình, bà ta mở miệng thổi vào tai Lâm Tiếu Hàn một hơi rồi nói:

- Ây dô, Lâm thiếu gia thật quý hóa, mấy ngày nay không ghé thăm thật khiến nô gia và Tuyết Nhi cô nương nhớ muốn chết, lần này ngài ghé thăm nhất định phải chiếu cố bổn lâu nha….

Lâm Tiếu Hàn đã quá quen thuộc với tú bà ở đây, sau khi đánh mắt với bà ta một cái, cánh tay Lâm Tiếu Hàn trượt xuống bờ mông đầy đặn của tú bà khẽ nắn một cái khiến bà ta rên lên mấy tiếng. Phương Diệp thật sự bội phục khả năng diễn xuất của mụ tú bà này, đồng thời hắn cũng cảm thấy hơi ghê tởm, nên nhớ rằng tú bà này đáng tuổi mẹ Lâm Tiếu Hàn, thấy hai người trêu ghẹo lẫn nhau, Phương Diệp cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cánh tay của Lâm Tiếu Hàn trượt lên trượt xuống trên bờ mông của mụ tú bà, thỉnh thoảng ngón tay lại vuốt xuống đùi, đôi khi nắn bóp vài cái, động tác hết sức nhuần nhuyễn khiến cả người mụ tú bà gần như dán sát vào ngực Lâm Tiếu Hàn, mặc dù tay động nhưng mặt Lâm Tiếu Hàn vẫn không động, bộ dạng nghiêm chỉnh, giọng điệu ân cần hỏi thăm:

- Phượng Di mới mấy hôm không gặp càng lúc càng gợi cảm, nếu như không phải có hẹn với Tuyết Nhi, ta thực muốn cùng với Phượng Di đàm luận chuyện nhân sinh a.

- Hi hi, miệng lưỡi Lâm thiếu gia thật lợi hại, những lời ngon ngọt này không biết đã lừa gạt trái tim của bao nhiêu thiếu nữ rồi, nếu như ta trẻ lại vài tuổi, không chừng sẽ theo đuổi Lâm thiếu gia a, hi hi…

Tú bà Phượng Di cười nắc nẻ, bộ ngực hơi rung rung, từng làn sóng gợi cảm tràn tới khiến người nhìn cảm thấy có chút phong vị, Lâm Phúc đứng sau lưng Lâm Tiếu Hàn không ngừng liếc ngang ngó dọc, miệng chảy dãi, hơi thở có phần gấp gáp, nếu không phải Phương Diệp đã nhìn quen bộ dạng của gã thì hắn còn tưởng rằng đây là một con chó đang thè lưỡi vì trời nóng.

Trong lòng Lâm Tiếu Hàn cũng hết sức cao hứng, những lời văn vẻ uyển chuyển này là hắn học được từ Phương Diệp, kết hợp với kinh nghiệm tán gái vô số của hắn thì quả thật không khác gì thánh tăng mặc cà sa.

Sau khi lên lầu, qua một dãy phòng, Phượng Di dừng lại, khẽ chỉ vào một căn phòng, nói:

- Tuyết Nhi cô nương đang ở trong chờ ngài, nô gia cũng không quấy rầy chuyện tốt của hai vị nữa, xin phép lui trước.

Trước khi rời đi, Phượng Di còn khẽ liếc mắt với Lâm Tiếu Hàn, liếm môi một cách khêu gợi sau đó lắc mông rời đi. Lâm Phúc hai mắt đỏ phừng, nếu như không phải có lý trí mách bảo e rằng hắn đã đè tú bà Phượng Di ra làm một số chuyện rồi. Phương Diệp âm thầm cảm khái, hắn thực sự bội phục khả năng câu dẫn nam nhân của bà ta, ngay cả người có định lực tốt như hắn cũng suýt nữa thất thố.

Đúng lúc Lâm Tiếu Hàn định bước vào phòng, một tiếng quát kinh người vang lên, khiến cho cả gian lầu gần như rung chuyển, tai Phương Diệp cảm thấy ong ong, không nhịn được quay đầu nhìn lại, vừa nhìn liền thấy một đại hán lưng hùm eo gấu đùng đùng bước tới, bộ dạng hết sức phẫn nộ.

- Tiểu tử, cút ngay cho lão gia, con bà nó, để lão gia tức giận thì đánh đến mẹ ngươi cũng không nhận ra….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Diệt Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook