Chương 82: Lo Lắng
Khinh Tuyết
15/02/2022
Ba người Vân Lam, Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn chủ động tách ra bỏ chạy rất xa,
mãi cho đến khi xác nhận không có truy binh đuổi theo mới tập hợp lại
tại một tọa độ không gian định trước. Bọn hắn nhanh chóng hợp nhất ba
phi thuyền thành một, sau đó kiên nhẫn chờ đợi. Một ngày, hai ngày…mãi
cho đến hơn một tháng sau vẫn không thấy phi thuyền của Đường Lưu Vũ và
Tô Đồng xuất hiện. Với tư cách là thủ lĩnh của nhóm, dù không muốn, Cố
Dạ vẫn phải đưa ra kết luận:
- Đường Lưu Vũ và Tô Đồng đã gặp chuyện bất trắc.
Tư Cẩn Ngôn do dự đáp:
- Đã qua hơn một tháng, đối phương có thể đã rời đi. Bằng không chúng ta quay lại thử tìm kiếm?
Vân Lam bình thản hỏi:
- Xác suất bị phát hiện là bao nhiêu?
- Tám mươi phần trăm.
- Ngươi có gánh vác nổi hậu quả?
Tư Cẩn Ngôn im lặng. Hơn ai hết, hắn biết đề nghị của mình có thể khiến cả nhóm rơi vào nguy hiểm, nhưng là…
Vân Lam nhìn qua Cố Dạ như đang đợi hắn lên tiếng. Hiểu được ý của nàng, Cố Dạ dứt khoát nói:
- Tiếp tục kế hoạch đã định ra từ trước. Nếu Đường Lưu Vũ và Tô Đồng còn sống, chúng ta sẽ sớm tìm thấy bọn hắn.
- Nhất định vẫn còn sống.
Vân Lam để lại câu này rồi đứng lên, quay trở lại phòng của mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Cố Dạ không nhịn được hỏi:
- Vân Lam nàng…
Tư Cẩn Ngôn thở dài:
- Có lẽ Lam tỷ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nàng đang tự trách bản thân vẫn chưa đủ mạnh, muốn tranh thủ thời gian trước khi đến Mộc Hà Tinh để tiếp tục luyện tập.
Cố Dạ đột nhiên có động lực:
- Vậy chúng ta cũng không thể thua kém.
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Không vội, đợi ta cài đặt xong cơ chế tự động lái và thiết lập lại trí tuệ nhân tạo là có thể tiếp tục rèn luyện và sử dụng hệ thống giả lập tập trung. Trước tiên thảo luận một lát, Cố Dạ, ngươi có nhận được đoạn tin nhắn cuối cùng của Chu thúc thúc?
Vẻ mặt Cố Dạ trầm xuống. Hắn đã cố để không nhắc đến vấn đề này nhưng Tư Cẩn Ngôn có vẻ không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Chu thúc thúc sẽ giả vờ gia nhập Liên Minh Bắc Vực, tạm thời sẽ được an toàn. Nhưng Đường Lưu Vũ và Tô Đồng…
Tư Cẩn Ngôn cũng trầm giọng:
- Người truy đuổi bọn hắn là Dạ Nhân Tôn Bằng. Ngươi đã nghe qua về hắn?
Cố Dạ vốn rất tự tin, nhưng khi nhắc đến người này thì giọng điệu cũng có phần chùng xuống:
- Hắn là siêu cấp thiên tài mới nổi lên, đứng đầu trong những Thức Tỉnh Giả sinh ra trong vòng một trăm năm đổ lại đây. Ta sao có thể không biết?
- Ta nghe nói Tôn Bằng tối thiểu cũng đã là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, thậm chí cấp độ bảy.
- Hẳn là cấp độ sáu. Dưới trăm tuổi đạt đến cấp độ bảy thì có hơi quá mức.
- Thiên tài chính là kẻ làm được những chuyện người thường không nghĩ đến.
Cố Dạ có chút khó chịu:
- Ngươi nhận tiền để ca ngợi kẻ địch sao?
Tư Cẩn Ngôn thở dài:
- Ta đang hi vọng ngươi có thể phủ định chuyện này. Nếu chỉ là cấp độ sáu, biết đâu Đường Lưu Vũ vẫn có khả năng chiến thắng.
Cố Dạ hiểu Tư Cẩn Ngôn đang muốn ám chỉ điều gì. Cấp độ bảy quả thật là một cảnh giới hoàn toàn khác. Không chỉ ở phương diện năng lực, nó còn cho phép Thức Tỉnh Giả sở hữu thêm một loại sức mạnh đặc biệt khác, gọi là lột xác cũng không quá đáng.
- Tiếc rằng chúng ta vẫn chưa đủ đặc quyền truy cập vào phần tài liệu bí mật mà nghĩa phụ lưu lại kia. Nếu không đã sớm có thông tin về những tên Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ như Tôn Bằng.
Tư Cẩn Ngôn lý trí đáp:
- Nghĩa phụ chính là sợ ngươi như thế này nên mới cố ý che giấu. Chúng ta vẫn chỉ mới bắt đầu, cần phải đi từng bước vững chắc. Ngươi lại hướng đến những kẻ dù có chạy cũng không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn. Mục tiêu quá xa vời chưa hẳn là chuyện tốt. Cần tập trung vào những thứ trước mắt.
Cố Dạ bĩu môi xem thường:
- Chuyện này còn cần ngươi nhắc nhở?
Tư Cẩn Ngôn khẽ cười, trò chuyện với Cố Dạ khiến tâm tình của hắn buông lỏng đôi chút. Bị tấn công, tách ra, có khả năng mất đi thành viên khiến tâm tình mọi người rất nặng nề. Bọn hắn không trưởng thành như Vân Lam, có thể che giấu cảm xúc sau gương mặt bình thản mà cần chỗ để giải tỏa. Dù rằng hi vọng rất mong manh, bọn hắn vẫn mong Đường Lưu Vũ và Tô Đồng vẫn còn sống, nhất định phải sống. Bởi vì chỉ như vậy thì tương lai mới có thể tái hợp. Một nhóm năm người, thiếu một người cũng không được.
…
Trên phi thuyền của Liên Minh Bắc Vực, Tôn Bằng đang ngồi đối diện với đại sứ chỉ huy của chuyến đi lần này. Hắn vừa được đưa từ bên ngoài không gian vào, cũng nghe được không ít lời đàm tiếu khi việc truy bắt mục tiêu thất bại. Lúc này khi chỉ còn lại hai người, đại sứ mới lên tiếng an ủi Tôn Bằng:
- Ngươi thất bại khiến ta rất bất ngờ. Đường Lưu Vũ thật sự lợi hại như vậy?
Tôn Bằng cười khẩy:
- Có lợi hại hay không…Ngươi tự mình đến thử không phải liền biết sao?
Đại sứ không hề tức giận trước thái độ của Tôn Bằng, nhẹ nhàng đáp lại:
- Không sao. Chúng ta đã bắt được một kẻ gọi là Chu Bác. Nghe nói hắn là học trò của nhà khoa học thiên tài kia, bản thân cũng rất giỏi chế tạo vũ khí. Tên Chu Bác này có vai trò khá quan trọng trong nhóm. Chỉ cần có hắn ở đây, những kẻ khác sớm muộn cũng sẽ tự mình tìm đến.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
- Ngươi không quan tâm?
- Ta chỉ muốn gặp lại Đường Lưu Vũ.
Đại sứ gật đầu:
- Xem ra hắn thật sự rất mạnh, đủ để khiến Dạ Nhân nổi tiếng hứng thú.
- Hừ.
Tôn Bằng hừ khẽ, dường như không muốn phí lời đáp lại đại sứ. Rõ ràng thân phận của vị đại sứ này cao hơn một bậc nhưng luôn phải tỏ ra nhường nhịn với Tôn Bằng, điều này khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy rất khó hiểu. Trao đổi thêm vài vấn đề không đâu vào đâu, Tôn Bằng dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này, đứng dậy rời đi. Vài phút sau, một nam nhân mặc áo đen bước vào phòng, ngồi xuống vị trí trước đó của Tôn Bằng rồi nói:
- Đại sứ, cho dù hắn là đệ tử của vị kia, ngươi cũng không thể để mặc hắn kiêu ngạo như vậy được.
Đại sứ khẽ lắc đầu:
- Tôn Bằng thật sự có tài, chúng ta còn cần dùng đến hắn. Hơn nữa vị kia…tạm thời chúng ta không đắc tội nổi.
- Chỉ là tạm thời. Ta tin ngươi nhất định có ngày vượt qua cả vị kia, đứng trên đỉnh cao của nhân tộc.
- Ha ha.
Cười vài tiếng qua loa lấy lệ, đại sứ chợt trầm giọng hỏi:
- Nói đi, đã tìm được những gì?
Người áo đen vội lấy ra một vật hình tròn mặt kính đặt xuống bàn. Từ trong mặt kính, một hình chiếu giả lập được phóng ra:
- Đây là phần tin tức khôi phục được từ kho dữ liệu của phi thuyền. Tuy không phải toàn bộ nhưng chúng ta cũng đã có được vài thứ khá hữu ích.
Đại sứ nhìn vào tin tức, liên tục dùng tay chuyển trang đọc lướt với tốc độ cực nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Nghiên cứu năng lực không cần thông qua thức tỉnh…lộ trình tiến hóa đặc biệt…dược phẩm chuyên dụng…nhóm năm người…kế hoạch rèn luyện…
Chờ đại sứ lật đến trang cuối, nam nhân áo đen mới lại lên tiếng:
- Khi ta xem được thứ này cũng cảm thấy rất bất ngờ. Không chỉ riêng Đường Lưu Vũ, năm người mà nhà khoa học thiên tài kia đã tìm ra đều sẽ là mục tiêu mà liên minh chúng ta nhất định phải có được.
- Đường Lưu Vũ và Tô Đồng đã gặp chuyện bất trắc.
Tư Cẩn Ngôn do dự đáp:
- Đã qua hơn một tháng, đối phương có thể đã rời đi. Bằng không chúng ta quay lại thử tìm kiếm?
Vân Lam bình thản hỏi:
- Xác suất bị phát hiện là bao nhiêu?
- Tám mươi phần trăm.
- Ngươi có gánh vác nổi hậu quả?
Tư Cẩn Ngôn im lặng. Hơn ai hết, hắn biết đề nghị của mình có thể khiến cả nhóm rơi vào nguy hiểm, nhưng là…
Vân Lam nhìn qua Cố Dạ như đang đợi hắn lên tiếng. Hiểu được ý của nàng, Cố Dạ dứt khoát nói:
- Tiếp tục kế hoạch đã định ra từ trước. Nếu Đường Lưu Vũ và Tô Đồng còn sống, chúng ta sẽ sớm tìm thấy bọn hắn.
- Nhất định vẫn còn sống.
Vân Lam để lại câu này rồi đứng lên, quay trở lại phòng của mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Cố Dạ không nhịn được hỏi:
- Vân Lam nàng…
Tư Cẩn Ngôn thở dài:
- Có lẽ Lam tỷ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nàng đang tự trách bản thân vẫn chưa đủ mạnh, muốn tranh thủ thời gian trước khi đến Mộc Hà Tinh để tiếp tục luyện tập.
Cố Dạ đột nhiên có động lực:
- Vậy chúng ta cũng không thể thua kém.
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Không vội, đợi ta cài đặt xong cơ chế tự động lái và thiết lập lại trí tuệ nhân tạo là có thể tiếp tục rèn luyện và sử dụng hệ thống giả lập tập trung. Trước tiên thảo luận một lát, Cố Dạ, ngươi có nhận được đoạn tin nhắn cuối cùng của Chu thúc thúc?
Vẻ mặt Cố Dạ trầm xuống. Hắn đã cố để không nhắc đến vấn đề này nhưng Tư Cẩn Ngôn có vẻ không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Chu thúc thúc sẽ giả vờ gia nhập Liên Minh Bắc Vực, tạm thời sẽ được an toàn. Nhưng Đường Lưu Vũ và Tô Đồng…
Tư Cẩn Ngôn cũng trầm giọng:
- Người truy đuổi bọn hắn là Dạ Nhân Tôn Bằng. Ngươi đã nghe qua về hắn?
Cố Dạ vốn rất tự tin, nhưng khi nhắc đến người này thì giọng điệu cũng có phần chùng xuống:
- Hắn là siêu cấp thiên tài mới nổi lên, đứng đầu trong những Thức Tỉnh Giả sinh ra trong vòng một trăm năm đổ lại đây. Ta sao có thể không biết?
- Ta nghe nói Tôn Bằng tối thiểu cũng đã là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, thậm chí cấp độ bảy.
- Hẳn là cấp độ sáu. Dưới trăm tuổi đạt đến cấp độ bảy thì có hơi quá mức.
- Thiên tài chính là kẻ làm được những chuyện người thường không nghĩ đến.
Cố Dạ có chút khó chịu:
- Ngươi nhận tiền để ca ngợi kẻ địch sao?
Tư Cẩn Ngôn thở dài:
- Ta đang hi vọng ngươi có thể phủ định chuyện này. Nếu chỉ là cấp độ sáu, biết đâu Đường Lưu Vũ vẫn có khả năng chiến thắng.
Cố Dạ hiểu Tư Cẩn Ngôn đang muốn ám chỉ điều gì. Cấp độ bảy quả thật là một cảnh giới hoàn toàn khác. Không chỉ ở phương diện năng lực, nó còn cho phép Thức Tỉnh Giả sở hữu thêm một loại sức mạnh đặc biệt khác, gọi là lột xác cũng không quá đáng.
- Tiếc rằng chúng ta vẫn chưa đủ đặc quyền truy cập vào phần tài liệu bí mật mà nghĩa phụ lưu lại kia. Nếu không đã sớm có thông tin về những tên Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ như Tôn Bằng.
Tư Cẩn Ngôn lý trí đáp:
- Nghĩa phụ chính là sợ ngươi như thế này nên mới cố ý che giấu. Chúng ta vẫn chỉ mới bắt đầu, cần phải đi từng bước vững chắc. Ngươi lại hướng đến những kẻ dù có chạy cũng không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn. Mục tiêu quá xa vời chưa hẳn là chuyện tốt. Cần tập trung vào những thứ trước mắt.
Cố Dạ bĩu môi xem thường:
- Chuyện này còn cần ngươi nhắc nhở?
Tư Cẩn Ngôn khẽ cười, trò chuyện với Cố Dạ khiến tâm tình của hắn buông lỏng đôi chút. Bị tấn công, tách ra, có khả năng mất đi thành viên khiến tâm tình mọi người rất nặng nề. Bọn hắn không trưởng thành như Vân Lam, có thể che giấu cảm xúc sau gương mặt bình thản mà cần chỗ để giải tỏa. Dù rằng hi vọng rất mong manh, bọn hắn vẫn mong Đường Lưu Vũ và Tô Đồng vẫn còn sống, nhất định phải sống. Bởi vì chỉ như vậy thì tương lai mới có thể tái hợp. Một nhóm năm người, thiếu một người cũng không được.
…
Trên phi thuyền của Liên Minh Bắc Vực, Tôn Bằng đang ngồi đối diện với đại sứ chỉ huy của chuyến đi lần này. Hắn vừa được đưa từ bên ngoài không gian vào, cũng nghe được không ít lời đàm tiếu khi việc truy bắt mục tiêu thất bại. Lúc này khi chỉ còn lại hai người, đại sứ mới lên tiếng an ủi Tôn Bằng:
- Ngươi thất bại khiến ta rất bất ngờ. Đường Lưu Vũ thật sự lợi hại như vậy?
Tôn Bằng cười khẩy:
- Có lợi hại hay không…Ngươi tự mình đến thử không phải liền biết sao?
Đại sứ không hề tức giận trước thái độ của Tôn Bằng, nhẹ nhàng đáp lại:
- Không sao. Chúng ta đã bắt được một kẻ gọi là Chu Bác. Nghe nói hắn là học trò của nhà khoa học thiên tài kia, bản thân cũng rất giỏi chế tạo vũ khí. Tên Chu Bác này có vai trò khá quan trọng trong nhóm. Chỉ cần có hắn ở đây, những kẻ khác sớm muộn cũng sẽ tự mình tìm đến.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
- Ngươi không quan tâm?
- Ta chỉ muốn gặp lại Đường Lưu Vũ.
Đại sứ gật đầu:
- Xem ra hắn thật sự rất mạnh, đủ để khiến Dạ Nhân nổi tiếng hứng thú.
- Hừ.
Tôn Bằng hừ khẽ, dường như không muốn phí lời đáp lại đại sứ. Rõ ràng thân phận của vị đại sứ này cao hơn một bậc nhưng luôn phải tỏ ra nhường nhịn với Tôn Bằng, điều này khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy rất khó hiểu. Trao đổi thêm vài vấn đề không đâu vào đâu, Tôn Bằng dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này, đứng dậy rời đi. Vài phút sau, một nam nhân mặc áo đen bước vào phòng, ngồi xuống vị trí trước đó của Tôn Bằng rồi nói:
- Đại sứ, cho dù hắn là đệ tử của vị kia, ngươi cũng không thể để mặc hắn kiêu ngạo như vậy được.
Đại sứ khẽ lắc đầu:
- Tôn Bằng thật sự có tài, chúng ta còn cần dùng đến hắn. Hơn nữa vị kia…tạm thời chúng ta không đắc tội nổi.
- Chỉ là tạm thời. Ta tin ngươi nhất định có ngày vượt qua cả vị kia, đứng trên đỉnh cao của nhân tộc.
- Ha ha.
Cười vài tiếng qua loa lấy lệ, đại sứ chợt trầm giọng hỏi:
- Nói đi, đã tìm được những gì?
Người áo đen vội lấy ra một vật hình tròn mặt kính đặt xuống bàn. Từ trong mặt kính, một hình chiếu giả lập được phóng ra:
- Đây là phần tin tức khôi phục được từ kho dữ liệu của phi thuyền. Tuy không phải toàn bộ nhưng chúng ta cũng đã có được vài thứ khá hữu ích.
Đại sứ nhìn vào tin tức, liên tục dùng tay chuyển trang đọc lướt với tốc độ cực nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Nghiên cứu năng lực không cần thông qua thức tỉnh…lộ trình tiến hóa đặc biệt…dược phẩm chuyên dụng…nhóm năm người…kế hoạch rèn luyện…
Chờ đại sứ lật đến trang cuối, nam nhân áo đen mới lại lên tiếng:
- Khi ta xem được thứ này cũng cảm thấy rất bất ngờ. Không chỉ riêng Đường Lưu Vũ, năm người mà nhà khoa học thiên tài kia đã tìm ra đều sẽ là mục tiêu mà liên minh chúng ta nhất định phải có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.