Chương 88: Mời Đấu
Khinh Tuyết
19/02/2022
Căn phòng này có diện tích khá lớn, xung quanh có một nhóm người đang
đứng xem trận đấu tập diễn ra giữa hai tên hộ vệ. Đường Lưu Vũ nhận ra
những người này, bọn hắn đều thuộc nhóm hộ vệ mà quốc vương Vương Khánh
tuyển chọn cho Vương Nhã, buổi sáng có chào hỏi qua vài câu.
Vừa nhìn thấy Đường Lưu Vũ, vẻ mặt của những kẻ này lập tức thay đổi. Hai tên đang giao đấu cũng vội dừng tay, đưa mắt nhìn về phía hắn. Đường Lưu Vũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là lễ nghi đối với thượng cấp. Dù bọn hắn cấp bậc ngang nhau nhưng Đường Lưu Vũ là cận vệ duy nhất của Vương Nhã, về ý nghĩa sẽ cao hơn đám người này đôi chút. Vào những thời khắc quan trọng, hắn sẽ là người được quyền ưu tiên đưa ra quyết định. Cho nên đối phương dừng tay chào hỏi mình cũng là chuyện bình thường.
- Các ngươi tiếp tục, không cần để ý đến ta.
Có vẻ như không ai quan tâm đến câu này của Đường Lưu Vũ, bọn hắn tập hợp lại thành nhóm mười người rồi đi đến trước mặt hắn:
- Cận vệ đại nhân, có hứng thú giao lưu một trận hay không?
- Giao lưu?
- Phải, ngươi là cận vệ do đích thân công chúa lựa chọn. Bọn ta ngưỡng mộ đã lâu, không biết có thể chỉ dạy đôi điều hay không?
Đường Lưu Vũ im lặng, hắn không phải kẻ ngốc. Nếu lúc này còn chưa nhìn ra mục đích thật sự của đám người trước mặt thì đã uổng phí mấy chục năm sống ở trên đời rồi. Khi hắn được Vương Nhã giới thiệu đám người này còn bất ngờ ra mắt, hiện tại còn dám nói là ngưỡng mộ đã lâu? Ganh tị thì cứ nói thẳng, Đường Lưu Vũ sẽ không chấp nhặt. Hắn không quan tâm danh tiếng nhưng những kẻ này thì khác. Môi trường giáo dục khác biệt, mỗi người mỗi chí, đừng làm phiền đến nhau thì có thể cùng làm việc. Tiếc rằng Đường Lưu Vũ muốn yên ổn vượt qua nhưng đối phương thì không.
- Kiếm thuật sao? Cái này ta không giỏi cho lắm.
Đường Lưu Vũ đang nói thật. Hắn có kỹ năng chiến đấu và thông thạo vũ khí trung cấp, nhưng đó là tổng hợp của nhiều loại kỹ năng khác nhau, chủ yếu là kỹ thuật cận chiến, xử lý tình huống cũng như dùng các vũ khí hiện đại súng ống đạn dược. Hơn nữa vũ khí mà Chu Bác cho Đường Lưu Vũ là một cặp song đao nên hắn ưu tiên dùng đao hơn. Không giỏi dùng kiếm đã là nói giảm nói tránh, Đường Lưu Vũ căn bản chỉ biết cầm kiếm vung bừa, ở trước mặt cao thủ kiếm đạo sẽ chẳng khác gì trò cười.
- Cận vệ đại nhân nói đùa. Ngươi là người được cửu công chúa đích thân lựa chọn, kiếm thuật nhất định siêu việt chúng ta. Về sau sẽ cùng làm nhiệm vụ bảo vệ công chúa, tiết lộ một chút thực lực sẽ dễ hợp tác hơn. Ngươi sẽ không ích kỷ giấu cho riêng mình chứ?
“Đạo đức giả” là ba từ Đường Lưu Vũ dùng để đánh giá về đám người trước mặt. Có vẻ như vị quốc vương kia chọn người dựa trên thực lực nhiều hơn là nhân phẩm. Tất nhiên quốc vương chỉ quan tâm Vương Nhã có được an toàn hay không, nhân phẩm của đám cận vệ này hơi kém một chút cũng không thành vấn đề. Cũng có thể Đường Lưu Vũ hơi nhạy cảm, đối phương chỉ đang gánh ghét một kẻ không biết từ đâu nhảy ra đoạt mất cơ hội tiếp cận công chúa, được phong tước hiệp sĩ. Nhưng nói gì thì nói, Đường Lưu Vũ thích chân tiểu nhân hơn ngụy quân tử, những kẻ ngoài mặt cười nói nhưng luôn tìm cách đẩy người khác vào thế khó như thế này đúng là rất đáng ghét.
- Được rồi, vậy đến thử một chút đi.
- Đại nhân, mời.
Mười người tự động tách ra hai bên, dùng tư thế xin mời đưa Đường Lưu Vũ bước lên sàn đấu. Diện tích của phòng tập luyện rất lớn, còn sàn đấu chiếm đến tám phần không gian bên trong, đủ cho mọi loại năng lực phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có. Hai người vừa bước lên sàn, một hàng rào quang điện màu vàng lập tức xuất hiện để ngăn cách. Thứ này chuyên dùng để hạn chế hư tổn cơ sở vật chất khi diễn ra những trận đấu khốc liệt. Trước đó hai tên hộ vệ tập luyện vốn không sử dụng đến, rõ ràng lần này đối thủ của Đường Lưu Vũ không hề có ý định nương tay.
Hai người đứng vào vị trí. Mặt sàn tách ra một cái lỗ hình vuông, từ bên dưới mọc lên một chiếc hộp kim loại. Chiếc hộp nhanh chóng mở ra, bên trong là một thanh kiếm được thiết kế theo phong cách cổ điển với những chi tiết vô cùng tinh xảo. Dòng chảy năng lượng nằm trên khẽ rãnh giữa thân kiếm chứ không phải mũi kiếm. Tác dụng của nó là tăng cường uy lực chứ không phải sự sắc bén. Đây là loại kiếm chuyên dùng trong đấu tập, hạn chế thương tổn nhưng vẫn cho phép phát huy hết sức mạnh của người sử dụng.
Đường Lưu Vũ nắm lấy thanh kiếm vung nhẹ vài cái, cảm thấy thứ này cũng rất vừa tay. Kiếm dài khoảng một mét rưỡi, kích cỡ thân kiếm vừa phải lại khá nhẹ, giúp sự linh hoạt khi sử dụng tăng lên mức tối đa. Động tác vung kiếm của Đường Lưu Vũ khiến đám người bên ngoài không nhịn được cười lớn. Bọn hắn có cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ lần đầu được chạm vào kiếm. Đây chính là cận vệ mà cửu công chúa đích thân lựa chọn?
Đối thủ của Đường Lưu Vũ cũng cười, sau đó cố nhịn xuống, dùng giọng bình tĩnh nói:
- Đã sẵn sàng rồi chứ, cận vệ đại nhân?
- Có được sử dụng năng lực hay không?
- Cứ dùng toàn bộ những gì ngươi có.
- Vậy bắt đầu đi.
Đường Lưu Vũ vừa dứt lời, nam nhân trước mặt đã hóa thành một luồng sáng lướt đến bên cạnh hắn, trường kiếm vung mạnh chém về phía cổ. Tốc độ của người này cực nhanh, thậm chí còn vượt qua tên Mạch Thượng mà Đường Lưu Vũ đã từng gặp tại Thủy Nguyên Quốc. Nhưng hiện tại hắn cũng đã khác xưa. Sau khi tự sử dụng năng lực, cường độ thân thể của Đường Lưu Vũ đã tăng trên diện rộng, không chỉ ở sức mạnh mà còn có cả tốc độ và phản xạ.
Đường Lưu Vũ nghiêng người tránh sang một bên, để lưỡi kiếm vừa vặn lướt qua mặt mình. Khoảnh cách giữa kiếm và mặt cực ngắn, có cảm giác như Đường Lưu Vũ chỉ là may mắn tránh được. Nhưng những người có mặt ở đây đều không nghĩ như vậy. Khoảnh cách tránh né được càng ngắn sẽ càng tranh thủ được thời gian phản công. Trong một trận chiến về tốc độ, nhanh một phần trăm giây cũng đã có thêm một phần chiến thắng. Ngay khi lưỡi kiếm đang lướt qua mặt, thanh kiếm trong tay Đường Lưu Vũ cũng chém ngang qua. Không có kỹ năng hoa mỹ, chỉ là một nhát chém phổ thông nhất với lực lượng và tốc độ tối đa.
Nam nhân vừa vung kiếm nên không đủ lực thu hồi kỹ năng. Hắn vội buông thanh kiếm ra, cả người lui nhanh về phía sau, bằng vào tốc độ đáng kinh ngạc tránh được công kích của Đường Lưu Vũ. Trường kiếm chém ngang qua dư ảnh màu vàng của nam nhân, Đường Lưu Vũ cũng nhân đó chụp thấy kiếm của đối phương rồi nghi hoặc hỏi:
- Dùng quang năng cường hóa tốc độ? Khó trách…
Nam nhân này tối đa chỉ là một Thức Tỉnh Giả cấp độ bốn, nhưng hắn cũng sở hữu một năng lực cực kỳ hiếm gặp, tăng cường tốc độ bằng quang năng. Năng lực này cũng thuộc vào nhóm cường hóa thể chất, nhưng thay vì toàn thân như Mạch Thượng thì chỉ cường hóa một mình tốc độ. Cường hóa tốc độ cũng chia thành nhiều loại. Có những kẻ tốc độ vốn đã rất cao nhưng không dùng được vì phản xạ không theo kịp, nên cường hóa phản xạ cũng được xem là tăng tốc. Cường hóa cơ, tăng tần số vận động, tăng lực bạo phát của chân trong khoảng khắc…đều tính là cường hóa tốc độ.
Vừa nhìn thấy Đường Lưu Vũ, vẻ mặt của những kẻ này lập tức thay đổi. Hai tên đang giao đấu cũng vội dừng tay, đưa mắt nhìn về phía hắn. Đường Lưu Vũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là lễ nghi đối với thượng cấp. Dù bọn hắn cấp bậc ngang nhau nhưng Đường Lưu Vũ là cận vệ duy nhất của Vương Nhã, về ý nghĩa sẽ cao hơn đám người này đôi chút. Vào những thời khắc quan trọng, hắn sẽ là người được quyền ưu tiên đưa ra quyết định. Cho nên đối phương dừng tay chào hỏi mình cũng là chuyện bình thường.
- Các ngươi tiếp tục, không cần để ý đến ta.
Có vẻ như không ai quan tâm đến câu này của Đường Lưu Vũ, bọn hắn tập hợp lại thành nhóm mười người rồi đi đến trước mặt hắn:
- Cận vệ đại nhân, có hứng thú giao lưu một trận hay không?
- Giao lưu?
- Phải, ngươi là cận vệ do đích thân công chúa lựa chọn. Bọn ta ngưỡng mộ đã lâu, không biết có thể chỉ dạy đôi điều hay không?
Đường Lưu Vũ im lặng, hắn không phải kẻ ngốc. Nếu lúc này còn chưa nhìn ra mục đích thật sự của đám người trước mặt thì đã uổng phí mấy chục năm sống ở trên đời rồi. Khi hắn được Vương Nhã giới thiệu đám người này còn bất ngờ ra mắt, hiện tại còn dám nói là ngưỡng mộ đã lâu? Ganh tị thì cứ nói thẳng, Đường Lưu Vũ sẽ không chấp nhặt. Hắn không quan tâm danh tiếng nhưng những kẻ này thì khác. Môi trường giáo dục khác biệt, mỗi người mỗi chí, đừng làm phiền đến nhau thì có thể cùng làm việc. Tiếc rằng Đường Lưu Vũ muốn yên ổn vượt qua nhưng đối phương thì không.
- Kiếm thuật sao? Cái này ta không giỏi cho lắm.
Đường Lưu Vũ đang nói thật. Hắn có kỹ năng chiến đấu và thông thạo vũ khí trung cấp, nhưng đó là tổng hợp của nhiều loại kỹ năng khác nhau, chủ yếu là kỹ thuật cận chiến, xử lý tình huống cũng như dùng các vũ khí hiện đại súng ống đạn dược. Hơn nữa vũ khí mà Chu Bác cho Đường Lưu Vũ là một cặp song đao nên hắn ưu tiên dùng đao hơn. Không giỏi dùng kiếm đã là nói giảm nói tránh, Đường Lưu Vũ căn bản chỉ biết cầm kiếm vung bừa, ở trước mặt cao thủ kiếm đạo sẽ chẳng khác gì trò cười.
- Cận vệ đại nhân nói đùa. Ngươi là người được cửu công chúa đích thân lựa chọn, kiếm thuật nhất định siêu việt chúng ta. Về sau sẽ cùng làm nhiệm vụ bảo vệ công chúa, tiết lộ một chút thực lực sẽ dễ hợp tác hơn. Ngươi sẽ không ích kỷ giấu cho riêng mình chứ?
“Đạo đức giả” là ba từ Đường Lưu Vũ dùng để đánh giá về đám người trước mặt. Có vẻ như vị quốc vương kia chọn người dựa trên thực lực nhiều hơn là nhân phẩm. Tất nhiên quốc vương chỉ quan tâm Vương Nhã có được an toàn hay không, nhân phẩm của đám cận vệ này hơi kém một chút cũng không thành vấn đề. Cũng có thể Đường Lưu Vũ hơi nhạy cảm, đối phương chỉ đang gánh ghét một kẻ không biết từ đâu nhảy ra đoạt mất cơ hội tiếp cận công chúa, được phong tước hiệp sĩ. Nhưng nói gì thì nói, Đường Lưu Vũ thích chân tiểu nhân hơn ngụy quân tử, những kẻ ngoài mặt cười nói nhưng luôn tìm cách đẩy người khác vào thế khó như thế này đúng là rất đáng ghét.
- Được rồi, vậy đến thử một chút đi.
- Đại nhân, mời.
Mười người tự động tách ra hai bên, dùng tư thế xin mời đưa Đường Lưu Vũ bước lên sàn đấu. Diện tích của phòng tập luyện rất lớn, còn sàn đấu chiếm đến tám phần không gian bên trong, đủ cho mọi loại năng lực phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có. Hai người vừa bước lên sàn, một hàng rào quang điện màu vàng lập tức xuất hiện để ngăn cách. Thứ này chuyên dùng để hạn chế hư tổn cơ sở vật chất khi diễn ra những trận đấu khốc liệt. Trước đó hai tên hộ vệ tập luyện vốn không sử dụng đến, rõ ràng lần này đối thủ của Đường Lưu Vũ không hề có ý định nương tay.
Hai người đứng vào vị trí. Mặt sàn tách ra một cái lỗ hình vuông, từ bên dưới mọc lên một chiếc hộp kim loại. Chiếc hộp nhanh chóng mở ra, bên trong là một thanh kiếm được thiết kế theo phong cách cổ điển với những chi tiết vô cùng tinh xảo. Dòng chảy năng lượng nằm trên khẽ rãnh giữa thân kiếm chứ không phải mũi kiếm. Tác dụng của nó là tăng cường uy lực chứ không phải sự sắc bén. Đây là loại kiếm chuyên dùng trong đấu tập, hạn chế thương tổn nhưng vẫn cho phép phát huy hết sức mạnh của người sử dụng.
Đường Lưu Vũ nắm lấy thanh kiếm vung nhẹ vài cái, cảm thấy thứ này cũng rất vừa tay. Kiếm dài khoảng một mét rưỡi, kích cỡ thân kiếm vừa phải lại khá nhẹ, giúp sự linh hoạt khi sử dụng tăng lên mức tối đa. Động tác vung kiếm của Đường Lưu Vũ khiến đám người bên ngoài không nhịn được cười lớn. Bọn hắn có cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ lần đầu được chạm vào kiếm. Đây chính là cận vệ mà cửu công chúa đích thân lựa chọn?
Đối thủ của Đường Lưu Vũ cũng cười, sau đó cố nhịn xuống, dùng giọng bình tĩnh nói:
- Đã sẵn sàng rồi chứ, cận vệ đại nhân?
- Có được sử dụng năng lực hay không?
- Cứ dùng toàn bộ những gì ngươi có.
- Vậy bắt đầu đi.
Đường Lưu Vũ vừa dứt lời, nam nhân trước mặt đã hóa thành một luồng sáng lướt đến bên cạnh hắn, trường kiếm vung mạnh chém về phía cổ. Tốc độ của người này cực nhanh, thậm chí còn vượt qua tên Mạch Thượng mà Đường Lưu Vũ đã từng gặp tại Thủy Nguyên Quốc. Nhưng hiện tại hắn cũng đã khác xưa. Sau khi tự sử dụng năng lực, cường độ thân thể của Đường Lưu Vũ đã tăng trên diện rộng, không chỉ ở sức mạnh mà còn có cả tốc độ và phản xạ.
Đường Lưu Vũ nghiêng người tránh sang một bên, để lưỡi kiếm vừa vặn lướt qua mặt mình. Khoảnh cách giữa kiếm và mặt cực ngắn, có cảm giác như Đường Lưu Vũ chỉ là may mắn tránh được. Nhưng những người có mặt ở đây đều không nghĩ như vậy. Khoảnh cách tránh né được càng ngắn sẽ càng tranh thủ được thời gian phản công. Trong một trận chiến về tốc độ, nhanh một phần trăm giây cũng đã có thêm một phần chiến thắng. Ngay khi lưỡi kiếm đang lướt qua mặt, thanh kiếm trong tay Đường Lưu Vũ cũng chém ngang qua. Không có kỹ năng hoa mỹ, chỉ là một nhát chém phổ thông nhất với lực lượng và tốc độ tối đa.
Nam nhân vừa vung kiếm nên không đủ lực thu hồi kỹ năng. Hắn vội buông thanh kiếm ra, cả người lui nhanh về phía sau, bằng vào tốc độ đáng kinh ngạc tránh được công kích của Đường Lưu Vũ. Trường kiếm chém ngang qua dư ảnh màu vàng của nam nhân, Đường Lưu Vũ cũng nhân đó chụp thấy kiếm của đối phương rồi nghi hoặc hỏi:
- Dùng quang năng cường hóa tốc độ? Khó trách…
Nam nhân này tối đa chỉ là một Thức Tỉnh Giả cấp độ bốn, nhưng hắn cũng sở hữu một năng lực cực kỳ hiếm gặp, tăng cường tốc độ bằng quang năng. Năng lực này cũng thuộc vào nhóm cường hóa thể chất, nhưng thay vì toàn thân như Mạch Thượng thì chỉ cường hóa một mình tốc độ. Cường hóa tốc độ cũng chia thành nhiều loại. Có những kẻ tốc độ vốn đã rất cao nhưng không dùng được vì phản xạ không theo kịp, nên cường hóa phản xạ cũng được xem là tăng tốc. Cường hóa cơ, tăng tần số vận động, tăng lực bạo phát của chân trong khoảng khắc…đều tính là cường hóa tốc độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.