Chương 129: Mời Vào
Khinh Tuyết
13/03/2022
Vương Nhã vội vả đáp:
- Cao tướng quân, ta thật sự có chuyện quan trọng phải nói với phụ hoàng. Nó có liên quan đến Trần Kỳ và tam công tước, bọn hắn đã hợp tác với những vị công tước khác…
Cao Cần không đợi Vương Nhã nói hết đã lắc đầu:
- Công chúa, những tin tức này bọn ta đều đã sớm biết. Quốc gia có cục tình báo và thu thập thông tin riêng, sau khi Trần Kỳ chết đã lập tức tiến hành điều tra, những thứ này đã sớm không phải là bí mật. Quốc vương bệ hạ cũng đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng, tất nhiên là tám vị công tước cũng vậy. Kết quả thế nào vẫn rất khó nói, nhưng ngươi vốn không thể tác động đến quyết định của bọn hắn.
Vương Nhã ngẩn ra, đây là lý do mà ban đầu nàng nhắc đến bí mật của Trần Kỳ và tam công tước nhưng vẫn không được cho vào vương cung? Cũng tức là mọi cố gắng của Vương Nhã đều là vô nghĩa, nàng căn bản không giúp được gì cho phụ hoàng và đại hoàng huynh của mình.
Cao Cần nhìn biểu lộ của Vương Nhã, thở dài rồi nói tiếp:
- Đã hiểu rồi thì nhanh quay về đi. Thứ kia…vẫn là đừng tùy tiện nhắc đến thì tốt hơn. Nó có liên quan đến tồn vong của vương quốc. Nếu để những kẻ bên trong, đặc biệt là đại công tước biết được thì sẽ rất phiền phức.
Hắn nói đến đây liền hướng ánh mắt về phía Đường Lưu Vũ đang ngụy trang:
— QUẢNG CÁO —
- Ta phải bảo vệ nơi này. Có thể đợi đến lúc kết thúc hội nghị hay không?
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Ta không có nhiều thời gian như vậy.
Cao Cần thở dài:
- Ta rất muốn tái đấu với ngươi. Nhưng ngươi lại ép ta động binh, thật đáng tiếc…
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên, động tác như đang chuẩn bị cho toàn bộ quân lính tấn công Đường Lưu Vũ. Vương Nhã thấy vậy cũng không khỏi hốt hoảng, định tiến lên ngăn cản thì bị Hoàng quản gia kéo về phía sau. Tình huống này cũng đã nằm trong dự liệu. Cao Cần là kẻ luôn đặt mệnh lệnh của quốc vương và lợi ích đất nước lên đầu. Tuy vị lão tướng này rất muốn đơn đấu với Đường Lưu Vũ nhưng tình thế lại không cho phép. Hắn phải bảo vệ nơi này, Đường Lưu Vũ đành giao lại cho quân lính vương quốc xử lý.
Đường Lưu Vũ thầm thở ra một hơi, việc này tuy nằm ngoài dự kiến nhưng cũng không quá bất ngờ. Với tính cách của Cao Cần, đưa ra lựa chọn như vậy là chuyển rất bình thường. Đường Lưu Vũ không muốn đại khai sát giới, là những người này ép hai bàn tay của hắn phải nhuốm máu.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ngay khi quân lính đã tràn đến bao vây Đường Lưu Vũ, vài kẻ định sử dụng năng lực khống chế đưa hắn rời khỏi nơi này thì cửa phòng hội nghị bất ngờ mở ra. Đại hoàng tử xuất hiện, đưa mắt nhìn Vương Nhã rồi lại lướt sang Đường Lưu Vũ, cuối cùng nói với Cao Cần:
- Đều vào trong đi, phụ hoàng có chuyện muốn tuyên bố.
Vương Nhã ngẩn ra, Cao Cần và Đường Lưu Vũ thì đồng loạt cau mày. Quốc vương muốn tuyên bố đại sự nhưng lại đồng ý cho bọn hắn cùng vào, nói không liên quan e rằng chẳng có ai tin. Vậy rất cuộc là vấn đề trọng đại gì lại liên quan đến cả Vương Nhã lẫn Đường Lưu Vũ? Không khó đoán nhưng quá khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong hội nghị này?
Đại hoàng tử nói xong liền phất tay ra hiệu cho quân lính và Hoàng quản gia lui về phía xa rồi quay người đi vào phòng. Tiếp theo đó là Cao Cần vác trọng kiếm nặng nề, Đường Lưu Vũ cùng Vương Nhã bước song song.
Căn phòng khá lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển. Trong phòng bố trí rất nhiều bệ đèn, dùng những ngọn nến lớn thắp sáng nhưng vẫn tạo ra cảm giác âm u kỳ lạ. Chính giữa phòng là một chiếc bàn hình tròn khá lớn, phần giữa bàn bị khoét ra một lỗ hổng để đặt một cái bệ đá, bên trên chính là Nguyền Thạch Giới Hạn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị.
Chiếc bàn này có mười vị trí, phân biệt dành cho quốc vương Vương Khánh, đại hoàng tử Vương Hiệu và mười vị công tước. Sau lưng mỗi vị công tước có một người đứng tháp tùng, không phải hộ về mà là người thừa kế của bọn hắn, sẽ tham gia tranh đoạt vị trí quốc vương đời kế tiếp với Vương Hiệu.
Theo Đường Lưu Vũ nghe được từ chỗ Ảnh Vũ, hiện tại Tô Vân Quốc có bảy vị Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, lần lượt là quốc vương Vương Khánh, đại tướng quân Cao Cần, đại công tước, tam công tước, thất công tước, con trai thứ ba mươi mốt của ngũ công tước và đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ.
— QUẢNG CÁO —
Trong những cái tên này, chỉ có con trai thứ ba mươi mốt của ngũ công tước là khiến Đường Lưu Vũ khó hiểu nhất. Khi hắn hỏi ra mới biết mỗi một vị quốc vương và công tước đều lấy rất nhiều vợ, sinh con đẻ cái với số lượng lớn. Mục đích cũng rất dễ hiểu, bọn hắn sẽ bồi dưỡng những đứa trẻ này trong điều kiện tốt nhất từ khi còn nhỏ, sau đó để bọn hắn rèn luyện thức tỉnh. Để trở thành quốc vương thì tối thiểu cũng phải đạt đến Thức Tỉnh Giả cấp độ năm. Nhưng đó chỉ là tối thiểu, trong điều kiện tranh đoạt khắc nghiệt, chỉ có cấp độ sáu mới đảm bảo phần thắng.
Trong tất cả, quốc vương Vương Khánh là người đặc biệt nhất. Hắn chỉ có chín người còn, dừng lại ở cửu công chúa Vương Nhã. Trước Vương Nhã có tám người đều là con của vị hoàng hậu quá cố. Sau khi nàng mất, Vương Khánh lấy thêm một người khác, sinh ra Vương Nhã xong cũng lìa đời. Từ đó đề sau hắn cũng không lập tân hoàng hậu, nhờ đó mà số lượng hoàng tộc không bị bành trước như các vị công tước khác.
Một điểm thú vị khác là dù cùng cha khác mẹ, các vị hoàng tử đều yêu thương Vương Nhã như muội muội ruột thịt, không có chút phân biệt đối xử nào. Tất cả đều là do cách giáo dục của Vương Khánh rất tốt. Phải biết huynh muội cùng cha khác mẹ với đã khó hòa thuận, đừng nói là trong hoàng tộc, nơi thường xuyên xảy ra các trận chiến tranh giành quyền lực, đến ruột thịt cũng chưa chắc tin tưởng được.
Trong tám vị hoàng tử, hiện nay chỉ có sáu vị còn sống, hai vị khác vì thức tỉnh thất bại nên mất mạng. Đến nay Vương Khánh cực kỳ hạn chế trong việc cho các con của mình thức tỉnh, trừ đại hoàng tử Vương Hiệu phải gánh vác trọng trách, những người khác chỉ khi nào đảm bảo xác suất rất cao mới có thể tiến hành. Cho nên các hoàng tử, bao gồm cả cửu công chúa Vương Nhã đều chỉ là Thức Tỉnh Giả cấp độ ba hoặc bốn, không đủ tư cách tham gia tranh đoạt vương vị.
Về phần các vị công tước còn lại, vị ít nhất thì hơn ba mươi, cao nhất lên đến năm mươi mấy người còn. Bọn hắn đều là Thức Tỉnh Giả cấp độ năm, thậm chí cấp độ sáu, sinh mệnh kéo dài, nguồn cung tiền bạc từ lãnh địa dồi dào nên cũng không ngại sinh nhiều con một chút. Những người này bị ép phải rèn luyện với cường độ cao, thức tỉnh tối thiểu đạt cấp độ năm theo đúng độ tuổi quy định tại các đế quốc. Thức tỉnh quá trễ sẽ ảnh hưởng đến tiềm năng chuyển hóa trong tương lai. Dù biết là mạo hiểm nhưng thức tỉnh càng sớm thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao vì lượng sinh mệnh lực chuyển hóa càng nhiều.
Với số lượng cao cái đông đúc, một hai người chết đi không phải tổn thất quá lớn với những vị công tước này. Cái chết của Trần Kỳ cũng là tương tự nên lần đó mọi người mới cảm thấy bộ mặt đau khổ của tam công tước quá mức giả tạo. Theo các con số Ảnh Vũ có được, có ít nhất một nửa, thậm chí nhiều hơn những đứa con của các vị công tước vì thức tỉnh thất bại mà bỏ mạng. Nhưng bọn hắn vẫn không có ý định dừng lại, ép các con của mình phải tiếp tục chuyển hóa sinh mệnh để thức tỉnh, Những kẻ như vậy chỉ quan tâm đến quyền lực, tình cảm gia đình là một thứ gì đó quá xa xỉ.
- Cao tướng quân, ta thật sự có chuyện quan trọng phải nói với phụ hoàng. Nó có liên quan đến Trần Kỳ và tam công tước, bọn hắn đã hợp tác với những vị công tước khác…
Cao Cần không đợi Vương Nhã nói hết đã lắc đầu:
- Công chúa, những tin tức này bọn ta đều đã sớm biết. Quốc gia có cục tình báo và thu thập thông tin riêng, sau khi Trần Kỳ chết đã lập tức tiến hành điều tra, những thứ này đã sớm không phải là bí mật. Quốc vương bệ hạ cũng đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng, tất nhiên là tám vị công tước cũng vậy. Kết quả thế nào vẫn rất khó nói, nhưng ngươi vốn không thể tác động đến quyết định của bọn hắn.
Vương Nhã ngẩn ra, đây là lý do mà ban đầu nàng nhắc đến bí mật của Trần Kỳ và tam công tước nhưng vẫn không được cho vào vương cung? Cũng tức là mọi cố gắng của Vương Nhã đều là vô nghĩa, nàng căn bản không giúp được gì cho phụ hoàng và đại hoàng huynh của mình.
Cao Cần nhìn biểu lộ của Vương Nhã, thở dài rồi nói tiếp:
- Đã hiểu rồi thì nhanh quay về đi. Thứ kia…vẫn là đừng tùy tiện nhắc đến thì tốt hơn. Nó có liên quan đến tồn vong của vương quốc. Nếu để những kẻ bên trong, đặc biệt là đại công tước biết được thì sẽ rất phiền phức.
Hắn nói đến đây liền hướng ánh mắt về phía Đường Lưu Vũ đang ngụy trang:
— QUẢNG CÁO —
- Ta phải bảo vệ nơi này. Có thể đợi đến lúc kết thúc hội nghị hay không?
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Ta không có nhiều thời gian như vậy.
Cao Cần thở dài:
- Ta rất muốn tái đấu với ngươi. Nhưng ngươi lại ép ta động binh, thật đáng tiếc…
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên, động tác như đang chuẩn bị cho toàn bộ quân lính tấn công Đường Lưu Vũ. Vương Nhã thấy vậy cũng không khỏi hốt hoảng, định tiến lên ngăn cản thì bị Hoàng quản gia kéo về phía sau. Tình huống này cũng đã nằm trong dự liệu. Cao Cần là kẻ luôn đặt mệnh lệnh của quốc vương và lợi ích đất nước lên đầu. Tuy vị lão tướng này rất muốn đơn đấu với Đường Lưu Vũ nhưng tình thế lại không cho phép. Hắn phải bảo vệ nơi này, Đường Lưu Vũ đành giao lại cho quân lính vương quốc xử lý.
Đường Lưu Vũ thầm thở ra một hơi, việc này tuy nằm ngoài dự kiến nhưng cũng không quá bất ngờ. Với tính cách của Cao Cần, đưa ra lựa chọn như vậy là chuyển rất bình thường. Đường Lưu Vũ không muốn đại khai sát giới, là những người này ép hai bàn tay của hắn phải nhuốm máu.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ngay khi quân lính đã tràn đến bao vây Đường Lưu Vũ, vài kẻ định sử dụng năng lực khống chế đưa hắn rời khỏi nơi này thì cửa phòng hội nghị bất ngờ mở ra. Đại hoàng tử xuất hiện, đưa mắt nhìn Vương Nhã rồi lại lướt sang Đường Lưu Vũ, cuối cùng nói với Cao Cần:
- Đều vào trong đi, phụ hoàng có chuyện muốn tuyên bố.
Vương Nhã ngẩn ra, Cao Cần và Đường Lưu Vũ thì đồng loạt cau mày. Quốc vương muốn tuyên bố đại sự nhưng lại đồng ý cho bọn hắn cùng vào, nói không liên quan e rằng chẳng có ai tin. Vậy rất cuộc là vấn đề trọng đại gì lại liên quan đến cả Vương Nhã lẫn Đường Lưu Vũ? Không khó đoán nhưng quá khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong hội nghị này?
Đại hoàng tử nói xong liền phất tay ra hiệu cho quân lính và Hoàng quản gia lui về phía xa rồi quay người đi vào phòng. Tiếp theo đó là Cao Cần vác trọng kiếm nặng nề, Đường Lưu Vũ cùng Vương Nhã bước song song.
Căn phòng khá lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển. Trong phòng bố trí rất nhiều bệ đèn, dùng những ngọn nến lớn thắp sáng nhưng vẫn tạo ra cảm giác âm u kỳ lạ. Chính giữa phòng là một chiếc bàn hình tròn khá lớn, phần giữa bàn bị khoét ra một lỗ hổng để đặt một cái bệ đá, bên trên chính là Nguyền Thạch Giới Hạn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị.
Chiếc bàn này có mười vị trí, phân biệt dành cho quốc vương Vương Khánh, đại hoàng tử Vương Hiệu và mười vị công tước. Sau lưng mỗi vị công tước có một người đứng tháp tùng, không phải hộ về mà là người thừa kế của bọn hắn, sẽ tham gia tranh đoạt vị trí quốc vương đời kế tiếp với Vương Hiệu.
Theo Đường Lưu Vũ nghe được từ chỗ Ảnh Vũ, hiện tại Tô Vân Quốc có bảy vị Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, lần lượt là quốc vương Vương Khánh, đại tướng quân Cao Cần, đại công tước, tam công tước, thất công tước, con trai thứ ba mươi mốt của ngũ công tước và đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ.
— QUẢNG CÁO —
Trong những cái tên này, chỉ có con trai thứ ba mươi mốt của ngũ công tước là khiến Đường Lưu Vũ khó hiểu nhất. Khi hắn hỏi ra mới biết mỗi một vị quốc vương và công tước đều lấy rất nhiều vợ, sinh con đẻ cái với số lượng lớn. Mục đích cũng rất dễ hiểu, bọn hắn sẽ bồi dưỡng những đứa trẻ này trong điều kiện tốt nhất từ khi còn nhỏ, sau đó để bọn hắn rèn luyện thức tỉnh. Để trở thành quốc vương thì tối thiểu cũng phải đạt đến Thức Tỉnh Giả cấp độ năm. Nhưng đó chỉ là tối thiểu, trong điều kiện tranh đoạt khắc nghiệt, chỉ có cấp độ sáu mới đảm bảo phần thắng.
Trong tất cả, quốc vương Vương Khánh là người đặc biệt nhất. Hắn chỉ có chín người còn, dừng lại ở cửu công chúa Vương Nhã. Trước Vương Nhã có tám người đều là con của vị hoàng hậu quá cố. Sau khi nàng mất, Vương Khánh lấy thêm một người khác, sinh ra Vương Nhã xong cũng lìa đời. Từ đó đề sau hắn cũng không lập tân hoàng hậu, nhờ đó mà số lượng hoàng tộc không bị bành trước như các vị công tước khác.
Một điểm thú vị khác là dù cùng cha khác mẹ, các vị hoàng tử đều yêu thương Vương Nhã như muội muội ruột thịt, không có chút phân biệt đối xử nào. Tất cả đều là do cách giáo dục của Vương Khánh rất tốt. Phải biết huynh muội cùng cha khác mẹ với đã khó hòa thuận, đừng nói là trong hoàng tộc, nơi thường xuyên xảy ra các trận chiến tranh giành quyền lực, đến ruột thịt cũng chưa chắc tin tưởng được.
Trong tám vị hoàng tử, hiện nay chỉ có sáu vị còn sống, hai vị khác vì thức tỉnh thất bại nên mất mạng. Đến nay Vương Khánh cực kỳ hạn chế trong việc cho các con của mình thức tỉnh, trừ đại hoàng tử Vương Hiệu phải gánh vác trọng trách, những người khác chỉ khi nào đảm bảo xác suất rất cao mới có thể tiến hành. Cho nên các hoàng tử, bao gồm cả cửu công chúa Vương Nhã đều chỉ là Thức Tỉnh Giả cấp độ ba hoặc bốn, không đủ tư cách tham gia tranh đoạt vương vị.
Về phần các vị công tước còn lại, vị ít nhất thì hơn ba mươi, cao nhất lên đến năm mươi mấy người còn. Bọn hắn đều là Thức Tỉnh Giả cấp độ năm, thậm chí cấp độ sáu, sinh mệnh kéo dài, nguồn cung tiền bạc từ lãnh địa dồi dào nên cũng không ngại sinh nhiều con một chút. Những người này bị ép phải rèn luyện với cường độ cao, thức tỉnh tối thiểu đạt cấp độ năm theo đúng độ tuổi quy định tại các đế quốc. Thức tỉnh quá trễ sẽ ảnh hưởng đến tiềm năng chuyển hóa trong tương lai. Dù biết là mạo hiểm nhưng thức tỉnh càng sớm thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao vì lượng sinh mệnh lực chuyển hóa càng nhiều.
Với số lượng cao cái đông đúc, một hai người chết đi không phải tổn thất quá lớn với những vị công tước này. Cái chết của Trần Kỳ cũng là tương tự nên lần đó mọi người mới cảm thấy bộ mặt đau khổ của tam công tước quá mức giả tạo. Theo các con số Ảnh Vũ có được, có ít nhất một nửa, thậm chí nhiều hơn những đứa con của các vị công tước vì thức tỉnh thất bại mà bỏ mạng. Nhưng bọn hắn vẫn không có ý định dừng lại, ép các con của mình phải tiếp tục chuyển hóa sinh mệnh để thức tỉnh, Những kẻ như vậy chỉ quan tâm đến quyền lực, tình cảm gia đình là một thứ gì đó quá xa xỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.