Chương 97: Người Tốt
Khinh Tuyết
27/02/2022
- Hợp tác vui vẻ.
Nam nhân trung niên để lại một câu này rồi chủ động rời đi nơi khác. Bản nhạc sắp kết thúc, hắn không muốn bị cửu công chúa, Cao Cần hay các vị hoàng tử khác phát hiện mình đứng gần Đường Lưu Vũ. Đám quý tộc này rất nhạy cảm, chỉ cần một hành động nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến sự nghi ngờ, nghi ngờ thì sẽ cẩn thận hơn. Cửu công chúa không có tâm cơ nhưng những người đang muốn bảo vệ nàng thì chưa chắc.
Buổi tiệc cứ như vậy tiếp diễn đến cuối mà không có cao trào. Chủ yếu là vài màn vũ đạo đẹp mắt, các vị quý tộc trò chuyện về những vấn đề mà mình quan tâm, cận vệ và quân lính canh gác qua lại liên tục không cho bất kỳ kẻ xấu nào có cơ hội ra tay. Mãi đến gần nửa đêm, quốc vương mới đứng lên tuyên bố kết thúc. Tam công tước sẽ lưu lại trong vương cung để nghỉ ngơi, những người khác sẽ được quân lính đưa về đến tận nhà.
Lần này Trần Kỳ sẽ lưu lại cùng với tam công tước chứ không trở về cung điện của Vương Nhã. Lão tướng quân Cao Cần cũng được quốc vương Vương Khánh giữ lại để bàn chuyện qua đêm. Tuy tuổi tác đã cao nhưng Thức Tỉnh Giả như bọn hắn có thể lực rất tốt, thức trắng một hai đêm cũng không ảnh hưởng gì.
Ngồi trên xe trở về chỉ còn lại Vương Nhã và Đường Lưu Vũ. Đi được hơn nửa đường, Vương Nhã chợt lên tiếng hỏi:
- Ngươi cảm thấy Trần Kỳ thế nào?
Đường Lưu Vũ suy nghĩ vài giây rồi:
- Là một người rất tốt.
Vương Nhã có đôi chút ngạc nhiên:
- Người tốt? Lẽ nào ngươi không nghe ra hắn rất phản đối việc Cao tướng quân dạy ngươi học kiếm thuật sao?
- Ta chỉ là một kẻ xuất thân bình thường, được một vị tướng quân đứng đầu quốc gia dạy dỗ đương nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy không thích hợp.
— QUẢNG CÁO —
Event
Vương Nhã cau mày, đánh giá lại Đường Lưu Vũ một lần nữa:
- Từ khi nào ngươi trở nên tốt tính như vậy?
- Là do ngươi chưa hiểu về con người của ta.
Kẻ đưa tiền cho mình chính là người tốt. Nhất là khi Trần Kỳ một hơi đưa cho hắn đến năm triệu Tô Vân Thạch. Đây là một con số khổng lồ, nói rất tốt vẫn chưa đủ để diễn tả cảm nhận của Đường Lưu Vũ về vị phú hào này.
Vương Nhã ra vẻ suy ngẫm rồi hỏi:
- Hắn chưa ngươi tiền?
Đường Lưu Vũ ho mạnh vài tiếng, ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Nhã:
- Năng lực của ngươi là đọc suy nghĩ sao?
Vương Nhã lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa đến mức đó. Ta chỉ có thể phân biệt nói thật hay nói dối, đánh giá một con người là tốt hay xấu. Có điều năng lực này vẫn chỉ để tham khảo chứ không chính xác tuyệt đối. Ta còn chưa đạt đến cấp độ của phụ hoàng.
- A, quốc vương cũng có năng lực tương tự? Là di truyền sao?
— QUẢNG CÁO —
Event
Năng lực có thể di truyền với một xác suất nhất định. Năng lực càng mạnh càng khó di truyền lại cho thế hệ sau. Ngoài ra còn có điều kiện trưởng thành, chế độ dinh dưỡng, sinh mệnh lực chuyển hóa thành tiềm năng…rất nhiều yếu tố tác động. Đường Lưu Vũ từng đọc qua một nghiên cứu của vị nghĩa phụ kia về vấn đề này. Có vẻ như bọn hắn muốn tìm ra cách chắt lọc các năng lực mạnh, điều kiện thức tỉnh ra chúng để di truyền qua nhiều thế hệ, tạo thành các gia tộc Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ. Tất nhiên là cho đến nay vẫn chưa thành công nhưng đã đạt được vài thành tựu nhất định. Tiếc rằng hắn chưa đủ quyền để truy cập vào các thông tin được phân cấp bậc cao hơn.
Liên quan đến năng lực gia tộc, Vương Nhã từ chối trả lời câu hỏi của Đường Lưu Vũ. Nàng quay lại đề tài chính:
- Đứng bẻ lái câu chuyện. Nói đi, có phải Trần Kỳ đã cho ngươi tiền để nói tốt về hắn ở trước mặt ta hay không?
E ngại năng lực của Vương Nhã, Đường Lưu Vũ đành phải nói thật, tất nhiên là chỉ một phần chứ không phải toàn bộ:
- Đúng là có cho tiền, nhưng không phải để nói tốt về hắn. Có điều ta cảm thấy kẻ nào cho mình tiền thì chính là người tốt. Ta vẫn có vài thứ chưa hiểu, tại sao một công chúa như ngươi còn nghèo hơn con của tam công tước như Trần Kỳ? Mức lương ban đầu chỉ có một ngàn? Ngươi thật sự không có tiền hay là cố ý bóc lột thường dân từ nơi xa đến thiếu hiểu biết như ta?
Vương Nhã câm nín. Rõ ràng nàng mới là người đặt câu hỏi, tại sao tên này chỉ nói vài câu đã quay lại chất vất ngược lại mình? Có điều nói đi cũng phải nói lại, mức lương ban đầu mà Vương Nhã đặt ra cho Đường Lưu Vũ thật sự rất thấp so với mặt bằng chung của hộ vệ chứ đừng nói là cận vệ thân tín. Khi đó Vương Nhã nghĩ rất đơn giản, tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là cơ hội được phong hiệp sĩ, ban tước vị quý tộc. Có điều nguyên nhân quan trọng nhất là Vương Nhã không nắm trong tay quá nhiều tiền mặt. Tất nhiên nàng sẽ không thừa nhận là mình nghèo như trong câu hỏi của Đường Lưu Vũ.
Hai người đều không muốn trả lời câu hỏi của đối phương, kết quả là dần rơi vào im lặng. Đường Lưu Vũ thầm thở ra một hơi. Còn may hắn nhanh trí qua mặt Vương Nhã, nếu không nhất định sẽ phiền phức lớn. Dù cảm thấy bản thân làm không sai nhưng vẫn có đôi chút vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nếu giấu được thì sẽ tốt hơn.
Về đến cung điện, Đường Lưu Vũ lập tức trở về phòng, tránh cho Vương Nhã có cơ hội dò hỏi. Khi Vương Nhã có mặt tại cung điện thì không cần theo sát nàng mọi lúc mọi nơi, chỉ cần vào ban đêm, lúc nàng ngủ là cần túc trực ngay phòng bên cạnh. Cho nên lúc Đường Lưu Vũ cảm thấy tự do thoải mái nhất là khi Vương Nhã đang ở trong cung điện này.
Nhìn thái độ vội vội vàng vàng của hắn, Hoàng quản gia tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Vương Nhã ra vẻ suy ngẫm rồi đáp:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Không có việc gì. Ngươi thông báo với đội hộ vệ ngày kia sẽ phải đến doanh trại tập huấn trong vòng một tuần. Đường Lưu Vũ…không cần. Những thứ này sẽ có Cao tướng quân dạy cho hắn.
Hoàng quản gia gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò:
- Công chúa, dường như ngươi rất xem trọng người này. Ta cảm thấy hắn có tài năng, nhưng chung quy chỉ là một thường dân lại không có chí tiến thủ, hắn và ngươi không phải là người của cùng một thế giới.
Vương Nhã gắt nhẹ:
- Đây là chuyện riêng của ta, ngươi cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.
Hoàng quản gia thở dài, cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa:
- Ta biết rồi.
Trở về phòng của mình, Vương Nhã lập tức kiểm tra kết nối với chiến giáp của Đường Lưu Vũ, kích hoạt thiết bị nghe lén đặc biệt bên trên. Sau khi tín hiệu được câu thông, đảm bảo không xuất hiện vấn đề đường truyền, nàng khẽ đắc ý nói:
- Trần Kỳ, Đường Lưu Vũ, để bản công chúa xem thử các ngươi đang mưu tính điều gì.
Đường Lưu Vũ không hề biết Vương Nhã đã cài thiết bị nghe lén trên chiến giáp của mình. Sáng ngày hôm sau hắn nhận được tin đội hộ vệ sẽ đến quân doanh tham dự khóa huấn luyện đặc biệt trong vòng một tuần còn bản thân thì được đặc cách tiếp tục học kiếm thuật với Vương Nhã. Khi nghe được tin tức này, bỗng nhiên Đường Lưu Vũ có cảm giác Vương Nhã đối xử với mình không tệ, bản thân lại làm chuyện có lỗi với nàng…Để xóa bỏ cảm giác tội lỗi, hắn xin nghĩ luyện kiếm vào buổi sáng, nhanh chóng lên đường đến cửa hàng công nghệ kia để tiêu sạch số tiền mà Trần Kỳ vừa chuyển cho. Chỉ cần tài khoản không có tiền, khi nhìn vào tự nhiên sẽ không còn cảm giác tội lỗi nữa…
Nam nhân trung niên để lại một câu này rồi chủ động rời đi nơi khác. Bản nhạc sắp kết thúc, hắn không muốn bị cửu công chúa, Cao Cần hay các vị hoàng tử khác phát hiện mình đứng gần Đường Lưu Vũ. Đám quý tộc này rất nhạy cảm, chỉ cần một hành động nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến sự nghi ngờ, nghi ngờ thì sẽ cẩn thận hơn. Cửu công chúa không có tâm cơ nhưng những người đang muốn bảo vệ nàng thì chưa chắc.
Buổi tiệc cứ như vậy tiếp diễn đến cuối mà không có cao trào. Chủ yếu là vài màn vũ đạo đẹp mắt, các vị quý tộc trò chuyện về những vấn đề mà mình quan tâm, cận vệ và quân lính canh gác qua lại liên tục không cho bất kỳ kẻ xấu nào có cơ hội ra tay. Mãi đến gần nửa đêm, quốc vương mới đứng lên tuyên bố kết thúc. Tam công tước sẽ lưu lại trong vương cung để nghỉ ngơi, những người khác sẽ được quân lính đưa về đến tận nhà.
Lần này Trần Kỳ sẽ lưu lại cùng với tam công tước chứ không trở về cung điện của Vương Nhã. Lão tướng quân Cao Cần cũng được quốc vương Vương Khánh giữ lại để bàn chuyện qua đêm. Tuy tuổi tác đã cao nhưng Thức Tỉnh Giả như bọn hắn có thể lực rất tốt, thức trắng một hai đêm cũng không ảnh hưởng gì.
Ngồi trên xe trở về chỉ còn lại Vương Nhã và Đường Lưu Vũ. Đi được hơn nửa đường, Vương Nhã chợt lên tiếng hỏi:
- Ngươi cảm thấy Trần Kỳ thế nào?
Đường Lưu Vũ suy nghĩ vài giây rồi:
- Là một người rất tốt.
Vương Nhã có đôi chút ngạc nhiên:
- Người tốt? Lẽ nào ngươi không nghe ra hắn rất phản đối việc Cao tướng quân dạy ngươi học kiếm thuật sao?
- Ta chỉ là một kẻ xuất thân bình thường, được một vị tướng quân đứng đầu quốc gia dạy dỗ đương nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy không thích hợp.
— QUẢNG CÁO —
Event
Vương Nhã cau mày, đánh giá lại Đường Lưu Vũ một lần nữa:
- Từ khi nào ngươi trở nên tốt tính như vậy?
- Là do ngươi chưa hiểu về con người của ta.
Kẻ đưa tiền cho mình chính là người tốt. Nhất là khi Trần Kỳ một hơi đưa cho hắn đến năm triệu Tô Vân Thạch. Đây là một con số khổng lồ, nói rất tốt vẫn chưa đủ để diễn tả cảm nhận của Đường Lưu Vũ về vị phú hào này.
Vương Nhã ra vẻ suy ngẫm rồi hỏi:
- Hắn chưa ngươi tiền?
Đường Lưu Vũ ho mạnh vài tiếng, ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Nhã:
- Năng lực của ngươi là đọc suy nghĩ sao?
Vương Nhã lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa đến mức đó. Ta chỉ có thể phân biệt nói thật hay nói dối, đánh giá một con người là tốt hay xấu. Có điều năng lực này vẫn chỉ để tham khảo chứ không chính xác tuyệt đối. Ta còn chưa đạt đến cấp độ của phụ hoàng.
- A, quốc vương cũng có năng lực tương tự? Là di truyền sao?
— QUẢNG CÁO —
Event
Năng lực có thể di truyền với một xác suất nhất định. Năng lực càng mạnh càng khó di truyền lại cho thế hệ sau. Ngoài ra còn có điều kiện trưởng thành, chế độ dinh dưỡng, sinh mệnh lực chuyển hóa thành tiềm năng…rất nhiều yếu tố tác động. Đường Lưu Vũ từng đọc qua một nghiên cứu của vị nghĩa phụ kia về vấn đề này. Có vẻ như bọn hắn muốn tìm ra cách chắt lọc các năng lực mạnh, điều kiện thức tỉnh ra chúng để di truyền qua nhiều thế hệ, tạo thành các gia tộc Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ. Tất nhiên là cho đến nay vẫn chưa thành công nhưng đã đạt được vài thành tựu nhất định. Tiếc rằng hắn chưa đủ quyền để truy cập vào các thông tin được phân cấp bậc cao hơn.
Liên quan đến năng lực gia tộc, Vương Nhã từ chối trả lời câu hỏi của Đường Lưu Vũ. Nàng quay lại đề tài chính:
- Đứng bẻ lái câu chuyện. Nói đi, có phải Trần Kỳ đã cho ngươi tiền để nói tốt về hắn ở trước mặt ta hay không?
E ngại năng lực của Vương Nhã, Đường Lưu Vũ đành phải nói thật, tất nhiên là chỉ một phần chứ không phải toàn bộ:
- Đúng là có cho tiền, nhưng không phải để nói tốt về hắn. Có điều ta cảm thấy kẻ nào cho mình tiền thì chính là người tốt. Ta vẫn có vài thứ chưa hiểu, tại sao một công chúa như ngươi còn nghèo hơn con của tam công tước như Trần Kỳ? Mức lương ban đầu chỉ có một ngàn? Ngươi thật sự không có tiền hay là cố ý bóc lột thường dân từ nơi xa đến thiếu hiểu biết như ta?
Vương Nhã câm nín. Rõ ràng nàng mới là người đặt câu hỏi, tại sao tên này chỉ nói vài câu đã quay lại chất vất ngược lại mình? Có điều nói đi cũng phải nói lại, mức lương ban đầu mà Vương Nhã đặt ra cho Đường Lưu Vũ thật sự rất thấp so với mặt bằng chung của hộ vệ chứ đừng nói là cận vệ thân tín. Khi đó Vương Nhã nghĩ rất đơn giản, tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là cơ hội được phong hiệp sĩ, ban tước vị quý tộc. Có điều nguyên nhân quan trọng nhất là Vương Nhã không nắm trong tay quá nhiều tiền mặt. Tất nhiên nàng sẽ không thừa nhận là mình nghèo như trong câu hỏi của Đường Lưu Vũ.
Hai người đều không muốn trả lời câu hỏi của đối phương, kết quả là dần rơi vào im lặng. Đường Lưu Vũ thầm thở ra một hơi. Còn may hắn nhanh trí qua mặt Vương Nhã, nếu không nhất định sẽ phiền phức lớn. Dù cảm thấy bản thân làm không sai nhưng vẫn có đôi chút vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nếu giấu được thì sẽ tốt hơn.
Về đến cung điện, Đường Lưu Vũ lập tức trở về phòng, tránh cho Vương Nhã có cơ hội dò hỏi. Khi Vương Nhã có mặt tại cung điện thì không cần theo sát nàng mọi lúc mọi nơi, chỉ cần vào ban đêm, lúc nàng ngủ là cần túc trực ngay phòng bên cạnh. Cho nên lúc Đường Lưu Vũ cảm thấy tự do thoải mái nhất là khi Vương Nhã đang ở trong cung điện này.
Nhìn thái độ vội vội vàng vàng của hắn, Hoàng quản gia tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Vương Nhã ra vẻ suy ngẫm rồi đáp:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Không có việc gì. Ngươi thông báo với đội hộ vệ ngày kia sẽ phải đến doanh trại tập huấn trong vòng một tuần. Đường Lưu Vũ…không cần. Những thứ này sẽ có Cao tướng quân dạy cho hắn.
Hoàng quản gia gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò:
- Công chúa, dường như ngươi rất xem trọng người này. Ta cảm thấy hắn có tài năng, nhưng chung quy chỉ là một thường dân lại không có chí tiến thủ, hắn và ngươi không phải là người của cùng một thế giới.
Vương Nhã gắt nhẹ:
- Đây là chuyện riêng của ta, ngươi cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.
Hoàng quản gia thở dài, cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa:
- Ta biết rồi.
Trở về phòng của mình, Vương Nhã lập tức kiểm tra kết nối với chiến giáp của Đường Lưu Vũ, kích hoạt thiết bị nghe lén đặc biệt bên trên. Sau khi tín hiệu được câu thông, đảm bảo không xuất hiện vấn đề đường truyền, nàng khẽ đắc ý nói:
- Trần Kỳ, Đường Lưu Vũ, để bản công chúa xem thử các ngươi đang mưu tính điều gì.
Đường Lưu Vũ không hề biết Vương Nhã đã cài thiết bị nghe lén trên chiến giáp của mình. Sáng ngày hôm sau hắn nhận được tin đội hộ vệ sẽ đến quân doanh tham dự khóa huấn luyện đặc biệt trong vòng một tuần còn bản thân thì được đặc cách tiếp tục học kiếm thuật với Vương Nhã. Khi nghe được tin tức này, bỗng nhiên Đường Lưu Vũ có cảm giác Vương Nhã đối xử với mình không tệ, bản thân lại làm chuyện có lỗi với nàng…Để xóa bỏ cảm giác tội lỗi, hắn xin nghĩ luyện kiếm vào buổi sáng, nhanh chóng lên đường đến cửa hàng công nghệ kia để tiêu sạch số tiền mà Trần Kỳ vừa chuyển cho. Chỉ cần tài khoản không có tiền, khi nhìn vào tự nhiên sẽ không còn cảm giác tội lỗi nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.