Chương 80: Tôn Bằng
Khinh Tuyết
14/02/2022
Xuất hiện trước mặt Đường Lưu Vũ là một nam nhân mặc một bộ chiến giáp
năng lượng đỏ rực bao phủ lên cả cơ thể, chỉ để lộ ra mỗi gương mặt với
vết sẹo trên mắt phải. Lúc này năng lượng trên chiến giáp của nam nhân
cũng đã gần tiêu hao hết, ánh sáng khá yếu ớt. Hắn dứt khoát ném nó sang một bên, trên tay xuất hiện thêm một thanh lưỡi hái dài hơn năm mét.
Nam nhân nhìn Đường Lưu Vũ, lạnh giọng nói:
- Ngươi chính là Đường Lưu Vũ?
Đường Lưu Vũ không ngạc nhiên khi đối phương nhận ra mình. Liên Minh Bắc Vực đã nhắm vào nhóm của bọn hắn đương nhiên sẽ điều tra kỹ thân phận của từng người. Không tính những người khác, thân phận của Đường Lưu Vũ cũng như diện mạo của hắn đã sớm bị Thủy Nguyên Quốc điều tra đến tận gốc, chỉ có kẻ mù mới không nhận ra được.
- Các ngươi muốn chiêu mộ nhân tài? Cách làm này không hợp lý cho lắm.
Nam nhân có chút hứng thú hỏi lại:
- Vậy ngươi cho rằng chúng ta nên làm như thế nào?
Đường Lưu Vũ nhìn nam nhân như tên ngốc:
- Đương nhiên là đưa ra mức lương cao kèm với chi phí phá hủy hợp đồng cũ, thỏa thuận các điều kiện công việc mới. Các ngươi đi tuyển nhân viên công vụ không phải đều như vậy sao?
Nam nhân ngẩn ra, hắn có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Đường Lưu Vũ:
- Ngươi nghĩ đây là ký kết hợp đồng lao động phổ thông?
Đường Lưu Vũ kiên nhẫn giảng giải:
- Đương nhiên không giống. Nhưng phàm là công việc đều phải đi kèm với lương thưởng. Ngươi cần đưa ra đãi ngộ để hấp dẫn trước, sau đó mới chính thức đàm phán hợp đồng cụ thể được. Không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại bọn hắn đang chi trả mức lương cho ta là bốn mươi ngàn. Chi phí phá vỡ hợp đồng gấp mười lần là bốn trăm ngàn, kèm thêm mười triệu tiền nợ. Chưa kể ta khá thích công việc cũ, muốn đổi ít nhất cần có mức lương gấp năm lần tức là hai trăm ngàn một tháng. Các ngươi có thanh toán hết được hay không?
Nam nhân cười không nổi nữa. Bốn mươi ngàn một tháng đã là một con số rất lớn, đừng nói là hai trăm ngàn. Lại còn chi phí phá vỡ hợp đồng, mười triệu tiền nợ…Một đám ngươi bị Bạch Nhật Đế Quốc truy nã lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để trả lương cho Đường Lưu Vũ? Tên này chắc chắn đang muốn lấy hắn làm trò cười.
- Ngươi đang trêu chọc ta sao?
Đường Lưu Vũ ngẩn ra. Hắn đang nghiêm túc thương thảo với đối phương về công việc mới, tên này nói trêu chọc là có ý gì? Không có tiền thì nói là không có tiền, quả nhiên vẫn là tiểu phú bà đáng tin cậy nhất. Đường Lưu Vũ không hề biết nam nhân đã hiểu nhầm đơn vị tiền tệ hắn dùng ở đây là Thủy Nguyên Đồng chứ không phải Bạch Nhật Kim. Trong đầu nam nhân mặc định rằng đây là một nhóm tội phạm bỏ trốn khỏi Bạch Nhật Đế Quốc, đơn vị tiền tệ sử dụng cũng là Bạch Nhật Kim. Mười triệu bốn trăm ngàn Bạch Nhật Kim, lương mỗi tháng hai trăm ngàn…Đây là một mức giá quá cao kể cả với một kẻ có tiềm năng to lớn như Đường Lưu Vũ.
Đường Lưu Vũ phất tay:
- Bỏ đi, không có tiền cứ nói là không có tiền. Chúng ta giải quyết nhanh đi, thời gian của ta có hạn.
Lúc này Tô Đồng đã đi được khá xa, cũng không sợ bị nam nhân truy đuổi nữa. Ngược lại, nam nhân cũng mơ hồ đoán được Đường Lưu Vũ đang giở trò kéo dài thời gian. Có điều hắn cũng không quá để tâm, đối tượng chính mà bọn hắn muốn cưỡng ép gia nhập chính là kẻ trước mặt, những người khác đều là phụ. Nhất là Tô Đồng, Liên Minh Bắc Vực vốn không có hứng thú với nàng, nếu không đã sớm đoạt từ tay Thủy Nguyên Quốc.
Nam nhân cười khẩy, trong giọng cười chứa đựng sự khinh thường:
- Thời gian có hạn? Tức là người muốn giải quyết ta thật nhanh?
Đường Lưu Vũ khựng lại một nhịp, định giải thích nhưng không thể. Thời gian có hạn mà hắn nói vốn là ám chỉ việc mình chỉ có thể sử dụng thứ sức mạnh vừa đạt được trong một khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng nếu hiểu rộng ra thì cũng tức là phải giải quyết nam nhân trong khoảng thời gian này. Đối phương đã hiểu đúng, hắn còn phải giải thích cái gì?
Đường Lưu Vũ đưa tay lên, trên lòng bàn tay có một ấn ký kỳ dị đang bốc ra khói đen. Đây chính là phần sức mạnh mà hắn đạt được từ viên đá kia, thời gian duy trì chỉ có một phút. Không phải Đường Lưu Vũ xem thường nam nhân, có thể chỉ dựa vào một bộ chiến giáp du hành bên ngoài không gian, đuổi theo cả phi thuyền rồi phá vỡ phòng ngự thì chắc chắn là một Thức Tỉnh Giả cực mạnh. Nhưng hắn thật sự chỉ có một phút, thắng bại sẽ phải quyết định trong vòng một phút này. Hi vọng năng lực của hắn thật sự lợi hại như những gì Vân Lam đã nói.
Nhìn thấy ấn ký trên tay Đường Lưu Vũ, nam nhân không khỏi rùng mình. Hắn cảm nhận được nó chứa đựng được một lực lượng nào đó vô cùng đáng sợ nhưng lại không nói rõ được. Lẽ nào chính là thứ sức mạnh có thể xóa sổ tất cả trong tin tức tình báo đã nhắc đến? Nam nhân không dám xem Đường Lưu Vũ chỉ là một tên Thức Tỉnh Giả cấp thấp nữa. Tuy số lần thức tỉnh có quan hệ rất lớn đến cứ mạnh nhưng cũng có vài Thức Tỉnh Giả chỉ cần thức tỉnh một hai lần đã sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ. Đã từng có ba trường hợp vừa thức tỉnh đã sở hữu năng lực cấp S, đó là chưa tính những cấp X với sức mạnh tương đương. Đường Lưu Vũ có khả năng cũng là một trong nhóm cực hiếm này.
- Rất tốt, để Tôn Bằng ta tự mình thể nghiệm xem loại năng lực mới này lợi hại đến mức nào.
Tôn Bằng vung vẩy lưỡi hái trên tay rồi chợt chém mạnh xuống, một vòng đen kịt lướt ngang qua, phi thuyền làm từ hợp kim cứng rắn vốn đã bị tàn phá nặng nề lập tức bị nó cắt thành hai nửa không bằng nhau. Từ trong những mảnh vỡ, thân ảnh của Đường Lưu Vũ và Tôn Bằng hiện ra. Lúc này Đường Lưu Vũ đang dùng một tay nắm lấy phần mũi nhọn của lưỡi hái. Động tác rất nhẹ nhàng nhưng chính bản thân hắn lại cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đường Lưu Vũ vừa kích hoạt sức mạnh của ấn ký, thời gian một phút cũng bắt đầu đếm ngược. Hắn không chỉ có thể bay được mà còn tăng cường tốc độ, phản xạ cũng như sức mạnh, dễ dàng đỡ được một chém đáng sợ này. Rõ ràng Tôn Bằng mạnh hơn Mạch Thượng rất nhiều, Đường Lưu Vũ có thể chặn đứng công kích của hắn, vậy những gì Vân Lam kể lại có lẽ đều là sự thật. Tiếc rằng chỉ có một phút, sớm biết như vậy đã chạm lâu hơn một chút.
Thời gian có hạn, Đường Lưu Vũ không dám nghĩ nhiều. Ý niệm vừa động, một cỗ lực lượng đáng sợ từ lòng bàn tay tràn vào bên trong lưỡi hái. Tôn Bằng cảm nhận được sự uy hiếp lập tức buông lưỡi hái ra, nhảy lui về phía sau. Khi hắn nhìn lại, lưỡi hái đã hoàn toàn tan biến trong tay Đường Lưu Vũ. Tôn Bằng đã được nghe về thứ sức mạnh xóa bỏ mọi thứ này trong tình báo, nhưng phải đến khi tự mình đối mặt hắn mới cảm nhận hết được sự đáng sợ của nó.
- Ta sẽ dùng đến năng lực. Ngươi rất mạnh, ta sẽ toàn lực ứng phó, đây không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Tôn Bằng vừa dứt lời liền bay thẳng lên cao rồi ẩn thân vào trong không gian tăm tối. Đường Lưu Vũ còn chưa hiểu đối phương đang định làm gì thì hàng loạt những mũi tên màu đen đã trút xuống chỗ của hắn.
- Ngươi chính là Đường Lưu Vũ?
Đường Lưu Vũ không ngạc nhiên khi đối phương nhận ra mình. Liên Minh Bắc Vực đã nhắm vào nhóm của bọn hắn đương nhiên sẽ điều tra kỹ thân phận của từng người. Không tính những người khác, thân phận của Đường Lưu Vũ cũng như diện mạo của hắn đã sớm bị Thủy Nguyên Quốc điều tra đến tận gốc, chỉ có kẻ mù mới không nhận ra được.
- Các ngươi muốn chiêu mộ nhân tài? Cách làm này không hợp lý cho lắm.
Nam nhân có chút hứng thú hỏi lại:
- Vậy ngươi cho rằng chúng ta nên làm như thế nào?
Đường Lưu Vũ nhìn nam nhân như tên ngốc:
- Đương nhiên là đưa ra mức lương cao kèm với chi phí phá hủy hợp đồng cũ, thỏa thuận các điều kiện công việc mới. Các ngươi đi tuyển nhân viên công vụ không phải đều như vậy sao?
Nam nhân ngẩn ra, hắn có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Đường Lưu Vũ:
- Ngươi nghĩ đây là ký kết hợp đồng lao động phổ thông?
Đường Lưu Vũ kiên nhẫn giảng giải:
- Đương nhiên không giống. Nhưng phàm là công việc đều phải đi kèm với lương thưởng. Ngươi cần đưa ra đãi ngộ để hấp dẫn trước, sau đó mới chính thức đàm phán hợp đồng cụ thể được. Không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại bọn hắn đang chi trả mức lương cho ta là bốn mươi ngàn. Chi phí phá vỡ hợp đồng gấp mười lần là bốn trăm ngàn, kèm thêm mười triệu tiền nợ. Chưa kể ta khá thích công việc cũ, muốn đổi ít nhất cần có mức lương gấp năm lần tức là hai trăm ngàn một tháng. Các ngươi có thanh toán hết được hay không?
Nam nhân cười không nổi nữa. Bốn mươi ngàn một tháng đã là một con số rất lớn, đừng nói là hai trăm ngàn. Lại còn chi phí phá vỡ hợp đồng, mười triệu tiền nợ…Một đám ngươi bị Bạch Nhật Đế Quốc truy nã lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để trả lương cho Đường Lưu Vũ? Tên này chắc chắn đang muốn lấy hắn làm trò cười.
- Ngươi đang trêu chọc ta sao?
Đường Lưu Vũ ngẩn ra. Hắn đang nghiêm túc thương thảo với đối phương về công việc mới, tên này nói trêu chọc là có ý gì? Không có tiền thì nói là không có tiền, quả nhiên vẫn là tiểu phú bà đáng tin cậy nhất. Đường Lưu Vũ không hề biết nam nhân đã hiểu nhầm đơn vị tiền tệ hắn dùng ở đây là Thủy Nguyên Đồng chứ không phải Bạch Nhật Kim. Trong đầu nam nhân mặc định rằng đây là một nhóm tội phạm bỏ trốn khỏi Bạch Nhật Đế Quốc, đơn vị tiền tệ sử dụng cũng là Bạch Nhật Kim. Mười triệu bốn trăm ngàn Bạch Nhật Kim, lương mỗi tháng hai trăm ngàn…Đây là một mức giá quá cao kể cả với một kẻ có tiềm năng to lớn như Đường Lưu Vũ.
Đường Lưu Vũ phất tay:
- Bỏ đi, không có tiền cứ nói là không có tiền. Chúng ta giải quyết nhanh đi, thời gian của ta có hạn.
Lúc này Tô Đồng đã đi được khá xa, cũng không sợ bị nam nhân truy đuổi nữa. Ngược lại, nam nhân cũng mơ hồ đoán được Đường Lưu Vũ đang giở trò kéo dài thời gian. Có điều hắn cũng không quá để tâm, đối tượng chính mà bọn hắn muốn cưỡng ép gia nhập chính là kẻ trước mặt, những người khác đều là phụ. Nhất là Tô Đồng, Liên Minh Bắc Vực vốn không có hứng thú với nàng, nếu không đã sớm đoạt từ tay Thủy Nguyên Quốc.
Nam nhân cười khẩy, trong giọng cười chứa đựng sự khinh thường:
- Thời gian có hạn? Tức là người muốn giải quyết ta thật nhanh?
Đường Lưu Vũ khựng lại một nhịp, định giải thích nhưng không thể. Thời gian có hạn mà hắn nói vốn là ám chỉ việc mình chỉ có thể sử dụng thứ sức mạnh vừa đạt được trong một khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng nếu hiểu rộng ra thì cũng tức là phải giải quyết nam nhân trong khoảng thời gian này. Đối phương đã hiểu đúng, hắn còn phải giải thích cái gì?
Đường Lưu Vũ đưa tay lên, trên lòng bàn tay có một ấn ký kỳ dị đang bốc ra khói đen. Đây chính là phần sức mạnh mà hắn đạt được từ viên đá kia, thời gian duy trì chỉ có một phút. Không phải Đường Lưu Vũ xem thường nam nhân, có thể chỉ dựa vào một bộ chiến giáp du hành bên ngoài không gian, đuổi theo cả phi thuyền rồi phá vỡ phòng ngự thì chắc chắn là một Thức Tỉnh Giả cực mạnh. Nhưng hắn thật sự chỉ có một phút, thắng bại sẽ phải quyết định trong vòng một phút này. Hi vọng năng lực của hắn thật sự lợi hại như những gì Vân Lam đã nói.
Nhìn thấy ấn ký trên tay Đường Lưu Vũ, nam nhân không khỏi rùng mình. Hắn cảm nhận được nó chứa đựng được một lực lượng nào đó vô cùng đáng sợ nhưng lại không nói rõ được. Lẽ nào chính là thứ sức mạnh có thể xóa sổ tất cả trong tin tức tình báo đã nhắc đến? Nam nhân không dám xem Đường Lưu Vũ chỉ là một tên Thức Tỉnh Giả cấp thấp nữa. Tuy số lần thức tỉnh có quan hệ rất lớn đến cứ mạnh nhưng cũng có vài Thức Tỉnh Giả chỉ cần thức tỉnh một hai lần đã sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ. Đã từng có ba trường hợp vừa thức tỉnh đã sở hữu năng lực cấp S, đó là chưa tính những cấp X với sức mạnh tương đương. Đường Lưu Vũ có khả năng cũng là một trong nhóm cực hiếm này.
- Rất tốt, để Tôn Bằng ta tự mình thể nghiệm xem loại năng lực mới này lợi hại đến mức nào.
Tôn Bằng vung vẩy lưỡi hái trên tay rồi chợt chém mạnh xuống, một vòng đen kịt lướt ngang qua, phi thuyền làm từ hợp kim cứng rắn vốn đã bị tàn phá nặng nề lập tức bị nó cắt thành hai nửa không bằng nhau. Từ trong những mảnh vỡ, thân ảnh của Đường Lưu Vũ và Tôn Bằng hiện ra. Lúc này Đường Lưu Vũ đang dùng một tay nắm lấy phần mũi nhọn của lưỡi hái. Động tác rất nhẹ nhàng nhưng chính bản thân hắn lại cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đường Lưu Vũ vừa kích hoạt sức mạnh của ấn ký, thời gian một phút cũng bắt đầu đếm ngược. Hắn không chỉ có thể bay được mà còn tăng cường tốc độ, phản xạ cũng như sức mạnh, dễ dàng đỡ được một chém đáng sợ này. Rõ ràng Tôn Bằng mạnh hơn Mạch Thượng rất nhiều, Đường Lưu Vũ có thể chặn đứng công kích của hắn, vậy những gì Vân Lam kể lại có lẽ đều là sự thật. Tiếc rằng chỉ có một phút, sớm biết như vậy đã chạm lâu hơn một chút.
Thời gian có hạn, Đường Lưu Vũ không dám nghĩ nhiều. Ý niệm vừa động, một cỗ lực lượng đáng sợ từ lòng bàn tay tràn vào bên trong lưỡi hái. Tôn Bằng cảm nhận được sự uy hiếp lập tức buông lưỡi hái ra, nhảy lui về phía sau. Khi hắn nhìn lại, lưỡi hái đã hoàn toàn tan biến trong tay Đường Lưu Vũ. Tôn Bằng đã được nghe về thứ sức mạnh xóa bỏ mọi thứ này trong tình báo, nhưng phải đến khi tự mình đối mặt hắn mới cảm nhận hết được sự đáng sợ của nó.
- Ta sẽ dùng đến năng lực. Ngươi rất mạnh, ta sẽ toàn lực ứng phó, đây không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Tôn Bằng vừa dứt lời liền bay thẳng lên cao rồi ẩn thân vào trong không gian tăm tối. Đường Lưu Vũ còn chưa hiểu đối phương đang định làm gì thì hàng loạt những mũi tên màu đen đã trút xuống chỗ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.