Diệt Thế Kỷ

Chương 51

Vô Tụ Đinh Hương

10/11/2016

CHƯƠNG 51

Lễ khai mạc của đại hội thi đấu giữa các dị năng giả không hề có phần diễn tập hay những thứ tương tự như vậy, bởi vì lượng tiết mục quá nhiều, nếu diễn tập tất cả qua một lượt thì sẽ mất rất nhiều thời gian, mà thời điểm bắt đầu tổ chức thi đấu lại không phải do các quốc gia thương lượng quyết định, mà là do các hạt giống của các dị năng giả tuyên bố.

Hơn nữa, cho dù có diễn tập, Luật cũng sẽ tuyệt đối không tham gia. Nếu hắn mà đi, sẽ khiến cho tất cả những người tham gia khác bị đả kích, hậu quả là đến khi lễ khai mạc diễn ra, sẽ không có bất kỳ ai lên biểu diễn, bởi vì bọn họ đều biết chính mình không thể vượt qua hắn.

Âm nhạc gây rung động đến tận linh hồn của hắn, đối với những người giám định và thưởng thức sẽ là kỳ tích vĩ đại khắc ghi vào sách sử, nhưng đối với những người biểu diễn nghệ thuật mà nói, đó chính là một loại tai nạn. Cảm giác duy nhất bọn họ có thể cảm nhận được là tự ti, là tuyệt vọng, vì đến tận cuối đời, có lẽ bọn họ cũng sẽ không thể tạo ra loại âm nhạc như thế, cái gọi là “niềm tin” sẽ vỡ nát và không thể khôi phục. Đối với giới nghệ thuật mà nói, đây quả thật là một tai nạn, thế nhưng lại không thể tránh khỏi, bởi vì Luật sẽ diễn tấu trong buổi lễ khai mạc lần này.

Trong lễ khai mạc, dị năng giả của tất cả các quốc gia đều tham gia biểu diễn, thoạt nhìn, số lượng cũng chỉ tầm một trăm tiết mục, mỗi tiết mục đều từ năm đến mười mấy phút, tính ra cũng phải mất chừng một ngày, cho nên, lễ khai mạc được cử hành vô cùng sớm.

Cho dù buổi lễ khai mạc lần này bắt đầu vào lúc 0 giờ, cũng không lo không có ai xem, dù sao đi nữa, các quốc gia cũng có múi giờ khác nhau, mà thời gian lại được tổ chức ưu tiên thuận tiện cho người xem ở các cường quốc, đương nhiên, Trung Quốc cũng là một trong số đó.

Lễ khai mạc chính thức bắt đầu, từng tiết mục trình diễn rồi chấm dứt, rốt cục cũng đến lượt Trung Quốc. Trong khoảng thời gian này, mỗi nước đều có rất nhiều người xem, cũng chú ý đến, đây là tiết mục độc tấu duy nhất.

Có người không thấy hứng thú với màn độc tấu này, muốn đổi kênh, có người tò mò tại sao Trung Quốc lại quyết định trình diễn độc tấu, có người tự nhận mình là người có hàm dưỡng, cho nên muốn thưởng thức một chút. Bất kể người khác nghĩ như thế nào, camera quay lễ khai mạc đều đưa ống kính chiếu thẳng vào Luật.

Thật là một mỹ nam tử. Bề ngoài của Luật thật sự không tệ, cho dù mọi người đã nhìn thấy không ít minh tinh, trong đó, số lượng mỹ nhân cũng nhiều đến mức phát chán, thì khi nhìn thấy Luật, ánh mắt vẫn không khỏi sáng lên, các công ty giải trí không biết bối cảnh của Luật đều nghĩ muốn ký kết hợp đồng với hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ không chút ý cười cũng không khiến người khác chán ghét, vừa nhìn đã thấy hắn có khí chất tôn quý, cao cao tại thượng, cước bộ của hắn mang một loại tao nhã, thong dong chỉ có ở quý tộc, cho dù đang bị nhiều người chú ý, hắn cũng không lộ vẻ lo âu hay bối rối, hoàn toàn thể hiện ra sự bình tĩnh cùng bất phàm của mình.

Bộ vest đen ôm vừa người làm lộ ra thân hình hoàn mỹ, trong tay là cây đàn violon màu đen, dưới ánh đèn sân khấu, hắn thong thả nâng đàn lên, động tác ưu nhã không bút nào tả xiết. Những người vốn muốn chuyển kênh liền lập tức đổi ý, chỉ từ ngoại hình của Luật, đã đủ để khiến bọn họ không nỡ chuyển kênh, một người xuất sắc như vậy, rất khó để người ta dời được tầm mắt.

Mà ngay cả những người thuộc Long Tổ, khi nhìn thấy Luật lúc này cũng đã quên mất, bình thường y đáng ghét và ngạo mạn khinh người đến thế nào. Lúc này, y đứng trước mắt bọn họ, toát ra khí chất cao nhã, tôn quý, thậm chí còn tạo ra một loại cảm giác thoát tục xuất trần. Khi ý thức được mình đang nghĩ những gì, bọn họ thật sự muốn đánh bản thân vài cái cho tỉnh lại, đó là Văn Nhân Luật, cho dù bề ngoài y có xuất sắc đến mức nào đi nữa, cũng vẫn là loại bề ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa a.

Tần Trạm giật mình, chăm chú nhìn Luật. Không ai nhìn thấy sự ái mộ khác thường trong mắt hắn, Tần Trạm lúc này không còn giữ vẻ tao nhã, ôn hòa như thường ngày nữa. Kia là Luật, người mà hắn yêu. Luật của hắn, nổi bật đến mức có thể khiến cho thế nhân không cách nào rời mắt khỏi y. Cảm giác của hắn lúc này, có kiêu ngạo, cũng có phẫn nộ và ý muốn độc chiếm, hắn không muốn để người khác nhìn thấy một Luật như thế, nếu chỉ có một mình hắn nhìn thấy được thì tốt biết bao.

Luật nâng cung (cung: dây kéo violon), đặt lên dây đàn, bắt đầu kéo, âm thứ nhất liền vang lên.



Khi âm đầu tiên vừa đập vào tai, trái tim của tất cả mọi người không khỏi đều giật thót một cái, bất kể có phải là người am hiểu âm nhạc hay không, đều có nhận tri rằng, đây là âm thanh của sinh mệnh lúc ban sơ.

Bịch, bịch, bịch, tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập, đầu óc hỗn độn giống như bắt đầu ý thức được cái gì, mơ mơ hồ hồ nghe được một loại thanh âm, mặc dù không hiểu nó đang nói gì, nhưng có thể cảm thấy được an tâm, tựa như đang được bảo hộ, biết mình sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn nào, cảm giác giống như đang được bảo bọc trong cơ thể mẹ.

Trước mắt chỉ cảm giác được một màu đen, có thể nghe, lại không thể thấy, cho dù thoải mái, cũng giống như đang khát vọng cái gì mà bắt đầu giãy giụa, bắt đầu muốn rời khỏi sự an bình này. Sau khi phấn đấu đạt được mong muốn, thứ nhìn thấy được đầu tiên chính là ánh sáng, đồng thời, cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên rời khỏi nơi an bình kia cũng ập đến, khiến bản thân không kiềm chế được mà bật khóc. Đây là thời điểm sinh mệnh được sinh ra.

Tiếp theo là thời thơ ấu ngây thơ, tò mò, không hiểu thiện ác, bị động tiếp nhận những gì đến từ xung quanh, qua đó mà lớn dần. Sự mờ mịt, ngây thơ ban đầu dần biến mất, ý thức bắt đầu trở nên rõ ràng, cho dù chưa hiểu được nhiều thứ, cũng vẫn có ý kiến riêng của mình, đây là thời niên thiếu bắt đầu nhận thức thế giới, dần dần hiểu được xã hội, đã nếm trải cái gì là buông tay, đã hiểu được phải lựa chọn, đã biết nhân sinh không phải lúc nào cũng được như ý, bất luận là giãy giụa, đấu tranh, thuận theo, hay phản nghịch, đều là lựa chọn của mọi người, đây là quá trình trưởng thành không ai có thể tránh khỏi.

Trưởng thành, cũng là phần nhạc kéo dài nhất, từ đơn thuần trở nên phức tạp, nhân sinh muôn màu, đầy đủ những cung bậc cảm xúc; đã trải qua rất nhiều chuyện, tốt có, xấu có; đã từng do dự trong quyết định, có đúng, cũng có sai; có những thứ bản thân khát vọng, có điều được như nguyện, có thứ không thành; hiện thực trước mắt có tàn khốc, cũng có tốt đẹp; những thứ nắm được trong lòng bàn tay, có thứ muốn, cũng có thứ không cần; có những điều khi nhớ lại, cảm thấy hạnh phúc, cũng cảm thấy chua xót; tất cả đều nằm trong âm nhạc, vui vẻ, hạnh phúc, ngọt ngào cố nhiên tuyệt vời, nhưng cũng không thiếu khổ đau, chua xót, bất luận thế nào đi nữa, nhân sinh vẫn là phải tiếp tục.

Lúc này, tiếng nhạc bắt đầu chậm lại, mang theo thở dài cùng thương xót, giống như một người đứng ngoài, nhìn sinh mệnh từng bước đi đến điểm kết thúc, không có tán dương, cũng không có bình phán, kết quả của một sinh mệnh chính là như vậy, quay đầu lại nhìn, cũng chỉ là từng tồn tại, đến cuối cuộc đời, ngươi bất quá cũng chỉ là ngươi.

Diễn tấu chấm dứt, Luật buông dây cung, âm nhạc ngừng hẳn, mọi người lúc này mới ý thức được mình đang ở đâu. Những cảm giác vừa trôi qua cứ như một giấc mộng, vừa tỉnh lại liền biến mất vô tung, chênh lệch giữa mơ và tỉnh xa xôi như chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển, làm cho người ta không kịp phản ứng, thậm chí quên cả vỗ tay.

Cảm giác được gò má lạnh lẽo, ánh mắt ran rát, đưa tay chạm vào, mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào không hay.

Luật không cúi đầu chào cảm ơn, cũng không chờ mọi người vỗ tay, liền cầm đàn bước xuống sân khấu. Đây là khúc nhạc hắn chỉ đàn vì nhân loại, “Sinh mệnh”.

Toàn bộ hội trường im phăng phắc, những người ngồi trước tivi xem màn biểu diễn này cũng không nói được tiếng nào.

Những hài tử đang chờ mong trưởng thành, đột nhiên bắt đầu thấy sợ hãi, trong khúc nhạc kia, bọn chúng dường như đều cảm thấy được sự đáng sợ khi trưởng thành, cũng với khốn cảnh khi phải lựa chọn.

Các thiếu niên cảm thấy tương lai tốt đẹp bọn họ hướng tới đã vỡ tan, đã cảm giác được sự thật tàn khốc và bất công, nhưng cũng nhịn không được mà hướng tới, vì khúc nhạc kia cũng đã phác nên một tương lai mỹ mãn đầy chí khí.

Đối với những người đã bước vào xã hội, cảm xúc trong lòng phức tạp, chồng chất đến khó chịu. Bọn họ không biết thứ mà bọn họ đã chọn là đúng hay sai, bọn họ không thể quay về thời thơ ấu ngây thơ, tinh khiết. Trải qua bao sóng gió của xã hội, nhìn thấy hiện thực đầy rẫy những ngươi lừa ta gạt, bọn họ đã thỏa hiệp, trong lúc phấn đấu cho ước mơ, bọn họ cũng đã từng cố chấp ước mơ đó, có người cho là mình thất bại, có người nghĩ mình đã thành công, khi nhớ lại thời thơ ấu đơn thuần, an ổn qua khúc nhạc kia, mới phát hiện cho dù là thành công hay thất bại, cũng đều không thể tìm lại khoảng thời gian vui vẻ vô tư vô lự năm xưa, bởi vì tâm đã bị bụi trần nhuộm thấm. Cho dù như vậy đi nữa, cho dù cuộc sống đôi khi thật tàn khốc, bọn họ vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của mình.

Còn những người sắp đi về điểm cuối của cuộc đời, khi quay đầu nhìn lại, đều nhớ lại rất nhiều thứ, vui vẻ cũng được, mà thống khổ cũng vậy thôi, chung quy đó chính là cả đời của bọn họ, bọn họ đã kiên trì sống đến hiện tại, tựa hồ cũng không có hối hận điều gì, chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.

Tất cả mọi người đều chưa từng nghe thấy khúc nhạc nào như thế, cảm giác được cảm xúc và nội dung của khúc nhạc, không phải vì tâm có cộng minh, mà là nhờ sự rung động từ linh hồn, từ nơi không người nào có thể nắm bắt được kia. Đây cũng là lần đầu tiên, bọn họ có thể xác định được linh hồn tồn tại.



Rốt cục cũng có tiếng vỗ tay vang lên, sau khi đã có tiếng thứ nhất, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như mưa rào, chỉ là, Luật đã không còn đứng trên sân khấu nữa.

Lúc Luật đi ra khỏi hội trường tổ chức lễ khai mạc, là lúc tiếng vỗ tay như mưa vang lên từ bên trong, trên khuôn mặt hắn không có chút biểu tình nào, vô bi vô hỉ, đến cả ánh mắt cũng không có lấy một tia dao động.

Những tiết mục kế tiếp sau màn thiên âm tuyệt thế của Luật, đều trở nên dung tục, khó coi, lại càng có vẻ không ổn. Tất cả những tiết mục biểu diễn âm nhạc đều có âm sai, bất luận là đánh đàn hay diễn tấu, không, phải nói là sau khi đánh ra âm thanh đầu tiên, liền không biết phải tiếp tục như thế nào nữa.

Đối với loại tình huống này, Quý Phi Yên phi thường quen thuộc, đó là sợ hãi.

 .

Qua lễ khai mạc lần này, người Trung Quốc cực kỳ đắc ý, bởi vì bọn họ thắng đã là chuyện không cần tranh cãi. Đại biểu cho Trung Quốc là Văn Nhân Luật, cho nên thành công của hắn cũng chính là thành công của Trung Quốc, bọn họ đắc ý cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ cần Tần Trạm lại lấy được quán quân lần này, thì về sau, chỉ cần vừa nhắc tới võ thuật liền sẽ nhớ đến Tần Trạm, nhắc tới nghệ thuật, đại biểu chính là Văn Nhân Luật, mà hai người này đều là người Trung Quốc. Nói cách khác, trong dư luận quốc tế,trên hai phương diện này, Trung Quốc không có gì có thể phê phán được. Nếu có bản lĩnh, các ngươi cũng tìm được một dị năng giả đoạt được quán quân hai lần như Tần Trạm, tìm được một người có thể tạo ra âm nhạc rung động linh hồn như Văn Nhân Luật thử xem.

Có một số quốc gia cảm thấy may mắn vì biểu diễn trước, những quốc gia biểu diễn sau cũng biết không thể trách tội nghệ sĩ của nước mình, bởi vì đem ra so với Văn Nhân Luật, cho dù có biểu diễn tốt đến đâu, cũng sẽ chỉ nhận được một loại đánh giá là không tốt mà thôi.

Chẳng trách Trung Quốc can đảm chọn biểu diễn độc tấu, thì ra là vì có một người như kỳ tích tồn tại.

Mà các dị năng giả lại có thêm một phát hiện mới, đó là sau khi nghe Văn Nhân Luật diễn tấu xong, lực lượng của bọn họ ít nhiều gì cũng đều có tăng lên. Có người cố gắng nhớ lại tình huống vừa rồi, lại bởi vì đã quá chìm đắm trong tiếng nhạc nên không lưu ý có gì khác thương, nhưng Tần Trạm thì nhớ rõ, khi nghe Luật diễn tấu, lực lượng hạt giống tựa hồ nhảy nhót không ngừng, là loại cảm giác hạnh phúc khôn xiết, phi thường vui vẻ và sinh động

Sau đó, các dị năng giả cũng thử kiểm tra lẫn nhau, đều xác định âm nhạc của Văn Nhân Luật quả thật có khả năng nâng cao lực lượng của dị năng. Những kẻ lòng dạ khó lường tự nhiên sẽ bắt đầu có âm mưu với Luật, thế nhưng nhiệm vụ đầu tiên phát ra là bảo hộ Văn Nhân Luật, lại không có hạn cuối, làm cho các dị năng giả không thể không loại bỏ một số kế hoạch gây hại, bất quá, các chính khách sẽ không cần cố kỵ điều như thế.

Có tầm nhìn xa như Tần Trạm, lập tức bắt đầu an bài công việc bảo hộ để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Luật.

 

END 51.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diệt Thế Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook