Chương 1: Chị, Nhận Lời Lấy Em Nhé!
Cao Điểm Trầm Mặc
18/08/2021
Lan Lăng quyết định, hắn muốn đi gặp chị gái của hắn bày tỏ, muốn cầu hôn chị ấy!
Đại khái từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã thầm mến chị. Chị ấy là một cô gái hoàn mỹ nhất trên cái thế giới này. Ngoại hình của chị, ánh mắt của chị, kể cả cái nhăn mày của chị ấy, kể cả chuyển động nhẹ trên eo trên đường cong cơ thể, mỗi cử động đều làm Lan Lăng mê say.
Hắn bình thường không dám nói, nhưng mỗi khi đang mơ lại nói ra.
Đương nhiên, chị ấy không phải chị ruột Lan Lăng.
Lan Lăng là một đứa trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai. Thế nhưng số phận hắn không tệ, khi bốn tuổi được nhận nuôi.
Ngày chín tháng chín là ngày hắn được nhận nuôi, cho nên hắn đem ngày này trở thành sinh nhật của mình.
Đối với ký ức khi được nhận nuôi, hắn cũng chỉ nhớ mơ hồ, chỉ nhớ rõ có một bé gái đi theo phía sau cha mẹ nuôi rất xinh đẹp, đôi mắt rất to.
Sau khi được nhận nuôi, Lan Lăng liền trải qua cuộc sống hạnh phúc ấm áp. Bất kể là cha mẹ nuôi, hay người chị hơn hắn bảy tuổi đều đối với hắn cực kỳ tốt, nhất là chị gái, mặc kệ thứ gì cũng nguyện ý cho hắn.
Thế nhưng điều tốt đẹp không tồn tại mãi, khi Lan Lăng bảy tuổi, cha mẹ nuôi bị tai nạn giao thông rồi qua đời.
Lan Lăng lần thứ hai biến thành trẻ mồ côi, chị gái hắn cũng biến thành cô nhi, khi ấy chị mười bốn tuổi.
Thế là, Lan Lăng lại bị đưa đến cô nhi viện lần nữa, mà chị gái phải đến nhà bà cô sống. Thế nhưng chị gái gắt gao ôm Lan Lăng không chịu buông ra, cuối cùng Lan Lăng theo chị cùng đi đến nhà bà cô xa lạ.
Khi đến nhà mới cảm giác không tốt lắm, cái bà cô xa lạ kia cùng dượng luôn mặc kệ Lan Lăng, đối với chị gái cũng không quá quan tâm. Hơn nữa hai người đã có một cậu con trai mười tuổi, bình thường rất hay bắt nạt Lan Lăng. Mà chị gái thì bởi vì che chở Lan Lăng, cho nên thường xuyên cùng con trai của bà cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Cho đến năm chị gái mười sáu tuổi, chị mang theo Lan Lăng rời khỏi nhà cô, trở về trong căn hộ của mình.
Kể từ ngày đó, chị thôi học, chị không chỉ phải nuôi sống bản thân, còn muốn nuôi cả Lan Lăng, lúc ấy hắn mới chín tuổi.
Cứ như vậy hai chị em sống nương tựa lẫn nhau mười năm, chị gái dùng hai tay của mình không chỉ nuôi sống hai người, mà còn nuôi Lan Lăng học được đến đại học khoa nghệ thuật.
Hôm nay, Lan Lăng mười chín tuổi, đã học năm thứ ba đại học, sang năm sẽ tốt nghiệp.
Mà chị gái đã hai mươi sáu tuổi, vào đúng giai đoạn xinh đẹp nhất của người phụ nữ. Chị thực sự rất đẹp, bất kể là mặt hay là thân hình, đều là trong vạn người không có lấy một người. Từ hồi chị mười tám tuổi đã có vô số người theo đuổi.
Thế nhưng mấy tháng trước, gương mặt tuyệt mỹ của chị bị phá hủy. Tất cả đều do một tên phú nhị đại tỏ tình không thành mà sinh hận, mướn người tạt acid sunfuric vào mặt. Tuy rằng chị gái đã cố gắng tránh đi, nhưng nửa bên mặt lại hoàn toàn bị hủy.
Gương mặt vạn người mê của chị bây giờ lại biến thành người gặp người sợ.
Hung thủ bị bắt lại, chỉ bị xử mấy năm. Nhưng người đứng đằng sau vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Thế nhưng Lan Lăng không chờ được mười năm, hắn đã thông minh hơn một chút, cố gắng nắm giữ toàn bộ quy luật của cuộc sống của mấy người phú nhị đại. Hơn nữa cũng đã lên ba kế hoạch trả thù, kết quả của cả ba kế hoạch đều giống nhau.
Giết chết hắn, sau đó bản thân thuận lợi thoát thân!
Hắn đã chuẩn bị tốt toàn bộ, chỉ còn chờ cái tên phú nhị đại kia xuất hiện nơi ấy rồi giết chết hắn. Sau đó hắn sẽ cầu hôn chị gái.
Thế nhưng thời gian không còn kịp rồi, sau khi chị gái xuất viện, luôn buồn rầu, sợ hãi, nụ cười mê người không còn thấy trên khuôn mặt chị. Chị bắt đầu sợ hãi, bất luận gặp kẻ nào, thậm chí kể cả bản thân, hơn nữa chị dần dần có ý niệm tự hủy đi chính mình.
Cho nên hắn quyết định, mặc kệ ánh mắt của người đời, hắn muốn sớm bày tỏ với chị ấy, muốn cầu hôn chị ấy.
Đây không phải là lòng thương hại, mà hoàn toàn là xuất phát từ tình yêu. Mặc kệ chị ấy biến thành bộ dáng gì, ở trong mắt hắn chị gái luôn là cô gái hoàn mỹ nhất.
--------
Ngày mai sẽ là sinh nhật chị gái, mà tối hôm nay lại có một trận mưa sao băng hiếm có. Cho nên, hắn phải dựng một đoạn video đặc biệt đẹp tuyệt vời để tỏ tình. Thế là Lan Lăng mang theo máy quay phim.
Leo đến đỉnh núi, bởi vì không khí nơi này tốt nhất, có thể thấy toàn bộ khung cảnh mưa sao băng rơi xuống.
Độ cao trên núi lên cả trăm cây số so với mực nước biển nhưng không khí ở đây không ô nhiễm. Màn trời đen kịt, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao le lói.
Mưa sao băng cả trăm năm mới có một lần, quả nhiên đẹp không sao tả xiết. Một lúc sau liền có một những ngôi sao băng hoa lệ bay xẹt qua phía chân trời.
Lan Lăng chờ, hắn nghe nói mười hai giờ là thời điểm mưa sao băng sẽ đạt tới cao trào, lúc đó sẽ có hơn ngàn ngôi sao xẹt qua phía chân trời.
Hắn vừa đứng chờ, vừa suy nghĩ nên bày tỏ với chị gái thế nào. Hắn khá tài hoa, lúc trước đã nghĩ ba phiên bản, nhưng đến giờ vẫn chưa quyết định được nên dùng phiên bản nào. Nhưng lại đang ảo tưởng phản ứng của chị gái sau khi hắn bày tỏ.
Chị gái chắc sẽ rất vui? Bằng không nhiều năm như vậy vì sao chị không tiếp nhận sự theo đuổi của bất kỳ người nào? Có thể, chị cũng sợ hãi ánh mắt của người đời.
Hơn nữa, từ mấy hôm trước hắn nói mớ, mấy ngày nay trên mặt của chị lúc nào cũng đỏ ửng, có vẻ vui sướng, tràn đầy xấu hổ.
Mười hai giờ đến!
Quả nhiên, mưa sao băng đến cao trào giống như mộng ảo vậy. Hình ảnh xuất hiện, hơn mười khối sao băng từ xa vời xuất hiện, xẹt qua tạo thành một đạo quỹ tích.
Lan Lăng đứng ở trước mặt DV, đưa lưng về phía mưa sao băng bắt đầu bày tỏ.
Hắn vốn có đã tính ra ba phương án, lãng mạn đến nỗi không ai có thể viết ra, thâm tình không gì sánh được.
Thế nhưng, hắn hiện tại đang khẩn trương muốn chết, giờ quên mất toàn bộ, hơn nữa hoàn toàn nghĩ không ra.
Mặc dù là quay camera bày tỏ, nhưng Lan Lăng lại khẩn trương giống như hắn đang đứng trước mặt chị gái vậy. Dù cho vận chuyển phục trang đi mấy ngàn dặm (1) hay đi mua chất độc hóa học (2) ở tiệm hắn cũng không có hồi hộp đến thế này.
Thế nhưng mưa sao băng thoáng qua rồi biến mất, Lan Lăng hít một hơi thật sâu nói:
- Chị. . . Lan Khấu, em yêu chị, nhận lời lấy em nhé. Em đứng dưới sao băng xin thề, em sẽ chăm sóc chị cả đời, cho chị một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. . .
Nhưng vào lúc này, một vì sao rơi đặc biệt phát sáng, lóe ra màu vàng kim quang, hình như mang theo thứ năng lượng yêu dị, từ xa vời bay tới, cách Lan Lăng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
- Ầm. . .
-
Ngay lúc Lan Lăng vừa nói xong, khối sao băng kỳ quái đã trực tiếp rơi trúng đầu Lan Lăng.
Trong nháy mắt, Lan Lăng tan thành mây khói, cả người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vài ngày sau, trường học Lan Lăng báo khẩn, nói sinh viên đại học năm thứ ba Lan Lăng mất tích. Mà lúc cảnh sát đến nhà Lan Lăng, phát hiện chị gái Lan Khấu cũng biến mất không thấy tung tích, trên vách tường có một lỗ lớn cỡ trái bóng chuyền, mặt trên có vết tích cháy do nhiệt độ rất rất cao.
Thế là, Lan Lăng, Lan Khấu trực tiếp mất tích được xếp vào sự kiện tuyệt mật, toàn bộ tư liệu của hai người trên thế giới này, toàn bộ được tiêu hủy.
-----
Lần thứ hai lúc Lan Lăng tỉnh lại, đã ở vào một một thế giới lạ lẫm. Ở đây cũng là trên núi, nhưng tuyệt đối không phải là ngọn núi mình quay mưa sao băng kia.
Hơn nữa, nơi này rất nhiều cây cối, Lan Lăng đã không nhận ra.
Mấu chốt lúc này là buổi tối, hắn thấy được có hai mặt trăng phát sáng, một lớn một nhỏ. Ngay từ đầu hắn cho là hoa mắt, cố sức dụi mắt, bầu trời vẫn còn hai mặt trăng phát sáng.
Lúc này, hắn còn tưởng rằng đây là hiện tượng thiên văn đặc biệt. Thế nhưng ban ngày, hắn thấy được một loại động vật, hoàn toàn loại bỏ đi suy nghĩ của hắn.
Bởi vì hắn thấy được một con Điểu Sư (3), mà còn là một con Điểu Sư vô cùng cao lớn đang bay trên trời. Loại động vật này trên địa cầu là đã không còn, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Ngay sau đó, hắn lại thấy được một con động vật xinh đẹp mà lại nhát gan vô cùng, Bạch Kỳ Mã (4)!
Thế là, hắn hoàn toàn xác định, bản thân đã chuyển kiếp.
Khối sao băng đập trúng bản thân, đồng thời đem hắn dẫn tới cái thế giới xa lạ này.
Tức khắc, Lan Lăng hoàn toàn không thể tin được bản thân mình lại chuyển kiếp, cả người cơ hồ hoàn toàn hỏng mất.
Hắn liều mạng tìm kiếm khắp nơi trên núi, nỗ lực tìm cổng xuyên không gian trở về trái đất. Bởi vì trên địa cầu, còn có người hắn thích nhất, hắn còn muốn cầu hôn chị gái, còn muốn chăm sóc chị cả đời, còn muốn cùng chị sinh hai ba đứa nhỏ.
Còn có cái tên con nhà giàu kia, hắn muốn đi giết chết hắn.
- Ông trời chết dầm, ông trời đáng chết, ngươi mau mang ta quay lại, mau mang ta trở lại!
Lan Lăng phát hiện căn bản không tồn tại cửa truyền tống liền phát điên lên, sau đó lại liều mạng mắng ông trời.
Cứ ngơ ngáo như vậy tầm mười ngày, hắn dần dần hiểu, bản thân đại khái không có khả năng trở về, vĩnh viễn cũng không trở về được.
Thế là, hắn bắt đầu sa sút tinh thần, tìm được một sơn động, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Mỗi thời mỗi khắc, đều ở đây tưởng nhớ chị gái.
Nhớ đến mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu tình, mỗi một câu nói của chị.
Mỗi một hình ảnh giống như cuốn phim, cứ chiếu mãi lên trong đầu hắn. Mỗi một ký ức ở đây, hoàn toàn có thể xác định, chị gái chắc chắn yêu mình. Cái loại ánh mắt này, còn có cả giọng điệu cũng lộ ra, chỉ là lúc trước bản thân quá ngây thơ, còn không nhận ra.
Hơn nữa, có một lần bản thân thừa dịp lúc chị ngủ len lén chạm vào người chị, khuôn mặt chị còn đỏ ửng lên. Chỉ là lúc ấy bản thân hắn luôn lừa dối mình, nghĩ chị lúc đó đang ngủ không biết mình sở tác sở vi.
Nhớ lại những hình ảnh này, trong lòng Lan Lăng vô cùng ngọt ngào, lại vô cùng đau đớn.
Cái loại ký ức này mang đến cho hắn vừa đau đớn vừa ngọt ấy, tâm lực tiều tụy, mệt mỏi rã rời, Lan Lăng rốt cục ngủ thật say.
----
Lan Lăng chưa ngủ sâu đã tiến vào một cảnh trong mơ kỳ lạ.
Thế giới trong giấc mộng, đầu tiên là toàn một màu đen, sau đó có từng đạo ánh sáng hơi yếu ớt nổi lên, nhưng đều là màu vàng như nhau.
Đạo tia sáng này có vẻ rất bé nhỏ, có vẻ vô cùng suy yếu, hình như bất cứ lúc nào đều có thể tắt. Thế nhưng nó lại có một loại khí tức thần bí, nhẹ nhàng lúc lên lúc xuống, hình như khi hô hấp, thật giống như có sự sống vậy.
Lan Lăng cẩn thận quan sát ánh sáng vàng này.
- Chào ngài, ký chủ mới của tôi.
Cái đốm sáng này vậy mà biết nói chuyện, đương nhiên nó không có lên tiếng, mà là trực tiếp quấy rầy sóng điện não của Lan Lăng, đem ý thức rót vào trong đầu của hắn.
Lan Lăng tức khắc giật mình, nói:
- Mày là ai?
- Tôi là yêu tinh. - Đám ánh sáng dị thường này nói.
Lan Lăng cả kinh nói:
- Mày chính là khối sao băng rơi trúng tao, đưa tao đến thế giới khác sao?
- Đúng. - Yêu tinh trả lời.
Lan Lăng tức khắc nổi giận:
- Tại sao mày phải làm như vậy? Mau đưa tao trở lại, mau đưa tao trở về trái đất được không?
- Trở về không được.
Rồi yêu tinh nói tiếp:
- Tôi đem ngài đưa đến thế giới này, đã hao tổn đi phần lớn năng lượng, bây giờ ta đã sắp hấp hối.
- Tại sao mày lại làm như vậy? Khốn nạn, khốn nạn. - Lan Lăng tức giận nói:
- Ở địa cầu, có người chị đang cần tao chăm sóc, cần ta bảo hộ.
Lan Lăng không ngừng tức giận mắng nhiếc, mà yêu tinh lẳng lặng nghe, không có bất kỳ lời nào đáp lại .
Mắng chán chê một hồi, Lan Lăng dần dần an tĩnh lại, hỏi:
- Mày vì sao phải đem tao đưa tới thế giới này? Dựa vào cái gì? Tại sao là tao?"
Yêu tinh nói:
- Tôi chỉ là nghe theo ý của ký chủ trước, đem ngài đưa đến thế giới này.
- Ký chủ trước của mày là ai? - Lan Lăng hỏi.
- Xin lỗi, tôi cũng không biết. - Yêu tinh đáp.
Lan Lăng lại hỏi tiếp:
- Làm sao mày có thể không biết?
Yêu tinh trả lời:
- Tôi chỉ là một sự sống năng lượng mà thôi, sau khi thoát khỏi kí chủ, tôi liền mất đi tất cả ký ức. Cho nên ký chủ trước kia của tôi là ai, tôi cũng không biết.
- Vậy bọn mày đem tao đưa cái này thế giới khác, rốt cuộc là vì cái gì? Bọn mày muốn tao làm cái gì? - Lan Lăng lại tiếp tục hỏi.
- Tôi cũng không biết. - Yêu tinh trầm mặc chốc rồi nói tiếp:
- Trong ký ức còn sót lại của tôi, hình như có một đoạn văn, có lẽ là sứ mệnh của ngài đến thế giới này.
- Là cái gì? - Lan Lăng hỏi.
- Hủy diệt thế giới này.- Yêu tinh nói.
Tức khắc, thân thể Lan Lăng run lên bần bật.
----
(1) Nam chính học khoa biên kịch thuộc học viện nghệ thuật HZ (có lẽ là học viện nghệ thuật Hàng Châu ở ngoài đời)
(2) Nam chính đi mua thuốc độc để hạ độc tên phú nhị đại.
(3) Điểu sư (Griffin) là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý. Điểu sư cũng được coi là vua của mọi loài sinh vật. Tất nhiên trong bộ truyện này thì không.
(4) Bạch Kỳ Mã (Unicorn) một con vật huyền bí linh thiêng có hình ngựa một sừng, chân thon dài và xinh đẹp, di chuyển nhanh nhẹn, đây là sinh vật tượng trưng cho vận may và sự tinh khiết.
P/S: Đừng bỏ sót bất kỳ nhân vật nào, ngay cả chị của Lan Lăng hay tên phú nhị đại. Bởi vì sẽ có sự tái xuất của các nhân vật này sau đó.
Đại khái từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã thầm mến chị. Chị ấy là một cô gái hoàn mỹ nhất trên cái thế giới này. Ngoại hình của chị, ánh mắt của chị, kể cả cái nhăn mày của chị ấy, kể cả chuyển động nhẹ trên eo trên đường cong cơ thể, mỗi cử động đều làm Lan Lăng mê say.
Hắn bình thường không dám nói, nhưng mỗi khi đang mơ lại nói ra.
Đương nhiên, chị ấy không phải chị ruột Lan Lăng.
Lan Lăng là một đứa trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai. Thế nhưng số phận hắn không tệ, khi bốn tuổi được nhận nuôi.
Ngày chín tháng chín là ngày hắn được nhận nuôi, cho nên hắn đem ngày này trở thành sinh nhật của mình.
Đối với ký ức khi được nhận nuôi, hắn cũng chỉ nhớ mơ hồ, chỉ nhớ rõ có một bé gái đi theo phía sau cha mẹ nuôi rất xinh đẹp, đôi mắt rất to.
Sau khi được nhận nuôi, Lan Lăng liền trải qua cuộc sống hạnh phúc ấm áp. Bất kể là cha mẹ nuôi, hay người chị hơn hắn bảy tuổi đều đối với hắn cực kỳ tốt, nhất là chị gái, mặc kệ thứ gì cũng nguyện ý cho hắn.
Thế nhưng điều tốt đẹp không tồn tại mãi, khi Lan Lăng bảy tuổi, cha mẹ nuôi bị tai nạn giao thông rồi qua đời.
Lan Lăng lần thứ hai biến thành trẻ mồ côi, chị gái hắn cũng biến thành cô nhi, khi ấy chị mười bốn tuổi.
Thế là, Lan Lăng lại bị đưa đến cô nhi viện lần nữa, mà chị gái phải đến nhà bà cô sống. Thế nhưng chị gái gắt gao ôm Lan Lăng không chịu buông ra, cuối cùng Lan Lăng theo chị cùng đi đến nhà bà cô xa lạ.
Khi đến nhà mới cảm giác không tốt lắm, cái bà cô xa lạ kia cùng dượng luôn mặc kệ Lan Lăng, đối với chị gái cũng không quá quan tâm. Hơn nữa hai người đã có một cậu con trai mười tuổi, bình thường rất hay bắt nạt Lan Lăng. Mà chị gái thì bởi vì che chở Lan Lăng, cho nên thường xuyên cùng con trai của bà cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Cho đến năm chị gái mười sáu tuổi, chị mang theo Lan Lăng rời khỏi nhà cô, trở về trong căn hộ của mình.
Kể từ ngày đó, chị thôi học, chị không chỉ phải nuôi sống bản thân, còn muốn nuôi cả Lan Lăng, lúc ấy hắn mới chín tuổi.
Cứ như vậy hai chị em sống nương tựa lẫn nhau mười năm, chị gái dùng hai tay của mình không chỉ nuôi sống hai người, mà còn nuôi Lan Lăng học được đến đại học khoa nghệ thuật.
Hôm nay, Lan Lăng mười chín tuổi, đã học năm thứ ba đại học, sang năm sẽ tốt nghiệp.
Mà chị gái đã hai mươi sáu tuổi, vào đúng giai đoạn xinh đẹp nhất của người phụ nữ. Chị thực sự rất đẹp, bất kể là mặt hay là thân hình, đều là trong vạn người không có lấy một người. Từ hồi chị mười tám tuổi đã có vô số người theo đuổi.
Thế nhưng mấy tháng trước, gương mặt tuyệt mỹ của chị bị phá hủy. Tất cả đều do một tên phú nhị đại tỏ tình không thành mà sinh hận, mướn người tạt acid sunfuric vào mặt. Tuy rằng chị gái đã cố gắng tránh đi, nhưng nửa bên mặt lại hoàn toàn bị hủy.
Gương mặt vạn người mê của chị bây giờ lại biến thành người gặp người sợ.
Hung thủ bị bắt lại, chỉ bị xử mấy năm. Nhưng người đứng đằng sau vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Thế nhưng Lan Lăng không chờ được mười năm, hắn đã thông minh hơn một chút, cố gắng nắm giữ toàn bộ quy luật của cuộc sống của mấy người phú nhị đại. Hơn nữa cũng đã lên ba kế hoạch trả thù, kết quả của cả ba kế hoạch đều giống nhau.
Giết chết hắn, sau đó bản thân thuận lợi thoát thân!
Hắn đã chuẩn bị tốt toàn bộ, chỉ còn chờ cái tên phú nhị đại kia xuất hiện nơi ấy rồi giết chết hắn. Sau đó hắn sẽ cầu hôn chị gái.
Thế nhưng thời gian không còn kịp rồi, sau khi chị gái xuất viện, luôn buồn rầu, sợ hãi, nụ cười mê người không còn thấy trên khuôn mặt chị. Chị bắt đầu sợ hãi, bất luận gặp kẻ nào, thậm chí kể cả bản thân, hơn nữa chị dần dần có ý niệm tự hủy đi chính mình.
Cho nên hắn quyết định, mặc kệ ánh mắt của người đời, hắn muốn sớm bày tỏ với chị ấy, muốn cầu hôn chị ấy.
Đây không phải là lòng thương hại, mà hoàn toàn là xuất phát từ tình yêu. Mặc kệ chị ấy biến thành bộ dáng gì, ở trong mắt hắn chị gái luôn là cô gái hoàn mỹ nhất.
--------
Ngày mai sẽ là sinh nhật chị gái, mà tối hôm nay lại có một trận mưa sao băng hiếm có. Cho nên, hắn phải dựng một đoạn video đặc biệt đẹp tuyệt vời để tỏ tình. Thế là Lan Lăng mang theo máy quay phim.
Leo đến đỉnh núi, bởi vì không khí nơi này tốt nhất, có thể thấy toàn bộ khung cảnh mưa sao băng rơi xuống.
Độ cao trên núi lên cả trăm cây số so với mực nước biển nhưng không khí ở đây không ô nhiễm. Màn trời đen kịt, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao le lói.
Mưa sao băng cả trăm năm mới có một lần, quả nhiên đẹp không sao tả xiết. Một lúc sau liền có một những ngôi sao băng hoa lệ bay xẹt qua phía chân trời.
Lan Lăng chờ, hắn nghe nói mười hai giờ là thời điểm mưa sao băng sẽ đạt tới cao trào, lúc đó sẽ có hơn ngàn ngôi sao xẹt qua phía chân trời.
Hắn vừa đứng chờ, vừa suy nghĩ nên bày tỏ với chị gái thế nào. Hắn khá tài hoa, lúc trước đã nghĩ ba phiên bản, nhưng đến giờ vẫn chưa quyết định được nên dùng phiên bản nào. Nhưng lại đang ảo tưởng phản ứng của chị gái sau khi hắn bày tỏ.
Chị gái chắc sẽ rất vui? Bằng không nhiều năm như vậy vì sao chị không tiếp nhận sự theo đuổi của bất kỳ người nào? Có thể, chị cũng sợ hãi ánh mắt của người đời.
Hơn nữa, từ mấy hôm trước hắn nói mớ, mấy ngày nay trên mặt của chị lúc nào cũng đỏ ửng, có vẻ vui sướng, tràn đầy xấu hổ.
Mười hai giờ đến!
Quả nhiên, mưa sao băng đến cao trào giống như mộng ảo vậy. Hình ảnh xuất hiện, hơn mười khối sao băng từ xa vời xuất hiện, xẹt qua tạo thành một đạo quỹ tích.
Lan Lăng đứng ở trước mặt DV, đưa lưng về phía mưa sao băng bắt đầu bày tỏ.
Hắn vốn có đã tính ra ba phương án, lãng mạn đến nỗi không ai có thể viết ra, thâm tình không gì sánh được.
Thế nhưng, hắn hiện tại đang khẩn trương muốn chết, giờ quên mất toàn bộ, hơn nữa hoàn toàn nghĩ không ra.
Mặc dù là quay camera bày tỏ, nhưng Lan Lăng lại khẩn trương giống như hắn đang đứng trước mặt chị gái vậy. Dù cho vận chuyển phục trang đi mấy ngàn dặm (1) hay đi mua chất độc hóa học (2) ở tiệm hắn cũng không có hồi hộp đến thế này.
Thế nhưng mưa sao băng thoáng qua rồi biến mất, Lan Lăng hít một hơi thật sâu nói:
- Chị. . . Lan Khấu, em yêu chị, nhận lời lấy em nhé. Em đứng dưới sao băng xin thề, em sẽ chăm sóc chị cả đời, cho chị một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. . .
Nhưng vào lúc này, một vì sao rơi đặc biệt phát sáng, lóe ra màu vàng kim quang, hình như mang theo thứ năng lượng yêu dị, từ xa vời bay tới, cách Lan Lăng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
- Ầm. . .
-
Ngay lúc Lan Lăng vừa nói xong, khối sao băng kỳ quái đã trực tiếp rơi trúng đầu Lan Lăng.
Trong nháy mắt, Lan Lăng tan thành mây khói, cả người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vài ngày sau, trường học Lan Lăng báo khẩn, nói sinh viên đại học năm thứ ba Lan Lăng mất tích. Mà lúc cảnh sát đến nhà Lan Lăng, phát hiện chị gái Lan Khấu cũng biến mất không thấy tung tích, trên vách tường có một lỗ lớn cỡ trái bóng chuyền, mặt trên có vết tích cháy do nhiệt độ rất rất cao.
Thế là, Lan Lăng, Lan Khấu trực tiếp mất tích được xếp vào sự kiện tuyệt mật, toàn bộ tư liệu của hai người trên thế giới này, toàn bộ được tiêu hủy.
-----
Lần thứ hai lúc Lan Lăng tỉnh lại, đã ở vào một một thế giới lạ lẫm. Ở đây cũng là trên núi, nhưng tuyệt đối không phải là ngọn núi mình quay mưa sao băng kia.
Hơn nữa, nơi này rất nhiều cây cối, Lan Lăng đã không nhận ra.
Mấu chốt lúc này là buổi tối, hắn thấy được có hai mặt trăng phát sáng, một lớn một nhỏ. Ngay từ đầu hắn cho là hoa mắt, cố sức dụi mắt, bầu trời vẫn còn hai mặt trăng phát sáng.
Lúc này, hắn còn tưởng rằng đây là hiện tượng thiên văn đặc biệt. Thế nhưng ban ngày, hắn thấy được một loại động vật, hoàn toàn loại bỏ đi suy nghĩ của hắn.
Bởi vì hắn thấy được một con Điểu Sư (3), mà còn là một con Điểu Sư vô cùng cao lớn đang bay trên trời. Loại động vật này trên địa cầu là đã không còn, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Ngay sau đó, hắn lại thấy được một con động vật xinh đẹp mà lại nhát gan vô cùng, Bạch Kỳ Mã (4)!
Thế là, hắn hoàn toàn xác định, bản thân đã chuyển kiếp.
Khối sao băng đập trúng bản thân, đồng thời đem hắn dẫn tới cái thế giới xa lạ này.
Tức khắc, Lan Lăng hoàn toàn không thể tin được bản thân mình lại chuyển kiếp, cả người cơ hồ hoàn toàn hỏng mất.
Hắn liều mạng tìm kiếm khắp nơi trên núi, nỗ lực tìm cổng xuyên không gian trở về trái đất. Bởi vì trên địa cầu, còn có người hắn thích nhất, hắn còn muốn cầu hôn chị gái, còn muốn chăm sóc chị cả đời, còn muốn cùng chị sinh hai ba đứa nhỏ.
Còn có cái tên con nhà giàu kia, hắn muốn đi giết chết hắn.
- Ông trời chết dầm, ông trời đáng chết, ngươi mau mang ta quay lại, mau mang ta trở lại!
Lan Lăng phát hiện căn bản không tồn tại cửa truyền tống liền phát điên lên, sau đó lại liều mạng mắng ông trời.
Cứ ngơ ngáo như vậy tầm mười ngày, hắn dần dần hiểu, bản thân đại khái không có khả năng trở về, vĩnh viễn cũng không trở về được.
Thế là, hắn bắt đầu sa sút tinh thần, tìm được một sơn động, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Mỗi thời mỗi khắc, đều ở đây tưởng nhớ chị gái.
Nhớ đến mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu tình, mỗi một câu nói của chị.
Mỗi một hình ảnh giống như cuốn phim, cứ chiếu mãi lên trong đầu hắn. Mỗi một ký ức ở đây, hoàn toàn có thể xác định, chị gái chắc chắn yêu mình. Cái loại ánh mắt này, còn có cả giọng điệu cũng lộ ra, chỉ là lúc trước bản thân quá ngây thơ, còn không nhận ra.
Hơn nữa, có một lần bản thân thừa dịp lúc chị ngủ len lén chạm vào người chị, khuôn mặt chị còn đỏ ửng lên. Chỉ là lúc ấy bản thân hắn luôn lừa dối mình, nghĩ chị lúc đó đang ngủ không biết mình sở tác sở vi.
Nhớ lại những hình ảnh này, trong lòng Lan Lăng vô cùng ngọt ngào, lại vô cùng đau đớn.
Cái loại ký ức này mang đến cho hắn vừa đau đớn vừa ngọt ấy, tâm lực tiều tụy, mệt mỏi rã rời, Lan Lăng rốt cục ngủ thật say.
----
Lan Lăng chưa ngủ sâu đã tiến vào một cảnh trong mơ kỳ lạ.
Thế giới trong giấc mộng, đầu tiên là toàn một màu đen, sau đó có từng đạo ánh sáng hơi yếu ớt nổi lên, nhưng đều là màu vàng như nhau.
Đạo tia sáng này có vẻ rất bé nhỏ, có vẻ vô cùng suy yếu, hình như bất cứ lúc nào đều có thể tắt. Thế nhưng nó lại có một loại khí tức thần bí, nhẹ nhàng lúc lên lúc xuống, hình như khi hô hấp, thật giống như có sự sống vậy.
Lan Lăng cẩn thận quan sát ánh sáng vàng này.
- Chào ngài, ký chủ mới của tôi.
Cái đốm sáng này vậy mà biết nói chuyện, đương nhiên nó không có lên tiếng, mà là trực tiếp quấy rầy sóng điện não của Lan Lăng, đem ý thức rót vào trong đầu của hắn.
Lan Lăng tức khắc giật mình, nói:
- Mày là ai?
- Tôi là yêu tinh. - Đám ánh sáng dị thường này nói.
Lan Lăng cả kinh nói:
- Mày chính là khối sao băng rơi trúng tao, đưa tao đến thế giới khác sao?
- Đúng. - Yêu tinh trả lời.
Lan Lăng tức khắc nổi giận:
- Tại sao mày phải làm như vậy? Mau đưa tao trở lại, mau đưa tao trở về trái đất được không?
- Trở về không được.
Rồi yêu tinh nói tiếp:
- Tôi đem ngài đưa đến thế giới này, đã hao tổn đi phần lớn năng lượng, bây giờ ta đã sắp hấp hối.
- Tại sao mày lại làm như vậy? Khốn nạn, khốn nạn. - Lan Lăng tức giận nói:
- Ở địa cầu, có người chị đang cần tao chăm sóc, cần ta bảo hộ.
Lan Lăng không ngừng tức giận mắng nhiếc, mà yêu tinh lẳng lặng nghe, không có bất kỳ lời nào đáp lại .
Mắng chán chê một hồi, Lan Lăng dần dần an tĩnh lại, hỏi:
- Mày vì sao phải đem tao đưa tới thế giới này? Dựa vào cái gì? Tại sao là tao?"
Yêu tinh nói:
- Tôi chỉ là nghe theo ý của ký chủ trước, đem ngài đưa đến thế giới này.
- Ký chủ trước của mày là ai? - Lan Lăng hỏi.
- Xin lỗi, tôi cũng không biết. - Yêu tinh đáp.
Lan Lăng lại hỏi tiếp:
- Làm sao mày có thể không biết?
Yêu tinh trả lời:
- Tôi chỉ là một sự sống năng lượng mà thôi, sau khi thoát khỏi kí chủ, tôi liền mất đi tất cả ký ức. Cho nên ký chủ trước kia của tôi là ai, tôi cũng không biết.
- Vậy bọn mày đem tao đưa cái này thế giới khác, rốt cuộc là vì cái gì? Bọn mày muốn tao làm cái gì? - Lan Lăng lại tiếp tục hỏi.
- Tôi cũng không biết. - Yêu tinh trầm mặc chốc rồi nói tiếp:
- Trong ký ức còn sót lại của tôi, hình như có một đoạn văn, có lẽ là sứ mệnh của ngài đến thế giới này.
- Là cái gì? - Lan Lăng hỏi.
- Hủy diệt thế giới này.- Yêu tinh nói.
Tức khắc, thân thể Lan Lăng run lên bần bật.
----
(1) Nam chính học khoa biên kịch thuộc học viện nghệ thuật HZ (có lẽ là học viện nghệ thuật Hàng Châu ở ngoài đời)
(2) Nam chính đi mua thuốc độc để hạ độc tên phú nhị đại.
(3) Điểu sư (Griffin) là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý. Điểu sư cũng được coi là vua của mọi loài sinh vật. Tất nhiên trong bộ truyện này thì không.
(4) Bạch Kỳ Mã (Unicorn) một con vật huyền bí linh thiêng có hình ngựa một sừng, chân thon dài và xinh đẹp, di chuyển nhanh nhẹn, đây là sinh vật tượng trưng cho vận may và sự tinh khiết.
P/S: Đừng bỏ sót bất kỳ nhân vật nào, ngay cả chị của Lan Lăng hay tên phú nhị đại. Bởi vì sẽ có sự tái xuất của các nhân vật này sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.