Chương 25: Quá mạnh mẽ
Thập Vĩ Hồ
01/12/2019
Nó liếc nhìn về phía ba người Diệt Thiên khẽ gầm gừ, trong đàn sói trăm con liền có gần hai mươi con Vũ Sĩ các loại xông về phía bọn họ. Khi bọn nó chia cắt ra Diệt Thiên lập tức cảm thấy không ổn một chút nào cả, liếc nhìn Hoàng Kim Lân Tinh đầy vẻ tiếc nuối hắn ta khẽ giọng nói:
"Chạy thôi tốt nhất lao theo một đường thẳng, nếu sợ thì nắm lấy tay của ta mà chạy."
Hai cô nàng không chút do dự nắm lấy tay hắn ta bởi hai nàng thực sự chẳng có bất cứ một kế hoạch nào cả. Thậm chí địa hình những nơi họ đi qua hơn một tuần qua cũng chỉ có Diệt Thiên thực sự cố tình ghi nhớ, muốn chạy không theo hắn ta thì theo ai.
Diệt Thiên vừa chạy vừa cố tình nhìn lại thì thấy con sói đầu đàn không biết bằng cách nào tu vi cũng đạt Vũ Hoàng sơ kỳ. Những con sói khác thì mắt rực một màu tím nhạt hàm răng cũng có màu đen giống như có lửa của con đầu đàn trong đó vậy.
Tuy mạnh nhưng linh trí quá kém lại thêm đối phương quá đông và không sợ chết khiến cho con Thiết Giáp Tinh Tinh có dấu hiệu yếu đi bởi những vết thương liên tiếp trở nên chồng chất hơn.
Diệt Thiên quay đầu lại rồi nói:
"Ta đã có kế hoạch B mọi người không cần lo lắng, gom hết đám này coi như chúng ta hoàn thành hai cái nhiệm vụ đầu tiên. Còn bất cứ con Vũ Sư yêu thú nào tử nạn coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.
Sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ thì các ngươi có thể rời khỏi đây, tốt nhất là làm càng nhanh càng tốt trước khi con đầu đàn nhắm tới chúng ta. Tuy chỉ nhìn sơ nhưng ta có cảm giác nó rất nguy hiểm, ánh mắt một con yêu thú ánh lên vẻ cơ trí thì không phải bình thường đâu."
Diệp Tuyết cũng hiểu được sự nguy hiểm của yêu thú có linh trí, trước kia có một lần đã bị một con như thế làm cho bị thương. Tất nhiên con Hỏa Lang này còn lâu mới bằng được con yêu thú kia nhưng họ cũng còn lâu mới bằng được cha nàng.
Diệt Thiên chạy đến một gốc cây to:
"Hai người các ngươi phân ra hai hướng chạy nhớ là đi trên những tảng đá chứ tuyết đối không được đi ở phía dưới. Mỗi tảng đá chỉ được chạm chân một lần và cố gắng dùng lực lớn một chút, nếu may mắn thì chúng sẽ chết gần hết."
Không kịp để hai nàng hỏi han gì hắn ta đã buông tay cả hai phóng thẳng về đằng trước, hai nàng thì không rõ kế hoạch B nhưng cứ làm theo. Chạy khoảng chục mét thì thấy hai dãy đá song song nhau.
Những tảng đá rất lớn nếu Vũ Sư bị chúng nó đè thì cũng thập tử nhất sinh, hai nàng nhảy lên một cái cây rồi chạy trên những tảng đá như Diệt Thiên đã dặn. Đám sói thì không thể leo cây thế nên chia ra làm hai đường chạy dưới dãy đá.
"Ầm"
Diệp Tuyết vừa rời chân khỏi tảng đá đầu tiên được chưa tới nửa giây thì nó trượt ra khỏi vị trí vốn có lăn xuống con đường nhỏ phía dưới. Dãy đá phía đối diện chịu rung động cũng bắt đầu lăn xuống khiến những con sói chạy trong rãnh trở thành bánh mỳ kẹp thịt ngay lập tức.
Còn lại chỉ có một con đuổi theo nàng ở phía bên kia thì cũng có vẻ bị rung động nên khựng lại. Diệp Tuyết thấy thời cơ đã tới nhảy từ tảng đá cuối cùng xuống sau đó một cước ngay đầu nó.
Bị một cước làm choáng váng còn chưa kịp hoàn hồn thì bị bù liên tục những đòn hiểm hóc, kết liễu xong con sói nàng nhìn vào đống hỗn độn khẽ thì thầm:
"Mình không biết hắn ta chuẩn bị từ lúc nào nhưng thật sự quá hợp lý, bây giờ coi như đã hoàn thành xong gần hết cả ba nhiệm vụ. Hi vọng hai người bọn họ cũng thuận lợi."
Triệu Phượng Nghi thì quá may mắn khi chỉ có bốn con chọn nàng làm mục tiêu và đều chết trong rãnh đá. Nhưng nàng lại bắt đầu lo lắng bởi khi tách ra nàng nhìn thấy một con Vũ Sĩ đỉnh phong Hỏa Lang đuổi hắn ta rất sát nút.
Dừng lại đạp mạnh chân xuống đất một bàn chông đá được dựng thẳng lên, con sói đạt Vũ Sĩ đĩnh phong tiếp cận quá gần thế nên không kịp dựng lại.Mắt thấy nó sắp đâm sầm vào bàn chông thì Diệt Thiên không kiềm chế được nở một nụ cười.
"Ầm"
Nụ cười chợt tắt khi con sói tuy đầy máu me nhưng vẫn phá vỡ bàn chông đâm sầm vào người của Diệt Thiên. Chỉ bất ngờ trong tích tắc sau đó hắn liền phản kháng bởi tu vi cũng chỉ chênh nhau một tiểu cảnh chứ không phải một trời một vực.
Từ bên hông rút ra con dao được hắn mài từ mảnh kim loại tìm thấy trong rừng đâm thẳng vào ngực. Một đâm nút cán khiến cho con sói đang tính cắn rú lên vì đau đớn, nó lăn ra chỗ khác nhưng Diệt Thiên cả ngươi vẫn đau nhức vì va chạm vữa nãy.
"Trời ạ "
Diệt Thiên than thở một tiếng sau đó dùng dao đâm liên tiếp vào con sói đang rên rỉ vì thương tích.Hơi thở của Diệt Thiên gần như dừng lại bởi va chạm vừa rồi dường như cũng làm vài cái xương của hắn ta nằm sai vị trí.
Những con sói khác cũng gào thét lao thẳng tới chỗ hắn nhưng Diệt Thiên muốn né tránh cũng có chút bất lực. Ánh mắt hắn ta híp lại nhưng không hề chứa dù chỉ một chút sợ hãi ngược lại đầy vẻ đắn đo.
"Ầm......rầm......rầm"
Một luồng nguyên lực khổng lồ lướt ngang Diệt Thiên khiến cho đám Hỏa Lang lập tức trở thành cát bụi còn mảnh rừng đằng trước đã hóa thành hư vô. Chưởng ấn kéo dài đến tận hai dặm, chỉ trong tích tắc Lam Phong đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn sơ qua Diệt Thiên hắn ta lấy ra một viên thuốc rồi nói:
"Uống vào đi, thương tích của ngươi sẽ lành nhanh thôi."
Diệt Thiên không ngại ngần gì lập tức ném thuốc vào mồm rồi nuốt luôn, thở ra một hơi hắn ta mỉm cười nói:
"Cám ơn huấn luyện viên."
Lam Phong cũng dùng vẻ mặt hài lòng cười nói:
"Ba người các ngươi làm rất tốt, cả ba nhiệm vụ đều hoàn thành tập huấn bước một kết thúc các ngươi có vài ngày để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu đợt tập huấn thứ hai."
Nam Thiên Vũ cũng xuất hiện ngay sau đó nhìn Diệt Thiên vui vẻ nói:
"Tập huấn thứ hai sẽ do ta đảm nhiệm thế nên các ngươi chuẩn bị đi, tinh thần cả ba người rất tốt đặc biệt là ngươi. Có gắng phát huy trong những phần tập luyện sau, còn đây là phần thưởng quán chủ từng hứa cho ngươi."
Hắn ta ném một cái nhẫn không gian cho Diệt Thiên nhưng khi kiểm tra thì thấy số lượng gấp đôi so với số lượng Thái Vũ hứa cho hắn ta. Lập tức hắn liền hỏi:
"Hình như số lượng không đúng ngài chắc không lấy nhầm nhẫn không gian chứ?"
Diệt Thiên không muốn khôn vặt trước mặt mấy vị huấn luyện viên nên phải hỏi lại cho chắc. Nam Thiên Vũ ho khan một tiếng rồi nói:
"Số lượng hoàn toàn chính xác, tu vi ngươi tiến bộ rất nhanh thế nên tự ta cũng muốn thưởng cho ngươi một số. Hi vọng những thành viên của Thiên Long võ quán đều có thể kiên cường và mạnh mẽ như ngươi."
Văn Khoa và hai người kia đã được Nam Thiên Vũ huấn luyện từ lâu đều tự hỏi:
"Wtf..... ngài là huấn luyện viên của ai thế? "
Thực ra họ thắc mắc cũng không sai bởi từ ngày được Nam Thiên Vũ huấn luyện thì họ ăn chửi nhiều hơn cả ăn cơm nữa. Cũng chẳng bao giờ thấy hắn ta nhẹ nhàng với học viên khác trong võ quán, chẳng lẽ lại là con riêng.
Người bên cạnh Văn Khóa ghé tai nói nhỏ:
"Ta tưởng tên kia là con riêng của quán chủ?"
Văn Khoa hừ một tiếng rồi nói:
"Ta làm sao biết được."
Quay mặt nhìn lại màn hình thì hắn ta liền tức ói máu khi thấy bạn gái của mình Triệu Phượng Nghi đang ôm chầm lấy Diệt Thiên cười như chưa bao giờ được vui.
Trong khi đó ánh mắt của Diệt Thiên lại nhìn về phía mảnh đất bị chưởng pháp của Lam Phong phá hủy. Khi tìm hiểu thì biết được Thiên Phong võ quán huấn luyện viên thường chỉ Vũ Hoàng nhưng lực phá hủy chỉ bằng một chưởng thế này không đúng.
Nam Thiên Vũ nghe thấy âm thanh vang lên ở đằng sau thì quay mặt lại nhìn, con sói đầu đàn nhìn thẳng vào Diệt Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Vẻ mặt bình tĩnh lúc đầu của Nam Thiên Vũ trở nên khó coi rồi từ thân thể hắn ta uy áp bắt đầu phủ sóng. Lam Phong cũng biết vì sao tên kia kích động như thế nên nhanh chóng dùng nguyên khí bảo vệ cho ba người Diệt Thiên.
Diệt Thiên tuy được bảo vệ nhưng vẫn cảm nhận được bởi dưới chân hắn ta lá cây bị xé tan thành bụi phấn còn không khí xung quanh cô đọng lại làm cho có cảm giác rất ngột ngạt.
Cả một khoảng rừng rộng lớn bao giờ cũng có tiếng yêu thú bỗng nhiên im bặt, những người nhìn qua màn hình đặc biệt ba người Văn Khoa càng há hốc mồm.
Lá cây gần đó đang xanh tốt bỗng nhiên héo úa rồi bay ngược lên không trung rõ ràng nguyên khí thuộc thổ hệ mới làm được việc đó.
Con sói kia lập tức khí thế xụi lơ không dám động đậy dù chỉ một chút, ngọn lửa trên người cũng thu lại. Cả thân thể to như chiếc xe phân khối lớn bắt đầu dần dần thu nhỏ lại chỉ bằng cái ca nước nhìn rất đáng yêu.
Tận đến khi Lam Phong vỗ vai Nam Thiên Vũ một cái thì mọi chuyện mới trở lại bình thường. Biết mình thất thố Nam Thiên Vũ cười trừ nói:
"Con sói đó khiến học viên của ta bị loại nên ta có chút thất thố mọi người đừng quá để ý."
"Chạy thôi tốt nhất lao theo một đường thẳng, nếu sợ thì nắm lấy tay của ta mà chạy."
Hai cô nàng không chút do dự nắm lấy tay hắn ta bởi hai nàng thực sự chẳng có bất cứ một kế hoạch nào cả. Thậm chí địa hình những nơi họ đi qua hơn một tuần qua cũng chỉ có Diệt Thiên thực sự cố tình ghi nhớ, muốn chạy không theo hắn ta thì theo ai.
Diệt Thiên vừa chạy vừa cố tình nhìn lại thì thấy con sói đầu đàn không biết bằng cách nào tu vi cũng đạt Vũ Hoàng sơ kỳ. Những con sói khác thì mắt rực một màu tím nhạt hàm răng cũng có màu đen giống như có lửa của con đầu đàn trong đó vậy.
Tuy mạnh nhưng linh trí quá kém lại thêm đối phương quá đông và không sợ chết khiến cho con Thiết Giáp Tinh Tinh có dấu hiệu yếu đi bởi những vết thương liên tiếp trở nên chồng chất hơn.
Diệt Thiên quay đầu lại rồi nói:
"Ta đã có kế hoạch B mọi người không cần lo lắng, gom hết đám này coi như chúng ta hoàn thành hai cái nhiệm vụ đầu tiên. Còn bất cứ con Vũ Sư yêu thú nào tử nạn coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.
Sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ thì các ngươi có thể rời khỏi đây, tốt nhất là làm càng nhanh càng tốt trước khi con đầu đàn nhắm tới chúng ta. Tuy chỉ nhìn sơ nhưng ta có cảm giác nó rất nguy hiểm, ánh mắt một con yêu thú ánh lên vẻ cơ trí thì không phải bình thường đâu."
Diệp Tuyết cũng hiểu được sự nguy hiểm của yêu thú có linh trí, trước kia có một lần đã bị một con như thế làm cho bị thương. Tất nhiên con Hỏa Lang này còn lâu mới bằng được con yêu thú kia nhưng họ cũng còn lâu mới bằng được cha nàng.
Diệt Thiên chạy đến một gốc cây to:
"Hai người các ngươi phân ra hai hướng chạy nhớ là đi trên những tảng đá chứ tuyết đối không được đi ở phía dưới. Mỗi tảng đá chỉ được chạm chân một lần và cố gắng dùng lực lớn một chút, nếu may mắn thì chúng sẽ chết gần hết."
Không kịp để hai nàng hỏi han gì hắn ta đã buông tay cả hai phóng thẳng về đằng trước, hai nàng thì không rõ kế hoạch B nhưng cứ làm theo. Chạy khoảng chục mét thì thấy hai dãy đá song song nhau.
Những tảng đá rất lớn nếu Vũ Sư bị chúng nó đè thì cũng thập tử nhất sinh, hai nàng nhảy lên một cái cây rồi chạy trên những tảng đá như Diệt Thiên đã dặn. Đám sói thì không thể leo cây thế nên chia ra làm hai đường chạy dưới dãy đá.
"Ầm"
Diệp Tuyết vừa rời chân khỏi tảng đá đầu tiên được chưa tới nửa giây thì nó trượt ra khỏi vị trí vốn có lăn xuống con đường nhỏ phía dưới. Dãy đá phía đối diện chịu rung động cũng bắt đầu lăn xuống khiến những con sói chạy trong rãnh trở thành bánh mỳ kẹp thịt ngay lập tức.
Còn lại chỉ có một con đuổi theo nàng ở phía bên kia thì cũng có vẻ bị rung động nên khựng lại. Diệp Tuyết thấy thời cơ đã tới nhảy từ tảng đá cuối cùng xuống sau đó một cước ngay đầu nó.
Bị một cước làm choáng váng còn chưa kịp hoàn hồn thì bị bù liên tục những đòn hiểm hóc, kết liễu xong con sói nàng nhìn vào đống hỗn độn khẽ thì thầm:
"Mình không biết hắn ta chuẩn bị từ lúc nào nhưng thật sự quá hợp lý, bây giờ coi như đã hoàn thành xong gần hết cả ba nhiệm vụ. Hi vọng hai người bọn họ cũng thuận lợi."
Triệu Phượng Nghi thì quá may mắn khi chỉ có bốn con chọn nàng làm mục tiêu và đều chết trong rãnh đá. Nhưng nàng lại bắt đầu lo lắng bởi khi tách ra nàng nhìn thấy một con Vũ Sĩ đỉnh phong Hỏa Lang đuổi hắn ta rất sát nút.
Dừng lại đạp mạnh chân xuống đất một bàn chông đá được dựng thẳng lên, con sói đạt Vũ Sĩ đĩnh phong tiếp cận quá gần thế nên không kịp dựng lại.Mắt thấy nó sắp đâm sầm vào bàn chông thì Diệt Thiên không kiềm chế được nở một nụ cười.
"Ầm"
Nụ cười chợt tắt khi con sói tuy đầy máu me nhưng vẫn phá vỡ bàn chông đâm sầm vào người của Diệt Thiên. Chỉ bất ngờ trong tích tắc sau đó hắn liền phản kháng bởi tu vi cũng chỉ chênh nhau một tiểu cảnh chứ không phải một trời một vực.
Từ bên hông rút ra con dao được hắn mài từ mảnh kim loại tìm thấy trong rừng đâm thẳng vào ngực. Một đâm nút cán khiến cho con sói đang tính cắn rú lên vì đau đớn, nó lăn ra chỗ khác nhưng Diệt Thiên cả ngươi vẫn đau nhức vì va chạm vữa nãy.
"Trời ạ "
Diệt Thiên than thở một tiếng sau đó dùng dao đâm liên tiếp vào con sói đang rên rỉ vì thương tích.Hơi thở của Diệt Thiên gần như dừng lại bởi va chạm vừa rồi dường như cũng làm vài cái xương của hắn ta nằm sai vị trí.
Những con sói khác cũng gào thét lao thẳng tới chỗ hắn nhưng Diệt Thiên muốn né tránh cũng có chút bất lực. Ánh mắt hắn ta híp lại nhưng không hề chứa dù chỉ một chút sợ hãi ngược lại đầy vẻ đắn đo.
"Ầm......rầm......rầm"
Một luồng nguyên lực khổng lồ lướt ngang Diệt Thiên khiến cho đám Hỏa Lang lập tức trở thành cát bụi còn mảnh rừng đằng trước đã hóa thành hư vô. Chưởng ấn kéo dài đến tận hai dặm, chỉ trong tích tắc Lam Phong đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn sơ qua Diệt Thiên hắn ta lấy ra một viên thuốc rồi nói:
"Uống vào đi, thương tích của ngươi sẽ lành nhanh thôi."
Diệt Thiên không ngại ngần gì lập tức ném thuốc vào mồm rồi nuốt luôn, thở ra một hơi hắn ta mỉm cười nói:
"Cám ơn huấn luyện viên."
Lam Phong cũng dùng vẻ mặt hài lòng cười nói:
"Ba người các ngươi làm rất tốt, cả ba nhiệm vụ đều hoàn thành tập huấn bước một kết thúc các ngươi có vài ngày để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu đợt tập huấn thứ hai."
Nam Thiên Vũ cũng xuất hiện ngay sau đó nhìn Diệt Thiên vui vẻ nói:
"Tập huấn thứ hai sẽ do ta đảm nhiệm thế nên các ngươi chuẩn bị đi, tinh thần cả ba người rất tốt đặc biệt là ngươi. Có gắng phát huy trong những phần tập luyện sau, còn đây là phần thưởng quán chủ từng hứa cho ngươi."
Hắn ta ném một cái nhẫn không gian cho Diệt Thiên nhưng khi kiểm tra thì thấy số lượng gấp đôi so với số lượng Thái Vũ hứa cho hắn ta. Lập tức hắn liền hỏi:
"Hình như số lượng không đúng ngài chắc không lấy nhầm nhẫn không gian chứ?"
Diệt Thiên không muốn khôn vặt trước mặt mấy vị huấn luyện viên nên phải hỏi lại cho chắc. Nam Thiên Vũ ho khan một tiếng rồi nói:
"Số lượng hoàn toàn chính xác, tu vi ngươi tiến bộ rất nhanh thế nên tự ta cũng muốn thưởng cho ngươi một số. Hi vọng những thành viên của Thiên Long võ quán đều có thể kiên cường và mạnh mẽ như ngươi."
Văn Khoa và hai người kia đã được Nam Thiên Vũ huấn luyện từ lâu đều tự hỏi:
"Wtf..... ngài là huấn luyện viên của ai thế? "
Thực ra họ thắc mắc cũng không sai bởi từ ngày được Nam Thiên Vũ huấn luyện thì họ ăn chửi nhiều hơn cả ăn cơm nữa. Cũng chẳng bao giờ thấy hắn ta nhẹ nhàng với học viên khác trong võ quán, chẳng lẽ lại là con riêng.
Người bên cạnh Văn Khóa ghé tai nói nhỏ:
"Ta tưởng tên kia là con riêng của quán chủ?"
Văn Khoa hừ một tiếng rồi nói:
"Ta làm sao biết được."
Quay mặt nhìn lại màn hình thì hắn ta liền tức ói máu khi thấy bạn gái của mình Triệu Phượng Nghi đang ôm chầm lấy Diệt Thiên cười như chưa bao giờ được vui.
Trong khi đó ánh mắt của Diệt Thiên lại nhìn về phía mảnh đất bị chưởng pháp của Lam Phong phá hủy. Khi tìm hiểu thì biết được Thiên Phong võ quán huấn luyện viên thường chỉ Vũ Hoàng nhưng lực phá hủy chỉ bằng một chưởng thế này không đúng.
Nam Thiên Vũ nghe thấy âm thanh vang lên ở đằng sau thì quay mặt lại nhìn, con sói đầu đàn nhìn thẳng vào Diệt Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Vẻ mặt bình tĩnh lúc đầu của Nam Thiên Vũ trở nên khó coi rồi từ thân thể hắn ta uy áp bắt đầu phủ sóng. Lam Phong cũng biết vì sao tên kia kích động như thế nên nhanh chóng dùng nguyên khí bảo vệ cho ba người Diệt Thiên.
Diệt Thiên tuy được bảo vệ nhưng vẫn cảm nhận được bởi dưới chân hắn ta lá cây bị xé tan thành bụi phấn còn không khí xung quanh cô đọng lại làm cho có cảm giác rất ngột ngạt.
Cả một khoảng rừng rộng lớn bao giờ cũng có tiếng yêu thú bỗng nhiên im bặt, những người nhìn qua màn hình đặc biệt ba người Văn Khoa càng há hốc mồm.
Lá cây gần đó đang xanh tốt bỗng nhiên héo úa rồi bay ngược lên không trung rõ ràng nguyên khí thuộc thổ hệ mới làm được việc đó.
Con sói kia lập tức khí thế xụi lơ không dám động đậy dù chỉ một chút, ngọn lửa trên người cũng thu lại. Cả thân thể to như chiếc xe phân khối lớn bắt đầu dần dần thu nhỏ lại chỉ bằng cái ca nước nhìn rất đáng yêu.
Tận đến khi Lam Phong vỗ vai Nam Thiên Vũ một cái thì mọi chuyện mới trở lại bình thường. Biết mình thất thố Nam Thiên Vũ cười trừ nói:
"Con sói đó khiến học viên của ta bị loại nên ta có chút thất thố mọi người đừng quá để ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.