Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora
Chương 3: Bức thư của người bí ẩn
Alone
08/09/2014
Trước kia tôi học
chuyên môn toán nên phần lớn thời gian tôi đều giành để giải bài tập, những môn
khác tôi đều học theo kiểu đối phó với giáo viên, chỉ cần đủ 7.0 trở lên là đủ,
ngoài ra tôi không quan tâm lắm đến những kiến thức cần tiếp thu. Nhưng khi lên
cấp ba đăng kí học chuyên văn tôi mới biết thì ra ngoài toán cũng có những môn
học rất thú vị. Lịch sử, sinh học, ngữ văn…tất cả dường như đều mở ra cho tôi một
chân trời mới, một thế giới mới khiến tôi say mê khám phá. Lúc này tôi mới cảm
thấy có phần hối tiếc vì trước đây tôi đã bỏ qua những điều thú vị này.
Đăng kí học văn ban đầu là do tôi muốn giữ sĩ diện với bạn bè. Nhưng dần dần tôi cảm thấy văn học quả là một môn học thú vị, và đúng như tên nhóc giỏi văn trước kia đã nói với tôi, những người học giỏi toán chưa chắc đã học được văn, và văn học cũng không dễ như tôi nghĩ. Tôi không có khả năng viết ra những bài thơ lay động lòng người, không sáng tác được những áng văn khiến người đọc chảy nước mắt. Nhưng tôi yêu thích những tác phẩm văn học, đặc biệt là các tác phẩm hiện đại của Việt Nam và Trung Quốc. Càng học sâu vào khối C tôi càng thấy mình không muốn quay lại nữa. Trước đây tôi đã từng hối hận vì mình đăng kí học khối C, nhưng giờ tôi lại cảm thấy nếu trước kia mình không lựa chọn điều này thì giờ tôi còn hối hận hơn nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ không chỉ là những môn học nữa, điều khiến tôi quan tâm nhiều nhất bây giờ chính là Thiên Phong. Nếu không vào đây học tôi sẽ không có cơ hội gặp được cậu ấy, không biết đến cậu ấy. Chính vì vậy bây giờ tôi có thể vui vẻ khẳng định là trước kia mình đã có quyết định rất đúng đắn rồi.
Thế nhưng cuộc sống cũng không phải lúc nào cũng theo ý mình.
-Chào buổi sáng, Thiên Phong !
Tôi bước vào lớp trong tâm trạng vui như chưa từng được vui. Điều đầu tiên mà tôi làm trong vô thức là đưa ánh mắt về phía Thiên Phong. Cậu ấy cũng vừa thấy tôi và đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
-Chào buổi sáng, Nhật Hạ!
Ầm..ầm…ầm…
Hình như có tiếng động gì đó rất ồn ào trong ngực tôi, tôi cố kìm nén để không hét lên vì kích động rồi chậm chậm đi lại chổ mình ngồi. Mấy chiếc bàn gần chổ tôi bây giờ chật kín người, toàn là mấy cô nàng xinh xinh trong lớp tới bắt chuyện với Thiên Phong. Thiên Phong thì vẫn thế, kiệm lời và có vẻ hơi lạnh lùng, chỉ thi thoảng mỉm cười đáp lại những câu hỏi vu vơ của mấy cô bạn. Nhưng mấy cô bạn trong lớp tôi dường như có động lực gì đó rất lớn, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Thằng nhóc Thiên Phong vào lớp mới có 1 tuần mà đã cướp mất của cậu hơn ½ fan hâm mộ rồi kìa, Thiên Lam! Cậu định để yên vậy sao?
Danh-một cậu bạn trong lớp huých huých tay Thiên Lam. Tên khó ưa kia có vẻ không để tâm lắm, vẫn ngồi một chổ loay hoay nghịch khối rubic trong tay. Tôi khẽ liếc về phía Thiên Phong, cậu ấy đang thả đôi mắt đen thẳm lên bầu trời xanh lam qua ô cửa sổ. một tay chống cằm, những ngọn gió ùa qua đùa giỡn những sợi tóc mượt như tơ trên khuôn mặt thanh tú. Tôi vô thức chống tay lên cằm mơ màng, không hiểu sao tôi rất thích nhìn thấy hình ảnh của Thiên Phong như thế này.
-Nhật Hạ! Thục Anh chọc chọc vào vai tôi cười đểu.-Đang ngắm nhìn ai vậy?
Tôi quay lại, hơi ngượng ngùng, không trả lời nó. Thục Anh thấy vậy lấy ngón tay gõ gõ xuống bàn nhìn tôi dò xét.
-Cậu ta nhìn cool đấy chứ?
-Cậu thích Thiên Phong hả? Tôi hỏi Thục Anh với vẻ nghi ngờ, nhưng nhỏ lắc đầu.
-Không!
Nói là không. Thế nhưng tôi thấy nhỏ vẫn dán mắt ngắm nhìn Thiên Phong. Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ về câu trả lời của nó nên tiếp tục chất vấn:
-Vậy sao cậu ngắm nhìn người ta say đắm vậy?
Thục Anh quay sang liếc tôi. Trả lời ngắn gọn:
-Trai đẹp là một loại tài nguyên, thấy trai đẹp mà không ngắm đó là một sự lãng phí! Tớ không muốn tài nguyên quốc gia bị lãng phí.
Lí do đơn giản thật.
-Nhưng cũng đáng tiếc thật. Thục Anh quay sang nhìn Thiên Phong thở dài.-Giá mà cậu ấy có thể ở lại đây lâu hơn một chút thì tốt biết mấy.
-Hở? Tôi kinh ngạc ngước lên nhìn Thục Anh.-Cậu nói vậy là sao?
-Ồ…cậu chưa biết sao? Thiên Phong chỉ học với lớp mình một tháng thôi, cuối tháng này cậu ấy phải sang Anh quốc du học rồi.
-Thiên Phong…sang Anh du học….sau một tháng nữa?
Đây là sự thật sao? Tôi gục xuống bàn, nụ cười đông cứng trên môi. Nghe những lời Thục Anh vừa nói sao tôi có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ vậy? Thế này là sao? Rõ ràng tôi chỉ mới vừa gặp được cậu ấy có một tuần thôi mà. Còn chưa tạo được những kí ức đẹp đẽ, chưa thể nói cho cậu ấy biết về tình cảm của tôi, vậy mà cậu ấy lại sắp đi rồi. Có phải ông trời thấy cuộc sống của tôi quá nhàm chán nên mới nảy ra ý định trêu chọc tôi hay không?
Giờ thì tôi mới biết thì ra Thiên Phong là du học sinh mới về nước, cậu ấy được bố mẹ gửi đến học ở trường tôi chỉ có một tháng rồi sẽ sang nước ngoài tiếp tục theo học ở một ngôi trường bên Anh quốc.
Tôi nhìn qua Thiên Phong. Cậu ấy vẫn ngồi lặng yên thả ánh mắt đen thẳm qua khung cửa sổ, mặc kệ sự quan tâm của mấy cô bạn gái đang ngồi xung quanh mình. Dáng vẻ của cậu ấy đúng là vừa lạnh lùng vừa cuốn hút khiến người ta muốn chinh phục. Tôi đưa hai tay vò đầu điên cuồng. Ông trời đúng là biết trêu đùa người khác. Thiên sứ của tôi, hoàng tử trong truyện cổ tích của tôi.
Đùa sao?
Tôi không thể chấp nhận được việc có một người con trai kì lạ bất ngờ nhảy vào cuộc đời tôi, ngang nhiên cướp đi trái tim tôi rồi lại thản nhiên bỏ đi như vậy.
Đúng! Không thể chấp nhận được.
Chính vì thế nên tôi vạch ra một kế hoạch: Tìm cách giữ Thiên Phong ở lại.
Nhưng nói thì dễ, làm được lại là cả một vấn đề.
Tôi nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có cách giữ cậu ấy lại. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ. 1 tuần, rồi 10 ngày, 15 ngày, 20 ngày, 29 ngày. Đến tận ngày cuối cùng mà tôi vẫn không biết phải làm sao để giữ Thiên Phong ở lại. Tôi như đang ngồi trên đống lửa vậy. Ngày mai là ngày cuối cùng tôi còn gặp Thiên Phong, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi lăn lăn trên chiếc ghế sofa nhăn nhó, nghĩ đến mụ mị đầu óc rồi mà vẫn không tìm ra cách.
-Bé cưng! Em làm sao thế?
Một giọng nói ấm áp vang lên, rồi một bàn tay to chắc chắn xoa xoa đầu tôi. Tôi ngước lên phụng phịu.
-Anh hai!
Anh hai nhìn tôi mỉm cười rồi đặt xuống trước mặt tôi dĩa trái cây ướp lạnh, nếu như bình thường tôi đã nhào đến ăn sạch bách rồi, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng đó. Anh trai thấy biểu hiện của tôi thì có hơi ngạc nhiên, lập tức đưa tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ.
-Có phải mới uống nhầm thuốc gì không? Có bị sốt không? Lần đầu tiên anh thấy em chê đồ ăn đó.
-Em đang buồn, đừng chọc em. Tôi nói và gạt tay anh trai mình ra.
Anh tôi chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh khoác vai tôi kéo vào lòng mình. Thấy tôi chỉ thở dài, anh vò rối bù mái tóc của tôi.
-Đang lên kế hoạch tỏ tình với thằng nhóc nào hả? Nói với anh đi, anh sẽ tư vấn giúp em.
Tôi chu cái miệng nhỏ xíu ra, đưa tay nhón lấy một miếng lê đưa lên miệng. Anh trai tôi là sinh viên đại học khoa tâm lí, về vấn đề tình cảm thì anh ấy là chuyên gia. Nhờ nắm bắt được tâm lí của đối phương, cộng thêm vẻ bề ngoài cao ráo sáng sủa, tôi biết anh trai vĩ đại của tôi có một thành tích yêu đương rất hoành tráng. Nếu bạn đang lên kế hoạch lừa tình một cô gái nhẹ dạ nào đó? Hãy nhanh chóng tìm tới anh trai tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo với bạn anh trai tôi là quân sự đáng tin cậy mà bạn có thể tin tưởng. Nhưng về vấn đề của tôi liệu anh ấy có giúp được?
-Minh Khôi!
Tôi nhìn anh trai tôi với vẻ khó xử. Dù sao tôi cũng đang bế tắc, nếu có một người cho lời khuyên miễn phí mà từ chối thì cũng hơi lãng phí. Anh trai vẫn im lặng ngồi ăn lê chờ tôi hỏi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì tôi cũng nhìn anh quyết định nhờ vả.
-Minh Khôi! anh là người từng trải, anh có biết làm cách nào để giữ một người lại không? ý em là người này chỉ mới gặp thôi, không có quan hệ thân thiết gì cả…nhưng mà em không muốn người đó đi.
Anh tôi ngừng ăn, quay sang nhìn tôi như người ngoài hành tinh, tôi gãi gãi đầu, khả năng diễn đạt của tôi không được tốt. Mà giờ không nói rõ cho anh trai tôi, anh ấy chắc chắn không giúp tôi. Thế là tôi lại phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới làm cho anh hai tôi hiểu tình hình cụ thể.
-Hừm…anh trai tôi đưa tay lên xoa cằm nhíu mày suy nghĩ, tôi thì vẫn như con mèo nhỏ ngước lên chờ đợi câu trả lời của anh.-Vậy thì cứ nói rõ tình cảm của mình cho cậu nhóc đó biết là được. Như vậy may mắn có thể khiến nó cảm động mà ở lại, không may nó vẫn đi thì ít ra em cũng đã tỏ tình được với nó, nó sẽ nhớ về em một thời gian.
-Làm sao để nói rõ tình cảm của mình cho cậu ấy biết? Tôi nhìn anh trông chờ.
-Cách dễ nhất là viết thư. Cứ viết ra những gì em suy nghĩ về cậu ta là được. Nếu thằng nhóc đó là người tử tế, anh tin chắc nó sẽ trân trọng tình cảm của em, còn nếu nó hời hợt…tiễn nó đi càng nhanh càng tốt.
Nghe anh trai nói vậy tôi nghĩ ngợi một chút rồi lếch thếch đi về phòng. Ít ra cũng có cách giải quyết rồi. Bây giờ tôi phải viết thư cho cậu ấy. Nhưng viết cái gì bây giờ? Tôi suy nghĩ một chút rồi cầm bút cắm cúi viết. Đến sau này tôi cũng không thể nhớ rõ tôi đã viết cho cậu ấy những gì. Chỉ biết lúc viết xong bức thư đó tôi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 2 giờ sáng rồi. Tôi nhìn lại cuộn giấy mình vừa viết. Dài hơn cả một bức tấu sớ nữa. Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Liệu cậu ấy có kiên nhẫn đọc hết bức thư mà tôi viết cho cậu ấy không?
Ngày cuối tuần.
Khi tiết học cuối cùng kết thúc, một nhóm trong lớp tôi có nhiệm vụ làm tổng vệ sinh lớp học. Thiên Phong cũng nằm trong nhóm người này. Tôi từ chối lời rủ rê của Thục Anh đi ăn kem, cố ý xếp sách bút thật chậm, chờ đến khi chỉ còn vài người trong lớp mới len lén bỏ cuộn giấy-thư tình vào ngăn bàn của Thiên Phong. Nhưng vẫn còn chưa yên tâm nên tôi đợi ở bên ngoài chờ xem phản ứng của cậu ấy sau khi đọc xong bức thư sẽ thế nào.
Khi mọi người ra về hết chỉ còn lại Thiên Phong ở trong lớp, tôi thấy cậu ấy đã phát hiện ra bức tấu sớ-thư tình tôi để trong ngăn bàn. Cậu ấy hơi ngạc nhiên mở ra đọc. Thấy hành động này, tim tôi đập loạn lên vì hồi hộp. Tôi cũng không thể nhớ được rốt cuộc hôm qua mình đã viết những gì trong đó, chỉ biết là Thiên Phong đọc mãi mà vẫn chưa xong, khuôn mặt cậu ấy vẫn lạnh lùng vô cảm, từ đầu đến giờ tôi chưa hề thấy cậu ấy tỏ ra một chút cảm xúc nào ngoài sự bình thản.
Tôi chầm chậm ngồi xuống dựa lưng vào cửa. Rốt cuộc Thiên Phong cảm thấy như thế nào? Tôi không dám hi vọng bức thư của mình có thể giữ cậu ấy ở lại, điều quan trọng là tôi muốn cho cậu ấy biết cảm xúc của tôi đối với cậu ấy.
Vài phút trôi qua, tôi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn bầu trời xanh thẳm cười buồn. Không biết những gì tôi đang làm có phải ngớ ngẩn quá hay không? Tôi và Thiên Phong chỉ mới gặp nhau trong một tháng ngắn ngủi, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ là cảm xúc của riêng bản thân tôi, Thiên Phong có lẽ còn không có chút ấn tượng với tôi chứ đừng nói là thích. Nghĩ lại thì tôi thấy bản thân mình cũng thật ngu ngốc, rõ ràng ngay từ đầu tôi biết mình và Thiên Phong sẽ không đi đến một kết thúc nào cả, sao tôi không thể bắt mình đừng thích cậu ấy? sao tôi không tài nào làm chủ được cảm xúc của bản thân? sao không thể nào ngăn cho trái tim mình đừng đập loạn lên mỗi khi nhìn thấy cậu? Tại sao?
Tình yêu là điều khó lí giải. Nó khiến cho con người ta trở nên sáng suốt thì khó, nhưng khiến một người thông minh trở nên ngu ngốc thì rất dễ. Anh trai tôi đã từng nói với tôi như vậy. Anh ấy là một chuyên gia tâm lí còn không thể lí giải được huống hồ gì là một con bé ngốc như tôi.
-Nhật Hạ…sao cậu ngồi đây?
Có tiếng nói vang lên khiến tôi giật mình, Thiên Lam đang từ đầu hành lang đi lại gần tôi có vẻ ngạc nhiên, tôi vội vàng bật dậy, dùng hết sức bịt miệng cậu ta lại, lôi ra một góc khuất, sau đó len lén nhìn về phía lớp học. Cánh cửa lớp vẫn im lìm, không thấy Thiên Phong đi ra, có lẽ cậu ấy đang đọc bức thư .Có lẽ khi nãy cậu ấy không nghe thấy tiếng Thiên Lam gọi tôi. tôi thở phảo nhẹ nhỏm. Lúc này Thiên Lam thô bạo hất tay tôi ra khỏi miệng bức xúc:
-Cậu điên à? Làm gì mà lén lén lút lút như đang đi ăn trộm thế?
-Không liên quan đến cậu. Tôi liếc cậu ta một cái rồi quay lưng đi về.
Thiên Lam vẫn đứng đó nhìn theo tôi khó hiểu, rồi tôi cũng thấy cậu ta bỏ đi sau khi đã ném lại cho tôi một câu:
-Đồ dở hơi!
Sáng thứ hai.
Sau một ngày một đêm lăn lộn trên giường, vật vã cố ép mình quên đi giấc mơ đẹp Thiên Phong, cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được dáng vẻ thường ngày, nhưng đâu đó trong tim mình tôi vẫn thấy buồn man mác, cảm giác như vừa có thứ gì rất quan trọng vụt mất vậy. Tôi thở dài ngước lên bầu trời xanh cao vời vợi. giờ này có lẽ Thiên Phong đã lên máy bay rồi, cũng có thể cậu ấy đã ở cách xa tôi cả một vòng trái đất rồi.
Thôi quên đi.
Giấc mộng dù đẹp cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua. Nếu cứ níu giữ không chừng sẽ khiến bản thân mình càng bị thương tổn. Đến bây giờ thì tôi đã chấp nhận Thiên Phong là một giấc mộng đẹp đi ngang qua cuộc đời tôi, đem đến cho tôi những cung bậc cảm xúc kì lạ mà tôi chưa từng biết đến, bây giờ thì cậu ấy đã đi rồi, mặc dù thấy hơi hụt hẫng nhưng tôi tin mình sẽ sớm quay lại được cuộc sống yên bình trước kia nhanh thôi. Tôi bước đi trên hành lang vắng vẻ, không thể nào ngăn được nổi buồn man mác đang dâng lên trong lòng.
Nếu có một ngày ai đó hỏi bạn: Thứ gì ở phía trước mình mà bạn không thể nào thấy được, thì câu trả lời: đó chính là tương lai.
Đúng. Tương lai là thứ ở phía trước mà mình không thể nào thấy trước được. Với tâm trạng buồn man mác bước vào lớp, tôi lại như thói quen đưa mắt nhìn về chổ ngồi của Thiên Phong, tưởng rằng bây giờ nơi đó chỉ là một chiếc bàn trống vắng giống như khoảng trống cậu ấy đã vô tình tạo ra trong trái tim tôi. Nhưng không phải như vậy.
-Thiên Phong?
Đôi mắt trong veo của tôi mở to ngơ ngác. Có phải tôi nhìn nhầm hay không? Thiên Phong đang ngồi ở đó, bình thản nhìn ra khoảng trời xanh thẳm qua khung cửa sổ. Như vậy là sao? Giờ này lẽ ra cậu ấy đã ở trên máy bay mới đúng, sao Thiên Phong vẫn đang ngồi đây?
-Làm gì mà kinh ngạc vậy? Thục Anh phẩy phẩy tay trước mặt tôi, rồi theo ánh mắt của tôi nhìn sang Thiên Phong hiểu ra vấn đề.-À…cậu ngạc nhiên lắm đúng không?
-Ờ…tôi nhìn Thục Anh rồi nhìn sang Thiên Phong khó hiểu.-Sao Thiên Phong vẫn ở đây? Không phải cậu ấy phải sang Anh sao?
-Cậu ấy không đi nữa. Thục Anh nói rồi ngồi xuống chiếc bàn gần đó mỉm cười.-Nghe nói có ai đó viết thư mong cậu ấy đừng đi. Không biết nội dung bức thư nói gì mà Thiên Phong đổi ý xin bố mẹ cho cậu ấy ở lại đây học. Lớp mình đang bàn tán xôn xao tìm ra chủ nhân của bức thư nặc danh đó.
Tôi nhìn Thiên Phong cười, khóe miệng khẽ giật giật. Cậu ấy thật sự vì bức thư của tôi mà ở lại sao? Cậu ấy thật sự không sang Anh du học nữa sao? Đây có phải một giấc mơ hay không? Đám bạn gái trong lớp vẫn vây quanh Thiên Phong bàn tán về bức thư có vẻ hào hứng lắm, nhưng những lời đối thoại của họ khiến tôi giật mình.
-Thiên Phong! Rốt cuộc thì ai đã gửi bức thư đó cho cậu? Minh Khuê-cô bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy dò hỏi.
-Người đó không nói tên.
Thiên Phong bình thản trả lời. Tôi thì thở phào nhẹ nhỏm, hên là lúc đó tôi quên không kí tên. Không là giờ tôi có scandan hoành tráng rồi.
-Tớ cá chủ nhân bức thư đó là một nhỏ mê cậu như điếu đổ.
Linh Nga –lớp phó phong trào nhìn khắp một lượt trong lớp với vẻ hào hứng. Xem ra dạo này thiên hạ quá thái bình khiến nó ăn không ngon ngủ không yên rồi. Và đúng như sự mong đợi của nó, khi nghe đến có người mê Thiên Phong thì đám fan cuồng của cậu ấy nghiến răng két két và nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẻm dò xét. Tôi lạnh người. Họ mà biết là tôi chắc tôi sẽ khó sống.
-Không ngờ thời đại này rồi mà vẫn còn người viết thư tình. Thiên Lam hai chân gác lên bàn liếc qua đám đông Thiên Phong góp chuyện.-Dù không biết là ai, nhưng không dám cho người khác biết danh tính của mình thì tớ dám chắc đó là một cô nàng xấu như gôlia, nếu không bị sứt môi lồi rốn thì chắc đó cũng là một thằng biến thái đồng bóng nào đó say mê nên muốn níu giữ cậu ở lại. Hahahaha!!!!!
Gôlia…
Sứt môi lồi rốn…
Biến thái đồng bóng….
Bà nó! Chưa bao giờ tôi cảm thấy muốn giết chết thằng nhãi Thiên Lam như lúc này. Chiếc cặp trên tay tôi ngay lập tức bay vào mặt cậu ta, cả lớp sững sờ, Thiên Lam cũng bất ngờ nên đưa mặt hứng trọn cái cặp, ba giây sau đó cậu ta lập tức lao lại đẩy tôi ép vào một bức tường hùng hổ.
-Con nhóc xấu lạ! Cậu lại lên cơn rồi sao? Tự dưng sao lại ném cặp vào mặt tôi, có biết khuôn mặt là thứ quan trọng nhất của tôi không hả?
-Cái khuôn mặt mốc của cậu trong mắt tôi không đáng một xu. Tôi hung hăng đẩy cậu ta ra.-Hôm nay không phải đến phiên trực nhật của cậu sao? Nhấc mông lên mà làm việc đi, đừng có ở đó mà nói xấu người khác, đúng là đồ con trai nhiều chuyện.
-Cậu nói gì?
-Hazzz…hai người các cậu đúng là Tom và Jerry, ngày nào không cãi nhau thì không chịu được hả?
Lớp phó Linh Nga lên tiếng. Lúc này tôi mới quay sang và thấy cả lớp đang dán mắt vào chúng tôi. Thậm chí cả Thiên Phong cũng đang nhìn chúng tôi với vẻ hiếu kì. Tôi hơi giật mình, không biết hành vi kích động thái quá của tôi có khiến cho mọi người nghi ngờ không? Nhưng nhìn thái độ của mấy đứa bạn tôi nghĩ là không, việc tôi và Thiên Lam cãi nhau diễn ra như cơm bữa mà.
Mấy cô bạn gái còn hỏi Thiên Phong rất nhiều về chủ nhân của bức thư kia, nhưng cậu ấy dường như không muốn tìm ra người đó, hoặc tính cách của cậu ấy vô tâm nên không ai biết được tôi chính là thủ phạm. Mà cũng không cần quan tâm nhiều nữa. Tôi khẽ mỉm cười mơ màng. Thiên Phong đã ở lại. Chỉ cần như vậy là tôi vui rồi.
Đăng kí học văn ban đầu là do tôi muốn giữ sĩ diện với bạn bè. Nhưng dần dần tôi cảm thấy văn học quả là một môn học thú vị, và đúng như tên nhóc giỏi văn trước kia đã nói với tôi, những người học giỏi toán chưa chắc đã học được văn, và văn học cũng không dễ như tôi nghĩ. Tôi không có khả năng viết ra những bài thơ lay động lòng người, không sáng tác được những áng văn khiến người đọc chảy nước mắt. Nhưng tôi yêu thích những tác phẩm văn học, đặc biệt là các tác phẩm hiện đại của Việt Nam và Trung Quốc. Càng học sâu vào khối C tôi càng thấy mình không muốn quay lại nữa. Trước đây tôi đã từng hối hận vì mình đăng kí học khối C, nhưng giờ tôi lại cảm thấy nếu trước kia mình không lựa chọn điều này thì giờ tôi còn hối hận hơn nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ không chỉ là những môn học nữa, điều khiến tôi quan tâm nhiều nhất bây giờ chính là Thiên Phong. Nếu không vào đây học tôi sẽ không có cơ hội gặp được cậu ấy, không biết đến cậu ấy. Chính vì vậy bây giờ tôi có thể vui vẻ khẳng định là trước kia mình đã có quyết định rất đúng đắn rồi.
Thế nhưng cuộc sống cũng không phải lúc nào cũng theo ý mình.
-Chào buổi sáng, Thiên Phong !
Tôi bước vào lớp trong tâm trạng vui như chưa từng được vui. Điều đầu tiên mà tôi làm trong vô thức là đưa ánh mắt về phía Thiên Phong. Cậu ấy cũng vừa thấy tôi và đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
-Chào buổi sáng, Nhật Hạ!
Ầm..ầm…ầm…
Hình như có tiếng động gì đó rất ồn ào trong ngực tôi, tôi cố kìm nén để không hét lên vì kích động rồi chậm chậm đi lại chổ mình ngồi. Mấy chiếc bàn gần chổ tôi bây giờ chật kín người, toàn là mấy cô nàng xinh xinh trong lớp tới bắt chuyện với Thiên Phong. Thiên Phong thì vẫn thế, kiệm lời và có vẻ hơi lạnh lùng, chỉ thi thoảng mỉm cười đáp lại những câu hỏi vu vơ của mấy cô bạn. Nhưng mấy cô bạn trong lớp tôi dường như có động lực gì đó rất lớn, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Thằng nhóc Thiên Phong vào lớp mới có 1 tuần mà đã cướp mất của cậu hơn ½ fan hâm mộ rồi kìa, Thiên Lam! Cậu định để yên vậy sao?
Danh-một cậu bạn trong lớp huých huých tay Thiên Lam. Tên khó ưa kia có vẻ không để tâm lắm, vẫn ngồi một chổ loay hoay nghịch khối rubic trong tay. Tôi khẽ liếc về phía Thiên Phong, cậu ấy đang thả đôi mắt đen thẳm lên bầu trời xanh lam qua ô cửa sổ. một tay chống cằm, những ngọn gió ùa qua đùa giỡn những sợi tóc mượt như tơ trên khuôn mặt thanh tú. Tôi vô thức chống tay lên cằm mơ màng, không hiểu sao tôi rất thích nhìn thấy hình ảnh của Thiên Phong như thế này.
-Nhật Hạ! Thục Anh chọc chọc vào vai tôi cười đểu.-Đang ngắm nhìn ai vậy?
Tôi quay lại, hơi ngượng ngùng, không trả lời nó. Thục Anh thấy vậy lấy ngón tay gõ gõ xuống bàn nhìn tôi dò xét.
-Cậu ta nhìn cool đấy chứ?
-Cậu thích Thiên Phong hả? Tôi hỏi Thục Anh với vẻ nghi ngờ, nhưng nhỏ lắc đầu.
-Không!
Nói là không. Thế nhưng tôi thấy nhỏ vẫn dán mắt ngắm nhìn Thiên Phong. Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ về câu trả lời của nó nên tiếp tục chất vấn:
-Vậy sao cậu ngắm nhìn người ta say đắm vậy?
Thục Anh quay sang liếc tôi. Trả lời ngắn gọn:
-Trai đẹp là một loại tài nguyên, thấy trai đẹp mà không ngắm đó là một sự lãng phí! Tớ không muốn tài nguyên quốc gia bị lãng phí.
Lí do đơn giản thật.
-Nhưng cũng đáng tiếc thật. Thục Anh quay sang nhìn Thiên Phong thở dài.-Giá mà cậu ấy có thể ở lại đây lâu hơn một chút thì tốt biết mấy.
-Hở? Tôi kinh ngạc ngước lên nhìn Thục Anh.-Cậu nói vậy là sao?
-Ồ…cậu chưa biết sao? Thiên Phong chỉ học với lớp mình một tháng thôi, cuối tháng này cậu ấy phải sang Anh quốc du học rồi.
-Thiên Phong…sang Anh du học….sau một tháng nữa?
Đây là sự thật sao? Tôi gục xuống bàn, nụ cười đông cứng trên môi. Nghe những lời Thục Anh vừa nói sao tôi có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ vậy? Thế này là sao? Rõ ràng tôi chỉ mới vừa gặp được cậu ấy có một tuần thôi mà. Còn chưa tạo được những kí ức đẹp đẽ, chưa thể nói cho cậu ấy biết về tình cảm của tôi, vậy mà cậu ấy lại sắp đi rồi. Có phải ông trời thấy cuộc sống của tôi quá nhàm chán nên mới nảy ra ý định trêu chọc tôi hay không?
Giờ thì tôi mới biết thì ra Thiên Phong là du học sinh mới về nước, cậu ấy được bố mẹ gửi đến học ở trường tôi chỉ có một tháng rồi sẽ sang nước ngoài tiếp tục theo học ở một ngôi trường bên Anh quốc.
Tôi nhìn qua Thiên Phong. Cậu ấy vẫn ngồi lặng yên thả ánh mắt đen thẳm qua khung cửa sổ, mặc kệ sự quan tâm của mấy cô bạn gái đang ngồi xung quanh mình. Dáng vẻ của cậu ấy đúng là vừa lạnh lùng vừa cuốn hút khiến người ta muốn chinh phục. Tôi đưa hai tay vò đầu điên cuồng. Ông trời đúng là biết trêu đùa người khác. Thiên sứ của tôi, hoàng tử trong truyện cổ tích của tôi.
Đùa sao?
Tôi không thể chấp nhận được việc có một người con trai kì lạ bất ngờ nhảy vào cuộc đời tôi, ngang nhiên cướp đi trái tim tôi rồi lại thản nhiên bỏ đi như vậy.
Đúng! Không thể chấp nhận được.
Chính vì thế nên tôi vạch ra một kế hoạch: Tìm cách giữ Thiên Phong ở lại.
Nhưng nói thì dễ, làm được lại là cả một vấn đề.
Tôi nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có cách giữ cậu ấy lại. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ. 1 tuần, rồi 10 ngày, 15 ngày, 20 ngày, 29 ngày. Đến tận ngày cuối cùng mà tôi vẫn không biết phải làm sao để giữ Thiên Phong ở lại. Tôi như đang ngồi trên đống lửa vậy. Ngày mai là ngày cuối cùng tôi còn gặp Thiên Phong, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi lăn lăn trên chiếc ghế sofa nhăn nhó, nghĩ đến mụ mị đầu óc rồi mà vẫn không tìm ra cách.
-Bé cưng! Em làm sao thế?
Một giọng nói ấm áp vang lên, rồi một bàn tay to chắc chắn xoa xoa đầu tôi. Tôi ngước lên phụng phịu.
-Anh hai!
Anh hai nhìn tôi mỉm cười rồi đặt xuống trước mặt tôi dĩa trái cây ướp lạnh, nếu như bình thường tôi đã nhào đến ăn sạch bách rồi, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng đó. Anh trai thấy biểu hiện của tôi thì có hơi ngạc nhiên, lập tức đưa tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ.
-Có phải mới uống nhầm thuốc gì không? Có bị sốt không? Lần đầu tiên anh thấy em chê đồ ăn đó.
-Em đang buồn, đừng chọc em. Tôi nói và gạt tay anh trai mình ra.
Anh tôi chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh khoác vai tôi kéo vào lòng mình. Thấy tôi chỉ thở dài, anh vò rối bù mái tóc của tôi.
-Đang lên kế hoạch tỏ tình với thằng nhóc nào hả? Nói với anh đi, anh sẽ tư vấn giúp em.
Tôi chu cái miệng nhỏ xíu ra, đưa tay nhón lấy một miếng lê đưa lên miệng. Anh trai tôi là sinh viên đại học khoa tâm lí, về vấn đề tình cảm thì anh ấy là chuyên gia. Nhờ nắm bắt được tâm lí của đối phương, cộng thêm vẻ bề ngoài cao ráo sáng sủa, tôi biết anh trai vĩ đại của tôi có một thành tích yêu đương rất hoành tráng. Nếu bạn đang lên kế hoạch lừa tình một cô gái nhẹ dạ nào đó? Hãy nhanh chóng tìm tới anh trai tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo với bạn anh trai tôi là quân sự đáng tin cậy mà bạn có thể tin tưởng. Nhưng về vấn đề của tôi liệu anh ấy có giúp được?
-Minh Khôi!
Tôi nhìn anh trai tôi với vẻ khó xử. Dù sao tôi cũng đang bế tắc, nếu có một người cho lời khuyên miễn phí mà từ chối thì cũng hơi lãng phí. Anh trai vẫn im lặng ngồi ăn lê chờ tôi hỏi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì tôi cũng nhìn anh quyết định nhờ vả.
-Minh Khôi! anh là người từng trải, anh có biết làm cách nào để giữ một người lại không? ý em là người này chỉ mới gặp thôi, không có quan hệ thân thiết gì cả…nhưng mà em không muốn người đó đi.
Anh tôi ngừng ăn, quay sang nhìn tôi như người ngoài hành tinh, tôi gãi gãi đầu, khả năng diễn đạt của tôi không được tốt. Mà giờ không nói rõ cho anh trai tôi, anh ấy chắc chắn không giúp tôi. Thế là tôi lại phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới làm cho anh hai tôi hiểu tình hình cụ thể.
-Hừm…anh trai tôi đưa tay lên xoa cằm nhíu mày suy nghĩ, tôi thì vẫn như con mèo nhỏ ngước lên chờ đợi câu trả lời của anh.-Vậy thì cứ nói rõ tình cảm của mình cho cậu nhóc đó biết là được. Như vậy may mắn có thể khiến nó cảm động mà ở lại, không may nó vẫn đi thì ít ra em cũng đã tỏ tình được với nó, nó sẽ nhớ về em một thời gian.
-Làm sao để nói rõ tình cảm của mình cho cậu ấy biết? Tôi nhìn anh trông chờ.
-Cách dễ nhất là viết thư. Cứ viết ra những gì em suy nghĩ về cậu ta là được. Nếu thằng nhóc đó là người tử tế, anh tin chắc nó sẽ trân trọng tình cảm của em, còn nếu nó hời hợt…tiễn nó đi càng nhanh càng tốt.
Nghe anh trai nói vậy tôi nghĩ ngợi một chút rồi lếch thếch đi về phòng. Ít ra cũng có cách giải quyết rồi. Bây giờ tôi phải viết thư cho cậu ấy. Nhưng viết cái gì bây giờ? Tôi suy nghĩ một chút rồi cầm bút cắm cúi viết. Đến sau này tôi cũng không thể nhớ rõ tôi đã viết cho cậu ấy những gì. Chỉ biết lúc viết xong bức thư đó tôi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 2 giờ sáng rồi. Tôi nhìn lại cuộn giấy mình vừa viết. Dài hơn cả một bức tấu sớ nữa. Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Liệu cậu ấy có kiên nhẫn đọc hết bức thư mà tôi viết cho cậu ấy không?
Ngày cuối tuần.
Khi tiết học cuối cùng kết thúc, một nhóm trong lớp tôi có nhiệm vụ làm tổng vệ sinh lớp học. Thiên Phong cũng nằm trong nhóm người này. Tôi từ chối lời rủ rê của Thục Anh đi ăn kem, cố ý xếp sách bút thật chậm, chờ đến khi chỉ còn vài người trong lớp mới len lén bỏ cuộn giấy-thư tình vào ngăn bàn của Thiên Phong. Nhưng vẫn còn chưa yên tâm nên tôi đợi ở bên ngoài chờ xem phản ứng của cậu ấy sau khi đọc xong bức thư sẽ thế nào.
Khi mọi người ra về hết chỉ còn lại Thiên Phong ở trong lớp, tôi thấy cậu ấy đã phát hiện ra bức tấu sớ-thư tình tôi để trong ngăn bàn. Cậu ấy hơi ngạc nhiên mở ra đọc. Thấy hành động này, tim tôi đập loạn lên vì hồi hộp. Tôi cũng không thể nhớ được rốt cuộc hôm qua mình đã viết những gì trong đó, chỉ biết là Thiên Phong đọc mãi mà vẫn chưa xong, khuôn mặt cậu ấy vẫn lạnh lùng vô cảm, từ đầu đến giờ tôi chưa hề thấy cậu ấy tỏ ra một chút cảm xúc nào ngoài sự bình thản.
Tôi chầm chậm ngồi xuống dựa lưng vào cửa. Rốt cuộc Thiên Phong cảm thấy như thế nào? Tôi không dám hi vọng bức thư của mình có thể giữ cậu ấy ở lại, điều quan trọng là tôi muốn cho cậu ấy biết cảm xúc của tôi đối với cậu ấy.
Vài phút trôi qua, tôi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn bầu trời xanh thẳm cười buồn. Không biết những gì tôi đang làm có phải ngớ ngẩn quá hay không? Tôi và Thiên Phong chỉ mới gặp nhau trong một tháng ngắn ngủi, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ là cảm xúc của riêng bản thân tôi, Thiên Phong có lẽ còn không có chút ấn tượng với tôi chứ đừng nói là thích. Nghĩ lại thì tôi thấy bản thân mình cũng thật ngu ngốc, rõ ràng ngay từ đầu tôi biết mình và Thiên Phong sẽ không đi đến một kết thúc nào cả, sao tôi không thể bắt mình đừng thích cậu ấy? sao tôi không tài nào làm chủ được cảm xúc của bản thân? sao không thể nào ngăn cho trái tim mình đừng đập loạn lên mỗi khi nhìn thấy cậu? Tại sao?
Tình yêu là điều khó lí giải. Nó khiến cho con người ta trở nên sáng suốt thì khó, nhưng khiến một người thông minh trở nên ngu ngốc thì rất dễ. Anh trai tôi đã từng nói với tôi như vậy. Anh ấy là một chuyên gia tâm lí còn không thể lí giải được huống hồ gì là một con bé ngốc như tôi.
-Nhật Hạ…sao cậu ngồi đây?
Có tiếng nói vang lên khiến tôi giật mình, Thiên Lam đang từ đầu hành lang đi lại gần tôi có vẻ ngạc nhiên, tôi vội vàng bật dậy, dùng hết sức bịt miệng cậu ta lại, lôi ra một góc khuất, sau đó len lén nhìn về phía lớp học. Cánh cửa lớp vẫn im lìm, không thấy Thiên Phong đi ra, có lẽ cậu ấy đang đọc bức thư .Có lẽ khi nãy cậu ấy không nghe thấy tiếng Thiên Lam gọi tôi. tôi thở phảo nhẹ nhỏm. Lúc này Thiên Lam thô bạo hất tay tôi ra khỏi miệng bức xúc:
-Cậu điên à? Làm gì mà lén lén lút lút như đang đi ăn trộm thế?
-Không liên quan đến cậu. Tôi liếc cậu ta một cái rồi quay lưng đi về.
Thiên Lam vẫn đứng đó nhìn theo tôi khó hiểu, rồi tôi cũng thấy cậu ta bỏ đi sau khi đã ném lại cho tôi một câu:
-Đồ dở hơi!
Sáng thứ hai.
Sau một ngày một đêm lăn lộn trên giường, vật vã cố ép mình quên đi giấc mơ đẹp Thiên Phong, cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được dáng vẻ thường ngày, nhưng đâu đó trong tim mình tôi vẫn thấy buồn man mác, cảm giác như vừa có thứ gì rất quan trọng vụt mất vậy. Tôi thở dài ngước lên bầu trời xanh cao vời vợi. giờ này có lẽ Thiên Phong đã lên máy bay rồi, cũng có thể cậu ấy đã ở cách xa tôi cả một vòng trái đất rồi.
Thôi quên đi.
Giấc mộng dù đẹp cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua. Nếu cứ níu giữ không chừng sẽ khiến bản thân mình càng bị thương tổn. Đến bây giờ thì tôi đã chấp nhận Thiên Phong là một giấc mộng đẹp đi ngang qua cuộc đời tôi, đem đến cho tôi những cung bậc cảm xúc kì lạ mà tôi chưa từng biết đến, bây giờ thì cậu ấy đã đi rồi, mặc dù thấy hơi hụt hẫng nhưng tôi tin mình sẽ sớm quay lại được cuộc sống yên bình trước kia nhanh thôi. Tôi bước đi trên hành lang vắng vẻ, không thể nào ngăn được nổi buồn man mác đang dâng lên trong lòng.
Nếu có một ngày ai đó hỏi bạn: Thứ gì ở phía trước mình mà bạn không thể nào thấy được, thì câu trả lời: đó chính là tương lai.
Đúng. Tương lai là thứ ở phía trước mà mình không thể nào thấy trước được. Với tâm trạng buồn man mác bước vào lớp, tôi lại như thói quen đưa mắt nhìn về chổ ngồi của Thiên Phong, tưởng rằng bây giờ nơi đó chỉ là một chiếc bàn trống vắng giống như khoảng trống cậu ấy đã vô tình tạo ra trong trái tim tôi. Nhưng không phải như vậy.
-Thiên Phong?
Đôi mắt trong veo của tôi mở to ngơ ngác. Có phải tôi nhìn nhầm hay không? Thiên Phong đang ngồi ở đó, bình thản nhìn ra khoảng trời xanh thẳm qua khung cửa sổ. Như vậy là sao? Giờ này lẽ ra cậu ấy đã ở trên máy bay mới đúng, sao Thiên Phong vẫn đang ngồi đây?
-Làm gì mà kinh ngạc vậy? Thục Anh phẩy phẩy tay trước mặt tôi, rồi theo ánh mắt của tôi nhìn sang Thiên Phong hiểu ra vấn đề.-À…cậu ngạc nhiên lắm đúng không?
-Ờ…tôi nhìn Thục Anh rồi nhìn sang Thiên Phong khó hiểu.-Sao Thiên Phong vẫn ở đây? Không phải cậu ấy phải sang Anh sao?
-Cậu ấy không đi nữa. Thục Anh nói rồi ngồi xuống chiếc bàn gần đó mỉm cười.-Nghe nói có ai đó viết thư mong cậu ấy đừng đi. Không biết nội dung bức thư nói gì mà Thiên Phong đổi ý xin bố mẹ cho cậu ấy ở lại đây học. Lớp mình đang bàn tán xôn xao tìm ra chủ nhân của bức thư nặc danh đó.
Tôi nhìn Thiên Phong cười, khóe miệng khẽ giật giật. Cậu ấy thật sự vì bức thư của tôi mà ở lại sao? Cậu ấy thật sự không sang Anh du học nữa sao? Đây có phải một giấc mơ hay không? Đám bạn gái trong lớp vẫn vây quanh Thiên Phong bàn tán về bức thư có vẻ hào hứng lắm, nhưng những lời đối thoại của họ khiến tôi giật mình.
-Thiên Phong! Rốt cuộc thì ai đã gửi bức thư đó cho cậu? Minh Khuê-cô bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy dò hỏi.
-Người đó không nói tên.
Thiên Phong bình thản trả lời. Tôi thì thở phào nhẹ nhỏm, hên là lúc đó tôi quên không kí tên. Không là giờ tôi có scandan hoành tráng rồi.
-Tớ cá chủ nhân bức thư đó là một nhỏ mê cậu như điếu đổ.
Linh Nga –lớp phó phong trào nhìn khắp một lượt trong lớp với vẻ hào hứng. Xem ra dạo này thiên hạ quá thái bình khiến nó ăn không ngon ngủ không yên rồi. Và đúng như sự mong đợi của nó, khi nghe đến có người mê Thiên Phong thì đám fan cuồng của cậu ấy nghiến răng két két và nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẻm dò xét. Tôi lạnh người. Họ mà biết là tôi chắc tôi sẽ khó sống.
-Không ngờ thời đại này rồi mà vẫn còn người viết thư tình. Thiên Lam hai chân gác lên bàn liếc qua đám đông Thiên Phong góp chuyện.-Dù không biết là ai, nhưng không dám cho người khác biết danh tính của mình thì tớ dám chắc đó là một cô nàng xấu như gôlia, nếu không bị sứt môi lồi rốn thì chắc đó cũng là một thằng biến thái đồng bóng nào đó say mê nên muốn níu giữ cậu ở lại. Hahahaha!!!!!
Gôlia…
Sứt môi lồi rốn…
Biến thái đồng bóng….
Bà nó! Chưa bao giờ tôi cảm thấy muốn giết chết thằng nhãi Thiên Lam như lúc này. Chiếc cặp trên tay tôi ngay lập tức bay vào mặt cậu ta, cả lớp sững sờ, Thiên Lam cũng bất ngờ nên đưa mặt hứng trọn cái cặp, ba giây sau đó cậu ta lập tức lao lại đẩy tôi ép vào một bức tường hùng hổ.
-Con nhóc xấu lạ! Cậu lại lên cơn rồi sao? Tự dưng sao lại ném cặp vào mặt tôi, có biết khuôn mặt là thứ quan trọng nhất của tôi không hả?
-Cái khuôn mặt mốc của cậu trong mắt tôi không đáng một xu. Tôi hung hăng đẩy cậu ta ra.-Hôm nay không phải đến phiên trực nhật của cậu sao? Nhấc mông lên mà làm việc đi, đừng có ở đó mà nói xấu người khác, đúng là đồ con trai nhiều chuyện.
-Cậu nói gì?
-Hazzz…hai người các cậu đúng là Tom và Jerry, ngày nào không cãi nhau thì không chịu được hả?
Lớp phó Linh Nga lên tiếng. Lúc này tôi mới quay sang và thấy cả lớp đang dán mắt vào chúng tôi. Thậm chí cả Thiên Phong cũng đang nhìn chúng tôi với vẻ hiếu kì. Tôi hơi giật mình, không biết hành vi kích động thái quá của tôi có khiến cho mọi người nghi ngờ không? Nhưng nhìn thái độ của mấy đứa bạn tôi nghĩ là không, việc tôi và Thiên Lam cãi nhau diễn ra như cơm bữa mà.
Mấy cô bạn gái còn hỏi Thiên Phong rất nhiều về chủ nhân của bức thư kia, nhưng cậu ấy dường như không muốn tìm ra người đó, hoặc tính cách của cậu ấy vô tâm nên không ai biết được tôi chính là thủ phạm. Mà cũng không cần quan tâm nhiều nữa. Tôi khẽ mỉm cười mơ màng. Thiên Phong đã ở lại. Chỉ cần như vậy là tôi vui rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.