Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora
Chương 15: Cắm trại
Alone
08/09/2014
Thời
gian dần trôi qua, từ sau vụ hiểu lầm trong nhà hàng hôm nào, mối quan hệ giữa
tôi và Thiên Phong cũng không có gì tiến triển hơn, cậu ấy không xa lánh tôi
khi nghĩ rằng tôi thích con gái, có lẽ Thiên Phong là thế, không bao giờ kì thị
ai, thế nhưng vấn đề tình cảm của tôi và cậu ấy vấn dậm chân tại chổ, không có
tiến triển gì mới. Tôi không biết phải làm sao để rút ngắn khoảng cách giữa hai
chúng tôi. Đúng vào lúc tôi cảm thấy bế tắc thì ông trời đã đem đến cho tôi một
cơ hội tốt.
Cuối học kì 1, sau khi chúng tôi thi xong, nhà trường tổ chức cho học sinh đi cắm trại du lịch trên núi, chi phí có một phần do nhà trường tài trợ, nhưng đa phần là do cha mẹ học sinh đóng góp. Chúng tôi rất hào hứng với chuyến du lịch cắm trại dài ngày này, nghe đâu nơi chúng tôi đến là một khu du lịch sinh thái rất đẹp, thị trấn ở đó cũng đang diễn ra lễ hội, đây có lẽ là chuyến đi lãng mạng cho những ai đã có người yêu.
Sau hơn ba tiếng ngồi xe thì chúng tôi cũng đi đến nơi. Phải công nhận nơi cắm trại rất đẹp. Khắp nơi là núi non trùng điệp, bên dưới là một khu làng giành cho khách du lịch đến tham quan, nghe đâu buổi tối rất nào nhiệt. Chúng tôi được lệnh dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng rất rộng cách thị trấn khoảng 500m và bắt đầu dựng trại.
Tôi được xếp chung nhóm với Thục Anh, nhưng thể lực của nhỏ có vẻ không tốt nên sau một chặng đường dài nhỏ không muốn động tay động chân gì nữa. Tôi để Thục Anh ngồi một chổ nghĩ ngơi, còn mình bắt tay vào việc dựng trại. Thực ra tôi không phải dạng tiểu thư không thể làm việc nặng, nhưng công việc dựng trại tôi chưa từng làm bao giờ nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhóm của tôi lại toàn là con gái chân yếu tay mềm nên sau một lúc loay hoay chúng tôi vẫn chưa làm được cái gì nên hồn trong khi tất cả mọi người đã xong công việc của mình.
-Đúng là vô dụng! Thiên Lam giật lấy tấm bạt trên tay tôi. Thiên Phong cũng đến lấy mấy cây cọc giúp chúng tôi dựng trại.
-Để bọn tớ giúp cho, các cậu ra ngồi nghỉ đi.
-Cảm ơn cậu!
Tôi nhìn Thiên Phong với vẻ cảm động, Thiên Lam liếc tôi khó chịu, chắc cậu ta đang muốn nói tại sao cậu ta cũng giúp mà tôi không thèm cảm ơn cậu ta, nhưng biết sao được, từ sau vụ hiểu lầm trong nhà hàng tôi vẫn còn ghét cậu ta lắm, rõ ràng lúc đó tôi giúp cậu ta, cuối cùng lại phải gánh họa, bây giờ cậu ta giúp chúng tôi một chút coi như bù đắp là phải đạo rồi, tức gì mà tức? Tôi liếc cậu ta chán ghét rồi bỏ ra chổ khác ngồi chơi.
-Thục Anh, Nhật Hạ!!!
Có tiếng ai đó quen quen gọi chúng tôi. Tôi và Thục Anh quay lại, Hải Đăng đang đem đến cho chúng tôi hai ly siro đá bào hình như là mua ở thị trấn.
-Hải Đăng! Sao cậu lại ở đây? Thục Anh đưa tay ra nhận ly siro ngạc nhiên.
-Trường tớ cũng tới đây cắm trại. Bọn tớ dựng trại gần trường cậu đó. Hải Đăng cười rồi ngồi xuống cạnh Thục Anh.
Tôi ngồi im ăn đá bào nhìn tụi nó đóng kịch Quỳnh Dao, hôm diễn ra văn nghệ trên trường, nhìn thái độ của Thục Anh tôi tưởng Hải Đăng đã thất bại rồi, nhưng hình như tôi nhầm, tình cảm của hai đứa này càng lúc càng tiến xa hơn thì phải.
-Tối nay cậu rảnh chứ? Hải Đăng nghịch nghịch cây củi khô trên mặt đất. Thục Anh hơi im lặng vài giây rồi e lệ gật đầu.
-Tối nay tớ không bận.
-Vậy chúng ta đi tới hội chợ ở thị trấn chơi nhé, nghe nói đêm nay là đêm đầu tiên nên náo nhiệt lắm.
-Được thôi. Thục Anh mỉm cười gật đầu.
Tôi liếc nó, rồi liếc Hải Đăng, sau đó giơ tay phát biểu.
-Tớ cũng rảnh.
Không ngờ cả Thục Anh và Hải Đăng đều nhìn tôi lạnh lùng:
-Kệ xác cậu.
Thế rồi tụi nó bơ tôi, tiếp tục trò chuyện. Tôi ngồi ngẩn ngơ một mình, bạn bè tốt thế đó. Cuối cùng thì Thiên Lam và Thiên Phong cũng đã làm xong cho chúng tôi cái trại nhỏ, đám con gái lập tức ùa vào xí chổ, tôi và Thục Anh cũng đứng lên xếp đồ. Hải Đăng lúc này mới đứng dậy đi về khu vực của trường mình.
Sau khi đã xếp xong đồ và chuẩn bị chổ ngủ ban đêm, chúng tôi được thông báo nhận đồ ăn chiều và tối được đi chơi tự do, nhưng quy định phải trở về trại điểm danh đúng 10h00. Khi chỉ còn một mình tôi và Thục Anh trong trại, tôi mới khều tay nó thắc mắc.
-Cậu và Hải Đăng đã thành một đôi rồi sao?
Thục Anh nhìn tôi đắn đo một chút rồi gật đầu. Tôi mỉm cười, không ngờ hai đứa này lại nhanh vậy, tôi còn chưa kịp tỏ tình với Thiên Phong tụi nó đã lao lên trước tôi rồi.
-Tớ cứ tưởng rằng một cô gái tuyệt vời như cậu sẽ không thích một tên lắm tật xấu giống Hải Đăng chứ? Tôi ôm gối nằm tán gẫu với Thục Anh.
Nghe tôi hỏi, nhỏ khẽ mỉm cười nhìn xa xa ra bên ngoài khu vực trại.
-Ừhm….ban đầu tớ cũng không thích cậu ta thật, con trai gì mà nhát gan, ngốc nghếch, đã 17 tuổi rồi mà không khác gì học sinh tiểu học. Hôm cậu ta gặp tớ tỏ tình tớ đã thẳng thừng từ chối và dạy cho cậu ấy một bài học về cách cư xử, tớ cứ tưởng cậu ta sau đó sẽ thất vọng mà bỏ cuộc, ai ngờ Hải Đăng vẫn lì lợm lẽo đẽo đi theo tớ, nhưng cũng nhờ vậy mà cậu ấy đã cứu tớ thoát khỏi đám lưu manh tối hôm đó khi tớ đi về nhà, thậm chí cậu ấy còn bị thương vì bảo vệ cho tớ, từ sau hôm đó tớ đã có cái nhìn khác về cậu ấy, và tớ nghĩ rằng nên cho cậu ấy một cơ hội. Cũng như cho mình một cơ hội.
Chuyện tình cảm của Thục Anh vừa dài vừa lãng mạn như tiểu thuyết vậy, bởi thế lúc nó kể xong quay lại đã thấy tôi lăn ra ngủ. Thục Anh bực mình lấy chiếc gối phang vào đầu tôi một phát rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn. Còn một mình ở trong trại, tôi mở mắt ra nhìn bâng khuâng lên bầu trời qua khe hở của hai tấm vải bạt. Chiều nay trời đỏ rực như lửa, hoàng hôn phủ bóng lên vạn vật như muốn biến tất thảy những thứ nơi đây thành bụi tro tàn. Lòng tôi rộn lên một cảm giác kì lạ, tôi thèm được như Thục Anh và Hải Đăng. Giá mà tôi cũng có thể tỏ tình và nhận được kết quả viên mãn như họ.
Giá mà Thiên Phong một lần hiểu được lòng tôi…
Giá mà tôi có thể nói với cậu ấy…
Cuối học kì 1, sau khi chúng tôi thi xong, nhà trường tổ chức cho học sinh đi cắm trại du lịch trên núi, chi phí có một phần do nhà trường tài trợ, nhưng đa phần là do cha mẹ học sinh đóng góp. Chúng tôi rất hào hứng với chuyến du lịch cắm trại dài ngày này, nghe đâu nơi chúng tôi đến là một khu du lịch sinh thái rất đẹp, thị trấn ở đó cũng đang diễn ra lễ hội, đây có lẽ là chuyến đi lãng mạng cho những ai đã có người yêu.
Sau hơn ba tiếng ngồi xe thì chúng tôi cũng đi đến nơi. Phải công nhận nơi cắm trại rất đẹp. Khắp nơi là núi non trùng điệp, bên dưới là một khu làng giành cho khách du lịch đến tham quan, nghe đâu buổi tối rất nào nhiệt. Chúng tôi được lệnh dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng rất rộng cách thị trấn khoảng 500m và bắt đầu dựng trại.
Tôi được xếp chung nhóm với Thục Anh, nhưng thể lực của nhỏ có vẻ không tốt nên sau một chặng đường dài nhỏ không muốn động tay động chân gì nữa. Tôi để Thục Anh ngồi một chổ nghĩ ngơi, còn mình bắt tay vào việc dựng trại. Thực ra tôi không phải dạng tiểu thư không thể làm việc nặng, nhưng công việc dựng trại tôi chưa từng làm bao giờ nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhóm của tôi lại toàn là con gái chân yếu tay mềm nên sau một lúc loay hoay chúng tôi vẫn chưa làm được cái gì nên hồn trong khi tất cả mọi người đã xong công việc của mình.
-Đúng là vô dụng! Thiên Lam giật lấy tấm bạt trên tay tôi. Thiên Phong cũng đến lấy mấy cây cọc giúp chúng tôi dựng trại.
-Để bọn tớ giúp cho, các cậu ra ngồi nghỉ đi.
-Cảm ơn cậu!
Tôi nhìn Thiên Phong với vẻ cảm động, Thiên Lam liếc tôi khó chịu, chắc cậu ta đang muốn nói tại sao cậu ta cũng giúp mà tôi không thèm cảm ơn cậu ta, nhưng biết sao được, từ sau vụ hiểu lầm trong nhà hàng tôi vẫn còn ghét cậu ta lắm, rõ ràng lúc đó tôi giúp cậu ta, cuối cùng lại phải gánh họa, bây giờ cậu ta giúp chúng tôi một chút coi như bù đắp là phải đạo rồi, tức gì mà tức? Tôi liếc cậu ta chán ghét rồi bỏ ra chổ khác ngồi chơi.
-Thục Anh, Nhật Hạ!!!
Có tiếng ai đó quen quen gọi chúng tôi. Tôi và Thục Anh quay lại, Hải Đăng đang đem đến cho chúng tôi hai ly siro đá bào hình như là mua ở thị trấn.
-Hải Đăng! Sao cậu lại ở đây? Thục Anh đưa tay ra nhận ly siro ngạc nhiên.
-Trường tớ cũng tới đây cắm trại. Bọn tớ dựng trại gần trường cậu đó. Hải Đăng cười rồi ngồi xuống cạnh Thục Anh.
Tôi ngồi im ăn đá bào nhìn tụi nó đóng kịch Quỳnh Dao, hôm diễn ra văn nghệ trên trường, nhìn thái độ của Thục Anh tôi tưởng Hải Đăng đã thất bại rồi, nhưng hình như tôi nhầm, tình cảm của hai đứa này càng lúc càng tiến xa hơn thì phải.
-Tối nay cậu rảnh chứ? Hải Đăng nghịch nghịch cây củi khô trên mặt đất. Thục Anh hơi im lặng vài giây rồi e lệ gật đầu.
-Tối nay tớ không bận.
-Vậy chúng ta đi tới hội chợ ở thị trấn chơi nhé, nghe nói đêm nay là đêm đầu tiên nên náo nhiệt lắm.
-Được thôi. Thục Anh mỉm cười gật đầu.
Tôi liếc nó, rồi liếc Hải Đăng, sau đó giơ tay phát biểu.
-Tớ cũng rảnh.
Không ngờ cả Thục Anh và Hải Đăng đều nhìn tôi lạnh lùng:
-Kệ xác cậu.
Thế rồi tụi nó bơ tôi, tiếp tục trò chuyện. Tôi ngồi ngẩn ngơ một mình, bạn bè tốt thế đó. Cuối cùng thì Thiên Lam và Thiên Phong cũng đã làm xong cho chúng tôi cái trại nhỏ, đám con gái lập tức ùa vào xí chổ, tôi và Thục Anh cũng đứng lên xếp đồ. Hải Đăng lúc này mới đứng dậy đi về khu vực của trường mình.
Sau khi đã xếp xong đồ và chuẩn bị chổ ngủ ban đêm, chúng tôi được thông báo nhận đồ ăn chiều và tối được đi chơi tự do, nhưng quy định phải trở về trại điểm danh đúng 10h00. Khi chỉ còn một mình tôi và Thục Anh trong trại, tôi mới khều tay nó thắc mắc.
-Cậu và Hải Đăng đã thành một đôi rồi sao?
Thục Anh nhìn tôi đắn đo một chút rồi gật đầu. Tôi mỉm cười, không ngờ hai đứa này lại nhanh vậy, tôi còn chưa kịp tỏ tình với Thiên Phong tụi nó đã lao lên trước tôi rồi.
-Tớ cứ tưởng rằng một cô gái tuyệt vời như cậu sẽ không thích một tên lắm tật xấu giống Hải Đăng chứ? Tôi ôm gối nằm tán gẫu với Thục Anh.
Nghe tôi hỏi, nhỏ khẽ mỉm cười nhìn xa xa ra bên ngoài khu vực trại.
-Ừhm….ban đầu tớ cũng không thích cậu ta thật, con trai gì mà nhát gan, ngốc nghếch, đã 17 tuổi rồi mà không khác gì học sinh tiểu học. Hôm cậu ta gặp tớ tỏ tình tớ đã thẳng thừng từ chối và dạy cho cậu ấy một bài học về cách cư xử, tớ cứ tưởng cậu ta sau đó sẽ thất vọng mà bỏ cuộc, ai ngờ Hải Đăng vẫn lì lợm lẽo đẽo đi theo tớ, nhưng cũng nhờ vậy mà cậu ấy đã cứu tớ thoát khỏi đám lưu manh tối hôm đó khi tớ đi về nhà, thậm chí cậu ấy còn bị thương vì bảo vệ cho tớ, từ sau hôm đó tớ đã có cái nhìn khác về cậu ấy, và tớ nghĩ rằng nên cho cậu ấy một cơ hội. Cũng như cho mình một cơ hội.
Chuyện tình cảm của Thục Anh vừa dài vừa lãng mạn như tiểu thuyết vậy, bởi thế lúc nó kể xong quay lại đã thấy tôi lăn ra ngủ. Thục Anh bực mình lấy chiếc gối phang vào đầu tôi một phát rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn. Còn một mình ở trong trại, tôi mở mắt ra nhìn bâng khuâng lên bầu trời qua khe hở của hai tấm vải bạt. Chiều nay trời đỏ rực như lửa, hoàng hôn phủ bóng lên vạn vật như muốn biến tất thảy những thứ nơi đây thành bụi tro tàn. Lòng tôi rộn lên một cảm giác kì lạ, tôi thèm được như Thục Anh và Hải Đăng. Giá mà tôi cũng có thể tỏ tình và nhận được kết quả viên mãn như họ.
Giá mà Thiên Phong một lần hiểu được lòng tôi…
Giá mà tôi có thể nói với cậu ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.