Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora
Chương 1: Dưới bầu trời xanh lam
Alone
08/09/2014
Sân trường rực rỡ nắng vàng, gió ùa qua mang theo hương thơm ngọt ngào của mấy bụi hoa ngọc lan nở muộn, bên bảng thông tin mới được dán thông báo có một đám học sinh đang chen chúc nhau cố dán mắt lên tìm kiếm tên mình…
“Nhật Hạ…..lớp 10C1….phòng C101….”
Tôi nhíu mày nhìn bảng thông báo nhận lớp rồi thở dài. Lớp 10C1 nghe đâu là lớp chuyên văn đứng đầu trong trường, rốt cuộc thì một con nhỏ giỏi toán nhất cấp hai ở chuyên Quang Trung là tôi đây đã được chọn vào một lớp chuyên văn, tâm trạng của tôi bây giờ rối bời, thật sự là tôi không biết nên vui hay buồn trước kết quả trớ trêu này nữa.
Học tốt môn nào sẽ chọn vào học chuyên về khối đó, đây là điều dĩ nhiên mà bất kì một đứa học sinh cấp ba nào cũng làm, tôi vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa bản thân mình, tại sao tôi lại cố làm cho mình trở nên ngoại lệ như thế này. Nói về nguyên nhân ư? Càng nhớ lại tôi lại càng nguyền rủa mình nhiều hơn nữa…
Lí do mà tôi chọn học trái khối nói ra thật lố bịch. Tôi giỏi toán, điều này khỏi nói ai cũng biết, kì thi học sinh giỏi tỉnh tôi đứng thứ hai, tiền thưởng thì mới nhận gần đây thôi. Vì lên cấp 3 chúng tôi không thể còn học chung như trước được nữa nên mọi người quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ chia tay vào ngày tổng kết, và cũng không hiểu xui xẻo thế nào mà lúc ăn uống tôi lại được ngồi chung với một thằng nhóc đoạt giải nhì môn văn, mà thằng nhóc này và tôi trong lớp rất là khắc khẩu, đến giữa buổi tiệc thì hai đứa bắt đầu trò chơi cãi nhau muôn thuở, lúc đầu bạn bè cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ trong bốn năm nay họ quen quá rồi nên ai cũng chỉ cười cười lắc đầu cho qua. Nhưng khi cuộc tranh luận trở nên kịch tính thì tất cả mọi người lại dán mắt vào chúng tôi.
Thằng nhóc giỏi văn lúc đó đã hùng hổ nói với tôi thế này: “toán là môn học mà ai chăm chỉ cũng giỏi được, còn văn chỉ những người có đầu óc mới có thể tiếp thu, việc bạn được giải nhì môn toán thì có gì ghê gớm, con bọ toán ngu ngốc à”. Lúc đó tôi tức kinh khủng, lập tức đập bàn nắm cổ áo nó kéo lên gầm gừ: “Bạn dựa vào đâu mà dám khinh thường môn toán của tôi? Bạn tưởng văn thì hay lắm sao? Nói cho bạn biết….Nếu muốn tôi cũng có thể trở thành một cây văn còn giỏi hơn cả bạn…”
Khi nói câu đó ra tôi có hơi hơi hối hận, nhưng điều làm tôi hối hận muốn chết đi được là tôi còn cao hứng hứa với nó sẽ chứng minh những gì tôi nói là thật trước mặt tất cả mọi người…
Giờ thì tôi vừa lếch thếch bước đi trên hành lang vừa lẩm bẩm chửi rủa mình, chưa bao giờ tôi thấy cái bệnh sĩ diện của mình tai hại đến mức này, giá mà lúc đó tôi chịu nhường nhịn thằng nhóc kia một chút, giá mà tôi đừng nói ra cái điều mà tôi không chắc sẽ làm được, giá mà tôi đừng hùng hồn tuyên bố với mọi người tôi sẽ chứng minh lời mình nói là đúng. Gía như… À mà nếu mọi điều giá như đều có thể trở thành hiện thực thì chắc chắn không có định nghĩa của từ “hoang tưởng”, không biết trong ba năm tiếp theo tôi nên làm gì để sữa chữa cho cái sai lầm ngu ngốc của mình đây…
Xạch….
Cánh cửa lớp mở rộng ra, tôi bước vào như con gà rù bị mắc mưa ủ rũ đưa mắt nhìn quanh lớp, hi vọng thấy được một khuôn mặt thân quen của một ai đó. Nhưng quá thất vọng, cả lớp hơn 30 người nhìn tôi lạ hoắc, giờ tôi mới nhớ lớp cũ của mình hình như ít đứa đăng kí vào trường này, mà chính xác là chẳng có đứa nào chịu cùng tôi đăng kí vào học chuyên môn này. Tôi thở dài bước vào tìm một bàn trống ngồi xuống, có lẽ tôi sẽ bắt đầu một giai đoạn mới lạc lỏng ở đây, đáng thương thật…
-Chào bạn! Bạn tên Nhật Hạ phải không? Mình là Thục Anh! Cô bạn ngồi bên cạnh mỉm cười với tôi.
Tôi quay sang người mới bắt chuyện với mình, ngỡ ngàng mất 5 giây rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lại và ngồi vào chổ, trong lòng không ngừng ca ngợi cô bạn kia. Đúng là con gái chuyên văn có khác, thật dễ thương quá, nếu lúc này tôi là con trai chắc chắn sẽ “đổ” cô bạn dễ thương này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Thục Anh mỉm cười gạt một vạt tóc chấm vai ra sau lưng nhìn mơ màng ra cửa sổ, những người chuyên khoa văn thường rất hay có biểu hiện này, tôi làm bạn với cái thằng nhóc chuyên văn kia suốt 4 năm trời nên cũng quen nhiều với biểu hiện kì lạ của mấy đứa như nó rồi, lúc này đây có lẽ Thục Anh đang mường tưởng lại câu chuyện ướt át nào đó trong cuốn tiểu thuyết mới đọc, hoặc cũng có thể nó đang ấp ủ một bài thơ tình chuẩn bị sáng tác chăng? sau ba năm học này tôi cũng sẽ giống như nó, mà nhớ lại nguyên nhân vào đây tôi lại thấy đau lòng…
Tôi nhìn cô bạn Thục Anh, nhỏ vẫn còn mơ màng nhìn cái gì đó ngoài bầu trời xanh thẳm qua cửa sổ kia, tôi không muốn làm hỏng trạng thái xuất hồn của nó lúc này nên chỉ lặng im chăm chú nhìn nó. Năm nay chúng tôi đã 16 tuổi, cái tuổi có thể nói là đẹp nhất trong cuộc đời học sinh của mổi người. Không chỉ có tính cách mà cả cơ thể của chúng tôi cũng đã phát triển hơn, đầy đặn hơn hay nói cho dễ hiểu là đẹp hơn rất nhiều so với thời cấp hai rồi. Thục Anh nhìn rất dễ thương, nhỏ có khuôn mặt trái xoan với nước da bánh mật có thể nói là có duyên, đôi mắt to và trông lúc nào cũng có vẻ buồn, mái tóc ngang vai buông xõa làm điểm nhấn thêm cho nét nữ tính dịu dàng vốn có của nó.
Tôi thở dài. Nhìn nhỏ tôi thấy hơi buồn về mình. Nếu Thục Anh xinh xắn dễ thương bao nhiêu thì tôi lại thấy mình khác nhỏ bấy nhiêu. Không phải là tôi xấu hay bị dị tật bẩm sinh gì cả, mà phong cách của tôi hơi khác với mọi người: khuôn mặt hình trứng với đôi mắt to mà theo bạn bè nhận xét thì trong veo như mắt mèo, mũi cao, làn da trắng, trán dô lên cho thấy biểu hiện của sự bướng bỉnh, lông mày đậm tôn lên vẻ ngang ngược trời cho, tôi lại chẳng bao giờ chịu chải chuốt, trang điểm cho mình ra dáng một đứa con gái. Nếu những cô bạn thân của tôi mới lớp 6 đã biết giành thời gian rảnh rỗi để tham khảo những mẫu tóc nữ tính, những bộ đồ thời trang hợp mốt để đi chơi mỗi cuối tuần thì tôi lại đi vào một tiệm hớt tóc của con trai, yêu cầu ông chủ cắt cho tôi kiểu tóc ấn tượng nhất như mấy anh sao Hàn . Ban đầu ông chủ tiệm tưởng rằng con nhỏ sao chổi như tôi chắc có vấn đề thần kinh nên có ý định cầm chổi chà ra đuổi, nhưng sau đó thấy tôi cứ khăng khăng đòi cắt tóc thì cũng miễn cưỡng cầm kéo hành nghề, chỉ cần chịu trả tiền thì người bình thường hay không bình thường cũng sẽ được phục vụ một cách chu đáo, lúc đó tôi mới ý thức được thế nào là giá trị của đồng tiền, bước ra khỏi tiệm là tôi có mái tóc xước dài đến vai, nhưng nhìn không khác gì một đứa con trai. Quần áo tôi mặc cũng là đồ của con trai. Nói tóm lại là bình thường tôi giống như một đứa con trai chính hiệu. Phong cách này người ta vẫn thường hay gọi là Tom boy thì phải, nhưng tôi có cảm giác mình đã đi vượt qua cả giới hạn đó và không cách nào quay lại được nữa. Giả sử trường không quy định nữ sinh đi học phải mặc đồng phục váy thì tôi dám cá sẽ không ai nhận ra tôi là con gái đâu, thậm chí lúc tôi mặc váy đi học, anh trai tôi còn sợ người ta hiểu nhầm tôi là một thằng nhóc biến thái thích mặc đồ con gái nữa, tính cách thì nóng nảy ưa bạo lực, không vừa ý ai là ngay lập tức động tay động chân, chính vì thế mà suốt 4 năm học cấp hai chẳng ai thèm để ý đến tôi dù trong lớp đứa con gái nào cũng có không dưới 2 vệ tinh theo đuổi.
Nhưng như vậy cũng không thể nói là tôi xấu gái. Nhìn tổng thể lại thì tôi cũng đẹp, nhưng hết 99/100 người nhận xét tôi rất đẹp trai, và người còn lại kia thì tế nhị nói với tôi: “bạn có vẻ đẹp….rất lạ…”. Tôi thở dài, chẳng thà cứ nói là tôi xấu lạ đi…
Giờ sinh hoạt đầu tiên cô chủ nhiệm lên hơi trễ. Mà hôm nay thì chưa học hành gì cả, buổi học này cũng chỉ để sắp xếp chổ ngồi và bầu ban cán sự lớp nên chúng tôi thấy khá thoải mái. Có kẻ chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết dày cộm trên bàn, kẻ thì cười đùa, kẻ ngồi im tự kỉ, không khí nói chung khá ồn ào. Thục Anh mới ngồi nói chuyện với tôi một chút thì điện thoại của nhỏ rung chuông, nhỏ vội vàng chạy ra khỏi phòng để nghe máy. Tôi không để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình, lười biếng nằm bẹp dưới bàn chờ Thục Anh vào.
-Này! Có một tiếng con trai vang lên bên cạnh, tôi quay sang và lười biếng ngồi dậy.-Để gọn cặp của cậu vào cho tôi ngồi bàn này đi.
Cậu con trai nói với tôi, nhưng ánh mắt nhìn chăm chăm vào bạn gái xinh xắn bàn trên và không ngừng khua chân múa tay đùa giỡn với cô bạn đó. Hành động của cậu ta khiến tôi hơi ngứa mắt. Tôi quay đi lạnh nhạt trả lời.
-Chổ này có người ngồi rồi. Tìm chổ khác ngồi đi!
Tên con trai vô duyên kia dường như không quan tâm đến lời nói của tôi, cậu ta vô tư ngồi xuống và đưa tay kéo kéo mái tóc đuôi ngựa của cô bạn bàn trên. Hai cái áp chảo của cậu ta không khách khí đè bẹp nhép cái quai dây cặp da của tôi dưới ghế. Tôi nhíu mày, tên này chắc chắn không bị điếc, tại sao nó không nghe được câu trả lời của tôi, còn dám ngồi đè lên dây cặp yêu quý của tôi. Thật không thể tha thứ được mà. Thế là máu bạo lực nổi lên trong đầu tôi...
-Này! Tôi nắm lấy vai nó dùng sức xô mạnh ra ngoài.-Nghe không hiểu lời tôi nói à? Chổ này có người ngồi rồi. Cút ra khỏi cái dây cặp của tôi
Rầm!!!!!
Tên con trai vô duyên ngã nhào xuống đất. Tôi hơi giật mình. Không phải tôi mạnh tay quá chứ, từ nhỏ tôi đã đi học võ nên đôi lúc không thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Nhưng lần này tôi còn chưa dùng hết ½ công lực nữa mà. Chắc là do nó yếu đuối quá thôi, con trai thời nay toàn công tử bột bám váy mẹ không mà, thật đáng thất vọng. Tôi tự an ủi mình, vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nhìn nó. Cả lớp lúc này chợt im bặt quay sang chúng tôi tò mò.
-Này!!!!!
Tên con trai kia sau cú ngã bất ngờ thì lóp ngóp bò dậy và giận dữ đưa chân đạp thật mạnh vào cái bàn trước mặt tôi, cái bàn lật ngửa bay ra giữa lớp, bạn bè trong lớp mặt tái mét, tôi thì hơi bất ngờ, xem ra tên này cũng không phải công tử bột ăn hại như tôi nghĩ. Sau vài giây cố kiềm chế bản thân, nó nhìn tôi vẫn chưa hết tức giận.
-Cậu nghĩ cậu vừa làm cái quái gì đấy hả? Cậu muốn giết tôi hả?
Giết? Thì ra một cú ngã từ ghế xuống đất có thể giết chết một tên con trai. Con người trở nên yếu ớt dễ chết như vậy từ lúc nào vậy kìa?
-Nếu tôi nắm đầu cậu đập vào tường 10 cái với lực mạnh gấp 100 lần cú xô khi nãy thì cậu mới chết được. Có muốn tôi làm thử cho cậu xác định không? Không nghe tôi nói chổ này có người ngồi rồi sao?Cậu còn cố ý ngồi xuống làm gì? Tôi nhìn nó, tay phủi phủi cái dây cặp, tên này tức điên lên lao đến trước mặt tôi hầm hè.
-Chỉ như vậy thôi mà cậu đã dùng bạo lực với tôi rồi hả?Cậu có phải là con gái hay không vậy? Có biết suýt chút nữa là mặt tôi va vào bàn rồi không?
Tôi nhíu mày nhìn bộ dạng tức giận của tên con trai trước mặt bực bội, rốt cuộc hôm nay là cái ngày quái quỷ gì mà tôi xui xẻo như thế?cái vụ chọn khối học chưa đủ làm tôi đau đầu hay sao mà bây giờ còn chui đâu ra một têncon trai không biết điều chọc tức tôi vậy trời. Lớp học lúc đó có vài lời xì xào nổi lên, hình như là của mấy cô bạn gáiđang bênh vực cho tên con trai kia.Có người thì can thiệp mong chúng tôi giảng hòa để không gây mất đoàn kết, có kẻ lại muốn tôi phải đi xin lỗi thằng nhóc kia vì tôi đã hành động sai trước. Nói chung là có nhiều ý kiến nhưng chẳng có ai bênh vực cho tôi. Mà trong tình cảnh này thì anh chàng kia đúng là nạn nhân tội nghiệp, còn tôi trong mắt mọi người chắc là bà nội phù thủy.
Tên con trai kia vẫn càu nhàu có vẻ bực bội. Tôi nhíu mày nhìn nó, phải nói tên này nhìn kĩ cũng không đến nỗi, con trai nhưng có làn da trắng mịn, khuôn mặt gợi cảm với chiếc mũi rọc dừa cao và đôi mắt sáng cuốn hút. Cậu ta có mái tóc xước kiểu sao hàn khá giống tóc tôi, nhưng tóc tôi có lẽ dài hơn. Chắc tôi và cậu ta có chung gu thẩm mỹ. Nhưng như vậy thì có gì ghê gớm đâu, điều quan trọng cậu ta là con trai mà lại đi so đo với một đứa con gái thì đúng là không thể chấp nhận được. Tên này vẫn xuýt xoa đưa tay kiểm tra khuôn mặtmình một cách cẩn thận xem có vết xước nào không, hành động của cậu ta phải nói là khiến tôi cực kì ngứa mắtmà muốn đưa tay xô cậu ta thật mạnh thêm một cái nữa. Sau khi đã xăm xoi chán cái khuôn mặt mĩ miều của mình thì cậu ta mới quay sang nhìn tôi xoi mói từ đầu đến chân, thấy tôi im lặng chắc nó nghĩ rằng tôi đang hối hận nên chỉ cười nhạt.
-Cô bạn…xấu lạ à! Lần sau nói chuyện với tôi thì nên biết kiềm chế cái tính thô lỗ của mình một chút. Bạn không có nhan sắc nên không đánh giá được tầm quan trọng của nhan sắc sao? Lỡ khuôn mặt đẹp trai của tôi bị thương rồi mất hết đẹp thì cậu tính sao đây?
Tôi sốc! Cả lớp nghe cậu ta nói cũng sốc. Đây là những lời mà một người bình thường thốt ra sao? Không biết khi nãy tôi xô có mạnh tay quá không? Không biết có làm đầu cậu ta va vào bàn không? Tôi có phải chịu trách nhiệm không? Mà nếu không phải lỗi tại tôi thì tên này chắc chắn ngay từ đầu đã bị mắc bệnh hoang tưởng về bản thân nặng lắm rồi. Tôi nghiêng đầu làm mặt ngố, vờ suy nghĩ cẩn thận rồi mỉm cười.
-Về vấn đề này thì bạn không cần phải lo! Cái gì người ta không có…tôi đảm bảo người ta cũng không thể nào bị mất đi được.
Tôi liếc cậu ta dò xét, đây là lớp chuyên văn mà, tôi tin tưởng rằng câu nói hàm ý của tôi chắc chắn cậu ta sẽ thừa trình độ để hiểu. Và đúng là không phụ sự mong đợi của tôi, cậu ta trợn mắt há hốc miệng. Lần này đến lượt cậu ta sốc, chắc là trước giờ cậu ta luôn sống trong thế giới rải đầy hoa hồng, ai gặp cậu ta cũng phải ngưỡng mộ tung hô cậu ta như một chàng hoàng tử, cậu ta không nghĩ ra có một ngày trong mắt người khác mình không khác gì cục gỉ mũi.Trong lớp có vài người bật cười. Tôi không để ý đến vẻ mặt ngây ngốc như con khỉ con của cậu ta lúc này nữa, chậm rãi đi đến dựng chiếc bàn về chổ cũ và ổn định chổ ngồi. Đúng lúc này thì giáo viên cũng vào bắt đầu buổi học. Còn cậu bạn kia vẫn nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa có thể giết chết người được.
Buổi học đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cô trò gặp mặt nhau, giới thiệu rồi bầu ban cán sự lớp, tiết thứ hai là tiết toán, thầy giáo ôn lại một chút về kiến thức cũ và giảng dạy vài phần của bài học đầu tiên. Từ nhỏ tôi đã học giỏi toán nên đối với những kiến thức căn bản như thế này tôi cảm thấy không hứng thú lắm, tôi chỉ mong thầy mau chóng dạy cho chúng tôi kiến thức mới, cho chúng tôi những bài toán hóc búa để tôi có cơ hội rèn dũa khả năng của mình. Mà trong cái lớp chuyên văn này tôi có thể tin rằng mình học giỏi toán nhất lớp rồi.
Trên bục thầy vẫn giảng thao thao bất tuyệt một bài tập nhỏ mà theo tôi thì khá dễ, nhưng lại có rất nhiều người trong lớp không thể làm được. Tôi chán nản ngồi quay tròn cây bút bi trong tay ngó nghiêng xung quanh, mọi người lúc này thật ngoan ngoãn và chăm chỉ như những chú ong thợ. Ngay cả nhỏ Thục Anh ngồi bên tôi cũng đang chúi mũi nhìn lên bảng. Tôi thở dài khó hiểu, chỉ là một bài tập dễ thôi mà, sao mọi người lại cảm thấy khó khăn như vậy? dạng toán đó khi đi ôn thi học sinh giỏi tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
-Nhật Hạ ! Không chép bài à?
Nhỏ Thục Anh quay sang thấy tôi đang nhìn nó chằm chằm thì hơi ngạc nhiên, tôi chỉ lắc đầu rồi đưa tay chống cằm, hình như bài toán nhỏ này cũng khiến cô bạn của tôi gặp khó khăn, tôi để ý thấy nó đã làm đi làm lại rất nhiều lần rồi mà vẫn chưa ra kết quả.
-Đừng có lười như vậy Nhật Hạ, mặc dù chúng ta không thi đại học môn toán nhưng vẫn phải học hành cẩn thận thì mới qua được kì thi tốt nghiệp chứ. Cậu có muốn sau này thi rớt tốt nghiệp chỉ vì điểm liệt môn toán không? Nhỏ Thục Anh huých tay tôi, nó không biết rằng hồi học cấp hai tôi là trùm môn toán, tôi biết là nó muốn tốt cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứng đầu.
-Tớ không muốn chép bài, mỏi tay lắm.
-Không chép bài thì cậu lấy đâu tài liệu để về nhà học?
-Tớ không cần thứ đó!
-Cậu thật là cứng đầu…
-Cậu quá khen…
Thục Anh đã bắt đầu bực mình vì thái độ ngang như cua của tôi, nó không thèm nói chuyện với tôi nữa, cúi xuống tiếp tục giải bài toán. Còn tôi thì thấy việc chọc phá nó giết thời gian còn vui hơn là nghe thầy giảng nên vẫn ngồi huyên thuyên đủ thứ mặc cho nó có nghe hay không, cho đến lúc.
-Nhật Hạ!
Thầy giáo gọi tôi, tôi giật mình đứng lên, không ngờ buổi đầu mà thầy đã nhớ tên học trò mới của mình rồi, trí nhớ của thầy thật tốt. À mà không phải, trên bàn giáo viên có sơ đồ lớp mà. Thầy nghiêm khắc nhìn tôi, tay cầm cây thước nhôm gõ cốc cốc lên bảng.
-Em đến đây để học hay đến để nói chuyện?
-Dạ…Tôi gãi đầu ấp úng.
-Đáp số của bài này là gì?
-Dạ…
Tôi nhìn lên bảng hơi cau mày, vì từ nãy đến giờ lo nói chuyện nên tôi không để ý là thầy đã chuyển sang bài khác rồi. Nhưng bài mới này cũng không khó lắm, có điều tôi còn chưa đọc đề thì làm sao mà nói kết quả ngay được…
-Nãy giờ em không nghe tôi giảng bài phải không? Tôi để ý em từ đầu buổi đến giờ chỉ toàn ngồi lo nói chuyện chọc phá người khác, em có biết lo cho tương lai của em không vậy?
Thầy bắt đầu giảng một bài rất dài về tương lai cho tôi nghe, các bạn thì quay lại nhìn tôi có vẻ ái ngại, riêng cái tên con trai mắc bệnh hoang tưởng khi nãy thì đang nhìn tôi cười rất đểu, hẳn là nó đang mát lòng mát dạ lắm khi thấy tôi bị thầy giáo trách mắng…
- Xấu lạ…lười lạ…não phẳng lạ….
Nó lẩm bẩm cố ý để cho tôi và mọi người nghe thấy, mấy nhỏ con gái gần đó nghe nó nói thì ùa lên cười phụ họa. Tôi liếc nó căm ghét. Tên này đúng là vô duyên lạ…
-Nhật Hạ, em đứng đó cho tôi, chừng nào giải ra đáp số bài này mới được ngồi xuống học tiếp…
-Một nghiệm là 0 và một nghiệm là -1. Đó là đáp số của bài toán.
Chỉ cần tính ra đáp số là cho tôi ngồi xuống sao? Tôi nhìn thầy cảm động, xem ra thầy ấy tốt bụng hơn tôi nghĩ. Trong lúc thầy còn mải la mắng tôi thì tôi đã kịp nhẩm ra đáp số bài toán rồi. Một lần nữa mọi người quay lại nhìn tôi sững sờ, thầy giáo cũng có vẻ ngạc nhiên lắm, sau vài giây thì thầy quay sang hỏi một bạn khác so sánh kết quả:
-Thiên Lam! Đáp số của em thế nào?
-Dạ….Người mà thầy hỏi không ngờ lại là tên con trai đáng ghét đó, thì ra tên nó là Thiên Lam, tôi chợt nhớ khi nãy hình như nó được bầu làm lớp trưởng thì phải, có lẽ đây là lí do thầy hỏi nó chăng? Thiên Lam đứng lên nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm, rồi nhìn lên bảng gật đầu xác nhận.-Đáp số của em cũng giống bạn.
Thầy giáo nhìn Thiên Lam một chút hơi tiếc nuối rồi nhíu mày quay sang phẩy tay tỏ ý cho tôi ngồi xuống. Tôi hơi khó hiểu, sao thầy ấy nói chỉ cần tôi tính ra kết quả sẽ cho tôi ngồi xuống mà bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt có vẻ hối hận thế kia, xem ra thầy ấy không phải thật sự có lòng tốt, uổng công nãy giờ tôi cảm động.
-Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau ngồi trong lớp không được làm việc riêng nữa nghe không? Còn một lần nữa tôi sẽ cho em ra ngoài cửa lớp đứng. Thầy nhìn tôi cảnh cáo.
-Vâng ạ!
Tôi làm ra vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng từ đó cho đến hết buổi học dường như mọi người hay quay sang nhìn tôi với vẻ hiếu kì lắm, tôi không biết có phải họ ngạc nhiên vì tôi đã làm được một bài toán mà mọi người cho là khó hay không? Đây chỉ là một bài toán đơn giản thôi mà, nhưng nếu các bạn muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ thì tôi cũng không cản đâu. Tôi hếch mũi lên cười tự mãn. Nhưng thực ra là tôi đã hiểu lầm rồi. Chỉ vì khi nãy trách mắng tôi mà thầy và cả lớp đã mất gần 15 phút quý giá giảng bài nên bây giờ ai cũng muốn đem tôi đi xử bắn đó thôi, tôi cảm thấy tương lai mình còn tươi đẹp nên không dám gây ảnh hưởng cho mọi người nữa, quyết định từ đó cho đến cuối buổi học ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài.
1 phút sau….
2 phút sau…
3 phút sau…
Tôi không chịu nổi cảnh ngồi yên một chổ nữa, định quay sang chọc phá bạn bè thì….
-Nhật Hạ! Tiếng nghiến răng của ai đó khiến tôi rợn tóc gáy, quay lại thì thấy lớp trưởng Thiên Lam mỉm cười rất đáng sợ cảnh cáo tôi.-Lớp học là một tổ chức có kỉ luật. Dù cậu có học giỏi đến đâu đi chăng nữa mà không chịu nghiêm túc gây ảnh hưởng đến tập thể thì tôi sẽ không để cậu sống hết ngày hôm nay đâu..
Giờ tôi mới biết dân khoa văn cũng đâu có hiền. Được rồi…được rồi, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn ngồi yên mà, đừng trừng mắt với tôi như thế tôi sợ lắm. Tôi thở dài chống cằm nhìn lên bục giảng, sao mà nhàm chán quá. Ước gì bây giờ có một ai đó xuất hiện để xáo trộn cuộc sống của tẻ nhạt tôi thì tốt biết mấy…
“Nhật Hạ…..lớp 10C1….phòng C101….”
Tôi nhíu mày nhìn bảng thông báo nhận lớp rồi thở dài. Lớp 10C1 nghe đâu là lớp chuyên văn đứng đầu trong trường, rốt cuộc thì một con nhỏ giỏi toán nhất cấp hai ở chuyên Quang Trung là tôi đây đã được chọn vào một lớp chuyên văn, tâm trạng của tôi bây giờ rối bời, thật sự là tôi không biết nên vui hay buồn trước kết quả trớ trêu này nữa.
Học tốt môn nào sẽ chọn vào học chuyên về khối đó, đây là điều dĩ nhiên mà bất kì một đứa học sinh cấp ba nào cũng làm, tôi vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa bản thân mình, tại sao tôi lại cố làm cho mình trở nên ngoại lệ như thế này. Nói về nguyên nhân ư? Càng nhớ lại tôi lại càng nguyền rủa mình nhiều hơn nữa…
Lí do mà tôi chọn học trái khối nói ra thật lố bịch. Tôi giỏi toán, điều này khỏi nói ai cũng biết, kì thi học sinh giỏi tỉnh tôi đứng thứ hai, tiền thưởng thì mới nhận gần đây thôi. Vì lên cấp 3 chúng tôi không thể còn học chung như trước được nữa nên mọi người quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ chia tay vào ngày tổng kết, và cũng không hiểu xui xẻo thế nào mà lúc ăn uống tôi lại được ngồi chung với một thằng nhóc đoạt giải nhì môn văn, mà thằng nhóc này và tôi trong lớp rất là khắc khẩu, đến giữa buổi tiệc thì hai đứa bắt đầu trò chơi cãi nhau muôn thuở, lúc đầu bạn bè cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ trong bốn năm nay họ quen quá rồi nên ai cũng chỉ cười cười lắc đầu cho qua. Nhưng khi cuộc tranh luận trở nên kịch tính thì tất cả mọi người lại dán mắt vào chúng tôi.
Thằng nhóc giỏi văn lúc đó đã hùng hổ nói với tôi thế này: “toán là môn học mà ai chăm chỉ cũng giỏi được, còn văn chỉ những người có đầu óc mới có thể tiếp thu, việc bạn được giải nhì môn toán thì có gì ghê gớm, con bọ toán ngu ngốc à”. Lúc đó tôi tức kinh khủng, lập tức đập bàn nắm cổ áo nó kéo lên gầm gừ: “Bạn dựa vào đâu mà dám khinh thường môn toán của tôi? Bạn tưởng văn thì hay lắm sao? Nói cho bạn biết….Nếu muốn tôi cũng có thể trở thành một cây văn còn giỏi hơn cả bạn…”
Khi nói câu đó ra tôi có hơi hơi hối hận, nhưng điều làm tôi hối hận muốn chết đi được là tôi còn cao hứng hứa với nó sẽ chứng minh những gì tôi nói là thật trước mặt tất cả mọi người…
Giờ thì tôi vừa lếch thếch bước đi trên hành lang vừa lẩm bẩm chửi rủa mình, chưa bao giờ tôi thấy cái bệnh sĩ diện của mình tai hại đến mức này, giá mà lúc đó tôi chịu nhường nhịn thằng nhóc kia một chút, giá mà tôi đừng nói ra cái điều mà tôi không chắc sẽ làm được, giá mà tôi đừng hùng hồn tuyên bố với mọi người tôi sẽ chứng minh lời mình nói là đúng. Gía như… À mà nếu mọi điều giá như đều có thể trở thành hiện thực thì chắc chắn không có định nghĩa của từ “hoang tưởng”, không biết trong ba năm tiếp theo tôi nên làm gì để sữa chữa cho cái sai lầm ngu ngốc của mình đây…
Xạch….
Cánh cửa lớp mở rộng ra, tôi bước vào như con gà rù bị mắc mưa ủ rũ đưa mắt nhìn quanh lớp, hi vọng thấy được một khuôn mặt thân quen của một ai đó. Nhưng quá thất vọng, cả lớp hơn 30 người nhìn tôi lạ hoắc, giờ tôi mới nhớ lớp cũ của mình hình như ít đứa đăng kí vào trường này, mà chính xác là chẳng có đứa nào chịu cùng tôi đăng kí vào học chuyên môn này. Tôi thở dài bước vào tìm một bàn trống ngồi xuống, có lẽ tôi sẽ bắt đầu một giai đoạn mới lạc lỏng ở đây, đáng thương thật…
-Chào bạn! Bạn tên Nhật Hạ phải không? Mình là Thục Anh! Cô bạn ngồi bên cạnh mỉm cười với tôi.
Tôi quay sang người mới bắt chuyện với mình, ngỡ ngàng mất 5 giây rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lại và ngồi vào chổ, trong lòng không ngừng ca ngợi cô bạn kia. Đúng là con gái chuyên văn có khác, thật dễ thương quá, nếu lúc này tôi là con trai chắc chắn sẽ “đổ” cô bạn dễ thương này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Thục Anh mỉm cười gạt một vạt tóc chấm vai ra sau lưng nhìn mơ màng ra cửa sổ, những người chuyên khoa văn thường rất hay có biểu hiện này, tôi làm bạn với cái thằng nhóc chuyên văn kia suốt 4 năm trời nên cũng quen nhiều với biểu hiện kì lạ của mấy đứa như nó rồi, lúc này đây có lẽ Thục Anh đang mường tưởng lại câu chuyện ướt át nào đó trong cuốn tiểu thuyết mới đọc, hoặc cũng có thể nó đang ấp ủ một bài thơ tình chuẩn bị sáng tác chăng? sau ba năm học này tôi cũng sẽ giống như nó, mà nhớ lại nguyên nhân vào đây tôi lại thấy đau lòng…
Tôi nhìn cô bạn Thục Anh, nhỏ vẫn còn mơ màng nhìn cái gì đó ngoài bầu trời xanh thẳm qua cửa sổ kia, tôi không muốn làm hỏng trạng thái xuất hồn của nó lúc này nên chỉ lặng im chăm chú nhìn nó. Năm nay chúng tôi đã 16 tuổi, cái tuổi có thể nói là đẹp nhất trong cuộc đời học sinh của mổi người. Không chỉ có tính cách mà cả cơ thể của chúng tôi cũng đã phát triển hơn, đầy đặn hơn hay nói cho dễ hiểu là đẹp hơn rất nhiều so với thời cấp hai rồi. Thục Anh nhìn rất dễ thương, nhỏ có khuôn mặt trái xoan với nước da bánh mật có thể nói là có duyên, đôi mắt to và trông lúc nào cũng có vẻ buồn, mái tóc ngang vai buông xõa làm điểm nhấn thêm cho nét nữ tính dịu dàng vốn có của nó.
Tôi thở dài. Nhìn nhỏ tôi thấy hơi buồn về mình. Nếu Thục Anh xinh xắn dễ thương bao nhiêu thì tôi lại thấy mình khác nhỏ bấy nhiêu. Không phải là tôi xấu hay bị dị tật bẩm sinh gì cả, mà phong cách của tôi hơi khác với mọi người: khuôn mặt hình trứng với đôi mắt to mà theo bạn bè nhận xét thì trong veo như mắt mèo, mũi cao, làn da trắng, trán dô lên cho thấy biểu hiện của sự bướng bỉnh, lông mày đậm tôn lên vẻ ngang ngược trời cho, tôi lại chẳng bao giờ chịu chải chuốt, trang điểm cho mình ra dáng một đứa con gái. Nếu những cô bạn thân của tôi mới lớp 6 đã biết giành thời gian rảnh rỗi để tham khảo những mẫu tóc nữ tính, những bộ đồ thời trang hợp mốt để đi chơi mỗi cuối tuần thì tôi lại đi vào một tiệm hớt tóc của con trai, yêu cầu ông chủ cắt cho tôi kiểu tóc ấn tượng nhất như mấy anh sao Hàn . Ban đầu ông chủ tiệm tưởng rằng con nhỏ sao chổi như tôi chắc có vấn đề thần kinh nên có ý định cầm chổi chà ra đuổi, nhưng sau đó thấy tôi cứ khăng khăng đòi cắt tóc thì cũng miễn cưỡng cầm kéo hành nghề, chỉ cần chịu trả tiền thì người bình thường hay không bình thường cũng sẽ được phục vụ một cách chu đáo, lúc đó tôi mới ý thức được thế nào là giá trị của đồng tiền, bước ra khỏi tiệm là tôi có mái tóc xước dài đến vai, nhưng nhìn không khác gì một đứa con trai. Quần áo tôi mặc cũng là đồ của con trai. Nói tóm lại là bình thường tôi giống như một đứa con trai chính hiệu. Phong cách này người ta vẫn thường hay gọi là Tom boy thì phải, nhưng tôi có cảm giác mình đã đi vượt qua cả giới hạn đó và không cách nào quay lại được nữa. Giả sử trường không quy định nữ sinh đi học phải mặc đồng phục váy thì tôi dám cá sẽ không ai nhận ra tôi là con gái đâu, thậm chí lúc tôi mặc váy đi học, anh trai tôi còn sợ người ta hiểu nhầm tôi là một thằng nhóc biến thái thích mặc đồ con gái nữa, tính cách thì nóng nảy ưa bạo lực, không vừa ý ai là ngay lập tức động tay động chân, chính vì thế mà suốt 4 năm học cấp hai chẳng ai thèm để ý đến tôi dù trong lớp đứa con gái nào cũng có không dưới 2 vệ tinh theo đuổi.
Nhưng như vậy cũng không thể nói là tôi xấu gái. Nhìn tổng thể lại thì tôi cũng đẹp, nhưng hết 99/100 người nhận xét tôi rất đẹp trai, và người còn lại kia thì tế nhị nói với tôi: “bạn có vẻ đẹp….rất lạ…”. Tôi thở dài, chẳng thà cứ nói là tôi xấu lạ đi…
Giờ sinh hoạt đầu tiên cô chủ nhiệm lên hơi trễ. Mà hôm nay thì chưa học hành gì cả, buổi học này cũng chỉ để sắp xếp chổ ngồi và bầu ban cán sự lớp nên chúng tôi thấy khá thoải mái. Có kẻ chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết dày cộm trên bàn, kẻ thì cười đùa, kẻ ngồi im tự kỉ, không khí nói chung khá ồn ào. Thục Anh mới ngồi nói chuyện với tôi một chút thì điện thoại của nhỏ rung chuông, nhỏ vội vàng chạy ra khỏi phòng để nghe máy. Tôi không để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình, lười biếng nằm bẹp dưới bàn chờ Thục Anh vào.
-Này! Có một tiếng con trai vang lên bên cạnh, tôi quay sang và lười biếng ngồi dậy.-Để gọn cặp của cậu vào cho tôi ngồi bàn này đi.
Cậu con trai nói với tôi, nhưng ánh mắt nhìn chăm chăm vào bạn gái xinh xắn bàn trên và không ngừng khua chân múa tay đùa giỡn với cô bạn đó. Hành động của cậu ta khiến tôi hơi ngứa mắt. Tôi quay đi lạnh nhạt trả lời.
-Chổ này có người ngồi rồi. Tìm chổ khác ngồi đi!
Tên con trai vô duyên kia dường như không quan tâm đến lời nói của tôi, cậu ta vô tư ngồi xuống và đưa tay kéo kéo mái tóc đuôi ngựa của cô bạn bàn trên. Hai cái áp chảo của cậu ta không khách khí đè bẹp nhép cái quai dây cặp da của tôi dưới ghế. Tôi nhíu mày, tên này chắc chắn không bị điếc, tại sao nó không nghe được câu trả lời của tôi, còn dám ngồi đè lên dây cặp yêu quý của tôi. Thật không thể tha thứ được mà. Thế là máu bạo lực nổi lên trong đầu tôi...
-Này! Tôi nắm lấy vai nó dùng sức xô mạnh ra ngoài.-Nghe không hiểu lời tôi nói à? Chổ này có người ngồi rồi. Cút ra khỏi cái dây cặp của tôi
Rầm!!!!!
Tên con trai vô duyên ngã nhào xuống đất. Tôi hơi giật mình. Không phải tôi mạnh tay quá chứ, từ nhỏ tôi đã đi học võ nên đôi lúc không thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Nhưng lần này tôi còn chưa dùng hết ½ công lực nữa mà. Chắc là do nó yếu đuối quá thôi, con trai thời nay toàn công tử bột bám váy mẹ không mà, thật đáng thất vọng. Tôi tự an ủi mình, vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nhìn nó. Cả lớp lúc này chợt im bặt quay sang chúng tôi tò mò.
-Này!!!!!
Tên con trai kia sau cú ngã bất ngờ thì lóp ngóp bò dậy và giận dữ đưa chân đạp thật mạnh vào cái bàn trước mặt tôi, cái bàn lật ngửa bay ra giữa lớp, bạn bè trong lớp mặt tái mét, tôi thì hơi bất ngờ, xem ra tên này cũng không phải công tử bột ăn hại như tôi nghĩ. Sau vài giây cố kiềm chế bản thân, nó nhìn tôi vẫn chưa hết tức giận.
-Cậu nghĩ cậu vừa làm cái quái gì đấy hả? Cậu muốn giết tôi hả?
Giết? Thì ra một cú ngã từ ghế xuống đất có thể giết chết một tên con trai. Con người trở nên yếu ớt dễ chết như vậy từ lúc nào vậy kìa?
-Nếu tôi nắm đầu cậu đập vào tường 10 cái với lực mạnh gấp 100 lần cú xô khi nãy thì cậu mới chết được. Có muốn tôi làm thử cho cậu xác định không? Không nghe tôi nói chổ này có người ngồi rồi sao?Cậu còn cố ý ngồi xuống làm gì? Tôi nhìn nó, tay phủi phủi cái dây cặp, tên này tức điên lên lao đến trước mặt tôi hầm hè.
-Chỉ như vậy thôi mà cậu đã dùng bạo lực với tôi rồi hả?Cậu có phải là con gái hay không vậy? Có biết suýt chút nữa là mặt tôi va vào bàn rồi không?
Tôi nhíu mày nhìn bộ dạng tức giận của tên con trai trước mặt bực bội, rốt cuộc hôm nay là cái ngày quái quỷ gì mà tôi xui xẻo như thế?cái vụ chọn khối học chưa đủ làm tôi đau đầu hay sao mà bây giờ còn chui đâu ra một têncon trai không biết điều chọc tức tôi vậy trời. Lớp học lúc đó có vài lời xì xào nổi lên, hình như là của mấy cô bạn gáiđang bênh vực cho tên con trai kia.Có người thì can thiệp mong chúng tôi giảng hòa để không gây mất đoàn kết, có kẻ lại muốn tôi phải đi xin lỗi thằng nhóc kia vì tôi đã hành động sai trước. Nói chung là có nhiều ý kiến nhưng chẳng có ai bênh vực cho tôi. Mà trong tình cảnh này thì anh chàng kia đúng là nạn nhân tội nghiệp, còn tôi trong mắt mọi người chắc là bà nội phù thủy.
Tên con trai kia vẫn càu nhàu có vẻ bực bội. Tôi nhíu mày nhìn nó, phải nói tên này nhìn kĩ cũng không đến nỗi, con trai nhưng có làn da trắng mịn, khuôn mặt gợi cảm với chiếc mũi rọc dừa cao và đôi mắt sáng cuốn hút. Cậu ta có mái tóc xước kiểu sao hàn khá giống tóc tôi, nhưng tóc tôi có lẽ dài hơn. Chắc tôi và cậu ta có chung gu thẩm mỹ. Nhưng như vậy thì có gì ghê gớm đâu, điều quan trọng cậu ta là con trai mà lại đi so đo với một đứa con gái thì đúng là không thể chấp nhận được. Tên này vẫn xuýt xoa đưa tay kiểm tra khuôn mặtmình một cách cẩn thận xem có vết xước nào không, hành động của cậu ta phải nói là khiến tôi cực kì ngứa mắtmà muốn đưa tay xô cậu ta thật mạnh thêm một cái nữa. Sau khi đã xăm xoi chán cái khuôn mặt mĩ miều của mình thì cậu ta mới quay sang nhìn tôi xoi mói từ đầu đến chân, thấy tôi im lặng chắc nó nghĩ rằng tôi đang hối hận nên chỉ cười nhạt.
-Cô bạn…xấu lạ à! Lần sau nói chuyện với tôi thì nên biết kiềm chế cái tính thô lỗ của mình một chút. Bạn không có nhan sắc nên không đánh giá được tầm quan trọng của nhan sắc sao? Lỡ khuôn mặt đẹp trai của tôi bị thương rồi mất hết đẹp thì cậu tính sao đây?
Tôi sốc! Cả lớp nghe cậu ta nói cũng sốc. Đây là những lời mà một người bình thường thốt ra sao? Không biết khi nãy tôi xô có mạnh tay quá không? Không biết có làm đầu cậu ta va vào bàn không? Tôi có phải chịu trách nhiệm không? Mà nếu không phải lỗi tại tôi thì tên này chắc chắn ngay từ đầu đã bị mắc bệnh hoang tưởng về bản thân nặng lắm rồi. Tôi nghiêng đầu làm mặt ngố, vờ suy nghĩ cẩn thận rồi mỉm cười.
-Về vấn đề này thì bạn không cần phải lo! Cái gì người ta không có…tôi đảm bảo người ta cũng không thể nào bị mất đi được.
Tôi liếc cậu ta dò xét, đây là lớp chuyên văn mà, tôi tin tưởng rằng câu nói hàm ý của tôi chắc chắn cậu ta sẽ thừa trình độ để hiểu. Và đúng là không phụ sự mong đợi của tôi, cậu ta trợn mắt há hốc miệng. Lần này đến lượt cậu ta sốc, chắc là trước giờ cậu ta luôn sống trong thế giới rải đầy hoa hồng, ai gặp cậu ta cũng phải ngưỡng mộ tung hô cậu ta như một chàng hoàng tử, cậu ta không nghĩ ra có một ngày trong mắt người khác mình không khác gì cục gỉ mũi.Trong lớp có vài người bật cười. Tôi không để ý đến vẻ mặt ngây ngốc như con khỉ con của cậu ta lúc này nữa, chậm rãi đi đến dựng chiếc bàn về chổ cũ và ổn định chổ ngồi. Đúng lúc này thì giáo viên cũng vào bắt đầu buổi học. Còn cậu bạn kia vẫn nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa có thể giết chết người được.
Buổi học đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cô trò gặp mặt nhau, giới thiệu rồi bầu ban cán sự lớp, tiết thứ hai là tiết toán, thầy giáo ôn lại một chút về kiến thức cũ và giảng dạy vài phần của bài học đầu tiên. Từ nhỏ tôi đã học giỏi toán nên đối với những kiến thức căn bản như thế này tôi cảm thấy không hứng thú lắm, tôi chỉ mong thầy mau chóng dạy cho chúng tôi kiến thức mới, cho chúng tôi những bài toán hóc búa để tôi có cơ hội rèn dũa khả năng của mình. Mà trong cái lớp chuyên văn này tôi có thể tin rằng mình học giỏi toán nhất lớp rồi.
Trên bục thầy vẫn giảng thao thao bất tuyệt một bài tập nhỏ mà theo tôi thì khá dễ, nhưng lại có rất nhiều người trong lớp không thể làm được. Tôi chán nản ngồi quay tròn cây bút bi trong tay ngó nghiêng xung quanh, mọi người lúc này thật ngoan ngoãn và chăm chỉ như những chú ong thợ. Ngay cả nhỏ Thục Anh ngồi bên tôi cũng đang chúi mũi nhìn lên bảng. Tôi thở dài khó hiểu, chỉ là một bài tập dễ thôi mà, sao mọi người lại cảm thấy khó khăn như vậy? dạng toán đó khi đi ôn thi học sinh giỏi tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
-Nhật Hạ ! Không chép bài à?
Nhỏ Thục Anh quay sang thấy tôi đang nhìn nó chằm chằm thì hơi ngạc nhiên, tôi chỉ lắc đầu rồi đưa tay chống cằm, hình như bài toán nhỏ này cũng khiến cô bạn của tôi gặp khó khăn, tôi để ý thấy nó đã làm đi làm lại rất nhiều lần rồi mà vẫn chưa ra kết quả.
-Đừng có lười như vậy Nhật Hạ, mặc dù chúng ta không thi đại học môn toán nhưng vẫn phải học hành cẩn thận thì mới qua được kì thi tốt nghiệp chứ. Cậu có muốn sau này thi rớt tốt nghiệp chỉ vì điểm liệt môn toán không? Nhỏ Thục Anh huých tay tôi, nó không biết rằng hồi học cấp hai tôi là trùm môn toán, tôi biết là nó muốn tốt cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứng đầu.
-Tớ không muốn chép bài, mỏi tay lắm.
-Không chép bài thì cậu lấy đâu tài liệu để về nhà học?
-Tớ không cần thứ đó!
-Cậu thật là cứng đầu…
-Cậu quá khen…
Thục Anh đã bắt đầu bực mình vì thái độ ngang như cua của tôi, nó không thèm nói chuyện với tôi nữa, cúi xuống tiếp tục giải bài toán. Còn tôi thì thấy việc chọc phá nó giết thời gian còn vui hơn là nghe thầy giảng nên vẫn ngồi huyên thuyên đủ thứ mặc cho nó có nghe hay không, cho đến lúc.
-Nhật Hạ!
Thầy giáo gọi tôi, tôi giật mình đứng lên, không ngờ buổi đầu mà thầy đã nhớ tên học trò mới của mình rồi, trí nhớ của thầy thật tốt. À mà không phải, trên bàn giáo viên có sơ đồ lớp mà. Thầy nghiêm khắc nhìn tôi, tay cầm cây thước nhôm gõ cốc cốc lên bảng.
-Em đến đây để học hay đến để nói chuyện?
-Dạ…Tôi gãi đầu ấp úng.
-Đáp số của bài này là gì?
-Dạ…
Tôi nhìn lên bảng hơi cau mày, vì từ nãy đến giờ lo nói chuyện nên tôi không để ý là thầy đã chuyển sang bài khác rồi. Nhưng bài mới này cũng không khó lắm, có điều tôi còn chưa đọc đề thì làm sao mà nói kết quả ngay được…
-Nãy giờ em không nghe tôi giảng bài phải không? Tôi để ý em từ đầu buổi đến giờ chỉ toàn ngồi lo nói chuyện chọc phá người khác, em có biết lo cho tương lai của em không vậy?
Thầy bắt đầu giảng một bài rất dài về tương lai cho tôi nghe, các bạn thì quay lại nhìn tôi có vẻ ái ngại, riêng cái tên con trai mắc bệnh hoang tưởng khi nãy thì đang nhìn tôi cười rất đểu, hẳn là nó đang mát lòng mát dạ lắm khi thấy tôi bị thầy giáo trách mắng…
- Xấu lạ…lười lạ…não phẳng lạ….
Nó lẩm bẩm cố ý để cho tôi và mọi người nghe thấy, mấy nhỏ con gái gần đó nghe nó nói thì ùa lên cười phụ họa. Tôi liếc nó căm ghét. Tên này đúng là vô duyên lạ…
-Nhật Hạ, em đứng đó cho tôi, chừng nào giải ra đáp số bài này mới được ngồi xuống học tiếp…
-Một nghiệm là 0 và một nghiệm là -1. Đó là đáp số của bài toán.
Chỉ cần tính ra đáp số là cho tôi ngồi xuống sao? Tôi nhìn thầy cảm động, xem ra thầy ấy tốt bụng hơn tôi nghĩ. Trong lúc thầy còn mải la mắng tôi thì tôi đã kịp nhẩm ra đáp số bài toán rồi. Một lần nữa mọi người quay lại nhìn tôi sững sờ, thầy giáo cũng có vẻ ngạc nhiên lắm, sau vài giây thì thầy quay sang hỏi một bạn khác so sánh kết quả:
-Thiên Lam! Đáp số của em thế nào?
-Dạ….Người mà thầy hỏi không ngờ lại là tên con trai đáng ghét đó, thì ra tên nó là Thiên Lam, tôi chợt nhớ khi nãy hình như nó được bầu làm lớp trưởng thì phải, có lẽ đây là lí do thầy hỏi nó chăng? Thiên Lam đứng lên nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm, rồi nhìn lên bảng gật đầu xác nhận.-Đáp số của em cũng giống bạn.
Thầy giáo nhìn Thiên Lam một chút hơi tiếc nuối rồi nhíu mày quay sang phẩy tay tỏ ý cho tôi ngồi xuống. Tôi hơi khó hiểu, sao thầy ấy nói chỉ cần tôi tính ra kết quả sẽ cho tôi ngồi xuống mà bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt có vẻ hối hận thế kia, xem ra thầy ấy không phải thật sự có lòng tốt, uổng công nãy giờ tôi cảm động.
-Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau ngồi trong lớp không được làm việc riêng nữa nghe không? Còn một lần nữa tôi sẽ cho em ra ngoài cửa lớp đứng. Thầy nhìn tôi cảnh cáo.
-Vâng ạ!
Tôi làm ra vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng từ đó cho đến hết buổi học dường như mọi người hay quay sang nhìn tôi với vẻ hiếu kì lắm, tôi không biết có phải họ ngạc nhiên vì tôi đã làm được một bài toán mà mọi người cho là khó hay không? Đây chỉ là một bài toán đơn giản thôi mà, nhưng nếu các bạn muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ thì tôi cũng không cản đâu. Tôi hếch mũi lên cười tự mãn. Nhưng thực ra là tôi đã hiểu lầm rồi. Chỉ vì khi nãy trách mắng tôi mà thầy và cả lớp đã mất gần 15 phút quý giá giảng bài nên bây giờ ai cũng muốn đem tôi đi xử bắn đó thôi, tôi cảm thấy tương lai mình còn tươi đẹp nên không dám gây ảnh hưởng cho mọi người nữa, quyết định từ đó cho đến cuối buổi học ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài.
1 phút sau….
2 phút sau…
3 phút sau…
Tôi không chịu nổi cảnh ngồi yên một chổ nữa, định quay sang chọc phá bạn bè thì….
-Nhật Hạ! Tiếng nghiến răng của ai đó khiến tôi rợn tóc gáy, quay lại thì thấy lớp trưởng Thiên Lam mỉm cười rất đáng sợ cảnh cáo tôi.-Lớp học là một tổ chức có kỉ luật. Dù cậu có học giỏi đến đâu đi chăng nữa mà không chịu nghiêm túc gây ảnh hưởng đến tập thể thì tôi sẽ không để cậu sống hết ngày hôm nay đâu..
Giờ tôi mới biết dân khoa văn cũng đâu có hiền. Được rồi…được rồi, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn ngồi yên mà, đừng trừng mắt với tôi như thế tôi sợ lắm. Tôi thở dài chống cằm nhìn lên bục giảng, sao mà nhàm chán quá. Ước gì bây giờ có một ai đó xuất hiện để xáo trộn cuộc sống của tẻ nhạt tôi thì tốt biết mấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.